Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 22: Tạo Phúc

Nhiều tác giả

05/06/2014

Trần Hưng Lễ nghe được âm mưu của Nam Lĩnh Hội, sợ ở lâu trong doanh trại không phải là ý hay, tất rồi bọn chúng sẽ đến tìm hắn tính sổ, thân đang trọng thương khó mà chống trả lại được, nếu quay về Diễn Châu ngay trong đêm tất bọn chúng sẽ rượt theo. Hắn nghĩ vậy vờ ngủ say để Cao Bát không từ biệt mà đi, rồi vội vã tỉnh dậy viết một bức thư tuyệt mật đưa cho một tên cận vệ thân tín nói.

“Ngươi mau thông báo tất cả nhổ trại ngay trong đêm quay về Diễn Châu, còn người ở lại đây chờ khi nào thấy đám người của Nam Lĩnh Hội đến thì đưa cho họ bức thư này.”

Tên cận vệ của hắn vâng dạ rồi đi ra, thông báo cho hai nghìn kỵ binh nhổ trại quay về Diễn Châu.

Lý Trung Hưng nhắm thẳng hướng doanh trại của Trần Hưng Lễ thúc ngựa đuổi theo, nhưng nữa đường lại gặp phải Cao Bát lời qua tiếng lại một lúc. Khi đến nơi đã nghe tiếng vó ngựa vội vã của đám kỵ binh rời đi, hỏi ra thì biết đội kỵ binh sắp quay về Diễn Châu nhưng chẳng ai biết tướng quân Trần Hưng Lễ ở đâu. Trong đám quân đông nghịt càng không thể nhận ra được đâu là Trần Hưng Lễ nên vô cùng tức giận. Lão cùng đám người trong Nam Lĩnh Hội còn đang lo lắng thì có một người kỵ binh phi ngựa đến chấp tay hỏi.

“Xin hỏi các hạ có phải là người của Nam Lĩnh Hội hay không?”

“Phải, chính là bọn ta!” Phạm Phế giận dữ nói.

“Tướng quân của chúng tôi dặn đợi các vị ở đây, xin trao tận tay cho Lý tiền bối bức thư này.”Tên lính vừa nhảy xuống ngựa chạy đến Phạm Phế, lão lại trỏ tay chỉ Lý Trung Hưng. Tên lính lại chạy đến đưa bưc thư cho lão, rồi nói.“ Tướng quân dặn tôi nói lại, các vị không phải lo chuyện đêm nay! Tôi theo lời bẩm lại xong, xin cáo từ!”

Tên lính nói xong phi lên ngựa rồi thúc ngựa phóng đi.

Lý Trung Hưng vừa đọc xong thư, ‘hừ’ một tiếng rồi đưa bức thư cho Pham Phế nói.

“Cái tên tiểu tử này không phải tay vừa!”

Nam Sứ Phạm Phế đọc xong thư thở dài một tiếng rồi nói “Ta cứ làm theo lời hắn, chứ lúc này mà tìm hắn cũng không phải dễ. Truy bắt hắn chỉ là hạ sách, cứ theo như bức thư này hắn cũng có âm mưu riêng chỉ là muốn lợi dụng chúng ta mà thôi! Bây giờ ta cứ theo kế sách đã bàn trước ngay lập tức đi xuống phía nam tìm gặp La Khải, tốt hơn hết là không nên manh động tùy cơ ứng biến vậy.”

Lý Trung Hưng nghe lão nói vậy gật đầu tán thành.

“Đệ nói phải lắm,ta mau chóng đuổi theo tên La Khải đó.”

Cả bọn nói xong quay ngựa đi thẳng xuống nam, đến gần sáng thì đến Trấn Tây Bình {Quảng Bình ngày nay} vào một thành nhỏ gọi là thành Phúc Khang {Quảng Ninh thuộc Quảng Bình ngày nay} tìm một tiểu điếm vắng khách ăn uống, tránh ánh mắt tò mò của mọi người nhưng không có. Khắp trong thành, khắp nơi đều là dân lưu tán, ăn mày đi xin ăn, tiểu điếm thì đầy người chạy giặc trú ngụ. Cả bọn đành phải vào một tiểu điếm nhỏ gọi cơm, rượu ra ăn nhưng chỉ còn cơm, cá và một ít thịt bò không có rượu.

Cả bọn còn đang ăn uống thì thấy bên ngoài có tiếng ngựa hí vang, sợ ngựa bị trộm, cả bọn đều chạy ra ngoài nhìn qua cửa hiên thì thấy một người ăn mặc kiểu thư sinh đầu đội nón, sau lưng đeo bọc vải lớn cỡi một con ngựa đen rất tốt, mập mạp, cố ra roi khống chế con ngựa theo ý mình. Hai tên tiểu nhị cũng ra sức kéo dây cương cho nó khỏi lồng lên. Cả bọn nhìn thấy người thiếu niên đã ồ lên một tiếng “ Cáitên đêm qua đấy kia, đúng là oan gia ngõ hẹp!”

Cao Bát vẫn không hay biết gì đến ánh mắt khó chịu của đám người từ trên cửa sổ nhìn xuống,lấy trong áo mấy đồng tiền xu ném cho bọn tiểu nhị. Y thong thả bước vào trong quán, tên chưởng quỷ chạy ra đón tiếp y rất hồ hởi

“Mời quý khách,mời quý khách!”

“Mang cho ta một con gà trống thiến quay kỷ và một chum rượu lớn!”

“Có ngay, có ngay!” Tên chưởng quỷ gọi tên tiểu nhị mang thức ăn và rượu ra cho y.

Một tên trong bọn Nam Lĩnh Hội thấy tên chưởng quỹ hồ hởi với y như vậy thì máu nóng nổi lên nói.

“Cái bọn khốn này bảo không có rượu, không có thịt sao lại mang cho hắn!”

Gã này chạy đến nắm lấy gáy của một tên tiểu nhị quát.

“Tại sao lại khinh bọn ta như vậy!”

“Vị đại hán này nói kỳ, bọn ta mang thức ăn ngon ra thì các vị lấy tiền đầu mà trả. Còn vị kia là khách quý, ăn mặc thư sinh đương nhiên là có tiền trả.”

“Cái tên khinh người quá đáng này.” gã định đánh một tát vào mặt tên tiểu nhị nhưng Lý Trung Hưng đã chụp lấy tay gã nói “ Yên nào, cứ để xem!”

Gã buông tay thả tên tiểu nhị ra, tên này quay lại chửi rủa.

“Cái bọn ăn mày rách rưới này đúng là không biết điều!”

***

Cao Bát đêm qua thấy cả bọn Nam Lĩnh Hội bỏ đi hết thì tăng cước bộ đi về phía Nam, trên đường lại gặp đám quan quân địa phương đi tuần tra các thôn quanh thành, thấy chúng quát tháo ầm ỷ hống hách, còn ra tay cướp của đám dân lưu tán thì y ra tay đánh đuổi bọn chúng chạy hết cả vào rừng, rồi lấy luôn con hắc mã của tên cầm đầu đám quan binh ấy,trên ngựa còn một túi nãi chứa đầy vàng bạc cướp được của tên quan. Không ngờ y lại đến đúng tiểu điếm này, thật mới biết quan gia ngõ hẹp là thế nào.

Y vừa ăn vừa nếm rượu thì ngạc nhiên đưa mắt nhìn xung quanh, khi tất cả ánh mắt trong tiểu điếm đều chăm mắt nhìn mình vẻ thèm thuồng, vài đứa trẻ con nhìn y ăn miếng đùi gà đến chảy nước dãi, có đứa thì khóc mếu lên đòi ăn. Y gọi tên tiểu nhị lại hỏi.

“Sao họ lại nhìn ta, sao lại không mang thức ăn cho họ?”



Tên tiểu nhị vốn đã quen mấy câu hỏi này, miệng nhanh nhảu đáp.

“Công tử đừng bận tâm đến họ, họ chỉ là người chạy nạn, được chủ quán cho trú đêm, chút nữa là họ lại lên đường.”

“Họ đang đói, sao không cho họ thức ăn?” Cao Bát nhìn tên tiểu nhị vẻ khó chịu, tên này thấy ánh mắt của y long lên thì cũng chạnh lòng đưa khăn lên lau lau trán nói.

“Họ không có tiền thì làm sao bổn tiệm giúp được, bọn tại hạ là người làm ăn không thể làm từ thiện cho họ.”

Cao Bát đập bàn một cái rồi nắm lấy cổ áo hắn quát.

“Gọi tên chủ quán của ngươi ra đây, nếu không ta châm lửa đốt luôn cái quán này đấy.”

“Công tử, công tử bớt giận cho!”

Tên chưởng quỷ chạy đến nói.

“Công tử buông cậu ta ra đi!”

Cáo Bát hất một cái, tên tiểu nhị té lăn quay ra đất mấy vòng vội vã đứng dậy miệng làu bàu “Mẹ nó, sao hôm nay toàn gặp cái lũ súc sinh gì thế nhỉ!”

Y định nói với tên chưởng quỷ thì nghe tiếng khóc lóc phía sau một góc quầy, nhìn ra thì thấy một người thiếu phụ đang ôm một đứa trẻ bị ngất vào lòng mếu máo khóc.

Cao Bát chạy đến hỏi kỹ thì mới biết đứa trẻ đói quá mà ngất. Người thiếu phụ nắm lấy tay y mà nói.

“Xin ân nhân cứu giúp thằng bé, vạn ngàn lần đội ơn ân nhân!”

Cao Bát nhìn xung quanh, đúng là đám dân lưu tán nghỉ trọ ở đây, hẳn cũng cả mấy ngày không được ăn uống gì, trong ai cũng có vẻ mệt mỏi hốc hác, nếu người có tiền thì cũng bị cái đám quan binh đêm qua cướp hết mà thôi. Nghĩ đến y lại giận dữ đám quan binh thêm mấy phần, nghĩ đến chuyện đêm qua không có gì là quá đáng.

Cao Bát gọi tên chưởng quỹ mang ra một bát cháo loãng cho cậu bé, rồi quay lại bàn mở cái túi nải lấy ra cho lão mấy thỏi vàng nói.

“Nhiêu đây thì đủ cho lão bao hết thức ăn cho mọi người không?”

Lão chưởng quỹ nhìn thấy mấy thỏi vàng thì mắt tròn, miệng há hốc cười hớn hở gật đầu lia lịa nói.

“Đủ…đủ…công tử tạo phúc đức thì lão nhân xin mang thức ăn ngay cho họ!”

Lão gọi đám tiểu nhị mau lo thức ăn cho mọi người, còn đám dân lưu tán nghe Cao Bát nói vậy thì mừng lắm đều hướng về phía y quỳ rạp xuống đất mà tạ ơn. Y cao hứng lại nói.

“Các vị đừng làm vậy lại tổn thọ cho vãn bối, lẽ đương nhiên đây là tài sản của mọi người. Đêm qua ta bắt gặp một toán quan quân địa phương thừa cơ bóc lột của dân chúng chạy nạn tránh giặc. Ta lấy lại của chúng túi nải này giờ ta trả lại mọi người.

Cao Bát nói xong thì lấy mấy thỏi bạc phát cho mọi người thì không ai dám cầm lấy, y cúi xuống hỏi.

“Sao các vị không cầm lấy!”

“Bọn tiểu dân không dám nhận đâu, lỡ ra quan bắt được thì làm sao gánh nổi tội”.

Cao Bát nghe vậy thì bật cười nói.

“Các vị cứ yên tâm, lát nữa ăn xong ta đích thân dẫn mọi người lên quan phủ để làm rõ chuyện này. Ta quyết không tha cho chúng!”

CAo Bát vừa nói dứt thì một người liền hỏi.

“Không lẽ ân nhânlà quan lớn?”

“Đúng vậy!” Y gật đầu nói luôn.

Đám dân chúng nghe y nói vậy thì rưng rưng nước mắt sụp đầu tạ ơn nói.

