Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 309: Khí cốt bị mất (4)

Nam Hải Thập Tứ Lang

18/03/2013

Khắc Lạp Mã Kỳ hồn chơi trên trời thật lâu mới quay trở lại.

Từ trên cao nhìn xuống, Khắc Lạp Mã Kỳ nhìn thấy, vùng trung tâm của người Ngõa Lạp sản sinh sự hỗn loạn nghiêm trọng, tựa hồ có thứ gì đó cắm sâu vào bên trong trái tim của người Ngõa Lạp. Làm người Ngõa Lạp không kìm chế được trở nên hỗn loạn, thậm chí có một số địa phương tàn sát lẫn nhau, hơn nữa thỉnh thoảng bốc lên không ít ánh lửa, làm mấy tướng lĩnh cao cấp người Ngõa Lạp này lòng như tro tàn, bọn chúng đương nhiên biết những ánh lửa đó có hàm nghĩa gì.

Khắc Lạp Mã Kỳ yếu ớt nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Tây Da Lạp rời đi chốc lát, sau khi trở về sắc mặt biến đổi không ngừng nói: “Có bộ đội báo cáo, nói bộ đội của quân Lam Vũ lẻn vào trong đội ngũ của chúng ta, hiện giờ đang phá hoại khắp nơi! Chút xíu lương thực và cỏ khô của chúng ta đều bị bọn chúng đốt sạch, còn cả nước chúng ta dự trữ…”

Khắc Lạp Mã Kỳ không đợi hắn nói hết, quay đầu nhìn Lôi Nặc Tác đang cúi đầu im lặng. Rên rỉ đau đớn nói: “Vậy còn không mau điều động bộ đội tiêu diệt bọn chúng? Muốn để chúng ta bị chết đói chết khác hay sao? Đem đội cận vệ của ta điều tới..”

Lôi Nặc Tác do dự chốc lát, cuối cùng vẫn rời đi.

Tây Da Lạp lắc đầu, cười khổ nói: “Vô dụng thôi, hiện giờ tất cả bộ đội đã rối loạn rồi, mọi người quan tâm bây giờ là chạy thoát thân như thế nào… cho dù là đội cận vệ của ngài, cũng không thể chống lại sự công kích của quân Lam Vũ… tin tức tiền tuyến báo cáo trở về, đã có rất nhiều người Ngõa Lạp đầu hàng quân Lam Vũ rồi, bọn chúng căn bản không cần mệnh lệnh của chúng ta…”

Khắc Lạp Mã Kỳ lại nôn ra một ngụm máu lớn, hung dữ nói: “Bọn chúng sẽ nhận được sự trừng phạt của các thần…”

Tây Da Lạp nặng nề lắc đầu, nhìn bầu trời mịt mù, trên tời không có trăng, cũng chẳng có sao. Hắn chỉ đánh cười khổ lắc đầu nói: “Các thần, có lẽ đa bị súng và pháo của quân Lam Vũ bắn đi rồi… ngài xem, bộ đội của quân Lam Vũ cách chúng ta càng lúc càng gần rồi, có lẽ đây mới là chỉ dẫn của chân thần…”

Khắc Lạp Mã Kỳ thẫn thở nhìn quân Lam Vũ càng ngày càng tới gần.

Hắn nghĩ không ra, vì sao các thần của người Ngõa Lạp một lòng cung phụng vào lúc này lại không hề có chút tác dụng nào?

Thực tế, Đường Vĩ căn bản không biết tới chân thần gì cả, thậm chí đến cái tên người Ngõa Lạp này cũng rất xa lạ. Hắn là người bên ngoài tới từ đế quốc Đường Xuyên, an cư lập nghiệp ở địa khu Mỹ Ni Tư, vì mưu sinh, cho nên lựa chọn tham gia quân Lam Vũ. Nhưng bởi vì hắn chính là đợt di dân nội địa đầu tiên, trình độ văn hóa tương đối cao, lại chiếm được tiên cơ, thêm vào chăm chỉ nổ lực với cả sự thông minh tài trí của hắn, cho nên hắn mau chóng làm tới chức tiểu đoàn trưởng của quân Lam Vũ.



Đối với người Ngõa Lạp, hắn chẳng có cảm giác gì đặc biệt, trải qua nhiều lần chiến đáu, hắn đã quen chẳng đi hỏi vì sao mà chiến đấu nữa, chỉ biết rằng phải chiến đấu như thế nào, giành lấy thắng lợi như thế nào. Từ sau khi tiếp nhận được nhiệm vụ đầy tính khiêu chiến của Lam Sở Yến phát ra. Đường Vĩ đã cực kỳ mong muốn lấy được cái vinh dự chưa từng có này. Vinh dự này, không phải là của một mình hắn, mà là của hơn sáu trăm huynh đệ tiểu đoàn, bọn họ nhất định phải làm bọn họ đều trở thành vinh dự lớn trong lục quân quân Lam Vũ.

Đường Vĩ bắt đầu tiến vào từ phía tây.

Phía tây chính là nơi người Ngõa Lạp phòng ngự yếu ớt nhất. Người Ngõa Lạp chen lấn vượt nhau cướp đường bỏ chạy đã hoàn toàn vứt bỏ phòng ngự cánh phía tây của mình, để Đường Vĩ và các chiến sĩ dưới sự chỉ huy của hắn có thể dễ dàng đột nhập. Bọn họ thuận theo những tảng đá rải rác, yểm hộ lẫn nhau tiến lên. Rất nhiều người Ngõa Lạp căn bản không có tâm tư tới đối phó với uy hiếp tới từ sau lưng, chỉ có rất ít người Ngõa Lạp còn ngoan cường chống cự, những tên người Ngõa Lạp ngoan cường chống cự này đã vứt bỏ Lang Nha bổng to lớn nặng nề hơn nữa còn không thích hợp, chuyển sang chạy khắp nơi tìm vũ khí có thể sử dụng, bọn chúng cũng bắt đầu ẩn nấp phía sau tảng đá, dùng đá vụn và rất ít cung tiễn làm vũ khí chống lại sự tiến công của quân Lam Vũ.

Đừng có mà coi thường những cục đá và cung tiễn đơn giản này, trong trạng thái hỗn loạn, dưới bóng đêm mịt mù, chúng vẫn còn có sức sát thương nhất định. Thường thường khi quân Lam Vũ đi qua bên cạnh tảng đá nào đó liền bị những cục đá bất thình lình ném ngã, có một số chiến sĩ thậm chí còn bị ném cho ngất đi, ngay cả mũ sắt cũng bị lõm vào một hố lớn, những người Ngõa Lạp đánh lén này đương nhiên trong chớp mắt đã bị diệt sạch, nhưng cũng mang đến cho các chiến sĩ của tiểu đoàn Đường Vĩ thương vong nhất định.

Chen lẫn trong đội ngũ chiến sĩ cấp tốc tiến lên, Đường Vĩ vừa chạy vừa tìm kiếm phương hướng công kích, liên tục bắt được mấy tên tù binh người Ngõa Lạp, bọn chúng đều không biết vị trí hiện tại của Khắc Lạp Mã Kỳ. Người Ngõa Lạp đã quân chẳng ra quân nữa, điều này có chỗ tốt mà cũng có chỗ xấu, lợi là khiến cho tiểu đoàn Đường Vĩ như tiến vào chỗ không người, chỗ xấu là không thể phán đoán được nơi ở của thống soái địch.

Chính đang phiền não, bên cạnh hắn đột nhiên vang lên tiêng súng mãnh liệt, sau đó truyền tới rất nhiều tiếng kêu thảm ngã xuống đất của người Ngõa Lạp. Đường Vĩ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mấy sĩ quan bên người đang cầm súng tiểu liên dẫn thủ hạ của từng người tra xét chiến trường. Trước khi xuất phát, vũ khí được trang bị cho toàn tiểu đoàn đều được tiến hành điều chỉnh, tăng cường trang bị súng tự động, quan quân và sĩ quân đại bộ phận đều được trang bị súng tiểu liên. Đám người Mã Toa này nhìn thấy bọn họ ở nơi này ít người, nên muốn đánh lét, kết quả rất nhanh được tống hết vào địa ngục.

“Tiểu đoàn trưởng, số người Ngõa Lạp này có chút cổ quái.” Có người nhỏ giọng nói.

Đường Vĩ đi tới nhìn, đúng là như thế, đồng phục của đám kỵ binh người Ngõa Lạp này khác với những người Ngõa Lạp khác, đều là đồng phục thuần một màu đen, ở bên đồng phục còn khảm vào hoa văn màu vàng, cho dù ở trong bóng tối cũng hết sức bắt mắt, hơn nữa trên đồng phục của bọn chúng đều đeo một huy hiệu đấu sói nho nhỏ, dùng tay sờ vào thấy khá nặng, giống như là dùng vàng làm ra, tựa hồ còn ẩn chứa hàm nghĩa đặc thù nào đó. Có người kiểm tra trang bị trên thi thể, móc ra một số vật phẩm cá nhân tương đối tinh xảo, ví như dao nhỏ khảm kim cương v..v.

“Liệu có thể là đội cận vệ của Khắc Lạp Mã Kỳ không?” Có sĩ quan cẩn thận hỏi.

Đường Vĩ quyết đoán nói: “Mặc kệ bọn chúng là ai, gần đây khẳng định là có cá lớn, truyền lệnh xuống, tỉm kiếm kỹ càng…”

Đột nhiên, từ phía đông nam tiếng súng vang lên dữ dội, tựa hồ người Ngõa Lạp bị lửa lớn đốt tới vậy, náo nhiệt vô cùng.

Sắc mặt Đường Vĩ trầm xuống, nhỏ giọng nói: “Hành động phải nhanh lên, bọn Lăng Uy cũng tới rồi.”

Mấy sĩ quan lập tức dẫn chiến sĩ của từng người tham gia chiến đấu.



Đường Vĩ nhìn về phía đông nam, rồi quay đầu chìm vào trong bóng tối, hắn rất muốn bắt được Khắc Lạp Mã Kỳ ngay trước mặt Lăng Uy.

Tiểu đoàn đột kích Lão Hổ Câu cái danh hiệu vinh dự này nhất định phải thuộc về tiểu đoàn Đường Vĩ.

Chỉ tiếc là, người có suy nghĩ như vậy, không chỉ có một mình Đường Vĩ, mà còn có cả Lăng Uy, điều hắn nghĩ cũng y hệt như của Đường Vĩ vậy.

Tiểu đoàn đột kích Lão Hồ câu cái danh hiệu vinh dự này nhất định phải thuộc về tiểu đoàn Lăng Uy.

Lăng Uy bắt đầu tiến vào từ phía đông nam, nhưng khi vừa mới tiến vào, liền gặp phải một chút phiền toái nho nhỏ.

Cái phiền toái bất ngờ này không phải là người Ngõa Lạp gây ra, mà là các bộ đội huynh đệ khác của quân Lam Vũ gây ra. Nói một cách chính xác phải là những Lỗ Ni cuồng chiếu sĩ mới gia nhập quân Lam Vũ gây ra. Rất nhiều thi thể kỵ binh người Ngõa Lạp bị Lỗ Ni cuồng chiến sĩ giết chết làm ách tắc nghiêm trọng đường đi của tiểu đoàn Lăng Uy, bọn họ chỉ đành vất vả bôn ba trong đống người chết, dùng tới hơn một tiếng đồng hồ mới vượt qua được chỗ thi thể chất đống như núi. Mà lúc này tiểu đoàn của Đường Vĩ đã xâm nhập vào dải trung tâm của người Ngõa Lạp.

“Con mẹ nó” Lăng Uy phun ra một ngụm nuớc bọt, nhỏ giọng chửi rủa. Loại lời chửi bới này vốn không phải là câu cửa miệng của hắn, nhưng lăn lộn trong quân đội nhiều rồi, cũng học được. Dương Túc Phong rất thích quân đội duy trì tính chiến đầu và nhiệt tình cao độ, cho nên đối với những lời thô tục xưa này chưa từng cố kỵ chút nào, thậm chí bản thân ở trường hợp công khai cũng dùng lời thô tục chửi người. Các quan quân của quân Lam Vũ chẳng những không thấy khó chịu, thậm chí còn cho là vinh dự.

“Lão Tam, ngươi thấy loại tình thế hỗn loạn này, Khắc Lạp Mã Kỳ có thể trốn ở chỗ nào?” Lăng Uy hỏi Tam đại đội trưởng ở bên cạnh.

Mồ hôi trên người Tam đại đội trưởng bị gió lạnh thổi qua, chính đang đóng băng, toàn thân đều đang bất giác run lên, trầm ngâm nói: “Tôi thấy hẳn phải là ở chỗ yên tĩnh nhất, dù sao hắn cũng là thống soái của người Ngõa Lạp. Người Ngõa Lạp cho dù có hoảng loạn hơn, cũng không dám làm quá giới hạn trước mặt hắn… tôi thấy phương hướng chín giờ hi vọng tương đối lớn!”

Lăng Uy ngẩng đầu lên nhìn, đúng vậy phương hướng chín giờ người Ngõa Lạp tỏ ra tương đối yên tĩnh.

“Mục tiêu, phương hướng chín giờ.” Lăng Uy hạ lệnh dứt khoát.

Thế nhưng, ngay lúc bọn họ theo phương hướng chín giờ xuất phát không bao lâu, liền gặp phải một đám kỵ binh người Ngõa Lạp bỏ chạy gấp gáp, đám kỵ binh người Ngõa Lạp này đã không thể gọi là kỵ binh nữa rồi, bởi vì bọn chúng thậm chí đã vứt bỏ Lang Nha bổng một trong những tiêu chí của người Ngõa Lạp, mà cầm Nguyệt Lượng loan đao dài một xích mà bất kỳ người Ngõa Lạp đều cũng mang theo tùy thân, lặng lẽ tiến lên, ẩn trong bóng đêm, động tác của bọn chúng nhẹ nhàng vô cùng, khi đi lại đều rón ra rón rén, nhìn qua giống như một đám ma quỷ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook