Quyển 4 - Chương 163: Cuộc gặp mặt thay đổi lịch sử
Miêu Nị
06/09/2013
Đối với bản thân Hứa Nhạc mà nói, cái thế giới của hắn đã đứng trước
thời điểm nguy hiểm nhất trong lịch sử. Cái loại nguy hiểm này cùng với
sự sinh tử của bản thân hắn cũng không có bất cứ sự quan hệ nào cả, mà
hẳn là có quan hệ đến một vài thứ gì đó sụp đổ mà chỉ có một mình hắn
mới cảm nhận được mà thôi. Chính là bởi vì nguyên nhân đó, cho nên hắn
mới phát ra tiếng hô cực độ phẫn nộ. Nhưng mà cái loại tiếng hô phẫn nộ
này tuyệt đối không phải là những tiếng rên rỉ cuối cùng.
Hắn mạnh mẽ chống lại mệnh lệnh trực tiếp từ bên phía Quân đội từ Lạc Nhật Châu Đại khu Tây Lâm chạy trở về, hắn đi đến Quảng trường Hiến Chương nhìn những ngọn nến cầu siêu, đi đến Bệnh viện Trung ương Lục quân Liên Bang tìm cô nàng nữ hộ sĩ, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của Thi công tử, hắn đi đến trước mộ trầm mặc ngây người, hắn cùng với Trâu Úc ở trên phố ăn thịt nướng, mãi vẫn luôn trầm mặc cùng với bình thản, hoàn toàn vượt ra ngoài sự dự kiến của tất cả mọi người, vẫn không hề điên cuồng.
Sở dĩ là như thế, chính là bởi vì hắn đối với cái thế giới này quả thật vô cùng tự tin, khi mà Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương đã hoàn toàn đứng về phía hắn, khi mà Tổng thống Liên Bang ở bên trong Dinh thự Tổng Thống vẫn cùng với hắn hô ứng lẫn nhau, thì cho dù là cái thế lực tà ác mà hắc ám đến như thế nào đi chăng nữa, đối với Hứa Nhạc mà nói, kỳ thật chẳng qua cũng chỉ là một vở hài kịch buồn cười mà thôi.
Mãi cho đến cuối cùng hắn mới phát hiện ra, bản thân chính mình mới thật sự là đáng buồn cười, mới phát hiện ra rằng hóa ra chính mình vẫn là đang một mực dối mình khinh người, hóa ra chính bản thân mình mới là cái vở hài kịch buồn cười mà cực kỳ bi ai kia.
Nếu như trên cái thế giới này có thể đơn giản dùng hai loại khái niệm người tốt cùng với người xấu mà phân chia ra, thì Hứa Nhạc cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ qua rằng Tổng thống Mạt Bố Nhĩ lại là một người xấu cả. Sở dĩ hắn có thể kiên định mà cho rằng như thế, đó chính là đại khái bởi vì từ trước cho đến bây giờ hắn vẫn luôn chưa từng nghĩ qua điều đó, hoặc là không dám nghĩ qua điều đó, hoặc là căn bản không hề có chút tưởng tượng gì về điều đó.
Hắn cùng với Thi Thanh Hải, còn có rất nhiều rất nhiều người người khác nữa đều vô cùng chân thành muốn giữ gìn cẩn thận cái thế giới này. Thế nhưng hóa ra cũng không phải là chính nghĩa hoặc là quang minh có thể vĩnh viễn, luôn luôn chiếm cứ hòa toàn thượng phong cùng với chủ đạo trong cái thế giới này. Ở trong này còn phải nói thêm một chữ nếu nữa, nếu như những gì mà bọn hắn muốn giữ gìn kia chính là những thứ chính nghĩa cùng với quang minh mới được.
Đây là một cái thời đại có thể nói là tốt nhất trong lịch sử, bên trong Liên Bang rốt cuộc cũng đã xuất hiện một vị Tổng thống tiên sinh xuất thân từ tầng lớn bình dân đầu tiên. Chính phủ Liên Bang cùng với Thanh Long Sơn rốt cuộc cũng đã chính thức tiến hành đại hòa giải, hơn vài trăm tỷ dân chúng tâm tình hứng khởi dâng trào, phấn chấn đoàn kết, bộ đội tại tiền tuyến lại đạt được những thắng lợi liên tiếp.
Nhưng mà đây lại cũng là một thời đại đen tối nhất trong toàn bộ lịch sử. Những tràng mưu sát chính trị lãnh huyết nhất, vô tình nhất, dơ bẩn nhất, những cái kế hoạch đầy dã tâm thâm sâu lạnh như băng không thể ngờ đến nổi. Vị hổ tướng quân đội đã trấn thủ tại biên giới phía Tây của Liên Bang không biết bao nhiêu năm, lao tâm khổ tứ cống hiến hết mình cho Liên Bang, cuối cùng lại bị bán đứng một cách vô tình, cấp cho một chi Hạm đội của Đế Quốc. Mà hết thảy những thứ vô cùng vô sỉ hắc ám này, không ngờ lại xuất phát từ một vài người có địa vị cực kỳ quan trọng trong Chính phủ Liên Bang cùng với Quân đội Liên Bang, không ngờ lại chính là xuất ra từ chính cái vị Tổng thống tiên sinh luôn luôn được dân chúng kính yêu vô hạn kia.
Hứa Nhạc trầm mặc nhìn chằm chằm vào gương mặt ngăm đen cực kỳ ngưng trọng phía sau bức tường trong suốt kia của Tổng thống tiên sinh, trong khoảng thời gian ngắn đã suy nghĩ qua không biết bao nhiêu chuyện tình, mơ hồ nghĩ đến chuyện đối phương không ngờ lại cũng không có ngay lập tức giết chết chính mình, mà là lại phiêu lưu mạo hiểm lưu lại ở nơi đó cùng chính mình tiến hành nói chuyện mặt đối mặt như thế này. Như vậy sau đó sẽ có những cuộc nói chuyện như thế nào nữa đây?
Có cần tiếp tục đứng ở đây kiên trì tiếp hay không? Đại khái nếu như mình có thể tiếp tục kiên trì ở nơi này thêm một chút nữa, như vậy hắn có thể nói cho mình biết rằng chính nghĩa như thế nào mới là chính nghĩa hay sao? Đại khái những cái câu hỏi như thế này cũng đã từng trải qua những sự phân tích cụ thể của không biết bao nhiêu thế hệ học giả rồi, nhưng mà vẫn chưa thể nào biện luận ra kết cuộc cả. Nhưng mà đúng như những gì năm xưa chính mình ở bên trong cái tòa đại viện màu trắng kia ở Đế Quốc, đã từng hướng tới vị Công chúa Điện hạ cường hãn kia tiến hành phân tích tâm lý của chính mình vậy:
Ta không phải là một nhà đạo đức học, ta chỉ là mọt gã thanh niên ích kỷ, chỉ muốn đi tìm ý nghĩa cùng với sự khoái hoạt của nhân sinh cuộc đời mà thôi. Ta đã từng giữ gìn cùng với cố gắng sắp xếp lại trật tự những gì mà mình muốn giữ gìn, cũng không phải là những thứ thật sự là đạo đức và chính nghĩa, mà là những thứ ta cho rằng đó là chính xác. Một khi đã là như thế, ta tự nhiên sẽ tiếp tục kiên trì xuống, kiên cường mạnh mẽ tiếp tục sự ích kỷ của chính mình. Cũng chỉ có như vậy mới có thể cảm thấy vui vẻ cùng với khoái hoạt mà thôi…
Vô số những tư tưởng rối rắm phức tạp xoay chuyển không ngừng một cách bất an dùng tốc độ nhanh chóng giống hệt như những đầu Chiến hạm vũ trụ bật hết động cơ phun trào lao thẳng đi trong thinh không, không ngừng xoay chuyển cực kỳ kích thích qua lạp khắp nơi bên trong đầu Hứa Nhạc, khiến cho mi tâm của hắn chợt cảm thấy từng trận đau đớn không ngừng dâng lên. Sau đó vô cùng kỳ diệu là hắn chợt trở nên cực kỳ bình tĩnh lại. Trên khuôn mặt hơi chút đờ đẫn như cũng không nhìn ra bất cứ một tia phẫn nộ nào cả.
- Tổng thống tiên sinh, vừa rồi hai người chúng ta đã từng ở bên cạnh cửa sổ nhìn về phía phiến sao trời trên đỉnh đầu, giảng giải về những chuyện tình ở gia hương Đông Lâm…
Bàn tay phải đang chắp lại phía sau người của Hứa Nhạc khẽ nhẹ nhàng vuốt ve lên trên cái vòng tay kim loại ở trên cánh tay trái của mình, nhớ lại những lời nói cực kỳ ngưu bức được ghi rõ ràng trên lạc khoản của bề mặt vòng tay kia, ánh mắt khẽ cụp xuống, nhìn về phía tấm thảm nhung dày ngay dưới chân mình, hỏi:
- Ông liền có thể như vậy tin tưởng rằng tôi… đã tin tưởng vào ông mãnh liệt đến như thế sao? Ông sẽ không sợ rằng tôi có thể điều tra ra được chuyện gì đó, ngay lúc ấy liền trực tiếp ra tay giết chết ông hay sao?
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nở nụ cười nhàn nhạt, khẽ ngẩng đầu lên một chút, cặp môi dày ở bên dưới ánh đèn có vẻ đặc biệt lộ ra một loại cảm giác chân thành thân thiết nồng đậm:
- Tuy rằng bản thân cậu đã từng giết qua không ít người rồi, nhưng mà ta vẫn chưa bao giờ cho rằng cậu là một người dễ dàng lạm sát người cả. Hứa Nhạc, bất luận là đến lúc nào đi chăng nữa, sự tín nhiệm của ta đối với cậu cũng đều chưa từng giảm bớt qua chút nào.
- Cho nên ở bên ngoài mới có hơn ba trăm binh lính võ trang hạng nặng đang chờ mệnh lệnh bắn tôi thành thịt vụn bất cứ lúc nào hay sao?
Hứa Nhạc nở nụ cười tự giễu, đưa tay lên chỉ ra phía sau cánh cửa phòng vẫn còn đang đóng chặt, nhìn sang bên ngoài cửa sổ, nói:
- Thậm chí ngay cả quân đoàn dã chiến cũng đã kéo hết vào trong Quảng trường Hiến Chương… Tổng thống tiên sinh, sự tín nhiệm của ngài đối với tôi thật sự khiến cho tôi được thương đến phát sợ a!
- Tình tự của cậu vào giờ phút này có thể nhanh chóng trở nên bình tĩnh như thế, đây mới thật sự làm cho ta cảm thấy giật mình đó.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ khẽ nhăn nhẹ cặp mày lại, khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt nhìn chằm chằm Hứa Nhạc.
Hứa Nhạc khẽ trầm mặc trong chốc lát, không ngờ được ở vào cái thời khắc nguy hiểm khẩn trương sống chết quan đầu như thế này, hắn lại quay trở lại ngồi lên trên cái ghế sô pha bằng da thuộc vô cùng sang quý kia. Hắn nhẹ giọng hồi đáp:
- Tất cả sự phẫn nộ của nhân loại, cũng đều là phát ra từ sự vô năng của chính hắn mà thôi. Một khi đã là như vậy, vì cái gì mà tôi phải phẫn nộ đây?
- Tất cả sự phẫn nộ của nhân loại, cũng đều là phát ra từ sự vô năng của chính hắn… Câu nói này thật sự vô cùng có ý tứ!
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ khẽ gật gật đầu, bình tĩnh nhìn thẳng vào mặt của Hứa Nhạc, nói:
- Xem ra cậu vẫn như cũ cho rằng chính mình vẫn còn có đủ năng lực để mà đối mặt với hết thảy những thứ ngoài kia… Được rồi, về chuyện những thứ này, ta thật sự không quá để ý đến. Nhưng mà nếu như cậu vẫn còn đủ bình tĩnh mà nói, ta đây nghĩ rằng cậu khẳng định là thật sự rất muốn biết chuyện xưa về những người của chúng ta chứ?
Hứa Nhạc trầm mặc không có trả lời câu hỏi của đối phương.
- Cho dù cậu có không muốn biết về cái câu chuyện xưa này, nhưng mà đối với cậu, ta vẫn như cũ là rất muốn nói cho cậu nghe. Bởi vì ta thật sự rất mong muốn thông qua cái câu chuyện xưa này để mà thuyết phục cậu.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ khẽ mỉm cười một chút, hai bàn tay dày rộng kiên nghị của ông ta khẽ khàng vuốt ve cái bàn làm việc to lớn ngay trước mặt mình, xoay mặt sang ngắm nhìn cảnh đêm xuân bên ngoài cửa sổ, tựa hồ như là đang suy nghĩ, như là đang hồi tưởng lại vậy.
Liền đúng vào lúc này, một hồi mưa phùn mùa xuân nhàn nhạt nhất thời không có bất cứ dấu hiệu nào chợt tí ta tí tách lặng lẽ rơi xuống, đánh thẳng lên trên cánh cửa sổ sát đất của Dinh thự Tổng Thống, phát ra những thanh âm ba ba rất nhỏ. Sau đó dưới tác dụng của trọng lực, những giọt nước mưa nhẹ nhàng thong thả kéo dài thành những đường nước nhỏ nhắn trên mặt kính, đem ý tứ ẩm ướt xâm nhập vào bên trong gian phòng yên tĩnh.
Thật sự vô cùng tốt đẹp chính là những giọt mưa kia tựa hồ như biết được hiện tại là thời điểm khẩn trương như thế nào, cho nên đã lặng lẽ không một tiếng động từ trên những đám mây cao vút trên bầu trời rơi thẳng xuống mặt đất, vô cùng thiện lương làm dịu đi bầy không khí nhân gian khô ráo mà lãnh liệt trong lòng những gã nam nhân ở bên trong gian phòng này.
Trong tiếng mưa rơi vô cùng nhỏ bé nhàn nhạt, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ khẽ trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới mím nhẹ cặp môi dày của mình, thanh âm mặc dù vẫn như cũ trầm ổn hữu lực, thế nhưng lại đã pha trộn thêm một chút khàn khàn cùng với mỏi mệt, chậm rãi nói:
- Cả cuộc đời này của mình, nên trôi qua như thế nào cho xứng đáng? Cái câu hỏi này cũng chính là câu hỏi mà hầu như bất cứ người nào từng có mặt trên đời cũng đã tự hỏi qua ít nhất một lần. Lúc còn nhỏ, khi ở trên những quặng mỏ tại Đại khu Đông Lâm, đôi khi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời vô cùng hôn ám trên đỉnh đầu, cái lý tưởng xuất hiện ở trong đầu của ta chính là, sau này có thể thoát khỏi cái khỏa Tinh cầu khiến kẻ khác ngay cả hô hấp cũng đều cảm thấy không thể thống khoái này, đi đến Thủ Đô Tinh Quyển học tập cùng với làm việc, sau đó đạt được định mức tiến hành di dân, đem toàn bộ gia đình của mình rời khỏi cái khỏa Tinh cầu chết tiệt kia…
Hứa Nhạc trầm mặc lặng lẽ lắng nghe, tay phải nắm chặt lên trên cái tay vịn bằng da sang quý của cái ghế sô pha, nhớ tới lý tưởng năm xưa của chính mình là có thể trở thành một gã sĩ quan bảo dưỡng trên Chiến hạm hoặc là tiến vào một công ty cơ khí nào đó trong Thủ Đô Tinh Quyển làm việc. Theo thời gian dần dần trôi qua, hóa ra cái lý tưởng đó hiện tại xem qua quả đúng là lặng lẽ mà lại ngây ngô đến như thế…
o0o
Cái câu chuyện xưa mà Tổng thống tiên sinh muốn giảng thuật kỳ thật vô cùng đơn giản, ngay từ đầu liền đã giải đáp cái nghi hoặc lớn nhất từ đầu đến giờ ở trong lòng Hứa Nhạc. Nếu như nói cái tổ chức khủng bố cấp tiến này đã âm thầm chuẩn bị, bố trí trong suốt mười năm trời, rốt cuộc cũng đã dần dần khống chế được Chính phủ cùng với Quân đội Liên Bang, hoàn toàn đều là xuất phát từ những kế hoạch vô sỉ tà ác của những đại nhân vật thiên tài bên trong Hiệp hội Ba Nhất cả, như vậy thì Tổng thống Mạt Bố Nhĩ vốn dĩ là đến từ Đại khu Đông Lâm, lý lịch học tập của ông ta từ đầu đến cuối cùng với trường trung học phụ thuộc Đại học Đặc khu Thủ Đô, Đại học Đặc khu Thủ Đô cùng với Học viện Quân sự I Liên Bang cơ hồ nhìn qua chẳng hề có bất cứ chút liên hệ nào cả, vì cái gì ông ta lại có thể tham gia vào bên trong cái kế hoạch khổng lồ này đây chứ?
Vì cái gì mà Hiệp hội Ba Nhất kia nhiều những nhân vật thiên tài đến như thế, lại có thể đều cam tâm tình nguyện thay ông ta bỏ công lao, đốt nhiệt huyết, chịu tiếng xấu thay cho người khác che ở trước mặt cả những viên đạn cùng với những lời đồn đãi tiếng xấu ngàn đời như vậy? Chỉ vì ông ta có thể chân chính về mặt ý nghĩa trở thành đệ nhất nhân của Liên Bang hay không?
- Cái gian tửu quán nhỏ bé kia tên gọi là Thánh Đạt Phỉ, nghe nói đó là một cái tên hiệu theo kiểu tôn giáo ở bên phía Bách Mộ Đại bên kia. Khi đó trong tay của cũng chỉ còn có hơn hai trăm đồng Liên Bang mà thôi, nhưng mà thời điểm khi mà ta đi ngang qua gian tửu quán nhỏ kia, ta lại vẫn như cũ nhịn không được muốn đi vào trong đó uống mấy chén.
Lý Tại Đạo đang mỉm cười đứng ở một bên, lúc này chậm rãi nói chen vào một câu:
- Quán rượu Thánh Đạt Phỉ nổi danh nhất chính là loại rượu Huyết tửu tôn giáo buôn lậu từ bên phía Bách Mộ Đại bên kia tuồn qua.
- Đúng vậy, vào lúc đó ta chính là gọi uống cái thứ rượu đó…
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ kể chuyện xưa đến đoạn này, nhịn không được lại cất tiếng cười vang một chút, bàn tay dày rộng của ông ta giơ lên trước mặt, nhẹ nhàng huy động lên một chút, nói:
- Kết quả vừa uống được một chút liền say mê không dừng được, hơn hai trăm đồng Liên Bang chỉ trong nháy mắt đã cạn sạch không còn một đồng.
- Đó chính là tiền thuê nhà của ngài cùng với vợ ngài trong thời gian nửa tháng trời kế tiếp.
Lý Tại Đạo lại chen vào một câu.
- Lúc ấy bởi vì cái vụ kiện tụng ô nhiễm môi trường đối với cái công ty dược phẩm Tây Khoa Châu kia, ta đã bị Văn phòng luật sư sự vụ khai trừ lần đầu tiên. Ta đã cùng với vợ mình ôm theo cái thùng đồ đạc mà lang thang khắp nơi không kiếm ra chỗ nào sinh sống được. Cực kỳ hiếm có, ta mới vay mượn được hơn nửa tháng tiền thuê nhà, căn bản không nên đi đến quán rượu để uống rượu. Nhưng mà ta cuối cùng cũng vẫn cho rằng chính mình vẫn đã làm chuyện tình chính xác…
Nói đến chỗ này, cặp lông mày hoa râm mà thô chắc của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ thoáng khẽ nhăn lại một chút. Cái đoạn thời gian này quả thật cũng không phải là đoạn ký ức thoải mái, khoái trá để cho ông ta nhớ lại. Hiện tại hôm nay nó đã biến thành một cái di sản ký ức tinh thần nào đó rồi, nhưng mà ông ta vẫn như cũ không quên đi được sự bi phẫn cùng với phẫn nộ đặc thù của một gã thanh niên tràn đầy nhiệt huyết cùng với sự xúc động khi năm xưa mình bước chân vào bên trong cái quán rượu nhỏ kia.
Ông ta quay đầu lại, trầm mặc giương mắt nhìn chằm chằm vào thẳng ánh mắt của Hứa Nhạc, nói:
- Một khi những chuyện ta đã làm cũng đều là chính xác cả, vậy thì dựa vào cái gì ta chỉ có thể ở trong một căn phòng ọp ẹp mà tiền thuê nhà chỉ có bốn trăm đồng Liên Bang cơ chứ?
- Khoảng thời gian năm đó tỷ lệ lạm phát tăng cao vô cùng, căn phòng thuê giá bốn trăm đồng Liên Bang quả thật điều kiện sống vô cùng kém cỏi.
Lý Tại Đạo lại tiếp tục lắc lắc đầu, khẽ mỉm cười bổ sung thêm một câu. Mà Đỗ Thiếu Khanh đang đứng ở ngoài cửa phòng thì vẫn như cũ vẻ mặt lạnh lùng, không có bất cứ một tia cảm tình nào, hơn nữa cũng không có gỡ xuống cặp kính râm trên mặt.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào cặp mắt của Hứa Nhạc, bình tĩnh nói:
- Quán rượu Thánh Đạt Phỉ chính là nằm bên ngoài cửa Tây của Đại học Thủ Đô, cách một con phố liền có thể đi đến Học viện Quân sự I. Một gã luật sư công ích nghèo túng, bởi vì lỡ uống hết tiền thuê nhà mà vợ con đang trông đợi mỏi mòn, cho nên không dám về nhà, đành phải ở bên trong quán rượu ngây ngốc tìm kiếm cơ hội có thể kiếm được chút tiền quèn nào đó…
- Đương nhiên, đây chỉ là một chuyện đáng chê cười…
Lý Tại Đạo ôn hòa nở nụ cười mỉm nhẹ nhàng, hướng về phía Tổng thống tiên sinh ở bên cạnh, nói:
- Hôm nay ngài hơi có chút kích động, phía sau cứ để cho tôi kể tiếp cho.
Lý Tại Đạo quay sang nhìn Hứa Nhạc, bình tĩnh nói:
- Lúc đó Hiệp hội Ba Nhất đang có một buổi họp mặt thường niên bên trong quán rượu Thánh Đạt Phỉ. Có ta, Bái Luân, còn có mấy người hiện tại đã ở độ tuổi trung niên, thậm chí đã là lão niên nữa, mà ngay lúc đó thì cũng chỉ là những thanh niên đầy nhiệt huyết mà thôi. Chúng ta lúc đó đang lâm vào một hồi tranh cãi vô cùng kịch liệt về chuyện tình hình kinh thế chính trị lịch sử của Liên Bang. Cậu cũng biết rằng, những tên gia hỏa có tư cách tiến nhập vào Hiệp hội Ba Nhất, ai ai cũng đều có đủ tư cách để mà kiêu ngạo, ai ai đối với thế giới cũng có cái nhìn của riêng mình, ai nấy cũng đều không có biện pháp nào để mà thuyết phục hoàn toàn đối phương được.
- Nhưng mà tất cả chúng ta trên cơ bản cũng đều có chung một cái nhận thứ, đó chính là, nếu như Liên Bang muốn có thể tiếp tục phát triển đi xuống tiếp, vậy thì cái loại tồn tại dị dạng như Thất Đại Gia Tộc Liên Bang kia nhất định là phải bị tiêu diệt!
Ánh mắt Lý Tại Đạo thoáng cụp xuống một chút, nhẹ giọng nở nụ cười, nói:
- Đây cũng chỉ là sự cuồng tưởng của những người trẻ tuổi nhiệt huyết mà thôi, nhưng mà cậu cuối cùng cũng phải cho phép những người trẻ tuổi nhiệt huyết có quyền được cuồng tưởng chứ.
- Thế nhưng mà cuối cùng thì cần phải làm như thế nào? Chúng ta sau đó lại bắt đầu lâm vào một hồi tranh cãi gay gắt nữa. Cái gọi là sự tranh cãi của những nhân vật thiên tài, có đôi khi thường xuyên sẽ lâm vào những trạng thái mà người bình thường không thể nào tưởng tượng nổi. Ngay lúc đó chúng ta cũng không có dũng khí để mà cầm lên súng ống, liền cùng với đám chính khách, đám gia tộc ngàn đời kia đối mặt chém giết. Chúng ta cũng chỉ có thể cãi nhau, thông qua những tràng cãi nhau này để mà tìm kiếm một sự khoái cảm, thể hiện một sự dũng khí nào đó của chúng ta mà thôi.
- Đúng vào thời điểm này, bên trong một góc âm u không bắt mắt nào đó của quán rượu Thánh Đạt Phỉ, đột nhiên có một tên tửu quỷ đứng lên. Màu da của hắn có màu ngăm đen, cả người nồng nặc mùi rượu, không biết từ lúc nào đã lắng nghe được những thanh âm nghị luận của chúng ta. Hắn trực tiếp đẩy cánh cửa phòng họp ra, nhìn thẳng vào đám người vô cùng kiêu ngạo chúng ta mà cao giọng mắng chửi.
- Chí tốn thời gian không đến nửa tiếng đồng hồ, hắn đã thành công thuyết phục tất cả những thành viên vốn dĩ luôn luôn vô cùng kiêu ngạo của Hiệp hội Ba Nhất, bao gồm cả chính ta ở trong đó nữa. Hắn thuyết phục chúng ta rằng, nếu như muốn cho Liên Bang hướng đến một con đường chính xác mà đi, muốn loại bỏ được hoàn toàn Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, như vậy chúng ta cần phải không tiếc hết thảy mọi trả giá, cần phải cướp lấy chính trị cùng với thứ quyền lực còn cao hơn cả chính trị nữa, thì đó phải chính là… quyền lực của bạo lực!
- Hết thảy tất cả mọi thứ về sau này, cũng đều là khởi nguyên từ một cái quán rượu nhỏ tên gọi là Thánh Đạt Phỉ. Ở trong cái quán rượu nhỏ này, một đám nhân vật thiên tài của Hiệp hội Ba Nhất, đã trực tiếp bị một tên tửu quỷ đã say mèm đến mức không còn biết gì, thuyết phục đi tiến hành một cái kế hoạch vĩ đại, hoặc nói là điên cuồng nào đó.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ khẽ nhíu cặp mày lại một chút, có chút cảm khái, nói:
- Ở bên trong quán rượu đó, ta không có kiếm được tiền thuê nhà để sống lê lết qua ngày, mà lại kiếm ra được một đống thiên tài biến thái, mà chỉ số thông minh trung bình còn cao hơn ta không biết bao nhiêu lần.
Lý Tại Đạo lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hứa Nhạc, nở nụ cười nhạt, nói:
- Cậu xem, lịch sử liền cứ như vậy mà đã thay đổi a!
Hắn mạnh mẽ chống lại mệnh lệnh trực tiếp từ bên phía Quân đội từ Lạc Nhật Châu Đại khu Tây Lâm chạy trở về, hắn đi đến Quảng trường Hiến Chương nhìn những ngọn nến cầu siêu, đi đến Bệnh viện Trung ương Lục quân Liên Bang tìm cô nàng nữ hộ sĩ, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của Thi công tử, hắn đi đến trước mộ trầm mặc ngây người, hắn cùng với Trâu Úc ở trên phố ăn thịt nướng, mãi vẫn luôn trầm mặc cùng với bình thản, hoàn toàn vượt ra ngoài sự dự kiến của tất cả mọi người, vẫn không hề điên cuồng.
Sở dĩ là như thế, chính là bởi vì hắn đối với cái thế giới này quả thật vô cùng tự tin, khi mà Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương đã hoàn toàn đứng về phía hắn, khi mà Tổng thống Liên Bang ở bên trong Dinh thự Tổng Thống vẫn cùng với hắn hô ứng lẫn nhau, thì cho dù là cái thế lực tà ác mà hắc ám đến như thế nào đi chăng nữa, đối với Hứa Nhạc mà nói, kỳ thật chẳng qua cũng chỉ là một vở hài kịch buồn cười mà thôi.
Mãi cho đến cuối cùng hắn mới phát hiện ra, bản thân chính mình mới thật sự là đáng buồn cười, mới phát hiện ra rằng hóa ra chính mình vẫn là đang một mực dối mình khinh người, hóa ra chính bản thân mình mới là cái vở hài kịch buồn cười mà cực kỳ bi ai kia.
Nếu như trên cái thế giới này có thể đơn giản dùng hai loại khái niệm người tốt cùng với người xấu mà phân chia ra, thì Hứa Nhạc cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ qua rằng Tổng thống Mạt Bố Nhĩ lại là một người xấu cả. Sở dĩ hắn có thể kiên định mà cho rằng như thế, đó chính là đại khái bởi vì từ trước cho đến bây giờ hắn vẫn luôn chưa từng nghĩ qua điều đó, hoặc là không dám nghĩ qua điều đó, hoặc là căn bản không hề có chút tưởng tượng gì về điều đó.
Hắn cùng với Thi Thanh Hải, còn có rất nhiều rất nhiều người người khác nữa đều vô cùng chân thành muốn giữ gìn cẩn thận cái thế giới này. Thế nhưng hóa ra cũng không phải là chính nghĩa hoặc là quang minh có thể vĩnh viễn, luôn luôn chiếm cứ hòa toàn thượng phong cùng với chủ đạo trong cái thế giới này. Ở trong này còn phải nói thêm một chữ nếu nữa, nếu như những gì mà bọn hắn muốn giữ gìn kia chính là những thứ chính nghĩa cùng với quang minh mới được.
Đây là một cái thời đại có thể nói là tốt nhất trong lịch sử, bên trong Liên Bang rốt cuộc cũng đã xuất hiện một vị Tổng thống tiên sinh xuất thân từ tầng lớn bình dân đầu tiên. Chính phủ Liên Bang cùng với Thanh Long Sơn rốt cuộc cũng đã chính thức tiến hành đại hòa giải, hơn vài trăm tỷ dân chúng tâm tình hứng khởi dâng trào, phấn chấn đoàn kết, bộ đội tại tiền tuyến lại đạt được những thắng lợi liên tiếp.
Nhưng mà đây lại cũng là một thời đại đen tối nhất trong toàn bộ lịch sử. Những tràng mưu sát chính trị lãnh huyết nhất, vô tình nhất, dơ bẩn nhất, những cái kế hoạch đầy dã tâm thâm sâu lạnh như băng không thể ngờ đến nổi. Vị hổ tướng quân đội đã trấn thủ tại biên giới phía Tây của Liên Bang không biết bao nhiêu năm, lao tâm khổ tứ cống hiến hết mình cho Liên Bang, cuối cùng lại bị bán đứng một cách vô tình, cấp cho một chi Hạm đội của Đế Quốc. Mà hết thảy những thứ vô cùng vô sỉ hắc ám này, không ngờ lại xuất phát từ một vài người có địa vị cực kỳ quan trọng trong Chính phủ Liên Bang cùng với Quân đội Liên Bang, không ngờ lại chính là xuất ra từ chính cái vị Tổng thống tiên sinh luôn luôn được dân chúng kính yêu vô hạn kia.
Hứa Nhạc trầm mặc nhìn chằm chằm vào gương mặt ngăm đen cực kỳ ngưng trọng phía sau bức tường trong suốt kia của Tổng thống tiên sinh, trong khoảng thời gian ngắn đã suy nghĩ qua không biết bao nhiêu chuyện tình, mơ hồ nghĩ đến chuyện đối phương không ngờ lại cũng không có ngay lập tức giết chết chính mình, mà là lại phiêu lưu mạo hiểm lưu lại ở nơi đó cùng chính mình tiến hành nói chuyện mặt đối mặt như thế này. Như vậy sau đó sẽ có những cuộc nói chuyện như thế nào nữa đây?
Có cần tiếp tục đứng ở đây kiên trì tiếp hay không? Đại khái nếu như mình có thể tiếp tục kiên trì ở nơi này thêm một chút nữa, như vậy hắn có thể nói cho mình biết rằng chính nghĩa như thế nào mới là chính nghĩa hay sao? Đại khái những cái câu hỏi như thế này cũng đã từng trải qua những sự phân tích cụ thể của không biết bao nhiêu thế hệ học giả rồi, nhưng mà vẫn chưa thể nào biện luận ra kết cuộc cả. Nhưng mà đúng như những gì năm xưa chính mình ở bên trong cái tòa đại viện màu trắng kia ở Đế Quốc, đã từng hướng tới vị Công chúa Điện hạ cường hãn kia tiến hành phân tích tâm lý của chính mình vậy:
Ta không phải là một nhà đạo đức học, ta chỉ là mọt gã thanh niên ích kỷ, chỉ muốn đi tìm ý nghĩa cùng với sự khoái hoạt của nhân sinh cuộc đời mà thôi. Ta đã từng giữ gìn cùng với cố gắng sắp xếp lại trật tự những gì mà mình muốn giữ gìn, cũng không phải là những thứ thật sự là đạo đức và chính nghĩa, mà là những thứ ta cho rằng đó là chính xác. Một khi đã là như thế, ta tự nhiên sẽ tiếp tục kiên trì xuống, kiên cường mạnh mẽ tiếp tục sự ích kỷ của chính mình. Cũng chỉ có như vậy mới có thể cảm thấy vui vẻ cùng với khoái hoạt mà thôi…
Vô số những tư tưởng rối rắm phức tạp xoay chuyển không ngừng một cách bất an dùng tốc độ nhanh chóng giống hệt như những đầu Chiến hạm vũ trụ bật hết động cơ phun trào lao thẳng đi trong thinh không, không ngừng xoay chuyển cực kỳ kích thích qua lạp khắp nơi bên trong đầu Hứa Nhạc, khiến cho mi tâm của hắn chợt cảm thấy từng trận đau đớn không ngừng dâng lên. Sau đó vô cùng kỳ diệu là hắn chợt trở nên cực kỳ bình tĩnh lại. Trên khuôn mặt hơi chút đờ đẫn như cũng không nhìn ra bất cứ một tia phẫn nộ nào cả.
