Quyển 13 - Chương 7: Gặp người quen cũ
Chu Tiểu Xuyên
12/12/2017
Bóng lưng người này có chút quen thuộc, Tô Chuyết nghĩ trong lòng, nhất thời không dám cất bước tiến lên. Mà người trong đình dường như nghe được
tiếng bước chân sau lưng, quay đầu nhìn lại.
Tô Chuyết lập tức ngẩn người tại chỗ, tay chân có chút luống cuống, một số thủ đoạn ứng đối đã suy nghĩ kỹ trên đường trở về lập tức đều quên mất không còn một mống. Người trong lương đình không phải là ai khác, đúng là Vệ Tú mà y thường xuyên mơ tới. Cô nàng giống như tinh linh này đột nhiên cứ thế mà xuất hiện ở trước mắt, quả thật để cho Tô Chuyết thoáng như ở trong mộng.
Vệ Tú nhìn thấy Tô Chuyết lại không ngoài ý muốn bao nhiêu. Nàng mặc một thân quần áo trắng thuần, thanh nhã tươi mát, so sánh với ba năm trước lại nhiều hơn một phần thành thục ổn trọng, ít đi một chút xúc động ngây thơ. Duy nhất không đổi là đôi mắt lóng lánh cơ trí và thấu suốt của nàng.
Hai người đứng như vậy nhìn nhau một lát, Vệ Tú đột nhiên cười nói:
- Thế nào, không nhận ra ta rồi à?
Tô Chuyết nhịn không được nhẹ gật đầu, đáp:
- Ba năm không thấy, cô biến hóa thật lớn!
Vệ Tú không chút khách khí ngồi ở vị trí chủ nhân, nói:
- Ồ? Ta thấy ngươi ngược lại không thay đổi chút nào. A, đúng, bây giờ đã làm thầy dạy rồi, hẳn là gọi một tiếng Tô tiên sinh!
Nói xong dùng tay làm dấu mời, ra hiệu Tô Chuyết tới ngồi.
Một chiêu đảo khách thành chủ Vệ Tú làm không chút kiêng nể. Tô Chuyết cũng không để bụng, ngồi xếp bằng đối diện Vệ Tú. Vệ Tú tiện tay chơi đùa đồ vật trên bàn, nói ra:
- Nghĩ không ra ngươi lại làm hỏng cả trận pháp rừng đào, để cho ta dễ dàng đến đây được!
Tô Chuyết thuận miệng nói:
- Trận pháp đó tuy là thần kỳ nhưng cũng chỉ là một lớp bình phong mà thôi. Sư phụ trốn ở rừng đào, sau đó vẫn không thể ngăn cách ngoại vật quấy nhiễu. Ta sửa đổi rừng đào, ngượi lại trái tim nhận được an bình!
Lúc y nói chuyện thì có chút không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn đang treo một sợi dây cung. Y cố gắng không cho ánh mắt rơi xuống quyển sách trên bàn. Nhưng mà càng khắc chế lại càng không nhịn được. Khóe mắt y không kiềm được liếc về phía quyển sách kia.
Ánh nhìn này vừa vặn bị Vệ Tú trông thấy, nàng cố ý duỗi ra ngón tay gõ gõ trên quyển sách kia, cười nói:
- Không ngờ rằng ngươi ẩn cư ba năm thế mà chỉ xem kinh Phật. Bất quá bản Ngạ Quỷ đạo này cũng là mới lạ. Đến cùng là ngươi muốn thành Phật hay là muốn nhập ma?
Nguyên lai năm đó Tô Chuyết đi ra khỏi sơn cốc, không muốn gặp lại người đời, nên thu hồi lại Lục Đạo Luân Hồi kinh đã giấu kỹ trước đó. Trở lại phía sau núi Ngọc Tứ, trong lúc rảnh rỗi y lại lật mấy bản kinh thư này ra, cuối cùng không nhịn nổi hiếu kì mà liếc mắt xem. Mà y nhớ kỹ lời của Hoài Thiện năm đó, muốn luyện môn công phu này nhất định phải có đầy đủ tu vi Phật pháp bằng không thì sẽ nhập ma. Vì thế trước tiên Tô Chuyết đọc Địa Tàng kinh rồi mới xem Địa Ngục đạo. Lại đọc Vu Lan Bồn kinh rồi mới đọc Ngạ Quỷ đạo. Y cũng không ham hố cầu nhanh, chỉ là ngẫu nhiên nổi hứng nên nghiên cứu mấy quyển. Đến cuối cùng lại không chút để ý đến Lục Đạo Luân Hồi kinh, ngược lại càng cảm thấy hứng thú đối với Phật đạo.
