Chương 82
An Nhiễm Nhiễm
26/11/2014
Bởi vì công ty vừa
rồi thiết lập lại các mối quan hệ, có rất nhiều chuyện vẫn chưa đi vào
quỹ đao. Các nhân viên trải qua quá trình giảm biên chế cùng với thay
đổi nhân sự, cũng đều chưa có hoàn thiện xong cho nên trời mới xế
chiều tất cả mọi người cơ hồ là không có việc gì có thể làm. Tiêu Mục
Viễn liền nói trước công việc cho mọi người cách giờ tan tầm một canh
giờ, còn nói đây là phúc lợi năm trước, đối với việc lần này các công
nhân viên đều rất tung tăng như chim sẻ, vừa tan tầm liền la hét đòi đi
chơi.
“Hải Đường, chúng ta cùng nhau KTV đi. Tôi có phiếu giảm giá, đến cuối năm liền quá hạn, chúng ta hãy đi đi.” Nhà thiết kế Tiểu Trương của công ty Tân Tấn nhiệt tình mời mọc.
Tịch Hải Đường cười từ chối nhã nhặn “Tôi không đi. Tôi lát nữa muốn đi siêu thị mua đồ, mùa hàng tết đây.”
“Ai nha, siêu thị 24h đều buôn bán, nhất thời không nên vội, nhưng cái phiếu giảm giá này quá hạn liền trở thành phế thải a, Hải Đường cùng đi chứ.”
“Đan Đan, tôi thật sự không đi được. Wal-Mart hôm nay có khuyến mãi, tôi phải đi gấp nếu không bị người khác mua hết.”
“Vậy cũng tốt, chờ lần sau cùng nhau đi nữa vậy.”
“Ừ.”
Tịch Hải Đường cười cùng đồng nghiệp nói tạm biệt, sau đó ngồi xe bus đến đường dành riêng cho người đi bộ, qua ngã tư băng qua con phố, đi về phía trước 200m bên phải chính là Wal-Mart
Xuyên qua vạch đường, Tịch Hải Đường đang muốn quẹo vào siêu thị đột nhiên bị một đám người bên cạnh xúm lại hấp dẫn tầm mắt, mọi người đều đang nghỉ chân nghị luận rối rít.
“Ai, ông lão này thật đúng là đáng thương nha, điên điên khùng khùng, cũng không có thân nhân đến nhận.”
“Đúng vậy, còn luôn lẩm bẩm cái gì mà cháu gái, cũng không biết cháu gái ông ấy làm sao vậy, giống nhưa vừa nhắc tới thì ông ấy sẽ khóc lên.”
“Tôi nghe nói hình như là bị tai nạn xe cộ nhưng cụ thể như thế nào thì tôi không biết.”
“Không phải là chết chứ? Vậy thì cũng thật là tàn nhẫn. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, haiz.”
Tịch Hải Đường càng nghe càng không thích hợp, vội vàng chen vào đám người, đợi thấy rõ ông lão trong đám người thì mới ngây người ra.
“Tăng viện trưởng?”
Khuôn mặt cô tràn đầy sự kinh ngạc và không dám tin, Tịch Hải Đường như thế nào cũng nghĩ không ra, ông lão trước mắt đang chán nản ngồi đầu đường này chính là Tăng viện trưởng của bệnh viện Trường Khang.
“Tăng viện trưởng, ông còn nhớ tôi không?”
“Hả?” Ông lão ngẩng đầu lên, ánh mắt sớm đã không còn thanh minh như trước kia nữa, ánh mắt hỗn độn pha lẫn một chút mê man, nhưng khi nhìn thấy Tịch Hải Đường giống như là nhận lấy cái kích thích gì vậy, phút chốc rùng mình một cái.
“Tăng viện trưởng…”
“Cô …. Cô là … Tịch… Tịch…”
“Đúng rồi, tôi là Tịch Hải Đường.”
Tâm tình Tăng viện trưởng thoáng cái càng trở nên kích động, nắm chặt cánh tay Tịch Hải Đường “Tịch tiểu thư, Tịch tiểu thư, cô tìm được con trai của cô chưa? Tìm được chưa thế?”
“Tìm được rồi! Tìm được rồi!”
“Thật tốt quá, Tịch tiểu thư tìm được con rồi là tốt. Con của cô phải thật yêu thương nó, có thể mua cho nó đồ ăn ngon, có thể mua cho nó đồ chơi tốt …” Tăng viện trưởng đột nhiên nói không được nữa, nhớ tới đứa cháu gái nhỏ vì tai nạn xe cộ mà chết, ông ấy lại bắt đầu khóc lên.
Tâm Tịch Hải Đường khẽ xiết chặt, mặc dù cô biết rõ năm đó Tăng viện trưởng vì nhận tiền của Cố Tích Tước mà làm cô mất đi đứa con trai nhưng khi nhìn đến bộ dạng của hắn hiện tại, cô cũng không nhịn được có chút khổ sở.
“Tăng viện trưởng, ta có một vấn đề liên tục nghĩ không ra, năm đó ông cầm tiền để cho người ta ôm con trai tôi đi nhưng vì sao không có nói cho Cố Tích Tước biết rằng còn có một đứa con gái nữa?”
“Bởi vì…. Bởi vì cùng ngày đó, cháu gái của tôi cũng được sinh ra nhưng là mẹ của con bé không cần nó. Tôi nhìn thấy con gái của cô liền nghĩ tới cháu gái mình… cho nên tôi không thể nào hạ quyết tâm được…”
Tịch Hải Đường khẽ cắn chặt môi, đây rút cuộc là một loại luân hồi như thế nào a, bảy năm trước Tăng viện trưởng đã làm cho mất đi Doãn Ngân nhưng lại bảo vệ Tiểu Thần, bảy năm sau cháu gái của ông ta cùng Tiểu Thần cùng nhau đứng ngay đầu đường, Tiểu Thần tận mắt nhìn thấy tiểu cô nương kia bị tai nạn xe cộ…
Giờ khắc này, cô đối với người này đã không có cảm giác gì, oán giận cũng không còn là cái gì nữa.
“Tăng viện trưởng, người nhà của ông ở nơi nào, tôi gọi điện thoại cho bọn họ để bọn họ tới đưa ông về có được hay không?”
“Người nha? Không…. Tôi không có người thân… tôi chỉ có cháu gái nhưng là con bé cũng bỏ tôi mà đi…” Nhớ tới đứa cháu gái duy nhất, ánh mắt Tăng viện trưởng lại bắt đầu trở nên đục ngầu, thần trí lại bắt đầu hoảng hốt.
Tịch Hải Đường do dự một chút nhưng vẫn không đành lòng để một ông lão cơ khổ không nơi nương tựa như vậy lưu lạc đầu đường, tinh thần của ông ấy cũng không tốt như vậy, nếu như xảy ra chuyện gì cũng sẽ không tốt.
“Tăng viện trưởng, ông đi theo tôi đi…”
Tịch Hải Đường đem Tăng viện trưởng đỡ lên, vẫy một chiếc tắc xi “Đến bệnh viện Trường Khang.”
Cô nghĩ cô chỉ có thể cùng hắn tới đó, dù sao hắn cũng là viện trưởng của bệnh viện Trường Khang, trong bệnh viện nhất định sẽ có người biết rõ địa chỉ nhà của ông ấy, họ mới có thể giúp được ông ấy.
Sắc trời có hơi chút biến thành đen, Doãn Ngân chạy tới kéo rèm cửa sổ, trong ánh mắt đột nhiên lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ thật lớn…
“Mẹ đến đây! Ở dưới lầu!”
Tiếng lòng Cố Tích Tước chấn động, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ…
“Mẹ…”
“Mẹ…”
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân vội vã hướng xuống dưới lầu, vừa vặn đụng phải Tịch Hải Đường.
“Doãn Ngân, Tiểu Thần, các con…” Lời Tịch Hải Đường còn chưa dứt liền cảm giác được xa xa nơi cửa sổ truyền tới một ánh mắt sắc bén, tim cô đập loạn nhịp.
“Mẹ, mẹ không phải nói có việc không tới được sao? Hoa đều đã được đưa đến rồi, cha rất thích.”
Nghe lời của con, tâm Tịch Hải Đường chùng xuống, bị hiểu lầm rồi!