- Tổng thống tiên sinh, vừa rồi hai người chúng ta đã từng ở bên cạnh cửa sổ nhìn về phía phiến sao trời trên đỉnh đầu, giảng giải về những chuyện tình ở gia hương Đông Lâm…
Bàn tay phải đang chắp lại phía sau người của Hứa Nhạc khẽ nhẹ nhàng vuốt ve lên trên cái vòng tay kim loại ở trên cánh tay trái của mình, nhớ lại những lời nói cực kỳ ngưu bức được ghi rõ ràng trên lạc khoản của bề mặt vòng tay kia, ánh mắt khẽ cụp xuống, nhìn về phía tấm thảm nhung dày ngay dưới chân mình, hỏi:
- Ông liền có thể như vậy tin tưởng rằng tôi… đã tin tưởng vào ông mãnh liệt đến như thế sao? Ông sẽ không sợ rằng tôi có thể điều tra ra được chuyện gì đó, ngay lúc ấy liền trực tiếp ra tay giết chết ông hay sao?
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nở nụ cười nhàn nhạt, khẽ ngẩng đầu lên một chút, cặp môi dày ở bên dưới ánh đèn có vẻ đặc biệt lộ ra một loại cảm giác chân thành thân thiết nồng đậm:
- Tuy rằng bản thân cậu đã từng giết qua không ít người rồi, nhưng mà ta vẫn chưa bao giờ cho rằng cậu là một người dễ dàng lạm sát người cả. Hứa Nhạc, bất luận là đến lúc nào đi chăng nữa, sự tín nhiệm của ta đối với cậu cũng đều chưa từng giảm bớt qua chút nào.
- Cho nên ở bên ngoài mới có hơn ba trăm binh lính võ trang hạng nặng đang chờ mệnh lệnh bắn tôi thành thịt vụn bất cứ lúc nào hay sao?
Hứa Nhạc nở nụ cười tự giễu, đưa tay lên chỉ ra phía sau cánh cửa phòng vẫn còn đang đóng chặt, nhìn sang bên ngoài cửa sổ, nói:
- Thậm chí ngay cả quân đoàn dã chiến cũng đã kéo hết vào trong Quảng trường Hiến Chương… Tổng thống tiên sinh, sự tín nhiệm của ngài đối với tôi thật sự khiến cho tôi được thương đến phát sợ a!
- Tình tự của cậu vào giờ phút này có thể nhanh chóng trở nên bình tĩnh như thế, đây mới thật sự làm cho ta cảm thấy giật mình đó.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ khẽ nhăn nhẹ cặp mày lại, khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt nhìn chằm chằm Hứa Nhạc.
Hứa Nhạc khẽ trầm mặc trong chốc lát, không ngờ được ở vào cái thời khắc nguy hiểm khẩn trương sống chết quan đầu như thế này, hắn lại quay trở lại ngồi lên trên cái ghế sô pha bằng da thuộc vô cùng sang quý kia. Hắn nhẹ giọng hồi đáp:
- Tất cả sự phẫn nộ của nhân loại, cũng đều là phát ra từ sự vô năng của chính hắn mà thôi. Một khi đã là như vậy, vì cái gì mà tôi phải phẫn nộ đây?
- Tất cả sự phẫn nộ của nhân loại, cũng đều là phát ra từ sự vô năng của chính hắn… Câu nói này thật sự vô cùng có ý tứ!
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ khẽ gật gật đầu, bình tĩnh nhìn thẳng vào mặt của Hứa Nhạc, nói:
- Xem ra cậu vẫn như cũ cho rằng chính mình vẫn còn có đủ năng lực để mà đối mặt với hết thảy những thứ ngoài kia… Được rồi, về chuyện những thứ này, ta thật sự không quá để ý đến. Nhưng mà nếu như cậu vẫn còn đủ bình tĩnh mà nói, ta đây nghĩ rằng cậu khẳng định là thật sự rất muốn biết chuyện xưa về những người của chúng ta chứ?
Hứa Nhạc trầm mặc không có trả lời câu hỏi của đối phương.
- Cho dù cậu có không muốn biết về cái câu chuyện xưa này, nhưng mà đối với cậu, ta vẫn như cũ là rất muốn nói cho cậu nghe. Bởi vì ta thật sự rất mong muốn thông qua cái câu chuyện xưa này để mà thuyết phục cậu.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ khẽ mỉm cười một chút, hai bàn tay dày rộng kiên nghị của ông ta khẽ khàng vuốt ve cái bàn làm việc to lớn ngay trước mặt mình, xoay mặt sang ngắm nhìn cảnh đêm xuân bên ngoài cửa sổ, tựa hồ như là đang suy nghĩ, như là đang hồi tưởng lại vậy.
Liền đúng vào lúc này, một hồi mưa phùn mùa xuân nhàn nhạt nhất thời không có bất cứ dấu hiệu nào chợt tí ta tí tách lặng lẽ rơi xuống, đánh thẳng lên trên cánh cửa sổ sát đất của Dinh thự Tổng Thống, phát ra những thanh âm ba ba rất nhỏ. Sau đó dưới tác dụng của trọng lực, những giọt nước mưa nhẹ nhàng thong thả kéo dài thành những đường nước nhỏ nhắn trên mặt kính, đem ý tứ ẩm ướt xâm nhập vào bên trong gian phòng yên tĩnh.
Thật sự vô cùng tốt đẹp chính là những giọt mưa kia tựa hồ như biết được hiện tại là thời điểm khẩn trương như thế nào, cho nên đã lặng lẽ không một tiếng động từ trên những đám mây cao vút trên bầu trời rơi thẳng xuống mặt đất, vô cùng thiện lương làm dịu đi bầy không khí nhân gian khô ráo mà lãnh liệt trong lòng những gã nam nhân ở bên trong gian phòng này.
Trong tiếng mưa rơi vô cùng nhỏ bé nhàn nhạt, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ khẽ trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới mím nhẹ cặp môi dày của mình, thanh âm mặc dù vẫn như cũ trầm ổn hữu lực, thế nhưng lại đã pha trộn thêm một chút khàn khàn cùng với mỏi mệt, chậm rãi nói:
- Cả cuộc đời này của mình, nên trôi qua như thế nào cho xứng đáng? Cái câu hỏi này cũng chính là câu hỏi mà hầu như bất cứ người nào từng có mặt trên đời cũng đã tự hỏi qua ít nhất một lần. Lúc còn nhỏ, khi ở trên những quặng mỏ tại Đại khu Đông Lâm, đôi khi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời vô cùng hôn ám trên đỉnh đầu, cái lý tưởng xuất hiện ở trong đầu của ta chính là, sau này có thể thoát khỏi cái khỏa Tinh cầu khiến kẻ khác ngay cả hô hấp cũng đều cảm thấy không thể thống khoái này, đi đến Thủ Đô Tinh Quyển học tập cùng với làm việc, sau đó đạt được định mức tiến hành di dân, đem toàn bộ gia đình của mình rời khỏi cái khỏa Tinh cầu chết tiệt kia…
Hứa Nhạc trầm mặc lặng lẽ lắng nghe, tay phải nắm chặt lên trên cái tay vịn bằng da sang quý của cái ghế sô pha, nhớ tới lý tưởng năm xưa của chính mình là có thể trở thành một gã sĩ quan bảo dưỡng trên Chiến hạm hoặc là tiến vào một công ty cơ khí nào đó trong Thủ Đô Tinh Quyển làm việc. Theo thời gian dần dần trôi qua, hóa ra cái lý tưởng đó hiện tại xem qua quả đúng là lặng lẽ mà lại ngây ngô đến như thế…
o0o
Cái câu chuyện xưa mà Tổng thống tiên sinh muốn giảng thuật kỳ thật vô cùng đơn giản, ngay từ đầu liền đã giải đáp cái nghi hoặc lớn nhất từ đầu đến giờ ở trong lòng Hứa Nhạc. Nếu như nói cái tổ chức khủng bố cấp tiến này đã âm thầm chuẩn bị, bố trí trong suốt mười năm trời, rốt cuộc cũng đã dần dần khống chế được Chính phủ cùng với Quân đội Liên Bang, hoàn toàn đều là xuất phát từ những kế hoạch vô sỉ tà ác của những đại nhân vật thiên tài bên trong Hiệp hội Ba Nhất cả, như vậy thì Tổng thống Mạt Bố Nhĩ vốn dĩ là đến từ Đại khu Đông Lâm, lý lịch học tập của ông ta từ đầu đến cuối cùng với trường trung học phụ thuộc Đại học Đặc khu Thủ Đô, Đại học Đặc khu Thủ Đô cùng với Học viện Quân sự I Liên Bang cơ hồ nhìn qua chẳng hề có bất cứ chút liên hệ nào cả, vì cái gì ông ta lại có thể tham gia vào bên trong cái kế hoạch khổng lồ này đây chứ?
Vì cái gì mà Hiệp hội Ba Nhất kia nhiều những nhân vật thiên tài đến như thế, lại có thể đều cam tâm tình nguyện thay ông ta bỏ công lao, đốt nhiệt huyết, chịu tiếng xấu thay cho người khác che ở trước mặt cả những viên đạn cùng với những lời đồn đãi tiếng xấu ngàn đời như vậy? Chỉ vì ông ta có thể chân chính về mặt ý nghĩa trở thành đệ nhất nhân của Liên Bang hay không?
- Cái gian tửu quán nhỏ bé kia tên gọi là Thánh Đạt Phỉ, nghe nói đó là một cái tên hiệu theo kiểu tôn giáo ở bên phía Bách Mộ Đại bên kia. Khi đó trong tay của cũng chỉ còn có hơn hai trăm đồng Liên Bang mà thôi, nhưng mà thời điểm khi mà ta đi ngang qua gian tửu quán nhỏ kia, ta lại vẫn như cũ nhịn không được muốn đi vào trong đó uống mấy chén.
Lý Tại Đạo đang mỉm cười đứng ở một bên, lúc này chậm rãi nói chen vào một câu:
- Quán rượu Thánh Đạt Phỉ nổi danh nhất chính là loại rượu Huyết tửu tôn giáo buôn lậu từ bên phía Bách Mộ Đại bên kia tuồn qua.
- Đúng vậy, vào lúc đó ta chính là gọi uống cái thứ rượu đó…
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ kể chuyện xưa đến đoạn này, nhịn không được lại cất tiếng cười vang một chút, bàn tay dày rộng của ông ta giơ lên trước mặt, nhẹ nhàng huy động lên một chút, nói:
- Kết quả vừa uống được một chút liền say mê không dừng được, hơn hai trăm đồng Liên Bang chỉ trong nháy mắt đã cạn sạch không còn một đồng.
- Đó chính là tiền thuê nhà của ngài cùng với vợ ngài trong thời gian nửa tháng trời kế tiếp.
Lý Tại Đạo lại chen vào một câu.
- Lúc ấy bởi vì cái vụ kiện tụng ô nhiễm môi trường đối với cái công ty dược phẩm Tây Khoa Châu kia, ta đã bị Văn phòng luật sư sự vụ khai trừ lần đầu tiên. Ta đã cùng với vợ mình ôm theo cái thùng đồ đạc mà lang thang khắp nơi không kiếm ra chỗ nào sinh sống được. Cực kỳ hiếm có, ta mới vay mượn được hơn nửa tháng tiền thuê nhà, căn bản không nên đi đến quán rượu để uống rượu. Nhưng mà ta cuối cùng cũng vẫn cho rằng chính mình vẫn đã làm chuyện tình chính xác…
Nói đến chỗ này, cặp lông mày hoa râm mà thô chắc của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ thoáng khẽ nhăn lại một chút. Cái đoạn thời gian này quả thật cũng không phải là đoạn ký ức thoải mái, khoái trá để cho ông ta nhớ lại. Hiện tại hôm nay nó đã biến thành một cái di sản ký ức tinh thần nào đó rồi, nhưng mà ông ta vẫn như cũ không quên đi được sự bi phẫn cùng với phẫn nộ đặc thù của một gã thanh niên tràn đầy nhiệt huyết cùng với sự xúc động khi năm xưa mình bước chân vào bên trong cái quán rượu nhỏ kia.
Ông ta quay đầu lại, trầm mặc giương mắt nhìn chằm chằm vào thẳng ánh mắt của Hứa Nhạc, nói:
- Một khi những chuyện ta đã làm cũng đều là chính xác cả, vậy thì dựa vào cái gì ta chỉ có thể ở trong một căn phòng ọp ẹp mà tiền thuê nhà chỉ có bốn trăm đồng Liên Bang cơ chứ?
- Khoảng thời gian năm đó tỷ lệ lạm phát tăng cao vô cùng, căn phòng thuê giá bốn trăm đồng Liên Bang quả thật điều kiện sống vô cùng kém cỏi.
Lý Tại Đạo lại tiếp tục lắc lắc đầu, khẽ mỉm cười bổ sung thêm một câu. Mà Đỗ Thiếu Khanh đang đứng ở ngoài cửa phòng thì vẫn như cũ vẻ mặt lạnh lùng, không có bất cứ một tia cảm tình nào, hơn nữa cũng không có gỡ xuống cặp kính râm trên mặt.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào cặp mắt của Hứa Nhạc, bình tĩnh nói:
- Quán rượu Thánh Đạt Phỉ chính là nằm bên ngoài cửa Tây của Đại học Thủ Đô, cách một con phố liền có thể đi đến Học viện Quân sự I. Một gã luật sư công ích nghèo túng, bởi vì lỡ uống hết tiền thuê nhà mà vợ con đang trông đợi mỏi mòn, cho nên không dám về nhà, đành phải ở bên trong quán rượu ngây ngốc tìm kiếm cơ hội có thể kiếm được chút tiền quèn nào đó…
- Đương nhiên, đây chỉ là một chuyện đáng chê cười…
Lý Tại Đạo ôn hòa nở nụ cười mỉm nhẹ nhàng, hướng về phía Tổng thống tiên sinh ở bên cạnh, nói:
- Hôm nay ngài hơi có chút kích động, phía sau cứ để cho tôi kể tiếp cho.
Lý Tại Đạo quay sang nhìn Hứa Nhạc, bình tĩnh nói:
- Lúc đó Hiệp hội Ba Nhất đang có một buổi họp mặt thường niên bên trong quán rượu Thánh Đạt Phỉ. Có ta, Bái Luân, còn có mấy người hiện tại đã ở độ tuổi trung niên, thậm chí đã là lão niên nữa, mà ngay lúc đó thì cũng chỉ là những thanh niên đầy nhiệt huyết mà thôi. Chúng ta lúc đó đang lâm vào một hồi tranh cãi vô cùng kịch liệt về chuyện tình hình kinh thế chính trị lịch sử của Liên Bang. Cậu cũng biết rằng, những tên gia hỏa có tư cách tiến nhập vào Hiệp hội Ba Nhất, ai ai cũng đều có đủ tư cách để mà kiêu ngạo, ai ai đối với thế giới cũng có cái nhìn của riêng mình, ai nấy cũng đều không có biện pháp nào để mà thuyết phục hoàn toàn đối phương được.
- Nhưng mà tất cả chúng ta trên cơ bản cũng đều có chung một cái nhận thứ, đó chính là, nếu như Liên Bang muốn có thể tiếp tục phát triển đi xuống tiếp, vậy thì cái loại tồn tại dị dạng như Thất Đại Gia Tộc Liên Bang kia nhất định là phải bị tiêu diệt!
Ánh mắt Lý Tại Đạo thoáng cụp xuống một chút, nhẹ giọng nở nụ cười, nói:
- Đây cũng chỉ là sự cuồng tưởng của những người trẻ tuổi nhiệt huyết mà thôi, nhưng mà cậu cuối cùng cũng phải cho phép những người trẻ tuổi nhiệt huyết có quyền được cuồng tưởng chứ.
- Thế nhưng mà cuối cùng thì cần phải làm như thế nào? Chúng ta sau đó lại bắt đầu lâm vào một hồi tranh cãi gay gắt nữa. Cái gọi là sự tranh cãi của những nhân vật thiên tài, có đôi khi thường xuyên sẽ lâm vào những trạng thái mà người bình thường không thể nào tưởng tượng nổi. Ngay lúc đó chúng ta cũng không có dũng khí để mà cầm lên súng ống, liền cùng với đám chính khách, đám gia tộc ngàn đời kia đối mặt chém giết. Chúng ta cũng chỉ có thể cãi nhau, thông qua những tràng cãi nhau này để mà tìm kiếm một sự khoái cảm, thể hiện một sự dũng khí nào đó của chúng ta mà thôi.
- Đúng vào thời điểm này, bên trong một góc âm u không bắt mắt nào đó của quán rượu Thánh Đạt Phỉ, đột nhiên có một tên tửu quỷ đứng lên. Màu da của hắn có màu ngăm đen, cả người nồng nặc mùi rượu, không biết từ lúc nào đã lắng nghe được những thanh âm nghị luận của chúng ta. Hắn trực tiếp đẩy cánh cửa phòng họp ra, nhìn thẳng vào đám người vô cùng kiêu ngạo chúng ta mà cao giọng mắng chửi.
- Chí tốn thời gian không đến nửa tiếng đồng hồ, hắn đã thành công thuyết phục tất cả những thành viên vốn dĩ luôn luôn vô cùng kiêu ngạo của Hiệp hội Ba Nhất, bao gồm cả chính ta ở trong đó nữa. Hắn thuyết phục chúng ta rằng, nếu như muốn cho Liên Bang hướng đến một con đường chính xác mà đi, muốn loại bỏ được hoàn toàn Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, như vậy chúng ta cần phải không tiếc hết thảy mọi trả giá, cần phải cướp lấy chính trị cùng với thứ quyền lực còn cao hơn cả chính trị nữa, thì đó phải chính là… quyền lực của bạo lực!
- Hết thảy tất cả mọi thứ về sau này, cũng đều là khởi nguyên từ một cái quán rượu nhỏ tên gọi là Thánh Đạt Phỉ. Ở trong cái quán rượu nhỏ này, một đám nhân vật thiên tài của Hiệp hội Ba Nhất, đã trực tiếp bị một tên tửu quỷ đã say mèm đến mức không còn biết gì, thuyết phục đi tiến hành một cái kế hoạch vĩ đại, hoặc nói là điên cuồng nào đó.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ khẽ nhíu cặp mày lại một chút, có chút cảm khái, nói:
- Ở bên trong quán rượu đó, ta không có kiếm được tiền thuê nhà để sống lê lết qua ngày, mà lại kiếm ra được một đống thiên tài biến thái, mà chỉ số thông minh trung bình còn cao hơn ta không biết bao nhiêu lần.
Lý Tại Đạo lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hứa Nhạc, nở nụ cười nhạt, nói:
- Cậu xem, lịch sử liền cứ như vậy mà đã thay đổi a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.