Chương 68: Thuốc lá bạc hà
Quá Niên Khảo Niên Cao
09/08/2023
Cuối cùng, trước khi cúp điện thoại, Giang Khôn nói, ngày 20 tháng sau, Chakun sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng cho mẹ y ở Chiang Mai, hy vọng khi đó Giang Trạm sẽ đến và mang theo một phần thành ý. Có lẽ khi thấy cảnh thịnh vượng trải rộng ở Tam Giác Vàng, hắn sẽ đổi ý.
Đương nhiên, lời mời của Giang Khôn cũng không cho phép hắn không đi.
Hàng trắng của ông ta đã ẩn vào con đường vận chuyển đá quý của Giang Vãn từ Mopa mà họ không hề hay biết, không biết đã bao nhiêu lần xuất phát từ bến cảng thành phố A đến Paris, Milan, London v.v… Việc này thực sự không khác gì vô số quả bom hẹn giờ trong mạch máu.
Giang Trạm cúp điện thoại, ước chừng năm sáu giây sau, hắn đập nát chiếc điện thoại trên tay, “rầm” một tiếng, một góc màn hình đen như mực vỡ vụn.
Lửa giận đã lâu không thấy của Giang Trạm khiến Cam Lê cùng Tần Trăn trong phòng vô thức căng chặt sống lưng.
“Gọi điện cho Giang Vãn, bảo chị ấy ở yên tại London, sắp tới đừng xuất cảnh.”
Cam Lê đáp vâng, rồi lại hỏi: “Anh Giang, vậy sắp tới… chúng ta có đi Chiangmai không?”
Giang Trạm nâng mắt, lông mày sắc bén cùng gương mặt thâm thuý kia giống hệt như Giang Viêm cha hắn.
“Đi chứ, sao lại không đi? Ông ta đã muốn nói chuyện thì chúng ta qua đó nói.”
Giang Trạm lệnh cho Cam Lê cùng Từ Lãng đến khu mỏ Mopa kia trước để kiểm tra xem những lô đá quý gần đây được vận chuyển đi đâu, sau đó quay sang dặn Tần Trăn vài câu.
Trong đó quan trọng nhất là phải để mắt tới những con đường buôn lậu vẫn đang hoạt động dưới trướng Giang gia, dù sao đêm nay cũng đã xảy ra chuyện, nhất định không được phạm sai lầm nữa.
Theo lời Giang Trạm, vàng và ngọc lục bảo được buôn lậu từ Myanmar và Thái Lan đến vùng nội địa phía tây nam, cũng như các tuyến đường vận chuyển bằng đường hàng không và đường bộ từ Trung Đông đến Tân Cương và Tây Tạng, cũng như các đầu mối liên lạc và cảng ở các khu vực quan trọng, hắn không hề che giấu chút nào, Quý Thu Hàn cũng đã nghe được toàn bộ những thông tin này.
Quý Thu Hàn không rời đi, anh vẫn ngồi bên cạnh Giang Trạm. Đối với anh, những gì Giang Trạm đang nói là một thế giới khác, một thế giới đen tối mà anh cũng chẳng hề xa lạ.
Mọi thứ dường như đang lặng lẽ thay đổi. Sau khi trải qua những tháng ngày nhạt nhẽo và trốn tránh, bên nhau rồi chia ly trong quá khứ, dưới sự dày vò của căn bệnh khiến anh gần như gục ngã, và trong vụ tai nạn xe mà anh suýt mất đi Giang Trạm tối nay, cảm giác này thậm chí khiến anh cảm thấy giống như ngày tận thế.
Khiến anh vô thức muốn châm một điếu thuốc, giống như ở một thời điểm giống như vậy trong quá khứ, trước khi đưa ra quyết định tương đồng, anh cũng đã châm một điếu thuốc bạc hà.
Ban đầu Tần Trăn còn băn khoăn. Nhưng thời gian trước, họ đều đã biết chuyện Dịch Khiêm bị Giang Trạm đánh tàn nhẫn vì dám tính kế Quý Thu Hàn. Dù sao Dịch Khiêm luôn rất giỏi giang, mà mấy năm gần đây, Giang Trạm cũng chẳng còn đánh cậu tới mức phải xin nghỉ làm ở công ty nữa.
Những thứ Tần Trăn phụ trách đều là những sản nghiệp có dính dáng tới xã hội đen của Giang gia, cho nên anh ta không mấy khi giao tiếp với Quý Thu Hàn. Giờ đã 3 giờ sáng, Tần Trăn cúi đầu nhận lệnh của Giang Trạm, nói “Em sẽ lập tức sắp xếp” xong thì lui xuống.
Trong vụ tai nạn vừa rồi, Giang Trạm cũng không tránh khỏi bị đa chấn thương từ cú va chạm quá lớn. Khi vừa đứng lên, hắn choáng váng, suýt nữa không đứng vững, may có Quý Thu Hàn đỡ.
Hắn vẫn cần phải quan sát thêm. Trở lại phòng bệnh, Giang Trạm ngồi trên giường, trông rất mệt mỏi.
Đêm nay thực sự quá nhiều việc, cũng có quá nhiều thứ phải lên kế hoạch, cho nên Quý Thu Hàn đơn giản ngồi xổm xuống cởi giày cho Giang Trạm, để hắn nghỉ ngơi trước.
Khi Quý Thu Hàn đứng lên, Giang Trạm đột nhiên giơ tay nắm lấy cổ tay anh.
“Cảnh sát Quý…, giờ đã muốn hỏi cung anh chưa?”
Giang Trạm ngẩng đầu nhìn Quý Thu Hàn trước mặt, xưng hô đã bỏ từ lâu trong miệng người đàn ông này dường như lập tức kéo họ vào một làn sóng ký ức.
Đó là một đêm không lâu sau khi họ gặp nhau.
Đối với người đàn ông mà anh vô tình “cứu” trong nhà máy bỏ hoang hôm đó, trực giác Quý Thu Hàn mách bảo anh, hắn rất nguy hiểm, nhưng người đàn ông đó lại cứ bám theo anh như ăn vạ.
Hắn theo đuổi anh mãnh liệt, áp lực điên đảo ngày đêm của những vụ án khiến anh vô cùng muốn phát ti3t, sau đó thì họ cùng nhau lén lút phóng thích, h0an ái, giao hoà, th ở dốc, nhiệt tình quấn chặt lấy nhau trong đêm tối.
Người đàn ông luôn giữ bí mật về thân phận ở hai giới hắc bạch của mình. Nhưng con sư tử luôn cảnh giác ấy cứ ngẫu nhiên lại để lộ “dấu vết” mỗi khi ngủ lại chỗ anh.
Đêm khuya, sau một hồi h0an ái mãnh liệt, Quý Thu Hàn nghe thấy tiếng người đàn ông bên cạnh cáu kỉnh vì bị điện thoại đánh thức, rồi lại lạnh lùng ra lệnh cho đầu bên kia. Đại khái là vài ba kẻ xui xẻo không biết mình đã làm sai điều gì, sắp trở thành hai thùng thức ăn cho cá dưới Thái Bình Dương.
Người đàn ông đã biết Quý Thu Hàn giả vờ ngủ. Hắn quay người, cánh tay mạnh mẽ ôm Quý Thu Hàn vào ngực.
Khi đó, hắn đã hỏi một câu giống hệt câu vừa rồi:
“Cảnh sát Quý…, giờ đã muốn hỏi cung anh chưa?”
Khi đó, trong ngực Quý Thu Hàn tràn ngập một cỗ lửa giận vô danh, như muốn nung chảy người đàn ông lạnh lùng, nắm quyền sinh sát trong tay này.
Anh không biết mình giận vì Giang Trạm lừa mình, hay là vì Giang Trạm từ đầu đến cuối đều không hề lừa mình.
Một tay anh nắm lấy còng tay trên bàn cạnh giường, “cạch” một tiếng, anh lật người đ è xuống như một con báo nhanh nhẹn, tay kia còng tay Giang Trạm vào đầu giường.
“Anh tưởng tôi không dám sao?!”
Quý Thu Hàn nghiến răng, ngồi trên vòng eo [email protected] trụi cường tráng của Giang Trạm, đôi mắt đen nhánh vô cùng bực bội, còn có chút chần chờ, càng có ranh giới nguy hiểm không thể vượt qua.
Động tác của anh quá lớn, bộ đồ ngủ bằng sa tanh màu đen bị tuột hai cúc, vô tình lộ ra một mảnh ngực nhỏ.
Dưới bóng đêm, từ xương quai xanh trở xuống đều là những dấu hôn gợi tình không thể che giấu.
Giang Trạm cười như một tên lưu manh, bàn tay không bị xích luồn thẳng vào áo ngủ của Quý Thu Hàn rồi hướng về phía trước, mạnh mẽ ấn lên sống lưng trơn bóng của người tình rồi ngẩng đầu hôn anh mãnh liệt.
Giữa môi răng đầy tính xâm lược của Giang Trạm là mùi gỗ tùng cùng xì gà nhàn nhạt, thổi bay làn khói bạc hà mát lạnh còn sót lại trong miệng Quý Thu Hàn, rồi cuốn đi trong [email protected] muốn giao hoà…
Anh đã thỏa hiệp ngay từ đầu.
Kỷ niệm giống như những chiếc neo thả vào bờ, khuấy động một bãi cát nặng. Quý Thu Hàn hơi hạ hàm xuống và bắt gặp ánh mắt của Giang Trạm. Anh thực sự cảm thấy tất cả những điều này là một sự trùng hợp tuyệt vời, ngay cả góc độ bây giờ cũng gần giống như đêm đó.
“Anh tưởng em không dám sao?”
Vừa nói, Quý Thu Hàn vừa thuần thục sờ lên eo mình. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Giang Trạm, anh nắm tay phải của hắn lên, “cạch” một tiếng, còng tay hắn lại.
Giang Trạm sững người trong giây lát, rõ ràng điều này nằm ngoài dự đoán của hắn.
Sở dĩ vừa rồi, hắn nói chuyện với Tần Trăn mà không tránh Quý Thu Hàn, là vì đêm nay, bất luận là sự bảo vệ tuyệt đối mà Quý Thu Hàn dành cho hắn hay tai nạn xe cộ đột ngột kia đều khiến Giang Trạm cảm thấy mình không thể vĩnh viễn giấu diếm Quý Thu Hàn được.
Trước đây, hắn muốn che giấu mọi chuyện tối tăm và dơ bẩn trước mặt Quý Thu Hàn. Hắn cho rằng đó là một sự cân bằng, nhưng chuyện tối nay đã khiến hắn hiểu: hắn đang ở trong lốc xoáy, và đó chính là thế giới của hắn.
Thoát khỏi không thể chỉ do một mình Giang Trạm nói, thậm chí cả Giang gia cũng không thể quyết định được. Những hoạt động kinh doanh ngầm xuyên các khu vực, thậm chí là cả biên giới, những phân nhánh phức tạp trong bóng tối, mỗi giây mỗi phút đều đang vận chuyển những chuỗi lợi ích đáng kinh ngạc, giống như một tấm lưới khổng lồ chằng chịt đang dần dần mọc lên.
Ở đầu kia của mỗi nhánh đều là một thế lực không thể xem thường, thậm chí là một danh gia vọng tộc, một sợi tóc cũng có thể ảnh hưởng đến toàn thân, người ngồi ở ghế trên tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào dễ dàng phá vỡ thế cân bằng.
Giang Trạm lên tiếng: “Em yêu…?”
Quý Thu Hàn hừ lạnh một tiếng, giơ còng tay lên uy hiếp: “Không phải anh đã nói với em là “đang tẩy trắng mọi hoạt động kinh doanh” sao? Anh đều đang lừa em à?”
Bị chất vấn, Giang Trạm muốn nói không phải, nhưng bất kỳ sự việc nào xảy ra tối nay đều có thể phủ định hoàn toàn lời chối cãi này của hắn.
Giang Trạm thở dài, cảm thấy cửa hôm nay không dễ qua, lập tức thấy hơi hối hận.
Ít nhất hắn cũng nên chờ họ ngủ dậy rồi lại nói…
“Phải…, nhưng anh thực sự đã bỏ hết mấy du thuyền đánh bạc trên biển rồi, không tin em cứ đi hỏi Chu Vực…! Anh đã nhượng hết lại cho cậu ta. Còn cả tuyến đường buôn súng ống ở Vân Nam nữa, anh cũng nhượng luôn cho Chu Vực rồi. Anh tuyệt đối…”
Nghe đến đây, Quý Thu Hàn nheo mắt:
“Cái gì? Anh còn buôn lậu súng?!”
Nghe thấy giọng bực bội của người yêu, Giang Trạm hiếm khi “hả” một tiếng.
“Em không biết sao? Có 30 tờ biên nhận ở trên bàn sách mà… Hôm đó chẳng phải em…, anh còn tưởng em thấy rồi! Chẳng lẽ em không…”
Giang Trạm cũng giật mình. Trời biết, vì cho rằng Quý Thu Hàn đã trông thấy nên hắn mới vô cùng đau đớn bảo Dịch Khiêm nhanh chóng giao dịch nốt, sau đó bất đắc dĩ cấp tốc “bán rẻ” cho Chu Vực, làm hắn tiếc hùi hụi bao nhiêu lâu! Con đường Vân Nam kia chính là nơi kiếm được cả đống tiền!
Quý Thu Hàn nhắm mắt, cố gắng bình tĩnh lại:
“Anh… Giang Trạm, anh được lắm…”
Thấy Quý Thu Hàn thực sự tức giận, bàn tay Giang Trạm lúng túng giơ lên trong không khí.
“Không phải mà… em yêu…, anh thực sự không biết là em không biết… Hay là, em coi như anh chưa nói gì nhé?”
Sở dĩ Giang Trạm dám nói với Quý Thu Hàn về việc buôn lậu vàng ngọc, rửa tiền xuyên quốc gia, v.v… là vì anh biết những điều này, và có thể Quý Thu Hàn sẽ nhắm mắt làm ngơ. Nhưng dù sao Quý Thu Hàn cũng đã làm cảnh sát nhiều năm như vậy rồi, chắc chắn anh có một khu vực cấm không thể xâm phạm.
Quý Thu Hàn hít một hơi thật sâu, đêm nay anh đã bị k1ch thích đủ rồi, vì vậy anh hỏi:
“Giang Trạm, anh còn giấu tôi kinh doanh cái gì nữa? Ngoại trừ những gì tôi đã biết, nếu bây giờ anh thành thật nói ra, tôi sẽ không tức giận.”
Giang Trạm do dự một lúc, sau đó ngẩng đầu lên và nói: “Có…”
Quý Thu Hàn trợn mắt: “Là cái gì?”
Nhìn ánh mắt như muốn giết người của Quý Thu Hàn, Giang Trạm cảm thấy câu anh nói không tức giận kia chắc chắn là nói dối.
Giang Trạm nói: “…Em yêu, anh sẽ để luật sư của anh trả lời những câu hỏi này, được không…”
Người đàn ông khẽ cau mày, hắn dùng tay bị còng kéo Quý Thu Hàn tới, ôm Quý Thu Hàn nằm lên giường bệnh: “Anh đau đầu quá… ngủ cùng anh một lát đã nhé…”
Chắc do cảm thấy như vậy còn chưa đủ, Giang Trạm cầm còng tay trên cổ tay phải của mình, “cạch” một tiếng còng đầu kia vào tay trái Quý Thu Hàn.
Giang Trạm thực sự mệt mỏi. Hắn hôn lên khoé miệng Quý Thu Hàn đang muốn giãy dụa trấn an anh, sau đó thì vùi đầu vào gáy anh ngủ thiếp đi. Sau cơn phong ba, họ ôm nhau nằm trên chiếc giường bệnh màu trắng, hai bàn tay bị còng cũng đan vào nhau dưới lớp chăn.
Đương nhiên, lời mời của Giang Khôn cũng không cho phép hắn không đi.
Hàng trắng của ông ta đã ẩn vào con đường vận chuyển đá quý của Giang Vãn từ Mopa mà họ không hề hay biết, không biết đã bao nhiêu lần xuất phát từ bến cảng thành phố A đến Paris, Milan, London v.v… Việc này thực sự không khác gì vô số quả bom hẹn giờ trong mạch máu.
Giang Trạm cúp điện thoại, ước chừng năm sáu giây sau, hắn đập nát chiếc điện thoại trên tay, “rầm” một tiếng, một góc màn hình đen như mực vỡ vụn.
Lửa giận đã lâu không thấy của Giang Trạm khiến Cam Lê cùng Tần Trăn trong phòng vô thức căng chặt sống lưng.
“Gọi điện cho Giang Vãn, bảo chị ấy ở yên tại London, sắp tới đừng xuất cảnh.”
Cam Lê đáp vâng, rồi lại hỏi: “Anh Giang, vậy sắp tới… chúng ta có đi Chiangmai không?”
Giang Trạm nâng mắt, lông mày sắc bén cùng gương mặt thâm thuý kia giống hệt như Giang Viêm cha hắn.
“Đi chứ, sao lại không đi? Ông ta đã muốn nói chuyện thì chúng ta qua đó nói.”
Giang Trạm lệnh cho Cam Lê cùng Từ Lãng đến khu mỏ Mopa kia trước để kiểm tra xem những lô đá quý gần đây được vận chuyển đi đâu, sau đó quay sang dặn Tần Trăn vài câu.
Trong đó quan trọng nhất là phải để mắt tới những con đường buôn lậu vẫn đang hoạt động dưới trướng Giang gia, dù sao đêm nay cũng đã xảy ra chuyện, nhất định không được phạm sai lầm nữa.
Theo lời Giang Trạm, vàng và ngọc lục bảo được buôn lậu từ Myanmar và Thái Lan đến vùng nội địa phía tây nam, cũng như các tuyến đường vận chuyển bằng đường hàng không và đường bộ từ Trung Đông đến Tân Cương và Tây Tạng, cũng như các đầu mối liên lạc và cảng ở các khu vực quan trọng, hắn không hề che giấu chút nào, Quý Thu Hàn cũng đã nghe được toàn bộ những thông tin này.
Quý Thu Hàn không rời đi, anh vẫn ngồi bên cạnh Giang Trạm. Đối với anh, những gì Giang Trạm đang nói là một thế giới khác, một thế giới đen tối mà anh cũng chẳng hề xa lạ.
Mọi thứ dường như đang lặng lẽ thay đổi. Sau khi trải qua những tháng ngày nhạt nhẽo và trốn tránh, bên nhau rồi chia ly trong quá khứ, dưới sự dày vò của căn bệnh khiến anh gần như gục ngã, và trong vụ tai nạn xe mà anh suýt mất đi Giang Trạm tối nay, cảm giác này thậm chí khiến anh cảm thấy giống như ngày tận thế.
Khiến anh vô thức muốn châm một điếu thuốc, giống như ở một thời điểm giống như vậy trong quá khứ, trước khi đưa ra quyết định tương đồng, anh cũng đã châm một điếu thuốc bạc hà.
Ban đầu Tần Trăn còn băn khoăn. Nhưng thời gian trước, họ đều đã biết chuyện Dịch Khiêm bị Giang Trạm đánh tàn nhẫn vì dám tính kế Quý Thu Hàn. Dù sao Dịch Khiêm luôn rất giỏi giang, mà mấy năm gần đây, Giang Trạm cũng chẳng còn đánh cậu tới mức phải xin nghỉ làm ở công ty nữa.
Những thứ Tần Trăn phụ trách đều là những sản nghiệp có dính dáng tới xã hội đen của Giang gia, cho nên anh ta không mấy khi giao tiếp với Quý Thu Hàn. Giờ đã 3 giờ sáng, Tần Trăn cúi đầu nhận lệnh của Giang Trạm, nói “Em sẽ lập tức sắp xếp” xong thì lui xuống.
Trong vụ tai nạn vừa rồi, Giang Trạm cũng không tránh khỏi bị đa chấn thương từ cú va chạm quá lớn. Khi vừa đứng lên, hắn choáng váng, suýt nữa không đứng vững, may có Quý Thu Hàn đỡ.
Hắn vẫn cần phải quan sát thêm. Trở lại phòng bệnh, Giang Trạm ngồi trên giường, trông rất mệt mỏi.
Đêm nay thực sự quá nhiều việc, cũng có quá nhiều thứ phải lên kế hoạch, cho nên Quý Thu Hàn đơn giản ngồi xổm xuống cởi giày cho Giang Trạm, để hắn nghỉ ngơi trước.
Khi Quý Thu Hàn đứng lên, Giang Trạm đột nhiên giơ tay nắm lấy cổ tay anh.
“Cảnh sát Quý…, giờ đã muốn hỏi cung anh chưa?”
Giang Trạm ngẩng đầu nhìn Quý Thu Hàn trước mặt, xưng hô đã bỏ từ lâu trong miệng người đàn ông này dường như lập tức kéo họ vào một làn sóng ký ức.
Đó là một đêm không lâu sau khi họ gặp nhau.
Đối với người đàn ông mà anh vô tình “cứu” trong nhà máy bỏ hoang hôm đó, trực giác Quý Thu Hàn mách bảo anh, hắn rất nguy hiểm, nhưng người đàn ông đó lại cứ bám theo anh như ăn vạ.
Hắn theo đuổi anh mãnh liệt, áp lực điên đảo ngày đêm của những vụ án khiến anh vô cùng muốn phát ti3t, sau đó thì họ cùng nhau lén lút phóng thích, h0an ái, giao hoà, th ở dốc, nhiệt tình quấn chặt lấy nhau trong đêm tối.
Người đàn ông luôn giữ bí mật về thân phận ở hai giới hắc bạch của mình. Nhưng con sư tử luôn cảnh giác ấy cứ ngẫu nhiên lại để lộ “dấu vết” mỗi khi ngủ lại chỗ anh.
Đêm khuya, sau một hồi h0an ái mãnh liệt, Quý Thu Hàn nghe thấy tiếng người đàn ông bên cạnh cáu kỉnh vì bị điện thoại đánh thức, rồi lại lạnh lùng ra lệnh cho đầu bên kia. Đại khái là vài ba kẻ xui xẻo không biết mình đã làm sai điều gì, sắp trở thành hai thùng thức ăn cho cá dưới Thái Bình Dương.
Người đàn ông đã biết Quý Thu Hàn giả vờ ngủ. Hắn quay người, cánh tay mạnh mẽ ôm Quý Thu Hàn vào ngực.
Khi đó, hắn đã hỏi một câu giống hệt câu vừa rồi:
“Cảnh sát Quý…, giờ đã muốn hỏi cung anh chưa?”
Khi đó, trong ngực Quý Thu Hàn tràn ngập một cỗ lửa giận vô danh, như muốn nung chảy người đàn ông lạnh lùng, nắm quyền sinh sát trong tay này.
Anh không biết mình giận vì Giang Trạm lừa mình, hay là vì Giang Trạm từ đầu đến cuối đều không hề lừa mình.
Một tay anh nắm lấy còng tay trên bàn cạnh giường, “cạch” một tiếng, anh lật người đ è xuống như một con báo nhanh nhẹn, tay kia còng tay Giang Trạm vào đầu giường.
“Anh tưởng tôi không dám sao?!”
Quý Thu Hàn nghiến răng, ngồi trên vòng eo [email protected] trụi cường tráng của Giang Trạm, đôi mắt đen nhánh vô cùng bực bội, còn có chút chần chờ, càng có ranh giới nguy hiểm không thể vượt qua.
Động tác của anh quá lớn, bộ đồ ngủ bằng sa tanh màu đen bị tuột hai cúc, vô tình lộ ra một mảnh ngực nhỏ.
Dưới bóng đêm, từ xương quai xanh trở xuống đều là những dấu hôn gợi tình không thể che giấu.
Giang Trạm cười như một tên lưu manh, bàn tay không bị xích luồn thẳng vào áo ngủ của Quý Thu Hàn rồi hướng về phía trước, mạnh mẽ ấn lên sống lưng trơn bóng của người tình rồi ngẩng đầu hôn anh mãnh liệt.
Giữa môi răng đầy tính xâm lược của Giang Trạm là mùi gỗ tùng cùng xì gà nhàn nhạt, thổi bay làn khói bạc hà mát lạnh còn sót lại trong miệng Quý Thu Hàn, rồi cuốn đi trong [email protected] muốn giao hoà…
Anh đã thỏa hiệp ngay từ đầu.
Kỷ niệm giống như những chiếc neo thả vào bờ, khuấy động một bãi cát nặng. Quý Thu Hàn hơi hạ hàm xuống và bắt gặp ánh mắt của Giang Trạm. Anh thực sự cảm thấy tất cả những điều này là một sự trùng hợp tuyệt vời, ngay cả góc độ bây giờ cũng gần giống như đêm đó.
“Anh tưởng em không dám sao?”
Vừa nói, Quý Thu Hàn vừa thuần thục sờ lên eo mình. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Giang Trạm, anh nắm tay phải của hắn lên, “cạch” một tiếng, còng tay hắn lại.
Giang Trạm sững người trong giây lát, rõ ràng điều này nằm ngoài dự đoán của hắn.
Sở dĩ vừa rồi, hắn nói chuyện với Tần Trăn mà không tránh Quý Thu Hàn, là vì đêm nay, bất luận là sự bảo vệ tuyệt đối mà Quý Thu Hàn dành cho hắn hay tai nạn xe cộ đột ngột kia đều khiến Giang Trạm cảm thấy mình không thể vĩnh viễn giấu diếm Quý Thu Hàn được.
Trước đây, hắn muốn che giấu mọi chuyện tối tăm và dơ bẩn trước mặt Quý Thu Hàn. Hắn cho rằng đó là một sự cân bằng, nhưng chuyện tối nay đã khiến hắn hiểu: hắn đang ở trong lốc xoáy, và đó chính là thế giới của hắn.
Thoát khỏi không thể chỉ do một mình Giang Trạm nói, thậm chí cả Giang gia cũng không thể quyết định được. Những hoạt động kinh doanh ngầm xuyên các khu vực, thậm chí là cả biên giới, những phân nhánh phức tạp trong bóng tối, mỗi giây mỗi phút đều đang vận chuyển những chuỗi lợi ích đáng kinh ngạc, giống như một tấm lưới khổng lồ chằng chịt đang dần dần mọc lên.
Ở đầu kia của mỗi nhánh đều là một thế lực không thể xem thường, thậm chí là một danh gia vọng tộc, một sợi tóc cũng có thể ảnh hưởng đến toàn thân, người ngồi ở ghế trên tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào dễ dàng phá vỡ thế cân bằng.
Giang Trạm lên tiếng: “Em yêu…?”
Quý Thu Hàn hừ lạnh một tiếng, giơ còng tay lên uy hiếp: “Không phải anh đã nói với em là “đang tẩy trắng mọi hoạt động kinh doanh” sao? Anh đều đang lừa em à?”
Bị chất vấn, Giang Trạm muốn nói không phải, nhưng bất kỳ sự việc nào xảy ra tối nay đều có thể phủ định hoàn toàn lời chối cãi này của hắn.
Giang Trạm thở dài, cảm thấy cửa hôm nay không dễ qua, lập tức thấy hơi hối hận.
Ít nhất hắn cũng nên chờ họ ngủ dậy rồi lại nói…
“Phải…, nhưng anh thực sự đã bỏ hết mấy du thuyền đánh bạc trên biển rồi, không tin em cứ đi hỏi Chu Vực…! Anh đã nhượng hết lại cho cậu ta. Còn cả tuyến đường buôn súng ống ở Vân Nam nữa, anh cũng nhượng luôn cho Chu Vực rồi. Anh tuyệt đối…”
Nghe đến đây, Quý Thu Hàn nheo mắt:
“Cái gì? Anh còn buôn lậu súng?!”
Nghe thấy giọng bực bội của người yêu, Giang Trạm hiếm khi “hả” một tiếng.
“Em không biết sao? Có 30 tờ biên nhận ở trên bàn sách mà… Hôm đó chẳng phải em…, anh còn tưởng em thấy rồi! Chẳng lẽ em không…”
Giang Trạm cũng giật mình. Trời biết, vì cho rằng Quý Thu Hàn đã trông thấy nên hắn mới vô cùng đau đớn bảo Dịch Khiêm nhanh chóng giao dịch nốt, sau đó bất đắc dĩ cấp tốc “bán rẻ” cho Chu Vực, làm hắn tiếc hùi hụi bao nhiêu lâu! Con đường Vân Nam kia chính là nơi kiếm được cả đống tiền!
Quý Thu Hàn nhắm mắt, cố gắng bình tĩnh lại:
“Anh… Giang Trạm, anh được lắm…”
Thấy Quý Thu Hàn thực sự tức giận, bàn tay Giang Trạm lúng túng giơ lên trong không khí.
“Không phải mà… em yêu…, anh thực sự không biết là em không biết… Hay là, em coi như anh chưa nói gì nhé?”
Sở dĩ Giang Trạm dám nói với Quý Thu Hàn về việc buôn lậu vàng ngọc, rửa tiền xuyên quốc gia, v.v… là vì anh biết những điều này, và có thể Quý Thu Hàn sẽ nhắm mắt làm ngơ. Nhưng dù sao Quý Thu Hàn cũng đã làm cảnh sát nhiều năm như vậy rồi, chắc chắn anh có một khu vực cấm không thể xâm phạm.
Quý Thu Hàn hít một hơi thật sâu, đêm nay anh đã bị k1ch thích đủ rồi, vì vậy anh hỏi:
“Giang Trạm, anh còn giấu tôi kinh doanh cái gì nữa? Ngoại trừ những gì tôi đã biết, nếu bây giờ anh thành thật nói ra, tôi sẽ không tức giận.”
Giang Trạm do dự một lúc, sau đó ngẩng đầu lên và nói: “Có…”
Quý Thu Hàn trợn mắt: “Là cái gì?”
Nhìn ánh mắt như muốn giết người của Quý Thu Hàn, Giang Trạm cảm thấy câu anh nói không tức giận kia chắc chắn là nói dối.
Giang Trạm nói: “…Em yêu, anh sẽ để luật sư của anh trả lời những câu hỏi này, được không…”
Người đàn ông khẽ cau mày, hắn dùng tay bị còng kéo Quý Thu Hàn tới, ôm Quý Thu Hàn nằm lên giường bệnh: “Anh đau đầu quá… ngủ cùng anh một lát đã nhé…”
Chắc do cảm thấy như vậy còn chưa đủ, Giang Trạm cầm còng tay trên cổ tay phải của mình, “cạch” một tiếng còng đầu kia vào tay trái Quý Thu Hàn.
Giang Trạm thực sự mệt mỏi. Hắn hôn lên khoé miệng Quý Thu Hàn đang muốn giãy dụa trấn an anh, sau đó thì vùi đầu vào gáy anh ngủ thiếp đi. Sau cơn phong ba, họ ôm nhau nằm trên chiếc giường bệnh màu trắng, hai bàn tay bị còng cũng đan vào nhau dưới lớp chăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.