Chương 309: Khí cốt bị mất (3)
Nam Hải Thập Tứ Lang
18/03/2013
Giọng của Lôi Nặc Tác vang lên bên tai hắn: “Đại tướng quân, chúng ta phải đi rồi!”
Khắc Lạp Mã Kỳ ngạc nhiên tỉnh táo trở lại, lầm bẩm nói : “Đi ?”
Lôi Nặc Tác cẩn thận nhị bốn phía, nhỏ giọng nói nhanh: “Chúng ta đi ngay bây giờ, thuộc hạ tới thay cho ngài một bộ y phục khác.”
Ánh mắt Tây Da Lạp hoàn toàn trở nên ảm đạm.
Sắc mặt Khắc Lạp Mã Kỳ đột nhiên biến thành có chút nhợt nhạt, lại đột nhiên biến thành đỏ sậm, một loại đỏ sậm bệnh tật, hắn run run đưa ra hai ngón tay, chỉ vào Lôi Nặc Tác, muốn nói điều gì đó nhưng không sao nói ra được, chỉ có ở yết hầu tựa hồ có thứ gì đó đang lên xuống, nhưng lại thủy chung không nói ra được.
Lôi Nặc Tác hổ thẹn cúi đầu xuống, chua xót nói: “Đại tướng quân, cục diện đã không còn đường vãn hồi nữa rồi, cho dù chúng ta đều hi sinh thân mình ở nơi này vì đại thảo nguyên, thì cũng là chuyện vô nghĩa. Cái chết của chúng ta, hoàn toàn vô ích, ngược lại, chỉ có chúng ta sống sót, mới có cơ hội báo thù rửa hận. Lần này Ma Ni giáo bán đứng chúng ta, chúng ta nhất định phải tìm bọn chúng báo thù, nếu không thuộc hạ không thể nuốt trôi nỗi hận này.”
Trên khuôn mặt Khắc Lạp Mã Kỳ nổi lên màu đỏ sậm không bình thường, tựa hồ cảm thấy phẫn nộ sâu sắc, yết hầu không ngừng chuyển động, lắp ba lắp bắp nói: “Ngươi muốn ta cải trang bỏ trốn? Ngươi thực là quá làm mất mặt người Ngõa Lạp chúng ta rôi… khí cốt của người Ngõa Lạp, không phải như các ngươi… ngươi ngay cả dũng khí chiến tử cũng không có, ta nhìn nhầm ngươi rồi…”
Lôi Nặc Tác im lặng cúi đầu, cho tới khi hắn nói xong, mới đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt trợn tròn, nhìn thẳng Khắc Lạp Mã Kỳ không chút e dè nói: “Không, đại tướng quân, ngài nhầm rồi, thuộc hạ không sợ chết, nhưng thuộc hạ nhận thấy, cái chết của chúng ta phải có giá trị. Lần chiến bại này, chúng ta còn chưa làm rõ được nguyên nhân trong đó, thuộc hạ không muốn chết như vậy, thuộc hạ không muốn để người của Ma Ni giáo ở một bên xem náo nhiệt miễn phí, chúng ta nhất định phải tìm người của Ma Ni giáo báo thủ rửa hận, thuộc hạ còn phải tìm ra nguyên nhân thất bại lần này, mong chờ cơ hội phất cở trờ lại. Quân Lam Vũ mặc dù lần này đánh bại chúng ta, nhưng nguyên khí của chúng ta không bị thương tổn nặng, chỉ cần chúng ta nhẫn nhục gánh trách nhiệm, nằm gai nếm mật, chúng ta còn có cơ hội quay trở lại, đây mới là khí cốt của người Ngõa Lạp chúng ta…”
Khắc Lạp Mã Kỳ run rẩy nói : “Ngươi, giảo biện, ngươi, câm mồm…
Tây Da Lạp khẽ thở dài một tiếng, cay đắng trầm giọng nói : “Đại tướng quân, chúng ta vẫn cứ đi thôi, hạ lệnh bộ đội phân tán phá vòng vây, có thể chạy được bao nhiêu hay bấy nhiêu… nếu không chúng ta chỉ còn một con đường chết. Đương nhiên, chúng ta cũng có thể suy nghĩ đầu hàng…”
Khặc Lạp Mã Kỳ a một tiếng, phun ra một ngụm máu lớn, nhìn Tây Da Lạp với vẻ không thể tin được, bất kể như thế nào cũng không thể tin được Tây Da Lạp lại có thể nói ra hai chữ “đầu hàng”. Hai chữ này, trong từ điển người Ngõa Lạp, tuyệt đối là một loại tượng trưng cho sỉ nhục, trong mấy trăm năm nguời Ngõa Lạp trung hoành rong ruổi trên thảo nguyên, bọn chúng còn chưa từng nghĩ tới hai chữ “đầu hàng”.
Ngay cả Lôi Nặc Tác cũng cảm thấy có chút chấn kinh, ánh mắt chớp liên hồi nhìn Tây Da Lạp.
Tây Da Lạp tựa hồ chẳng đề ý tới ánh mắt của hai người, cười khổ nói: “Tôi biết mọi người khinh bỉ tôi, nhưng tôi chỉ lấy việc luận việc, hiện thực một chút mà thôi, xin mọi người hãy nghĩ mà xem, chúng ta tiếp theo còn có thể làm gì đây? Phá vòng vây ư? Bốn phương tám hương đều là tường đồng vách sát của quân Lam Vũ, tôi cảm thấy cơ hội có thể thành công là rất ít. Tiếp tục chống cự? Chỉ có đường toàn quân bị diệt, chúng ta hiện giờ còn có chừng một vạn tám nghìn người, cho dù chúng ta bị giết hết ở chỗ này, cũng cùng lắm là chuyện mấy tiếng đồng hồ. Có lẽ hai người cảm thấy, chiến tử mới là vinh dự tối cao của dũng sĩ, nhưng hai người có nghĩ tới không, chúng ta chết thế này đối với dân tộc Ngõa Lạp mà nói có ý nghĩa hay không? Ở sau lưng chúng ta, còn có bao nhiêu nữ nhân và con cái của các nàng đang chờ đợi phụ thân trở về?”
Khắc Lạp Mã Kỳ bật ho một cách thống khổ, máu tươi từ trong miệng rỉ ra.
Lô Nặc Tác chỉ cười khổ.
Tây Da Lạp lẩm bẩm lắc đầu, cũng thê thảm mà đau đớn nói: “Chúng ta chết ở nơi này, không có bất kỳ ý nghĩa nào, dưới hỏa pháo của kẻ địch, chúng ta có khác gì động vật. Ngược lại, nếu chúng ta có thể nhẫn nhịn sự nhục nhã nhất thời, còn có thể cứu được tính mạng của bọn họ, quân Lam Vũ có lẽ sẽ giết sạch toàn bộ chúng ta, nhưng tuyệt đối sẽ không giết sạch người Ngõa Lạp, y cần bọn họ để làm lợi thế, làm điều kiện để mặc cả…”
Lôi Nặc Tác nhíu mày nói: “Dương Túc Phong có lý do gì để không giết chúng ta?”
Tây Da Lạp lắc đầu, chua xót nói: “Ta không biết Dương Túc Phong có giết chúng ta hay không, nhưng ta có một loại trực giác, y sẽ thả chúng ta trở về cao nguyên Huyết Sắc, bởi vì y muốn lợi dụng chúng ta để đập vỡ khí cốt của người Ngõa Lạp…”
Hắn mơ hồ cảm giác được, Dương Túc Phong lần này điều động trọng binh tới vây công người Ngõa Lạp, tuyệt đối không phải đơn giản chỉ vì đem toàn bộ ba vạn người Ngõa Lạp bọn chúng. Dương Túc Phong muốn làm, không phải là tiêu diệt người Ngõa Lạp dám mạo phạm y, mà là muốn cho bọn chúng một đòn phủ đầu nghiêm khắc, làm cho tất cả người Ngõa Lạp, thậm chí là cả dân tộc du mục đều không dám coi thường sự tồn tại của y, cũng không dám mạo phạm y nữa.
Trong chiến dịch ở Lão Hổ Câu lần này, người Ngõa Lạp hoàn toàn ở vào thể bị động chịu đòn, cuối cùng toàn quân bị diệt, không sót một người. Điều này sẽ cấp cho dân tộc du mục, cho mỗi một người trên đại thảo nguyên thành chấn động tâm lý lớn nhường nào, không ai có thể dự đoán được. Nhưng có một điều có thể biết rất rõ ràng, sau này bất kể là ai trên đại thảo nguyên khi nhắc tới ba chữ quân Lam Vũ, tuyệt đối sẽ làm tất cả mọi người đề cao cảnh giác.
Người Ngõa Lạp chết đối với cái mục đích này của y hoàn toàn không có tác dụng gì, chỉ có người Ngõa Lạp sống mới đem cái tin tức thất bại, tâm lý thất bại, chấn động của thất bại mang trở về cao nguyên Huyết Sắc, đồng thời truyền nhiễm tới những người khác. Người Ngõa Lạp trải qua bao nhiêu chiến dịch, trong lòng có lẽ vĩnh viến không thể xóa đi cái ám ảnh. Quân Lam Vũ thình lình xuất hiện thực sự cấp cho bọn chúng chấn động quá lớn. Có lẽ trong chiến tranh ở quá khứ, người Ngõa Lạp cũng đã từng thất bại, nhưng bọn họ tuyệt đối không thất bại thảm hại như thế, thất bại triệt để như thế. Trong quá khứ, bọn chúng ít nhất còn có thể phản khảng, còn có thể vùng vẫy, còn có thể phất cờ trở lại, nhưng lần này, bọn chúng hoàn toàn không nhìn thấy hi vọng đó.
Khí cốt của người Ngõa Lạp bất kỳ một kẻ ngoại lai nào cũng không thể đập vỡ, nhưng người Ngõa Lạp có thể tự đập vỡ.
Lôi Nặc Tác lầm bẩm nói: “Đầu hàng… người Ngõa Lạp cũng có thể đầu hàng sao?”
Khắc Lạp Mã Kỳ đột nhiên giãy dụa một cách không bình thường, khuôn mặt vặn vẹo, cười hung tợn: “Người Ngõa Lạp tuyệt đối không thể đầu hàng! Để quân Lam Vũ lợi dụng chúng ta uy hiếp đại hãn, thì ta thà tự sát…”
Tây Da Lạp khinh thường cười lạnh nói: “Nhưng chúng ta chí ít còn giữ lại một cơ hội báo thù rửa hận, tự sát thì ai mà chẳng làm được? Nhưng tự sát chỉ là một loại hành vi trốn tránh, nói rõ trong lòng ngươi không có gan tiếp thụ vận mệnh…”
Đột nhiên âm thanh của hắn ngưng bặt, ngay tiếp đó mỗi một người đều nghe thấy bên tai mình tiêng súng vang lên mãnh liệt, giống như tiếng pháo nổ mừng năm mới. Bốn phương tám hương đều là tiếng súng và tiếng pháo dày đặc cùng với tiếng la hét. Tiếng động như là quân Lam Vũ phát động tổng công kích, trong từng tiếng pháo núi rung đất chuyển, kỵ binh người Ngõa Lạp hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, ngay trước mặt bọnchúng, rất nhiều kỵ binh người Ngõa Lạp như ruồi không đầu chạy loạn khắp nơi, căn bản không biết hiện giờ mình phải làm gì.
Đám người Khắc Lạp Mã Kỳ sắc mặt tức thì như tro tàn.
Vận mệnh của người Ngõa Lạp cuối cùng cũng tới.
Mặc dù trong lòng biết rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẻ mặt Khắc Lạp Mã Kỳ vẫn hoang mang, tựa hồ không thể tiếp thụ sự thật trước mắt, lầm bẩm hỏi : “Xảy ra chuyện gì rồi? Xảy ra chuyện gì rồi? Vì sao có thể như thế này?”
Tây Da Lạp cười khổ nói: “Mặc kệ là xảy ra chuyện gì, hiện giờ cũng là lúc chúng ta phải đưa ra quyết định rồi. Đi đâu về đâu, còn mong đại tướng quân đưa ra chủ ý, sớm một phút là có thể cứu vãn được tính mạng của hàng trăm người Ngõa Lạp, cứu được hàng trăm gia đình người Ngõa Lạp.”
Nhưng Khắc Lạp Mã Kỳ không có chút phản ứng nào, giống như là đã quyết tâm đợi chết vậy, hắn cứng đờ giống như một bức tượng, không chút nhúc nhích, thậm chí cả mắt cũng không hề chớp, tựa hồ tất cả mọi thứ xảy ra trước mắt không liên quan tới hắn chút nào.
Lôi Nặc Tác chỉ có thể thở dốc, trơ mắt ếch nhìn quân Lam Vũ từ bốn phương tám hướng ép tới, từ tiếng súng mà phán đoán, quân Lam Vũ gần nhất cách vị trí hiện tại của bọn chúng đã không đầy hai nghìn mét rồi. Lôi Nặc Tác mặc dù hiểu rõ hoàn toàn không có tác dụng gì, nhưng vẫn theo bản năng nắm chặt hoàng kim quân đao của mình. Thanh đao này hiện giờ là thứ duy nhất hắn có thể dựa vào.
Nhưng bỗng nhiên, tiếng súng bỗng yếu đi rất nhiều, chiến trường tựa hồ lại một lần nữa rơi vào yên lặng, chỉ có những tiếng súng lác đác.
Cái loại cảm giác trước sau tương phản quá lớn làm đám người Tây Da Lạp và Lôi Nặc Tư đưa mặt nhìn nhau, đều không biết quân Lam Vũ đang giờ trò quỷ quái gì.
Nhưng bất kể là quân Lam Vũ đang làm trò gì, vận mệnh diệt vong của người Ngõa Lạp tựa hồ đều không thể tránh được.
Tiếng súng lác đác viễn tiếp tục, hơn nữa khoảng cách ngày càng xa.
Khắc Lạp Mã Kỳ ngạc nhiên tỉnh táo trở lại, lầm bẩm nói : “Đi ?”
Lôi Nặc Tác cẩn thận nhị bốn phía, nhỏ giọng nói nhanh: “Chúng ta đi ngay bây giờ, thuộc hạ tới thay cho ngài một bộ y phục khác.”
Ánh mắt Tây Da Lạp hoàn toàn trở nên ảm đạm.
Sắc mặt Khắc Lạp Mã Kỳ đột nhiên biến thành có chút nhợt nhạt, lại đột nhiên biến thành đỏ sậm, một loại đỏ sậm bệnh tật, hắn run run đưa ra hai ngón tay, chỉ vào Lôi Nặc Tác, muốn nói điều gì đó nhưng không sao nói ra được, chỉ có ở yết hầu tựa hồ có thứ gì đó đang lên xuống, nhưng lại thủy chung không nói ra được.
Lôi Nặc Tác hổ thẹn cúi đầu xuống, chua xót nói: “Đại tướng quân, cục diện đã không còn đường vãn hồi nữa rồi, cho dù chúng ta đều hi sinh thân mình ở nơi này vì đại thảo nguyên, thì cũng là chuyện vô nghĩa. Cái chết của chúng ta, hoàn toàn vô ích, ngược lại, chỉ có chúng ta sống sót, mới có cơ hội báo thù rửa hận. Lần này Ma Ni giáo bán đứng chúng ta, chúng ta nhất định phải tìm bọn chúng báo thù, nếu không thuộc hạ không thể nuốt trôi nỗi hận này.”
Trên khuôn mặt Khắc Lạp Mã Kỳ nổi lên màu đỏ sậm không bình thường, tựa hồ cảm thấy phẫn nộ sâu sắc, yết hầu không ngừng chuyển động, lắp ba lắp bắp nói: “Ngươi muốn ta cải trang bỏ trốn? Ngươi thực là quá làm mất mặt người Ngõa Lạp chúng ta rôi… khí cốt của người Ngõa Lạp, không phải như các ngươi… ngươi ngay cả dũng khí chiến tử cũng không có, ta nhìn nhầm ngươi rồi…”
Lôi Nặc Tác im lặng cúi đầu, cho tới khi hắn nói xong, mới đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt trợn tròn, nhìn thẳng Khắc Lạp Mã Kỳ không chút e dè nói: “Không, đại tướng quân, ngài nhầm rồi, thuộc hạ không sợ chết, nhưng thuộc hạ nhận thấy, cái chết của chúng ta phải có giá trị. Lần chiến bại này, chúng ta còn chưa làm rõ được nguyên nhân trong đó, thuộc hạ không muốn chết như vậy, thuộc hạ không muốn để người của Ma Ni giáo ở một bên xem náo nhiệt miễn phí, chúng ta nhất định phải tìm người của Ma Ni giáo báo thủ rửa hận, thuộc hạ còn phải tìm ra nguyên nhân thất bại lần này, mong chờ cơ hội phất cở trờ lại. Quân Lam Vũ mặc dù lần này đánh bại chúng ta, nhưng nguyên khí của chúng ta không bị thương tổn nặng, chỉ cần chúng ta nhẫn nhục gánh trách nhiệm, nằm gai nếm mật, chúng ta còn có cơ hội quay trở lại, đây mới là khí cốt của người Ngõa Lạp chúng ta…”
Khắc Lạp Mã Kỳ run rẩy nói : “Ngươi, giảo biện, ngươi, câm mồm…
Tây Da Lạp khẽ thở dài một tiếng, cay đắng trầm giọng nói : “Đại tướng quân, chúng ta vẫn cứ đi thôi, hạ lệnh bộ đội phân tán phá vòng vây, có thể chạy được bao nhiêu hay bấy nhiêu… nếu không chúng ta chỉ còn một con đường chết. Đương nhiên, chúng ta cũng có thể suy nghĩ đầu hàng…”
Khặc Lạp Mã Kỳ a một tiếng, phun ra một ngụm máu lớn, nhìn Tây Da Lạp với vẻ không thể tin được, bất kể như thế nào cũng không thể tin được Tây Da Lạp lại có thể nói ra hai chữ “đầu hàng”. Hai chữ này, trong từ điển người Ngõa Lạp, tuyệt đối là một loại tượng trưng cho sỉ nhục, trong mấy trăm năm nguời Ngõa Lạp trung hoành rong ruổi trên thảo nguyên, bọn chúng còn chưa từng nghĩ tới hai chữ “đầu hàng”.
Ngay cả Lôi Nặc Tác cũng cảm thấy có chút chấn kinh, ánh mắt chớp liên hồi nhìn Tây Da Lạp.
Tây Da Lạp tựa hồ chẳng đề ý tới ánh mắt của hai người, cười khổ nói: “Tôi biết mọi người khinh bỉ tôi, nhưng tôi chỉ lấy việc luận việc, hiện thực một chút mà thôi, xin mọi người hãy nghĩ mà xem, chúng ta tiếp theo còn có thể làm gì đây? Phá vòng vây ư? Bốn phương tám hương đều là tường đồng vách sát của quân Lam Vũ, tôi cảm thấy cơ hội có thể thành công là rất ít. Tiếp tục chống cự? Chỉ có đường toàn quân bị diệt, chúng ta hiện giờ còn có chừng một vạn tám nghìn người, cho dù chúng ta bị giết hết ở chỗ này, cũng cùng lắm là chuyện mấy tiếng đồng hồ. Có lẽ hai người cảm thấy, chiến tử mới là vinh dự tối cao của dũng sĩ, nhưng hai người có nghĩ tới không, chúng ta chết thế này đối với dân tộc Ngõa Lạp mà nói có ý nghĩa hay không? Ở sau lưng chúng ta, còn có bao nhiêu nữ nhân và con cái của các nàng đang chờ đợi phụ thân trở về?”
Khắc Lạp Mã Kỳ bật ho một cách thống khổ, máu tươi từ trong miệng rỉ ra.
Lô Nặc Tác chỉ cười khổ.
Tây Da Lạp lẩm bẩm lắc đầu, cũng thê thảm mà đau đớn nói: “Chúng ta chết ở nơi này, không có bất kỳ ý nghĩa nào, dưới hỏa pháo của kẻ địch, chúng ta có khác gì động vật. Ngược lại, nếu chúng ta có thể nhẫn nhịn sự nhục nhã nhất thời, còn có thể cứu được tính mạng của bọn họ, quân Lam Vũ có lẽ sẽ giết sạch toàn bộ chúng ta, nhưng tuyệt đối sẽ không giết sạch người Ngõa Lạp, y cần bọn họ để làm lợi thế, làm điều kiện để mặc cả…”
Lôi Nặc Tác nhíu mày nói: “Dương Túc Phong có lý do gì để không giết chúng ta?”
Tây Da Lạp lắc đầu, chua xót nói: “Ta không biết Dương Túc Phong có giết chúng ta hay không, nhưng ta có một loại trực giác, y sẽ thả chúng ta trở về cao nguyên Huyết Sắc, bởi vì y muốn lợi dụng chúng ta để đập vỡ khí cốt của người Ngõa Lạp…”
Hắn mơ hồ cảm giác được, Dương Túc Phong lần này điều động trọng binh tới vây công người Ngõa Lạp, tuyệt đối không phải đơn giản chỉ vì đem toàn bộ ba vạn người Ngõa Lạp bọn chúng. Dương Túc Phong muốn làm, không phải là tiêu diệt người Ngõa Lạp dám mạo phạm y, mà là muốn cho bọn chúng một đòn phủ đầu nghiêm khắc, làm cho tất cả người Ngõa Lạp, thậm chí là cả dân tộc du mục đều không dám coi thường sự tồn tại của y, cũng không dám mạo phạm y nữa.
Trong chiến dịch ở Lão Hổ Câu lần này, người Ngõa Lạp hoàn toàn ở vào thể bị động chịu đòn, cuối cùng toàn quân bị diệt, không sót một người. Điều này sẽ cấp cho dân tộc du mục, cho mỗi một người trên đại thảo nguyên thành chấn động tâm lý lớn nhường nào, không ai có thể dự đoán được. Nhưng có một điều có thể biết rất rõ ràng, sau này bất kể là ai trên đại thảo nguyên khi nhắc tới ba chữ quân Lam Vũ, tuyệt đối sẽ làm tất cả mọi người đề cao cảnh giác.
Người Ngõa Lạp chết đối với cái mục đích này của y hoàn toàn không có tác dụng gì, chỉ có người Ngõa Lạp sống mới đem cái tin tức thất bại, tâm lý thất bại, chấn động của thất bại mang trở về cao nguyên Huyết Sắc, đồng thời truyền nhiễm tới những người khác. Người Ngõa Lạp trải qua bao nhiêu chiến dịch, trong lòng có lẽ vĩnh viến không thể xóa đi cái ám ảnh. Quân Lam Vũ thình lình xuất hiện thực sự cấp cho bọn chúng chấn động quá lớn. Có lẽ trong chiến tranh ở quá khứ, người Ngõa Lạp cũng đã từng thất bại, nhưng bọn họ tuyệt đối không thất bại thảm hại như thế, thất bại triệt để như thế. Trong quá khứ, bọn chúng ít nhất còn có thể phản khảng, còn có thể vùng vẫy, còn có thể phất cờ trở lại, nhưng lần này, bọn chúng hoàn toàn không nhìn thấy hi vọng đó.
Khí cốt của người Ngõa Lạp bất kỳ một kẻ ngoại lai nào cũng không thể đập vỡ, nhưng người Ngõa Lạp có thể tự đập vỡ.
Lôi Nặc Tác lầm bẩm nói: “Đầu hàng… người Ngõa Lạp cũng có thể đầu hàng sao?”
Khắc Lạp Mã Kỳ đột nhiên giãy dụa một cách không bình thường, khuôn mặt vặn vẹo, cười hung tợn: “Người Ngõa Lạp tuyệt đối không thể đầu hàng! Để quân Lam Vũ lợi dụng chúng ta uy hiếp đại hãn, thì ta thà tự sát…”
Tây Da Lạp khinh thường cười lạnh nói: “Nhưng chúng ta chí ít còn giữ lại một cơ hội báo thù rửa hận, tự sát thì ai mà chẳng làm được? Nhưng tự sát chỉ là một loại hành vi trốn tránh, nói rõ trong lòng ngươi không có gan tiếp thụ vận mệnh…”
Đột nhiên âm thanh của hắn ngưng bặt, ngay tiếp đó mỗi một người đều nghe thấy bên tai mình tiêng súng vang lên mãnh liệt, giống như tiếng pháo nổ mừng năm mới. Bốn phương tám hương đều là tiếng súng và tiếng pháo dày đặc cùng với tiếng la hét. Tiếng động như là quân Lam Vũ phát động tổng công kích, trong từng tiếng pháo núi rung đất chuyển, kỵ binh người Ngõa Lạp hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, ngay trước mặt bọnchúng, rất nhiều kỵ binh người Ngõa Lạp như ruồi không đầu chạy loạn khắp nơi, căn bản không biết hiện giờ mình phải làm gì.
Đám người Khắc Lạp Mã Kỳ sắc mặt tức thì như tro tàn.
Vận mệnh của người Ngõa Lạp cuối cùng cũng tới.
Mặc dù trong lòng biết rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẻ mặt Khắc Lạp Mã Kỳ vẫn hoang mang, tựa hồ không thể tiếp thụ sự thật trước mắt, lầm bẩm hỏi : “Xảy ra chuyện gì rồi? Xảy ra chuyện gì rồi? Vì sao có thể như thế này?”
Tây Da Lạp cười khổ nói: “Mặc kệ là xảy ra chuyện gì, hiện giờ cũng là lúc chúng ta phải đưa ra quyết định rồi. Đi đâu về đâu, còn mong đại tướng quân đưa ra chủ ý, sớm một phút là có thể cứu vãn được tính mạng của hàng trăm người Ngõa Lạp, cứu được hàng trăm gia đình người Ngõa Lạp.”
Nhưng Khắc Lạp Mã Kỳ không có chút phản ứng nào, giống như là đã quyết tâm đợi chết vậy, hắn cứng đờ giống như một bức tượng, không chút nhúc nhích, thậm chí cả mắt cũng không hề chớp, tựa hồ tất cả mọi thứ xảy ra trước mắt không liên quan tới hắn chút nào.
Lôi Nặc Tác chỉ có thể thở dốc, trơ mắt ếch nhìn quân Lam Vũ từ bốn phương tám hướng ép tới, từ tiếng súng mà phán đoán, quân Lam Vũ gần nhất cách vị trí hiện tại của bọn chúng đã không đầy hai nghìn mét rồi. Lôi Nặc Tác mặc dù hiểu rõ hoàn toàn không có tác dụng gì, nhưng vẫn theo bản năng nắm chặt hoàng kim quân đao của mình. Thanh đao này hiện giờ là thứ duy nhất hắn có thể dựa vào.
Nhưng bỗng nhiên, tiếng súng bỗng yếu đi rất nhiều, chiến trường tựa hồ lại một lần nữa rơi vào yên lặng, chỉ có những tiếng súng lác đác.
Cái loại cảm giác trước sau tương phản quá lớn làm đám người Tây Da Lạp và Lôi Nặc Tư đưa mặt nhìn nhau, đều không biết quân Lam Vũ đang giờ trò quỷ quái gì.
Nhưng bất kể là quân Lam Vũ đang làm trò gì, vận mệnh diệt vong của người Ngõa Lạp tựa hồ đều không thể tránh được.
Tiếng súng lác đác viễn tiếp tục, hơn nữa khoảng cách ngày càng xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.