Kể từ đó, trái lại đạt đến cảnh giới vô ý vô thức, chẳng những lý giải đối với kinh phật ngày càng sâu, hơn nữa nội công luyện được cũng tinh tiến. Bất quá Tô Chuyết biết bản Lục Đạo Luân Hồi kinh này cuối cùng không phải là vật phàm, nếu như nó trôi giạt giang hồ ắt phải gây nên gió tanh mưa máu. Bởi vậy y mới lo lắng mà dẫn đến cử chỉ thất thố như thế.
Vệ Tú dường như cũng không thấy hứng thú với bản kinh thư, tiện tay khép lại ném qua một bên. Cuối cùng Tô Chuyết thở phào nhẹ nhõm, tâm tình thoáng bình phục, nói ra:
- Nghĩ không ra chủ nhân Vọng Nguyệt lâu thần bí khó lường lại chính là cô!
Vệ Tú thản nhiên nói:
- Thế nào? Ta không thể là chủ nhân Vọng Nguyệt lâu sao?
Tô Chuyết nói:
- Tự nhiên là có thể. Nếu như chủ nhân Vọng Nguyệt lâu không phải là cô, chỉ sợ trên đời cũng không có người nào khác ngồi vị trí này được!
Vệ Tú cười đáp:
- Tô tiên sinh quá đề cao ta rồi!
Hai người thoải mái nói chuyện phiếm, phảng phất như bạn cũ nhiều năm không gặp, cười cười nói nói. Nhưng mà giữa hai người luôn luôn cách nhau một bức tường vô hình, đề phòng đối phương. Hai người nói đến đây, đột nhiên trầm mặc xuống. Chén trà hôm qua đặt trên bàn còn chưa thu dọn, nước lạnh trà tàn.
Tô Chuyết im lặng nửa ngày, bỗng nhiên nói:
- Năm đó cám ơn cô đã thả cho ta một con đường sống. . .
Đầu lông mày Vệ Tú co lại một chút, hờ hững nói:
- Ngươi nói gì ta nghe không hiểu. Nếu không phải ta vẫn luôn phái người bám theo Hoa Bình, đến giờ ta cũng không biết ngươi thế mà còn sống trên đời!
Tô Chuyết rốt cuộc biết vì sao Hoa Bình vừa nhìn thấy mình thì lại xảy ra chuyện. Y nói ra:
- Cô và ta biết rõ trong lòng, năm ấy tên thủ hạ đó của cô là Thần Tiễn Thủ thiện xạ. Lúc ở Yêu Hương lâu ta đã kiến thức qua thủ đoạn của hắn. Nếu như không phải cô có lòng tha cho ta một mạng, mũi tên đó chỉ cần lệch xuống hai phân sẽ bắn trúng trái tim, ta sớm đã thành một đống xương trắng rồi!
Vệ Tú nói:
- Ngươi không cần cám ơn ta, năm đó ta và ngươi là địch không phải bạn, nếu như lặp lại một lần, ta không biết có còn nên làm như vậy hay không nữa!
Tô Chuyết cau mày nói:
- Năm đó phụ thân cô chấp nhất với quyền thế, bày mưu tính toán hại quá nhiều người vô tội. . .
Đột nhiên Vệ Tú ngắt lời y, u ám nói ra:
- Thế nhưng cuối cùng ông đã chết mà ngươi còn sống. . .
Khoảng cách giữa hai người lập tức lại xa hơn chút. Tô Chuyết thở dài, biết không có khả năng ôn lại tình cảm xưa cùng Vệ Tú nữa rồi, chỉ phải nói:
- Ngươi đến đây thật sự là vì quyển sách gọi là danh sách giang hồ kia ư?
Vệ Tú cười nhạt một tiếng, đáp:
- Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ta tới tìm ngươi ôn chuyện sao?
Tô Chuyết nói:
- Thế nhưng vì sao cô muốn gây khó dễ hai người Hoa Bình và Yến Linh Lung chứ? Cô biết rõ những thứ trong tay bọn họ đều là ta đưa cho, hơn nữa sớm đã thiêu hủy rồi.
Vệ Tú không phản bác, gật đầu nói:
- Không sai, quả thực ta biết. Cho nên ta cũng không định làm khó bọn họ, chỉ cần một mình ngươi quay lại, bọn họ lập tức có thể ôm con gái rời đi.
Lông mày Tô Chuyết nhảy một cái, nói:
- Nguyên lai cô làm nhiều chuyện như vậy chính là để cho ta một mình đến đây gặp cô sao? Nhưng cô có biết hay không, ta căn bản không có lưu giữ danh sách gì cả!
Vệ Tú nói:
- Ta biết ngươi chắc chắn sẽ không ngu mà giữ danh sách trên người. Bất quá trên đời này chỉ có một mình ngươi nhìn qua danh sách hoàn chỉnh. Bằng trí nhớ của ngươi muốn sao chép ra chắc hẳn không khó!
Tô Chuyết cau mày nói:
- Cô dựa vào gì cho rằng ta nhất định sẽ viết ra cho cô?
Vệ Tú cười đáp:
- Nhưng ngươi có biết, hiện tại chí ít có ba Thần Tiễn thủ đang ngắm vào các nơi yếu hại của ngươi, chí ít có năm cao thủ hàng đầu trông chừng bốn phía lương đình này. Năm đó khi chúng ta mới gặp đã từng đánh cược một ván ở sòng bạc Vạn Lợi. Không bằng hôm nay chúng ta lại đánh cược xem, xem coi hôm nay ta vẫn sẽ mềm lòng thả cho ngươi bình yên chạy trốn hay không!
Tô Chuyết lấy làm kinh hãi, khí tức cảm ứng, đích xác phát giác được tiếng hít thở nhỏ bé quanh đây, ẩn núp xung quanh, đúng là cao thủ hàng đầu. Lúc mới đầu tâm thần y kích động vì thế không cảm giác được.
Tô Chuyết nhìn qua hai mắt Vệ Tú, lại cảm thấy ánh mắt nàng thâm thúy, đã không thể đọc lên tâm tư của nàng như năm đó nữa rồi. Quả nhiên Vệ Tú đã không còn là Vệ Tú năm đó, mà là chủ nhân Vọng Nguyệt lâu chân chính! Y thở dài, nói:
- Chỉ cần cô không gây phiền phức cho một nhà Hoa Bình, vậy ta sẽ viết cho cô!
Vệ Tú nói:
- Đương nhiên!
Nói xong vỗ tay một cái. Một người áo đen từ trong rừng đào chạy xuống chân núi.
Chỉ một lúc sau, người kia trở về, nhỏ giọng nói vài câu bên tai Vệ Tú. Vệ Tú biến sắc, bật thốt lên:
- Không xong!
Tô Chuyết lập tức ngẩn người tại chỗ, tay chân có chút luống cuống, một số thủ đoạn ứng đối đã suy nghĩ kỹ trên đường trở về lập tức đều quên mất không còn một mống. Người trong lương đình không phải là ai khác, đúng là Vệ Tú mà y thường xuyên mơ tới. Cô nàng giống như tinh linh này đột nhiên cứ thế mà xuất hiện ở trước mắt, quả thật để cho Tô Chuyết thoáng như ở trong mộng.
Vệ Tú nhìn thấy Tô Chuyết lại không ngoài ý muốn bao nhiêu. Nàng mặc một thân quần áo trắng thuần, thanh nhã tươi mát, so sánh với ba năm trước lại nhiều hơn một phần thành thục ổn trọng, ít đi một chút xúc động ngây thơ. Duy nhất không đổi là đôi mắt lóng lánh cơ trí và thấu suốt của nàng.
Hai người đứng như vậy nhìn nhau một lát, Vệ Tú đột nhiên cười nói:
- Thế nào, không nhận ra ta rồi à?
Tô Chuyết nhịn không được nhẹ gật đầu, đáp:
- Ba năm không thấy, cô biến hóa thật lớn!
Vệ Tú không chút khách khí ngồi ở vị trí chủ nhân, nói:
- Ồ? Ta thấy ngươi ngược lại không thay đổi chút nào. A, đúng, bây giờ đã làm thầy dạy rồi, hẳn là gọi một tiếng Tô tiên sinh!
Nói xong dùng tay làm dấu mời, ra hiệu Tô Chuyết tới ngồi.
Một chiêu đảo khách thành chủ Vệ Tú làm không chút kiêng nể. Tô Chuyết cũng không để bụng, ngồi xếp bằng đối diện Vệ Tú. Vệ Tú tiện tay chơi đùa đồ vật trên bàn, nói ra:
- Nghĩ không ra ngươi lại làm hỏng cả trận pháp rừng đào, để cho ta dễ dàng đến đây được!
Tô Chuyết thuận miệng nói:
- Trận pháp đó tuy là thần kỳ nhưng cũng chỉ là một lớp bình phong mà thôi. Sư phụ trốn ở rừng đào, sau đó vẫn không thể ngăn cách ngoại vật quấy nhiễu. Ta sửa đổi rừng đào, ngượi lại trái tim nhận được an bình!
Lúc y nói chuyện thì có chút không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn đang treo một sợi dây cung. Y cố gắng không cho ánh mắt rơi xuống quyển sách trên bàn. Nhưng mà càng khắc chế lại càng không nhịn được. Khóe mắt y không kiềm được liếc về phía quyển sách kia.
Ánh nhìn này vừa vặn bị Vệ Tú trông thấy, nàng cố ý duỗi ra ngón tay gõ gõ trên quyển sách kia, cười nói:
- Không ngờ rằng ngươi ẩn cư ba năm thế mà chỉ xem kinh Phật. Bất quá bản Ngạ Quỷ đạo này cũng là mới lạ. Đến cùng là ngươi muốn thành Phật hay là muốn nhập ma?
Nguyên lai năm đó Tô Chuyết đi ra khỏi sơn cốc, không muốn gặp lại người đời, nên thu hồi lại Lục Đạo Luân Hồi kinh đã giấu kỹ trước đó. Trở lại phía sau núi Ngọc Tứ, trong lúc rảnh rỗi y lại lật mấy bản kinh thư này ra, cuối cùng không nhịn nổi hiếu kì mà liếc mắt xem. Mà y nhớ kỹ lời của Hoài Thiện năm đó, muốn luyện môn công phu này nhất định phải có đầy đủ tu vi Phật pháp bằng không thì sẽ nhập ma. Vì thế trước tiên Tô Chuyết đọc Địa Tàng kinh rồi mới xem Địa Ngục đạo. Lại đọc Vu Lan Bồn kinh rồi mới đọc Ngạ Quỷ đạo. Y cũng không ham hố cầu nhanh, chỉ là ngẫu nhiên nổi hứng nên nghiên cứu mấy quyển. Đến cuối cùng lại không chút để ý đến Lục Đạo Luân Hồi kinh, ngược lại càng cảm thấy hứng thú đối với Phật đạo.
Kể từ đó, trái lại đạt đến cảnh giới vô ý vô thức, chẳng những lý giải đối với kinh phật ngày càng sâu, hơn nữa nội công luyện được cũng tinh tiến. Bất quá Tô Chuyết biết bản Lục Đạo Luân Hồi kinh này cuối cùng không phải là vật phàm, nếu như nó trôi giạt giang hồ ắt phải gây nên gió tanh mưa máu. Bởi vậy y mới lo lắng mà dẫn đến cử chỉ thất thố như thế.
Vệ Tú dường như cũng không thấy hứng thú với bản kinh thư, tiện tay khép lại ném qua một bên. Cuối cùng Tô Chuyết thở phào nhẹ nhõm, tâm tình thoáng bình phục, nói ra:
- Nghĩ không ra chủ nhân Vọng Nguyệt lâu thần bí khó lường lại chính là cô!
Vệ Tú thản nhiên nói:
- Thế nào? Ta không thể là chủ nhân Vọng Nguyệt lâu sao?
Tô Chuyết nói:
- Tự nhiên là có thể. Nếu như chủ nhân Vọng Nguyệt lâu không phải là cô, chỉ sợ trên đời cũng không có người nào khác ngồi vị trí này được!
Vệ Tú cười đáp:
- Tô tiên sinh quá đề cao ta rồi!
Hai người thoải mái nói chuyện phiếm, phảng phất như bạn cũ nhiều năm không gặp, cười cười nói nói. Nhưng mà giữa hai người luôn luôn cách nhau một bức tường vô hình, đề phòng đối phương. Hai người nói đến đây, đột nhiên trầm mặc xuống. Chén trà hôm qua đặt trên bàn còn chưa thu dọn, nước lạnh trà tàn.
Tô Chuyết im lặng nửa ngày, bỗng nhiên nói:
- Năm đó cám ơn cô đã thả cho ta một con đường sống. . .
Đầu lông mày Vệ Tú co lại một chút, hờ hững nói:
- Ngươi nói gì ta nghe không hiểu. Nếu không phải ta vẫn luôn phái người bám theo Hoa Bình, đến giờ ta cũng không biết ngươi thế mà còn sống trên đời!
