Chương 329: Yến tiệc của Hải tặc (Thượng)
Nam Hải Thập Tứ Lang
18/03/2013
Hải vực Sở La Môn (Solomon), ngày 28 tháng 12 năm 1729 thiên nguyên.
Địa khu Mỹ Ni Tư vào lúc này đã là thời điểm hoa tuyết lất phất, còn cao nguyên Huyết Sắc sớm đã bị băng tuyết bao phủ. Nhưng hải vực Sở La Môn ở Nam Đại Dương thì mặt trời chói lọi, bầu trời vạn dặm không mây, ánh mắt trời nóng ran chiếu lên mặt biển yên bình mà không gặp phải bất kỳ chướng ngại nào, đem nước biển luộc cho nóng hầm hập. có lẽ bởi vì nhiệt độ cao làm người ta không thể nào chịu đựng nổi này, cho nên cá biển đều trốn thật sâu dưới dáy biển. Từ sau khi đi qua xích đạo, mỗi lần Dương Phàm hóng gió ở trên boong thuyền, liền không hề thấy bóng dáng của cá biển nữa.
Vị thiếu tá hạm trưởng của Long Nha chiến hạm 211 này trông vô cùng trẻ trung, hơn nữa lại còn mang một bộ kính gọng vàng, làm hắn ở trong số đông đảo hạm trưởng của hải quân quân Lam Vũ trở nên hết sức khác biệt, cũng hết sức khiến người ta chú ý. Đại hải là một địa phương hết sức mênh mông kích động, sóng cả cuộn trào, hung hiểm dữ đội, bất kỳ lúc nào cũng có thể chôn vùi tính mạng của con người, không có lá gan và sức lực mạnh mẽ hơn người, thì không thể sinh tồn ở trên hải dương được.
Thế mà Dương Phàm lại chỉ có cái điều kiện đầu tiên, nhưng đối với điều kiện thứ hai lại hoàn toàn thiếu mất, sức khỏe của hắn xưa nay đều không được tốt lắm, thậm chí là trước khi 9 tuổi, hắn còn bị bệnh bại liệt, không thể đi đứng thẳng được, tới tận khi mười ba tuổi mới có thể tự mình đi đường, nhưng hắn ngoan cường dựa vào nỗ lực của bản thân, đã chinh phục được hải dương, chinh phục được chiến hạm, trở thành trở thành hạm trưởng của Long Nha chiến Ham 211 của quân Lam Vũ không hề thua kém người khác.
Có thể tồn tại được ở dưới quyền chỉ huy của quan tư lệnh Phất Lai Triệt kiệt ngạo bất tuần hơn nữa lại còn chiếm được sự coi trọng, Dương Phàm đương nhiên có bản lĩnh hơn người, hơn nữa phải là bản lĩnh làm người ta phải chống mắt lên nhìn. Trên thực tế trong số đông đảo các hạm trưởng của quân Lam Vũ, hắn dứt khoát là một người học nhiều biết rộng, cũng là một người cần mẫn hiếu học, cái kính gọng vàng của hắn chính là do nghiên cứu sách vở và hải đồ thời gian dài mà tạo thành. Trừ hắn ra, không một hạm đội nào có thể quen thuộc tình hình của mỗi vùng hải vực nữa.
“Lão Dương, lão Dương.” Chính giữa trưa như thế này, lại mặt trời gay gắt, trên boong thuyền đúng là có thể bốc ra khói, Dương Phàm đang nghiên cứu hải đồ, bên ngoài khoang điều khiển đột nhiên tuyền tới tiếng gọi ầm ầm của Từ Bân, cũng chẳng đợi cho hắn kịp trả lời, Từ Bân đã thô lỗ đẩy cửa tiến vào, nói một cánh chính xác thì là dùng bả vai hất văng cửa ra, bởi vì trong tay hắn đang bê một cái chậu gỗ lớn, bên trong chiếc chậu cố còn có một con Thiểu Lân Xỉ nặng hơn mười cân đang nhảy tưng tưng.
Dương Phàm không khỏi cau mày lại khó chịu, dùng tay khẽ đẩy gọng kinh vàng của mình lên, sau đó chậm rải ngẩng đầu. Nói thực sự thì hắn rất không thích loại người có phong cách thô lỗ như Từ Bân, thậm chí là không thích phong cách thô lỗ của cả hải quân lục chiến đội, hắn cho rằng, dù có kiêu dũng, dù có không sợ chết, cũng không nhất định là phải dùng sự thô lỗ để thể hiện ra, nhưng cái lề thói của cả hải quân lục chiến đội đều là như thế, hắn cũng chỉ đành im lặng chấp nhận.
Mặc dù không thích sự thô lỗ của Từ Bân, nhưmg Dương Phàm không thể không thừa nhận, tên gia hỏa này ngoại trừ giỏi đánh trận ra, còn là một tay cao thủ câu cá cực giỏi, kỹ thuật câu cá tựa hồ còn trên cả bản thân, loại Thiểu Lân Xí ở trong chậu gỗ trên tay hắn này bình thường sinh sống ở dưới đáy biển yên tĩnh, thân hình thon dài, mùi vị ngon miệng, nhất là Thiểu Lân Xỉ vào mùa hè thì đặc biệt ngon miệng, là một loài cá ăn rất được hoan nghênh, nhất là rất được các thủy thủ viễn dương hoan nghênh. Thông thường trên những con thuyền viễn dương đều chỉ có cá ướp muối khô không khốc, ăn tới phát điên lên được, lúc này nếu như có một con Thiểu Lân Xỉ giải cơn thèm thì thực sự là chuyện tuyệt vời nhất, chỉ tiếc là Thiểu Lân Xỉ cũng là một loại cá vô cùng giảo hoạt, bình thường rất ít khi xuất hiện, cho dù xuất hiện cũng rất là tinh quái, không dễ dàng chịu cắn câu, bởi thể mỗi một thủy thủ chỉ có thể dựa vào vận khí, nếu như câu được một con thì là chuyện tất cả mọi người đều vui mừng.
Từ Bân căn bản không để ý tới cái lông mày cau lại của Dương Phàm, hắn biết Dương Phàm không thích tác phong của mình, nhưng hắn cũng chẳng bận tâm. Trong con mắt của hắn, người của hải quân làm sao có thể nho nhã lịch sự giống như hắn được, địch nhân không phải là dựa vào mồm mép mà có thể tiêu diệt được, cuối cùng vẫn phải dựa vào đao thương hỏa pháo, tính cách thô lỗ mới có thể rèn luyện được lá gan và ý chí của con người, hắn quyết tâm lợi dụng đoạn hành trình xa xôi này để thay đổi Dương Phàm, nhưng hắn cũng không hề biết rằng, Dương Phàm cũng quyết tâm dùng đoạn hành trình này để thay đổi tác phong thô lỗ của hải quân lục chiến đội.
“Kỹ thuật không tệ.” Dương Phàm thực lòng thực ý tán dương.
“Đương nhiên, nếu không làm sao làm được lão đại của bọn chúng. Từ Bân dương dương đắc ý nói.
Dương Phàm cười cười, không nói gì cả, nếu tiếp tục nói nữa thì Từ Bân khẳng định sẽ đem bản thân thổi phồng lên tận mây xanh.
Lần này ở bên trên Long Nha chiến hạm số 211 phụng lệnh tới hải vực Sở La Môn, ngoài thủy thủ của bản thân nó ra, còn có thêm hơn bốn mươi đội viên của đội đột kích Phi Báo của trung đoàn thứ nhất hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ. Đội đột kích Bạo Hùng của trung đoàn thứ tư hải quân lục chiến đội tạo nên chiến quả huy hoàng ở Y Lệ Nạp xa xôi đã thể hiện mạnh mẽ quân uy của quân Lam Vũ, làm cho kẻ địch nghe tên mà kinh hãi, tức thì khiến cho ánh mắt của quan quân trên dưới của toàn quân Lam Vũ đều tập trung ở trên người đội đột kích.
Nhận thấy sức chiến đấu mạnh mẽ của đội đột kích cỡ nhỏ, còn cả sự linh hoạt điều động và sử dụng. Dương Túc Phong quyết định thành lập nhiều đội đột kích hơn nữa, bao gồm cả hải quân và lục quân, ba trung đoàn còn lại của hải quân lục chiến đội đều nối tiếp nhau thành lập đội đột kích. Đội đột kích Phi Báo thuộc về trung đoàn hải quân lục chiến đội thứ nhất, lần này phụng mệnh nam hạ, đội đột kích Phi Báo đã dốc hết toàn quân, cũng muốn sáng lập nên một kỳ tích ở hải vực Sở La Môn.
Bất quá đội đột kích Phi Báo chỉ là một đội đột kích vừa mới được thành lập, mỗi một thành viên bên trong đội đột kích đều là tinh anh đến từ trung đoàn thứ nhất hải quân lục chiến đội, rất nhiều người đều vốn là tiểu đội trưởng hoặc là trung đội trưởng, mỗi một người đều có kỹ thuật vượt trội, gan dạ hơn người, đồng thời cũng có tinh thần không chịu thua kém, bởi thế, trước khi thể hiện trong thực chiến một cách thực sự, mỗi một người đều không phục nhau lắm, đội trưởng đội đột kích như Từ Bân nếu như không thể hiện cho thật tốt công lực của bản thân, thì tới lúc có thể chỉ huy được đám gia hỏa này như sử dụng chân tay hay không thì thực sự là có chút khó nói.
Dương Phàm tỏ ý xem thường: “Kỹ thuật câu cá giỏi là có thể làm được lão đại sao?”
Từ Bân hết sức nghiêm chỉnh đáp: “Đương nhiên là không thể, nhưng nếu như kỹ thuật câu cá không giỏi, khẳng định là không làm nổi lão đại.”
Dương Phàm không muốn nghe cái lý luận méo mó của hắn, liền thay đổi đề tài, chỉ lên vị chí đảo Tháp Ni Lạc Phỉ nói: “Nói vớ vẩn! Ài, cái địa phương quái quỷ này đúng là khó tìm, hải vực Sở La Môn đúng là kỳ lạ. So với quần đảo Ba Bỉ Lợi Á còn phức tạp hơn, trên hải đồ rõ rành rành là ở chỗ này, nhưng mà vòng đi vòng lại mà chẳng tìm ra nổi.”
Từ Bân nhìn bản đồ, dửng dưng nói: “Chuyện này chẳng liên quan đến ta, chúng ta chỉ quản đánh trận, chiến đấu với hải tặc thôi. Còn công tác vĩ đại như chở khách này chẳng phải là chuyện mà những tiểu nhân vật hải quân lục chiến đội chúng ta làm.”
Dương Phàm biết Từ Bân đang ngầm mỉa mai mình, bởi vì mình từng nói xấu hải quân lục chiến đội sau lưng, bất quá lời nếu đã nói rồi hắn cũng chẳng muốn thu lại nữa, vì thế bình thản nói: “Nếu địa phương này không xuất hiện nữa thì chúng ta chỉ đành kiêm nhiệm luôn hải tặc ở chỗ này thôi.”
Từ Bân sảng khoái nói: “Chuyện này cũng chẳng sao cả, nghe nói gần đây thương thuyền của nước Mã Toa qua lại hải vực Sở La Môn rất nhiều, chúng ta kiếm lấy một chút, trở về đảo Sùng Minh rồi cũng có thể thống khoái chơi bời vài trận… Vương Văn Đạt, Phùng Dịch Thanh, lén lén lút lút ở bên ngoài làm cái gì đấy ?”
Dương Phàm đi tới, đưa tay mở cửa khoang ra, hai đội viên hải quân lục chiến đội thể hình to khỏe đi vào, con mắt đều rất sáng, nhưng sắc mặt thì lại tỏ ra vô cùng mờ ám, đi vào nhìn đông ngó tây, mục tiêu hình như là con cá Thiểu Lân Xỉ mà Từ Bân vừa mới câu được kia.
Từ Bân không chút khách khí quát: “Xéo! Đến vảy cũng không có phần của các ngươi đâu.”
Vương Văn Đạt cười ngượng ngập: “Lão đại, đừng có bủn xỉn như vậy chứ! Người có phải là nam nhân hay không vậy… Dương hạm trưởng, ngài tới phân xử đi, ngài nói xem, lão đại của chúng tôi làm có đúng không? Cái con Thiểu Lân Xỉ này là do hai người chúng tôi tự mình bắt được, hiện giờ tới cái vảy cũng không có, còn có lẽ công bằng nữa không chứ? Tôi thấy lão đại của chúng tôi mà còn tiếp tục như thế này khẳng định sẽ còn nổi tiếng hơn cả Phong lĩnh. Đúng rồi, hắn khẳng định là còn nổi tiếng hơn cả Phong lĩnh nữa, Phong lĩnh bị chửi thế nào cũng có rồi, chỉ có không bị người ta chửi là keo kiệt…”
Dương Phàm cau mày nói: “Lão Từ, đem người của ngươi đi đi, ta muốn yên tâm tĩnh dưỡng.”
Từ Bân cười nói: “Biết rồi, biết rồi, ngươi là người xuất gia, đám phàm tục chúng ta đây không quấy rầy nữa.”
Phùng Dịch Thanh lanh mắt, sớm đã nhìn thấy sự tồn tại của cái chậu Thiểu Lân Xỉ rồi, liền đi tới bê lấy chạy mất.
Từ Bân đuổi theo đằng sau lưng kêu lên: “Đám nhãi nhép các ngươi, muốn làm phản đấy hả...”
Bỗng nhiên, một hồi còi gấp gáp vang lên, vang vọng toàn thuyền.
Cảnh báo chiến đấu.
Phùng Dịch Thanh lập tức bỏ chậu Thiểu Lân Xỉ xuống, rút ra khẩu Mauser mag theo bên người, xoay người phóng đi, đám người Từ Bân và Dương Phàm cũng theo ở đằng sau, Vương Văn Đạt động tác chậm nhất, chạy theo sát sau lưng Dương Phàm ra bên ngoài.
Trên cột buồm cao vút, chòi quan sát của hải quân quân Lam Vũ đang khẩn cấp phất cờ hiệu trong tay. Cờ hiệu có ý nghĩa là, ở trên mặt biển phía tây nam, có hạm đội thân phận không rõ ràng đang áp sát với tốc độ cao, theo phán đoán, rất có khả năng là hạm đội hải tặc Sở La Môn, hơn nữa số lượng thuyền không ít, thực lực rất cường đại.
Tất cả nhân viên trên Long Nha chiến hạm số 211 lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, các thủy thủ hải quân mau chóng từ trạng thái di chuyển tiến vào trạng thái chiến đấu. Cửa sổ mạn thuyền của nòng pháo tức tốc được mở ra, nòng pháo ca nông thò ra ngoài, pháo đạn được nạp vào nòng pháo, chỉ đợi một tiếng hạ lệnh là có thể phát xạ. Dương Phàm tự mình phụ trách dụng cụ đo khoảng cách, chăm chú vào mặt biển phía đông nam.
Trên boong thuyền trước sau của Long Nha chiến hạm, lắp bốn khẩu súng máy cỡ nòng 12,7 ly, cũng đã được mở chốt bảo hiểm, xạ thủ và phó xạ thủ đều vào vị trí của mình. Băng đạn dài quấn tầng tầng lớp lớp trong rương đạn trông giống như cái rổ, căn cứ vào báo cáo chiến đấu gần đây nhất, những khẩu súng máy này khi cận chiến có uy lực vô cùng lớn, bởi thế Long Nha chiến hạm của quân Lam Vũ cũng bắt đầu dựa theo trật tự lắp thêm súng máy, đồng thời trang bị vô số đạn dược.
Các đội viên của đội đột kích Phi Báo do Từ Bân suất lĩnh cũng ai vào vị trí của người nấy, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, loại vũ khí tốn sức ống phóng rốc két giết người diệt khẩu không rời khỏi người đương nhiên là không thể thiếu được rồi. Những Lỗ Ni cuồng chiến sĩ vừa mới gia nhập quân Lam Vũ dựa vào thể chất hơn người của bọn họ không còn nghi ngờ gì đã trở thành chủ nhân của ống phóng rốc két, những chiến sĩ còn lại cũng đều dựa vào xung quanh boong thuyền, chờ đợi thời khắc kẻ địch tiếp cận.
Vương Văn Đạt nửa quỳ ở bên người Phùng Thanh Dịch, nâng súng trường bán tự động Mễ Kỳ Nhĩ lên, có chút khẩn trương nói: “Ngươi nói xem có thể là gia tộc Hải Lôi Đình không?”
Phùng Dịch Thanh nâng súng ngắm lên, có chút bực mình đáp: “Phải thì sao nào? Còn không phải thì sao nào? Ngươi là thân thích của Hải Lôi Đình à?”
Vương Văn Đạt nói: “Không phải là thân thích thì không được hỏi à?”
Phùng Dịch Thanh đưa ngón tay ra gõ thật mạnh lên mũ sắt của Vương Văn Đạt, làm bộ hung dữ nói: “Ngậm cái miệng của ngươi lại cho ta, không nói ba phút thì ngươi nghẹn chết à! Toàn bộ hải quân lục chiến đội cũng không có ai lắm lời giống như ngươi!”
Vương Văn Đạt không nói gì nữa, lấy sức ngậm chặt miệng lại, thần sắc hết sức thống khổ, chốc lát sau vẫn không nhịn nổi nữa, lẩm bẩm nói: “Năm nay làm so vậy, nói chuyện thôi cũng phạm pháp!”
Từ Bân đi qua bên cạnh, kiểm tra một lượt trang bị của hai người, đóng chốt bảo hiểm súng Mauser của Phùng Dịch Thanh lại, sau đó cắm vào trong bao súng của hắn, nhưng Từ Bân vừa mới xoay người đi, Phùng Dịch Thanh lập tức lại rút súng Mauser ra, mở chốt bảo hiểm rồi cắm lại vào bên hông.
Vương Văn Đạt nhìn động tác của Phùng Dịch Thanh không chớp mắt.
Phùng Dịch Thanh liếc mắt qua, dùng giọng điệu giáo huấn nói: “Phòng trước khỏi họa, ngươi không biết à?”
Vương Văn Đạt mặt bình thản như không nói: “Đội trưởng sợ ngươi bị cướp cò đem tiểu đệ đệ vắn vỡ mà thôi.”
Phùng Dịch Thanh cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên họng súng Mauser đang chĩa đúng vào vị trí yếu hại. Vì thế xê dịch đi, đem nó dịch chuyển đi một ít.
Vương Văn Đạt đột nhiên nhỏ giọng nói: “Tới rồi.”
Phùng Dịch Thanh ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy trên mặt biển ở phía tây nam, có một dãy thuyền hải tặc xuất hiện ở phía đường chân trời. Những chiếc thuyền hải tặc này đều vô cùng to lớn, nhìn qua giống như những chiếc chiến đấu hạm tầm trung, đây chính là sự khác biệt của hải tặc Sở La Môn và hải tặc Ca Âu. Hải tặc Ca Âu dùng thuyền nhỏ mà nhanh, thao tác linh hoạt. Còn hải tặc Sở La Môn thì dùng thuyển chú ý tới tổ hợp hoàn mỹ tốc độ và sự chắc chắn.
Thuyền hải tặc tổng cộng có chín chiếc, trên cột buồm mỗi chiếc đều treo cờ màu đen, trên cờ có năm cái đầu lâu màu trắng.
Dương Phàm nâng kính viễn vọng lên nhìn, chậm rãi nói: “Chúng ta vớ bở rồi, là đội thuyền của Hi Đức Lạp Khố Đế.”
Từ Bân không hiểu rõ lắm hỏi lại: “Vớ bở?”
Dương Phàm hạ kính viễn vọng bình thản nói: “Đội đột kích Phi Báo hải quân lục chiến đội cuối cùng cũng có cơ hội tham dự thực chiến, không phải là vớ bở thì là cái gì?”
Từ Bân im lặng không đáp.
Dương Phàm lạnh lùng nói: “Phát ra cờ hiệu, cảnh cáo bọn chúng không được tới gần, nếu không chúng ta sẽ khai hỏa xạ kích.”
Cờ hiệu mau chóng phát đi tín hiệu, kết quả đối phương thực sự đã tiếp nhận tín hiệu, hơn nữa nghe lời chuyển hướng di chuyển, tiếp túc đi về phía đông bắc.
Dương Phàm lầm bẩm nói: “Không phải chứ? Có hải tặc nghe lời như vậy à? Bọn chúng có phải là hải tặc không vậy?”
Từ Bân lại oán trách nói: “Phát tín hiệu làm cái gì chứ? Cứ để bọn chúng tới đây, chúng ta cho một trận loạn pháo loạn súng, cũng coi là trừ hại vì dân mà!”
Dương Phàm hờ hững lắc đàu nói: “Không thể được, hải quân có quy củ của hải quân. Ừm, tình hình của bọn chúng vô cùng kỳ quái, ta thấy còn có trò hay ở đằng sau, mọi người đề cao cảnh giác.”
Quả nhiên, chốc lát sau chòi canh gác lại một lần nữa phát ra tín hiệu, lại có hạm đội lai lịch không rõ tới gần.
Các đội viên đội đột kích Phi Báo tập trung toàn bộ tinh thần theo dõi mặt biển, lại lần nữa kỳ vọng xảy ra chiến đấu.
Thế nhưng cảnh báo nhanh chóng lại bị giải trừ.
Dương Phàm từ trong kính viễn vọng nhìn thấy hạm đội của đối phương, đó đều là hạm đội Long Nha chiến hạm giống y hệt Long Nha chiến hạm số 211 tạo thành, trên cột buồm của mỗi chiếc Long Nha chiến hạm, đều treo cờ phi long ba chân độc đáo.
“Là hạm đội của A Phương Tác!” Dương Phàm trầm tĩnh nói.
Từ Bân buông một tiếng thở dài thất vọng, hạ nòng súng xuống, các đội viên khác của đội đột kích cũng thất vọng hạ nòng súng xuống.
Chẳng trách mà hạm đội của Hi Lạp Khố Đế chạy nhanh như vậy, cũng khách khí với Dương Phàm như thế, thì ra là bị A Phương Tác theo sát ở đằng sau.
Dương Phàm hạ lệnh phát ra cờ hiệu, liên hệ với A Phương Tác, nhưng A Phương Tác chẳng để ý tới Dương Phàm, mà cứ đi thẳng qua. Khi hạm đội của hắn đi qua trước mặt Dương Phàm thì ném một chiếc thuyền tam bản nhỏ xuống, từ trên thuyền tam bản có một người chèo thuyền đi tới thuyền của Dương Phàm.
Tên hải tặc đó tự giới thiệu bản thân, hắn tên là Thương Hải là thuộc hạ cũ của A Phương Tác, cũng là huynh đệ của A Phương Tác, là thuyền viên theo A Phương Tác tiến vào hải vực Sở La Môn sớm nhất. Thương Hải trông đậm người chắc nịch, toàn thân đen xì, giống như một con cá trên ngắn ngủi trọc đầu vậy, thân trên để trần còn có không ít vết thương chưa lành, cho thấy những ngày trước đó tới nay hạm đội A Phương Tác đã trải qua huyết chiến liên tục.
“Vì sao A Phương Tác đuổi sát không tha Hi Đức Lạp Khố như vậy?” Dương Phàm tò mò hỏi.
“Bởi vì không biết trên người Hi Đức Lạp Khố Đế ẩn chứa bí mật gì, hiện giờ người nước Mã Toa cũng đang tìm hắn.” Thương Hải nói.
“Nước Mã Toa có người tới hải vực Sở La Môn rồi à?” Từ Bân kinh ngạc hỏi, đột nhiên hắn hơi hiểu ra vì sao thượng cấp muốn ủy phái mình tới nơi này. Trong túi ở đằng sau lưng hắn có một phong thư, là Dương Túc Phong tự mình viết cho A Phương Tác, bên trong có lẽ có mấy chuyện mình phải làm, đáng tiếc, trước khi thư được giao cho A Phương Tác, bản thân cũng không biết rốt cuộc mình phải làm gì.
“Ừm, Vũ Văn Thiên Nhai của nước Mã Toa đã tới hải vực Sở La Môn rồi, còn được gia tộc Hải Lôi Đình nhiệt tình tiếp kiến, nước Mã Toa tựa hồ đạt thành hiệp nghị với gia tộc Hải Lôi Đình, cùng nhau đối phó với chúng ta.” Thương Hải nói một cách đơn giản.
“Vậy chúng ta cũng đi theo giúp đỡ.” Dương Phàm quyết đoán nói.
Từ Bân cũng tán thành kiến nghị của Dương Phàm, hắn cực kỳ khát vọng một trận chiến đấu thực sự để rèn luyện đội đột kích Phi Báo.
Nhưng Thương Hải dứt khoát cự tuyệt, kiên quyết nói: “Không được, lão đại nói với tôi, để tôi dẫn các vị tới đảo Tháp Ni Lạc Phỉ trước đã. Đừng hiểu lầm, lão đại chỉ lo lắng mọi người xảy ra chuyện, nơi này dù sao cũng là thiên đường của hải tặc, quân chính quy ở nơi này sẽ chịu thiệt thòi.”
Dương Phàm chăm chú nhìn sắc mặt của Thương Hải, tựa hồ muốn từ trên mặt hắn đọc được tin tức gì đó, một lúc lâu sau mới nói: “Được.”
Hắn biết, A Phương tác chẳng phải lo lắng cho những người bọn hắn, mà là vật tư ở trên thuyền. Căn cứ vào mệnh lệnh của Dương Túc Phong. Long nha chiến hạm số 211 lần này nam hạ mang theo vô số vũ khí trang bị, bao gồm hàng ngàn đạn pháo ca nông và hơn một trăm rương đạn súng trường, còn có cả loại vũ khí tối tân như ống phóng rốc két, những thứ này đối với A Phương Tác mà nói, là vô cùng quan trọng.
Dưới sự chỉ dẫn của Thương Hải, Long Nha chiến hạm số 211 mau chóng hướng về phía Tháp Ni Lạc Phỉ.
Long Nha chiến hạm 211 tức tốc lao về phía phương đông, mũi thuyển bổ ra bọt sóng cao vút, sóng nước đánh lên boong thuyền, còn đuôi thuyền thi lưu lại vệt trắng muốt thật dài, thật lâu vẫn không tan hết. Mặt biển yên bình dần dần trở nên sôi trào, hơn nữa còn xuất hiện rất nhiều rất nhiều những xoáy nước lớn lớn nhỏ nhỏ, mỗi khi Long Nha chiến hạm đi qua mỗi một xoáy nước đều không khỏi nghiêng đi một chút, hướng đi cũng lệch đi chút ít. Dương Phàm điều khiển chiến hạm hết sức thận trọng, mỗi khi đi qua một xoáy nước đều phải cẩn thận điều chỉnh lại hướng đi.
Thương Hải lặng lẽ từ ngoài cửa đi vào, gật đầu với Dương Phàm coi như là đã chào hỏi, sau đó giọng khàn khàn nói: “Ngươi có thể buông bánh lái ra được rồi.”
Dương Phàm đẩy chiếc kính gọng vàng, không hiểu nguyên do hỏi lại: “Buông bánh lái ra ư?”
Thương Hải gật đầu, chậm rãi nói: “Đường biển của đảo Tháp Ni Lạc Phỉ này vô cùng kỳ quái, nước biển sẽ tự động đẩy thuyền tới nơi đó, nếu như ngươi cần thận điều chỉnh hướng đi ngược lại còn không tới được. Nghe nói ngươi vòng quanh gần đây nhiều lần, đều không tìm thấy đảo Tháp Ni Lạc Phỉ, hẳn chừng là trước đó ngươi đều điều chính hướng đi phải không?”
Dương Phàm kinh ngạc nói: “Đúng là như thế, còn có cả chuyện kỳ lạ như vậy sao? A, ta phải ghi vào bên trong nhật ký hàng hải mới được.”
Thương Hải lại không nghĩ như vậy nói: “Chuyện cổ quái ở hải vực Sở La Môn (Sở La Môn) nhiều lắm, nếu như ngươi muốn ghi lại hết toàn bộ mà nói, thì ta nghĩ ngươi ít nhất phải chuẩn bị ba quyển nhật ký hàng hải, hơn nữa tìm một người chuyên ghi chép nhật ký… ồ, tốc độ viết chữ của ngươi rất nhanh, xem ra không cần phải tìm người khác rồi.”
Bỗng nhiên Long Nha chiến hạm đi qua một xoáy nước cực lớn, thân thuyền nghiêng vẹo hẳn đi, cốc nước trên chiếc bàn Dương Phàm đang ghi chép nhật ký hàng hải cũng bị quăng đi, nhưng Thương Hải nhanh tay lẹ mắt chụp lấy, sau đó đặt trở lại trên bàn, hắn nhìn thấy vẻ nghi hoặc khó hiểu của Dương Phàm, bình thản đáp: “Ta cũng là hải tặc, nơi hải tặc ở đương nhiên không thể dựa vào hải đồ bình thường là có thể tìm được, ví dụ như loại độ nghiêng như hiện giờ, không phải là thuyền viên bình thường có thể chịu được, bọn họ khẳng định sẽ yêu cầu thuyền trưởng điều chỉnh hướng đi, vì thế bọn họ bỏ mất dịp may gặp được Tháp Ni Lạc Phỉ rồi, Tháp Ni Lạp Phỉ cũng bớt được không ít phiền toái không cần thiết.”
Dương Phàm tựa hồ hiểu được điều gì đó, chậm rãi gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ. Quả nhiên Đại Phó tiến vào báo cáo, nói là chòi canh phát hiện ra phía trước còn có rất nhiều xoáy nước giống như thế nữa, hắn đại biểu cho thuyền viên thỉnh cầu Dương Phàm điều chỉnh hướng đi, nếu không độ nghiêng quá lớn sẽ tạo thành tổn hại nghiêm trọng tới thân thuyền của Long Nha chiến hạm, bởi vì vật tư chở ở trên thuyền rất nhiều, một khi xuất hiện xê dịch, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.
Chốc lát sau, Từ Bân cũng đầy bụng nghi vấn đi vào, hết nhìn Dương Phàm rồi lại nhìn Thương Hải, không hiểu nói: “Chuyện gì thế? Sao lại nhảy múa ở trên biển vậy? Ta có tới mấy chàng trai bộ dạng như muốn ộc cả ra rồi, ta nói này Dương Phàm, đây là trách nhiệm của quân hạm trưởng ngươi mà, ngươi không thể đi ổn thỏa nhẹ nhàng một chút được à?”
Dương Phàm không trả lời.
Thương Hải thần tình nghiêm túc nói: “Đây là con đường phải đi nếu muốn tới Tháp Ni Lạc Phỉ.”
Từ Bân nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thế ư?”
Thương Hải đột nhiên thần tình trở nên có chút kỳ lạ, đưa tay ra ý bảo mọi người yên tính, sau đó tập trung lắng nghe, mấy người ở xung quanh đều cảm thấy kỳ quái, cũng chăm chú lắng nghe. Nhưng trừ tiếng động của sóng biển ra thì không nghe thấy gì hết, thỉnh thoảng còn có tiếng gió thổi qua, cũng không có gì đặc biệt cả. Ánh mắt hồ nghi của mọi người đều hướng về phía Thương hải, nhưng Thương Hải lại tựa hồ phát hiện được điều gì đó, vội vội vàng vàng đi ra, những người khác cũng đi ngay theo.
Một hàng người vừa mới đi tới trên boong thuyền, liền nhìn thấy ngay lá cờ đỏ trên chòi quan sát ở đỉnh cột buồm, cờ hiệu có ý nghĩa là ở trên mặt biển phía bắc, lại phát hiện ra thuyền của hải tặc, hơn nữa còn là một chiếc chiến đấu hạm siêu lớn.
Từ Bân hồ nghi tự lẩm bẩm: “Hải vực Sở La Môn trở nên náo nhiệt như vậy từ bao giờ thế? Không phải lại là hải tặc đáng yêu chào hỏi chúng ta xong rồi cuốn xéo chứ?”
Nhưng thấy Thương Hải tự mình leo lên đỉnh cột buồm, nâng kính viễn vọng lên quan sát, sau đó dùng dấu hiệu nói với đám người Dương Phàm ở phía dưới, quả nhiên phát hiện ra ở phương bắc có một chiến đấu hạm cỡ lớn đi ngược chiều, trọng tải phải trên hai nghìn bốn trăm tấn, hơn nữa hình như chở đầy hàng hóa, độ ăn nước sâu vô cùng, bất quá rất kỳ lạ là, từ cờ xí hải tặc trên chiếc chiến đấu hạm này mà xét, thì hẳn chiếc “Bối Đế Âu” là gia tộc Lặc Ngõa Sắt Nhĩ, nhưng nó đơn độc xuất hiện ở nơi này hơn nữa lại không có những con thuyền hải tặc khác hộ tống, đúng là không bình thường lắm.
Chiến đấu hạm “Bối Đế Âu” cũng phát hiện ra sự tồn tại của Long Nha chiến hạm số 211, nhưng chẳng hề để ý, từ mặt biển phương bắc cứ đi thẳng qua, tốc độ của nó rất nhanh, mà hai con thuyền lại chính đang đi ngược hướng nhau, cho nên khoảng cách giữa hai con thuyền mau chóng bị kéo dãn.
Thương Hải từ trên cột buồm trèo xuống, đem tình hình cặn kẽ nói với mọi người. Tất cả đều cảm thấy có chút kỳ lạ, Lặc Ngõa Sắt Nhĩ xuất hành không thể nào không mang theo thuyền hộ vệ được, hiện giờ chiến đấu hạm “Bối Đế Âu” đơn độc xuất hiện ở nơi này chỉ có thể nói rõ một vấn đề, đó chính là Lặc Ngõa Sắt Nhĩ không ở trên thuyền, mà “Bối Đế Âu” rất có khả năng là đi nghênh tiếp Lặc Ngõa Sắt Nhĩ, chỉ có điều, có chuyện gì mà lại rời khỏi kỳ hạm của mình chứ?
“Quên đi, nếu như hắn không muốn phát sinh xung đột với chúng ta thì chúng ta cũng không cần để ý tới hắn nữa.” Cuối cùng vẫn là Dương Phàm hạ kết luận.
“Mẹ nó, ta rất muốn tóm được hắn.” Thương Hải nóng lòng muốn thử xem sao, nhưng cuối cùng lại buông một tiếng thở dài bất đắc dĩ, làm cho trong lòng Tứ Bân cũng ngứa ngáy, muốn chơi một trận quyết liệt với đối phương, để thư giãn gân cốt, đáng tiếc là không có cơ hội.
Trong bảy đám hải tặc lớn của hải vực Sở La Môn, có gia tộc Hải Lôi Đình thực lực lớn nhất, lượng thuyền lớn nhất, tiếp ngay sau đó chính là gia tộc Lặc Ngõa Sắt Nhĩ - đám hải tặc lớn thứ hai, cũng có thế mạnh tiền của nhiều, binh cường mã tráng, thuyền bè đông đảo, cho dù là A Phương Tác cũng còn chưa có thực lực chính diện đối kháng với bọn chúng. Hiện giờ kỳ hạm của hắn đơn độc xuất hiện ở trên mặt biển thật đúng là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp, hơn nữa nhìn tình trạng ăn nước sâu như vậy của thuyền đối phương, nói không chừng trên thuyền chất đầy kim ngân tài phú tới từ đại lục Y Vân, sao mà không thể khiến cho Thương Hải thèm muốn được? Chỉ tiếc là, hắn không biết lai lịch bọn Từ Bân như thế nào, không thể ước lượng được sức chiến đấu của bọn họ, cho nên không dám tùy tiện đề xuất kiến nghị chiến đấu.
Về phần Từ Bân thì thuần túy bởi vì không hiểu tình hình cụ thể của hải tặc Sở La Môn, lại không có mệnh lệnh rõ ràng của Dương Túc Phong chỉ ý bản thân chẳng may động thủ làm hỏng mất toàn bộ thế cục của hải tặc Sở La Môn, tạo thành hậu quả không thể lường được, cho nên chỉ đành kìm nén ham muốn chiến đấu, hơn nữa hắn và Thương Hải thiếu liên hệ với nhau, cũng không biết suy nghĩ trong lòng đối phương thế nào.
Còn có người thứ ba có quyền lực quyết định có khai chiến hay không là hạm trưởng Dương Phàm, thì lại có chút sợ ném chuột vỡ bình. Hắn không lo lắng đánh không lại chiến đấu hạm “Bối Đế Âu”, mặc dù trọng tải của đối phương phải lớn gấp Long Nha chiến hạm của mình tới mấy lần, trên chiến đấu hạm cũng phải có số thủy thủ hơn mình tới cả chục lần, nhưng dù sao “Bối Đế Âu” cũng là chiến đấu hạm kiểu cũ, uy hiếp với bản thân không lớn, nếu mà cần thiết bản thân hoàn toàn có thể phá hủy nó ở tầm xa. Chỉ có điều chuyện hải chiến chẳng ai có thể đảm bảo được không xảy ra bất kỳ điều bất ngờ gì, Long Nha chiến hạm của mình chở quá nhiều vật tư, còn có cả mấy cái điện đài Dương Túc Phong đưa cho A Phương Tác, đây đều là những thứ vô cùng quan trọng, hắn không thể tùy tiện mạo hiểm.
Thế nhưng, Dương Phàm mặc dù không muốn tìm đối phương gây phiền phức, đối phương lại chủ động tìm tới.
Lúc này chòi canh báo cáo, chiến đấu hạm “Bối Đế Âu” đã đánh một vòng trên mặt biển phía tây bắc, không ngờ lại đuổi theo hướng Long Nha chiến hạm số 211, từ trong kính viễn vọng chòi quan sát phát hiện ra, nòng pháo của chiến đấu hạm kẻ địch đều đã mở ra, nhìn dáng vẻ thì đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu rồi. Bất quá tốc độ di chuyển của chiến đấu hạm của địch không nhanh lắm, tạm thời còn chưa đuổi được Long Nha chiến hạm, trên thực tế, nếu như Long Nha chiến hạm tăng hết tốc độ thì đối phương căn bản không thể theo kịp.
Thương Hải cười khổ nói: “Theo ta phỏng chừng, quá nửa là bọn chúng coi các ngươi thành thủ hạ của lão đại bọn ta rồi. Chúng ta hiếm khi thấy được đối phương đơn độc xuất động, đối phương cũng hiếm khi thấy được bọn ta đơn độc xuất động, đều muốn kiếm chút lợi ích trên người đối phương… ôi, tính cách tham lam của hải tặc đúng là quá lớn, bọn chúng nếu không đuổi theo, chẳng phải là không có chuyện gì hay sao?”
Từ Bân nhìn Dương Phàm, chậm rãi nói: “Đánh? Hay là bỏ rơi nó?”
Dương Phàm không chút chần chừ nói: “Chuẩn bị chiến đấu!”
Từ Bân gật đầu, lập tức truyền đạt mệnh lệnh tác chiến cho đội đột kích Phi Báo. Các đội viên đội đột kích Phí Báo trừ ăn cơm rồi ngủ ra thì hai mươi bốn tiếng đồng hồ đều đợi mệnh lệnh. Một câu lệnh vừa hạ xuống, lập tức dựa theo bố trí chiến đấu đã diễn luyện rất nhiều lần chiếm cứ lấy từng vị trí yếu hại của Long Nha chiến hạm, các tay súng bắn tỉa chiếm cứ các cao điểm ở cột buồm gần đó, các tay súng trường và súng tiểu liên bán tự động đề ở hai bên boong thuyền, ống phóng rốc két cũng sẵn sàng đón địch ở gần khoang lái.
Các thủy thủ dưới quyền của Dương Phàm cũng mau chóng tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, bọn họ đã vô cùng thuần thục đổi từ trạng thái di chuyển sang trạng thái chuẩn bị chiến đấu, bọn họ vừa mới tới nam hải một chuyến, cùng với chiến hạm của hải quân nước Mã Toa phát sinh ra nhiều trận chiến va đụng, tích lũy được kinh nghiệm chiến đấu phong phú, vào lúc này, các đội viên của đội đột kích Phi Báo đều kinh ngạc nhìn từng thủy thủ một để thân trần tham gia chiến đấu, nhất là những pháo thủ, đại đa số bọn họ trên người chỉ mang mỗi khố, thậm chí có người còn chẳng có cả khố, cứ trần truồng như vậy chuẩn bị chiến đấu, nhất là người đội trưởng pháo thủ tên là Tái Nhĩ Đái, toàn thân trang bị trên dưới của hắn chỉ có duy nhất cái mũ sắt trên đầu.
Nhìn thấy những thủy thủ trần truồng này, các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội chẳng những không cảm thấy quái dị ngược lại còn cảm thấy có chút hâm mộ. Vương Văn Đạt và Phùng Dịch Thanh ngươi nhìn ta, ta lại nhìn ngươi, đều hận không thể đem quân trang nghiêm nhặt ở trên người cởi hết sạch ra, cũng làm một phát trần truồng cho thật thống khoái. Người sinh hoạt thời gian dài trên biển đều biết rằng, ẩm ướt và ngột ngạt có thể làm cho người có ý chí hơi yếu ớt một chút nhảy xuống biển tự sát, ngày nóng nực mà phải ăn mặt chỉnh tề nghiêm túc tuyệt đối là một chuyện thống khổ không nói lên lời, nhất là quân trang của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, bởi vì nhu cầu của các loại công năng, nên tỏ ra chắc chắn vô cùng, chất vài dai chắc hơn nữa lại rất dày, đương nhiên không thể nào mà thoải mái được, lúc này hai người cảm giác như trong lồng hấp vậy, có thể ngạt thở bất kỳ lúc nào.
Từ Bân đi kiểm tra các đội viên chuẩn bị chiến đấu, đem một số đội viên len lén cởi quai mũ sắt ra buộc chặt trở lại, đồng thời cảnh cáo bọn họ không thể cởi lỏng ra lần nữa, để tránh đầu bị thương trong khi chiến đấu. Trải qua hai năm chiến đấu kịch liệt, hải quân và hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đều tích lũy được không ít kinh nghiệm chiến đấu, đồng thời bắt đầu vận dụng vào trong thực chiến, hải chiến phải đội mũ sắt chính là một trong số đó, cho dù là ngươi có toàn thân trần truồng chăng nữa, thì mũ sắt cũng phải buộc chặt không thể nới lỏng.
Loại chiến đấu hạm kiểu cũ như “Bối Đế Âu” mặc dù có hơn một trăm khẩu pháo, khi đồng thời phát xạ đúng là ghê người thật đấy, nhưng trên thực tế ở trong hải chiến thì sức phá hoại lớn nhât chẳng phải là pháo đạn phát nổ, bởi vì đại đa số pháo đạn đều là lõi đặc, chỉ có thể đánh nát thuyền của đối phương nhưng không làm cho phát nổ. So với nhân viên mà nói, tỉ lệ bị đạn pháo lõi đặc đánh trúng không cao lắm, nhưng mảnh gỗ vụn bắn tung tóe do bị đạn pháo lõi đặc đánh trúng mới là đệ nhất sát thủ của các nhân viên, trong đám gỗ vụn bắn tung tóe dày đặc đó, nhân viên rất khó mà né tránh được, cho nên mũ sắt mới trở nên quan trọng như thế. Tổn thương trên thân thể bình thường đều không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ở đầu thì lại có.
Long Nha chiến hạm số 211 giảm dần tốc độ, chờ chiến đấu hạm của kẻ địch tới.
Dương Phàm dựa theo thông lệ chiến đấu đi tới vị trí của dụng cụ đo khoảng cách, bên cạnh chính là Tái Nhĩ Đái phụ trách hỏa pháo. Tái Nhĩ Đái cứ trần truồng chẳng hề để ý chút nào đặc trưng của nam nhân lộ ra trong ánh mắt của gần trăm con người, mắt nhìn không chớp vào dụng cụ chỉ huy. Khác với dụng cụ đo khoảng cách của Dương Phàm, dụng cụ chỉ huy hỏa pháo của Tái Nhĩ Đái tỏ ra càng tiên tiến hơn, số liệu phán đoán càng nhiều càng mau chóng hơn, thậm chí bao gồm cả tốc độ di chuyển của chiến hạm địch. Từ đó có thể phán đoán chuẩn xác trước điểm rơi của đạn pháo. Những trang bị này vốn đều là chuẩn bị cho khu trục hạm bằng thép, nhưng vì khu trục hạm bằng thép còn chưa chính thức định hình, cho nên lắp trước cho một số Long Nha chiến hạm để làm sử dụng thực nghiệm.
Chiến đấu hạm “Đế Bối Âu” cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt của Từ Bân, nhìn từ trong kính viễn vọng, nòng pháo của kẻ địch đã thu trở lại, tựa hồ không chuẩn bị để nổ pháo, ngược lại trên boong thuyền lại tụ tập không ít người, rất nhiều người đều cẩm trong tay những vũ khí cận chiến như lưới búa, trường mâu. Còn cả lính cờ hiệu đứng ở trên đài cao không ngừng huơ lá cờ màu làm và màu lục với bên này, cũng không biết là có ý gì.
Từ Bân hạ kính viễn vọng xuống, hồ nghi hỏi: “Chuyện này là sao vậy?”
Dương Phàm nâng kính viễn vọng lên, chăm chú nhìn vào chiến đấu hạm của kẻ địch chầm chậm áp sát, không nói một lời.
Tái Nhĩ Đái đã đọc ra một chuỗi số liệu cho pháo ca nông xạ kích, các pháo thủ cũng dựa theo số liệu điều chỉnh pháo cà nông, nhưng Dương Phàm lại không hạ lệnh khai hỏa, Tái Nhĩ Đái liên tục nhìn Dương Phàm mấy lượt, nhưng Dương Phàm đều ra hiệu bảo hắn không cần phải gấp.
Sóng biển càng cuộn lên dữ dội, phía trước lại là một cái xoáy nước cực lớn, Long Nha chiến hạm đi qua bên trên, thân thuyền nghiêng đi nghiêm trọng, sóng biển thậm chí đánh lên cả boong thuyền, Vương Văn Đạt và Phùng Dịch Thanh ở sát ngoài rìa nhất đều bị nước biển làm cho ướt sũng toàn thân, may mắn hai người coi như còn phản ứng nhanh, đem họng súng chúc xuống dưới rồi ôm vào trong lòng mới không bị làm ướt.
“Mẹ nó, không có ai điều khiển thuyền à?” Vương Văn Đạt không kìm được nói, trên mặt toàn là nước biển mặn chát, thỉnh thoảng tràn cả vào trong miệng mình, tư vị đúng là không dễ chịu, hơn nữa hình như còn có một con cua nhỏ chui vào trong cổ của hắn, bò đi bỏ lại ở bên trong, khỏi cần nói là khó chịu chừng nào. Cuối cùng Phùng Dịch Thanh còn cẩn thận lấy ra một con sứa, đặt ở trước mặt hắn, Vương Văn Đạt kêu lên một tiếng quái dị, tức thì cảm thấy trên lưng đau đớn rát buốt.
Địa khu Mỹ Ni Tư vào lúc này đã là thời điểm hoa tuyết lất phất, còn cao nguyên Huyết Sắc sớm đã bị băng tuyết bao phủ. Nhưng hải vực Sở La Môn ở Nam Đại Dương thì mặt trời chói lọi, bầu trời vạn dặm không mây, ánh mắt trời nóng ran chiếu lên mặt biển yên bình mà không gặp phải bất kỳ chướng ngại nào, đem nước biển luộc cho nóng hầm hập. có lẽ bởi vì nhiệt độ cao làm người ta không thể nào chịu đựng nổi này, cho nên cá biển đều trốn thật sâu dưới dáy biển. Từ sau khi đi qua xích đạo, mỗi lần Dương Phàm hóng gió ở trên boong thuyền, liền không hề thấy bóng dáng của cá biển nữa.
Vị thiếu tá hạm trưởng của Long Nha chiến hạm 211 này trông vô cùng trẻ trung, hơn nữa lại còn mang một bộ kính gọng vàng, làm hắn ở trong số đông đảo hạm trưởng của hải quân quân Lam Vũ trở nên hết sức khác biệt, cũng hết sức khiến người ta chú ý. Đại hải là một địa phương hết sức mênh mông kích động, sóng cả cuộn trào, hung hiểm dữ đội, bất kỳ lúc nào cũng có thể chôn vùi tính mạng của con người, không có lá gan và sức lực mạnh mẽ hơn người, thì không thể sinh tồn ở trên hải dương được.
Thế mà Dương Phàm lại chỉ có cái điều kiện đầu tiên, nhưng đối với điều kiện thứ hai lại hoàn toàn thiếu mất, sức khỏe của hắn xưa nay đều không được tốt lắm, thậm chí là trước khi 9 tuổi, hắn còn bị bệnh bại liệt, không thể đi đứng thẳng được, tới tận khi mười ba tuổi mới có thể tự mình đi đường, nhưng hắn ngoan cường dựa vào nỗ lực của bản thân, đã chinh phục được hải dương, chinh phục được chiến hạm, trở thành trở thành hạm trưởng của Long Nha chiến Ham 211 của quân Lam Vũ không hề thua kém người khác.
Có thể tồn tại được ở dưới quyền chỉ huy của quan tư lệnh Phất Lai Triệt kiệt ngạo bất tuần hơn nữa lại còn chiếm được sự coi trọng, Dương Phàm đương nhiên có bản lĩnh hơn người, hơn nữa phải là bản lĩnh làm người ta phải chống mắt lên nhìn. Trên thực tế trong số đông đảo các hạm trưởng của quân Lam Vũ, hắn dứt khoát là một người học nhiều biết rộng, cũng là một người cần mẫn hiếu học, cái kính gọng vàng của hắn chính là do nghiên cứu sách vở và hải đồ thời gian dài mà tạo thành. Trừ hắn ra, không một hạm đội nào có thể quen thuộc tình hình của mỗi vùng hải vực nữa.
“Lão Dương, lão Dương.” Chính giữa trưa như thế này, lại mặt trời gay gắt, trên boong thuyền đúng là có thể bốc ra khói, Dương Phàm đang nghiên cứu hải đồ, bên ngoài khoang điều khiển đột nhiên tuyền tới tiếng gọi ầm ầm của Từ Bân, cũng chẳng đợi cho hắn kịp trả lời, Từ Bân đã thô lỗ đẩy cửa tiến vào, nói một cánh chính xác thì là dùng bả vai hất văng cửa ra, bởi vì trong tay hắn đang bê một cái chậu gỗ lớn, bên trong chiếc chậu cố còn có một con Thiểu Lân Xỉ nặng hơn mười cân đang nhảy tưng tưng.
Dương Phàm không khỏi cau mày lại khó chịu, dùng tay khẽ đẩy gọng kinh vàng của mình lên, sau đó chậm rải ngẩng đầu. Nói thực sự thì hắn rất không thích loại người có phong cách thô lỗ như Từ Bân, thậm chí là không thích phong cách thô lỗ của cả hải quân lục chiến đội, hắn cho rằng, dù có kiêu dũng, dù có không sợ chết, cũng không nhất định là phải dùng sự thô lỗ để thể hiện ra, nhưng cái lề thói của cả hải quân lục chiến đội đều là như thế, hắn cũng chỉ đành im lặng chấp nhận.
