Chương 67: Búp bê phía sau màn
Quá Niên Khảo Niên Cao
09/08/2023
Lúc rời khỏi hiện trường, Dịch Khiêm đã hôn mê. Ngụy Vi đã tiến hành chụp CT toàn bộ ổ bụng khẩn cấp vì nghi ngờ các cơ quan trong bụng đã bị tổn thương do lực tác động quá lớn, sau đó còn tiến hành phẫu thuật nội soi khẩn cấp. Khi Quý Thu Hàn đến, cậu vừa mổ xong, đã được đây vào ICU theo dõi.
"Cũng may ổ bụng xuất huyết không nghiêm trọng, gan không có vấn đề gì, nhưng cú va chạm đã khiến dạ dày tụ máu..."
Ngụy Vi không dám nhắc lại chuyện thắt dây an toàn với Giang Trạm. Nhưng nhóm người vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng bệnh: “Khiêm thiếu! Bác sĩ nói hiện tại cậu chưa thể xuống giường!”
“Buông ra! Tôi bảo buông tay ra...!”
Giang Trạm đẩy cửa vào và thấy Dịch Khiêm xanh xao tái nhợt trên giường bệnh, nhưng đã tháo mặt nạ dưỡng khí và đang cố gắng đứng dậy. Thuộc hạ bên cạnh đang bối rối không biết làm sao.
“Cậu định làm cái gì?! Không biết mình vừa phẫu thuật sao?! Nằm xuống!”
Vừa thấy Giang Trạm, Dịch Khiêm vô thức dừng lại động tác muốn thoát khỏi thuộc hạ của mình, nhưng cậu lại vội hỏi: “Anh! A Chính đâu? Có phải cậu ấy đã xảy ra chuyện rồi không?!”
Giang Trạm bước lên hai bước: “... Anh sẽ lo hậu sự chu đáo cho A Chính... Cậu bị thương, nằm xuống trước đã.”
Giang Trạm nghiêng đầu nhìn kim truyền bị ném ra vứt trên sàn nhà, nhíu mày nói: “Gọi y tá vào truyền dịch lần nữa đi.”
Vừa nghe Giang Trạm nói, Dịch Khiêm đã mở to mắt, vẻ mặt không sao tin nổi: “Không, không thể nào!! Anh, a Chính là do em đưa về...! Sao cậu ấy có thể...!”
Y tá ngoài cửa bưng khay truyền dịch đi vào, lại bị Dịch Khiêm đẩy ra: "Tránh ra! Tôi phải đi gặp a Chính!"
Vết cắt do phẫu thuật trên bụng cũng không dài, nhưng do vừa bị gây tê, hơn nữa lúc trên xe lại tháo dây an toàn nên giờ toàn thân cậu có rất nhiều chỗ bị thương do va chạm. Chân Dịch Khiêm như mềm nhũn, may có Giang Trạm nhanh chóng bước tới đỡ cậu nên mới không bị thương lần nữa.
Thấy dáng vẻ liều lĩnh của Dịch Khiêm, Giang Trạm nín nhịn nãy giờ cũng phát bực: “Cậu phát điên cái gì đây! Muốn anh tính sổ với cậu luôn bây giờ đúng không?! Khi nãy ở trên xe, cậu không muốn sống nữa đúng không!!".
Nghe Giang Trạm lạnh giọng mắng, Dịch Khiêm không dám cử động nữa, lông mi mềm mại đau khổ rũ xuống, toàn thân mất sức gục lên vai Giang Trạm:
“Anh... là a Chính cuối cùng đã cố gắng xoay vô lăng nên em mới tránh được... Anh, em xin anh, để em đến thăm cậu ấy đi...”
Ngụy Vi cũng rất đau lòng. Cậu biết bạn tốt của mình rất trọng tình nghĩa, rất thân thiết với những thư ký trung thành dưới quyền mình, chứ bình thường, dù có cả vạn lá gan cũng không dám cãi lời Giang Trạm.
Ngụy Vi sợ lúc này sẽ thực sự chọc giận Giang Trạm, vội vàng bảo y tá đẩy xe lăn, đồng thời lặng lẽ nháy mắt với Quý Thu Hàn.
"Được rồi, Giang Trạm.” Quý Thu Hàn bước lên trước, “Bác sĩ nói vết thương của cậu ấy chỉ cần không cử động mạnh là được, anh để A Khiêm đi đi. A Khiêm, lại đây, ngồi xuống".
Quý Thu Hàn đỡ Dịch Khiêm từ tay Giang Trạm, đề cậu ngồi xuống, lại nhận chăn cấp dưới đưa đắp cho cậu, thấy cánh tay phải bị gãy xương của cậu đã bó bột.
Khẽ quét mắt, từ mắt cá chân nhợt nhạt lộ ra dưới ống quần cho đến đốt ngón tay và trên mu bàn tay của Dịch Khiêm đều chằng chịt những vết bầm tím chói mắt và vết máu do chịu tác động mạnh từ những vật sắc nhọn, không biệt bên dưới lớp áo bệnh nhân còn bao nhiêu nữa.
“Có ổn không? Có đau lắm không?”
Quý Thu Hàn cẩn thận cổ định cánh tay phải đang được bó bột của Dịch Khiêm. Vết thương của cậu nghiêm trọng hơn Giang Trạm rất nhiều. Quý Thu Hàn đã đoán được đại khái chuyện gì đã xảy ra trong xe. Đứa trẻ này luôn coi Giang Trạm hơn cả tính mạng của bản thân.
Đôi mắt Dịch Khiêm đỏ hoe, cậu c ắn môi dưới và nhẹ nhàng lắc đầu với Quý Thu Hàn.
“Cảm ơn anh Quý...”
Giang Trạm bên cạnh cũng nói, “Ngụy Vi, cậu đẩy nó qua đây đi.”
Nói xong, Giang Trạm vẫy tay, ý bảo thuộc hạ của mình cũng đi ra ngoài. Sau khi tất cả họ rời đi, chỉ còn lại hắn và Quý Thu Hàn trong phòng bệnh im lặng.
Xung quanh là đám dụng cụ lạnh như băng, chúng không thấy số liệu giám sát nữa nên liên tục vang lên âm báo tích tích.
Giang Trạm ngồi xuống, giơ tay che mặt. Hắn nghĩ lại mà sợ.
Quý Thu Hàn cũng ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt v e tắm lưng dày rộng của người đàn ông: “Anh đã thấy rồi, a Khiêm không sao cả... Ngụy Vi nói cậu ấy chỉ cần dưỡng thương một thời gian là sẽ khỏi hẳn.”
Anh biết dù Giang Trạm đánh rất tàn nhẫn, nhưng Dịch Khiêm đã lớn lên bên hắn từ nhỏ, dù nói là do một tay hắn nuôi lớn cũng không quá. Hắn đôi xử với Dịch Khiêm nửa như em trai, nửa như con trai vậy.
Giờ Dịch Khiêm suýt nữa đã gặp chuyện, việc này còn khiến Giang Trạm bực bội hơn nhiều so với việc xảy ra trên đường cao tốc cùng khách sạn Duyệt Sơn.
Đúng lúc này, Cam Lê gõ cửa phòng bệnh.
“Anh Giang, Tần Trăn đã trở lại.”
Giang Trạm ngẩng lên, bảo họ vào.
Quý Thu Hàn chưa từng gặp người thanh niên đi vào cùng Cam Lê, hẳn đây chính là thư ký Tần Trăn mà Cam Lê nói đã đến điều tra sự việc ở Duyệt Sơn.
Tần Trăn có khí chất nghiêm nghị và ưu tú, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng vàng, bước đi nhanh chóng.
“Anh Giang, đây là thứ mà Hướng Nam đã tìm được khi lục soát câu lạc bộ tối nay.”
Tần Trăn lấy một chiếc túi trong suốt từ trong cặp ra, bên trong có hơn chục gói nhỏ chứa chất bột màu trắng.
Giang Trạm vừa thấy đã lập tức nhíu mày.
“Sau khi nhận được thông tin từ Quý tiên sinh, Hướng Nam đã lập tức báo phía khách sạn lên lầu dọn dẹp, cũng xem camera và phát hiện: vào khoảng bảy giờ tối nay, có người giả làm bồi bàn trong câu lạc bộ, tranh thủ lúc khách không để ý nên đã nhét mấy gói bột trắng này vào túi họ. Hướng Nam đã dẫn người đi tìm hết, không quấy rầy khách, tất cả đều đã ở đây.”
Trước đây, Quý Thu Hàn đã từng làm việc trong bộ phận phòng chống m@ túy. Anh mở một gói, cần thận dùng đầu ngón tay vê chất bột màu trắng.
Trong lòng anh kinh hãi. Một gói bột trắng nhỏ như vậy chỉ nặng khoảng 10 gam, nhưng đối với tội phạm
m@ túy đang bị nhà nước truy quét gắt gao thì đã hoàn toàn đủ để kết án hình sự.
Hơn nữa, trong chiếc túi này ít nhất có mấy chục gói nhỏ như thế này. Theo luật, chỉ cần buôn bán m@ túy vượt quá 50 gam, rất có thể sẽ phải đối mặt với án tù trên 15 năm, tù chung thân thậm chí là tử hình.
Nếu Trương Đông Lâm thực sự dẫn đội của mình lên lục soát, vậy thì đúng là “nhân chứng vật chứng đều đầy đủ”...
"Nguồn?" Giang Trạm hỏi.
Tần Trăn đáp: “Anh Giang, em đã kiểm tra rồi. Toàn bộ đều là bạch phiến số 3, độ tinh khiết hoàn toàn giống như thành phầm tìm được ở xưởng ngoại ô kia lần trước.”
Xưởng sản xuất m@ tuý ở ngoại ô...
Vừa nghe tới đây, Giang Trạm đã nheo mắt suy tư.
Hai tháng trước, cấp dưới báo lại, ở Giang gia đang có người cố gắng bắt đầu lại việc kinh doanh m@ túy ngay dưới mũi hắn. Sau nhiều tầng điều tra, kẻ bỏ vốn đứng sau chính là Giang Khôn trước nay vẫn luôn kín tiếng.
Dựa theo bối phận, Giang Khôn là chú năm của Giang Trạm, cũng là người anh em duy nhất tham gia vào cuộc tranh đoạt quyền lực dưới thời Giang Viêm mà không bị chính tay Giang Viêm đưa xuống mồ.
Dưới cơn cuồng nộ giết chóc của Giang Viêm, hai người anh trai của ông ta đều đã bỏ mình “ngoài ý muốn”. Chỉ còn lại Giang Khôn — kẻ cũng tham gia trong đó — sau khi bị Giang lão gia tử đánh đến mức gãy một cây gậy chống của ông cụ ở nhà chính mới miễn cưỡng giữ được mạng.
Nhưng với Giang Trạm, những trận chiến này đã quá xa xăm, vì từ khi hắn bắt đầu có ký ức, dường như không một ai có thể lay động được địa vị của cha hắn. Còn Giang Khôn, từ khi đoạt quyền thất bại đến nay vẫn luôn bị Giang Viêm giam lỏng ở một biệt viện ở ngoại ô, không người hỏi thăm. Mấy năm nay dường như đã biến mất khỏi gia tộc.
“Lần trước, sau khi chúng ta dẫn người đến phá huỷ xưởng m@ tuý của Giang Khôn, ngay đêm đó ông ta đã trốn ra nước ngoài. Anh Giang, theo báo cáo của các anh em ở Thái Lan, mới một tháng trước, họ trông thấy một người đàn ông có vẻ như là Giang Khôn xuất hiện ở Chiangmai. Chỉ có điều, hình như ông ta đang ở bên... tướng quân Chakun của khu Tam Giác Vàng.”
Khi cái tên "Chakun" thoát ra khỏi miệng Tần Trăn, suýt nữa Giang Trạm còn tưởng mình nghe nhầm.
"Chakun? Làm sao ông ta có thể ở bên Chakun?"
Cũng khó trách Giang Trạm nghi ngờ. Dù từ vài năm trước, hắn đã hoàn toàn rút lui khỏi lĩnh vực kinh doanh m@ túy, nhưng không có nghĩa là hắn không biết tướng quân Chakun nổi danh mấy năm nay ở khu vực Tam Giác Vàng.
Năm ngoái, Chakun kế thừa vị trí và lực lượng vũ trang của cha mình. Dựa vào thủ đoạn độc tài, y tiếp tục thôn tính và mở rộng hàng nghìn đồn điền thuốc phiện xung quanh, biến bản thân thành một tướng lĩnh thuốc phiện thế hệ mới ở Tam Giác Vàng.
Nguồn hàng trong tay y gần như lũng đoạn hai phần ba thị trường Đông Nam Á, thực lực đáng sợ.
Giang Trạm rũ mắt suy nghĩ.
Giang Khôn đã bị cha hắn giam lỏng gần hai mươi năm. Hắn còn nghĩ nhà máy sản xuất m@ tuý ở ngoại ô kia chẳng qua chỉ là trò vặt mà Giang Khôn cùng danh nghĩa của Giang gia kêu gọi đám tôm tép phản bội mà thôi.
Nhưng đến cùng thì Giang Khôn đã dùng cách nào đề lên chung thuyền với Chakun...?
Tần Trăn bên cạnh cũng khó hiểu, anh ta không trả lời được câu hỏi của Giang Trạm, chỉ nói:
“Anh Giang, những người của tổ A và tổ B đã được cử đến Chiangmai ngay trong đêm rồi. Ngoài ra, chiến dịch chống m@ tuý đột ngột nhằm vào phía Duyệt Sơn lần này, cục trưởng Nghiêm đã xác nhận không phải do mệnh lệnh từ cấp trên. Kết hợp với việc có người cố ý rải m@ tuý trong câu lạc bộ, em nghĩ Trương Đông Lâm đã nhận lệnh từ người khác.”
“Và có khả năng người này chính là Giang Khôn.”
Tần Trăn rất thông minh và nhạy bén. Anh ta vừa nói xong, Cam Lê ở cửa đã cầm điện thoại của Giang Trạm bước nhanh tới.
Cam Lê cúi người gọi một tiếng “anh Giang”, ánh mắt nhìn màn hình di động đang sáng và rung lên kia.
Thì ra giờ phút này, màn hình đang lập loè dãy số gọi đến.
Đó là dãy số mà cô tìm thấy trong nhật ký cuộc gọi của tài xế vừa rồi.
Thật sự là không thèm che giấu, là đang khiêu khích.
Người trong phòng bệnh dường như có linh cảm, đều im lặng.
Khi Giang Trạm nghe điện thoại, có một vài tiếng "sột soạt" trong vài giây do tín hiệu ngắt quãng ở đầu
bên kia. Sau đó, một giọng nói trung niên khàn khàn mang theo một chút chế giễu vang lên:
“... Cháu trai à, có thích món quà chú năm tặng con không?”
“Chúc mừng con đêm nay mạng lớn, khụ... khụ! Nhưng nói thực, mấy gói bột trắng đó chỉ là chút “sơ sẩy” nho nhỏ mà thôi, quá lắm thì cũng chỉ chết hai con chó. Con chính là Thái tử do lão gia tử cùng em sáu bồi dưỡng, đương nhiên phúc khí phải lớn rồi...”
Ánh mắt Giang Trạm lạnh lùng: “Chú năm, tôi vẫn nghĩ cha tôi đã cho chú một đường sống, vậy thì chú phải biết an phận chút chứ.”
Đầu bên kia khẽ bật cười: “An phận? Giang Trạm, con không cảm thấy đám thuộc hạ của con ở Giang gia quá an phận sao? Con có tính khi từ bỏ việc buôn bán m@ tuý, một năm đã mất bao nhiêu lợi nhuận không?! Ít nhất là ba trăm triệu!! Cháu trai này, con đúng là còn trẻ quá... con tưởng chỉ một Lập Giang cùng những đường đây buôn lậu kia là có thể thoả mãn toàn bộ người Giang gia sao? Họ đã sớm bị vàng thật bạc trắng nuôi lớn rồi!!”
“Cháu trai, nể tình khi còn nhỏ, chú năm từng bế con, giờ chú năm giao dịch một chuyện với con nhé? Vàng có mang lại lợi nhuận có lớn bằng buôn lậu m@ túy không? Những đường dây buôn lậu trong tay con đúng là phí hoài, không thì hợp tác với chú Năm đi. Ở Tam Giác Vàng ta...”
Giang Trạm cười lạnh, ngắt lời ông ta: “Chú năm, nếu chú đã nói tới việc kinh doanh thuốc phiện của mình, tôi khuyên chú đừng có về nước, cũng đừng mơ có thể duỗi tay được tới chỗ này của tôi. Nếu không, tôi không ngại hoàn thành việc cha tôi còn bỏ dở năm đó đâu.”
“Vậy sao...?"
Giang Khôn bên kia dường như chẳng hề sợ uy hiếp, ông ta chậm rãi nói: “Nhưng con không cho ta duỗi thì ta cũng duỗi.... cháu trai à, chẳng lẽ con không thắc mắc, người của con ở cảng tuần tra nghiêm ngặt như thế mà ta lại tuồn được hàng vào thành phố A sao??
"Ta nghe nói khu khai thác hồng ngọc ở Mopa, Myanmar, là quà sinh nhật mà cháu tặng cho cháu gái lớn của ta. Không biết khi những viên ngọc này được đại tiểu thư vận chuyển đến thành phô A, thuộc hạ của cháu có tra xét nghiêm ngặt không nhỉ?"
“... Giang Khôn, ông dám lợi dụng Giang Văn?!”
“Là hợp tác chứ… À, ta quên, đá quý của tiểu Vãn chắc không chỉ vận chuyển tới mỗi thành phố A đâu… đúng là đã giúp ta rất nhiều đấy. Thế nào, cháu trai, giờ đã có hứng thú hợp tác với ta chưa?”
"Cũng may ổ bụng xuất huyết không nghiêm trọng, gan không có vấn đề gì, nhưng cú va chạm đã khiến dạ dày tụ máu..."
Ngụy Vi không dám nhắc lại chuyện thắt dây an toàn với Giang Trạm. Nhưng nhóm người vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng bệnh: “Khiêm thiếu! Bác sĩ nói hiện tại cậu chưa thể xuống giường!”
“Buông ra! Tôi bảo buông tay ra...!”
Giang Trạm đẩy cửa vào và thấy Dịch Khiêm xanh xao tái nhợt trên giường bệnh, nhưng đã tháo mặt nạ dưỡng khí và đang cố gắng đứng dậy. Thuộc hạ bên cạnh đang bối rối không biết làm sao.
“Cậu định làm cái gì?! Không biết mình vừa phẫu thuật sao?! Nằm xuống!”
Vừa thấy Giang Trạm, Dịch Khiêm vô thức dừng lại động tác muốn thoát khỏi thuộc hạ của mình, nhưng cậu lại vội hỏi: “Anh! A Chính đâu? Có phải cậu ấy đã xảy ra chuyện rồi không?!”
Giang Trạm bước lên hai bước: “... Anh sẽ lo hậu sự chu đáo cho A Chính... Cậu bị thương, nằm xuống trước đã.”
Giang Trạm nghiêng đầu nhìn kim truyền bị ném ra vứt trên sàn nhà, nhíu mày nói: “Gọi y tá vào truyền dịch lần nữa đi.”
Vừa nghe Giang Trạm nói, Dịch Khiêm đã mở to mắt, vẻ mặt không sao tin nổi: “Không, không thể nào!! Anh, a Chính là do em đưa về...! Sao cậu ấy có thể...!”
Y tá ngoài cửa bưng khay truyền dịch đi vào, lại bị Dịch Khiêm đẩy ra: "Tránh ra! Tôi phải đi gặp a Chính!"
Vết cắt do phẫu thuật trên bụng cũng không dài, nhưng do vừa bị gây tê, hơn nữa lúc trên xe lại tháo dây an toàn nên giờ toàn thân cậu có rất nhiều chỗ bị thương do va chạm. Chân Dịch Khiêm như mềm nhũn, may có Giang Trạm nhanh chóng bước tới đỡ cậu nên mới không bị thương lần nữa.
Thấy dáng vẻ liều lĩnh của Dịch Khiêm, Giang Trạm nín nhịn nãy giờ cũng phát bực: “Cậu phát điên cái gì đây! Muốn anh tính sổ với cậu luôn bây giờ đúng không?! Khi nãy ở trên xe, cậu không muốn sống nữa đúng không!!".
Nghe Giang Trạm lạnh giọng mắng, Dịch Khiêm không dám cử động nữa, lông mi mềm mại đau khổ rũ xuống, toàn thân mất sức gục lên vai Giang Trạm:
“Anh... là a Chính cuối cùng đã cố gắng xoay vô lăng nên em mới tránh được... Anh, em xin anh, để em đến thăm cậu ấy đi...”
Ngụy Vi cũng rất đau lòng. Cậu biết bạn tốt của mình rất trọng tình nghĩa, rất thân thiết với những thư ký trung thành dưới quyền mình, chứ bình thường, dù có cả vạn lá gan cũng không dám cãi lời Giang Trạm.
Ngụy Vi sợ lúc này sẽ thực sự chọc giận Giang Trạm, vội vàng bảo y tá đẩy xe lăn, đồng thời lặng lẽ nháy mắt với Quý Thu Hàn.
"Được rồi, Giang Trạm.” Quý Thu Hàn bước lên trước, “Bác sĩ nói vết thương của cậu ấy chỉ cần không cử động mạnh là được, anh để A Khiêm đi đi. A Khiêm, lại đây, ngồi xuống".
Quý Thu Hàn đỡ Dịch Khiêm từ tay Giang Trạm, đề cậu ngồi xuống, lại nhận chăn cấp dưới đưa đắp cho cậu, thấy cánh tay phải bị gãy xương của cậu đã bó bột.
Khẽ quét mắt, từ mắt cá chân nhợt nhạt lộ ra dưới ống quần cho đến đốt ngón tay và trên mu bàn tay của Dịch Khiêm đều chằng chịt những vết bầm tím chói mắt và vết máu do chịu tác động mạnh từ những vật sắc nhọn, không biệt bên dưới lớp áo bệnh nhân còn bao nhiêu nữa.
“Có ổn không? Có đau lắm không?”
Quý Thu Hàn cẩn thận cổ định cánh tay phải đang được bó bột của Dịch Khiêm. Vết thương của cậu nghiêm trọng hơn Giang Trạm rất nhiều. Quý Thu Hàn đã đoán được đại khái chuyện gì đã xảy ra trong xe. Đứa trẻ này luôn coi Giang Trạm hơn cả tính mạng của bản thân.
Đôi mắt Dịch Khiêm đỏ hoe, cậu c ắn môi dưới và nhẹ nhàng lắc đầu với Quý Thu Hàn.
“Cảm ơn anh Quý...”
Giang Trạm bên cạnh cũng nói, “Ngụy Vi, cậu đẩy nó qua đây đi.”
Nói xong, Giang Trạm vẫy tay, ý bảo thuộc hạ của mình cũng đi ra ngoài. Sau khi tất cả họ rời đi, chỉ còn lại hắn và Quý Thu Hàn trong phòng bệnh im lặng.
Xung quanh là đám dụng cụ lạnh như băng, chúng không thấy số liệu giám sát nữa nên liên tục vang lên âm báo tích tích.
Giang Trạm ngồi xuống, giơ tay che mặt. Hắn nghĩ lại mà sợ.
Quý Thu Hàn cũng ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt v e tắm lưng dày rộng của người đàn ông: “Anh đã thấy rồi, a Khiêm không sao cả... Ngụy Vi nói cậu ấy chỉ cần dưỡng thương một thời gian là sẽ khỏi hẳn.”
Anh biết dù Giang Trạm đánh rất tàn nhẫn, nhưng Dịch Khiêm đã lớn lên bên hắn từ nhỏ, dù nói là do một tay hắn nuôi lớn cũng không quá. Hắn đôi xử với Dịch Khiêm nửa như em trai, nửa như con trai vậy.
Giờ Dịch Khiêm suýt nữa đã gặp chuyện, việc này còn khiến Giang Trạm bực bội hơn nhiều so với việc xảy ra trên đường cao tốc cùng khách sạn Duyệt Sơn.
Đúng lúc này, Cam Lê gõ cửa phòng bệnh.
“Anh Giang, Tần Trăn đã trở lại.”
Giang Trạm ngẩng lên, bảo họ vào.
Quý Thu Hàn chưa từng gặp người thanh niên đi vào cùng Cam Lê, hẳn đây chính là thư ký Tần Trăn mà Cam Lê nói đã đến điều tra sự việc ở Duyệt Sơn.
Tần Trăn có khí chất nghiêm nghị và ưu tú, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng vàng, bước đi nhanh chóng.
“Anh Giang, đây là thứ mà Hướng Nam đã tìm được khi lục soát câu lạc bộ tối nay.”
Tần Trăn lấy một chiếc túi trong suốt từ trong cặp ra, bên trong có hơn chục gói nhỏ chứa chất bột màu trắng.
Giang Trạm vừa thấy đã lập tức nhíu mày.
“Sau khi nhận được thông tin từ Quý tiên sinh, Hướng Nam đã lập tức báo phía khách sạn lên lầu dọn dẹp, cũng xem camera và phát hiện: vào khoảng bảy giờ tối nay, có người giả làm bồi bàn trong câu lạc bộ, tranh thủ lúc khách không để ý nên đã nhét mấy gói bột trắng này vào túi họ. Hướng Nam đã dẫn người đi tìm hết, không quấy rầy khách, tất cả đều đã ở đây.”
Trước đây, Quý Thu Hàn đã từng làm việc trong bộ phận phòng chống m@ túy. Anh mở một gói, cần thận dùng đầu ngón tay vê chất bột màu trắng.
Trong lòng anh kinh hãi. Một gói bột trắng nhỏ như vậy chỉ nặng khoảng 10 gam, nhưng đối với tội phạm
m@ túy đang bị nhà nước truy quét gắt gao thì đã hoàn toàn đủ để kết án hình sự.
Hơn nữa, trong chiếc túi này ít nhất có mấy chục gói nhỏ như thế này. Theo luật, chỉ cần buôn bán m@ túy vượt quá 50 gam, rất có thể sẽ phải đối mặt với án tù trên 15 năm, tù chung thân thậm chí là tử hình.
Nếu Trương Đông Lâm thực sự dẫn đội của mình lên lục soát, vậy thì đúng là “nhân chứng vật chứng đều đầy đủ”...
"Nguồn?" Giang Trạm hỏi.
Tần Trăn đáp: “Anh Giang, em đã kiểm tra rồi. Toàn bộ đều là bạch phiến số 3, độ tinh khiết hoàn toàn giống như thành phầm tìm được ở xưởng ngoại ô kia lần trước.”
Xưởng sản xuất m@ tuý ở ngoại ô...
Vừa nghe tới đây, Giang Trạm đã nheo mắt suy tư.
Hai tháng trước, cấp dưới báo lại, ở Giang gia đang có người cố gắng bắt đầu lại việc kinh doanh m@ túy ngay dưới mũi hắn. Sau nhiều tầng điều tra, kẻ bỏ vốn đứng sau chính là Giang Khôn trước nay vẫn luôn kín tiếng.
Dựa theo bối phận, Giang Khôn là chú năm của Giang Trạm, cũng là người anh em duy nhất tham gia vào cuộc tranh đoạt quyền lực dưới thời Giang Viêm mà không bị chính tay Giang Viêm đưa xuống mồ.
Dưới cơn cuồng nộ giết chóc của Giang Viêm, hai người anh trai của ông ta đều đã bỏ mình “ngoài ý muốn”. Chỉ còn lại Giang Khôn — kẻ cũng tham gia trong đó — sau khi bị Giang lão gia tử đánh đến mức gãy một cây gậy chống của ông cụ ở nhà chính mới miễn cưỡng giữ được mạng.
Nhưng với Giang Trạm, những trận chiến này đã quá xa xăm, vì từ khi hắn bắt đầu có ký ức, dường như không một ai có thể lay động được địa vị của cha hắn. Còn Giang Khôn, từ khi đoạt quyền thất bại đến nay vẫn luôn bị Giang Viêm giam lỏng ở một biệt viện ở ngoại ô, không người hỏi thăm. Mấy năm nay dường như đã biến mất khỏi gia tộc.
“Lần trước, sau khi chúng ta dẫn người đến phá huỷ xưởng m@ tuý của Giang Khôn, ngay đêm đó ông ta đã trốn ra nước ngoài. Anh Giang, theo báo cáo của các anh em ở Thái Lan, mới một tháng trước, họ trông thấy một người đàn ông có vẻ như là Giang Khôn xuất hiện ở Chiangmai. Chỉ có điều, hình như ông ta đang ở bên... tướng quân Chakun của khu Tam Giác Vàng.”
Khi cái tên "Chakun" thoát ra khỏi miệng Tần Trăn, suýt nữa Giang Trạm còn tưởng mình nghe nhầm.
"Chakun? Làm sao ông ta có thể ở bên Chakun?"
Cũng khó trách Giang Trạm nghi ngờ. Dù từ vài năm trước, hắn đã hoàn toàn rút lui khỏi lĩnh vực kinh doanh m@ túy, nhưng không có nghĩa là hắn không biết tướng quân Chakun nổi danh mấy năm nay ở khu vực Tam Giác Vàng.
Năm ngoái, Chakun kế thừa vị trí và lực lượng vũ trang của cha mình. Dựa vào thủ đoạn độc tài, y tiếp tục thôn tính và mở rộng hàng nghìn đồn điền thuốc phiện xung quanh, biến bản thân thành một tướng lĩnh thuốc phiện thế hệ mới ở Tam Giác Vàng.
Nguồn hàng trong tay y gần như lũng đoạn hai phần ba thị trường Đông Nam Á, thực lực đáng sợ.
Giang Trạm rũ mắt suy nghĩ.
Giang Khôn đã bị cha hắn giam lỏng gần hai mươi năm. Hắn còn nghĩ nhà máy sản xuất m@ tuý ở ngoại ô kia chẳng qua chỉ là trò vặt mà Giang Khôn cùng danh nghĩa của Giang gia kêu gọi đám tôm tép phản bội mà thôi.
Nhưng đến cùng thì Giang Khôn đã dùng cách nào đề lên chung thuyền với Chakun...?
Tần Trăn bên cạnh cũng khó hiểu, anh ta không trả lời được câu hỏi của Giang Trạm, chỉ nói:
“Anh Giang, những người của tổ A và tổ B đã được cử đến Chiangmai ngay trong đêm rồi. Ngoài ra, chiến dịch chống m@ tuý đột ngột nhằm vào phía Duyệt Sơn lần này, cục trưởng Nghiêm đã xác nhận không phải do mệnh lệnh từ cấp trên. Kết hợp với việc có người cố ý rải m@ tuý trong câu lạc bộ, em nghĩ Trương Đông Lâm đã nhận lệnh từ người khác.”
“Và có khả năng người này chính là Giang Khôn.”
Tần Trăn rất thông minh và nhạy bén. Anh ta vừa nói xong, Cam Lê ở cửa đã cầm điện thoại của Giang Trạm bước nhanh tới.
Cam Lê cúi người gọi một tiếng “anh Giang”, ánh mắt nhìn màn hình di động đang sáng và rung lên kia.
Thì ra giờ phút này, màn hình đang lập loè dãy số gọi đến.
Đó là dãy số mà cô tìm thấy trong nhật ký cuộc gọi của tài xế vừa rồi.
Thật sự là không thèm che giấu, là đang khiêu khích.
Người trong phòng bệnh dường như có linh cảm, đều im lặng.
Khi Giang Trạm nghe điện thoại, có một vài tiếng "sột soạt" trong vài giây do tín hiệu ngắt quãng ở đầu
bên kia. Sau đó, một giọng nói trung niên khàn khàn mang theo một chút chế giễu vang lên:
“... Cháu trai à, có thích món quà chú năm tặng con không?”
“Chúc mừng con đêm nay mạng lớn, khụ... khụ! Nhưng nói thực, mấy gói bột trắng đó chỉ là chút “sơ sẩy” nho nhỏ mà thôi, quá lắm thì cũng chỉ chết hai con chó. Con chính là Thái tử do lão gia tử cùng em sáu bồi dưỡng, đương nhiên phúc khí phải lớn rồi...”
Ánh mắt Giang Trạm lạnh lùng: “Chú năm, tôi vẫn nghĩ cha tôi đã cho chú một đường sống, vậy thì chú phải biết an phận chút chứ.”
Đầu bên kia khẽ bật cười: “An phận? Giang Trạm, con không cảm thấy đám thuộc hạ của con ở Giang gia quá an phận sao? Con có tính khi từ bỏ việc buôn bán m@ tuý, một năm đã mất bao nhiêu lợi nhuận không?! Ít nhất là ba trăm triệu!! Cháu trai này, con đúng là còn trẻ quá... con tưởng chỉ một Lập Giang cùng những đường đây buôn lậu kia là có thể thoả mãn toàn bộ người Giang gia sao? Họ đã sớm bị vàng thật bạc trắng nuôi lớn rồi!!”
“Cháu trai, nể tình khi còn nhỏ, chú năm từng bế con, giờ chú năm giao dịch một chuyện với con nhé? Vàng có mang lại lợi nhuận có lớn bằng buôn lậu m@ túy không? Những đường dây buôn lậu trong tay con đúng là phí hoài, không thì hợp tác với chú Năm đi. Ở Tam Giác Vàng ta...”
Giang Trạm cười lạnh, ngắt lời ông ta: “Chú năm, nếu chú đã nói tới việc kinh doanh thuốc phiện của mình, tôi khuyên chú đừng có về nước, cũng đừng mơ có thể duỗi tay được tới chỗ này của tôi. Nếu không, tôi không ngại hoàn thành việc cha tôi còn bỏ dở năm đó đâu.”
“Vậy sao...?"
Giang Khôn bên kia dường như chẳng hề sợ uy hiếp, ông ta chậm rãi nói: “Nhưng con không cho ta duỗi thì ta cũng duỗi.... cháu trai à, chẳng lẽ con không thắc mắc, người của con ở cảng tuần tra nghiêm ngặt như thế mà ta lại tuồn được hàng vào thành phố A sao??
"Ta nghe nói khu khai thác hồng ngọc ở Mopa, Myanmar, là quà sinh nhật mà cháu tặng cho cháu gái lớn của ta. Không biết khi những viên ngọc này được đại tiểu thư vận chuyển đến thành phô A, thuộc hạ của cháu có tra xét nghiêm ngặt không nhỉ?"
“... Giang Khôn, ông dám lợi dụng Giang Văn?!”
“Là hợp tác chứ… À, ta quên, đá quý của tiểu Vãn chắc không chỉ vận chuyển tới mỗi thành phố A đâu… đúng là đã giúp ta rất nhiều đấy. Thế nào, cháu trai, giờ đã có hứng thú hợp tác với ta chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.