Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 309: Khí cốt bị mất (2)

Nam Hải Thập Tứ Lang

18/03/2013

Hai mươi phút sau, thi thể người Ngõa Lạp đã bắt đầu lấp kín xung quanh giây thép gai, rất nhiều xác chiến mã và người đã bắt đầu chùm lên trên giây thép gai. Giây thép gai cũng dần dần không nhìn rõ nữa, cuối cùng một lượng lớn thi thể đã đè giây thép gai xuống làm cho kỵ binh người Ngõa Lạp phía sau có thể dẫm lên thi thể của bọn chúng trực tiếp xông vào trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ. Sau từng đợt từng đợt dẫm đạp, giây thép gai đã không còn nhìn ra hình dạng ban đầu nữa, chỉ còn một vùng máu thịt bầy nhầy, giống như một ngọn núi được thịt băm chất đống lên, kỵ binh người Ngõa Lạp không ngừng nhảy qua bên trên.

Cuối cùng cũng có một số kỵ sĩ người Ngõa Lạp áp sát được trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ, thắng lợi đã trong tầm mắt. Có một số kỵ binh người Ngõa Lạp cách trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ không tới năm mươi mét, bọn chúng lập tức khôi phục lại bộ dạng kiêu dũng, ưỡn thật cao tấm thân của mình, vung chiếc Lang Nha bổng nặng nề lên, muốn đem chiến sĩ quân Lam Vũ hắn nhìn thấy đập nát bét. Thế nhưng, hắn rất nhanh bị bắn ngã, mà viên đạn bắn ngã hắn tựa hồ đến từ hậu phương càng xa hơn phía sau quân Lam Vũ.

Tim của Lôi Nạc Tác trong thoáng chốc đã trầm xuống.

Kỵ binh người Ngõa Lạp sợ nhất chính là phòng tuyến có chiều sâu của kẻ địch, bởi vì nó sẽ hạn chế cực lớn tính cơ động của kỵ binh người Ngõa Lạp. Dưới hỏa lực mãnh liệt của quân Lam Vũ, kỵ binh người Ngõa Lạp bại lộ trên đồng trốn, chẳng nghi ngờ gì là mục tiêu công kích tốt nhất. Thời gian kéo càng dài, thương vong của người Ngõa Lạp càng lớn. Súng và pháo của quân Lam Vũ luận phiên nhau oanh tạc vị trí xung quanh giây kẽm gai, kỵ binh người Ngõa Lạp nếu muốn vượt qua bên trên giây kẽm gãi bị thi thể đè bẹp, cơ hồ phải trả giá bằng hai phần ba, mà một phần ba những kẻ may mắn sống sót kia khi tiếp cận với trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ cũng lũ lượt ngã gục.

Sau khi kịch chiến nửa tiếng đồng hồ, Lôi Nặc Tác mới làm rõ được, phụ trách lấp kín đường lui của bọn chúng chính là trung đoàn 311 sư đoàn 102 quân Lam Vũ, có binh lực gần năm nghìn người, bọn chúng đã sớm bố trị công sự phòng ngự hoàn thiện ở phía bắc của Lão Hổ Câu, an bài ít nhất sáu đạo phòng tuyến, cho dù nhân số của người Ngõa Lạp có đông hơn, cũng không thể vượt qua nơi này.

Tin tức tuyệt vọng mau chóng được truyền tới chỗ Khắc Lạp Mã Kỳ.

Khắc Lạp Mã Kỳ mặt không có cảm xúc gì, chỉ rên rỉ gần như thẫn thờ vì tuyệt vọng nói: “Đổi phương hướng đột phá vòng vây khác…”

Lôi Nặc Tác mau chóng rời đi.

Chốc lát sau, kỵ binh người Ngõa Lạp bắt đầu phát động tấn công về hướng tây, ý đồ mở ra một lỗ hổng để sinh tồn. Nhưng bọn chúng gapự phải sự chặn đánh kiên quyết của trung đoàn 313 do Nham Long suất lĩnh. Lần này Nham Long không cần phải lo lắng làm ảnh hưởng tới kế hoạch tác chiến nữa, có thể thẳng tay để bộ đội phản kích mãnh liệt, thậm chí còn tổ chức đánh bọc sườn. Dưới sự phản kích mãnh liệt của quân Lam Vũ, bộ đội của đợt công kích đàu tiên Lôi Nặc Tác tổ chức lên, không tới hai mươi phút, chớp mắt đã bị quân Lam Vũ quét sạch, quá nửa người Ngõa Lạp bị chết hoặc bị thương, những kẻ còn lại đều bị bắt làm tù binh.

“Còn mong phá vòng vây ư?” Nham Long nhìn những tên tù binh người Ngõa Lạp còn chưa hết kinh sợ trước mắt, lạnh lùng nói.

Trong số tù binh người Ngõa Lạp này, có một bộ phận tựa hồ còn chưa hoàn toàn hiểu ra chuyện là thế nào, bọn chúng chỉ theo bản năng kinh hãi nhìn chiến sĩ quân Lam Vũ ở trước mắt, ánh mắt tỏ ra hết sức đờ đẫn. Trong nội tâm của bọn chúng, bọn chúng thực sự khó có thể tin được, bọn chúng những dũng sĩ cả đời sinh sống trên lưng ngựa, không ngờ lại bị đám bộ binh nhìn bề ngoài chẳng hề xuất chúng này đánh bại. Những bộ binh đánh bại bọn chúng, bất kể là thân hinh hay vẻ ngoài, hoàn toàn không có sự cường tráng như người Ngõa Lạp. Một số người nhìn qua thậm chí còn có chút gầy gò, nhưng chính bọn họ, đã làm cho kỵ binh người Ngõa Lạp từng xưng là thiên hạ vô địch, không thể không giơ cao hai tay của mình.

Rất nhiều tù binh người Ngõa Lạp còn kinh sợ nhìn vũ khí trong tay chiến sĩ quân Lam Vũ, chính cái thứ nhìn qua hèn mọn hơn Lang Nha bổng to lớn nặng nề kia, đã dễ dàng đem người Ngõa Lạp kiêu dũng từ trên lưng ngựa đánh ngã xuống, từ đó biến mất trên thế giới. Có một số tên còn hâm mộ nhìn chăm chú vào giày lính và mũ sắt của quân Lam Vũ, nhất là giày lính, loại giày chất lượng cao này tuyệt đối là một trong số vật phẩm dân tộc du mục khát khao muốn sở hữu nhất. Trong mùa đông sắp tới, nếu như mà có một đôi giày chắc chắn ấm áp như thế này, thì đó là một chuyện tuyệt vời nhường nào.



Nham Long nếm được mật ngọt, lập tức lài an bài mấy lần đột kích vu hồi nữa, thu hoạch không ít, chính đang chuẩn bị một lần đột kích quy mô lớn thì nhân viên thông tin vội vàng chạy tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng báo cáo : “Đoàn trường, sư trưởng ra lệnh, vào tám giờ hai mươi phút tối nay chuẩn bị phát động công kích, quy mô nhất định phải lớn, phải toàn tuyến phát động công kích, nhưng không thể xâm nhập quá sâu, điểm tới là dừng.”

Nham Long hồ nghi nhìn nhân viên thông tin, cho rằng hắn diễn đạt không rõ ràng, nhưng nhân viên thông tin lại lặp lại y như thế một lần nữa, Nham Long lúc này mới cúi đấu xuống, dựa vào ánh sáng của đèn pin, cẩn thận xem văn tự trên điện báo. Nội dung bên trên đúng là như thế, Lam Sở Yến ra lệnh cho tất cả bộ đội tham chiến, tám giờ hai mươi phút tối phát động một lượt tiến công thống nhất, quy mô phải lớn, nhưng không được xâm nhập, phải có chừng mực. Quá rõ ràng, đây là một đợt đánh nghi binh để che dấu mục đích, nhưng mục đích thực sự là gì thì Nham Long không biết.

Vì chuẩn bị tiến công, bộ đội của quân Lam Vũ hiện giờ tựa hồ đều dần dần trở nên bình tĩnh, trừ chiến tuyến phương bắc còn có kỵ binh người Ngõa Lạp không ngừng biến đổi phương thức xung kích, ý đồ đột phá trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ ra, ở các địa phương khác quân Lam Vũ và kỵ binh người Ngõa Lạp đều rơi vào yên tĩnh tạm thời. Nhưng không có tên kỵ binh nào dám có tâm lý vui mưng vì gặp may, bởi vì ai cũng biết rằng, sau sự yên tĩnh ngắn ngủi này tất nhiên sẽ là cuồng phong bạo vũ mãnh liệt.

“Quân Lam Vũ sắp phát động tấn công rồi.” Tây Da Lạp nói một cách khó nhọc, tựa hồ ý thức được điều gì. Bọn chúng đều là tướng quân từng trải chiến trường, đương nhiêu biết đằng sau sự yên tĩnh này ẩn chưa điều gì. Đồng thời bọn chúng cũng hiểu, nhân số quân Lam Vũ tham chiến không hề ít hơn người Ngõa Lạp bao nhiêu, dưới loại điều kiện thế này, một khi đối phương phát động tổng công kích, vận mệnh người Ngõa Lạp thế nào cũng nghĩ cùng biết.

Tây Da Lạp lặng lẽ cúi đầu, không thể không tiếp thụ vận mệnh tàn khốc này, trên lịch sử người Ngõa Lạp, quân đội trên ba vạn người toàn quân bị diệt, vẫn vô cùng hiếm thấy. Chiến bại Lão Hổ Câu ba mươi năm trước được người Ngõa Lạp coi là sỉ nhục lớn lao, luôn tìm cơ hội báo thù rửa hận, bọn chúng điên cuồng lũ lượt nam hạ, lũ lượt cướp đoạt tài sản của người Đường tộc, thậm chí điên cuồng tiêu diệt loại vương quốc nhỏ bé như Cơ Nỗ Địch, đều là thể hiện của loại tâm lý báo thù này. Người Ngõa Lạp muốn thể hiện sự cường đại của mình, muốn thể hiện mình là vô địch, muốn người trên toàn thế giới chiêm ngưỡng mình.

Đáng tiếc hiện giờ, người Ngõa Lạp không thể không nếm thử một lần nước mắt chua xót tàn khốc vô tình của thất bại. So với lần chiến bại ở Lão Hổ Câu lần trước, lần chiến bại ở Lão Hổ Câu này càng bi thảm hơn, ít nhất ba mươi năm trước, còn có hơn một nghìn kỵ binh người Ngõa Lạp thành công trở về cao nguyên Huyết Sắc, còn lần này, dưới sự bao vây sát sạt như vách sắt của quân Lam Vũ. Muốn tẩu thoát một người cũng là chuyện vô cùng khó khăn.

Trong lòng Tây Da Lạp lặng lẽ than khóc, quân Lam Vũ, bọn chúng rốt cuộc là loại bộ đội kiểu gì? Vì sao bọn chúng lại cường đại như thế, vì sao bọn chúng lại tính chuyện như thần như thế, vì sao có thể mau chóng quật khởi như thế? … chuỗi câu hỏi liên tiếp quẩn quanh trong đầu Tây Da Lạp, làm đầu lưỡi của hắn có cảm giác đắng ngắt chưa từng có.

Tâm tình của Khắc Lạp Mã Kỳ cũng có thể gọi là ngọt bùi cay đắng, trăm loại cảm xúc lẫn lộn.

Hắn phóng mắt nhìn tới, ở những nơi tâm mắt tới được, đâu đâu cũng là người Ngõa Lạp hoang mang rối loạn, bọn chúng chạy loạn khắp nơi giống như những con ruồi không đầu, muốn tìm một con đường sống cho mình. Thế nhưng, quân Lam Vũ ở bốn phía sung quanh sớm đã đem địa khu Lão Hồ câu bao vây tới không một khe hở, tới một con ruồi cũng bay không thoát. Bất kể là ở phương hướng nào, quân Lam Vũ đều thiết lập chiến tuyến phòng ngự như tường đồng vách sắt, người Ngõa Lạp căn bản không có khả năng phá vòng vây.

Thảm bại, thảm bại hoàn toàn, vận mệnh của người Ngõa Lạp đã định sẵn như thế.

Cho dù tới bây giờ, hắn còn chưa hiểu ra vì sao người Ngõa Lạp có thể gặp phải thất bại thảm hại như vậy. Dưới sự tiến công điên cuồng của quân Lam Vũ, chúng chỉ có sức chống đỡ, không có sức đánh trả. Nói chính xác ra thì ngay cả chống đỡ cũng không có. Người Ngõa Lạp ở thảo nguyên, tung hoành rong ruổi, ở phía bắc địa khu Mỹ Ni Tư không ai địch nổi, trừ người Tây Mông ra, người Ngõa Lạp không đem bất kỳ kẻ nào để vào mắt, càng không để quân Lam Vũ vào trong mắt. Khi nam hạ, bọn chúng thậm chí chỉ nghe nói tới cái tên quân Lam Vũ, còn đối với tình hình tỉ mỉ của quân Lam Vũ thì lại không hay biết gì.

Hiện giờ, Khắc Lạp Mã Kỳ chỉ có thể cay đắng thưởng thức hậu quả thật là nghiêm trọng của sai lầm đó. Nếu như người Ngõa Lạp có chút hiểu biết về quân Lam Vũ, cũng sẽ không tạo thành cục diện ngày hôm nay. Thực đáng buồn đáng cười, quân Lam Vũ ở địa khu Mỹ Ni Tư liên tục chiến thắng, nhưng thủy chung lại không khiến cho người Ngõa Lạp chú ý , điều này rốt cuộc là vì sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook