Chương 336: Công chúa giá lâm (Trung)
Nam Hải Thập Tứ Lang
18/03/2013
Điệp Phong Vũ hơi ngẩn ra một chút, buông lỏng bội kiếm trong tay, nàng biết Cung Tử Yên hiện giờ đang làm việc cho Dương Túc Phong, tùy tiện mà tới như thế này, mặc dù chưa chắc là chuyện tốt, nhưng hẳn cũng không có ác ý gì. Bất quá vẫn chắn ở phía trước công chúa, trầm ngâm nói: “Thì ra là cô... cô tới nơi này làm gì?”
Cung Tử Yên tựa vào khung cửa, uể oải ngáp dài, thản nhiên nói: “Chẳng làm gì cả, đêm nay ngủ cùng công chúa thôi.”
Điệp Phong Vũ lạnh lùng nói: “Ngươi! Hỗn láo! Công chúa thân phận như thế nào, sao có thể ngủ cùng với ngươi.
Cung Tử Yên không hiểu nhìn nàng một cái, chẳng thèm để ý tới nàng, thờ ơ nói: “Cô khẩn trương cái gì, công chúa cũng không phản đối, nào đến lượt cô tới quát tháo! Ta cũng là nữ nhân, có gì mà đáng sợ, cô cho rằng ta sẽ làm gì công chúa hay sao? Hừ!”
Thập tứ công chúa thần tình cổ quái nói: “Đa tạ ý tốt của cô, nhưng... ta không quen ngủ hai người.”
Cung Tử Yên lạnh nhạt nói: “Như thế này cũng không được à?”
Nói rồi đưa tay ra, một sợi dây thép từ trong ống tay áo của nàng bay ra, cắm lên một vách tường khác, nàng giơ tay lên, một đầu kia của sợi giây thép cũng cắm lên vách tường, giăng ngang trên không trung. Cung Tử Yên phất tay một cái, thân thể liền nhẹ nhàng hạ xuống trên dây thép, hai chân tách ra, sau đó nằm xuống, không nhúc nhích chút nào.
Điệp Phong Vũ tức thì ngạc nhiên.
Thập tứ công chúa hiếu kỳ đi tới, khe khẽ đưa tay ra chạm vào dây thép dưới người Cung Tử Yên, dây thép tức thì rung rinh, thân thể Cung Tử Yên theo đó cũng rung rinh, phảng phất như sắp ngã xuống vậy, làm cho thập tứ công chúa sợ tới mặt có hơi trắng đi, e Cung Tử Yên bị ngã xuống, nhưng sau thấy Cung Tử Yên vẫn lắc qua lắc lại, mà thủy chung không ngã xuống, lúc này mới yên tâm, nàng hâm mộ vuốt ve sợi dây thép đó, khâm phục công phu cao cường của Cung Tử Yên.
Cung Tử Yên nhắm mắt lại, dường như thực sự muốn ngủ vậy, lạnh nhạt nói: “Các ngươi không cần để ý tới ta, nên làm gì thì cứ làm nấy đi, chỉ cần các ngươi không rời khỏi gian phòng này, thì sinh mạng của các ngươi không có nguy hiểm, không cần quản tới chuyện của ta, các ngươi muốn đánh muốn chửi Dương Túc Phong thì cứ tùy tiện, ta chẳng nghe thấy gì hết đâu.”
Thập tứ công chúa ghé lên trên sợi giây thép, nghiêng đầu hiếu kỳ nói: “Cung cung chủ, cô và Dương Túc Phong có quan hệ gì?”
Cung Tử Yên lạnh lùng nói: “Quan hệ khế ước, ta phải bán mạng cho y một năm.”
Thập tứ công chúa càng thêm tò mò, ngạc nhiên nói: “Vì sao vậy? Cô là cung chủ của Nghi Hoa Cung mà, cô còn cần lập khế ước gì với Dương Túc Phong chứ? Có chuyện gì mà Nghi Hoa Cung các cô không làm được? Chẳng lẽ là bởi vì Phổ Đà Sơn Hải Thiên Phật Quốc?”
Tâm tình của Cung Tử Yên hiển nhiên cũng có chút buồn bực, buồn buồn đáp: “Nhà nào cũng có rắc rối của mình cả, nữ vương mới của Âm Nguyệt Hoàng Triều bọn ta tên là An Lạp Lệ Lôi kia... thôi vậy, nói ra cô cũng không hiểu được.”
Thập tứ công chúa đột nhiên sặc mặt có chút quái dị, nhỏ giọng hỏi: “Cô thích Dương Túc Phong à?”
Cung Tử Yên lạnh nhạt nói: “Ta thích y ư? Ha ha, cô không thấy cô hỏi quá nhiều sao?”
Thập tứ công chúa vì vậy ngoan ngoãn ngậm miệng lại, thần tình có chút ảm đạm.
Điệp Phong Vũ đi tới, tức giận nói với Cung Tử Yên: “Làm sao cô có thể dùng ngữ khí đó nới với công chúa?”
Cung Tử Yên đột nhiên duỗi chân ra, ngồi dậy, hai chân soạc thẳng, dán sát lên trên dây thép, khinh thường nói: “Điệp Phong Vũ, câm cái miệng thối của ngươi lại, ta cảm thấy con người của công chúa còn không tệ, cho nên mới nói chuyện với cô ấy. Nếu là ngươi, ta không giết ngươi cũng điểm vào huyệt của ngươi, miễn cho người lèm bà lèm bèm, công chúa thì ghê lắm à? Bên người Dương Túc Phong không thiếu công chúa, dù là nữ vương cũng có một đống...”
Sắc mặt công chúa tức thì trở nên có chút nhợt nhạt.
Điệp Phong Vũ không cam lòng: “Bọn họ có là cái gì chứ? Làm sao có thể sánh với công chúa của bọn ta được?”
Cung Tử Yên lạnh lùng khinh miệt nói: “Các ngươi muốn so sánh cái gì? So thực lực? Các ngươi còn có lực lượng gì nữa? So mỹ mạo? Ba nữ nhân xếp hạng nhất trên bảng Giang Sơn Tuyệt Sắc, trừ Phong Tĩnh Hiên của Hải Thiên Phật Quốc ra, thì hai người khác đều đang bán mạng cho Dương Túc Phong, thậm chí nguyện ý sinh con cho y... các ngươi có cái gì đáng khoe khoang chứ?”
Điệp Phong Vũ tức thì không xuống nước được, giận không nói lên lời: “Ngươi...”
Thập tứ công chúa lại khẽ buông một tiếng thở dài, có chút chua xót nói: “Cô nói đúng, bọn ta đúng là không có gì đáng khoe khoang cả.”
Điệp Phong Vũ muốn nói gì, nhưng lại nói không ra.
Nàng muốn phản bác, nhưng không có cơ hội phản bác.
Cung Tử Yên nói không sai, hiện giờ đế quốc Đường Xuyên đúng là không có lực lượng để thập tứ công chúa được người khác coi trọng đầy đủ, mà bên người Dương Túc Phong cũng đúng là tụ tập Tiêu Tử Phong và Tinh Tuyệt nữ vương của nước Lâu Lan, hai mỹ nữ xếp hàng thứ nhất trên bảng Giang Sơn Tuyệt Sắc, thập tứ công chúa bất kể là từ phương diện nào mà nói, đều không đáng được khoe khoang.
Điệp Phong Vũ rất không cam lòng địa vị của mình bị người ta coi thường.
Cung Tử Yên thong thả nói: “Cô cũng không cần tự ti, không có chỗ nào đáng khoe khoang cũng chẳng cần tự ti, mỗi một con người đều bình đẳng, không có cái gọi là ai coi thường ai cả. Khắc Lệ Tô Na nói con người cô không tệ, ta cũng thấy cô không tệ, vừa không yếu đuối, vừa không ti tiện, có chủ kiến và suy nghĩ của mình, tự biết mình, điều này đã rất không đơn giản rồi.”
Thập tứ công chúa tò mò nói: “Khắc Lệ Tô Na nói cả những điều đó với cô? Phải rồi, cô ấy hiện giờ sống như thế nào?”
Cung Tử Yến hời hợt nói: “Hẳn là rất tốt, thủ hạ chỉ huy thiên quân vạn mã mà, bất quá ta cũng không biết.”
Thập tứ công chúa có chút gấp gáp hỏi: “Vậy cô ấy đã sinh em bé chưa?”
Cung Tử Yên tò mò hỏi: “Chưa, cô quan tâm tới điều ấy à?”
Thập tứ công chúa sắc mặt hơi đỏ lên, nhưng mau chóng khôi phục vẻ bình thường, nói nhanh: “Ta đương nhiên phải quan tâm rồi! Cô ấy ở cùng Dương Túc Phong lâu như vậy rồi, hẳn phới sớm sinh em bé...”
Cung Tử Yến hờ hững nói: “Không nghe thấy cô ta sinh con... cô tự lấy báo mà xem, Dương Túc Phong chỉ có một đứa con...”
Thập tứ công chúa thò đầu nhìn qua gian phòng, quả nhiên ở trên bàn trà nhìn thấy xếp chỉnh tế báo chí do quân Lam Vũ xuất bản, cũng có báo do đế quốc xuất bản, thậm chí còn có báo do nước Mã Toa xuất bản. Đại khái là hơn mười tờ, tờ ở trên cùng là (nhật báo quân Lam Vũ), trên trang bìa là tấm ảnh lớn của Dương Túc Phong, y bế con gái Tiểu Bất Điểm của mình, cô bé nghịch ngợm đưa tay béo mũi y, làm mũi của y bị véo cho đò dừ, đại khái là do cô bé làm cho y bị đau, cho nên y chỉ đánh trợn mắt lên, nghiêng đầu ra xa xa, tránh khỏi con gái của mình, đồng thời làm mặt quỷ với con gái của mình, thần thái hết sức quái dị.
Thập tứ công chúa nhìn qua, tức thì không nhịn được phì cười ra tiếng.
Cung Tử Yên từ trên dây thép nhảy xuống, lấy dưa mật ở trên bàn, cắn hai miếng, rồi bình thản nói: “Có phải là cô thấy rất buồn cười không?”
Thập tứ công chúa mỉm cười đáp: “Ừ, y làm cha đúng là không xứng chức...”
Cung Tử Yên gật đầu: “Cô cũng nhìn ra rồi, tấm ảnh này làm rất nhiều người cười chảy nước mắt.”
Thập tứ công chúa mang theo nụ cười, nhìn kỹ bộ dạng làm trò của Dương Túc Phong.
Điệp Phong Vũ chỉ cảm thấy hứng thú với các tin tức khác trên báo chí, nhìn thấy bộ dạng của Dương Túc Phong là nàng lại muốn nổi giận.
Hôm nay trên trang nhất (Nhật báo quân Lam Vũ) đăng tải văn chương của Tài Tiêm Tiêm, trình bày chi tiết ý nghĩa quan trọng quan Lam Vũ chính thức tuyên bố thành lập phủ đại đô đốc Y Vân, ngày 1 tháng 1 năm 1730, mùng một tết, quân Lam Vũ chính thức phát ra thông báo, tuyên bố thành lập phủ đại đô đốc Y Vân, quản hạt các địa khu Mỹ Ni Tư, La Ni Tây Á, Lỗ Ni Lợi Á, đảo Sùng Minh, còn cả các địa khu vương quốc Cáp Lạp Lôi, vương quốc Ương Già và vương quốc Lâu Lan mới thuần phục gần đây nhất. Đương nhiên Dương Túc Phong là đại đô đốc không thể thay thế, những quan viên chủ yếu khác cũng không có biến hóa gì lớn, chỉ có Cổ Địch Sâm trở thành tân chủ nhiệm của hành chính ủy viên hội, toàn diện phụ trách sự vụ hành chính thường ngày.
Cổ Địch Sâm sau khi nắm quyền, lập tức đao to búa lớn tiến hành nhiều mục cải cách, đem nhiều chính lệnh của Dương Túc Phong đẩy đi hết, thể hiện đầy đủ bản sắc mạnh mẽ quyết đoán của cường nhân chính trị, hắn chẳng những thần phục được vương quốc Cáp Lạp Lôi, mà còn trong hai ngày ngắn ngủi còn phác thảo ra phương án cụ thể thúc đẩy pháp điển quân Lam Vũ ở vương quốc Cáp Lạp Lôi, vương quốc Lâu Lan, vương quốc Ương Già, đồng thời lấy được sự phê chuẩn của Dương Túc Phong, lập tức ba vương quốc này triển khai cách mạng ruộng đất quy mô lớn, được tuyệt đại đa số lão bách tính cùng khổ ủng hộ, thoáng một cái dựng lên quyền uy tuyệt đối cho quân Lam Vũ.
Ngày 16 tháng 1 năm 1730 Dương Túc Phong ban bố mệnh lệnh, bổ nhiệm Lô Khắc Lôi Đế Á làm nữ vương nước Lâu Lan, quản lý tất cả sự vụ chính trị của vương quốc Lâu Lan, nhưng không bao gồm sự vụ quốc phòng và ngoại giao. Vương quốc Lâu Lan mới, thuộc về sự lãnh đạo của phủ đại đô đốc Y Vân, chấp hành pháp lệnh của phủ đại đô đốc Y Vân, nhưng có quyền xem xét quyết định, có quyền lực độc lập tự chủ cao độ. Cùng với việc nữ vương mới của nước Lâu Lan tuyên thệ nhậm chứ, quốc phòng của nước Lâu Lan cũng được xây dựng lại, một vạn quân quốc phòng nước Lâu Lan sẽ chủ yếu do người Ương Già đảm nhiệm.
Nữ vương nước Ương Già không đổi, vẫn là Đại Lôi Nhĩ, nhưng Phất Lôi Đát bị điều tới bên người Dương Túc Phong, Tụ Phong cũng bị điều tới quân bộ quân Lam Vũ nhậm chức, Da Trạch Bội Ti bị điều tới hành chính ủy viên hội, phụ trách hiệp trợ soạn thảo định ra pháp luật, trên thực tế, nàng chính là cố vấn luật pháp tư nhân của Dương Túc Phong. Đương nhiên, cũng có người nói ở sau lưng, đây thuần túy là do Dương Túc Phong muốn đưa nàng tới bên cạnh mới an bài một chức vụ. Ngũ đại mỹ nữ vốn có của vương quốc Ương Già, ở trong nước chỉ còn lại bản thân Đại Lôi Nhĩ, bộ phận quan viên của vương quốc Ương Già, thì dó một số quan viên vốn là của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á đảm nhận, ví như công tước Mễ Lạc đảm nhiệm đại thần chính vụ của vương quốc Ương Già.
Quốc vương vương quốc Cáp Lạp Lôi là Ni Cổ Lạp Tư tuyên bố từ bỏ quyền lực, giao chính quyền cho người phát ngôn của quân Lam Vũ. Vương quốc Cáp Lạp Lôi bị chia thành hai tỉnh, do công tước Phân Lãng nguyên là đại thần bộ chính vụ đảm nhiệm quan chấp hành hàng đầu của tỉnh Đông Cáp Lạp Lôi, công tước Tiêu Khẳng Lợi của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á đảm nhiệm quan chấp hành hàng đầu của Tây Cáp Lạp Lôi. Tất cả quân đội Cáp Lạp Lôi đều dưới sự suất lĩnh của đại tướng quân Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ, tiếp thụ chỉnh đốn và cải biên, đại đa số nhân viên, đều được tăng cường cho sư đoàn 103 của Lam Sở Yến, nhất là những thợ săn rừng thẳm sở trường xạ kích.
Thập tứ công chúa đẩy bả vai Điệp Phong Vũ, nhỏ giọng nói: “Ngươi ngẩn ra làm gì thế?”
Điệp Phong Vũ có chút chua xót nói: “Không có, chỉ xem báo thôi.”
Thập tứ công chúa lật báo, tùy ý hỏi: “Có tin tức gì đặc biệt không? Tin gì cho ngươi ấn tượng sâu nhất ?”
Điệp Phong Vũ hờ hững nói: “Quân Lam Vũ muốn động thủ với nước Y Mộng rồi, bước chân chiến tranh của bọn họ tới bao giờ mới có thể dùng lại.
Thập tứ công chúa khẽ mỉm cười, nụ cười tựa hồ có chút chua xót.
Đúng thế, bước chân chiến đấu của quân Lam Vũ khi nào mới có thể dừng lại, mà nàng, lại khi nào mới có thể chính mắt nhìn thấy Dương Túc Phong.
Buổi tối ngày hôm đó, Tiêu Phương Tạ đại biểu cho quân Lam Vũ thiết yến hoan nghênh thập tứ công chúa tới địa khu Mỹ Ni Tư ở khách sạn Đế Hào.
Lần này quân Lam Vũ an bài cuối cùng cũng làm cho Điệp Phong vũ càm thấy hơi tốt một chút, Tiêu Phương Tạ bao cả phòng ăn làm lễ tẩy trần cho công chúa, đồng thời chuẩn bị thức ăn quý giá hiếm có, mặc dù phòng ăn này chỉ là một trong những cái phòng ăn đặc sắc của khách sạn Đế Hào, hơn nữa không gian cũng không lớn, nhưng dù sao cũng là một không gian độc lập, bố trí và trang sức cũng coi như xa hoa, trong vẻ lộng lẫy thể hiện đầy đủ khí khái điển nhã cao quý, có thể hơi thỏa mãn một chút lòng hư vinh của nàng, ngược lại thập tứ công chúa chẳng cảm thấy gì.
Từ sau khi tới địa khu Mỹ Ni Tư, thập tứ công chúa tựa hồ đã nắm bắt được tâm tư của Dương Túc Phong, y hi vọng thập tứ công chúa có thể bỏ thân phận công chúa xuống, lấy ánh mắt của một nữ nhân phổ thông bình đẳng để xem xét Mỹ Ni Tư, nhìn thấy mỗi một người của Mỹ Ni Tư, nhìn thấy mỗi một sự kiện của Mỹ Ni Tư, mà không phải là thân phận của công chúa, lấy ánh mắt cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh địa khu Mỹ Ni Tư.
Chỉ đáng tiếc, Điệp Phong Vũ không hiểu ra điều này, hoặc là, mặc dù nàng hiểu ra, nhưng nàng không muốn dùng ánh mắt bình đằng để nhìn Dương Túc Phong, nhìn tên Dương Túc Phong không ra hồn năm xưa nàng không phí chút sức lực cũng có thể giết chết.
Trong lúc yến hội tiến hành, Tiêu Phương Tạ đại biểu cho phủ đô đốc Y Vân. Giới thiệu đơn giản qua tình hình cơ bản của địa khu Mỹ Ni Tư, cùng với hướng hành động đại khái của quân Lam Vũ, một lần nữa hứa quân Lam Vũ sẽ bước lên lãnh thổ của đế quốc vào năm nay, cùng quân đội đế quốc Đường Xuyên chung sức đối phó với quân đội nước Mã Toa, bảo hộ kinh đô Ni Lạc Thần không bị quân đội nước Mã Toa bao vây.
Hắn nói, địa khu Mỹ Ni Tư đại bộ phận thực hiện cải cách ruộng đất, giải phóng nô lệ, phát triển sản xuất ba loại nhiệm vụ cơ bản nhất, hiện giờ trọng điểm công tác là hoàn toàn miễn trừ thuế nông nghiệp, ra sức nâng đỡ nông nghiệp phát triển, đề cao trình độ kỹ thuật nông nghiệp, đề cao sản lượng, giải quyết vấn đề lương thực kéo dài xưa nay của địa khu Mỹ Ni Tư. Thông qua ra sức phát triển nông nghiệp, để ra sức phát triển công thương nghiệp, đại bộ phận địa khu dưới sự khống chế của quân Lam Vũ đã giải quyết được vấn đề ăn mặc, trị an xã hội ổn định, nhân dân an cư lạc nghiệp, có một số địa khu, chủ yếu là địa khu Cách Lai Mỹ, đã xuất hiện quần thể người có cuộc sống tương đối giàu có.
Đương nhiên, Tiêu Phương Tạ cũng không phủ nhận, trước mắt địa khu Mỹ Ni Tư còn có rất nhiều khó khăn, chủ yếu là tồn tại cản trở cải cách chính trị, vấn đề liên quan tới phân phối lợi ích, rất nhiều chuyện có thể trở nên nhức nhối. Nhất là pháp điển của quân Lam Vũ nêu rõ yêu cầu những người được ban lợi ích giao ra ruộng đất, giải phóng nô lệ, gặp phải cản trở cực lớn. Quân Lam Vũ phải dựa vào vũ lực mới có thể bảo vệ tôn nghiêm của pháp điển quân Lam Vũ, thủ đoạn hòa bình làm không xong, phải dùng phương pháp vũ lực, đảm vào quảng đại quần chúng nhân dân có được lợi ích thực tế chân chính.
“Khẩu hiểu là vô dụng, chỉ có đem kim tệ đặt vào trong túi người ta, thì người ta mới có thể thực sự tin tưởng ngươi, mọi người xem báo chí của Cách Lai Mỹ, chửi ta dữ dội như thế nào, cái gì mà vấn đề đạo đức, vấn đề nhân cách, giống như là muốn đem ta ăn sống nuốt tươi vậy, nhưng nếu ta nói với bọn họ, sau này chuyện của Cách Lai Mỹ ta sẽ không quản nữa, ngươi xem xem bọn họ sẽ như thế nào, lập tức quỳ ngay xuống dưới chân ta cầu xin, không có lưỡi lê của quân Lam Vũ chúng ta bảo hộ, bọn họ đi đâu kiếm được lợi khuận kếch xù như vậy.” Tiêu Phong Tạ tường thuật lại một đoạn lời nói của Dương Túc Phong.
Thập tứ công chúa trầm tư gật đầu.
Ngoài ra vấn đề di dân và việc làm cho người dân cũng là công tác trọng điểm trước mắt của phủ đại đô đốc Y Vân. Địa khu Mỹ Ni Tư trải qua hơn bảy năm chiến loạn, nhân khẩu giảm sút cực kỳ mạnh mẽ, địa khu Tình Xuyên đạo nhân khẩu tổn thẩn quá chín mươi phần trăm, hiện giờ địa khu Tình Xuyên đạo, cơ bản đều là di dân ngoại lai, từ Tô Khắc La, Tháp Lâm, Mễ Á Lôi, những địa khu nhân số vượt quá năm trăm vạn di cư tới Tình Xuyên đạo, dựa theo kế hoạch, còn phải cần ít nhất một ngàn vạn di dân, mới có thể khôi phục được sản xuất của Tình Xuyên đạo, thỏa mãn nhu cầu phát triển sau này.
Cùng với sự phát triển nhảy vọt của nông nghiệp, khu vực dưới quyền khống chế của quân Lam Vũ lại một lần nữa tài nguyên nhân lực trở thành vấn đề, thiếu thốn nhân tài kỹ thuật tố chất cao, trở thành chướng ngại quan trọng nhất hạn chế sự phát triển của những địa khu này, quân Lam Vũ thành lập rât nhiều trung tâm nghiên cứu đa khoa ở địa khu Cách Lai Mỹ, đầu tư vô số tài chính, nhân lực, vật lực để nghiên cứu kỹ thuật mới, để mau chóng đề cao đơn vị sản xuất, di dân bên ngoài vẫn không ngừng tràn vào, nhưng làm thể nào để phát huy tác dụng của bọn họ ở mức cao nhất, an bài hợp lý công việc cho bọn họ, đã trở thành vấn đề suy nghĩ mỗi ngày cả các quan viên chủ yếu của hành chính ủy viên hội.
Thập tứ công chúa mang theo nụ cười nhẹ nói: “Các ngươi nhất định sẽ làm càng tốt hơn, ta tin tưởng các ngươi.”
Tiếp theo đó, tổng đốc Dương Xuyên đạo là Uyển Lăng Nguyên giới thiệu chi tiết tình hình của Dương Xuyên đạo. Dương Xuyên đạo trải qua cơn điên cuồng cuối cùng của Thái Dương thần giáo, nhân khẩu bị mất đi rất nhiều, nhất là sức lao động tráng niên, cơ bản đã tổn thất hết. Vốn sau khi chiến đấu kết thúc, Thái Dương thần giáo có chừng sáu vạn tù binh, đại bộ phận đều là thanh tráng niên, vốn những tàn dư của Thái Dương thần giáo này, trải qua cải cách tư tưởng là có thể dùng được, nhưng bị Lam Sở Yến nói phải nhổ cổ tận gốc, hạ lệnh xử bắn toàn bộ, không chừa lại một ai.
“Hả?” Thập tứ công chúa phát ra tiếng kêu kinh ngạc nho nhỏ, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy tên nữ sát tinh Lam Sở Yến.
Do lao động cực độ thiếu thốn, tình hình đất đai của địa khu Dương Xuyên đạo bị bỏ hoang vô cùng nghiêm trọng, đất đai vốn có không nhiều, cũng có quá nửa không có người canh tác, sau này Dương Túc Phong tự minh tổ chức hội nghị phát triển kinh tế Dương Xuyên đạo, mọi người thương lượng được không ít biện pháp, ví như di dân số đông nô lệ và tù binh tới nơi này, tài chính trợ cấp ở mức độ cao ..v..v.. trải qua hơn một năm điều chỉnh của quân Lam Vũ, nỗ lực khôi phục sản xuất, Dương Xuyên đạo hiện giờ đã cơ bản đi trên quỹ đạo bình thường, nhưng nền móng còn rất mỏng manh, vấn đề chủ yếu là tài chính đầu tư không đủ, mức độ sinh hoạt của người dân còn tương đối thấp, hơn nữa hoạt động thương nghiệp mậu dịch cũng không đủ sôi nổi, trừ cảng Mễ Luân ra, những địa khu khác không khí thương mại rất hời hợt.
Uyển Lăng Nguyên cảm khái nói, bản thân Dương Xuyên đạo không có tài nguyên gì phong phú cho lắm, hơn nữa đất đai cằn cỗi, dân tộc thiểu số nhân khẩu tương đối nhiều, trình độ văn hóa và trình độ kỹ thuật của bọn họ cũng tương đối thấp, nếu không có cao tầng quân Lam Vũ quan tâm hỗ trợ, tình huống khẳng định sẽ càng thêm tệ hại. Hiện giờ các cấp chính phủ quân Lam Vũ của Dương Xuyên đạo đem trọng điểm công tác đặt trên sản xuất nông nghiệp, ra sức phát triển nghề nuôi trồng và vườn trồng bông, đồng thời tới các địa khu khác kinh tế giàu có, ví như địa khu Cách Lai Mỹ kêu gọi đầu tư.
Uyển Lăng Nguyên giới thiệu, dưới sự ủng hộ mạnh mẽ của Dương Túc Phong, càng ngày càng có nhiều tài chính bắt đầu tiến vào Dương Xuyên đạo, nhưng món tài chính này đại bộ phận đều đầu tư vào cảng Mễ Luân, khiến cho nơi này trong một năm ngắn ngủi, phát sinh ra biến hóa cực lớn, cũng giống như tòa khách sạn Đế Hào này. Cũng chính là mới khánh thành không lâu, chính thức đưa vào sử dụng thời gian chưa tới ba tháng.
Thập tứ công chúa nghe vô cùng cẩn thận, thỉnh thoảng hỏi một hai vấn đề nho nhỏ.
Nàng có thể cảm giác đầy đủ được, hiện giờ địa khu Mỹ Ni Tư đã không còn là địa khu Mỹ Ni Tư không ai muốn đến trước kia nữa. Địa khu Mỹ Ni Tư hiện nay, xã hội an định, trị an ổn định, kinh tế phát triển cao tốc, mức độ sinh hoạt của người dân không ngừng đề cao, rất nhiều thứ mà nàng chưa bao giờ được thấy, xuất hiện lần đầu tiên ở địa khu Mỹ Ni Tư, ví như đèn điện, điện thoại ..v..v..v… những thứ này đại lục đế quốc không có, những sự vật mới mẻ này xuất hiện, đã nói rõ địa khu Mỹ Ni Tư ở rất nhiều phương diện, đã đi trước nội địa đế quốc.
Đây là một phát hiện rất thống khổ, nhưng nàng không thể không thừa nhận sự thực này, hơn nữa những sự thực này, đều không tách rời cùng một người có tên là Dương Túc Phong, có lẽ, ở dưới rất nhiều trường hợp, y đều không được người ta chú ý, thậm chí sẽ bị người ta cho rằng y có thể bỏ qua. Nhưng, một khi địa khu Mỹ Ni Tư không có sự tồn tại của y, tất cả mọi thứ mà Uyển Lăng Nguyên giới thiệu, đều sẽ đương nhiên biến mất tăm tích.
Trong bữa yến tiệc Ngu Mạn Ái thể hiện trọn vẹn thủ đoạn giao tiếp của mình, nói nói cười cười, phong tình muôn vẻ, làm cho không khí yến hội tương đối hài hòa và sôi động, tới ngay cả Điệp Phong vũ tâm tình buồn bực, cũng hiện ra không ít nụ cười, thậm chí thi thoảng nàng cũng cảm thấy, ở cùng mọi người ngồi đây đúng là một chuyện thoải mái, bọn họ đều là những người rất tài hoa, hơn nữa lại chân thành. Đương nhiên, ngoại trừ cái lão Mễ Nặc Tư Lương Cách kia ra, lão ta chính là một tên chính khách giảo hoạt trời sinh, chỉ đáng tiếc, bởi vì chuyện ở Bảo Ứng phủ kia, mình và những người này vĩnh viễn đều không thể đi tới cùng một chỗ.
Trong bữa tiệc phát sinh ra một chuyện nho nhỏ xen ngang, đó chính là có người khách từ xa tới chỉ đích danh muốn tìm Ngu Mạn Ái, nghe nói là hội thương nghiệp của Cách Lai Mỹ xa xôi tới đây, mà người dẫn đầu, không ngờ là công tước Ốc Lặc Nhĩ đỉnh đỉnh đại danh, Ngu Mạn Ái chỉ đành cáo từ rời đi. Sau mới biết, thì ra là có một thương đoàn mậu dịch trọng yếu của Cách Lai Mỹ, dưới sự suất lĩnh của chính công tước Ốc Lặc Nhĩ tới cảng Mễ Luân tiến hành đầu tư thị sát, Ngu Mạn Ái là người ở tuyến đầu trung gian, bọn họ muốn tìm Ngu Mạn Ái nghe ngóng tình hình.
Đối với công tước Ốc Lặc Nhĩ, những người ngồi đây trừ thập tứ công chúa và Điệp Phong Vũ ra, thì những người khác đều không xa lạ gì, vị công tước Cách Lai Nhĩ người thân đông đảo này, trong trận chiến tranh đoạt chính quyền năm xưa, sai lầm đứng ở bên phía Ô Mạn Lặc Tư, nhưng hắn rất nhanh chóng sửa chữa sai lầm của mình, trở thành minh hữu trung thành của quân Lam Vũ, có lẽ là để bù đắp cho sai lầm của mình, vị công tước Ốc Lặc Nhĩ này luôn vô cùng tôn kính Dương Túc Phong, đối với một chỉ thị của y đều chấp hành cực kỳ triệt để, làm cho một số lúc để bản thân Dương Túc Phong cũng cảm thấy ngại ngùng, không tùy tiện dám nhờ hắn làm cái gì, công tước Ốc Lặc Nhĩ ra sức phát triển công thương nghiệp ở Cách Lai Mỹ, nỗ lực thúc đẩy kinh tế phát triển của Cách Lai Mỹ, đồng thời kéo theo sự phát triển của địa khu kinh tế Tử Xuyên đạo, rất được các quan viên của quân Lam Vũ hoan nghênh, lần này hắn tới Dương Xuyên đạo, cũng là bởi vì Dương Túc Phong mới tới, hi vọng hắn có thể giúp đỡ Dương Xuyên đạo mau chóng trở nên phát triển.
“Trong con mắt đều chỉ biết đến tiền hết.” Điệp Phong Vũ nhỏ giọng lẩm bẩm, mang theo một chút vẻ miệt thị khó phát giác.
Tiêu Phương Tạ không tán đồng cười rồi bình thản nói: “Cô không lo việc nhà nên không biết quý gỗ củi, chúng tôi cũng không có cách nào cả, thu nhập tài chính chủ yếu là phải dựa vào bọn họ mà! Cảng Mễ Luân trăm công ngàn việc, rất nhiều phương diện cần tài chính đầu tư, chỉ riêng dựa vào mỗi phủ đại đô đốc là không có khả năng lắm, tài chính dự toán của chúng tôi không thể cung cấp tài chính kiến thiết nhiều như vậy, phải dựa vào lực lượng dân gian, dựa cho tài chính dân gian, dựa vào tập đoàn đầu tư mạo hiểm.”
Thập tứ công chúa thấy mình nghe được rất nhiều danh từ mới, lòng đầy hiếu kỳ nói: “Nhưng bọn họ tới nơi này đầu tư, bọn họ không phải kiếm tiền của các ngươi sao? Vậy chẳng phải là các ngươi lỗ vốn à?”
Tiêu Phương Tạ mỉm cười nói: “Đương nhiên là không thể lỗ vốn rồi! Chuyện lỗ vốn thì Phong lĩnh có thể làm sao? Bọn họ kiếm tiền của bọn họ, chúng tôi cũng kiếm tiền của chúng tôi, hai bên đều có lợi mà! Bọn họ tích cực chạy tới nơi này như vậy, thì lời thỉnh cầu của Phong lĩnh đương nhiên là một nguyên nhân trọng yếu, nhưng lợi nhuận kích thích mới là nguyên nhân mang tính quyết định. Chỉ cần đem hải tặc Ca Âu đuổi ra khỏi biển Ca ri bê, như vậy tuyến đường đi tới Y Lệ Nạp, Y Lai Nạp thậm chí là những địa khu xa xôi như nước Kinh Quốc đều sẽ được khai thông, mậu dịch viễn dương kiếm tiền lắm đó! Cho nên bọn họ mới nhiệt tình chạy tới nơi này đầu tư xây xưởng, xem trọng là xu hướng phát triển ở tương lai. Hiện giờ bọn họ đổ vào một trăm kim tệ, nói không chừng mấy năm sau có thể thu lại một nghìn thậm chí là càng nhiều kim tệ hơn…”
Điệp Phong Vũ nửa tin nửa ngờ nói: “Bọn họ tin tưởng các ngươi có thể đánh bại hải tặc Ca Âu như vậy sao?”
Thập tứ công chúa khẽ cau mày, cảm thấy lời này của Điệp Phong Vũ đã quá mạo phạm quân Lam Vũ rồi.
Tiêu Phương Tạ cười cười, tựa hồ không nghe ra ý tứ khinh miệt của Điệp Phong Vũ, chỉ nhu hòa mà tự tin nói: “Đương nhiên, Phong lĩnh là nhân vật thế nào chứ? Nói ngài là thiên tài cũng không quá, hải tặc Ca Âu cho dù có lợi hại hơn nữa, cũng không đấu lại Phong lĩnh. Đặc Lan Khắc Tư, ta nói như vậy ngươi không có ý kiến gì chứ?”
Đặc Lan Khắc Tư siết chén hồng tửu trong tay, khe khẽ lăc lư hồng tửu trong đó, lạnh nhạt nói: “Không ý kiến, hải tặc Ca Âu tuyệt đối không phải là đối thủ của Phong lĩnh, Điệp Tư Thi đại tiểu thư chẳng phải đã nói rồi sao? Phong lĩnh so với hải tặc Ca Âu còn hung tàn ngang ngược hơn trăm lần, còn vô sỉ hèn hạ hơn nghìn lần, hải tặc Ca Âu sao có thể là đối thủ của ngài được? Phong lĩnh khẳng định sẽ thắng, không có gì phải nghi ngờ hết, Điệp đại tiểu thư, cô không tin tưởng bọn ta, thì cũng nên tin tưởng dự đoán của muội muội cô chứ.”
Sắc mặt Điệp Phong Vũ tức thì trở nên khó coi, khe khẽ cắn răng, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra.
Khi xưa vì công kích Dương Túc Phong, Điệp Tư Thi nói không chọn lời, nghĩ tới cái gì là nói ra cái đó, không ngờ rằng hiện giờ bị người ta lấy ra công kích bản thân. Đúng là có miệng khó nói lên lời, bất kể là giải thích như thế nào đều không ổn, nếu không hoặc là mình sai, hoặc là muội muội của mình sai .
Thập tứ công chúa vui mừng nói: “Nếu chúng ta đánh bại hải tặc Ca Âu… ta nhất định phải tới quần đảo Đại Mã Cáp xem sao… từ trên sách ta đọc được cá Đại Mã Cáp của quần đảo Đại Mã Cáp vô cùng ngon miệng, tới khi đó ta mời mọi người cùng ăn cá Đại Mã Cáp.”
Đặc Lan Khắc Tư sảng khoái nói: “Được, không có vấn đề gì, chỉ cần công chúa muốn, Phong lĩnh phê chuẩn, tới lúc đó chính tôi sẽ đón công chúa đi. Người là công chúa đế quốc đầu tiên tới Mỹ Ni Tư, cũng là công chúa đế quốc đầu tiên dám đi tới biển Ca ri bê, tôi bội phục dũng khí của công chúa. Bất quá nghe nói nơi đó hơi lạnh…”
Chính đang nói thì nhìn thấy cửa phòng mở ra, Ngu Mạn Ái tủm tỉm cười đi vào, mặt đầy gió xuân, giống như nhặt được vàng vậy, nàng tươi cười đi qua bên cạnh mọi người, trong ánh mắt hiếu kỳ của mọi người đi tới trước thập tứ công chúa, nhỏ giọng không biết thì thầm cái gì bên tai thập tứ công chúa, thập tứ công chúa sắc mặt tức thì trở nên ửng hồng, vừa ngạc nhiên lại vừa hưng phấn nói: “Thực thế sao?”
Ngu Mạn Ái gật đầu mỉm cười nói: “Đương nhiên là thật rồi, còn giả được sao?”
Thập tứ công chúa ra sức trấn áp sự hưng phấn của mình, nhỏ giọng nói: “Gọi, không, mời bọn họ vào.”
Ngu Mạn Ai đi ra ngoài, ngay sau đó dẫn đám người công tước Ốc Lặc Nhĩ vào, nhân tiện hỏi thăm thập tứ công chúa. Đoàn người công tước Ốc Lặc Nhĩ mặc dù từ đường xa mà tới, nhưng mỗi người đều là ông chủ lớn của thương đoàn mậu dịch, sống trong nhung lụa, nên tỏ ra vô cùng quý phái, một số người còn thoáng mang vẻ ngạo nghễ, nhưng ở trước mặt thập tứ công chúa bọn họ thực sự rất cung kính, có lẽ loại cung kính này nguyên nhân là bởi vì Dương Túc Phong.
Sau khi nói một loại những lời hỏi han và cảm tạ, Ốc Lặc Nhĩ tự mình dâng lễ vật cho thập tứ công chúa, đó là một cái hộp nho nhỏ, cũng không biết bên trong đựng cái gì, nhưng những người này đã ra tay đương nhiên không thể là vễ vật tùy tiện được.
Thập tứ công chúa đưa tay nhận lấy cái hộp, mỉm cười nói: “Các ngươi vất vả rồi… đây là cái gì?”
Đám người Ốc Lặc Nhĩ mỉm cười không nói.
Ngu Mạn Ái ghé sát vào bên tai thập tứ công chúa, giọng nói hết sức nhỏ bé: “Bọn họ dâng lên công chúa một chút đồ chuyện riêng tư…”
Thập tứ công chúa chần chừ nói: “Ta… không thể nhận…”
Ngu Mạn ái mau chóng lại nhỏ giọng thì thầm bên tai thập tứ công chúa, chỉ thấy thập tứ công chúa thần sắc cổ quái, không biết thế nào mới được.
Phải một lúc lâu sau, sắc mặt thập tứ công chúa ửng hồng, có chút thẹn thùng chậm rãi nói: “Vậy… ta cám ơn hảo ý của các ngươi… ta thay mặt cho Dương Túc Phong cám ơn hảo ý của các ngươi…”
Đám người công tước Ốc Lặc Nhĩ sảng khoái nói: “Điều này là nên mà! Xin thay chúng tôi hỏi thăm Phong lĩnh.”
Thập tứ công chúa mặt đỏ lên, vội vàng gật đầu.
Đám người công tước Ốc Lặc Nhĩ mỗi người tự kính thập tứ công chúa một chén rượu, rồi mới cao hứng rời đi.
Điệp Phong Vũ len lén mở chiếc hộp nhỏ ra xem, thì ra là một tấm ngân phiếu, con số bên trên là sáu trăm vạn, sáu trăm vạn đồng kim tệ, là ngân phiếu thông dụng của ngân hàng Cách Lai Mỹ, nàng mỉm cười gật đầu, sau đó mới cẩn thận thu lại. Nhưng thập tứ công chúa trong lúc vô tình nhìn thấy, tức thì sắc mặt trắng bệch, vội vàng cầm lấy tờ ngân phiếu, có chút chần chừ không biết phải làm thế nào.
Đặc Lan Khắc Tư nhìn qua, mắt tròn lên: “Giỏi thật đấy, cái lão chết tiệt Ốc Lặc Nhĩ này đúng là không biết tiếc, ra tay một phát là sau trăm vạn kim tệ.”
Điệp Phong Vũ cười lạnh nói: “Thế nào? Ngươi thèm à?”
Đặc Lan Khắc Tư liên tục lắc đầu, rối rít nói: “Không, không, không, không, không, ta không thèm chút nào.”
Ngu Mạn Ái mỉm cười, dường như cảm thấy vô cùng hài lòng, nhưng tựa hồ đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, tức thì sắc mặt có chút nhợt nhạt, dáng vẻ giống như cảm giác vô cùng hoảng sợ, nhưng lập tức khôi phục trở lai, rồi mỉm cười ghé sát bên tai thập tứ công chúa, thì thầm to nhỏ.
Thập tứ công chúa thờ phào một tiếng nhẹ nhõm, hai tay đưa tờ ngân phiếu kia cho Uyển Lăng Nguyên tổng đốc Dương Xuyên đạo, thành khẩn nói: “Uyển đại nhân, đây là tài chính kiến thiết cho công tước Ốc Lặc Nhĩ quyên cho Dương Xuyên đạo, mặc dù không nhiều, nhưng cũng có thể phát huy chút ít tác dụng, mong ngươi nhận lấy…”
Uyển Lăng Nguyên vội vàng đứng dậy nói: “Chuyên này sao được…”
Đặc Lan Khắc Tư uống sạch hồng tửu trong chén, sắc mặt không đổi nói: “Lão Uyển, thu lại đi, món tiền này khẳng định phải giao cho ngươi xử lý, người khác cầm đều có vấn đề, ta cầm cũng không được. Thập tứ công chúa cầm càng không ổn, bà chủ Ngu cầm cũng không ổn... quy củ của Phong lĩnh không phải là ngươi không biết, đây chẳng phải là con số nhỏ, sáu trăm vạn kim tệ đó, đủ để ăn mười tám viên đạn rồi… ngươi đừng tưởng cầm là xong. Phải tiêu thế nào cũng cẩn thận một chút, phải ghi chép vào tài liệu, đây là củ khoai bỏng tay đấy! Người của cục chống tham nhũng đều là đám vương bát đản lục thân bất nhận…” Uyển Lăng Nguyên ngẩn ra, mới miễn cưỡng nặn ra nụ cười nói: “Như vậy tôi thay lão bách tính của Dương Xuyên đạo cám ơn thập tứ công chúa.”
Điệp Phong Vũ cười lạnh nói: “Các ngươi làm gì thế? Còn giả vờ giả vịt từ chối đưa đẩy.”
Chẳng ai để ý tới Điệp Phong Vũ, mỗi một người thần sắc đều vô cùng nghiêm trọng, Diệp Vãn Phong do dự nói: “Hay là báo cáo cho người của cục chống tham nhũng, trực tiếp nộp lên trên đi, kinh động tới Vũ Văn Y Trinh thì phiền toái đấy…”
Đặc Lan Khắc Tư chém đinh chặt sắt nói: “Không được giao! Giao rồi không có phần của Dương Xuyên đạo bọn ta nữa, hiện giờ nơi nào cũng thiếu tiền, món tiền này nếu mà nộp lên, cuối cùng thế nào cũng tới chỗ Tài Băng Tiêu, nơi đâu thiếu tiền là cô ta dùng vào chỗ đó, chúng ta chẳng có được lấy một sợi lông… nói chung là không thể giao, chúng ta phải nghĩ ra biện pháp thỏa đáng, chỉ cần món tiến này cuối cùng tìm tới trên người lão bách tính, thì chúng ta tối đa là ăn một trận phê bình, hẳn là không phải ngồi nhà lao.”
Đới Dương Sâm từ đầu tới cuối không nói gì lên tiếng: “Có ngồi nhà lao hay không, tới lúc đó chẳng tới lượt chúng ta quyết định nữa.”
Đặc Lan Khắc tư suy nghĩ cặn kẽ rồi quay đầu sang nói với Ngu Mạn Ái: “Bà chủ Ngu, chuyện này đều là do cô gây nên, vừa rồi đại khái là cô cũng biết lợi hại rồi, tiền nhân hậu quả cô cũng biết, tới khi đó Phong lĩnh hỏi tới, cô chớ nói mình không có mặt…”
Ngu Mạn Ái có chút bối rối cười bồi nói: “Các vị còn sợ tôi chạy mất hay sao? Để tự tôi nói rõ với Dương Túc Phong trước vậy, chuyện không liên quan tới thập tứ công chúa, đều là bản thân tôi nhất thời mất sáng suốt… thôi vậy, bây giờ tôi đi đánh điện thoại cho Dương Túc Phong, xem xem món tiền này xử lý như thế nào.”
Đặc Lan Khắc Tư và Đới Dương Sâm đồng thanh lên tiếng: “Cô muốn chết! Cô còn chưa bị mắng đủ à?”
Ngu Mạn Ái len lén rụt cổ lại.
Thập tứ công chúa cuối cùng không nhẫn nại được, hồi nghi nói: “Các ngươi đừng có chơi đánh đố nữa được hay không? Các ngươi nói cho nghiêm túc một chút, ta cảm thấy có chút không ổn, trong lòng cứ sờ sợ, chuyện này rốt cuột là như thế nào? Sao còn nghiêm trọng tới mức phải ăn đạn?”
Đặc Lan Khắc Tư thở dài nói: “Không sao, chủ yếu là món tiền này không hợp quy củ lắm, người của cục chống tham nhũng khẳng định sẽ tra xét, chúng tôi đều không muốn tới trong đó uống cà phê. Ha ha, công chúa không cần khẩn trương, món tiền này chúng ta thu mặc dù không ổn lắm, nhưng chỉ cần chi tiêu sạch sẽ rõ ràng, ở đây lại có nhiều người làm chứng như vậy, người của cục chống tham nhũng hỏi tới, nhiều nhất là làm một bản khẩu cung, viết giấy đảm bảo gì đó thôi. Đương nhiên, cũng chỉ có bà chủ Ngu mới có cái thể diện này, có cái lá gan này, dù sao chúng tôi cũng không dám…”
Ngu Mạn Ái sắc mặt có chút cổ quái, không nói gì cả nhưng tựa hồ cũng có chút hối hận rồi.
Thập tứ công chúa vẫn không hiểu rõ lắm, nhưng nhìn sắc mặt của mọi người là biết rằng vừa rồi nhận tờ ngân phiếu kia là có rất nhiều vấn đề, chỉ không biết hậu quả nghiêm trọng nhường nào, cho nên tỏ ra thấp thỏm lo lăng khác thường, thận trọng nói: “Ta làm sai rồi a? Ta…”
Điệp Phong Vũ cau mày, khinh thường nói: “Không phải chỉ là một tờ ngân phiếu sao? Cần hưng sư động chúng làm cái gì? Dương Túc Phong còn có thể giết các ngươi à?”
Những người khác không nói gì, nhưng sắc mặt nặng nề, loại tình huống này không phải là không thể.
Sắc mặt thập tứ công chúa càng thêm nhợt nhạt.
Đặc Lan Khắc Tư liếc Điệp Phong Vũ một cái, lạnh lùng nói: “Cô thì biết cái gì? Nếu là cô, sớm đã bị xử bắn cả mười mấy lượt rồi! Đây là quy củ của phủ đại đô đốc Y Vân, cũng là pháp luật của quân Lam Vũ. Nếu đều giống như đế quốc, tùy tiện ăn hối lộ, biển thủ tài sản quốc gia, làm cho tối tăm thối nát, thì Mỹ Ni Tư còn phát triển sao được nữa? Nói cho cô biết, đừng nói trên tấm ngân phiếu này có sáu con số 0, cho dù là có hai con số 0, nếu bị người của cục chống tham nhũng bắt được, cô sẽ phải ngồi nhà lao, không nói tới tình người gì hết… các cô chẳng phải là không biết Chu Đức Uy…”
Điệp Phong Vũ có chút ngạc nhiên.
Sắc mặt thập tứ công chúa có chút trắng nhợt, kinh ngạc nói: “Chu Đức Uy ở chỗ các ngươi sao?”
Cung Tử Yên tựa vào khung cửa, uể oải ngáp dài, thản nhiên nói: “Chẳng làm gì cả, đêm nay ngủ cùng công chúa thôi.”
Điệp Phong Vũ lạnh lùng nói: “Ngươi! Hỗn láo! Công chúa thân phận như thế nào, sao có thể ngủ cùng với ngươi.
Cung Tử Yên không hiểu nhìn nàng một cái, chẳng thèm để ý tới nàng, thờ ơ nói: “Cô khẩn trương cái gì, công chúa cũng không phản đối, nào đến lượt cô tới quát tháo! Ta cũng là nữ nhân, có gì mà đáng sợ, cô cho rằng ta sẽ làm gì công chúa hay sao? Hừ!”
Thập tứ công chúa thần tình cổ quái nói: “Đa tạ ý tốt của cô, nhưng... ta không quen ngủ hai người.”
Cung Tử Yên lạnh nhạt nói: “Như thế này cũng không được à?”
Nói rồi đưa tay ra, một sợi dây thép từ trong ống tay áo của nàng bay ra, cắm lên một vách tường khác, nàng giơ tay lên, một đầu kia của sợi giây thép cũng cắm lên vách tường, giăng ngang trên không trung. Cung Tử Yên phất tay một cái, thân thể liền nhẹ nhàng hạ xuống trên dây thép, hai chân tách ra, sau đó nằm xuống, không nhúc nhích chút nào.
Điệp Phong Vũ tức thì ngạc nhiên.
Thập tứ công chúa hiếu kỳ đi tới, khe khẽ đưa tay ra chạm vào dây thép dưới người Cung Tử Yên, dây thép tức thì rung rinh, thân thể Cung Tử Yên theo đó cũng rung rinh, phảng phất như sắp ngã xuống vậy, làm cho thập tứ công chúa sợ tới mặt có hơi trắng đi, e Cung Tử Yên bị ngã xuống, nhưng sau thấy Cung Tử Yên vẫn lắc qua lắc lại, mà thủy chung không ngã xuống, lúc này mới yên tâm, nàng hâm mộ vuốt ve sợi dây thép đó, khâm phục công phu cao cường của Cung Tử Yên.
Cung Tử Yên nhắm mắt lại, dường như thực sự muốn ngủ vậy, lạnh nhạt nói: “Các ngươi không cần để ý tới ta, nên làm gì thì cứ làm nấy đi, chỉ cần các ngươi không rời khỏi gian phòng này, thì sinh mạng của các ngươi không có nguy hiểm, không cần quản tới chuyện của ta, các ngươi muốn đánh muốn chửi Dương Túc Phong thì cứ tùy tiện, ta chẳng nghe thấy gì hết đâu.”
Thập tứ công chúa ghé lên trên sợi giây thép, nghiêng đầu hiếu kỳ nói: “Cung cung chủ, cô và Dương Túc Phong có quan hệ gì?”
Cung Tử Yên lạnh lùng nói: “Quan hệ khế ước, ta phải bán mạng cho y một năm.”
Thập tứ công chúa càng thêm tò mò, ngạc nhiên nói: “Vì sao vậy? Cô là cung chủ của Nghi Hoa Cung mà, cô còn cần lập khế ước gì với Dương Túc Phong chứ? Có chuyện gì mà Nghi Hoa Cung các cô không làm được? Chẳng lẽ là bởi vì Phổ Đà Sơn Hải Thiên Phật Quốc?”
Tâm tình của Cung Tử Yên hiển nhiên cũng có chút buồn bực, buồn buồn đáp: “Nhà nào cũng có rắc rối của mình cả, nữ vương mới của Âm Nguyệt Hoàng Triều bọn ta tên là An Lạp Lệ Lôi kia... thôi vậy, nói ra cô cũng không hiểu được.”
Thập tứ công chúa đột nhiên sặc mặt có chút quái dị, nhỏ giọng hỏi: “Cô thích Dương Túc Phong à?”
Cung Tử Yên lạnh nhạt nói: “Ta thích y ư? Ha ha, cô không thấy cô hỏi quá nhiều sao?”
Thập tứ công chúa vì vậy ngoan ngoãn ngậm miệng lại, thần tình có chút ảm đạm.
Điệp Phong Vũ đi tới, tức giận nói với Cung Tử Yên: “Làm sao cô có thể dùng ngữ khí đó nới với công chúa?”
Cung Tử Yên đột nhiên duỗi chân ra, ngồi dậy, hai chân soạc thẳng, dán sát lên trên dây thép, khinh thường nói: “Điệp Phong Vũ, câm cái miệng thối của ngươi lại, ta cảm thấy con người của công chúa còn không tệ, cho nên mới nói chuyện với cô ấy. Nếu là ngươi, ta không giết ngươi cũng điểm vào huyệt của ngươi, miễn cho người lèm bà lèm bèm, công chúa thì ghê lắm à? Bên người Dương Túc Phong không thiếu công chúa, dù là nữ vương cũng có một đống...”
Sắc mặt công chúa tức thì trở nên có chút nhợt nhạt.
Điệp Phong Vũ không cam lòng: “Bọn họ có là cái gì chứ? Làm sao có thể sánh với công chúa của bọn ta được?”
Cung Tử Yên lạnh lùng khinh miệt nói: “Các ngươi muốn so sánh cái gì? So thực lực? Các ngươi còn có lực lượng gì nữa? So mỹ mạo? Ba nữ nhân xếp hạng nhất trên bảng Giang Sơn Tuyệt Sắc, trừ Phong Tĩnh Hiên của Hải Thiên Phật Quốc ra, thì hai người khác đều đang bán mạng cho Dương Túc Phong, thậm chí nguyện ý sinh con cho y... các ngươi có cái gì đáng khoe khoang chứ?”
Điệp Phong Vũ tức thì không xuống nước được, giận không nói lên lời: “Ngươi...”
Thập tứ công chúa lại khẽ buông một tiếng thở dài, có chút chua xót nói: “Cô nói đúng, bọn ta đúng là không có gì đáng khoe khoang cả.”
Điệp Phong Vũ muốn nói gì, nhưng lại nói không ra.
Nàng muốn phản bác, nhưng không có cơ hội phản bác.
Cung Tử Yên nói không sai, hiện giờ đế quốc Đường Xuyên đúng là không có lực lượng để thập tứ công chúa được người khác coi trọng đầy đủ, mà bên người Dương Túc Phong cũng đúng là tụ tập Tiêu Tử Phong và Tinh Tuyệt nữ vương của nước Lâu Lan, hai mỹ nữ xếp hàng thứ nhất trên bảng Giang Sơn Tuyệt Sắc, thập tứ công chúa bất kể là từ phương diện nào mà nói, đều không đáng được khoe khoang.
Điệp Phong Vũ rất không cam lòng địa vị của mình bị người ta coi thường.
Cung Tử Yên thong thả nói: “Cô cũng không cần tự ti, không có chỗ nào đáng khoe khoang cũng chẳng cần tự ti, mỗi một con người đều bình đẳng, không có cái gọi là ai coi thường ai cả. Khắc Lệ Tô Na nói con người cô không tệ, ta cũng thấy cô không tệ, vừa không yếu đuối, vừa không ti tiện, có chủ kiến và suy nghĩ của mình, tự biết mình, điều này đã rất không đơn giản rồi.”
Thập tứ công chúa tò mò nói: “Khắc Lệ Tô Na nói cả những điều đó với cô? Phải rồi, cô ấy hiện giờ sống như thế nào?”
Cung Tử Yến hời hợt nói: “Hẳn là rất tốt, thủ hạ chỉ huy thiên quân vạn mã mà, bất quá ta cũng không biết.”
Thập tứ công chúa có chút gấp gáp hỏi: “Vậy cô ấy đã sinh em bé chưa?”
Cung Tử Yên tò mò hỏi: “Chưa, cô quan tâm tới điều ấy à?”
Thập tứ công chúa sắc mặt hơi đỏ lên, nhưng mau chóng khôi phục vẻ bình thường, nói nhanh: “Ta đương nhiên phải quan tâm rồi! Cô ấy ở cùng Dương Túc Phong lâu như vậy rồi, hẳn phới sớm sinh em bé...”
Cung Tử Yến hờ hững nói: “Không nghe thấy cô ta sinh con... cô tự lấy báo mà xem, Dương Túc Phong chỉ có một đứa con...”
Thập tứ công chúa thò đầu nhìn qua gian phòng, quả nhiên ở trên bàn trà nhìn thấy xếp chỉnh tế báo chí do quân Lam Vũ xuất bản, cũng có báo do đế quốc xuất bản, thậm chí còn có báo do nước Mã Toa xuất bản. Đại khái là hơn mười tờ, tờ ở trên cùng là (nhật báo quân Lam Vũ), trên trang bìa là tấm ảnh lớn của Dương Túc Phong, y bế con gái Tiểu Bất Điểm của mình, cô bé nghịch ngợm đưa tay béo mũi y, làm mũi của y bị véo cho đò dừ, đại khái là do cô bé làm cho y bị đau, cho nên y chỉ đánh trợn mắt lên, nghiêng đầu ra xa xa, tránh khỏi con gái của mình, đồng thời làm mặt quỷ với con gái của mình, thần thái hết sức quái dị.
Thập tứ công chúa nhìn qua, tức thì không nhịn được phì cười ra tiếng.
Cung Tử Yên từ trên dây thép nhảy xuống, lấy dưa mật ở trên bàn, cắn hai miếng, rồi bình thản nói: “Có phải là cô thấy rất buồn cười không?”
Thập tứ công chúa mỉm cười đáp: “Ừ, y làm cha đúng là không xứng chức...”
Cung Tử Yên gật đầu: “Cô cũng nhìn ra rồi, tấm ảnh này làm rất nhiều người cười chảy nước mắt.”
Thập tứ công chúa mang theo nụ cười, nhìn kỹ bộ dạng làm trò của Dương Túc Phong.
Điệp Phong Vũ chỉ cảm thấy hứng thú với các tin tức khác trên báo chí, nhìn thấy bộ dạng của Dương Túc Phong là nàng lại muốn nổi giận.
Hôm nay trên trang nhất (Nhật báo quân Lam Vũ) đăng tải văn chương của Tài Tiêm Tiêm, trình bày chi tiết ý nghĩa quan trọng quan Lam Vũ chính thức tuyên bố thành lập phủ đại đô đốc Y Vân, ngày 1 tháng 1 năm 1730, mùng một tết, quân Lam Vũ chính thức phát ra thông báo, tuyên bố thành lập phủ đại đô đốc Y Vân, quản hạt các địa khu Mỹ Ni Tư, La Ni Tây Á, Lỗ Ni Lợi Á, đảo Sùng Minh, còn cả các địa khu vương quốc Cáp Lạp Lôi, vương quốc Ương Già và vương quốc Lâu Lan mới thuần phục gần đây nhất. Đương nhiên Dương Túc Phong là đại đô đốc không thể thay thế, những quan viên chủ yếu khác cũng không có biến hóa gì lớn, chỉ có Cổ Địch Sâm trở thành tân chủ nhiệm của hành chính ủy viên hội, toàn diện phụ trách sự vụ hành chính thường ngày.
Cổ Địch Sâm sau khi nắm quyền, lập tức đao to búa lớn tiến hành nhiều mục cải cách, đem nhiều chính lệnh của Dương Túc Phong đẩy đi hết, thể hiện đầy đủ bản sắc mạnh mẽ quyết đoán của cường nhân chính trị, hắn chẳng những thần phục được vương quốc Cáp Lạp Lôi, mà còn trong hai ngày ngắn ngủi còn phác thảo ra phương án cụ thể thúc đẩy pháp điển quân Lam Vũ ở vương quốc Cáp Lạp Lôi, vương quốc Lâu Lan, vương quốc Ương Già, đồng thời lấy được sự phê chuẩn của Dương Túc Phong, lập tức ba vương quốc này triển khai cách mạng ruộng đất quy mô lớn, được tuyệt đại đa số lão bách tính cùng khổ ủng hộ, thoáng một cái dựng lên quyền uy tuyệt đối cho quân Lam Vũ.
Ngày 16 tháng 1 năm 1730 Dương Túc Phong ban bố mệnh lệnh, bổ nhiệm Lô Khắc Lôi Đế Á làm nữ vương nước Lâu Lan, quản lý tất cả sự vụ chính trị của vương quốc Lâu Lan, nhưng không bao gồm sự vụ quốc phòng và ngoại giao. Vương quốc Lâu Lan mới, thuộc về sự lãnh đạo của phủ đại đô đốc Y Vân, chấp hành pháp lệnh của phủ đại đô đốc Y Vân, nhưng có quyền xem xét quyết định, có quyền lực độc lập tự chủ cao độ. Cùng với việc nữ vương mới của nước Lâu Lan tuyên thệ nhậm chứ, quốc phòng của nước Lâu Lan cũng được xây dựng lại, một vạn quân quốc phòng nước Lâu Lan sẽ chủ yếu do người Ương Già đảm nhiệm.
Nữ vương nước Ương Già không đổi, vẫn là Đại Lôi Nhĩ, nhưng Phất Lôi Đát bị điều tới bên người Dương Túc Phong, Tụ Phong cũng bị điều tới quân bộ quân Lam Vũ nhậm chức, Da Trạch Bội Ti bị điều tới hành chính ủy viên hội, phụ trách hiệp trợ soạn thảo định ra pháp luật, trên thực tế, nàng chính là cố vấn luật pháp tư nhân của Dương Túc Phong. Đương nhiên, cũng có người nói ở sau lưng, đây thuần túy là do Dương Túc Phong muốn đưa nàng tới bên cạnh mới an bài một chức vụ. Ngũ đại mỹ nữ vốn có của vương quốc Ương Già, ở trong nước chỉ còn lại bản thân Đại Lôi Nhĩ, bộ phận quan viên của vương quốc Ương Già, thì dó một số quan viên vốn là của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á đảm nhận, ví như công tước Mễ Lạc đảm nhiệm đại thần chính vụ của vương quốc Ương Già.
Quốc vương vương quốc Cáp Lạp Lôi là Ni Cổ Lạp Tư tuyên bố từ bỏ quyền lực, giao chính quyền cho người phát ngôn của quân Lam Vũ. Vương quốc Cáp Lạp Lôi bị chia thành hai tỉnh, do công tước Phân Lãng nguyên là đại thần bộ chính vụ đảm nhiệm quan chấp hành hàng đầu của tỉnh Đông Cáp Lạp Lôi, công tước Tiêu Khẳng Lợi của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á đảm nhiệm quan chấp hành hàng đầu của Tây Cáp Lạp Lôi. Tất cả quân đội Cáp Lạp Lôi đều dưới sự suất lĩnh của đại tướng quân Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ, tiếp thụ chỉnh đốn và cải biên, đại đa số nhân viên, đều được tăng cường cho sư đoàn 103 của Lam Sở Yến, nhất là những thợ săn rừng thẳm sở trường xạ kích.
Thập tứ công chúa đẩy bả vai Điệp Phong Vũ, nhỏ giọng nói: “Ngươi ngẩn ra làm gì thế?”
Điệp Phong Vũ có chút chua xót nói: “Không có, chỉ xem báo thôi.”
Thập tứ công chúa lật báo, tùy ý hỏi: “Có tin tức gì đặc biệt không? Tin gì cho ngươi ấn tượng sâu nhất ?”
Điệp Phong Vũ hờ hững nói: “Quân Lam Vũ muốn động thủ với nước Y Mộng rồi, bước chân chiến tranh của bọn họ tới bao giờ mới có thể dùng lại.
Thập tứ công chúa khẽ mỉm cười, nụ cười tựa hồ có chút chua xót.
Đúng thế, bước chân chiến đấu của quân Lam Vũ khi nào mới có thể dừng lại, mà nàng, lại khi nào mới có thể chính mắt nhìn thấy Dương Túc Phong.
Buổi tối ngày hôm đó, Tiêu Phương Tạ đại biểu cho quân Lam Vũ thiết yến hoan nghênh thập tứ công chúa tới địa khu Mỹ Ni Tư ở khách sạn Đế Hào.
Lần này quân Lam Vũ an bài cuối cùng cũng làm cho Điệp Phong vũ càm thấy hơi tốt một chút, Tiêu Phương Tạ bao cả phòng ăn làm lễ tẩy trần cho công chúa, đồng thời chuẩn bị thức ăn quý giá hiếm có, mặc dù phòng ăn này chỉ là một trong những cái phòng ăn đặc sắc của khách sạn Đế Hào, hơn nữa không gian cũng không lớn, nhưng dù sao cũng là một không gian độc lập, bố trí và trang sức cũng coi như xa hoa, trong vẻ lộng lẫy thể hiện đầy đủ khí khái điển nhã cao quý, có thể hơi thỏa mãn một chút lòng hư vinh của nàng, ngược lại thập tứ công chúa chẳng cảm thấy gì.
Từ sau khi tới địa khu Mỹ Ni Tư, thập tứ công chúa tựa hồ đã nắm bắt được tâm tư của Dương Túc Phong, y hi vọng thập tứ công chúa có thể bỏ thân phận công chúa xuống, lấy ánh mắt của một nữ nhân phổ thông bình đẳng để xem xét Mỹ Ni Tư, nhìn thấy mỗi một người của Mỹ Ni Tư, nhìn thấy mỗi một sự kiện của Mỹ Ni Tư, mà không phải là thân phận của công chúa, lấy ánh mắt cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh địa khu Mỹ Ni Tư.
Chỉ đáng tiếc, Điệp Phong Vũ không hiểu ra điều này, hoặc là, mặc dù nàng hiểu ra, nhưng nàng không muốn dùng ánh mắt bình đằng để nhìn Dương Túc Phong, nhìn tên Dương Túc Phong không ra hồn năm xưa nàng không phí chút sức lực cũng có thể giết chết.
Trong lúc yến hội tiến hành, Tiêu Phương Tạ đại biểu cho phủ đô đốc Y Vân. Giới thiệu đơn giản qua tình hình cơ bản của địa khu Mỹ Ni Tư, cùng với hướng hành động đại khái của quân Lam Vũ, một lần nữa hứa quân Lam Vũ sẽ bước lên lãnh thổ của đế quốc vào năm nay, cùng quân đội đế quốc Đường Xuyên chung sức đối phó với quân đội nước Mã Toa, bảo hộ kinh đô Ni Lạc Thần không bị quân đội nước Mã Toa bao vây.
Hắn nói, địa khu Mỹ Ni Tư đại bộ phận thực hiện cải cách ruộng đất, giải phóng nô lệ, phát triển sản xuất ba loại nhiệm vụ cơ bản nhất, hiện giờ trọng điểm công tác là hoàn toàn miễn trừ thuế nông nghiệp, ra sức nâng đỡ nông nghiệp phát triển, đề cao trình độ kỹ thuật nông nghiệp, đề cao sản lượng, giải quyết vấn đề lương thực kéo dài xưa nay của địa khu Mỹ Ni Tư. Thông qua ra sức phát triển nông nghiệp, để ra sức phát triển công thương nghiệp, đại bộ phận địa khu dưới sự khống chế của quân Lam Vũ đã giải quyết được vấn đề ăn mặc, trị an xã hội ổn định, nhân dân an cư lạc nghiệp, có một số địa khu, chủ yếu là địa khu Cách Lai Mỹ, đã xuất hiện quần thể người có cuộc sống tương đối giàu có.
Đương nhiên, Tiêu Phương Tạ cũng không phủ nhận, trước mắt địa khu Mỹ Ni Tư còn có rất nhiều khó khăn, chủ yếu là tồn tại cản trở cải cách chính trị, vấn đề liên quan tới phân phối lợi ích, rất nhiều chuyện có thể trở nên nhức nhối. Nhất là pháp điển của quân Lam Vũ nêu rõ yêu cầu những người được ban lợi ích giao ra ruộng đất, giải phóng nô lệ, gặp phải cản trở cực lớn. Quân Lam Vũ phải dựa vào vũ lực mới có thể bảo vệ tôn nghiêm của pháp điển quân Lam Vũ, thủ đoạn hòa bình làm không xong, phải dùng phương pháp vũ lực, đảm vào quảng đại quần chúng nhân dân có được lợi ích thực tế chân chính.
“Khẩu hiểu là vô dụng, chỉ có đem kim tệ đặt vào trong túi người ta, thì người ta mới có thể thực sự tin tưởng ngươi, mọi người xem báo chí của Cách Lai Mỹ, chửi ta dữ dội như thế nào, cái gì mà vấn đề đạo đức, vấn đề nhân cách, giống như là muốn đem ta ăn sống nuốt tươi vậy, nhưng nếu ta nói với bọn họ, sau này chuyện của Cách Lai Mỹ ta sẽ không quản nữa, ngươi xem xem bọn họ sẽ như thế nào, lập tức quỳ ngay xuống dưới chân ta cầu xin, không có lưỡi lê của quân Lam Vũ chúng ta bảo hộ, bọn họ đi đâu kiếm được lợi khuận kếch xù như vậy.” Tiêu Phong Tạ tường thuật lại một đoạn lời nói của Dương Túc Phong.
Thập tứ công chúa trầm tư gật đầu.
Ngoài ra vấn đề di dân và việc làm cho người dân cũng là công tác trọng điểm trước mắt của phủ đại đô đốc Y Vân. Địa khu Mỹ Ni Tư trải qua hơn bảy năm chiến loạn, nhân khẩu giảm sút cực kỳ mạnh mẽ, địa khu Tình Xuyên đạo nhân khẩu tổn thẩn quá chín mươi phần trăm, hiện giờ địa khu Tình Xuyên đạo, cơ bản đều là di dân ngoại lai, từ Tô Khắc La, Tháp Lâm, Mễ Á Lôi, những địa khu nhân số vượt quá năm trăm vạn di cư tới Tình Xuyên đạo, dựa theo kế hoạch, còn phải cần ít nhất một ngàn vạn di dân, mới có thể khôi phục được sản xuất của Tình Xuyên đạo, thỏa mãn nhu cầu phát triển sau này.
Cùng với sự phát triển nhảy vọt của nông nghiệp, khu vực dưới quyền khống chế của quân Lam Vũ lại một lần nữa tài nguyên nhân lực trở thành vấn đề, thiếu thốn nhân tài kỹ thuật tố chất cao, trở thành chướng ngại quan trọng nhất hạn chế sự phát triển của những địa khu này, quân Lam Vũ thành lập rât nhiều trung tâm nghiên cứu đa khoa ở địa khu Cách Lai Mỹ, đầu tư vô số tài chính, nhân lực, vật lực để nghiên cứu kỹ thuật mới, để mau chóng đề cao đơn vị sản xuất, di dân bên ngoài vẫn không ngừng tràn vào, nhưng làm thể nào để phát huy tác dụng của bọn họ ở mức cao nhất, an bài hợp lý công việc cho bọn họ, đã trở thành vấn đề suy nghĩ mỗi ngày cả các quan viên chủ yếu của hành chính ủy viên hội.
Thập tứ công chúa mang theo nụ cười nhẹ nói: “Các ngươi nhất định sẽ làm càng tốt hơn, ta tin tưởng các ngươi.”
Tiếp theo đó, tổng đốc Dương Xuyên đạo là Uyển Lăng Nguyên giới thiệu chi tiết tình hình của Dương Xuyên đạo. Dương Xuyên đạo trải qua cơn điên cuồng cuối cùng của Thái Dương thần giáo, nhân khẩu bị mất đi rất nhiều, nhất là sức lao động tráng niên, cơ bản đã tổn thất hết. Vốn sau khi chiến đấu kết thúc, Thái Dương thần giáo có chừng sáu vạn tù binh, đại bộ phận đều là thanh tráng niên, vốn những tàn dư của Thái Dương thần giáo này, trải qua cải cách tư tưởng là có thể dùng được, nhưng bị Lam Sở Yến nói phải nhổ cổ tận gốc, hạ lệnh xử bắn toàn bộ, không chừa lại một ai.
“Hả?” Thập tứ công chúa phát ra tiếng kêu kinh ngạc nho nhỏ, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy tên nữ sát tinh Lam Sở Yến.
Do lao động cực độ thiếu thốn, tình hình đất đai của địa khu Dương Xuyên đạo bị bỏ hoang vô cùng nghiêm trọng, đất đai vốn có không nhiều, cũng có quá nửa không có người canh tác, sau này Dương Túc Phong tự minh tổ chức hội nghị phát triển kinh tế Dương Xuyên đạo, mọi người thương lượng được không ít biện pháp, ví như di dân số đông nô lệ và tù binh tới nơi này, tài chính trợ cấp ở mức độ cao ..v..v.. trải qua hơn một năm điều chỉnh của quân Lam Vũ, nỗ lực khôi phục sản xuất, Dương Xuyên đạo hiện giờ đã cơ bản đi trên quỹ đạo bình thường, nhưng nền móng còn rất mỏng manh, vấn đề chủ yếu là tài chính đầu tư không đủ, mức độ sinh hoạt của người dân còn tương đối thấp, hơn nữa hoạt động thương nghiệp mậu dịch cũng không đủ sôi nổi, trừ cảng Mễ Luân ra, những địa khu khác không khí thương mại rất hời hợt.
Uyển Lăng Nguyên cảm khái nói, bản thân Dương Xuyên đạo không có tài nguyên gì phong phú cho lắm, hơn nữa đất đai cằn cỗi, dân tộc thiểu số nhân khẩu tương đối nhiều, trình độ văn hóa và trình độ kỹ thuật của bọn họ cũng tương đối thấp, nếu không có cao tầng quân Lam Vũ quan tâm hỗ trợ, tình huống khẳng định sẽ càng thêm tệ hại. Hiện giờ các cấp chính phủ quân Lam Vũ của Dương Xuyên đạo đem trọng điểm công tác đặt trên sản xuất nông nghiệp, ra sức phát triển nghề nuôi trồng và vườn trồng bông, đồng thời tới các địa khu khác kinh tế giàu có, ví như địa khu Cách Lai Mỹ kêu gọi đầu tư.
Uyển Lăng Nguyên giới thiệu, dưới sự ủng hộ mạnh mẽ của Dương Túc Phong, càng ngày càng có nhiều tài chính bắt đầu tiến vào Dương Xuyên đạo, nhưng món tài chính này đại bộ phận đều đầu tư vào cảng Mễ Luân, khiến cho nơi này trong một năm ngắn ngủi, phát sinh ra biến hóa cực lớn, cũng giống như tòa khách sạn Đế Hào này. Cũng chính là mới khánh thành không lâu, chính thức đưa vào sử dụng thời gian chưa tới ba tháng.
Thập tứ công chúa nghe vô cùng cẩn thận, thỉnh thoảng hỏi một hai vấn đề nho nhỏ.
Nàng có thể cảm giác đầy đủ được, hiện giờ địa khu Mỹ Ni Tư đã không còn là địa khu Mỹ Ni Tư không ai muốn đến trước kia nữa. Địa khu Mỹ Ni Tư hiện nay, xã hội an định, trị an ổn định, kinh tế phát triển cao tốc, mức độ sinh hoạt của người dân không ngừng đề cao, rất nhiều thứ mà nàng chưa bao giờ được thấy, xuất hiện lần đầu tiên ở địa khu Mỹ Ni Tư, ví như đèn điện, điện thoại ..v..v..v… những thứ này đại lục đế quốc không có, những sự vật mới mẻ này xuất hiện, đã nói rõ địa khu Mỹ Ni Tư ở rất nhiều phương diện, đã đi trước nội địa đế quốc.
Đây là một phát hiện rất thống khổ, nhưng nàng không thể không thừa nhận sự thực này, hơn nữa những sự thực này, đều không tách rời cùng một người có tên là Dương Túc Phong, có lẽ, ở dưới rất nhiều trường hợp, y đều không được người ta chú ý, thậm chí sẽ bị người ta cho rằng y có thể bỏ qua. Nhưng, một khi địa khu Mỹ Ni Tư không có sự tồn tại của y, tất cả mọi thứ mà Uyển Lăng Nguyên giới thiệu, đều sẽ đương nhiên biến mất tăm tích.
Trong bữa yến tiệc Ngu Mạn Ái thể hiện trọn vẹn thủ đoạn giao tiếp của mình, nói nói cười cười, phong tình muôn vẻ, làm cho không khí yến hội tương đối hài hòa và sôi động, tới ngay cả Điệp Phong vũ tâm tình buồn bực, cũng hiện ra không ít nụ cười, thậm chí thi thoảng nàng cũng cảm thấy, ở cùng mọi người ngồi đây đúng là một chuyện thoải mái, bọn họ đều là những người rất tài hoa, hơn nữa lại chân thành. Đương nhiên, ngoại trừ cái lão Mễ Nặc Tư Lương Cách kia ra, lão ta chính là một tên chính khách giảo hoạt trời sinh, chỉ đáng tiếc, bởi vì chuyện ở Bảo Ứng phủ kia, mình và những người này vĩnh viễn đều không thể đi tới cùng một chỗ.
Trong bữa tiệc phát sinh ra một chuyện nho nhỏ xen ngang, đó chính là có người khách từ xa tới chỉ đích danh muốn tìm Ngu Mạn Ái, nghe nói là hội thương nghiệp của Cách Lai Mỹ xa xôi tới đây, mà người dẫn đầu, không ngờ là công tước Ốc Lặc Nhĩ đỉnh đỉnh đại danh, Ngu Mạn Ái chỉ đành cáo từ rời đi. Sau mới biết, thì ra là có một thương đoàn mậu dịch trọng yếu của Cách Lai Mỹ, dưới sự suất lĩnh của chính công tước Ốc Lặc Nhĩ tới cảng Mễ Luân tiến hành đầu tư thị sát, Ngu Mạn Ái là người ở tuyến đầu trung gian, bọn họ muốn tìm Ngu Mạn Ái nghe ngóng tình hình.
Đối với công tước Ốc Lặc Nhĩ, những người ngồi đây trừ thập tứ công chúa và Điệp Phong Vũ ra, thì những người khác đều không xa lạ gì, vị công tước Cách Lai Nhĩ người thân đông đảo này, trong trận chiến tranh đoạt chính quyền năm xưa, sai lầm đứng ở bên phía Ô Mạn Lặc Tư, nhưng hắn rất nhanh chóng sửa chữa sai lầm của mình, trở thành minh hữu trung thành của quân Lam Vũ, có lẽ là để bù đắp cho sai lầm của mình, vị công tước Ốc Lặc Nhĩ này luôn vô cùng tôn kính Dương Túc Phong, đối với một chỉ thị của y đều chấp hành cực kỳ triệt để, làm cho một số lúc để bản thân Dương Túc Phong cũng cảm thấy ngại ngùng, không tùy tiện dám nhờ hắn làm cái gì, công tước Ốc Lặc Nhĩ ra sức phát triển công thương nghiệp ở Cách Lai Mỹ, nỗ lực thúc đẩy kinh tế phát triển của Cách Lai Mỹ, đồng thời kéo theo sự phát triển của địa khu kinh tế Tử Xuyên đạo, rất được các quan viên của quân Lam Vũ hoan nghênh, lần này hắn tới Dương Xuyên đạo, cũng là bởi vì Dương Túc Phong mới tới, hi vọng hắn có thể giúp đỡ Dương Xuyên đạo mau chóng trở nên phát triển.
“Trong con mắt đều chỉ biết đến tiền hết.” Điệp Phong Vũ nhỏ giọng lẩm bẩm, mang theo một chút vẻ miệt thị khó phát giác.
Tiêu Phương Tạ không tán đồng cười rồi bình thản nói: “Cô không lo việc nhà nên không biết quý gỗ củi, chúng tôi cũng không có cách nào cả, thu nhập tài chính chủ yếu là phải dựa vào bọn họ mà! Cảng Mễ Luân trăm công ngàn việc, rất nhiều phương diện cần tài chính đầu tư, chỉ riêng dựa vào mỗi phủ đại đô đốc là không có khả năng lắm, tài chính dự toán của chúng tôi không thể cung cấp tài chính kiến thiết nhiều như vậy, phải dựa vào lực lượng dân gian, dựa cho tài chính dân gian, dựa vào tập đoàn đầu tư mạo hiểm.”
Thập tứ công chúa thấy mình nghe được rất nhiều danh từ mới, lòng đầy hiếu kỳ nói: “Nhưng bọn họ tới nơi này đầu tư, bọn họ không phải kiếm tiền của các ngươi sao? Vậy chẳng phải là các ngươi lỗ vốn à?”
Tiêu Phương Tạ mỉm cười nói: “Đương nhiên là không thể lỗ vốn rồi! Chuyện lỗ vốn thì Phong lĩnh có thể làm sao? Bọn họ kiếm tiền của bọn họ, chúng tôi cũng kiếm tiền của chúng tôi, hai bên đều có lợi mà! Bọn họ tích cực chạy tới nơi này như vậy, thì lời thỉnh cầu của Phong lĩnh đương nhiên là một nguyên nhân trọng yếu, nhưng lợi nhuận kích thích mới là nguyên nhân mang tính quyết định. Chỉ cần đem hải tặc Ca Âu đuổi ra khỏi biển Ca ri bê, như vậy tuyến đường đi tới Y Lệ Nạp, Y Lai Nạp thậm chí là những địa khu xa xôi như nước Kinh Quốc đều sẽ được khai thông, mậu dịch viễn dương kiếm tiền lắm đó! Cho nên bọn họ mới nhiệt tình chạy tới nơi này đầu tư xây xưởng, xem trọng là xu hướng phát triển ở tương lai. Hiện giờ bọn họ đổ vào một trăm kim tệ, nói không chừng mấy năm sau có thể thu lại một nghìn thậm chí là càng nhiều kim tệ hơn…”
Điệp Phong Vũ nửa tin nửa ngờ nói: “Bọn họ tin tưởng các ngươi có thể đánh bại hải tặc Ca Âu như vậy sao?”
Thập tứ công chúa khẽ cau mày, cảm thấy lời này của Điệp Phong Vũ đã quá mạo phạm quân Lam Vũ rồi.
Tiêu Phương Tạ cười cười, tựa hồ không nghe ra ý tứ khinh miệt của Điệp Phong Vũ, chỉ nhu hòa mà tự tin nói: “Đương nhiên, Phong lĩnh là nhân vật thế nào chứ? Nói ngài là thiên tài cũng không quá, hải tặc Ca Âu cho dù có lợi hại hơn nữa, cũng không đấu lại Phong lĩnh. Đặc Lan Khắc Tư, ta nói như vậy ngươi không có ý kiến gì chứ?”
Đặc Lan Khắc Tư siết chén hồng tửu trong tay, khe khẽ lăc lư hồng tửu trong đó, lạnh nhạt nói: “Không ý kiến, hải tặc Ca Âu tuyệt đối không phải là đối thủ của Phong lĩnh, Điệp Tư Thi đại tiểu thư chẳng phải đã nói rồi sao? Phong lĩnh so với hải tặc Ca Âu còn hung tàn ngang ngược hơn trăm lần, còn vô sỉ hèn hạ hơn nghìn lần, hải tặc Ca Âu sao có thể là đối thủ của ngài được? Phong lĩnh khẳng định sẽ thắng, không có gì phải nghi ngờ hết, Điệp đại tiểu thư, cô không tin tưởng bọn ta, thì cũng nên tin tưởng dự đoán của muội muội cô chứ.”
Sắc mặt Điệp Phong Vũ tức thì trở nên khó coi, khe khẽ cắn răng, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra.
Khi xưa vì công kích Dương Túc Phong, Điệp Tư Thi nói không chọn lời, nghĩ tới cái gì là nói ra cái đó, không ngờ rằng hiện giờ bị người ta lấy ra công kích bản thân. Đúng là có miệng khó nói lên lời, bất kể là giải thích như thế nào đều không ổn, nếu không hoặc là mình sai, hoặc là muội muội của mình sai .
Thập tứ công chúa vui mừng nói: “Nếu chúng ta đánh bại hải tặc Ca Âu… ta nhất định phải tới quần đảo Đại Mã Cáp xem sao… từ trên sách ta đọc được cá Đại Mã Cáp của quần đảo Đại Mã Cáp vô cùng ngon miệng, tới khi đó ta mời mọi người cùng ăn cá Đại Mã Cáp.”
Đặc Lan Khắc Tư sảng khoái nói: “Được, không có vấn đề gì, chỉ cần công chúa muốn, Phong lĩnh phê chuẩn, tới lúc đó chính tôi sẽ đón công chúa đi. Người là công chúa đế quốc đầu tiên tới Mỹ Ni Tư, cũng là công chúa đế quốc đầu tiên dám đi tới biển Ca ri bê, tôi bội phục dũng khí của công chúa. Bất quá nghe nói nơi đó hơi lạnh…”
Chính đang nói thì nhìn thấy cửa phòng mở ra, Ngu Mạn Ái tủm tỉm cười đi vào, mặt đầy gió xuân, giống như nhặt được vàng vậy, nàng tươi cười đi qua bên cạnh mọi người, trong ánh mắt hiếu kỳ của mọi người đi tới trước thập tứ công chúa, nhỏ giọng không biết thì thầm cái gì bên tai thập tứ công chúa, thập tứ công chúa sắc mặt tức thì trở nên ửng hồng, vừa ngạc nhiên lại vừa hưng phấn nói: “Thực thế sao?”
Ngu Mạn Ái gật đầu mỉm cười nói: “Đương nhiên là thật rồi, còn giả được sao?”
Thập tứ công chúa ra sức trấn áp sự hưng phấn của mình, nhỏ giọng nói: “Gọi, không, mời bọn họ vào.”
Ngu Mạn Ai đi ra ngoài, ngay sau đó dẫn đám người công tước Ốc Lặc Nhĩ vào, nhân tiện hỏi thăm thập tứ công chúa. Đoàn người công tước Ốc Lặc Nhĩ mặc dù từ đường xa mà tới, nhưng mỗi người đều là ông chủ lớn của thương đoàn mậu dịch, sống trong nhung lụa, nên tỏ ra vô cùng quý phái, một số người còn thoáng mang vẻ ngạo nghễ, nhưng ở trước mặt thập tứ công chúa bọn họ thực sự rất cung kính, có lẽ loại cung kính này nguyên nhân là bởi vì Dương Túc Phong.
Sau khi nói một loại những lời hỏi han và cảm tạ, Ốc Lặc Nhĩ tự mình dâng lễ vật cho thập tứ công chúa, đó là một cái hộp nho nhỏ, cũng không biết bên trong đựng cái gì, nhưng những người này đã ra tay đương nhiên không thể là vễ vật tùy tiện được.
Thập tứ công chúa đưa tay nhận lấy cái hộp, mỉm cười nói: “Các ngươi vất vả rồi… đây là cái gì?”
Đám người Ốc Lặc Nhĩ mỉm cười không nói.
Ngu Mạn Ái ghé sát vào bên tai thập tứ công chúa, giọng nói hết sức nhỏ bé: “Bọn họ dâng lên công chúa một chút đồ chuyện riêng tư…”
Thập tứ công chúa chần chừ nói: “Ta… không thể nhận…”
Ngu Mạn ái mau chóng lại nhỏ giọng thì thầm bên tai thập tứ công chúa, chỉ thấy thập tứ công chúa thần sắc cổ quái, không biết thế nào mới được.
Phải một lúc lâu sau, sắc mặt thập tứ công chúa ửng hồng, có chút thẹn thùng chậm rãi nói: “Vậy… ta cám ơn hảo ý của các ngươi… ta thay mặt cho Dương Túc Phong cám ơn hảo ý của các ngươi…”
Đám người công tước Ốc Lặc Nhĩ sảng khoái nói: “Điều này là nên mà! Xin thay chúng tôi hỏi thăm Phong lĩnh.”
Thập tứ công chúa mặt đỏ lên, vội vàng gật đầu.
Đám người công tước Ốc Lặc Nhĩ mỗi người tự kính thập tứ công chúa một chén rượu, rồi mới cao hứng rời đi.
Điệp Phong Vũ len lén mở chiếc hộp nhỏ ra xem, thì ra là một tấm ngân phiếu, con số bên trên là sáu trăm vạn, sáu trăm vạn đồng kim tệ, là ngân phiếu thông dụng của ngân hàng Cách Lai Mỹ, nàng mỉm cười gật đầu, sau đó mới cẩn thận thu lại. Nhưng thập tứ công chúa trong lúc vô tình nhìn thấy, tức thì sắc mặt trắng bệch, vội vàng cầm lấy tờ ngân phiếu, có chút chần chừ không biết phải làm thế nào.
Đặc Lan Khắc Tư nhìn qua, mắt tròn lên: “Giỏi thật đấy, cái lão chết tiệt Ốc Lặc Nhĩ này đúng là không biết tiếc, ra tay một phát là sau trăm vạn kim tệ.”
Điệp Phong Vũ cười lạnh nói: “Thế nào? Ngươi thèm à?”
Đặc Lan Khắc Tư liên tục lắc đầu, rối rít nói: “Không, không, không, không, không, ta không thèm chút nào.”
Ngu Mạn Ái mỉm cười, dường như cảm thấy vô cùng hài lòng, nhưng tựa hồ đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, tức thì sắc mặt có chút nhợt nhạt, dáng vẻ giống như cảm giác vô cùng hoảng sợ, nhưng lập tức khôi phục trở lai, rồi mỉm cười ghé sát bên tai thập tứ công chúa, thì thầm to nhỏ.
Thập tứ công chúa thờ phào một tiếng nhẹ nhõm, hai tay đưa tờ ngân phiếu kia cho Uyển Lăng Nguyên tổng đốc Dương Xuyên đạo, thành khẩn nói: “Uyển đại nhân, đây là tài chính kiến thiết cho công tước Ốc Lặc Nhĩ quyên cho Dương Xuyên đạo, mặc dù không nhiều, nhưng cũng có thể phát huy chút ít tác dụng, mong ngươi nhận lấy…”
Uyển Lăng Nguyên vội vàng đứng dậy nói: “Chuyên này sao được…”
Đặc Lan Khắc Tư uống sạch hồng tửu trong chén, sắc mặt không đổi nói: “Lão Uyển, thu lại đi, món tiền này khẳng định phải giao cho ngươi xử lý, người khác cầm đều có vấn đề, ta cầm cũng không được. Thập tứ công chúa cầm càng không ổn, bà chủ Ngu cầm cũng không ổn... quy củ của Phong lĩnh không phải là ngươi không biết, đây chẳng phải là con số nhỏ, sáu trăm vạn kim tệ đó, đủ để ăn mười tám viên đạn rồi… ngươi đừng tưởng cầm là xong. Phải tiêu thế nào cũng cẩn thận một chút, phải ghi chép vào tài liệu, đây là củ khoai bỏng tay đấy! Người của cục chống tham nhũng đều là đám vương bát đản lục thân bất nhận…” Uyển Lăng Nguyên ngẩn ra, mới miễn cưỡng nặn ra nụ cười nói: “Như vậy tôi thay lão bách tính của Dương Xuyên đạo cám ơn thập tứ công chúa.”
Điệp Phong Vũ cười lạnh nói: “Các ngươi làm gì thế? Còn giả vờ giả vịt từ chối đưa đẩy.”
Chẳng ai để ý tới Điệp Phong Vũ, mỗi một người thần sắc đều vô cùng nghiêm trọng, Diệp Vãn Phong do dự nói: “Hay là báo cáo cho người của cục chống tham nhũng, trực tiếp nộp lên trên đi, kinh động tới Vũ Văn Y Trinh thì phiền toái đấy…”
Đặc Lan Khắc Tư chém đinh chặt sắt nói: “Không được giao! Giao rồi không có phần của Dương Xuyên đạo bọn ta nữa, hiện giờ nơi nào cũng thiếu tiền, món tiền này nếu mà nộp lên, cuối cùng thế nào cũng tới chỗ Tài Băng Tiêu, nơi đâu thiếu tiền là cô ta dùng vào chỗ đó, chúng ta chẳng có được lấy một sợi lông… nói chung là không thể giao, chúng ta phải nghĩ ra biện pháp thỏa đáng, chỉ cần món tiến này cuối cùng tìm tới trên người lão bách tính, thì chúng ta tối đa là ăn một trận phê bình, hẳn là không phải ngồi nhà lao.”
Đới Dương Sâm từ đầu tới cuối không nói gì lên tiếng: “Có ngồi nhà lao hay không, tới lúc đó chẳng tới lượt chúng ta quyết định nữa.”
Đặc Lan Khắc tư suy nghĩ cặn kẽ rồi quay đầu sang nói với Ngu Mạn Ái: “Bà chủ Ngu, chuyện này đều là do cô gây nên, vừa rồi đại khái là cô cũng biết lợi hại rồi, tiền nhân hậu quả cô cũng biết, tới khi đó Phong lĩnh hỏi tới, cô chớ nói mình không có mặt…”
Ngu Mạn Ái có chút bối rối cười bồi nói: “Các vị còn sợ tôi chạy mất hay sao? Để tự tôi nói rõ với Dương Túc Phong trước vậy, chuyện không liên quan tới thập tứ công chúa, đều là bản thân tôi nhất thời mất sáng suốt… thôi vậy, bây giờ tôi đi đánh điện thoại cho Dương Túc Phong, xem xem món tiền này xử lý như thế nào.”
Đặc Lan Khắc Tư và Đới Dương Sâm đồng thanh lên tiếng: “Cô muốn chết! Cô còn chưa bị mắng đủ à?”
Ngu Mạn Ái len lén rụt cổ lại.
Thập tứ công chúa cuối cùng không nhẫn nại được, hồi nghi nói: “Các ngươi đừng có chơi đánh đố nữa được hay không? Các ngươi nói cho nghiêm túc một chút, ta cảm thấy có chút không ổn, trong lòng cứ sờ sợ, chuyện này rốt cuột là như thế nào? Sao còn nghiêm trọng tới mức phải ăn đạn?”
Đặc Lan Khắc Tư thở dài nói: “Không sao, chủ yếu là món tiền này không hợp quy củ lắm, người của cục chống tham nhũng khẳng định sẽ tra xét, chúng tôi đều không muốn tới trong đó uống cà phê. Ha ha, công chúa không cần khẩn trương, món tiền này chúng ta thu mặc dù không ổn lắm, nhưng chỉ cần chi tiêu sạch sẽ rõ ràng, ở đây lại có nhiều người làm chứng như vậy, người của cục chống tham nhũng hỏi tới, nhiều nhất là làm một bản khẩu cung, viết giấy đảm bảo gì đó thôi. Đương nhiên, cũng chỉ có bà chủ Ngu mới có cái thể diện này, có cái lá gan này, dù sao chúng tôi cũng không dám…”
Ngu Mạn Ái sắc mặt có chút cổ quái, không nói gì cả nhưng tựa hồ cũng có chút hối hận rồi.
Thập tứ công chúa vẫn không hiểu rõ lắm, nhưng nhìn sắc mặt của mọi người là biết rằng vừa rồi nhận tờ ngân phiếu kia là có rất nhiều vấn đề, chỉ không biết hậu quả nghiêm trọng nhường nào, cho nên tỏ ra thấp thỏm lo lăng khác thường, thận trọng nói: “Ta làm sai rồi a? Ta…”
Điệp Phong Vũ cau mày, khinh thường nói: “Không phải chỉ là một tờ ngân phiếu sao? Cần hưng sư động chúng làm cái gì? Dương Túc Phong còn có thể giết các ngươi à?”
Những người khác không nói gì, nhưng sắc mặt nặng nề, loại tình huống này không phải là không thể.
Sắc mặt thập tứ công chúa càng thêm nhợt nhạt.
Đặc Lan Khắc Tư liếc Điệp Phong Vũ một cái, lạnh lùng nói: “Cô thì biết cái gì? Nếu là cô, sớm đã bị xử bắn cả mười mấy lượt rồi! Đây là quy củ của phủ đại đô đốc Y Vân, cũng là pháp luật của quân Lam Vũ. Nếu đều giống như đế quốc, tùy tiện ăn hối lộ, biển thủ tài sản quốc gia, làm cho tối tăm thối nát, thì Mỹ Ni Tư còn phát triển sao được nữa? Nói cho cô biết, đừng nói trên tấm ngân phiếu này có sáu con số 0, cho dù là có hai con số 0, nếu bị người của cục chống tham nhũng bắt được, cô sẽ phải ngồi nhà lao, không nói tới tình người gì hết… các cô chẳng phải là không biết Chu Đức Uy…”
Điệp Phong Vũ có chút ngạc nhiên.
Sắc mặt thập tứ công chúa có chút trắng nhợt, kinh ngạc nói: “Chu Đức Uy ở chỗ các ngươi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.