Quyển 13 - Chương 6: Tính sai
Chu Tiểu Xuyên
11/12/2017
Hoa Bình và Yến Linh Lung lại không có lòng dạ đùa giỡn, dù sao cũng là cốt nhục của mình, không chỉ có lo lắng mà còn đau lòng. Yến Linh Lung nhịn không được nức nở nói:
- Từ trước đến nay Tứ Hải Minh và Vọng Nguyệt lâu là nước giếng không phạm nước sông, chưa từng quen biết qua lại. Vì sao bọn chúng đột nhiên lại bắt con gái của ta!
Tô Chuyết khuyên nhủ:
- Đừng lo lắng, nếu bọn chúng đã có thể thừa dịp cô mê man ôm đi Niệm Tô thì cũng có thể giết cô sớm rồi. Nếu bọn chúng không gây bất lợi cho cô, nói rõ bọn chúng cũng không muốn hại người. Chỉ cần chiếu theo lời bọn chúng giao danh sách đó ra, nhất định có thể trao đổi lại người được!
Hoa Bình nói:
- Thế nhưng trên đời này đã không còn danh sách giang hồ nào rồi, chúng ta phải đi đâu kiếm ra một bản đưa cho chúng chứ?
Tô Chuyết cười đáp:
- Cần gì phải tìm? Chẳng lẽ huynh quên là ta đã từng xem bản danh sách kia à, hơn nữa còn tự tay sao chép một lần! Chỉ cần ta nghiêm túc nhìn qua thứ gì thì có thể nhớ gần mười phần. Cho nên, ta chính là một bản danh sách giang hồ sống!
Vợ chồng Hoa Bình lấy làm kinh hãi, Hoa Bình nói:
- Vậy cậu còn không tranh thủ thời gian chép lại đi!
Tô Chuyết lắc đầu, nói:
- Nếu như viết ra, chẳng phải rơi xuống chiếu dưới rồi? Nếu bọn chúng nhằm về phía ta thì không bằng giao ta ra là được!
Hoa Bình lại là giật mình, quả quyết nói:
- Không được! Ngươi đã là người từng chết một lần, không thể mạo hiểm nữa!
Tô Chuyết cười nói:
- Chừng nào huynh lại trở nên dông dài như vậy? Ba người chúng ta liên thủ, trên đời còn người nào có thể đỡ nổi chúng ta ư? Huống hồ tên chủ nhân Vọng Nguyệt lâu này đã muốn danh sách giang hồ, vậy thì nhất định sẽ không làm gì ta đâu!
Hoa Bình và Yến Linh Lung trầm mặc một hồi, một mặt lo lắng an nguy của con gái yêu, một mặt lại không nguyện ý bạn tốt mạo hiểm, thật sự là tình thế khó xử.
Tô Chuyết vỗ tay, nói:
- Cần quyết đoán lại không quyết đoán, đây đâu phải là phong cách hành sự của các ngươi. Uổng cho các ngươi hai năm nay còn xông ra tên tuổi lớn như vậy! Nếu kẻ này đã không nói rõ thời gian trao đổi ở trong thư, bây giờ chúng ta cứ chờ đi, dĩ dật đãi lao (*), nhìn xem tên chủ nhân Vọng Nguyệt lâu này đến cùng là thần thánh phương nào!
(*) dĩ dật đãi lao: đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công
Y nói rất có hào hùng, cũng khơi dậy máu nóng trong lồng ngực vợ chồng Hoa Bình, hai người nắm chặt hai tay, nói:
- Tốt! Vậy để chúng ta cùng gặp gỡ tên chủ nhân Vọng Nguyệt lâu này một lần xem!
Ba người thương lượng thỏa đáng, tùy ý làm đầy bụng, rồi đi về hướng đình Tống Khách. Đình Tống Khách ở vào mười dặm thôn phía đông, vốn dùng cho việc tiễn biệt. Bất quá nơi này ít có người đến thăm người thân nên cái đình cũng có chút hoang phế. Ba người sóng vai bước đi, từ xa đã nhìn thấy một tòa đình có vẻ hơi tàn tạ dựng bên đường.
Bất quá để bọn họ có chút giật mình là bên trong đình đã sớm có một người đứng đấy, mặc đồ đen toàn thân, thấy không rõ mặt mũi. Dường như người kia đã trông thấy trên đường nhỏ có ba người đi tới nhưng vẫn thong thả chờ đợi như cũ. Vốn là muốn đến sớm, dùng khỏe ứng mệt, thậm chí đánh cho đối phương trở tay không kịp. Ai biết đối phương sớm có chuẩn bị, điều này đủ để Tô Chuyết có chút hoảng hốt.
Ba người âm thầm cảnh giác, chậm lại bước chân đến gần lương đình. Người trong đình cũng dùng khăn đen che lại mặt mũi, chỉ lộ ra một đôi con ngươi sáng ngời. Người kia nói:
- Hoa đại hiệp, Yến nữ hiệp đến thật nhanh, quả nhiên là yêu con gái như mạng!
Tiếng nói thanh thúy, là một cô gái.
Tô Chuyết nghe giọng nói của ả hình như có chút quen thuộc, nhưng lại nhất thời không nhớ nổi từng nghe ở nơi nào, nhíu mày trầm tư. Yến Linh Lung nghe thấy ả nhắc đến con gái, liền có chút mất khống chế cảm xúc, cả giận nói:
- Bớt nhiều lời đi! Ngươi chính là chủ nhân Vọng Nguyệt lâu à? Con gái của ta ở nơi nào, nhanh trả lại cho ta!
Cô nàng kia lắc đầu, cười nói:
- Yến nữ hiệp coi trọng rồi, ta chỉ là một tiểu tỳ dưới tay chủ nhân. Yến nữ hiệp muốn gặp con gái chỉ cần giao danh sách giang hồ ra, tự nhiên có thể nhìn thấy!
Hoa Bình cẩn thận, trầm giọng nói:
- Ngươi không cho chúng ta nhìn thấy Niệm Tô trước, chúng ta làm thế nào giao danh sách cho ngươi được chứ?
Cô gái kia cười khúc khích một tiếng, nói:
- Dễ xử lý! Người tới!
Vừa dứt lời, một người áo đen đi ra từ trong rừng cây. Ba người Tô Chuyết đều lấy làm kinh hãi, nghĩ không ra đối phương đã sớm chuẩn bị, không biết bên trong rừng cây này rốt cục còn có bao nhiêu mai phục, xem ra là mình đã đánh giá thấp thực lực của đối phương rồi. Nghĩ tới đây, Tô Chuyết không khỏi có chút hối hận. Nếu chỉ có mình thì cũng thôi đi, nhưng nếu như làm tổn thương con gái của Hoa Bình, y tuyệt đối không cách nào tha thứ cho mình bởi vì tự phụ.
Người áo đen kia ôm một bé gái trong ngực, chính là Hoa Niệm Tô! Cô gái trong đình nói:
- Yến nữ hiệp không cần phải lo lắng, Chủ nhân đã đặc biệt phân phó, nhất định phải chăm sóc lệnh thiên kim cho tốt, không được có nửa điểm chủ quan. Sáng nay chủ nhân còn cố ý phái người đến vùng lân cận tìm một con bò sữa, đặc biệt làm chút sữa bò tươi mới cho nàng uống đấy!
Cô gái áo đen nói đến càng tốt, Yến Linh Lung lại càng lo lắng. Nàng nhịn không được muốn tiến lên ôm con gái, người áo đen kia tránh ra. Cô gái áo đen nói:
- Yến nữ hiệp cần gì phải gấp gáp? Chỉ cần cô lấy danh sách ra, đương nhiên có thể ôm lệnh thiên kim đi. Bằng không. . .
Trong lời nói của nàng hiện rõ ý đe dọa, Yến Linh Lung và Hoa Bình cũng không biết làm thế nào cho phải.
Tô Chuyết nói:
- Chủ nhân nhà ngươi đâu? Danh sách có can hệ trọng đại, nhất định phải tự tay giao cho chủ nhân nhà ngươi mới được!
Lúc này dường như cô gái áo đen mới nhìn rõ Tô Chuyết, kinh ngạc một tiếng, nói:
- Ôi, đây không phải là Tô tiên sinh dạy học trên trấn sao? ! Đúng, chủ nhân nhà ta đã sớm nghe nói nơi đây có một tiên sinh dạy học rất nổi danh, nên chuyên tới đây muốn bái phỏng một lần . Lúc này chẳng lẽ là lên núi đi tìm tiên sinh rồi! Thật sự là không khéo, nguyên lai tiên sinh thế mà tự tới nơi này!
Tô Chuyết biến sắc, tuyệt đối không ngờ rằng tên chủ nhân Vọng Nguyệt lâu này đã lên núi trước rồi. Y không thể không thừa nhận mình đã tính sai lần nữa, xa xa đánh giá thấp đối phương. Y đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, bắt đầu lo lắng, quay người chạy lên núi.
Hoa Bình và Yến Linh Lung đều lấy làm kinh hãi, không biết vì sao Tô Chuyết lại vội vã như thế. Trong nháy mắt đã nhìn thấy Tô Chuyết ở ngoài ba trượng. Cũng không thấy y vận khí bước đi thế nào, lại thời gian một nháy mắt, thân hình Tô Chuyết đã biến mất giữa khu rừng. Hai người không khỏi kinh hãi đối với thân pháp quỷ dị của Tô Chuyết, nhìn mà trợn mắt há mồm. Khinh công của Tô Chuyết là được Yến Linh Lung dạy, không ai hiểu rõ thân pháp đó hơn nàng. Nhưng lúc này nàng vẫn đang suy nghĩ, khinh công đó căn bản không phải là sáo lộ của Lăng Tiêu Phi Độ, hơn nữa công phu quỷ dị như vậy, căn bản không giống võ công chính đạo, ngược lại có chút giống như chiêu thuật tà phái.
Hoa Bình lo lắng cho Tô Chuyết, nhấc chân muốn đuổi theo. Bỗng nhiên cô gái áo đen trong đình kêu lên:
- Nè, Hoa đại hiệp, chẳng lẽ ngài không để ý sống chết của con gái ngài rồi sao? Chủ nhân nhà ta chỉ cần gặp Tô tiên sinh, các vị hẵng cứ chờ ở đây một chút đi!
Vợ chồng Hoa Bình nhìn xem con gái trên tay người áo đen vẫn còn chưa phát giác được nguy hiểm, thế mà ngoái đầu cười cười với hai người. Hai người càng sầu lo, nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chốc lát lại phải lo lắng cho Tô Chuyết, thật sự là tiến thối lưỡng nan. Nghĩ không ra lần giao phong thứ nhất với chủ nhân Vọng Nguyệt lâu, mấy người đã hoàn toàn rơi vào hạ phong, bị trói buộc khắp nơi, cảm thấy bất đắc dĩ.
Tô Chuyết vừa nghĩ tới có người lên núi, nếu đã bị đối phương nhìn thấy. . . Y đột nhiên giật mình không dám nghĩ tiếp, lại bước nhanh hơn. Tuy nói công lực của y đã tiến nhanh, một đường chạy vọt lên trên núi, mồ hội lại ra khắp người.
Y thở dốc một hơi, trên núi hết thảy vẫn như cũ, có vẻ cũng không có gì khác thường. Nhưng ngay phía sau vẻ bình yên này, dường như đang ẩn giấu sát cơ mờ ảo. Tô Chuyết cẩn thận đi xuyên qua rừng đào, đã nhìn thấy một bóng người yểu điệu đứng bên trong cái đình mà mình thường xuyên dọc sách ở đó, tùy ý lật xem!