Vừa rồi cô đưa Tăng viện trưởng tới, giao hắn cho chủ tịch công đoàn bệnh viện, dàn xếp tốt lắm sau mới rời đi.
“Mẹ, đi thôi chúng ta đi lên lầu xem cha.” Tiểu Thần cùng Doãn Ngân lôi kéo tay Tịch Hải Đường, kéo cô lên lầu.
Cố Tích Tước đã được chuyển vào phòng bệnh thường nhưng vẫn có sự phục vụ cao, tại lầu hai bọn nhỏ thậm chí còn không đợi đi được thang máy mà đã vội vã chạy theo cầu thang bộ đi lên.
Cửa đẩy ra, Tịch Hải Đường trực tiếp đối mặt với cái nhìn của Cố Tích Tước…
Nếu như hai người ly biệt bảy năm thì lần này gặp mặt, có lẽ là một câu đã lâu không gặp.
Nhưng giữa bọn họ có bảy năm cũng có bảy ngày lại là một câu thích hợp cũng nói không nên lời.
“A… hoa rất đẹp, anh cảm ơn.” Cố Tích Tước tự giễu nở nụ cười cho cố, khóe miệng khẽ nhếch lên, không biết vì cái gì, những vảy đã kết của miệng vết thương ở trên mặt lại mơ hồ băt đầu đau.
Tịch Hải Đường khẽ kinh ngạc “Tôi chỉ hi vọng Doãn Ngân vui vẻ.”
“Anh biết.” Trong lòng của hắn lướt qua một tia bi thương, mặc dù sớm đã đoán được nhưng khi chính tai nghe cô nói như vậy từ trong miệng cô nói ra, hắn vẫn như xưa không thể nào dễ chịu hơn.
Hai người rơi vào khoảng trầm mặc, không nói gì.
Tịch Hải Đường cắn chặt môi cho đến khi cánh môi trắng bệch ra mới chậm rãi mở miệng “Tôi vừa gặp được Tăng viện trưởng, tại đường dành riêng cho người đi bộ ở ngã tư đường, ông ấy thoạt nhìn tinh thần không được tốt lắm cho nên tôi đưa ông ấy trở lại…”
Cố Tích Tước hơi ngẩn ra, hiểu vì cái gì cô lại xuất hiện ở dưới lầu, thì ra lại là một sai lầm trùng hợp.
“Anh…”
“Tôi…”
Hai người lại cùng nhau mở miệng, rồi cùng nhau dừng lại.
“Em nói trước đi.”
“Anh nói trước đi.”
Tình huống lại là giống nhau như đúc.
Cố Tích Tước yên lặng nhìn cô “Vậy thì em trước tiên nói vấn đề của em đi..
“Tôi muốn hỏi anh, mấy năm trước kia anh cùng Doãn Ngân đều đón lễ mừng năm mới như thế nào, tôi nghĩ làm theo, nghĩ làm hết để cho con trai vui vẻ một chút.”
Cố Tích Tước lắc đầu “Không cần phải chiếu theo những năm trước, anh chưa bao giờ cho Doãn Ngân một lễ mừng năm mới như ý muốn, năm nay cũng vậy anh không cho nó được..”
Đôi mi thanh tú của cô cau lại, đầu tiên là hoang mang, lập tức hiểu rõ. Đúng vậy, cô làm sao sẽ không hiểu bọn nhỏ nghĩ gì chứ, bọn nhỏ một mực chờ đợi năm mới tiến đến có thể cả nhà đoàn viên, hạnh phúc đón năm mới a.
“Hải Đường, ban ngày anh có thể đón Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đến đại trạch đón năm mới được không? Buổi tối lại để cho bọn nhỏ trở về.”
“Được, đến lúc đó tôi đi đón hai đứa, thuận tiện… tôi muốn trả lại lại cho anh một thứ.”
Tâm Cố Tích Tước đột nhiên run lên “Hải Đường, chiếc nhẫn kia em không cần trả lại cho anh.”
“Không phải là chiếc nhẫn, chiếc nhẫn lúc dọn nhà tôi đã để lại ở thu phòng của anh.” Mặt cô không chút thay đổi nói.
Cố Tích Tước ngẩn ngơ, thì ra là cô cũng không có đem theo chiếc nhẫn…
Tịch Hải Đường hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho mình giữ vững bình tĩnh “Tôi còn giữ một món đồ của anh chính là sợi dây chuyền có nhiều vì sao kia, lần trước sau khi kết thúc kế hoạch thì dây chuyền cùng với những thứ khác đều để cùng một chỗ, mấy ngày hôm trước quản lý Phương gọi điện thoại cho tôi, nó đó là vật phẩm riêng tư của tôi, bảo tôi cầm về. Tôi cầm vài ngày rồi nhưng vẫn liên tục không tìm được thời gian thích hợp trả lại cho anh, dù sao lần này cũng có thể đưa lại cho anh rồi.”
“Hải Đường, em thật sự không phải muốn cùng anh phân định rạch ròi như thế này sao?”
“Tính toán rõ ràng thì cũng còn ít, tôi trừ việc không thể nào thay đổi thân phận của Doãn Ngân cùng Tiểu Thần thì những vật gì đó khác tôi cũng muốn tính toán cho rõ ràng.”
“Hải Đường…”
“Không cần phải nói tối.” Ngữ điệu của cô không tự chủ được đã cao lên, trong ánh mắt bốc cháy lên sự phẫn nộ mãnh liệt “Cố Tích Tước, anh phải hiểu được, tôi sẽ mang hai đứa nhỏ đi, đem bọn nhỏ mang đi thật xa, rời thành phố T, rời đi khỏi anh. Nhưng là tôi sẽ không làm như vậy,bởi vì tôi không muốn mình cũng ích kỷ như anh, vô tình đến như vậy, không cho bọn nhỏ bất kỳ lựa chọn còn đường sống của chúng mà liền quyết định nhân sinh của con mình như vậy. Tiểu Thần cùng Doãn Ngân muốn ở bên cạnh tôi nhưng bọn chúng cũng muồn cùng anh sống cùng nhau trong cuộc sống này, tôi đã rất nổ lực, điều nên làm tôi cũng đã làm rồi, điều có thể làm cũng đã làm rồi, tôi để cho bọn nhỏ tới gặp anh để cho bọn nhỏ cùng anh vui mừng cùng nhau đón lễ mừng năm mới, để cho bọn họ gọi anh là cha… anh còn muốn làm cho tôi thành ra như thế nào nữa?”
“Thực xin lỗi…”Ánh mắt hắn ảm đạm, giọng nói thê lương.
“Thực xin lõi có ích lợi gì? Anh say rượu nổi điên, coi tôi thành một nữ nhân khác, hủy diệt toàn bộ cuộc sống của tôi, anh nói một câu thực xin lỗi là được sao? Anh có biết hay không tôi cũng là người vô tội a? Tôi không biết Nhu Nhi là ai? Tôi cũng không cần biết Nhu Nhi. Tôi với anh cũng không biết. Chúng ta vốn là không nên xuất hiện cùng một chỗ. Đúng là cái giá phải trả cho đời của tôi quá cao. Anh có biết hay không lúc đầu phát hiện mình mang thai tâm trạng rồi tình huống của tôi là như thế nào? Tôi lúc ấy không muốn có con, tôi nghĩ sẽ phá thai đấy. Tôi muốn giết chết con của chính mình. Sau khi mất đi Doãn Ngân, tôi một mực nghĩ có phải hay không ông trời đang trừng phạt tôi bởi vì lúc trước tôi từng có ý niệm không cần có đứa con này cho nên hắn mới mang Doãn Ngân cách xa tôi, tôi là tự làm tự chịu. Nào có người mẹ nào không muốn con của mình đâu, đây là tự gây nghiệt không thể sống có phải không…”
“Không! Hải Đường, kia không phải là em sai, em không cần phải nghĩ như vậy. Đều là lỗi của anh, là anh khiến em trải qua nhiều đau khổ như vậy… Hải Đường…thật sự xin lỗi em… Anh không biết nên làm như thế nào mới đúng, nhưng anh thực sự muốn bù đắp tổn thương cho em…”
“Không cần, sự đền bù tổn thương của anh chỉ càng làm tôi mệt mỏi thôi.”
Tịch Hải Đường dường như rất mệt mỏi, hai vai rũ xuống xoay người đi về phía cửa nhưng là vừa ngẩng đầu lên, liền chứng kiến ở khe cửa có hai khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, là Tiểu Thần cùng Doãn Ngân.
Không…
Bọn nhỏ rõ ràng là đã nghe được!
Trong nháy máy, máu trong người Tịch Hải Đường như đóng thành băng, cô thậm chí nghe được âm thanh đóng băng…
“Hải Đường, chúng ta cùng nhau KTV đi. Tôi có phiếu giảm giá, đến cuối năm liền quá hạn, chúng ta hãy đi đi.” Nhà thiết kế Tiểu Trương của công ty Tân Tấn nhiệt tình mời mọc.
Tịch Hải Đường cười từ chối nhã nhặn “Tôi không đi. Tôi lát nữa muốn đi siêu thị mua đồ, mùa hàng tết đây.”
“Ai nha, siêu thị 24h đều buôn bán, nhất thời không nên vội, nhưng cái phiếu giảm giá này quá hạn liền trở thành phế thải a, Hải Đường cùng đi chứ.”
“Đan Đan, tôi thật sự không đi được. Wal-Mart hôm nay có khuyến mãi, tôi phải đi gấp nếu không bị người khác mua hết.”
“Vậy cũng tốt, chờ lần sau cùng nhau đi nữa vậy.”
“Ừ.”
Tịch Hải Đường cười cùng đồng nghiệp nói tạm biệt, sau đó ngồi xe bus đến đường dành riêng cho người đi bộ, qua ngã tư băng qua con phố, đi về phía trước 200m bên phải chính là Wal-Mart
Xuyên qua vạch đường, Tịch Hải Đường đang muốn quẹo vào siêu thị đột nhiên bị một đám người bên cạnh xúm lại hấp dẫn tầm mắt, mọi người đều đang nghỉ chân nghị luận rối rít.
“Ai, ông lão này thật đúng là đáng thương nha, điên điên khùng khùng, cũng không có thân nhân đến nhận.”
“Đúng vậy, còn luôn lẩm bẩm cái gì mà cháu gái, cũng không biết cháu gái ông ấy làm sao vậy, giống nhưa vừa nhắc tới thì ông ấy sẽ khóc lên.”
“Tôi nghe nói hình như là bị tai nạn xe cộ nhưng cụ thể như thế nào thì tôi không biết.”
“Không phải là chết chứ? Vậy thì cũng thật là tàn nhẫn. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, haiz.”
Tịch Hải Đường càng nghe càng không thích hợp, vội vàng chen vào đám người, đợi thấy rõ ông lão trong đám người thì mới ngây người ra.
“Tăng viện trưởng?”
Khuôn mặt cô tràn đầy sự kinh ngạc và không dám tin, Tịch Hải Đường như thế nào cũng nghĩ không ra, ông lão trước mắt đang chán nản ngồi đầu đường này chính là Tăng viện trưởng của bệnh viện Trường Khang.
“Tăng viện trưởng, ông còn nhớ tôi không?”
“Hả?” Ông lão ngẩng đầu lên, ánh mắt sớm đã không còn thanh minh như trước kia nữa, ánh mắt hỗn độn pha lẫn một chút mê man, nhưng khi nhìn thấy Tịch Hải Đường giống như là nhận lấy cái kích thích gì vậy, phút chốc rùng mình một cái.
“Tăng viện trưởng…”
“Cô …. Cô là … Tịch… Tịch…”
“Đúng rồi, tôi là Tịch Hải Đường.”
Tâm tình Tăng viện trưởng thoáng cái càng trở nên kích động, nắm chặt cánh tay Tịch Hải Đường “Tịch tiểu thư, Tịch tiểu thư, cô tìm được con trai của cô chưa? Tìm được chưa thế?”
“Tìm được rồi! Tìm được rồi!”
“Thật tốt quá, Tịch tiểu thư tìm được con rồi là tốt. Con của cô phải thật yêu thương nó, có thể mua cho nó đồ ăn ngon, có thể mua cho nó đồ chơi tốt …” Tăng viện trưởng đột nhiên nói không được nữa, nhớ tới đứa cháu gái nhỏ vì tai nạn xe cộ mà chết, ông ấy lại bắt đầu khóc lên.
Tâm Tịch Hải Đường khẽ xiết chặt, mặc dù cô biết rõ năm đó Tăng viện trưởng vì nhận tiền của Cố Tích Tước mà làm cô mất đi đứa con trai nhưng khi nhìn đến bộ dạng của hắn hiện tại, cô cũng không nhịn được có chút khổ sở.
“Tăng viện trưởng, ta có một vấn đề liên tục nghĩ không ra, năm đó ông cầm tiền để cho người ta ôm con trai tôi đi nhưng vì sao không có nói cho Cố Tích Tước biết rằng còn có một đứa con gái nữa?”
“Bởi vì…. Bởi vì cùng ngày đó, cháu gái của tôi cũng được sinh ra nhưng là mẹ của con bé không cần nó. Tôi nhìn thấy con gái của cô liền nghĩ tới cháu gái mình… cho nên tôi không thể nào hạ quyết tâm được…”
Tịch Hải Đường khẽ cắn chặt môi, đây rút cuộc là một loại luân hồi như thế nào a, bảy năm trước Tăng viện trưởng đã làm cho mất đi Doãn Ngân nhưng lại bảo vệ Tiểu Thần, bảy năm sau cháu gái của ông ta cùng Tiểu Thần cùng nhau đứng ngay đầu đường, Tiểu Thần tận mắt nhìn thấy tiểu cô nương kia bị tai nạn xe cộ…
Giờ khắc này, cô đối với người này đã không có cảm giác gì, oán giận cũng không còn là cái gì nữa.
“Tăng viện trưởng, người nhà của ông ở nơi nào, tôi gọi điện thoại cho bọn họ để bọn họ tới đưa ông về có được hay không?”
“Người nha? Không…. Tôi không có người thân… tôi chỉ có cháu gái nhưng là con bé cũng bỏ tôi mà đi…” Nhớ tới đứa cháu gái duy nhất, ánh mắt Tăng viện trưởng lại bắt đầu trở nên đục ngầu, thần trí lại bắt đầu hoảng hốt.
Tịch Hải Đường do dự một chút nhưng vẫn không đành lòng để một ông lão cơ khổ không nơi nương tựa như vậy lưu lạc đầu đường, tinh thần của ông ấy cũng không tốt như vậy, nếu như xảy ra chuyện gì cũng sẽ không tốt.
“Tăng viện trưởng, ông đi theo tôi đi…”
Tịch Hải Đường đem Tăng viện trưởng đỡ lên, vẫy một chiếc tắc xi “Đến bệnh viện Trường Khang.”
Cô nghĩ cô chỉ có thể cùng hắn tới đó, dù sao hắn cũng là viện trưởng của bệnh viện Trường Khang, trong bệnh viện nhất định sẽ có người biết rõ địa chỉ nhà của ông ấy, họ mới có thể giúp được ông ấy.
Sắc trời có hơi chút biến thành đen, Doãn Ngân chạy tới kéo rèm cửa sổ, trong ánh mắt đột nhiên lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ thật lớn…
“Mẹ đến đây! Ở dưới lầu!”
Tiếng lòng Cố Tích Tước chấn động, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ…
“Mẹ…”
“Mẹ…”
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân vội vã hướng xuống dưới lầu, vừa vặn đụng phải Tịch Hải Đường.
“Doãn Ngân, Tiểu Thần, các con…” Lời Tịch Hải Đường còn chưa dứt liền cảm giác được xa xa nơi cửa sổ truyền tới một ánh mắt sắc bén, tim cô đập loạn nhịp.
“Mẹ, mẹ không phải nói có việc không tới được sao? Hoa đều đã được đưa đến rồi, cha rất thích.”
Nghe lời của con, tâm Tịch Hải Đường chùng xuống, bị hiểu lầm rồi!
Vừa rồi cô đưa Tăng viện trưởng tới, giao hắn cho chủ tịch công đoàn bệnh viện, dàn xếp tốt lắm sau mới rời đi.
“Mẹ, đi thôi chúng ta đi lên lầu xem cha.” Tiểu Thần cùng Doãn Ngân lôi kéo tay Tịch Hải Đường, kéo cô lên lầu.
Cố Tích Tước đã được chuyển vào phòng bệnh thường nhưng vẫn có sự phục vụ cao, tại lầu hai bọn nhỏ thậm chí còn không đợi đi được thang máy mà đã vội vã chạy theo cầu thang bộ đi lên.
Cửa đẩy ra, Tịch Hải Đường trực tiếp đối mặt với cái nhìn của Cố Tích Tước…
Nếu như hai người ly biệt bảy năm thì lần này gặp mặt, có lẽ là một câu đã lâu không gặp.
Nhưng giữa bọn họ có bảy năm cũng có bảy ngày lại là một câu thích hợp cũng nói không nên lời.
“A… hoa rất đẹp, anh cảm ơn.” Cố Tích Tước tự giễu nở nụ cười cho cố, khóe miệng khẽ nhếch lên, không biết vì cái gì, những vảy đã kết của miệng vết thương ở trên mặt lại mơ hồ băt đầu đau.
Tịch Hải Đường khẽ kinh ngạc “Tôi chỉ hi vọng Doãn Ngân vui vẻ.”
“Anh biết.” Trong lòng của hắn lướt qua một tia bi thương, mặc dù sớm đã đoán được nhưng khi chính tai nghe cô nói như vậy từ trong miệng cô nói ra, hắn vẫn như xưa không thể nào dễ chịu hơn.
Hai người rơi vào khoảng trầm mặc, không nói gì.
Tịch Hải Đường cắn chặt môi cho đến khi cánh môi trắng bệch ra mới chậm rãi mở miệng “Tôi vừa gặp được Tăng viện trưởng, tại đường dành riêng cho người đi bộ ở ngã tư đường, ông ấy thoạt nhìn tinh thần không được tốt lắm cho nên tôi đưa ông ấy trở lại…”
Cố Tích Tước hơi ngẩn ra, hiểu vì cái gì cô lại xuất hiện ở dưới lầu, thì ra lại là một sai lầm trùng hợp.
“Anh…”
“Tôi…”
Hai người lại cùng nhau mở miệng, rồi cùng nhau dừng lại.
“Em nói trước đi.”
“Anh nói trước đi.”
Tình huống lại là giống nhau như đúc.
Cố Tích Tước yên lặng nhìn cô “Vậy thì em trước tiên nói vấn đề của em đi..
“Tôi muốn hỏi anh, mấy năm trước kia anh cùng Doãn Ngân đều đón lễ mừng năm mới như thế nào, tôi nghĩ làm theo, nghĩ làm hết để cho con trai vui vẻ một chút.”
Cố Tích Tước lắc đầu “Không cần phải chiếu theo những năm trước, anh chưa bao giờ cho Doãn Ngân một lễ mừng năm mới như ý muốn, năm nay cũng vậy anh không cho nó được..”
Đôi mi thanh tú của cô cau lại, đầu tiên là hoang mang, lập tức hiểu rõ. Đúng vậy, cô làm sao sẽ không hiểu bọn nhỏ nghĩ gì chứ, bọn nhỏ một mực chờ đợi năm mới tiến đến có thể cả nhà đoàn viên, hạnh phúc đón năm mới a.
“Hải Đường, ban ngày anh có thể đón Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đến đại trạch đón năm mới được không? Buổi tối lại để cho bọn nhỏ trở về.”
“Được, đến lúc đó tôi đi đón hai đứa, thuận tiện… tôi muốn trả lại lại cho anh một thứ.”
Tâm Cố Tích Tước đột nhiên run lên “Hải Đường, chiếc nhẫn kia em không cần trả lại cho anh.”
“Không phải là chiếc nhẫn, chiếc nhẫn lúc dọn nhà tôi đã để lại ở thu phòng của anh.” Mặt cô không chút thay đổi nói.
Cố Tích Tước ngẩn ngơ, thì ra là cô cũng không có đem theo chiếc nhẫn…
Tịch Hải Đường hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho mình giữ vững bình tĩnh “Tôi còn giữ một món đồ của anh chính là sợi dây chuyền có nhiều vì sao kia, lần trước sau khi kết thúc kế hoạch thì dây chuyền cùng với những thứ khác đều để cùng một chỗ, mấy ngày hôm trước quản lý Phương gọi điện thoại cho tôi, nó đó là vật phẩm riêng tư của tôi, bảo tôi cầm về. Tôi cầm vài ngày rồi nhưng vẫn liên tục không tìm được thời gian thích hợp trả lại cho anh, dù sao lần này cũng có thể đưa lại cho anh rồi.”
“Hải Đường, em thật sự không phải muốn cùng anh phân định rạch ròi như thế này sao?”
“Tính toán rõ ràng thì cũng còn ít, tôi trừ việc không thể nào thay đổi thân phận của Doãn Ngân cùng Tiểu Thần thì những vật gì đó khác tôi cũng muốn tính toán cho rõ ràng.”
“Hải Đường…”
“Không cần phải nói tối.” Ngữ điệu của cô không tự chủ được đã cao lên, trong ánh mắt bốc cháy lên sự phẫn nộ mãnh liệt “Cố Tích Tước, anh phải hiểu được, tôi sẽ mang hai đứa nhỏ đi, đem bọn nhỏ mang đi thật xa, rời thành phố T, rời đi khỏi anh. Nhưng là tôi sẽ không làm như vậy,bởi vì tôi không muốn mình cũng ích kỷ như anh, vô tình đến như vậy, không cho bọn nhỏ bất kỳ lựa chọn còn đường sống của chúng mà liền quyết định nhân sinh của con mình như vậy. Tiểu Thần cùng Doãn Ngân muốn ở bên cạnh tôi nhưng bọn chúng cũng muồn cùng anh sống cùng nhau trong cuộc sống này, tôi đã rất nổ lực, điều nên làm tôi cũng đã làm rồi, điều có thể làm cũng đã làm rồi, tôi để cho bọn nhỏ tới gặp anh để cho bọn nhỏ cùng anh vui mừng cùng nhau đón lễ mừng năm mới, để cho bọn họ gọi anh là cha… anh còn muốn làm cho tôi thành ra như thế nào nữa?”
“Thực xin lỗi…”Ánh mắt hắn ảm đạm, giọng nói thê lương.
“Thực xin lõi có ích lợi gì? Anh say rượu nổi điên, coi tôi thành một nữ nhân khác, hủy diệt toàn bộ cuộc sống của tôi, anh nói một câu thực xin lỗi là được sao? Anh có biết hay không tôi cũng là người vô tội a? Tôi không biết Nhu Nhi là ai? Tôi cũng không cần biết Nhu Nhi. Tôi với anh cũng không biết. Chúng ta vốn là không nên xuất hiện cùng một chỗ. Đúng là cái giá phải trả cho đời của tôi quá cao. Anh có biết hay không lúc đầu phát hiện mình mang thai tâm trạng rồi tình huống của tôi là như thế nào? Tôi lúc ấy không muốn có con, tôi nghĩ sẽ phá thai đấy. Tôi muốn giết chết con của chính mình. Sau khi mất đi Doãn Ngân, tôi một mực nghĩ có phải hay không ông trời đang trừng phạt tôi bởi vì lúc trước tôi từng có ý niệm không cần có đứa con này cho nên hắn mới mang Doãn Ngân cách xa tôi, tôi là tự làm tự chịu. Nào có người mẹ nào không muốn con của mình đâu, đây là tự gây nghiệt không thể sống có phải không…”
“Không! Hải Đường, kia không phải là em sai, em không cần phải nghĩ như vậy. Đều là lỗi của anh, là anh khiến em trải qua nhiều đau khổ như vậy… Hải Đường…thật sự xin lỗi em… Anh không biết nên làm như thế nào mới đúng, nhưng anh thực sự muốn bù đắp tổn thương cho em…”
“Không cần, sự đền bù tổn thương của anh chỉ càng làm tôi mệt mỏi thôi.”
Tịch Hải Đường dường như rất mệt mỏi, hai vai rũ xuống xoay người đi về phía cửa nhưng là vừa ngẩng đầu lên, liền chứng kiến ở khe cửa có hai khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, là Tiểu Thần cùng Doãn Ngân.
Không…
Bọn nhỏ rõ ràng là đã nghe được!
Trong nháy máy, máu trong người Tịch Hải Đường như đóng thành băng, cô thậm chí nghe được âm thanh đóng băng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.