Tô Chuyết rốt cuộc biết vì sao Hoa Bình vừa nhìn thấy mình thì lại xảy ra chuyện. Y nói ra:
- Cô và ta biết rõ trong lòng, năm ấy tên thủ hạ đó của cô là Thần Tiễn Thủ thiện xạ. Lúc ở Yêu Hương lâu ta đã kiến thức qua thủ đoạn của hắn. Nếu như không phải cô có lòng tha cho ta một mạng, mũi tên đó chỉ cần lệch xuống hai phân sẽ bắn trúng trái tim, ta sớm đã thành một đống xương trắng rồi!
Vệ Tú nói:
- Ngươi không cần cám ơn ta, năm đó ta và ngươi là địch không phải bạn, nếu như lặp lại một lần, ta không biết có còn nên làm như vậy hay không nữa!
Tô Chuyết cau mày nói:
- Năm đó phụ thân cô chấp nhất với quyền thế, bày mưu tính toán hại quá nhiều người vô tội. . .
Đột nhiên Vệ Tú ngắt lời y, u ám nói ra:
- Thế nhưng cuối cùng ông đã chết mà ngươi còn sống. . .
Khoảng cách giữa hai người lập tức lại xa hơn chút. Tô Chuyết thở dài, biết không có khả năng ôn lại tình cảm xưa cùng Vệ Tú nữa rồi, chỉ phải nói:
- Ngươi đến đây thật sự là vì quyển sách gọi là danh sách giang hồ kia ư?
Vệ Tú cười nhạt một tiếng, đáp:
- Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ta tới tìm ngươi ôn chuyện sao?
Tô Chuyết nói:
- Thế nhưng vì sao cô muốn gây khó dễ hai người Hoa Bình và Yến Linh Lung chứ? Cô biết rõ những thứ trong tay bọn họ đều là ta đưa cho, hơn nữa sớm đã thiêu hủy rồi.
Vệ Tú không phản bác, gật đầu nói:
- Không sai, quả thực ta biết. Cho nên ta cũng không định làm khó bọn họ, chỉ cần một mình ngươi quay lại, bọn họ lập tức có thể ôm con gái rời đi.
Lông mày Tô Chuyết nhảy một cái, nói:
- Nguyên lai cô làm nhiều chuyện như vậy chính là để cho ta một mình đến đây gặp cô sao? Nhưng cô có biết hay không, ta căn bản không có lưu giữ danh sách gì cả!
Vệ Tú nói:
- Ta biết ngươi chắc chắn sẽ không ngu mà giữ danh sách trên người. Bất quá trên đời này chỉ có một mình ngươi nhìn qua danh sách hoàn chỉnh. Bằng trí nhớ của ngươi muốn sao chép ra chắc hẳn không khó!
Tô Chuyết cau mày nói:
- Cô dựa vào gì cho rằng ta nhất định sẽ viết ra cho cô?
Vệ Tú cười đáp:
- Nhưng ngươi có biết, hiện tại chí ít có ba Thần Tiễn thủ đang ngắm vào các nơi yếu hại của ngươi, chí ít có năm cao thủ hàng đầu trông chừng bốn phía lương đình này. Năm đó khi chúng ta mới gặp đã từng đánh cược một ván ở sòng bạc Vạn Lợi. Không bằng hôm nay chúng ta lại đánh cược xem, xem coi hôm nay ta vẫn sẽ mềm lòng thả cho ngươi bình yên chạy trốn hay không!
Tô Chuyết lấy làm kinh hãi, khí tức cảm ứng, đích xác phát giác được tiếng hít thở nhỏ bé quanh đây, ẩn núp xung quanh, đúng là cao thủ hàng đầu. Lúc mới đầu tâm thần y kích động vì thế không cảm giác được.
Tô Chuyết nhìn qua hai mắt Vệ Tú, lại cảm thấy ánh mắt nàng thâm thúy, đã không thể đọc lên tâm tư của nàng như năm đó nữa rồi. Quả nhiên Vệ Tú đã không còn là Vệ Tú năm đó, mà là chủ nhân Vọng Nguyệt lâu chân chính! Y thở dài, nói:
- Chỉ cần cô không gây phiền phức cho một nhà Hoa Bình, vậy ta sẽ viết cho cô!
Vệ Tú nói:
- Đương nhiên!
Nói xong vỗ tay một cái. Một người áo đen từ trong rừng đào chạy xuống chân núi.
Chỉ một lúc sau, người kia trở về, nhỏ giọng nói vài câu bên tai Vệ Tú. Vệ Tú biến sắc, bật thốt lên:
- Không xong!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.