- Từ trước đến nay Tứ Hải Minh và Vọng Nguyệt lâu là nước giếng không phạm nước sông, chưa từng quen biết qua lại. Vì sao bọn chúng đột nhiên lại bắt con gái của ta!
Tô Chuyết khuyên nhủ:
- Đừng lo lắng, nếu bọn chúng đã có thể thừa dịp cô mê man ôm đi Niệm Tô thì cũng có thể giết cô sớm rồi. Nếu bọn chúng không gây bất lợi cho cô, nói rõ bọn chúng cũng không muốn hại người. Chỉ cần chiếu theo lời bọn chúng giao danh sách đó ra, nhất định có thể trao đổi lại người được!
Hoa Bình nói:
- Thế nhưng trên đời này đã không còn danh sách giang hồ nào rồi, chúng ta phải đi đâu kiếm ra một bản đưa cho chúng chứ?
Tô Chuyết cười đáp:
- Cần gì phải tìm? Chẳng lẽ huynh quên là ta đã từng xem bản danh sách kia à, hơn nữa còn tự tay sao chép một lần! Chỉ cần ta nghiêm túc nhìn qua thứ gì thì có thể nhớ gần mười phần. Cho nên, ta chính là một bản danh sách giang hồ sống!
Vợ chồng Hoa Bình lấy làm kinh hãi, Hoa Bình nói:
- Vậy cậu còn không tranh thủ thời gian chép lại đi!
Tô Chuyết lắc đầu, nói:
- Nếu như viết ra, chẳng phải rơi xuống chiếu dưới rồi? Nếu bọn chúng nhằm về phía ta thì không bằng giao ta ra là được!
Hoa Bình lại là giật mình, quả quyết nói:
- Không được! Ngươi đã là người từng chết một lần, không thể mạo hiểm nữa!
Tô Chuyết cười nói:
- Chừng nào huynh lại trở nên dông dài như vậy? Ba người chúng ta liên thủ, trên đời còn người nào có thể đỡ nổi chúng ta ư? Huống hồ tên chủ nhân Vọng Nguyệt lâu này đã muốn danh sách giang hồ, vậy thì nhất định sẽ không làm gì ta đâu!
Hoa Bình và Yến Linh Lung trầm mặc một hồi, một mặt lo lắng an nguy của con gái yêu, một mặt lại không nguyện ý bạn tốt mạo hiểm, thật sự là tình thế khó xử.
Tô Chuyết vỗ tay, nói:
- Cần quyết đoán lại không quyết đoán, đây đâu phải là phong cách hành sự của các ngươi. Uổng cho các ngươi hai năm nay còn xông ra tên tuổi lớn như vậy! Nếu kẻ này đã không nói rõ thời gian trao đổi ở trong thư, bây giờ chúng ta cứ chờ đi, dĩ dật đãi lao (*), nhìn xem tên chủ nhân Vọng Nguyệt lâu này đến cùng là thần thánh phương nào!
(*) dĩ dật đãi lao: đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công
Y nói rất có hào hùng, cũng khơi dậy máu nóng trong lồng ngực vợ chồng Hoa Bình, hai người nắm chặt hai tay, nói:
- Tốt! Vậy để chúng ta cùng gặp gỡ tên chủ nhân Vọng Nguyệt lâu này một lần xem!
Ba người thương lượng thỏa đáng, tùy ý làm đầy bụng, rồi đi về hướng đình Tống Khách. Đình Tống Khách ở vào mười dặm thôn phía đông, vốn dùng cho việc tiễn biệt. Bất quá nơi này ít có người đến thăm người thân nên cái đình cũng có chút hoang phế. Ba người sóng vai bước đi, từ xa đã nhìn thấy một tòa đình có vẻ hơi tàn tạ dựng bên đường.
Bất quá để bọn họ có chút giật mình là bên trong đình đã sớm có một người đứng đấy, mặc đồ đen toàn thân, thấy không rõ mặt mũi. Dường như người kia đã trông thấy trên đường nhỏ có ba người đi tới nhưng vẫn thong thả chờ đợi như cũ. Vốn là muốn đến sớm, dùng khỏe ứng mệt, thậm chí đánh cho đối phương trở tay không kịp. Ai biết đối phương sớm có chuẩn bị, điều này đủ để Tô Chuyết có chút hoảng hốt.
Ba người âm thầm cảnh giác, chậm lại bước chân đến gần lương đình. Người trong đình cũng dùng khăn đen che lại mặt mũi, chỉ lộ ra một đôi con ngươi sáng ngời. Người kia nói:
- Hoa đại hiệp, Yến nữ hiệp đến thật nhanh, quả nhiên là yêu con gái như mạng!
Tiếng nói thanh thúy, là một cô gái.
Tô Chuyết nghe giọng nói của ả hình như có chút quen thuộc, nhưng lại nhất thời không nhớ nổi từng nghe ở nơi nào, nhíu mày trầm tư. Yến Linh Lung nghe thấy ả nhắc đến con gái, liền có chút mất khống chế cảm xúc, cả giận nói:
- Bớt nhiều lời đi! Ngươi chính là chủ nhân Vọng Nguyệt lâu à? Con gái của ta ở nơi nào, nhanh trả lại cho ta!
Cô nàng kia lắc đầu, cười nói:
- Yến nữ hiệp coi trọng rồi, ta chỉ là một tiểu tỳ dưới tay chủ nhân. Yến nữ hiệp muốn gặp con gái chỉ cần giao danh sách giang hồ ra, tự nhiên có thể nhìn thấy!
Hoa Bình cẩn thận, trầm giọng nói:
- Ngươi không cho chúng ta nhìn thấy Niệm Tô trước, chúng ta làm thế nào giao danh sách cho ngươi được chứ?
Cô gái kia cười khúc khích một tiếng, nói:
- Dễ xử lý! Người tới!
Vừa dứt lời, một người áo đen đi ra từ trong rừng cây. Ba người Tô Chuyết đều lấy làm kinh hãi, nghĩ không ra đối phương đã sớm chuẩn bị, không biết bên trong rừng cây này rốt cục còn có bao nhiêu mai phục, xem ra là mình đã đánh giá thấp thực lực của đối phương rồi. Nghĩ tới đây, Tô Chuyết không khỏi có chút hối hận. Nếu chỉ có mình thì cũng thôi đi, nhưng nếu như làm tổn thương con gái của Hoa Bình, y tuyệt đối không cách nào tha thứ cho mình bởi vì tự phụ.
Người áo đen kia ôm một bé gái trong ngực, chính là Hoa Niệm Tô! Cô gái trong đình nói:
- Yến nữ hiệp không cần phải lo lắng, Chủ nhân đã đặc biệt phân phó, nhất định phải chăm sóc lệnh thiên kim cho tốt, không được có nửa điểm chủ quan. Sáng nay chủ nhân còn cố ý phái người đến vùng lân cận tìm một con bò sữa, đặc biệt làm chút sữa bò tươi mới cho nàng uống đấy!
Cô gái áo đen nói đến càng tốt, Yến Linh Lung lại càng lo lắng. Nàng nhịn không được muốn tiến lên ôm con gái, người áo đen kia tránh ra. Cô gái áo đen nói:
- Yến nữ hiệp cần gì phải gấp gáp? Chỉ cần cô lấy danh sách ra, đương nhiên có thể ôm lệnh thiên kim đi. Bằng không. . .
Trong lời nói của nàng hiện rõ ý đe dọa, Yến Linh Lung và Hoa Bình cũng không biết làm thế nào cho phải.
Tô Chuyết nói:
- Chủ nhân nhà ngươi đâu? Danh sách có can hệ trọng đại, nhất định phải tự tay giao cho chủ nhân nhà ngươi mới được!
Lúc này dường như cô gái áo đen mới nhìn rõ Tô Chuyết, kinh ngạc một tiếng, nói:
- Ôi, đây không phải là Tô tiên sinh dạy học trên trấn sao? ! Đúng, chủ nhân nhà ta đã sớm nghe nói nơi đây có một tiên sinh dạy học rất nổi danh, nên chuyên tới đây muốn bái phỏng một lần . Lúc này chẳng lẽ là lên núi đi tìm tiên sinh rồi! Thật sự là không khéo, nguyên lai tiên sinh thế mà tự tới nơi này!
Tô Chuyết biến sắc, tuyệt đối không ngờ rằng tên chủ nhân Vọng Nguyệt lâu này đã lên núi trước rồi. Y không thể không thừa nhận mình đã tính sai lần nữa, xa xa đánh giá thấp đối phương. Y đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, bắt đầu lo lắng, quay người chạy lên núi.
Hoa Bình và Yến Linh Lung đều lấy làm kinh hãi, không biết vì sao Tô Chuyết lại vội vã như thế. Trong nháy mắt đã nhìn thấy Tô Chuyết ở ngoài ba trượng. Cũng không thấy y vận khí bước đi thế nào, lại thời gian một nháy mắt, thân hình Tô Chuyết đã biến mất giữa khu rừng. Hai người không khỏi kinh hãi đối với thân pháp quỷ dị của Tô Chuyết, nhìn mà trợn mắt há mồm. Khinh công của Tô Chuyết là được Yến Linh Lung dạy, không ai hiểu rõ thân pháp đó hơn nàng. Nhưng lúc này nàng vẫn đang suy nghĩ, khinh công đó căn bản không phải là sáo lộ của Lăng Tiêu Phi Độ, hơn nữa công phu quỷ dị như vậy, căn bản không giống võ công chính đạo, ngược lại có chút giống như chiêu thuật tà phái.
Hoa Bình lo lắng cho Tô Chuyết, nhấc chân muốn đuổi theo. Bỗng nhiên cô gái áo đen trong đình kêu lên:
- Nè, Hoa đại hiệp, chẳng lẽ ngài không để ý sống chết của con gái ngài rồi sao? Chủ nhân nhà ta chỉ cần gặp Tô tiên sinh, các vị hẵng cứ chờ ở đây một chút đi!
Vợ chồng Hoa Bình nhìn xem con gái trên tay người áo đen vẫn còn chưa phát giác được nguy hiểm, thế mà ngoái đầu cười cười với hai người. Hai người càng sầu lo, nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chốc lát lại phải lo lắng cho Tô Chuyết, thật sự là tiến thối lưỡng nan. Nghĩ không ra lần giao phong thứ nhất với chủ nhân Vọng Nguyệt lâu, mấy người đã hoàn toàn rơi vào hạ phong, bị trói buộc khắp nơi, cảm thấy bất đắc dĩ.
Tô Chuyết vừa nghĩ tới có người lên núi, nếu đã bị đối phương nhìn thấy. . . Y đột nhiên giật mình không dám nghĩ tiếp, lại bước nhanh hơn. Tuy nói công lực của y đã tiến nhanh, một đường chạy vọt lên trên núi, mồ hội lại ra khắp người.
Y thở dốc một hơi, trên núi hết thảy vẫn như cũ, có vẻ cũng không có gì khác thường. Nhưng ngay phía sau vẻ bình yên này, dường như đang ẩn giấu sát cơ mờ ảo. Tô Chuyết cẩn thận đi xuyên qua rừng đào, đã nhìn thấy một bóng người yểu điệu đứng bên trong cái đình mà mình thường xuyên dọc sách ở đó, tùy ý lật xem!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.