“Ân nhân làm chứng cho chúng tiểu dân, đúng là bọn quan lại đã cướp sạch tiền lộ phí của chúng tiểu dân, chúng tiểu dân không biết kêu ai, nay có ân nhân cứu giúp mong ân nhân giúp phán xét cho chúng tiểu dân!”



Cao Bát gật đầu,rồi phát tiền bạc cho từng người. Đám người lưu tán truyền tai nhau không biết từ đâu kéo đến mỗi lúc một đông, đều cúi đầu lạy tạ y, mong y lên quan phủ làm sáng tỏ chuyện quan lại bức ép người dân nộp tiền. Y vốn dĩ không biết chuyện quan trường lắm rắc rối nham hiểm, tội mạo danh quan triều đình, tất chém đầu không phải là nhẹ. Lúc này y càng luống cuống hơn khi đám người kêu oan kéo đến mỗi đông, lại không biết nên làm gì trước, thì nhìn thấy đám người Nam Lĩnh Hội ngồi cả trên lan can, nhìn xuống thì ngấm ngầm lo lắng.

“Sớm không gặp,muộn không gặp lại gặp lúc này thật là phiền phức.”

Lý Trung Hứng ngồi phía trên thấy y làm chuyện nhân nghĩa cũng gật đầu cười nói. “Tên tiểu tử này xem ra cũng là hạng người tốt, nhưng tý nữa sẽ gặp khối chuyện vui với hắn đây!”

“Chuyện gì vậy thưa thánh chủ?” Một người đứng cạnh lão nghe lão nói vậy thì hỏi.

“Đám quan phủ không tróc nã hắn thì mới đáng lạ”

Cao Bát vốn dĩ là người phong lưu, trẻ tuổi ngạo mạng, tính tình cổ quái lại thích những nơi náo nhiệt nhưng vốn thật y không phải là người nghịch ngợm ngốc nghếch. Vừa thấy đám người ngồi phía trên tầng gác thì động tâm nghĩ “Mình chẳng rành rõ gì đến chuyện quan trường, lúc này thì gay to rồi. Chẳng phải đám người kia tâm địa bí ẩn, lại là bọn gây ra thương tích cho Trần đệ hay sao? Chuyện này đám quan phủ tất sẽ điều tra, sao không nhờ họ nhỉ. Bọn quan phủ chẳng mấy khi sẽ đến đây rồi náo nhiệt cho mà xem.” Y nghĩ vậy cười ha hả đi lên bậc thang về phía Lý Trung Hưng, lão thấy y đi đến thì cũng động tâm nghĩ “Cái tên tiểu tử này định làm gì thế nhỉ!”

“Hóa ra là chư vị, đêm qua vãn bối đã đắc tội. Không biết các vị sao lại đến đây?” Cao Bát vừa cười vừa chấp tay thi lễ nói.

“Cái tên tiểu tử thối này, bọn ta đã không tính chuyện vô lễ còn không xéo đi, định giở trò gìđó nữa.” Phạm Phế đưa mắt nhìn y khó chịu quát.

“Lão tiền bối nặng lời quá, đêm qua chỉ là vãn bối gặp chuyện xui xẻo trong lúc nóng giận lại gặp các vị thì lỡ lời thóa mạ. Vãn bối lúc này đã động tâm, xin bái kiến dậpđầu tạ tội.” Cáo Bát cười cười nói nói, cúi đầu lấy ba cái.

Lý Trung Hưng vốn dĩ đã biết ý định của y, chuyện vừa rồi hẵn nhiên bọn quan quân tuần phủ sẽ đem người đến đây mà gặp phải chuyện y cười đùa nói chuyện với mình thì chắc chắn sẽ gặp rắc rối, vội nói.

“Ngươi tránh xa bọn ta ra, bọn ta đâu quen biết gì đến người!”

“Lạ quá!” Cao Bát định nói thêm thì đã nghe tiếng vó ngựa từ xa văng vẳng tiến đến, nghe ra cũng đến vài trăm nhân mã không ít. Đám dân lưu tán nghe nói bên ngoài có quan phủkéo đến thì lo lắng nép sát cả vào các ngóc ngách. Một tên cầm đầu đám quan binh chạy sòng sọc vào trong tiểu điếm quát tháo ầm ỷ.

“Kẻ nào! Kẻ nào…định làm phản à!” Hắn tuốt gươm trỏ khắp lượt một vòng thì bên ngoài đã có hơn trăm tên quân binh xông vào, quay quanh.

“Tất cả đứng yên không được nhúc nhích.”

Hắn đảo mắt nhìn thấy Cao Bát dáng vẻ nho nhã, ăn mặc kiểu thư sinh rất giống một công tử giàu có, bên cạnh còn có đám người của Nam Lĩnh Hội thì nhìn chằm chằm mộtlúc rồi hỏi.

“Các ngươi là ai?”

“Ta là ta ngươi hỏi làm gì!” Cao Bát khoanh tay cười nói.

“Ngươi….! Ngươi dám nói chuyện với bổn quan thế à! Quân đâu tróc nã hắn cho ta.”

“Khoan đã! Ta cótội gì mà đòi bắt ta?” Cao Bát chỉ tay vào hắn nói.

“Ta nghe nói ngươi mua chuộc dân chúng kích động tạo phản, ta đến đây bắt ngươi về quy án.”

“Ta định đến quan phủ để đòi lại công bằng cho mọi người, ngươi mời ta đến thì hay quá còn gì.”

“Công bằng gì?”Hắn thấy y nói thao thao thì nhăn mặt hỏi.

“Đêm qua ta có gặp một toán quân dịch cướp bóc dân chúng lưu tán hoành hành ngang ngược, chẳng phải là chuyện đại nghịch hay sao, ở đây có mọi người làm chứng!” Cao Bát đưa tay lên trời nói.

“Hay cho cái tên kia, người là ai? Hãy theo ta về phủ mau!” Nói vậy hắn đắc trí đưa mắt một lượt nói “Ai là nhân chứng cùng theo hắn về phủ.”

Cao Bát tiện taychỉ Lý Trung Hưng và đám người trong Nam Lĩnh Hội. Đám quan binh cứ thế xông thẳng vào họ.

Hai tên chạy đến định xốc nách Lý Trung Hưng thì đã bị lão đánh cho hai chưởng văng xuống tầng lầu chết ngay tức khắc, miệng quát lớn.

“Cái tên khốn kiếp này người hại bọn ta rồi!”

Đám quan quân thấy hai đồng bọn bị lão Lý ra tay đánh chết thì hung dữ lao đến đám người của Nam Lĩnh Hội quyết bắt sống lão. Cao Bát nhảy xuống dưới trong chớp mắt đã nắm lấy vai của tên thủ lĩnh, một ném đã hất hắn bay ra ngoài tiểu điếm. Đám dân lưu tán thấy động binh thì toán loạn chạy cả ra ngoài không ai dám đứng đó mà mang họa vào thân. Đám người ngựa bên ngoài thấy y vừa phi thân ra ngoài đã vây kín,người trước người sau không cần lệnh đã vung gươm xông đến. Cao Bát hai tay điểm trên điểm dưới, xoay người mấy vòng đã hạ xong mười mấy tên. Đám người còn lại thấy y trong chớp mắt đã điểm huyệt mười mấy người thì xanh xám mặt mày,vội vã tháo chạy. Y vừa đi đến tháo dây cương cho con hắc mã của mình trèo lên yên cương, thì Lý Trung Hưng cùng đám người Nam Lĩnh hội đã hạ xong đám ngườiquan phủ, chỉ tay quát tháo.

“Cái tên đểu cáng nhà ngươi định chạy đâu cho thoát.”

Lý Trung Hưng phi cước bộ đuổi theo, Cao Bát đã ra chân thúc ngựa đi mau, trên đường lại gặp mấy tên quan binh chạy trốn tiện tay nắm lấy hai tên ném ngược ra sau cản lão Lý lại quả nhiên y đã thoát thân không còn thấy lão Lý đuổi theo nữa thì cười dài nói.

“Hay lắm, hay lắm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook