Quyển 4 - Chương 162: Bức tường trong suốt lạnh như băng
Miêu Nị
06/09/2013
Thời gian hiện tại đã là đêm khuya, trên Quảng trường Hiến Chương, ban
ngày du khách lượn lờ khắp nơi, hiện tại đã là một mảnh tĩnh lặng âm
trầm. Cái Tòa nhà Nghị Viện xa xa đằng kia, ban ngày vô số những vị
chính khách ra ra vào vào náo nhiệt vô cùng, hiện tại cũng đã trở thành
một mảnh vô cùng tĩnh lặng. Bên trên Quảng trường, hiện tại cũng chỉ còn có mỗi cái pho tượng tiểu tổ năm người bằng đồng cỗ lão to lớn đang
đứng giữa trung tâm quảng trường mà đánh giá vị đồng bọn mới đến chưa
được bao lâu kia, có chút khó hiểu vì cái gì mà Quân Thần Liên Bang nhìn qua lại có vẻ già nua cùng với mệt mỏi như thế.
Ngẫu nhiên có một vài trận gió thổi quét qua nơi này, hất cho một vài phiến lá cây màu xanh đang nằm trên mặt đất trở mình lăn lộn vài vòng rồi lại nằm im xuống. Bởi vì hiện tại là đang đêm mùa xuân, cho nên cũng không có cái cảm giác hiu quạnh lặng lẽ như những đêm thu, thế nhưng lại cũng không thể nào có được cảm giác vui vẻ ấm áp được.
Đột nhiên giữa cái phong cảnh im lìm lặng lẽ như thế kia, chợt vang lên vô số những thanh âm phanh xe dồn dập, chính là do những cái lốp xe nặng nề của hơn mười chiếc xe quân dụng đặc chế chống đạn màu xanh mặc lục âm trầm đè ép đi ra. Những thanh âm sắc nhọn kia cắt ngang qua bầu trời đêm đang vô cùng yên tĩnh, đánh thức một vài người đang say giấc nồng trong những tòa nhà dân cư xung quanh Quảng trường. Ngay sau đó, vô số những thanh âm của bánh xe thiết giáp nặng nề nghiền thẳng lên trên mặt đường quốc lộ, phát ra thanh âm trầm đục vang vọng, bừng tĩnh gần như toàn bộ những con người đang chìm vào giấc mộng ở bốn phía xung quanh Quảng trường Hiến Chương.
Có một vài người nào đó mang theo ánh mắt nghi hoặc đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống Quảng trường bên dưới, có thể nhìn thấy vô số những xe quân dụng cùng với những chiếc xe thiết giáp nặng nề đang từ bên ngoài chạy thẳng vào quảng trường, sau đó tản ra bốn phía xung quanh. Sau đó là vô số những gã binh lính võ trang hạng nặng dày dày đặc đặc rất nhanh vọt thẳng vào vô số những tòa kiến trúc quan trọng xung quanh Quảng trường Hiến Chương, thậm chí là bao gồm cả tòa nhà của Bộ Tài Chính ở trong đó nữa. Tất cả những người nhìn thấy một màn này, cũng đều bị dọa cho nhảy dựng lên một trận.
Nơi này chính là Đặc khu Thủ Đô, rất hiếm khi xuất hiện những trường hợp khiến cho kẻ khác phải khiếp sợ như thế này. Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì rồi? Cái cho bộ đội không biết từ nơi nào đến đây này, đêm hôm khuya khoắt như thế rồi còn muốn làm cái gì nữa đây?
Trong khoảng thời gian cực ngắn sau đó, trên một chiếc xe quân dụng màu xanh mặc lục đậu chính giữa chi bộ đội này, trên đỉnh đầu chợ mở ra, đẩy lên một cái màn hình điện tử khổng lồ, mặt trên không một tiếng động xuất hiện bốn chữ Diễn Tập Quân Sự thật lớn. Đồng thời sau đó cũng có rất nhiều những quân lính trang phục bình thường không võ trang bắt đầu tiến vào bên trong các tòa kiến trúc dân dụng, hướng về phía những dân chúng đang bất an sợ hãi kia bắt đầu tiến hành giảng giải.
Hóa ra đây chỉ là một hồi diễn tập quân sự đặc thù, bởi vì sự kiện tập kích vào Tòa nhà Nghị Viện lần trước mặt đặc biệt triển khai…
o0o
Cái này đương nhiên không phải là một buổi diễn tập quân sự!
Đám đội viên của Tiểu đội 7 tản mát ra khắp nơi xung quanh bốn phía tòa nhà Dinh thự Tổng Thống, ngay sau khi nhận được mệnh lệnh của Hứa Nhạc trong hệ thống thông tin liên lạc nội bộ, liền biết được ngày hôm nay khẳng định là đã xảy ra vấn đề lớn rồi. Cố Tích Phong nhăn tít cặp mày thô rậm của mình, dùng mười đầu ngón tay tròn vo của chính mình mạnh mẽ vò loạn mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi của chính mình, căn bản không biết làm thế nào để đối mặt với mệnh lệnh mới nhất của Lão đại đây.
Ngay sau khi nhận được mệnh lệnh khẩn cấp kia, bên kia đầu dây của hệ thống thông tin liên lạc nội bộ liền chủ động ngắt liên lạc, bọn họ căn bản không biết được Hứa Nhạc có phải là vẫn như cũ đang còn ở trong tòa nhà Dinh thự Tổng Thống hay không, cũng không biết rằng hiện tại hắn đang gặp phải những chuyện tình gì rồi.
- Chúng ta làm sao bây giờ?
Bên trong hệ thống thông tin liên lạc nội bộ chợt vang lên thanh âm ông ống mà khẩn cấp của Hùng Lâm Tuyền, thanh âm của hắn lúc này tràn ngập bạo lực cùng với nóng nãy điên cuồng:
- Có cần chuẩn bị sát tiến vào trong Dinh thự Tổng Thống xem một chuyến hay không?
- Chỉ bằng hai mươi mấy người chúng ta mà nghĩ muốn cường lực công kích vào trong Dinh thự Tổng Thống à? Có phải là khó khăn hơi bị lớn hay không?
Cố Tích Phong trào phúng nói nhanh một câu, sau đó mạnh mẽ kiên định nhíu lại cặp mày, hạ lệnh cho toàn bộ các đội viên còn lại:
- Lập tức triệt thoái, đây là mệnh lệnh của Lão đại!
- Cái gì?
- Lại triệt thoái?
- Triệt thoái cái búa á!
- Có triệt thì một mình cậu triệt đi!
- …
Bên trong hệ thống thông tin liên lạc nội bộ ngay lập tức vang lên vô số thanh âm kháng lệnh cực kỳ phẫn nộ của đám đội viên Tiểu đội 7. Cũng không biết là kẻ nào chợt hạ thấp thanh âm, đặc biệt buồn bực cùng với bất cam, nói:
- Cứ mỗi lần đến thời điếm chân chính cần phải chiến đấu, thì Lão đại hắn cũng đều ra mệnh lệnh cho chúng ta triệt thoái, một phen đem chuyện tình chiến đấu để cho chính mình đi làm. Lần đó ở trên Tinh cầu 3320 cũng như vậy, cái lần chạy qua bên Đế Quốc cũng như vậy… Ta chửi a! Cái con mẹ nó… Mấy tên gia hỏa chúng ta thật sự là một đám rắm thúi vô dụng như vậy hay sao?
Trong lòng Cố Tích Phong quả thật hiểu rất rõ ràng tâm tình vào giờ phút này của đám đội viên thân thiết của chính mình. Đối với chuyện Hứa Nhạc cứ hễ vào những thời khắc quan trọng nhất liền một phen quẳng ném đám đội viên về phía sau, tự động một thân một mình chạy đi sắm vai anh hùng can đảm, ai nấy cũng đều biết rằng nguyên nhân đó là bởi vì hắn lo lắng đám đội viên có thể gặp chuyện không may, nhưng mà không có bất cứ kẻ nào trong đám đội viên có thể thừa nhận được chuyện chính mình không có biện pháp nào giúp đỡ được Hứa Nhạc!
- Lão đại không thích mang chúng ta đi theo chơi đùa, chúng ta còn có thể làm được cái gì bây giờ?
Cố Tích Phong hiện tại đang ẩn nấp bên trong một cái toalet ở tầng thứ hai từ dưới đếm lên của tòa đại lâu Bộ Tài Chính, phụ trách công tác liên lạc điều phối hành động của tòa bộ đám đội viên Tiểu đội 7 ngày hôm nay, nghe thấy mọi người nói như vậy, trong lòng không khỏi có chút cảm giác phức tạp. Hắn thoáng tạm dừng lại một lát, chung quy là vẫn hồi phục lại phong cách của nhân vật chỉ huy lâm thời, trầm giọng nói vào hệ thống thông tin liên lạc nội bộ:
- Toàn thể tiểu đội nghe rõ, nhanh chóng rút lui khỏi hiện trường. Lặp lại, nhanh chóng rút lui khỏi vị trí hiện tại của mình! Nhớ kỹ, đây là mệnh lệnh!
Thiên chức của quân nhân chính là phục tùng tuyệt đối mệnh lệnh, về phần Quân đội Liên Bang hẳn là phải nghe theo mệnh lệnh trực tiếp của Tổng thống Liên Bang, thế nhưng đối với đám đội viên Tiểu đội 7 này mà nói, mỗi một lời nói của Hứa Nhạc cùng với Bạch Ngọc Lan mới chính là mệnh lệnh tuyệt đối không thể nào kháng lại. Cho nên mặc dù trong lòng có bao nhiêu cảm giác phẫn nộ, lo lắng cùng với không cam lòng đi chăng nữa, thì đám đội viên vẫn như cũ dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn những trang bị đã bố trí trước đây, chuẩn bị rút lui khỏi vị trí hiện tại của chính mình.
Ở ngay vào thời điểm này, Cố Tích Phong đang ra lệnh cho hệ thống điện tử tiến hành tiêu hủy toàn bộ những số liệu mệnh lệnh, kế hoạch điện tử trong vòng thời gian 24 giờ qua, đột nhiên hắn chợt nghe thấy được trên mặt đất xa xa truyền đến tiếng phanh rít vô cùng chói tai. Cách cánh cửa sổ toalet trên cao, hắn có thể nhìn thấy vô số những bộ đội đang cuồn cuộn không ngừng từ khắp các nơi trên đầu phố xung quanh Quảng trường Hiến Chương phóng vọt ra. Đồng tử trong mắt hắn kịch liệt co rút lại. Rốt cuộc hắn cũng hiểu được vì cái gì mà Hứa Nhạc lại muốn bọn hắn nhanh chóng triệt thoái như vậy.
Cái này đương nhiên không phải là một buổi diễn tập quân sự gì cả, mà đây là một lần hành động quân sự cực kỳ tiêu chuẩn. Đối mặt với hơn hai ngàn bộ đội tinh nhuệ nhất trong toàn thể Quân đội Liên Bang, còn có vô số những xe thiết giáp hỏa lực cực mạnh ở bên trong bóng tối đã tích súc lực lượng sẵn sàng ra tay, hai mươi mấy gã đội viên của Tiểu đội 7 cho dù có cường hãn đến đâu đi chăng nữa, cũng chỉ có thể là một con thuyền gỗ mỏng manh đối diện với bão tố khủng khiếp của biển cả, làm sao còn có khả năng chống cự?
Cố Tích Phong giươn mắt nhìn chằm chằm vào đám bộ đội đang hướng về phía tòa nhà Bộ Tài Chính nơi chính mình đang đứng mà phóng vọt tới kia, đột nhiên hướng về phía cái micro kim loại gắn ngay trên ống tay áo của chính mình trầm giọng nói:
- Lặp lại mệnh lệnh của Lão đại một lần nữa, không được phép chống cự! Tuyệt đối không được chống cự!
o0o
Đây là một lần hành động quân sự bí mật có cấp bậc bảo mật cực kỳ cao trong giới cao tầng của Quân đội Liên Bang. Hạng mục hành động quân sự lần này triệu tập những bộ đội tinh nhuệ trung thành nhất của hai Sư đoàn bao gồm Sư đoàn Thiết giáp 7 Quân khu III, Sư đoàn Cảnh vệ Đặc khu Thủ Đô cùng với bộ đội của Vệ Nhất Đoàn trực thuộc quyền quản lý của Tổng thống Liên Bang. Ngay trước khi bắt đầu phát động hành động quân sự, cũng chỉ có ba vị sĩ quan chỉ huy cao cấp nhất của ba chi bộ đội này mới biết được nội dung cụ thể của lần hành động quân sự này.
Thậm chí lần hành động quân sự cực kỳ bí mật này cũng chỉ là tiến hành hạ mệnh lệnh bằng truyền miệng, không hề có bất cứ cú điện thoại vô tuyến điện tử nào cả, cũng không có tiến hành lưu trữ điện tử nữa. Cả ba chi bộ đội khi tiến hành hành động thậm chí cũng không có sử dụng hệ thống chỉ huy chiến địa quân sự như bình thường nữa, cũng không hề sử dụng đến Robot, ngay thậm chí cả các hệ thống khống chế tầm xa cùng với tất cả những con chíp vi mạch điện tử điều khiển trong tất cả các chiếc xe Thiết giáp kia cũng đều bị gỡ ra sạch sẽ không còn lưu lại chút nào.
Bên trong các chiếc xe Thiết giáp hoàn toàn không hề có thanh âm ra mệnh lệnh nào cả, cũng không có những tiếng ồn điện tử đặc biệt của hệ thống chỉ huy chiến địa quân dụng, cũng chỉ có những động tác thủ thế hạ mệnh lệnh theo tiêu chuẩn chiến đấu dã chiến cùng với các hình ảnh xuất hiện trên các màn hình TV dân dụng mà thôi. Mấy ngàn gã binh lính bộ đội Liên Bang giống hệt như một đám u linh dày dày đặc đặc không một tiếng động, cực kỳ nhanh chóng đã khống chế hoàn toàn tất cả các con đường bốn phía xung quanh Dinh thự Tổng Thống.
Khu vực góc phía Tây Nam đột nhiên truyền đến một trận thanh âm nổ súng tạch tạch, sau đó rất nhanh chóng đã chìm vào im lặng, không còn có bất cứ thanh âm nào nữa.
Bên trong chi bộ đội còn đóng lại giữa Quảng trường Hiến Chương, một gã sĩ quan tham mưu có gắng đè nén sự khó khiểu cùng với nghi hoặc mãnh liệt đối với lần hành động quân sự này trong lòng mình xuống, bước nhanh đến một chiếc xe quân dụng màu xanh mặc lục đậu tách riêng ra bên cạnh con đường với những chiếc xe quân dụng còn lại, hạ thấp thân thể xuống một chút, nói:
- Đã bắt được tám gã quân nhân sĩ quan mang theo súng ống phi pháp. So với bên trong kế hoạch còn thiếu đến mười bốn người. Đang tiếp tục tiến hành lùng bắt trong các tòa kiến trúc xung quanh. Không biết vì cái gì, cái đám quân nhân sĩ quan đã bị bắt kia, cũng không có bất cứ kẻ nào tiến hành phản kháng cả.
- Mặt khác, bên phía Tổng cục Cảnh sát Đặc khu Thủ Đô cũng đã phái cảnh sát đến điều tra. Bên phía trung tâm Bộ Quốc Phòng cũng gọi điện đến, chất vấn chúng ta đến tột cùng là đang muốn làm cái gì!
Lớp kính cửa xe màu tối đen chậm rãi hạ xuống, phía sau lộ ra khuôn mặt không có một tia biểu tình nhưng lại lạnh lùng đến cực điểm của Đỗ Thiếu Khanh. Ánh mắt của hắn liếc nhìn về phía Quảng trường Hiến Chương đang chìm bên trong bóng đêm ở đằng kia, quả thật cũng chẳng thèm quan tâm đến sự chất vấn của bên phía Tổng cục Cảnh sát cùng với tòa nhà Bộ Quốc Phòng, hắn chỉ nhẹ nhàng cầm lấy cặp kính râm giơ lên, hỏi:
- Vừa rồi có nghe qua tiếng súng, là chuyện gì xảy ra?
- Một gã đội viên thân phận không tầm thường của Tiểu đội 7 ý đồ muốn trèo tường chạy trốn, đã bị lực lượng bắn tỉa của Vệ Nhất Đoàn bắn bị thương chân!
- Thương thế có vấn đề gì không?
- Vấn đề cũng không lớn!
- Vậy được rồi!
Đỗ Thiếu Khanh lặng lẽ mở cửa xe, bước chân xuống, bình thản nói:
- Ta mãi vẫn luôn cho rằng đám gia hỏa này cũng không phải là một quân nhân sĩ quan chân chính, nhưng mà hiện tại đang trong thời kỳ tác chiến cùng với Đế Quốc, đám gia hỏa này cũng đã chứng minh được sức chiến đấu mạnh mẽ của chính mình. Quân đội Liên Bang cần bọn họ còn sóng. Một khi bọn họ đã không chủ động chống cự, vậy thì hãy chú ý sự an toàn của bọn họ!
- Vâng, Sư Đoàn trưởng!
Vị sĩ quan tham mưu dõi mắt nhìn theo vị Sư Đoàn trưởng của mình đang chậm rãi hướng về phía Dinh thự Tổng Thống bên kia bước qua, nghi hoặc khó hiểu lắc lắc đầu mấy cái.
o0o
Sau khi lặng lẽ hút xong điếu thuốc lúc trước, sau đó lại châm thêm một điếu thuốc khác nữa, nhìn thấy ba c số 7 đang dần đần bị đốm lửa đỏ rực thiêu đốt đi đến cuối cùng, ánh mắt của Hứa Nhạc dần dần nheo chặt lại, trên khuôn mặt lại tràn ngập một loại cảm giác hư vô mờ mịt nhàn nhạt, tựa hồ như muốn từ trên một màn này để nhìn ra những cái bí mật gì đó mà hắn nghĩ mãi cũng không thể nào tưởng tượng ra nổi.
Thời gian cứ tí ta tí tách chậm rãi trôi qua từng giây từng phút một, cánh cửa điện tử ngăn cách giữa căn phòng làm việc cùng với hành lang bên ngoài thủy chung cũng không có bất cứ kẻ nào đẩy ra. Chỉ là bên ngoài mơ hồ truyền đến những tiếng bước chân nặng nề chỉnh tề mà mạnh mẽ khiến kẻ khác tim đập nhanh. Hứa Nhạc đang ngồi trên ghế sô pha, giương mắt nhìn chằm chằm vào điếu thuốc lá 777 đang chậm rãi thiêu đốt, nghe thấy những thanh âm mơ hồ truyền đến kia, khẽ lắc lắc đầu, trong miệng truyền đến mấy câu măng chửi thô tục gì đó.
Cũng không cần phải nhờ đến lão già kia trợ giúp chính mình, Hứa Nhạc cũng đã có thể vô cùng chuẩn xác phán đoán ra được, bên ngoài cảnh cửa kia, những binh lính vừa mới tiến đến khẳng định đều là võ trang hạng nặng trên người, trên người mặc một kiện áo giáp chống đạn mạnh mẽ nhất bao bọc lại toàn thân, đội trên đầu kiện mũ giáp chống đạn trong suốt nặng nề, trong tay đang nắm chặt những khẩu súng ống hỏa lực cực mạnh, vô cùng nguy hiểm đang chỉ thẳng vào trong căn phòng mà mình đang ngồi đây.
Phiến cánh cửa bằng gỗ nặng nề ngăn cách giữa phòng làm việc và căn phòng quan trọng nhất kia mãi vẫn không có mở ra, cái gã nam nhân có quyền lực đứng đầu toàn bộ Liên Bang kia vẫn như cũ còn ở phía sau cánh cửa đó.
Hứa Nhạc liếm liếm nhẹ cặp môi đã có chút khô khan của chính mình, đem mẫu thuốc lá còn thừa lại nhét lên trên miệng, mạnh mẽ hút thật sâu mất ngụm. Hắn biết cánh cửa kia hiện tại cũng chỉ có thể mở được từ phía bên trong, còn về phần phiến cánh cửa thông ra ngoài hành lang phía sau lưng mình, phía sau cánh cửa sổ ở bên tay trái, trên mặt cỏ bốn phía xung quanh Dinh thự Tổng Thống hiện tại đã bị hơn mấy trăm gã binh lính đặc chủng tinh nhuệ nhất trong toàn bộ Liên Bang này chiếm cứ hoàn toàn rồi. Chỉ cần chính mình thật sự dám xông ra, như vậy nghênh đón chính mình chắc chắn là vô số những viên đạn khủng bố dày đặc…
Lúc trước khi phát hiện ra bọn họ tiến đến, Hứa Nhạc lại vốn tưởng rằng những chi bộ đội tinh nhuệ đặc chủng ở bên trong biệt thự này vốn chính là những chi bộ đội phụ trách an toàn, lệ thuộc trực tiếp vào Sư đoàn cảnh vệ Đặc khu Thủ Đô, là do Tổng thống tiên sinh tiến hành điều phối để bảo vệ sự an toàn của chính mình. Lúc này hắn mới phát hiện ra rằng, hóa ra bọn họ chính là đặc biệt điều động dùng để bắt giữ hoặc là để giết chết chính mình. Cái thật thật sự là vô cùng vớ vẩn, thật sự là vô cùng khôi hài a!
Nhưng mà lúc này Hứa Nhạc lại không thể nào cười nổi nữa. Hắn chợt có cảm giác như chính mình lại một lần nữa chạy trở về bên trong những căn hầm mỏ hoang vu bỏ hoang tại Đại khu Đông Lâm vậy, nhìn thấy cái khối tảng đá khổng lồ đã bị máy móc đào lên khỏi những dòng nước thải đen ngòm kia, tâm tình phiền muộn tối tăm đến mức một mảnh hồ đồ.
Bởi vì cái loại cảm xúc phiền toái này, khiến cho hắn có chút đờ đẫn nhìn chằm chằm vào những số liệu bố trí hỏa lực ở khắp bốn phía xung quanh Dinh thự Tổng Thống đang được cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang không ngừng biểu hiện ra bên trong đồng tử mắt phải của hắn, nhìn thấy những số liệu điện tử trên bản đồ chứng tỏ các chi bộ đội vừa mới tiến đến đã chính xác khống chế được toàn bộ các con đường ra vào của Dinh thự Tổng Thống này, cũng không có cùng lão già kia tiến hành trao đổi gì với nhau câu nào cả.
- Kẻ đầu tiên cũng đã đến rồi!
Hứa Nhạc vô cùng cẩn cẩn thận thận dập tắt điếu thuốc lá trong tay mình đi, cân nhắc lại số người mà mình sắp sửa phải chứng kiến, sau đó thông qua công tác định vị chíp vi mạch nhân thể mà cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương cung cấp cho, xác nhận người thứ hai cũng đã đến rồi, vì thế trong lòng lặng lẽ nói một câu:
- Hẳn là cửa sắp mở rồi!
o0o
Cái phiến cánh cửa nặng nề ngăn cách giữa văn phòng làm việc cùng với văn phòng quyết sách quan trọng nhất chậm rãi mở ra. Chính xác hơn mà nói, đó là bao gồm toàn bộ phiến cánh cửa, bức tường rộng lớn hai bên, cùng với cả một cái kệ sách khổng lồ trong truyền thuyết kia cũng đều lặng lẽ không một tiếng động mở ra, biến mất vào trong hai bên vách tường của căn phòng làm việc.
Giữa hai căn phòng lúc này đã xuất hiện một bức tường bằng thủy tinh trong suốt cực dày. Ánh mắt Hứa Nhạc khẽ nheo lại nhìn sang phía bên kia. Rõ ràng cái bức tường ngăn cách hoàn toàn hai gian phòng này đương nhiên cũng không có khả năng là lớp tường thủy tinh, mà là loại vật liệu an toàn tổng hợp cường độ cực cao. Trong những tư liệu trước đó hắn đã từng xem qua, Hứa Nhạc biết được rằng công tác an toàn bên trong Dinh thự Tổng Thống được bố trí vô cùng cường đại. Lúc đó hắn bởi vì cảm thấy sự an toàn đối với Tổng thống tiên sinh mà an tâm hơn không ít, thế nhưng hiện tại không ngờ đến nó lại là dùng để vây khốn chính bản thân hắn.
Cái bức tường vô cùng trong suốt này, so với bức tường ngăn trước mặt Mạch Đức Lâm năm đó bên trong tòa nhà đại lâu Cơ Kim Hội Hòa Bình tại Hoàn Sơn Tứ Châu lại còn dày hơn gấp ba lần, càng cứng rắn đến mức không thể nào phá vỡ nổi, khiến cho kẻ khác chỉ có thể phẫn nộ ngắm nhìn mà thôi. Bức tường kia đã thật sự một phen ngăn các hắn cùng với những người đứng phía sau bức tường đó thành hai cái thế giới hoàn toàn khác nhau. Lúc này cũng đồng dạng là một bức tường phẫn nộ cùng với thất vọng, thế nhưng hắn đang ở đầu bên này, còn Tổng thống tiên sinh thì lại đang ở đầu bên kia!
Ngay ngày thứ hai sau bữa lễ tang của Quân Thần Lý Thất Phu được tổ chức, Lý Tại Đạo đã đứng thẳng thân thể, tham gia vào một buổi hội nghị bí mật nào đó của Hiệp hội Ba Nhất. Ở trong cái căn phòng họp đó, khi đối mặt với lời đề nghị của các thành viên để cho Trâu Ứng Tinh phải rời bỏ chức vụ Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng, Phó Tổng thống Liên Bang Bái Luân đã từng thể hiện ra một sự tự tin vô cùng mãnh liệt, yêu cầu hết thảy các hành động cũng đều phải lấy lợi ích căn bản nhất của Liên Bang làm điều kiện tiên quyết. Lúc đó ông ta đã từng mỉm cười, nhàn nhạt nói:
- Chúng ta chính là Liên Bang!
Bên trong Tòa nhà Nghị Viện, trong cái gian toalet cực kỳ xa hoa mà tràn ngập hương vị hành hạ tử vong cho đến chết kia, Thi Thanh Hải cũng đã từng truy vấn qua Tây Môn Cẩn, năm đó cái vị Nghị viên tiên sinh đứng phía sau sự kiện ám sát tại Sân vận động Lâm Hải Châu, nếu như không phải là Bái Luân, như vậy đến tột cùng là kẻ nào? Tây Môn Cẩn lúc đó không ngừng đổ máu, đã cực kỳ điên cuồng nhìn hắn nở nụ cười tàn khốc, trào phúng hỏi hắn:
- Mày cùng với Hứa Nhạc đến tột cùng có biết địch nhân chân chính của chính mình là ai hay không? Mày có biết chúng tao là ai hay không?
Ở bên trong đại sảnh tòa nhà Bộ Quốc Phòng, ngay bên trên cái quân hiệu Liên Bang lóe sáng, Hứa Nhạc đã từng vô cùng nghiêm túc mà kiên định nhắc nhở qua Đỗ Thiếu Khanh rằng, thân là một gã quân nhân của Liên Bang, thiên chức của ngài chính là phải phục tùng mệnh lệnh. Ngay lúc đó Đỗ Thiếu Khanh đã mang theo biểu tình vô cùng phức tạp cùng với vô cùng kỳ quái mà nói rằng, hắn thật sự biết. Đúng vậy, hắn thật sự biết rõ ràng điều đó, hơn nữa từ đầu đến giờ hắn vẫn mãi luôn làm theo đúng những gì hắn nói.
Đáp án cuối cùng cũng đã được công bố, thế nhưng lại không khiến kẻ khác cảm thấy khoái trá, hơn nữa lại có chút khiến kẻ khác cảm thấy bi thương.
o0o
Thời gian trầm mặc trôi qua lâu thật lâu, bên trong Dinh thự Tổng Thống toàn bộ đều là một mảnh trầm mặc, không có ai mở miệng nói chuyện, cũng chỉ có thể mơ hồ lắng nghe được những thanh âm hít thở nặng nề mạnh mẽ của vô số đám binh lính từ bốn vách tường xung quanh xuyên thấu qua mà thôi.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cách một bức tường thủy tinh dày nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, trầm mặc một khoảng thời gian thật dày. Bàn tay dày rộng của ông ta chậm rãi xoa xoa vầng trán hoa râm một chút, tựa hồ như sắp sửa làm ra một quyết định gì đó khiến cho ông ta cảm thấy cực kỳ gian nan vậy.
Tướng quân Lý Tại Đạo hiện tại đang đứng ngay phía sau lưng ông ta, biểu tình vẫn như từ xưa đến nay, luôn luôn ôn hòa bình tĩnh.
Đỗ Thiếu Khanh đứng xa hơn ở phía sau một chút, gần cánh cửa ra vào riêng của gian phòng quyết sách, không biết từ lúc nào đã đeo lên cặp kính râm quen thuộc, căn bản không nhìn ra bất cứ một tia biểu tình nào cả.
Hai bên má ngăm đen của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ hiện ra một vẻ kiên nghị mạnh mẽ, chậm rãi mở miệng nói:
- Trong buổi hội nghị họp báo tuyên bố tin tức buổi chiều, cậu đã từng hướng về phía màn ảnh mà nói, cậu đã trở lại, hỏi rằng… chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng chưa…
- Ta thật sự lo lắng thay cho cậu…
Ông ta khẽ lắc lắc đầu mấy cái, vô cùng cảm khái, nói:
- Ta lo lắng không biết cậu có chuẩn bị đầy đủ tâm lý để mà đối mặt với hết thảy những thứ này hay không?
Vẻ mặt Hứa Nhạc vô cùng nghiêm túc cùng với chăm chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngăm đen của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, trong lòng thầm nghĩ cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Vì cái gì mãi cho đến thời điểm như thế này, hắn vẫn như cũ không có biện pháp ở trên mặt đối phương nhìn thấy bất cứ một tia cảm giác có lỗi nào cả… Vì thế hắn vẫn như trước duy trì sự trầm mặc, muốn nghe thử xem đối phương đến tột cùng là muốn nói những gì.
- Rất nhiều năm như vậy trôi qua, cậu chính là người trẻ tuổi mà tôi cảm thấy thưởng thức nhất…
Thanh âm của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ xuyên qua bức tường trong suốt, vẫn như cũ luôn luôn hùng hậu mà hữu lực, lại có vẻ đặc biệt thành khẩn cùng với kiên định.
Ông ta nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, ánh mắt mạnh mẽ kiên định không hề có một chút lay động, trầm giọng nói:
- Đã tới thời điểm như thế này rồi, giữa hai chúng ta cũng không cần có thêm những lừa gạt, ẩn giấu gì nữa. Cậu có thể không cần phải do dự hay nghi ngờ gì mà tin tưởng chắc chắn vào điểm này. Bất luận là trải qua bao nhiêu sự đau khổ cùng với thống khổ như thế nào đi chăng nữa, thì ở sâu bên trong xương cốt của cậu vẫn như cũ luôn luôn có một loại khí chất khờ dại cùng với nhiệt huyết. Mà cái loại phẩm chất này nói một cách tốt đẹp hơn chính là một loại tín nhiệm mạnh mẽ, thật sự là phi thường hiếm có.
Hứa Nhạc đột nhiên không hề có bất cứ dự triệu gì, bất chợt mở miệng. Hắn thoáng khẽ cau nhẹ cặp mày một chút, nhìn chằm chằm vào mấy người ở bên kia bức tường trong suốt, không biết là đang muốn hỏi đối phương, hay là đang muốn tự hỏi chính mình.
- Khờ dại… chính là một từ đồng nghĩa với ngu ngốc phải không? Vào buổi chiều tôi vừa mới nói qua với một vị bằng hữu, chỉ cần tôi không một phen tự đem chính mình bức vào trong tử địa, như vậy sẽ không có ai có thể bắt được, hoặc là giết chết được bản thân tôi hiện tại… Mãi cho đến lúc này tôi mới phát hiện ra rằng, bởi vì tôi lo lắng cho sự an toàn của ông, kết quả đã thật sự một phen ngu xuẩn đem chính mình bức tiến vào trong tử địa…
Trên mặt của Hứa Nhạc cũng không có bất cứ biểu tình gì ra vẻ như là vô cùng thấu hiểu cả. Hai đầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng chà xát lên đầu lọc thuốc lá đã dập tắt từ lâu trên bàn tay mình, lắc lắc đầu mấy cái, nói:
- Tôi có chút cảm khái không thể nào hiểu nổi, bản thân chính mình như thế nào lại đột nhiên biến thành một tên đại ngu ngốc như thế này? Hơn nữa nguyên nhân biến thành đại ngu ngốc lại là một thứ nguyên nhân cực kỳ vớ vẫn như thế này đây?
- Cũng giống hệt như màn cuối cùng của bộ tiểu thuyết cố tình chơi trò mê hoặc kia của Tịch Lặc vậy, vì cái gì cái vị lão đầu tử bình thường nhìn qua cực kỳ chính nghĩa cùng với nghiêm trang đạo mạo, cuối cùng lại cũng sẽ kéo xuống cái mặt nạ của mình, sau đó cực kỳ đắc ý nói cho toàn bộ thế giới biết, hắn mới chính là cái kẻ xấu xa nhất, đứng đằng sau tất cả những chuyện phá hoại kia?
Cặp lông mày rậm rạp đen bóng thẳng tắp như phi đao của hắn nhất thời nhăn lại cực nhanh, gần như mạnh mẽ bị xoắn lại thành hai cái dấu chấm hỏi cực lớn, nhìn chằm chằm về phía gương mặt ngăm đen vẫn như cũ vô cùng trầm ổn của vị Tổng thống tiên sinh đang đứng phía sau bức tường trong suốt kia, lắc lắc đầu, nói:
- Nói như vậy cũng không đúng lắm, cũng không phải là rất chính xác. Dù sao ông cũng phải làm cho những người khác nghĩ thấy rằng trên thế giới này vẫn còn chỗ nào đó còn chút điểm sáng sủa quang minh, có phải không?
- Tổng thống Liên Bang, Phó Tổng thống Liên Bang, những Nghị viên lão thành, Chủ tịch Hội nghị Liên tịch Tham Mưu Trướng, nhất đại danh tướng vĩnh viễn luôn chiến thắng… Đúng vậy, các người chính là Liên Bang, các người chính là Quân đội!
Trên mặt của Hứa Nhạc cũng mang theo một vẻ trào phúng chế giễu vô cùng nồng đậm. Sau đó hắn đột nhiên đứng thẳng người lên, thanh âm mạnh mẽ đề thăng, hướng về phía bên kia bức tường phẫn nộ, giận dữ hét lớn:
- Nhưng đây là cái thứ Liên Bang cùng với Quân đội chó chết gì thế?
Ngẫu nhiên có một vài trận gió thổi quét qua nơi này, hất cho một vài phiến lá cây màu xanh đang nằm trên mặt đất trở mình lăn lộn vài vòng rồi lại nằm im xuống. Bởi vì hiện tại là đang đêm mùa xuân, cho nên cũng không có cái cảm giác hiu quạnh lặng lẽ như những đêm thu, thế nhưng lại cũng không thể nào có được cảm giác vui vẻ ấm áp được.
Đột nhiên giữa cái phong cảnh im lìm lặng lẽ như thế kia, chợt vang lên vô số những thanh âm phanh xe dồn dập, chính là do những cái lốp xe nặng nề của hơn mười chiếc xe quân dụng đặc chế chống đạn màu xanh mặc lục âm trầm đè ép đi ra. Những thanh âm sắc nhọn kia cắt ngang qua bầu trời đêm đang vô cùng yên tĩnh, đánh thức một vài người đang say giấc nồng trong những tòa nhà dân cư xung quanh Quảng trường. Ngay sau đó, vô số những thanh âm của bánh xe thiết giáp nặng nề nghiền thẳng lên trên mặt đường quốc lộ, phát ra thanh âm trầm đục vang vọng, bừng tĩnh gần như toàn bộ những con người đang chìm vào giấc mộng ở bốn phía xung quanh Quảng trường Hiến Chương.
Có một vài người nào đó mang theo ánh mắt nghi hoặc đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống Quảng trường bên dưới, có thể nhìn thấy vô số những xe quân dụng cùng với những chiếc xe thiết giáp nặng nề đang từ bên ngoài chạy thẳng vào quảng trường, sau đó tản ra bốn phía xung quanh. Sau đó là vô số những gã binh lính võ trang hạng nặng dày dày đặc đặc rất nhanh vọt thẳng vào vô số những tòa kiến trúc quan trọng xung quanh Quảng trường Hiến Chương, thậm chí là bao gồm cả tòa nhà của Bộ Tài Chính ở trong đó nữa. Tất cả những người nhìn thấy một màn này, cũng đều bị dọa cho nhảy dựng lên một trận.
Nơi này chính là Đặc khu Thủ Đô, rất hiếm khi xuất hiện những trường hợp khiến cho kẻ khác phải khiếp sợ như thế này. Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì rồi? Cái cho bộ đội không biết từ nơi nào đến đây này, đêm hôm khuya khoắt như thế rồi còn muốn làm cái gì nữa đây?
Trong khoảng thời gian cực ngắn sau đó, trên một chiếc xe quân dụng màu xanh mặc lục đậu chính giữa chi bộ đội này, trên đỉnh đầu chợ mở ra, đẩy lên một cái màn hình điện tử khổng lồ, mặt trên không một tiếng động xuất hiện bốn chữ Diễn Tập Quân Sự thật lớn. Đồng thời sau đó cũng có rất nhiều những quân lính trang phục bình thường không võ trang bắt đầu tiến vào bên trong các tòa kiến trúc dân dụng, hướng về phía những dân chúng đang bất an sợ hãi kia bắt đầu tiến hành giảng giải.
Hóa ra đây chỉ là một hồi diễn tập quân sự đặc thù, bởi vì sự kiện tập kích vào Tòa nhà Nghị Viện lần trước mặt đặc biệt triển khai…
o0o
Cái này đương nhiên không phải là một buổi diễn tập quân sự!
Đám đội viên của Tiểu đội 7 tản mát ra khắp nơi xung quanh bốn phía tòa nhà Dinh thự Tổng Thống, ngay sau khi nhận được mệnh lệnh của Hứa Nhạc trong hệ thống thông tin liên lạc nội bộ, liền biết được ngày hôm nay khẳng định là đã xảy ra vấn đề lớn rồi. Cố Tích Phong nhăn tít cặp mày thô rậm của mình, dùng mười đầu ngón tay tròn vo của chính mình mạnh mẽ vò loạn mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi của chính mình, căn bản không biết làm thế nào để đối mặt với mệnh lệnh mới nhất của Lão đại đây.
Ngay sau khi nhận được mệnh lệnh khẩn cấp kia, bên kia đầu dây của hệ thống thông tin liên lạc nội bộ liền chủ động ngắt liên lạc, bọn họ căn bản không biết được Hứa Nhạc có phải là vẫn như cũ đang còn ở trong tòa nhà Dinh thự Tổng Thống hay không, cũng không biết rằng hiện tại hắn đang gặp phải những chuyện tình gì rồi.
- Chúng ta làm sao bây giờ?
Bên trong hệ thống thông tin liên lạc nội bộ chợt vang lên thanh âm ông ống mà khẩn cấp của Hùng Lâm Tuyền, thanh âm của hắn lúc này tràn ngập bạo lực cùng với nóng nãy điên cuồng:
- Có cần chuẩn bị sát tiến vào trong Dinh thự Tổng Thống xem một chuyến hay không?
- Chỉ bằng hai mươi mấy người chúng ta mà nghĩ muốn cường lực công kích vào trong Dinh thự Tổng Thống à? Có phải là khó khăn hơi bị lớn hay không?
Cố Tích Phong trào phúng nói nhanh một câu, sau đó mạnh mẽ kiên định nhíu lại cặp mày, hạ lệnh cho toàn bộ các đội viên còn lại:
- Lập tức triệt thoái, đây là mệnh lệnh của Lão đại!
- Cái gì?
- Lại triệt thoái?
- Triệt thoái cái búa á!
- Có triệt thì một mình cậu triệt đi!
- …
Bên trong hệ thống thông tin liên lạc nội bộ ngay lập tức vang lên vô số thanh âm kháng lệnh cực kỳ phẫn nộ của đám đội viên Tiểu đội 7. Cũng không biết là kẻ nào chợt hạ thấp thanh âm, đặc biệt buồn bực cùng với bất cam, nói:
- Cứ mỗi lần đến thời điếm chân chính cần phải chiến đấu, thì Lão đại hắn cũng đều ra mệnh lệnh cho chúng ta triệt thoái, một phen đem chuyện tình chiến đấu để cho chính mình đi làm. Lần đó ở trên Tinh cầu 3320 cũng như vậy, cái lần chạy qua bên Đế Quốc cũng như vậy… Ta chửi a! Cái con mẹ nó… Mấy tên gia hỏa chúng ta thật sự là một đám rắm thúi vô dụng như vậy hay sao?
Trong lòng Cố Tích Phong quả thật hiểu rất rõ ràng tâm tình vào giờ phút này của đám đội viên thân thiết của chính mình. Đối với chuyện Hứa Nhạc cứ hễ vào những thời khắc quan trọng nhất liền một phen quẳng ném đám đội viên về phía sau, tự động một thân một mình chạy đi sắm vai anh hùng can đảm, ai nấy cũng đều biết rằng nguyên nhân đó là bởi vì hắn lo lắng đám đội viên có thể gặp chuyện không may, nhưng mà không có bất cứ kẻ nào trong đám đội viên có thể thừa nhận được chuyện chính mình không có biện pháp nào giúp đỡ được Hứa Nhạc!
- Lão đại không thích mang chúng ta đi theo chơi đùa, chúng ta còn có thể làm được cái gì bây giờ?
Cố Tích Phong hiện tại đang ẩn nấp bên trong một cái toalet ở tầng thứ hai từ dưới đếm lên của tòa đại lâu Bộ Tài Chính, phụ trách công tác liên lạc điều phối hành động của tòa bộ đám đội viên Tiểu đội 7 ngày hôm nay, nghe thấy mọi người nói như vậy, trong lòng không khỏi có chút cảm giác phức tạp. Hắn thoáng tạm dừng lại một lát, chung quy là vẫn hồi phục lại phong cách của nhân vật chỉ huy lâm thời, trầm giọng nói vào hệ thống thông tin liên lạc nội bộ:
- Toàn thể tiểu đội nghe rõ, nhanh chóng rút lui khỏi hiện trường. Lặp lại, nhanh chóng rút lui khỏi vị trí hiện tại của mình! Nhớ kỹ, đây là mệnh lệnh!
Thiên chức của quân nhân chính là phục tùng tuyệt đối mệnh lệnh, về phần Quân đội Liên Bang hẳn là phải nghe theo mệnh lệnh trực tiếp của Tổng thống Liên Bang, thế nhưng đối với đám đội viên Tiểu đội 7 này mà nói, mỗi một lời nói của Hứa Nhạc cùng với Bạch Ngọc Lan mới chính là mệnh lệnh tuyệt đối không thể nào kháng lại. Cho nên mặc dù trong lòng có bao nhiêu cảm giác phẫn nộ, lo lắng cùng với không cam lòng đi chăng nữa, thì đám đội viên vẫn như cũ dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn những trang bị đã bố trí trước đây, chuẩn bị rút lui khỏi vị trí hiện tại của chính mình.
Ở ngay vào thời điểm này, Cố Tích Phong đang ra lệnh cho hệ thống điện tử tiến hành tiêu hủy toàn bộ những số liệu mệnh lệnh, kế hoạch điện tử trong vòng thời gian 24 giờ qua, đột nhiên hắn chợt nghe thấy được trên mặt đất xa xa truyền đến tiếng phanh rít vô cùng chói tai. Cách cánh cửa sổ toalet trên cao, hắn có thể nhìn thấy vô số những bộ đội đang cuồn cuộn không ngừng từ khắp các nơi trên đầu phố xung quanh Quảng trường Hiến Chương phóng vọt ra. Đồng tử trong mắt hắn kịch liệt co rút lại. Rốt cuộc hắn cũng hiểu được vì cái gì mà Hứa Nhạc lại muốn bọn hắn nhanh chóng triệt thoái như vậy.
Cái này đương nhiên không phải là một buổi diễn tập quân sự gì cả, mà đây là một lần hành động quân sự cực kỳ tiêu chuẩn. Đối mặt với hơn hai ngàn bộ đội tinh nhuệ nhất trong toàn thể Quân đội Liên Bang, còn có vô số những xe thiết giáp hỏa lực cực mạnh ở bên trong bóng tối đã tích súc lực lượng sẵn sàng ra tay, hai mươi mấy gã đội viên của Tiểu đội 7 cho dù có cường hãn đến đâu đi chăng nữa, cũng chỉ có thể là một con thuyền gỗ mỏng manh đối diện với bão tố khủng khiếp của biển cả, làm sao còn có khả năng chống cự?
Cố Tích Phong giươn mắt nhìn chằm chằm vào đám bộ đội đang hướng về phía tòa nhà Bộ Tài Chính nơi chính mình đang đứng mà phóng vọt tới kia, đột nhiên hướng về phía cái micro kim loại gắn ngay trên ống tay áo của chính mình trầm giọng nói:
- Lặp lại mệnh lệnh của Lão đại một lần nữa, không được phép chống cự! Tuyệt đối không được chống cự!
o0o
Đây là một lần hành động quân sự bí mật có cấp bậc bảo mật cực kỳ cao trong giới cao tầng của Quân đội Liên Bang. Hạng mục hành động quân sự lần này triệu tập những bộ đội tinh nhuệ trung thành nhất của hai Sư đoàn bao gồm Sư đoàn Thiết giáp 7 Quân khu III, Sư đoàn Cảnh vệ Đặc khu Thủ Đô cùng với bộ đội của Vệ Nhất Đoàn trực thuộc quyền quản lý của Tổng thống Liên Bang. Ngay trước khi bắt đầu phát động hành động quân sự, cũng chỉ có ba vị sĩ quan chỉ huy cao cấp nhất của ba chi bộ đội này mới biết được nội dung cụ thể của lần hành động quân sự này.
Thậm chí lần hành động quân sự cực kỳ bí mật này cũng chỉ là tiến hành hạ mệnh lệnh bằng truyền miệng, không hề có bất cứ cú điện thoại vô tuyến điện tử nào cả, cũng không có tiến hành lưu trữ điện tử nữa. Cả ba chi bộ đội khi tiến hành hành động thậm chí cũng không có sử dụng hệ thống chỉ huy chiến địa quân sự như bình thường nữa, cũng không hề sử dụng đến Robot, ngay thậm chí cả các hệ thống khống chế tầm xa cùng với tất cả những con chíp vi mạch điện tử điều khiển trong tất cả các chiếc xe Thiết giáp kia cũng đều bị gỡ ra sạch sẽ không còn lưu lại chút nào.
Bên trong các chiếc xe Thiết giáp hoàn toàn không hề có thanh âm ra mệnh lệnh nào cả, cũng không có những tiếng ồn điện tử đặc biệt của hệ thống chỉ huy chiến địa quân dụng, cũng chỉ có những động tác thủ thế hạ mệnh lệnh theo tiêu chuẩn chiến đấu dã chiến cùng với các hình ảnh xuất hiện trên các màn hình TV dân dụng mà thôi. Mấy ngàn gã binh lính bộ đội Liên Bang giống hệt như một đám u linh dày dày đặc đặc không một tiếng động, cực kỳ nhanh chóng đã khống chế hoàn toàn tất cả các con đường bốn phía xung quanh Dinh thự Tổng Thống.
Khu vực góc phía Tây Nam đột nhiên truyền đến một trận thanh âm nổ súng tạch tạch, sau đó rất nhanh chóng đã chìm vào im lặng, không còn có bất cứ thanh âm nào nữa.
Bên trong chi bộ đội còn đóng lại giữa Quảng trường Hiến Chương, một gã sĩ quan tham mưu có gắng đè nén sự khó khiểu cùng với nghi hoặc mãnh liệt đối với lần hành động quân sự này trong lòng mình xuống, bước nhanh đến một chiếc xe quân dụng màu xanh mặc lục đậu tách riêng ra bên cạnh con đường với những chiếc xe quân dụng còn lại, hạ thấp thân thể xuống một chút, nói:
- Đã bắt được tám gã quân nhân sĩ quan mang theo súng ống phi pháp. So với bên trong kế hoạch còn thiếu đến mười bốn người. Đang tiếp tục tiến hành lùng bắt trong các tòa kiến trúc xung quanh. Không biết vì cái gì, cái đám quân nhân sĩ quan đã bị bắt kia, cũng không có bất cứ kẻ nào tiến hành phản kháng cả.
- Mặt khác, bên phía Tổng cục Cảnh sát Đặc khu Thủ Đô cũng đã phái cảnh sát đến điều tra. Bên phía trung tâm Bộ Quốc Phòng cũng gọi điện đến, chất vấn chúng ta đến tột cùng là đang muốn làm cái gì!
Lớp kính cửa xe màu tối đen chậm rãi hạ xuống, phía sau lộ ra khuôn mặt không có một tia biểu tình nhưng lại lạnh lùng đến cực điểm của Đỗ Thiếu Khanh. Ánh mắt của hắn liếc nhìn về phía Quảng trường Hiến Chương đang chìm bên trong bóng đêm ở đằng kia, quả thật cũng chẳng thèm quan tâm đến sự chất vấn của bên phía Tổng cục Cảnh sát cùng với tòa nhà Bộ Quốc Phòng, hắn chỉ nhẹ nhàng cầm lấy cặp kính râm giơ lên, hỏi:
- Vừa rồi có nghe qua tiếng súng, là chuyện gì xảy ra?
- Một gã đội viên thân phận không tầm thường của Tiểu đội 7 ý đồ muốn trèo tường chạy trốn, đã bị lực lượng bắn tỉa của Vệ Nhất Đoàn bắn bị thương chân!
- Thương thế có vấn đề gì không?
- Vấn đề cũng không lớn!
- Vậy được rồi!
Đỗ Thiếu Khanh lặng lẽ mở cửa xe, bước chân xuống, bình thản nói:
- Ta mãi vẫn luôn cho rằng đám gia hỏa này cũng không phải là một quân nhân sĩ quan chân chính, nhưng mà hiện tại đang trong thời kỳ tác chiến cùng với Đế Quốc, đám gia hỏa này cũng đã chứng minh được sức chiến đấu mạnh mẽ của chính mình. Quân đội Liên Bang cần bọn họ còn sóng. Một khi bọn họ đã không chủ động chống cự, vậy thì hãy chú ý sự an toàn của bọn họ!
- Vâng, Sư Đoàn trưởng!
Vị sĩ quan tham mưu dõi mắt nhìn theo vị Sư Đoàn trưởng của mình đang chậm rãi hướng về phía Dinh thự Tổng Thống bên kia bước qua, nghi hoặc khó hiểu lắc lắc đầu mấy cái.
o0o
Sau khi lặng lẽ hút xong điếu thuốc lúc trước, sau đó lại châm thêm một điếu thuốc khác nữa, nhìn thấy ba c số 7 đang dần đần bị đốm lửa đỏ rực thiêu đốt đi đến cuối cùng, ánh mắt của Hứa Nhạc dần dần nheo chặt lại, trên khuôn mặt lại tràn ngập một loại cảm giác hư vô mờ mịt nhàn nhạt, tựa hồ như muốn từ trên một màn này để nhìn ra những cái bí mật gì đó mà hắn nghĩ mãi cũng không thể nào tưởng tượng ra nổi.
Thời gian cứ tí ta tí tách chậm rãi trôi qua từng giây từng phút một, cánh cửa điện tử ngăn cách giữa căn phòng làm việc cùng với hành lang bên ngoài thủy chung cũng không có bất cứ kẻ nào đẩy ra. Chỉ là bên ngoài mơ hồ truyền đến những tiếng bước chân nặng nề chỉnh tề mà mạnh mẽ khiến kẻ khác tim đập nhanh. Hứa Nhạc đang ngồi trên ghế sô pha, giương mắt nhìn chằm chằm vào điếu thuốc lá 777 đang chậm rãi thiêu đốt, nghe thấy những thanh âm mơ hồ truyền đến kia, khẽ lắc lắc đầu, trong miệng truyền đến mấy câu măng chửi thô tục gì đó.
Cũng không cần phải nhờ đến lão già kia trợ giúp chính mình, Hứa Nhạc cũng đã có thể vô cùng chuẩn xác phán đoán ra được, bên ngoài cảnh cửa kia, những binh lính vừa mới tiến đến khẳng định đều là võ trang hạng nặng trên người, trên người mặc một kiện áo giáp chống đạn mạnh mẽ nhất bao bọc lại toàn thân, đội trên đầu kiện mũ giáp chống đạn trong suốt nặng nề, trong tay đang nắm chặt những khẩu súng ống hỏa lực cực mạnh, vô cùng nguy hiểm đang chỉ thẳng vào trong căn phòng mà mình đang ngồi đây.
Phiến cánh cửa bằng gỗ nặng nề ngăn cách giữa phòng làm việc và căn phòng quan trọng nhất kia mãi vẫn không có mở ra, cái gã nam nhân có quyền lực đứng đầu toàn bộ Liên Bang kia vẫn như cũ còn ở phía sau cánh cửa đó.
Hứa Nhạc liếm liếm nhẹ cặp môi đã có chút khô khan của chính mình, đem mẫu thuốc lá còn thừa lại nhét lên trên miệng, mạnh mẽ hút thật sâu mất ngụm. Hắn biết cánh cửa kia hiện tại cũng chỉ có thể mở được từ phía bên trong, còn về phần phiến cánh cửa thông ra ngoài hành lang phía sau lưng mình, phía sau cánh cửa sổ ở bên tay trái, trên mặt cỏ bốn phía xung quanh Dinh thự Tổng Thống hiện tại đã bị hơn mấy trăm gã binh lính đặc chủng tinh nhuệ nhất trong toàn bộ Liên Bang này chiếm cứ hoàn toàn rồi. Chỉ cần chính mình thật sự dám xông ra, như vậy nghênh đón chính mình chắc chắn là vô số những viên đạn khủng bố dày đặc…
Lúc trước khi phát hiện ra bọn họ tiến đến, Hứa Nhạc lại vốn tưởng rằng những chi bộ đội tinh nhuệ đặc chủng ở bên trong biệt thự này vốn chính là những chi bộ đội phụ trách an toàn, lệ thuộc trực tiếp vào Sư đoàn cảnh vệ Đặc khu Thủ Đô, là do Tổng thống tiên sinh tiến hành điều phối để bảo vệ sự an toàn của chính mình. Lúc này hắn mới phát hiện ra rằng, hóa ra bọn họ chính là đặc biệt điều động dùng để bắt giữ hoặc là để giết chết chính mình. Cái thật thật sự là vô cùng vớ vẩn, thật sự là vô cùng khôi hài a!
Nhưng mà lúc này Hứa Nhạc lại không thể nào cười nổi nữa. Hắn chợt có cảm giác như chính mình lại một lần nữa chạy trở về bên trong những căn hầm mỏ hoang vu bỏ hoang tại Đại khu Đông Lâm vậy, nhìn thấy cái khối tảng đá khổng lồ đã bị máy móc đào lên khỏi những dòng nước thải đen ngòm kia, tâm tình phiền muộn tối tăm đến mức một mảnh hồ đồ.
Bởi vì cái loại cảm xúc phiền toái này, khiến cho hắn có chút đờ đẫn nhìn chằm chằm vào những số liệu bố trí hỏa lực ở khắp bốn phía xung quanh Dinh thự Tổng Thống đang được cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang không ngừng biểu hiện ra bên trong đồng tử mắt phải của hắn, nhìn thấy những số liệu điện tử trên bản đồ chứng tỏ các chi bộ đội vừa mới tiến đến đã chính xác khống chế được toàn bộ các con đường ra vào của Dinh thự Tổng Thống này, cũng không có cùng lão già kia tiến hành trao đổi gì với nhau câu nào cả.
- Kẻ đầu tiên cũng đã đến rồi!
Hứa Nhạc vô cùng cẩn cẩn thận thận dập tắt điếu thuốc lá trong tay mình đi, cân nhắc lại số người mà mình sắp sửa phải chứng kiến, sau đó thông qua công tác định vị chíp vi mạch nhân thể mà cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương cung cấp cho, xác nhận người thứ hai cũng đã đến rồi, vì thế trong lòng lặng lẽ nói một câu:
- Hẳn là cửa sắp mở rồi!
o0o
Cái phiến cánh cửa nặng nề ngăn cách giữa văn phòng làm việc cùng với văn phòng quyết sách quan trọng nhất chậm rãi mở ra. Chính xác hơn mà nói, đó là bao gồm toàn bộ phiến cánh cửa, bức tường rộng lớn hai bên, cùng với cả một cái kệ sách khổng lồ trong truyền thuyết kia cũng đều lặng lẽ không một tiếng động mở ra, biến mất vào trong hai bên vách tường của căn phòng làm việc.
Giữa hai căn phòng lúc này đã xuất hiện một bức tường bằng thủy tinh trong suốt cực dày. Ánh mắt Hứa Nhạc khẽ nheo lại nhìn sang phía bên kia. Rõ ràng cái bức tường ngăn cách hoàn toàn hai gian phòng này đương nhiên cũng không có khả năng là lớp tường thủy tinh, mà là loại vật liệu an toàn tổng hợp cường độ cực cao. Trong những tư liệu trước đó hắn đã từng xem qua, Hứa Nhạc biết được rằng công tác an toàn bên trong Dinh thự Tổng Thống được bố trí vô cùng cường đại. Lúc đó hắn bởi vì cảm thấy sự an toàn đối với Tổng thống tiên sinh mà an tâm hơn không ít, thế nhưng hiện tại không ngờ đến nó lại là dùng để vây khốn chính bản thân hắn.
Cái bức tường vô cùng trong suốt này, so với bức tường ngăn trước mặt Mạch Đức Lâm năm đó bên trong tòa nhà đại lâu Cơ Kim Hội Hòa Bình tại Hoàn Sơn Tứ Châu lại còn dày hơn gấp ba lần, càng cứng rắn đến mức không thể nào phá vỡ nổi, khiến cho kẻ khác chỉ có thể phẫn nộ ngắm nhìn mà thôi. Bức tường kia đã thật sự một phen ngăn các hắn cùng với những người đứng phía sau bức tường đó thành hai cái thế giới hoàn toàn khác nhau. Lúc này cũng đồng dạng là một bức tường phẫn nộ cùng với thất vọng, thế nhưng hắn đang ở đầu bên này, còn Tổng thống tiên sinh thì lại đang ở đầu bên kia!
Ngay ngày thứ hai sau bữa lễ tang của Quân Thần Lý Thất Phu được tổ chức, Lý Tại Đạo đã đứng thẳng thân thể, tham gia vào một buổi hội nghị bí mật nào đó của Hiệp hội Ba Nhất. Ở trong cái căn phòng họp đó, khi đối mặt với lời đề nghị của các thành viên để cho Trâu Ứng Tinh phải rời bỏ chức vụ Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng, Phó Tổng thống Liên Bang Bái Luân đã từng thể hiện ra một sự tự tin vô cùng mãnh liệt, yêu cầu hết thảy các hành động cũng đều phải lấy lợi ích căn bản nhất của Liên Bang làm điều kiện tiên quyết. Lúc đó ông ta đã từng mỉm cười, nhàn nhạt nói:
- Chúng ta chính là Liên Bang!
Bên trong Tòa nhà Nghị Viện, trong cái gian toalet cực kỳ xa hoa mà tràn ngập hương vị hành hạ tử vong cho đến chết kia, Thi Thanh Hải cũng đã từng truy vấn qua Tây Môn Cẩn, năm đó cái vị Nghị viên tiên sinh đứng phía sau sự kiện ám sát tại Sân vận động Lâm Hải Châu, nếu như không phải là Bái Luân, như vậy đến tột cùng là kẻ nào? Tây Môn Cẩn lúc đó không ngừng đổ máu, đã cực kỳ điên cuồng nhìn hắn nở nụ cười tàn khốc, trào phúng hỏi hắn:
- Mày cùng với Hứa Nhạc đến tột cùng có biết địch nhân chân chính của chính mình là ai hay không? Mày có biết chúng tao là ai hay không?
Ở bên trong đại sảnh tòa nhà Bộ Quốc Phòng, ngay bên trên cái quân hiệu Liên Bang lóe sáng, Hứa Nhạc đã từng vô cùng nghiêm túc mà kiên định nhắc nhở qua Đỗ Thiếu Khanh rằng, thân là một gã quân nhân của Liên Bang, thiên chức của ngài chính là phải phục tùng mệnh lệnh. Ngay lúc đó Đỗ Thiếu Khanh đã mang theo biểu tình vô cùng phức tạp cùng với vô cùng kỳ quái mà nói rằng, hắn thật sự biết. Đúng vậy, hắn thật sự biết rõ ràng điều đó, hơn nữa từ đầu đến giờ hắn vẫn mãi luôn làm theo đúng những gì hắn nói.
Đáp án cuối cùng cũng đã được công bố, thế nhưng lại không khiến kẻ khác cảm thấy khoái trá, hơn nữa lại có chút khiến kẻ khác cảm thấy bi thương.
o0o
Thời gian trầm mặc trôi qua lâu thật lâu, bên trong Dinh thự Tổng Thống toàn bộ đều là một mảnh trầm mặc, không có ai mở miệng nói chuyện, cũng chỉ có thể mơ hồ lắng nghe được những thanh âm hít thở nặng nề mạnh mẽ của vô số đám binh lính từ bốn vách tường xung quanh xuyên thấu qua mà thôi.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cách một bức tường thủy tinh dày nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, trầm mặc một khoảng thời gian thật dày. Bàn tay dày rộng của ông ta chậm rãi xoa xoa vầng trán hoa râm một chút, tựa hồ như sắp sửa làm ra một quyết định gì đó khiến cho ông ta cảm thấy cực kỳ gian nan vậy.
Tướng quân Lý Tại Đạo hiện tại đang đứng ngay phía sau lưng ông ta, biểu tình vẫn như từ xưa đến nay, luôn luôn ôn hòa bình tĩnh.
Đỗ Thiếu Khanh đứng xa hơn ở phía sau một chút, gần cánh cửa ra vào riêng của gian phòng quyết sách, không biết từ lúc nào đã đeo lên cặp kính râm quen thuộc, căn bản không nhìn ra bất cứ một tia biểu tình nào cả.
Hai bên má ngăm đen của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ hiện ra một vẻ kiên nghị mạnh mẽ, chậm rãi mở miệng nói:
- Trong buổi hội nghị họp báo tuyên bố tin tức buổi chiều, cậu đã từng hướng về phía màn ảnh mà nói, cậu đã trở lại, hỏi rằng… chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng chưa…
- Ta thật sự lo lắng thay cho cậu…
Ông ta khẽ lắc lắc đầu mấy cái, vô cùng cảm khái, nói:
- Ta lo lắng không biết cậu có chuẩn bị đầy đủ tâm lý để mà đối mặt với hết thảy những thứ này hay không?
Vẻ mặt Hứa Nhạc vô cùng nghiêm túc cùng với chăm chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngăm đen của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, trong lòng thầm nghĩ cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Vì cái gì mãi cho đến thời điểm như thế này, hắn vẫn như cũ không có biện pháp ở trên mặt đối phương nhìn thấy bất cứ một tia cảm giác có lỗi nào cả… Vì thế hắn vẫn như trước duy trì sự trầm mặc, muốn nghe thử xem đối phương đến tột cùng là muốn nói những gì.
- Rất nhiều năm như vậy trôi qua, cậu chính là người trẻ tuổi mà tôi cảm thấy thưởng thức nhất…
Thanh âm của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ xuyên qua bức tường trong suốt, vẫn như cũ luôn luôn hùng hậu mà hữu lực, lại có vẻ đặc biệt thành khẩn cùng với kiên định.
Ông ta nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, ánh mắt mạnh mẽ kiên định không hề có một chút lay động, trầm giọng nói:
- Đã tới thời điểm như thế này rồi, giữa hai chúng ta cũng không cần có thêm những lừa gạt, ẩn giấu gì nữa. Cậu có thể không cần phải do dự hay nghi ngờ gì mà tin tưởng chắc chắn vào điểm này. Bất luận là trải qua bao nhiêu sự đau khổ cùng với thống khổ như thế nào đi chăng nữa, thì ở sâu bên trong xương cốt của cậu vẫn như cũ luôn luôn có một loại khí chất khờ dại cùng với nhiệt huyết. Mà cái loại phẩm chất này nói một cách tốt đẹp hơn chính là một loại tín nhiệm mạnh mẽ, thật sự là phi thường hiếm có.
Hứa Nhạc đột nhiên không hề có bất cứ dự triệu gì, bất chợt mở miệng. Hắn thoáng khẽ cau nhẹ cặp mày một chút, nhìn chằm chằm vào mấy người ở bên kia bức tường trong suốt, không biết là đang muốn hỏi đối phương, hay là đang muốn tự hỏi chính mình.
- Khờ dại… chính là một từ đồng nghĩa với ngu ngốc phải không? Vào buổi chiều tôi vừa mới nói qua với một vị bằng hữu, chỉ cần tôi không một phen tự đem chính mình bức vào trong tử địa, như vậy sẽ không có ai có thể bắt được, hoặc là giết chết được bản thân tôi hiện tại… Mãi cho đến lúc này tôi mới phát hiện ra rằng, bởi vì tôi lo lắng cho sự an toàn của ông, kết quả đã thật sự một phen ngu xuẩn đem chính mình bức tiến vào trong tử địa…
Trên mặt của Hứa Nhạc cũng không có bất cứ biểu tình gì ra vẻ như là vô cùng thấu hiểu cả. Hai đầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng chà xát lên đầu lọc thuốc lá đã dập tắt từ lâu trên bàn tay mình, lắc lắc đầu mấy cái, nói:
- Tôi có chút cảm khái không thể nào hiểu nổi, bản thân chính mình như thế nào lại đột nhiên biến thành một tên đại ngu ngốc như thế này? Hơn nữa nguyên nhân biến thành đại ngu ngốc lại là một thứ nguyên nhân cực kỳ vớ vẫn như thế này đây?
- Cũng giống hệt như màn cuối cùng của bộ tiểu thuyết cố tình chơi trò mê hoặc kia của Tịch Lặc vậy, vì cái gì cái vị lão đầu tử bình thường nhìn qua cực kỳ chính nghĩa cùng với nghiêm trang đạo mạo, cuối cùng lại cũng sẽ kéo xuống cái mặt nạ của mình, sau đó cực kỳ đắc ý nói cho toàn bộ thế giới biết, hắn mới chính là cái kẻ xấu xa nhất, đứng đằng sau tất cả những chuyện phá hoại kia?
Cặp lông mày rậm rạp đen bóng thẳng tắp như phi đao của hắn nhất thời nhăn lại cực nhanh, gần như mạnh mẽ bị xoắn lại thành hai cái dấu chấm hỏi cực lớn, nhìn chằm chằm về phía gương mặt ngăm đen vẫn như cũ vô cùng trầm ổn của vị Tổng thống tiên sinh đang đứng phía sau bức tường trong suốt kia, lắc lắc đầu, nói:
- Nói như vậy cũng không đúng lắm, cũng không phải là rất chính xác. Dù sao ông cũng phải làm cho những người khác nghĩ thấy rằng trên thế giới này vẫn còn chỗ nào đó còn chút điểm sáng sủa quang minh, có phải không?
- Tổng thống Liên Bang, Phó Tổng thống Liên Bang, những Nghị viên lão thành, Chủ tịch Hội nghị Liên tịch Tham Mưu Trướng, nhất đại danh tướng vĩnh viễn luôn chiến thắng… Đúng vậy, các người chính là Liên Bang, các người chính là Quân đội!
Trên mặt của Hứa Nhạc cũng mang theo một vẻ trào phúng chế giễu vô cùng nồng đậm. Sau đó hắn đột nhiên đứng thẳng người lên, thanh âm mạnh mẽ đề thăng, hướng về phía bên kia bức tường phẫn nộ, giận dữ hét lớn:
- Nhưng đây là cái thứ Liên Bang cùng với Quân đội chó chết gì thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.