Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 21: Cao Bát

Nhiều tác giả

05/06/2014

Trần Hưng Lễ thương nặng không còn sức đi tiếp, chỉ đi được hơn một dặm thì thở dốc, trong đêm tối hắn không nhìn thấy mặt người vừa cứu mình nhưng cũng kêu mấy lời cảm tạ, rồi nói.

“Không biết ân nhân cứu mạng là ai? Nhưng tại hạ không thể đi xa hơn được nữa. Phía trước là một thôn nhỏ, có kỵ binh triều đình hãy đưa tại hạ tới đó may còn kịp.”

“Trong đệ thảm hại quá nhỉ!”

Trần Hưng Lễ vừa nghe tiếng ân nhân cứu mình thì đã tỉnh lại mấy phần, thốt lên.

“Cao huynh! Đúng là Cao huynh rồi, tại sao huynh lại đến đây?” Trần Hưng Lễ không kiềm được xúc động cười khẽ nói.

“Ta thấy đệ thương nặng như vậy còn kề cà nói mãi, đệ cười cái gì?” Cao Bát dìu hắn chạy băng băng trên đường, tuy cước bộ của y có lợi hại mấy nhưng cũng không thể mang Trần Hưng Lễ đi xa hơn được, chạy được một lúc cũng ngưng chân nghĩ nói.

“Đệ cười thấy chúng ta thật có duyên, lần nào gặp nhau cũng đều có chuyện xảy ra một trong hai người có đúng không. Huynh còn nhớ chuyện hơn năm trước ở kinh thành không!”

“Chà, ta không nói nữa. Lúc này chẳng vui vẻ gì mà hàn huyên. Hình như phía trước có đuốc chắc là doanh trại của đệ rồi!”

“Đúng rồi!”

Cao Bát vốn tính phóng khoáng, lại thích ngaodu thiên hạ, nơi nào nghe có chuyện lạ y đều hiếu kỳ không thể bỏ qua. Khi ở núi Phu Pha Phong y bị trọng thương nên lánh tạm thời khỏi Ma Lang Nha. Sau nghĩ lại thấy mình không đúng với bằng hữu quay lại tìm Lê Hiểu Bình nhưng không thấy ngoài mấy cái chết đã bốc mùi, y tìm trong đám thi thể nhưng không thể phân biệt được người nào với người nào đành phải bỏ cuộc quay lại nơi đóng quân của Lê Hán Thương, y mang chuyện sống chết của Lê Hiểu Bình kể lại cho lão Nguyễn Văn Dung.

Ba hôm sau được tin quân tiếp viện của quan phủ Trấn Thanh Đô {Thanh Hóa} đánh tới, vốn là năm nghìn kỵ binh tinh nhuệ của gia tộc Trần Hưng đóng ở đó. Trong ngoài ứng hợp chưa đây hai ngày đã đánh đuổi hết bọn quân Chiêm cố thủ trong doanh thành Ẩn Nam. Trần Hưng Lễ vốn bị thương nhưng lại thông thuộc đường đi lối lại ở phía nam, liền xin Lê Hán Thương mang theo hai nghìn kỵ binh truy kích đám tàn quân Chiêm Thành. Còn Cao Bát hộ tống Lê Hán Thương về Diễn Châu, nữa đường lại gặp toán quân địa phương tiếp kiến nên y không còn phận sự nữa. Lại nghe Trần Hưng Lễ truy kích quân Chiêm xuống nam chắc chắn sẽ gặp Ma Lang Nha. Vốn y xuống nam lần này cũng vì có chuyện liên quan đến lão, nên mượn một con ngựa tốt ngày đêm đuổi theo Trần Hưng Lễ.

Sáng hôm nay Cao Bát vào thôn có hỏi vài người dân thì biết đám kỵ binh còn trong thôn, y vào doanh trại thì đám binh sĩ nói Trần Hưng Lễ ở trong miếu cách đó không xa thì vội vội vàng vàng đi tìm hắn. Khi đến nơi lại gặp đám người ăn mặc rách rưới, ychỉ vưa hỏi đến dung mạo của Cao Bát, thì đám người này đã động thủ với y. Đánh một trận, bắt một tên hỏi kỹ mới biết Trần Hưng Lễ đang ở trong bìa rừng gần phía trước, giao thủ với ba thủ lĩnh của họ ở đó. Y cho đuổi hết đám người trongmiếu đi rồi đi tìm Trần Hưng Lễ. Y vừa đến nơi đúng lúc Lý Trung Hưng định ám toán hắn, y mới dùng Thạch Mãn Liên Châu bắn một mũi tên về phía lão Lý cứu hắn thoát chết trong gang tấc. Trong chớp mắt y đã đưa hắn ra khỏi bìa rừng chạy thẳng về phía doanh trại.

Về đến trại tên phó soái mời đến thầy lang trong quân doanh, sức thuốc, bó lại vết thương trên vai Trần Hưng Lễ mới hết đau đớn, Cao Bát liền hỏi.

“Tại sao cái đám người đó lại ra tay tàn độc với đệ như vậy? Ta nhất quyết không tha cho bọn chúng đâu!” Cao Bát nhìn vết thương khắp người của Trần Hưng Lễ tặc lưỡi thở dài ngao ngán.

“Chỉ là hiểu lầmthôi!” Trần Hưng Lễ vốn không muốn cho ai biết bí mật mình nghe thấy trong miếu,chỉ nhếch môi cười dài.

“Chúng muốn giết đệ vậy mà còn gọi là hiểu nhầm à!” Cao Bát nheo mày nói.



“Đệ không sao đâu chỉ cần bó lại vết thương là khỏi thôi!” Nói vậy xong hắn nhắm nghiền mắt, mọi người như hiểu ý rút ra khỏi doanh trại chỉ để lại vài tên lính canh bên ngoài.

Cao Bát đi loanh quanh trong trại thấy Trần Hưng lễ nhắm mắt đã ngủ rồi, trong lòng sốt ruột nghĩ nếu cứ ở đây thì muộn mất, liền nói.

“Ta đi đây! Đệ ở lại cẩn thận!”

Cao Bát ra khỏitrướng tướng quân phóng cước bộ một mạch không nói không rằng về hướng nam. Đám binh sĩ vào báo cho Trần Hưng Lễ biết Cao Bát đã đi rồi, thì hắn vội vã ngồi dậy sai quân lính nhổ trại rút về Diễn Châu ngay trong đêm.

***

Cao Bát vừa ra khỏi doanh trại được hơn một dặm thì gặp một toán người phi ngựa đến nhìn kỹ hóa ra là bọn người trong miếu y đuổi đi. Đi đầu là Lý Trung Hưng, bên cạnh là hai huynh đệ Phạm, Hà. Trời tối đám,người đó không nhận ra Cao Bát nhưng, vốn y đang muốn đánh nhau trả thù cho Trần Hưng Lễ nên cứ giữa đường mà đi. Đám người ngựa tiến đến gần thấy Cao Bát ăn mặc kỳ dị, đầu đội nón che kín mặt, lưng giắt bọc vải lớn không chịu tránh đường. Lúc chập tối y không đội nón gương mặt rất nho nhã vừa vào trong miếu hỏi Trần Hưng Lễ, thì cả đám vây lấy y mà đánh, đến lúc này y đội nón đương nhiên trời tối đám người trong miếu lại càng không nhận ra. Phạm Phế ghìm cương ngựa lại hỏi.

“Tên kia người là ai không sợ chết à! Thấy ngựa đến sao không tránh?

Cao Bát hai tay khoanh tròn trước ngực, kéo vành nón xuống thấp hơn nói.

“Đương nhiên là ta sợ chết!”

“Vậy còn không tránh!”Lão Phạm Phế mím môi quát, đưa mắt nhìn Cao Bát chằm chằm thấy dáng vẻ y có mấy phần muốn gây chuyện. Lão vốn là người trong giang hồ nhìn qua cũng đoán định được ít nhiều người trước mặt chắc phải có võ công, không phải là vừa, tuy ngoài miệng quát to, nhưng trong lòng thật sự không muốn gây chuyện. Nghĩ đến chuyện khẩn cấp trước mắt, lão đổi giọng hỏi. “Nhà người có thấy một người bị thương đi qua đây không?”

Cao Bát đưa mắt lên nhìn, hơn tá ngọn đuốc cháy rừng rực soi đỏ gương mặt y, chỉ thấy môi nhếch lên rồi nói.

‘Ta có thấy,nhưng tối quá ta không biết người đó bị thương hay không bị thương!”

“Hắn đi hướng nào?”

“Ta không biết!”

Lý Trung Hưng lão nãy giờ vẫn quan sát y từng ly từng tý, có phần khó chịu liền nói xen vào.

“Trời đêm khuya khoắt ngươi đi đâu đấy?”

“Ta đi đâu sao lại nói cho lão biết! Thế ta hỏi, các ngươi khẩn cấp phi ngựa trong đêm tối tìm người, giữa đêm khuya thế này không biết là tìm kẻ trộm cắp vặt hay là giết người cướp của. Không phải là quan binh thì cũng là thảo khẩu nhưng xem ra các người không giống quan binh!”



“Tên khốn kia ngươi định nói gì!” Hà Văn Thuận trỏ tay về phía y quát tháo “Xem bọn ta là thảo khấu à!”

“Ta đâu có ý ấy,tự ngươi nói ra đấy thôi!” Cao Bát cười ha hả nói.

“Giọng ngươi có ý đó còn gì, đừng để lão gia ta giận dữ mà thiệt mạng đó.”

“Lão có bản lĩnh đó à!” Cao Bát cười lớn hơn thách thức.

“Cái tên tiểu tử hổnsược này.” Lão vừa nói đã phóng ra hai phi tiêu thẳng người Cao Bát bay tới,trong đêm tối chỉ nghe hai tiếng ‘vèo…vèo” Cao Bát chỉ nhún người nhảy ra sau đã tránh được, phi tiêu cắm ‘phập, phập’xuống đất kình lực không phải nhỏ, không nghe một tiếng động nào dội lại. Cao Bát cũng rùng mình một cái nghĩ “chà chà quả là cái lão này thật lợi hại, phi tiêu găm xuống đất rồi mà không nghe tiếng động nào, may là mình có phòng bị trước không thì làm sao tránh được!”

“Lão đánh lén ta à!” Cáo Bát hét lên một tiếng.

Lý Trung Hưng vốn không muốn gây chuyện dây dưa với Cao Bát, lại thấy y nhún người né tránh ám khí của lão Đông Sứ họ Hà nhẹ như không thì thầm khen ngợi, trên đời này có mấy ai ở khoảng cách gần như thế mà tránh được Phi Long Tiêu của Hà đệ, lại thấy khẩu khí của y không phải tay vừa, tình thế trước mặt cấp bách không thì giờ đâu lại gây chuyện với y, lão nghĩ vậy rồi nói “ Chúng ta đi thôi đừng lôi thôi với hắn nữa, chuyện đại sự trước mắt cấp thiết hơn!”

Nghe lão Lý nói vậy Cao Bát cười nói.

“Hay hớm cho cái lão già này nhỉ, các người gây chuyện với ta trước rồi định bỏ đi dễ như vậy à!”

“Bọn ta có chuyện phải làm nếu ngươi có hứng thì để lại danh tánh hẹn nơi đến, bọn ta quyết sẽ không thất hứa, lúc đó tha hồ mà đánh nhau một trận.” Phạm Phế gầm gừ nói rồihỏi luôn “Ngươi là ai? Ta là Phạm Phế, Nam Sứ của Nam Lĩnh Hội, ngươi biết ta nổi tiếng như thế nào ở cái đất này không?”

Cao Bát vốn dĩ là người không quan tâm đến chuyện giang hồ, y lại ít được ra ngoài giao du thiên hạ, thúc bá của y lại càng không thích chuyện giang hồ nên rất ít khi nói đến chuyện trong võ lâm cho y nghe.

Cao Bát đã mấy lần ra khỏi phủ gia tộc họ Cao trốn đến Thăng Long vui chơi, mỗi lần ra ngoài y chỉ nghĩ đến những nơi vui thú và các cô nương trong tiểu điếm, còn chuyện thiên hay có mảy may đến. Y đương nhiên là không biết đến danh hiệu của lão là ai, lại thấy dáng vẻ của Phạm Phế ăn mặc rách rưới, xấu xí giống người ăn mày thì cười lớn nói.

“Ta thấy lão giống người ăn mày chứ giống quan Nam quan sứ gì đâu. Được lắm, lão hẹn nơi giao đấu đi!”

“Cái tên hổn xược này quá quắt lắm, nếu không có chuyện khẩn ta đã đập cho ngươi vỡ óc ra rồi. Được lắm! Đến ngày mùng một tháng chạp thì đến thành Diễn Châu gặp ta, hãy nhớ cái tên Phạm Phế mà hỏi”

Lão nói xong thì thúc ngựa đi, đám người kia thấy vậy cũng thúc ngựa đi thẳng không còn đã động nghĩ ngợi đến Cao Bát nữa mà cũng quên luôn là chưa biết gì đến tên tuổi của y.

Cao Bát cũng thẳng phía nam nhắm hướng mà đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook