Quyển 13 - Chương 5: Vọng Nguyệt lâu chủ
Chu Tiểu Xuyên
09/12/2017
Trên đường lên núi, rốt cục Hoa Bình nhịn không được hỏi:
- Tô Chuyết, năm đó cậu làm sao còn sống được? Chúng ta nghe nói cậu bị một mũi tên bắn trúng ngực, rơi xuống sườn núi cao trăm trượng, hài cốt không còn!
Tô Chuyết thở dài, nói:
- Ngày đó ta cũng tưởng rằng hẳn phải chết không nghi ngờ. Ai biết bị mắc vào mấy nhánh cây ở lưng chừng trời làm chậm lại lực rớt xuống. Cuối cùng lại rơi vào trong khe suối sâu, mặc dù ngã đến đầu óc mê muội, nhưng cuối cùng vẫn còn mạng. Bất quá bản thân ta bị trọng thương, không có khí lực, đành phải trôi nổi xuôi dòng gần trăm dặm, thẳng đến chỗ nước chậm mới bò lên bờ được. Lúc ấy ta ở trong một sơn cốc không có bóng người, cũng không có sức tìm đường rời núi, đành phải tạm thời tìm hang núi nương thân. Nếu lão thiên gia còn chưa cho ta chết thì ta cũng bỏ luôn suy nghĩ chết chóc, ta vừa thu thập thảo dược băng bó vết thương vừa hái quả dại đỡ đói. Cứ thế qua hơn nửa tháng, thương thế đã khỏi bảy tám phần, ta mới nghĩ cách tìm đường ra núi. Mà khi đó đại cục đã định, ta nghĩ đã thế cũng không cần ra mặt nữa, không bằng quy ẩn . .
Hoa Bình đoán được năm đó Vệ Tiềm thất bại, mặc dù Tô Chuyết được trả lại trong sạch, nhưng trong giang hồ vẫn còn không ít người cho rằng những tố cáo và chỉ trích trước đây đối với Tô Chuyết đều là sự thật. Nếu như Tô Chuyết hiện thân trong giang hồ, nói không chừng sẽ dẫn tới rất nhiều phiền phức. Gã bất đắc dĩ thở dài.
Tô Chuyết làm thế nào không đoán được suy nghĩ trong lòng của bạn tốt? Cười nói:
- Huynh than thở gì thế? Bây giờ không phải là ta đang sinh hoạt rất tốt sao? Mỗi ngày dạy đọc sách, trồng trọt, trong lúc rảnh rỗi thì đọc mấy quyển kinh Phật, tham tường mấy chiêu công pháp. Trước đây khi ta cùng đường mạt lộ, ta đã nghĩ nếu như lúc trước nghiêm túc học võ thì cũng không đến mức chật vật như vậy. Hiện tại tốt rồi, rốt cục ta có thời gian học võ cho tốt. Ba năm nay quả thực võ công tinh tiến không ít!
Hoa Bình cũng dâng lên một luồng hào hùng, nói:
- Tuy là cậu có chốn ẩn cư học võ tốt như thế, nhưng ta cũng không kém cậu! Ngày khác nhất định phải luận bàn thử xem, xem thử rốt cục là ai đang lười biếng!
Hai người vừa nói vừa cười, sau khi lên núi vẫn như trước nằm cùng giường, cho tới sau nửa đêm mới lần lượt thiếp đi. Ai biết một giấc ngủ này còn chưa an ổn, chỉ nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài nhà gỗ. Tô Chuyết mở mắt nhìn xem, trời còn chưa sáng, hô:
- Ai vậy! Sáng sớm không để người ta đi ngủ sao?
Vừa dứt lời, cửa gỗ "Phanh" một tiếng bị đá văng ra, Yến Linh Lung tức tối nói:
- Còn ngủ! Mau dậy! Xảy ra chuyện lớn rồi!
Tô Chuyết và Hoa Bình nghe vậy, vội vàng xoay người đứng lên. Hoa Bình bật thốt lên hỏi:
- Linh Lung, làm sao?
Vành mắt Yến Linh Lung đỏ lên, đột nhiên nước mắt chảy xuống, nghẹn ngào nói:
- Con, không thấy con đâu. . .
Tô Chuyết giật mình, nói:
- Không thấy, có ý gì?
Nói xong lấy ghế cho nàng ngồi. Yến Linh Lung vừa lau nước mắt vừa nói:
- Đều tại ta. . . Không chăm sóc tốt con gái. . .
Hoa Bình an ủi:
- Trước tiên đừng sốt ruột, đến cùng là chuyện gì?
Yến Linh Lung lau khô nước mắt, nói ra:
- Hôm qua ta ngủ một mình ở phòng khách Quan gia, nghĩ là Niệm Tô chịu chút kinh hãi, vẫn khóc lóc đến nửa đêm mới ngủ. Ta cũng mệt mỏi vô cùng, mê man ngủ thiếp đi. Ai biết sáng sớm hôm nay bỗng nhiên bừng tỉnh, phát hiện bên người không thấy con đâu, chỉ để lại một lá thư!
Nàng nói xong rồi lấy ra giấy viết thư đưa cho Hoa Bình. Hoa Bình cúi đầu đọc thư, Tô Chuyết cau mày nói:
- Yến Linh Lung, cô cũng tính là người cơ linh cẩn thận, nhưng tại sao có người ôm đi đứa con từ bên cạnh mà cô lại không phát giác đây?
Yến Linh Lung hối hận nói:
- Đều tại ta. . .
Tô Chuyết nói:
- Trước tiên cô đừng tự trách. Đêm qua có cảm thấy gì khác thường hay không?
Yến Linh Lung cẩn thận ngẫm lại, chậm rãi nói:
- Đêm qua trong lúc mơ ngủ, hình như ta nghe thấy một mùi hương hoa. . . Ta còn kỳ quái, bây giờ đã vào thu rồi, hương hoa từ đâu tới? Thế nhưng lúc ấy thực sự quá mệt mỏi, căn bản không muốn đứng dậy xem xét. . .
Nàng dậm chân nói:
- Không nghĩ đến lại trúng chiêu của kẻ khác rồi!
Tô Chuyết thở dài, nhíu mày trầm tư. Hoa Bình xem thư xong, đứng chết trân tại chỗ, đột nhiên nhẹ buông tay, giấy viết thư rơi xuống mặt đất. Tô Chuyết cúi người nhặt lên giấy viết thư, trên thư chỉ có hai hàng chữ viết: 'Muốn gặp Hoa Niệm Tô, cầm bản danh sách giang hồ đến đình Tống Khách ngoài mười dặm trao đổi'. Y xem kí tên chỉ viết năm chữ chủ nhân Vọng Nguyệt lâu.
Tô Chuyết kỳ quái nói:
- Danh sách giang hồ là thứ gì? Chủ nhân Vọng Nguyệt lâu là ai?
Hoa Bình thở dài, đáp:
- Danh sách giang hồ chính là bản danh sách mà Vệ Tiềm ghi chép nhân vật giang hồ hiệu trung với ông ta. Năm đó cậu dùng kế sách rút củi dưới đáy nồi, đưa cho chúng ta những tờ đơn chép tên kia. Về sau bởi vì phía trên ghi chép đều là nhân vật giang hồ, nên được người ta gọi là danh sách giang hồ.
Tô Chuyết gật đầu, nói:
- Nhưng mà năm đó lúc ta giao danh sách cho các ngươi, không phải đã dặn dò ở trong thư về sau nhất định phải dốt nó đi sao!
Hoa Bình nói:
- Không sai, năm đó cậu đã nói ở trong thư là nếu như giữ lại bản danh sách đó, trên giang hồ lại sẽ nhấc lên một trường phong ba. Không chỉ triều đình muốn dùng nó để trắng trợn giết hại nhân sĩ võ lâm, hơn nữa trên giang hồ cũng sẽ phân chia đối địch. Vì thế đợi đến khi vụ án Vệ Tiềm lắng xuống, chúng ta đã cố ý cầm mấy tờ danh sách kia đốt đi trước mặt mọi người. Triều đình đã kê biên tài sản Vệ phủ ở Nhạc Dương và phủ đệ của Xu Mật Sứ Giả Ngạn Tri nhưng cũng không có tìm được bản danh sách của Vệ Tiềm, chắc đã bị Vệ Tiềm hủy mất rồi.
Tô Chuyết trầm ngâm nói:
- Nói như thế, kẻ này đang nhằm về phía ta sao? ! Năm đó ta mời Tịnh Trần sư phó cướp bản danh sách kia cho ta, sau đó ta sao chép một phần, trả lại nguyên bản cho Vệ Tiềm. Nếu như bản gốc của Vệ Tiềm và bản mà ta giao cho các ngươi đều đã bị hủy, trên đời này cũng chỉ còn ta có thể giữ lại!
Yến Linh Lung vội hỏi:
- Vậy ngươi có thật ư?
Tô Chuyết nói:
- Ta làm sao lại giữ thứ đó! Nghi ngờ là ta có giữ cũng không kỳ quái, nhưng kỳ quái là, làm sao kẻ này lại biết rằng ta còn sống? Còn chủ nhân Vọng Nguyệt lâu đến cùng là ai?
Yến Linh Lung đáp:
- Vọng Nguyệt lâu là một môn phái thần bí quật khởi gần hai năm nay. Từ khi Vệ Tiềm thất bại, những môn phái giang hồ trước kia từng nghe theo ông ta đã phải chịu chèn ép với mức độ khác biệt khiến thế lực giảm sút. Mà đại hội võ lâm ở Thiếu Lâm lúc trước, các chưởng môn nhân của mấy đại môn phái lần lượt ngộ hại. Có thể nói, hai năm nay là thời điểm suy thoái nhất của toàn giang hồ. Bởi vậy rất nhiều môn phái thừa cơ quật khởi, thậm chí một số tà giáo cũng nghe tin lập tức hành động. Như Tây Phương Bái Hỏa giáo, Thổ Phiên Sơn Tuyết giáo cũng bắt đầu hoạt động ở Trung Nguyên. Vọng Nguyệt lâu này cũng quật khởi ngay vào lúc đó!
Hoa Bình nói tiếp:
- Không có ai biết Vọng Nguyệt lâu cụ thể ở nơi nào, cũng không người nào biết chủ nhân Vọng Nguyệt lâu đến cùng là ai. Bất quá mỗi một việc mà bọn họ làm trên giang hồ đều gây nên vang động không nhỏ! Vọng Nguyệt lâu vừa chính vừa tà, đã từng có một nhóm người của Bái Hỏa giáo xông vào Trung Nguyên trắng trợn cướp đoạt dân nữ. Nhân mã các lộ chính đạo tiêu diệt vài lần nhưng đều không thành công. Thế nhưng bỗng nhiên có một ngày, những kẻ đó không ngờ toàn bộ bị treo cổ trước cửa phủ nha Phượng Tường, không mảnh vải che thân. Người làm việc đó dùng dao khắc lên tội ác trên thân thể mỗi tên, cuối cùng kí tên chính là vị chủ nhân Vọng Nguyệt lâu này!
Yến Linh Lung nói:
- Không sai, thế nhưng bọn chúng cũng làm một số hoạt động không thể lộ mặt. Nghe nói Vọng Nguyệt lâu kinh doanh buôn bán trên giang hồ lớn nhất là giết người. Chỉ cần ra nổi giá, bất luận là ai, chúng đều có thể giúp ngươi giết người. Hơn nữa mỗi lần giết người xong, cũng luôn để lại chiêu bài Vọng Nguyệt lâu, hết sức rêu rao!
Tô Chuyết nghe xong, khẽ cười một tiếng, trái tim sớm đã tĩnh lặng như giọt nước đột nhiên nặng nề nhảy lên, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Có vẻ giang hồ lại có trò hay để xem rồi!
- Tô Chuyết, năm đó cậu làm sao còn sống được? Chúng ta nghe nói cậu bị một mũi tên bắn trúng ngực, rơi xuống sườn núi cao trăm trượng, hài cốt không còn!
Tô Chuyết thở dài, nói:
- Ngày đó ta cũng tưởng rằng hẳn phải chết không nghi ngờ. Ai biết bị mắc vào mấy nhánh cây ở lưng chừng trời làm chậm lại lực rớt xuống. Cuối cùng lại rơi vào trong khe suối sâu, mặc dù ngã đến đầu óc mê muội, nhưng cuối cùng vẫn còn mạng. Bất quá bản thân ta bị trọng thương, không có khí lực, đành phải trôi nổi xuôi dòng gần trăm dặm, thẳng đến chỗ nước chậm mới bò lên bờ được. Lúc ấy ta ở trong một sơn cốc không có bóng người, cũng không có sức tìm đường rời núi, đành phải tạm thời tìm hang núi nương thân. Nếu lão thiên gia còn chưa cho ta chết thì ta cũng bỏ luôn suy nghĩ chết chóc, ta vừa thu thập thảo dược băng bó vết thương vừa hái quả dại đỡ đói. Cứ thế qua hơn nửa tháng, thương thế đã khỏi bảy tám phần, ta mới nghĩ cách tìm đường ra núi. Mà khi đó đại cục đã định, ta nghĩ đã thế cũng không cần ra mặt nữa, không bằng quy ẩn . .
Hoa Bình đoán được năm đó Vệ Tiềm thất bại, mặc dù Tô Chuyết được trả lại trong sạch, nhưng trong giang hồ vẫn còn không ít người cho rằng những tố cáo và chỉ trích trước đây đối với Tô Chuyết đều là sự thật. Nếu như Tô Chuyết hiện thân trong giang hồ, nói không chừng sẽ dẫn tới rất nhiều phiền phức. Gã bất đắc dĩ thở dài.
Tô Chuyết làm thế nào không đoán được suy nghĩ trong lòng của bạn tốt? Cười nói:
- Huynh than thở gì thế? Bây giờ không phải là ta đang sinh hoạt rất tốt sao? Mỗi ngày dạy đọc sách, trồng trọt, trong lúc rảnh rỗi thì đọc mấy quyển kinh Phật, tham tường mấy chiêu công pháp. Trước đây khi ta cùng đường mạt lộ, ta đã nghĩ nếu như lúc trước nghiêm túc học võ thì cũng không đến mức chật vật như vậy. Hiện tại tốt rồi, rốt cục ta có thời gian học võ cho tốt. Ba năm nay quả thực võ công tinh tiến không ít!
Hoa Bình cũng dâng lên một luồng hào hùng, nói:
- Tuy là cậu có chốn ẩn cư học võ tốt như thế, nhưng ta cũng không kém cậu! Ngày khác nhất định phải luận bàn thử xem, xem thử rốt cục là ai đang lười biếng!
Hai người vừa nói vừa cười, sau khi lên núi vẫn như trước nằm cùng giường, cho tới sau nửa đêm mới lần lượt thiếp đi. Ai biết một giấc ngủ này còn chưa an ổn, chỉ nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài nhà gỗ. Tô Chuyết mở mắt nhìn xem, trời còn chưa sáng, hô:
- Ai vậy! Sáng sớm không để người ta đi ngủ sao?
Vừa dứt lời, cửa gỗ "Phanh" một tiếng bị đá văng ra, Yến Linh Lung tức tối nói:
- Còn ngủ! Mau dậy! Xảy ra chuyện lớn rồi!
Tô Chuyết và Hoa Bình nghe vậy, vội vàng xoay người đứng lên. Hoa Bình bật thốt lên hỏi:
- Linh Lung, làm sao?
Vành mắt Yến Linh Lung đỏ lên, đột nhiên nước mắt chảy xuống, nghẹn ngào nói:
- Con, không thấy con đâu. . .
Tô Chuyết giật mình, nói:
- Không thấy, có ý gì?
Nói xong lấy ghế cho nàng ngồi. Yến Linh Lung vừa lau nước mắt vừa nói:
- Đều tại ta. . . Không chăm sóc tốt con gái. . .
Hoa Bình an ủi:
- Trước tiên đừng sốt ruột, đến cùng là chuyện gì?
Yến Linh Lung lau khô nước mắt, nói ra:
- Hôm qua ta ngủ một mình ở phòng khách Quan gia, nghĩ là Niệm Tô chịu chút kinh hãi, vẫn khóc lóc đến nửa đêm mới ngủ. Ta cũng mệt mỏi vô cùng, mê man ngủ thiếp đi. Ai biết sáng sớm hôm nay bỗng nhiên bừng tỉnh, phát hiện bên người không thấy con đâu, chỉ để lại một lá thư!
Nàng nói xong rồi lấy ra giấy viết thư đưa cho Hoa Bình. Hoa Bình cúi đầu đọc thư, Tô Chuyết cau mày nói:
- Yến Linh Lung, cô cũng tính là người cơ linh cẩn thận, nhưng tại sao có người ôm đi đứa con từ bên cạnh mà cô lại không phát giác đây?
Yến Linh Lung hối hận nói:
- Đều tại ta. . .
Tô Chuyết nói:
- Trước tiên cô đừng tự trách. Đêm qua có cảm thấy gì khác thường hay không?
Yến Linh Lung cẩn thận ngẫm lại, chậm rãi nói:
- Đêm qua trong lúc mơ ngủ, hình như ta nghe thấy một mùi hương hoa. . . Ta còn kỳ quái, bây giờ đã vào thu rồi, hương hoa từ đâu tới? Thế nhưng lúc ấy thực sự quá mệt mỏi, căn bản không muốn đứng dậy xem xét. . .
Nàng dậm chân nói:
- Không nghĩ đến lại trúng chiêu của kẻ khác rồi!
Tô Chuyết thở dài, nhíu mày trầm tư. Hoa Bình xem thư xong, đứng chết trân tại chỗ, đột nhiên nhẹ buông tay, giấy viết thư rơi xuống mặt đất. Tô Chuyết cúi người nhặt lên giấy viết thư, trên thư chỉ có hai hàng chữ viết: 'Muốn gặp Hoa Niệm Tô, cầm bản danh sách giang hồ đến đình Tống Khách ngoài mười dặm trao đổi'. Y xem kí tên chỉ viết năm chữ chủ nhân Vọng Nguyệt lâu.
Tô Chuyết kỳ quái nói:
- Danh sách giang hồ là thứ gì? Chủ nhân Vọng Nguyệt lâu là ai?
Hoa Bình thở dài, đáp:
- Danh sách giang hồ chính là bản danh sách mà Vệ Tiềm ghi chép nhân vật giang hồ hiệu trung với ông ta. Năm đó cậu dùng kế sách rút củi dưới đáy nồi, đưa cho chúng ta những tờ đơn chép tên kia. Về sau bởi vì phía trên ghi chép đều là nhân vật giang hồ, nên được người ta gọi là danh sách giang hồ.
Tô Chuyết gật đầu, nói:
- Nhưng mà năm đó lúc ta giao danh sách cho các ngươi, không phải đã dặn dò ở trong thư về sau nhất định phải dốt nó đi sao!
Hoa Bình nói:
- Không sai, năm đó cậu đã nói ở trong thư là nếu như giữ lại bản danh sách đó, trên giang hồ lại sẽ nhấc lên một trường phong ba. Không chỉ triều đình muốn dùng nó để trắng trợn giết hại nhân sĩ võ lâm, hơn nữa trên giang hồ cũng sẽ phân chia đối địch. Vì thế đợi đến khi vụ án Vệ Tiềm lắng xuống, chúng ta đã cố ý cầm mấy tờ danh sách kia đốt đi trước mặt mọi người. Triều đình đã kê biên tài sản Vệ phủ ở Nhạc Dương và phủ đệ của Xu Mật Sứ Giả Ngạn Tri nhưng cũng không có tìm được bản danh sách của Vệ Tiềm, chắc đã bị Vệ Tiềm hủy mất rồi.
Tô Chuyết trầm ngâm nói:
- Nói như thế, kẻ này đang nhằm về phía ta sao? ! Năm đó ta mời Tịnh Trần sư phó cướp bản danh sách kia cho ta, sau đó ta sao chép một phần, trả lại nguyên bản cho Vệ Tiềm. Nếu như bản gốc của Vệ Tiềm và bản mà ta giao cho các ngươi đều đã bị hủy, trên đời này cũng chỉ còn ta có thể giữ lại!
Yến Linh Lung vội hỏi:
- Vậy ngươi có thật ư?
Tô Chuyết nói:
- Ta làm sao lại giữ thứ đó! Nghi ngờ là ta có giữ cũng không kỳ quái, nhưng kỳ quái là, làm sao kẻ này lại biết rằng ta còn sống? Còn chủ nhân Vọng Nguyệt lâu đến cùng là ai?
Yến Linh Lung đáp:
- Vọng Nguyệt lâu là một môn phái thần bí quật khởi gần hai năm nay. Từ khi Vệ Tiềm thất bại, những môn phái giang hồ trước kia từng nghe theo ông ta đã phải chịu chèn ép với mức độ khác biệt khiến thế lực giảm sút. Mà đại hội võ lâm ở Thiếu Lâm lúc trước, các chưởng môn nhân của mấy đại môn phái lần lượt ngộ hại. Có thể nói, hai năm nay là thời điểm suy thoái nhất của toàn giang hồ. Bởi vậy rất nhiều môn phái thừa cơ quật khởi, thậm chí một số tà giáo cũng nghe tin lập tức hành động. Như Tây Phương Bái Hỏa giáo, Thổ Phiên Sơn Tuyết giáo cũng bắt đầu hoạt động ở Trung Nguyên. Vọng Nguyệt lâu này cũng quật khởi ngay vào lúc đó!
Hoa Bình nói tiếp:
- Không có ai biết Vọng Nguyệt lâu cụ thể ở nơi nào, cũng không người nào biết chủ nhân Vọng Nguyệt lâu đến cùng là ai. Bất quá mỗi một việc mà bọn họ làm trên giang hồ đều gây nên vang động không nhỏ! Vọng Nguyệt lâu vừa chính vừa tà, đã từng có một nhóm người của Bái Hỏa giáo xông vào Trung Nguyên trắng trợn cướp đoạt dân nữ. Nhân mã các lộ chính đạo tiêu diệt vài lần nhưng đều không thành công. Thế nhưng bỗng nhiên có một ngày, những kẻ đó không ngờ toàn bộ bị treo cổ trước cửa phủ nha Phượng Tường, không mảnh vải che thân. Người làm việc đó dùng dao khắc lên tội ác trên thân thể mỗi tên, cuối cùng kí tên chính là vị chủ nhân Vọng Nguyệt lâu này!
Yến Linh Lung nói:
- Không sai, thế nhưng bọn chúng cũng làm một số hoạt động không thể lộ mặt. Nghe nói Vọng Nguyệt lâu kinh doanh buôn bán trên giang hồ lớn nhất là giết người. Chỉ cần ra nổi giá, bất luận là ai, chúng đều có thể giúp ngươi giết người. Hơn nữa mỗi lần giết người xong, cũng luôn để lại chiêu bài Vọng Nguyệt lâu, hết sức rêu rao!
Tô Chuyết nghe xong, khẽ cười một tiếng, trái tim sớm đã tĩnh lặng như giọt nước đột nhiên nặng nề nhảy lên, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Có vẻ giang hồ lại có trò hay để xem rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.