Mặc dù không thích sự thô lỗ của Từ Bân, nhưmg Dương Phàm không thể không thừa nhận, tên gia hỏa này ngoại trừ giỏi đánh trận ra, còn là một tay cao thủ câu cá cực giỏi, kỹ thuật câu cá tựa hồ còn trên cả bản thân, loại Thiểu Lân Xí ở trong chậu gỗ trên tay hắn này bình thường sinh sống ở dưới đáy biển yên tĩnh, thân hình thon dài, mùi vị ngon miệng, nhất là Thiểu Lân Xỉ vào mùa hè thì đặc biệt ngon miệng, là một loài cá ăn rất được hoan nghênh, nhất là rất được các thủy thủ viễn dương hoan nghênh. Thông thường trên những con thuyền viễn dương đều chỉ có cá ướp muối khô không khốc, ăn tới phát điên lên được, lúc này nếu như có một con Thiểu Lân Xỉ giải cơn thèm thì thực sự là chuyện tuyệt vời nhất, chỉ tiếc là Thiểu Lân Xỉ cũng là một loại cá vô cùng giảo hoạt, bình thường rất ít khi xuất hiện, cho dù xuất hiện cũng rất là tinh quái, không dễ dàng chịu cắn câu, bởi thể mỗi một thủy thủ chỉ có thể dựa vào vận khí, nếu như câu được một con thì là chuyện tất cả mọi người đều vui mừng.
Từ Bân căn bản không để ý tới cái lông mày cau lại của Dương Phàm, hắn biết Dương Phàm không thích tác phong của mình, nhưng hắn cũng chẳng bận tâm. Trong con mắt của hắn, người của hải quân làm sao có thể nho nhã lịch sự giống như hắn được, địch nhân không phải là dựa vào mồm mép mà có thể tiêu diệt được, cuối cùng vẫn phải dựa vào đao thương hỏa pháo, tính cách thô lỗ mới có thể rèn luyện được lá gan và ý chí của con người, hắn quyết tâm lợi dụng đoạn hành trình xa xôi này để thay đổi Dương Phàm, nhưng hắn cũng không hề biết rằng, Dương Phàm cũng quyết tâm dùng đoạn hành trình này để thay đổi tác phong thô lỗ của hải quân lục chiến đội.
“Kỹ thuật không tệ.” Dương Phàm thực lòng thực ý tán dương.
“Đương nhiên, nếu không làm sao làm được lão đại của bọn chúng. Từ Bân dương dương đắc ý nói.
Dương Phàm cười cười, không nói gì cả, nếu tiếp tục nói nữa thì Từ Bân khẳng định sẽ đem bản thân thổi phồng lên tận mây xanh.
Lần này ở bên trên Long Nha chiến hạm số 211 phụng lệnh tới hải vực Sở La Môn, ngoài thủy thủ của bản thân nó ra, còn có thêm hơn bốn mươi đội viên của đội đột kích Phi Báo của trung đoàn thứ nhất hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ. Đội đột kích Bạo Hùng của trung đoàn thứ tư hải quân lục chiến đội tạo nên chiến quả huy hoàng ở Y Lệ Nạp xa xôi đã thể hiện mạnh mẽ quân uy của quân Lam Vũ, làm cho kẻ địch nghe tên mà kinh hãi, tức thì khiến cho ánh mắt của quan quân trên dưới của toàn quân Lam Vũ đều tập trung ở trên người đội đột kích.
Nhận thấy sức chiến đấu mạnh mẽ của đội đột kích cỡ nhỏ, còn cả sự linh hoạt điều động và sử dụng. Dương Túc Phong quyết định thành lập nhiều đội đột kích hơn nữa, bao gồm cả hải quân và lục quân, ba trung đoàn còn lại của hải quân lục chiến đội đều nối tiếp nhau thành lập đội đột kích. Đội đột kích Phi Báo thuộc về trung đoàn hải quân lục chiến đội thứ nhất, lần này phụng mệnh nam hạ, đội đột kích Phi Báo đã dốc hết toàn quân, cũng muốn sáng lập nên một kỳ tích ở hải vực Sở La Môn.
Bất quá đội đột kích Phi Báo chỉ là một đội đột kích vừa mới được thành lập, mỗi một thành viên bên trong đội đột kích đều là tinh anh đến từ trung đoàn thứ nhất hải quân lục chiến đội, rất nhiều người đều vốn là tiểu đội trưởng hoặc là trung đội trưởng, mỗi một người đều có kỹ thuật vượt trội, gan dạ hơn người, đồng thời cũng có tinh thần không chịu thua kém, bởi thế, trước khi thể hiện trong thực chiến một cách thực sự, mỗi một người đều không phục nhau lắm, đội trưởng đội đột kích như Từ Bân nếu như không thể hiện cho thật tốt công lực của bản thân, thì tới lúc có thể chỉ huy được đám gia hỏa này như sử dụng chân tay hay không thì thực sự là có chút khó nói.
Dương Phàm tỏ ý xem thường: “Kỹ thuật câu cá giỏi là có thể làm được lão đại sao?”
Từ Bân hết sức nghiêm chỉnh đáp: “Đương nhiên là không thể, nhưng nếu như kỹ thuật câu cá không giỏi, khẳng định là không làm nổi lão đại.”
Dương Phàm không muốn nghe cái lý luận méo mó của hắn, liền thay đổi đề tài, chỉ lên vị chí đảo Tháp Ni Lạc Phỉ nói: “Nói vớ vẩn! Ài, cái địa phương quái quỷ này đúng là khó tìm, hải vực Sở La Môn đúng là kỳ lạ. So với quần đảo Ba Bỉ Lợi Á còn phức tạp hơn, trên hải đồ rõ rành rành là ở chỗ này, nhưng mà vòng đi vòng lại mà chẳng tìm ra nổi.”
Từ Bân nhìn bản đồ, dửng dưng nói: “Chuyện này chẳng liên quan đến ta, chúng ta chỉ quản đánh trận, chiến đấu với hải tặc thôi. Còn công tác vĩ đại như chở khách này chẳng phải là chuyện mà những tiểu nhân vật hải quân lục chiến đội chúng ta làm.”
Dương Phàm biết Từ Bân đang ngầm mỉa mai mình, bởi vì mình từng nói xấu hải quân lục chiến đội sau lưng, bất quá lời nếu đã nói rồi hắn cũng chẳng muốn thu lại nữa, vì thế bình thản nói: “Nếu địa phương này không xuất hiện nữa thì chúng ta chỉ đành kiêm nhiệm luôn hải tặc ở chỗ này thôi.”
Từ Bân sảng khoái nói: “Chuyện này cũng chẳng sao cả, nghe nói gần đây thương thuyền của nước Mã Toa qua lại hải vực Sở La Môn rất nhiều, chúng ta kiếm lấy một chút, trở về đảo Sùng Minh rồi cũng có thể thống khoái chơi bời vài trận… Vương Văn Đạt, Phùng Dịch Thanh, lén lén lút lút ở bên ngoài làm cái gì đấy ?”
Dương Phàm đi tới, đưa tay mở cửa khoang ra, hai đội viên hải quân lục chiến đội thể hình to khỏe đi vào, con mắt đều rất sáng, nhưng sắc mặt thì lại tỏ ra vô cùng mờ ám, đi vào nhìn đông ngó tây, mục tiêu hình như là con cá Thiểu Lân Xỉ mà Từ Bân vừa mới câu được kia.
Từ Bân không chút khách khí quát: “Xéo! Đến vảy cũng không có phần của các ngươi đâu.”
Vương Văn Đạt cười ngượng ngập: “Lão đại, đừng có bủn xỉn như vậy chứ! Người có phải là nam nhân hay không vậy… Dương hạm trưởng, ngài tới phân xử đi, ngài nói xem, lão đại của chúng tôi làm có đúng không? Cái con Thiểu Lân Xỉ này là do hai người chúng tôi tự mình bắt được, hiện giờ tới cái vảy cũng không có, còn có lẽ công bằng nữa không chứ? Tôi thấy lão đại của chúng tôi mà còn tiếp tục như thế này khẳng định sẽ còn nổi tiếng hơn cả Phong lĩnh. Đúng rồi, hắn khẳng định là còn nổi tiếng hơn cả Phong lĩnh nữa, Phong lĩnh bị chửi thế nào cũng có rồi, chỉ có không bị người ta chửi là keo kiệt…”
Dương Phàm cau mày nói: “Lão Từ, đem người của ngươi đi đi, ta muốn yên tâm tĩnh dưỡng.”
Từ Bân cười nói: “Biết rồi, biết rồi, ngươi là người xuất gia, đám phàm tục chúng ta đây không quấy rầy nữa.”
Phùng Dịch Thanh lanh mắt, sớm đã nhìn thấy sự tồn tại của cái chậu Thiểu Lân Xỉ rồi, liền đi tới bê lấy chạy mất.
Từ Bân đuổi theo đằng sau lưng kêu lên: “Đám nhãi nhép các ngươi, muốn làm phản đấy hả...”
Bỗng nhiên, một hồi còi gấp gáp vang lên, vang vọng toàn thuyền.
Cảnh báo chiến đấu.
Phùng Dịch Thanh lập tức bỏ chậu Thiểu Lân Xỉ xuống, rút ra khẩu Mauser mag theo bên người, xoay người phóng đi, đám người Từ Bân và Dương Phàm cũng theo ở đằng sau, Vương Văn Đạt động tác chậm nhất, chạy theo sát sau lưng Dương Phàm ra bên ngoài.
Trên cột buồm cao vút, chòi quan sát của hải quân quân Lam Vũ đang khẩn cấp phất cờ hiệu trong tay. Cờ hiệu có ý nghĩa là, ở trên mặt biển phía tây nam, có hạm đội thân phận không rõ ràng đang áp sát với tốc độ cao, theo phán đoán, rất có khả năng là hạm đội hải tặc Sở La Môn, hơn nữa số lượng thuyền không ít, thực lực rất cường đại.
Tất cả nhân viên trên Long Nha chiến hạm số 211 lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, các thủy thủ hải quân mau chóng từ trạng thái di chuyển tiến vào trạng thái chiến đấu. Cửa sổ mạn thuyền của nòng pháo tức tốc được mở ra, nòng pháo ca nông thò ra ngoài, pháo đạn được nạp vào nòng pháo, chỉ đợi một tiếng hạ lệnh là có thể phát xạ. Dương Phàm tự mình phụ trách dụng cụ đo khoảng cách, chăm chú vào mặt biển phía đông nam.
Trên boong thuyền trước sau của Long Nha chiến hạm, lắp bốn khẩu súng máy cỡ nòng 12,7 ly, cũng đã được mở chốt bảo hiểm, xạ thủ và phó xạ thủ đều vào vị trí của mình. Băng đạn dài quấn tầng tầng lớp lớp trong rương đạn trông giống như cái rổ, căn cứ vào báo cáo chiến đấu gần đây nhất, những khẩu súng máy này khi cận chiến có uy lực vô cùng lớn, bởi thế Long Nha chiến hạm của quân Lam Vũ cũng bắt đầu dựa theo trật tự lắp thêm súng máy, đồng thời trang bị vô số đạn dược.
Các đội viên của đội đột kích Phi Báo do Từ Bân suất lĩnh cũng ai vào vị trí của người nấy, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, loại vũ khí tốn sức ống phóng rốc két giết người diệt khẩu không rời khỏi người đương nhiên là không thể thiếu được rồi. Những Lỗ Ni cuồng chiến sĩ vừa mới gia nhập quân Lam Vũ dựa vào thể chất hơn người của bọn họ không còn nghi ngờ gì đã trở thành chủ nhân của ống phóng rốc két, những chiến sĩ còn lại cũng đều dựa vào xung quanh boong thuyền, chờ đợi thời khắc kẻ địch tiếp cận.
Vương Văn Đạt nửa quỳ ở bên người Phùng Thanh Dịch, nâng súng trường bán tự động Mễ Kỳ Nhĩ lên, có chút khẩn trương nói: “Ngươi nói xem có thể là gia tộc Hải Lôi Đình không?”
Phùng Dịch Thanh nâng súng ngắm lên, có chút bực mình đáp: “Phải thì sao nào? Còn không phải thì sao nào? Ngươi là thân thích của Hải Lôi Đình à?”
Vương Văn Đạt nói: “Không phải là thân thích thì không được hỏi à?”
Phùng Dịch Thanh đưa ngón tay ra gõ thật mạnh lên mũ sắt của Vương Văn Đạt, làm bộ hung dữ nói: “Ngậm cái miệng của ngươi lại cho ta, không nói ba phút thì ngươi nghẹn chết à! Toàn bộ hải quân lục chiến đội cũng không có ai lắm lời giống như ngươi!”
Vương Văn Đạt không nói gì nữa, lấy sức ngậm chặt miệng lại, thần sắc hết sức thống khổ, chốc lát sau vẫn không nhịn nổi nữa, lẩm bẩm nói: “Năm nay làm so vậy, nói chuyện thôi cũng phạm pháp!”
Từ Bân đi qua bên cạnh, kiểm tra một lượt trang bị của hai người, đóng chốt bảo hiểm súng Mauser của Phùng Dịch Thanh lại, sau đó cắm vào trong bao súng của hắn, nhưng Từ Bân vừa mới xoay người đi, Phùng Dịch Thanh lập tức lại rút súng Mauser ra, mở chốt bảo hiểm rồi cắm lại vào bên hông.
Vương Văn Đạt nhìn động tác của Phùng Dịch Thanh không chớp mắt.
Phùng Dịch Thanh liếc mắt qua, dùng giọng điệu giáo huấn nói: “Phòng trước khỏi họa, ngươi không biết à?”
Vương Văn Đạt mặt bình thản như không nói: “Đội trưởng sợ ngươi bị cướp cò đem tiểu đệ đệ vắn vỡ mà thôi.”
Phùng Dịch Thanh cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên họng súng Mauser đang chĩa đúng vào vị trí yếu hại. Vì thế xê dịch đi, đem nó dịch chuyển đi một ít.
Vương Văn Đạt đột nhiên nhỏ giọng nói: “Tới rồi.”
Phùng Dịch Thanh ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy trên mặt biển ở phía tây nam, có một dãy thuyền hải tặc xuất hiện ở phía đường chân trời. Những chiếc thuyền hải tặc này đều vô cùng to lớn, nhìn qua giống như những chiếc chiến đấu hạm tầm trung, đây chính là sự khác biệt của hải tặc Sở La Môn và hải tặc Ca Âu. Hải tặc Ca Âu dùng thuyền nhỏ mà nhanh, thao tác linh hoạt. Còn hải tặc Sở La Môn thì dùng thuyển chú ý tới tổ hợp hoàn mỹ tốc độ và sự chắc chắn.
Thuyền hải tặc tổng cộng có chín chiếc, trên cột buồm mỗi chiếc đều treo cờ màu đen, trên cờ có năm cái đầu lâu màu trắng.
Dương Phàm nâng kính viễn vọng lên nhìn, chậm rãi nói: “Chúng ta vớ bở rồi, là đội thuyền của Hi Đức Lạp Khố Đế.”
Từ Bân không hiểu rõ lắm hỏi lại: “Vớ bở?”
Dương Phàm hạ kính viễn vọng bình thản nói: “Đội đột kích Phi Báo hải quân lục chiến đội cuối cùng cũng có cơ hội tham dự thực chiến, không phải là vớ bở thì là cái gì?”
Từ Bân im lặng không đáp.
Dương Phàm lạnh lùng nói: “Phát ra cờ hiệu, cảnh cáo bọn chúng không được tới gần, nếu không chúng ta sẽ khai hỏa xạ kích.”
Cờ hiệu mau chóng phát đi tín hiệu, kết quả đối phương thực sự đã tiếp nhận tín hiệu, hơn nữa nghe lời chuyển hướng di chuyển, tiếp túc đi về phía đông bắc.
Dương Phàm lầm bẩm nói: “Không phải chứ? Có hải tặc nghe lời như vậy à? Bọn chúng có phải là hải tặc không vậy?”
Từ Bân lại oán trách nói: “Phát tín hiệu làm cái gì chứ? Cứ để bọn chúng tới đây, chúng ta cho một trận loạn pháo loạn súng, cũng coi là trừ hại vì dân mà!”
Dương Phàm hờ hững lắc đàu nói: “Không thể được, hải quân có quy củ của hải quân. Ừm, tình hình của bọn chúng vô cùng kỳ quái, ta thấy còn có trò hay ở đằng sau, mọi người đề cao cảnh giác.”
Quả nhiên, chốc lát sau chòi canh gác lại một lần nữa phát ra tín hiệu, lại có hạm đội lai lịch không rõ tới gần.
Các đội viên đội đột kích Phi Báo tập trung toàn bộ tinh thần theo dõi mặt biển, lại lần nữa kỳ vọng xảy ra chiến đấu.
Thế nhưng cảnh báo nhanh chóng lại bị giải trừ.
Dương Phàm từ trong kính viễn vọng nhìn thấy hạm đội của đối phương, đó đều là hạm đội Long Nha chiến hạm giống y hệt Long Nha chiến hạm số 211 tạo thành, trên cột buồm của mỗi chiếc Long Nha chiến hạm, đều treo cờ phi long ba chân độc đáo.
“Là hạm đội của A Phương Tác!” Dương Phàm trầm tĩnh nói.
Từ Bân buông một tiếng thở dài thất vọng, hạ nòng súng xuống, các đội viên khác của đội đột kích cũng thất vọng hạ nòng súng xuống.
Chẳng trách mà hạm đội của Hi Lạp Khố Đế chạy nhanh như vậy, cũng khách khí với Dương Phàm như thế, thì ra là bị A Phương Tác theo sát ở đằng sau.
Dương Phàm hạ lệnh phát ra cờ hiệu, liên hệ với A Phương Tác, nhưng A Phương Tác chẳng để ý tới Dương Phàm, mà cứ đi thẳng qua. Khi hạm đội của hắn đi qua trước mặt Dương Phàm thì ném một chiếc thuyền tam bản nhỏ xuống, từ trên thuyền tam bản có một người chèo thuyền đi tới thuyền của Dương Phàm.
Tên hải tặc đó tự giới thiệu bản thân, hắn tên là Thương Hải là thuộc hạ cũ của A Phương Tác, cũng là huynh đệ của A Phương Tác, là thuyền viên theo A Phương Tác tiến vào hải vực Sở La Môn sớm nhất. Thương Hải trông đậm người chắc nịch, toàn thân đen xì, giống như một con cá trên ngắn ngủi trọc đầu vậy, thân trên để trần còn có không ít vết thương chưa lành, cho thấy những ngày trước đó tới nay hạm đội A Phương Tác đã trải qua huyết chiến liên tục.
“Vì sao A Phương Tác đuổi sát không tha Hi Đức Lạp Khố như vậy?” Dương Phàm tò mò hỏi.
“Bởi vì không biết trên người Hi Đức Lạp Khố Đế ẩn chứa bí mật gì, hiện giờ người nước Mã Toa cũng đang tìm hắn.” Thương Hải nói.
“Nước Mã Toa có người tới hải vực Sở La Môn rồi à?” Từ Bân kinh ngạc hỏi, đột nhiên hắn hơi hiểu ra vì sao thượng cấp muốn ủy phái mình tới nơi này. Trong túi ở đằng sau lưng hắn có một phong thư, là Dương Túc Phong tự mình viết cho A Phương Tác, bên trong có lẽ có mấy chuyện mình phải làm, đáng tiếc, trước khi thư được giao cho A Phương Tác, bản thân cũng không biết rốt cuộc mình phải làm gì.
“Ừm, Vũ Văn Thiên Nhai của nước Mã Toa đã tới hải vực Sở La Môn rồi, còn được gia tộc Hải Lôi Đình nhiệt tình tiếp kiến, nước Mã Toa tựa hồ đạt thành hiệp nghị với gia tộc Hải Lôi Đình, cùng nhau đối phó với chúng ta.” Thương Hải nói một cách đơn giản.
“Vậy chúng ta cũng đi theo giúp đỡ.” Dương Phàm quyết đoán nói.
Từ Bân cũng tán thành kiến nghị của Dương Phàm, hắn cực kỳ khát vọng một trận chiến đấu thực sự để rèn luyện đội đột kích Phi Báo.
Nhưng Thương Hải dứt khoát cự tuyệt, kiên quyết nói: “Không được, lão đại nói với tôi, để tôi dẫn các vị tới đảo Tháp Ni Lạc Phỉ trước đã. Đừng hiểu lầm, lão đại chỉ lo lắng mọi người xảy ra chuyện, nơi này dù sao cũng là thiên đường của hải tặc, quân chính quy ở nơi này sẽ chịu thiệt thòi.”
Dương Phàm chăm chú nhìn sắc mặt của Thương Hải, tựa hồ muốn từ trên mặt hắn đọc được tin tức gì đó, một lúc lâu sau mới nói: “Được.”
Hắn biết, A Phương tác chẳng phải lo lắng cho những người bọn hắn, mà là vật tư ở trên thuyền. Căn cứ vào mệnh lệnh của Dương Túc Phong. Long nha chiến hạm số 211 lần này nam hạ mang theo vô số vũ khí trang bị, bao gồm hàng ngàn đạn pháo ca nông và hơn một trăm rương đạn súng trường, còn có cả loại vũ khí tối tân như ống phóng rốc két, những thứ này đối với A Phương Tác mà nói, là vô cùng quan trọng.
Dưới sự chỉ dẫn của Thương Hải, Long Nha chiến hạm số 211 mau chóng hướng về phía Tháp Ni Lạc Phỉ.
Long Nha chiến hạm 211 tức tốc lao về phía phương đông, mũi thuyển bổ ra bọt sóng cao vút, sóng nước đánh lên boong thuyền, còn đuôi thuyền thi lưu lại vệt trắng muốt thật dài, thật lâu vẫn không tan hết. Mặt biển yên bình dần dần trở nên sôi trào, hơn nữa còn xuất hiện rất nhiều rất nhiều những xoáy nước lớn lớn nhỏ nhỏ, mỗi khi Long Nha chiến hạm đi qua mỗi một xoáy nước đều không khỏi nghiêng đi một chút, hướng đi cũng lệch đi chút ít. Dương Phàm điều khiển chiến hạm hết sức thận trọng, mỗi khi đi qua một xoáy nước đều phải cẩn thận điều chỉnh lại hướng đi.
Thương Hải lặng lẽ từ ngoài cửa đi vào, gật đầu với Dương Phàm coi như là đã chào hỏi, sau đó giọng khàn khàn nói: “Ngươi có thể buông bánh lái ra được rồi.”
Dương Phàm đẩy chiếc kính gọng vàng, không hiểu nguyên do hỏi lại: “Buông bánh lái ra ư?”
Thương Hải gật đầu, chậm rãi nói: “Đường biển của đảo Tháp Ni Lạc Phỉ này vô cùng kỳ quái, nước biển sẽ tự động đẩy thuyền tới nơi đó, nếu như ngươi cần thận điều chỉnh hướng đi ngược lại còn không tới được. Nghe nói ngươi vòng quanh gần đây nhiều lần, đều không tìm thấy đảo Tháp Ni Lạc Phỉ, hẳn chừng là trước đó ngươi đều điều chính hướng đi phải không?”
Dương Phàm kinh ngạc nói: “Đúng là như thế, còn có cả chuyện kỳ lạ như vậy sao? A, ta phải ghi vào bên trong nhật ký hàng hải mới được.”
Thương Hải lại không nghĩ như vậy nói: “Chuyện cổ quái ở hải vực Sở La Môn (Sở La Môn) nhiều lắm, nếu như ngươi muốn ghi lại hết toàn bộ mà nói, thì ta nghĩ ngươi ít nhất phải chuẩn bị ba quyển nhật ký hàng hải, hơn nữa tìm một người chuyên ghi chép nhật ký… ồ, tốc độ viết chữ của ngươi rất nhanh, xem ra không cần phải tìm người khác rồi.”
Bỗng nhiên Long Nha chiến hạm đi qua một xoáy nước cực lớn, thân thuyền nghiêng vẹo hẳn đi, cốc nước trên chiếc bàn Dương Phàm đang ghi chép nhật ký hàng hải cũng bị quăng đi, nhưng Thương Hải nhanh tay lẹ mắt chụp lấy, sau đó đặt trở lại trên bàn, hắn nhìn thấy vẻ nghi hoặc khó hiểu của Dương Phàm, bình thản đáp: “Ta cũng là hải tặc, nơi hải tặc ở đương nhiên không thể dựa vào hải đồ bình thường là có thể tìm được, ví dụ như loại độ nghiêng như hiện giờ, không phải là thuyền viên bình thường có thể chịu được, bọn họ khẳng định sẽ yêu cầu thuyền trưởng điều chỉnh hướng đi, vì thế bọn họ bỏ mất dịp may gặp được Tháp Ni Lạc Phỉ rồi, Tháp Ni Lạp Phỉ cũng bớt được không ít phiền toái không cần thiết.”
Dương Phàm tựa hồ hiểu được điều gì đó, chậm rãi gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ. Quả nhiên Đại Phó tiến vào báo cáo, nói là chòi canh phát hiện ra phía trước còn có rất nhiều xoáy nước giống như thế nữa, hắn đại biểu cho thuyền viên thỉnh cầu Dương Phàm điều chỉnh hướng đi, nếu không độ nghiêng quá lớn sẽ tạo thành tổn hại nghiêm trọng tới thân thuyền của Long Nha chiến hạm, bởi vì vật tư chở ở trên thuyền rất nhiều, một khi xuất hiện xê dịch, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.
Chốc lát sau, Từ Bân cũng đầy bụng nghi vấn đi vào, hết nhìn Dương Phàm rồi lại nhìn Thương Hải, không hiểu nói: “Chuyện gì thế? Sao lại nhảy múa ở trên biển vậy? Ta có tới mấy chàng trai bộ dạng như muốn ộc cả ra rồi, ta nói này Dương Phàm, đây là trách nhiệm của quân hạm trưởng ngươi mà, ngươi không thể đi ổn thỏa nhẹ nhàng một chút được à?”
Dương Phàm không trả lời.
Thương Hải thần tình nghiêm túc nói: “Đây là con đường phải đi nếu muốn tới Tháp Ni Lạc Phỉ.”
Từ Bân nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thế ư?”
Thương Hải đột nhiên thần tình trở nên có chút kỳ lạ, đưa tay ra ý bảo mọi người yên tính, sau đó tập trung lắng nghe, mấy người ở xung quanh đều cảm thấy kỳ quái, cũng chăm chú lắng nghe. Nhưng trừ tiếng động của sóng biển ra thì không nghe thấy gì hết, thỉnh thoảng còn có tiếng gió thổi qua, cũng không có gì đặc biệt cả. Ánh mắt hồ nghi của mọi người đều hướng về phía Thương hải, nhưng Thương Hải lại tựa hồ phát hiện được điều gì đó, vội vội vàng vàng đi ra, những người khác cũng đi ngay theo.
Một hàng người vừa mới đi tới trên boong thuyền, liền nhìn thấy ngay lá cờ đỏ trên chòi quan sát ở đỉnh cột buồm, cờ hiệu có ý nghĩa là ở trên mặt biển phía bắc, lại phát hiện ra thuyền của hải tặc, hơn nữa còn là một chiếc chiến đấu hạm siêu lớn.
Từ Bân hồ nghi tự lẩm bẩm: “Hải vực Sở La Môn trở nên náo nhiệt như vậy từ bao giờ thế? Không phải lại là hải tặc đáng yêu chào hỏi chúng ta xong rồi cuốn xéo chứ?”
Nhưng thấy Thương Hải tự mình leo lên đỉnh cột buồm, nâng kính viễn vọng lên quan sát, sau đó dùng dấu hiệu nói với đám người Dương Phàm ở phía dưới, quả nhiên phát hiện ra ở phương bắc có một chiến đấu hạm cỡ lớn đi ngược chiều, trọng tải phải trên hai nghìn bốn trăm tấn, hơn nữa hình như chở đầy hàng hóa, độ ăn nước sâu vô cùng, bất quá rất kỳ lạ là, từ cờ xí hải tặc trên chiếc chiến đấu hạm này mà xét, thì hẳn chiếc “Bối Đế Âu” là gia tộc Lặc Ngõa Sắt Nhĩ, nhưng nó đơn độc xuất hiện ở nơi này hơn nữa lại không có những con thuyền hải tặc khác hộ tống, đúng là không bình thường lắm.
Chiến đấu hạm “Bối Đế Âu” cũng phát hiện ra sự tồn tại của Long Nha chiến hạm số 211, nhưng chẳng hề để ý, từ mặt biển phương bắc cứ đi thẳng qua, tốc độ của nó rất nhanh, mà hai con thuyền lại chính đang đi ngược hướng nhau, cho nên khoảng cách giữa hai con thuyền mau chóng bị kéo dãn.
Thương Hải từ trên cột buồm trèo xuống, đem tình hình cặn kẽ nói với mọi người. Tất cả đều cảm thấy có chút kỳ lạ, Lặc Ngõa Sắt Nhĩ xuất hành không thể nào không mang theo thuyền hộ vệ được, hiện giờ chiến đấu hạm “Bối Đế Âu” đơn độc xuất hiện ở nơi này chỉ có thể nói rõ một vấn đề, đó chính là Lặc Ngõa Sắt Nhĩ không ở trên thuyền, mà “Bối Đế Âu” rất có khả năng là đi nghênh tiếp Lặc Ngõa Sắt Nhĩ, chỉ có điều, có chuyện gì mà lại rời khỏi kỳ hạm của mình chứ?
“Quên đi, nếu như hắn không muốn phát sinh xung đột với chúng ta thì chúng ta cũng không cần để ý tới hắn nữa.” Cuối cùng vẫn là Dương Phàm hạ kết luận.
“Mẹ nó, ta rất muốn tóm được hắn.” Thương Hải nóng lòng muốn thử xem sao, nhưng cuối cùng lại buông một tiếng thở dài bất đắc dĩ, làm cho trong lòng Tứ Bân cũng ngứa ngáy, muốn chơi một trận quyết liệt với đối phương, để thư giãn gân cốt, đáng tiếc là không có cơ hội.
Trong bảy đám hải tặc lớn của hải vực Sở La Môn, có gia tộc Hải Lôi Đình thực lực lớn nhất, lượng thuyền lớn nhất, tiếp ngay sau đó chính là gia tộc Lặc Ngõa Sắt Nhĩ - đám hải tặc lớn thứ hai, cũng có thế mạnh tiền của nhiều, binh cường mã tráng, thuyền bè đông đảo, cho dù là A Phương Tác cũng còn chưa có thực lực chính diện đối kháng với bọn chúng. Hiện giờ kỳ hạm của hắn đơn độc xuất hiện ở trên mặt biển thật đúng là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp, hơn nữa nhìn tình trạng ăn nước sâu như vậy của thuyền đối phương, nói không chừng trên thuyền chất đầy kim ngân tài phú tới từ đại lục Y Vân, sao mà không thể khiến cho Thương Hải thèm muốn được? Chỉ tiếc là, hắn không biết lai lịch bọn Từ Bân như thế nào, không thể ước lượng được sức chiến đấu của bọn họ, cho nên không dám tùy tiện đề xuất kiến nghị chiến đấu.
Về phần Từ Bân thì thuần túy bởi vì không hiểu tình hình cụ thể của hải tặc Sở La Môn, lại không có mệnh lệnh rõ ràng của Dương Túc Phong chỉ ý bản thân chẳng may động thủ làm hỏng mất toàn bộ thế cục của hải tặc Sở La Môn, tạo thành hậu quả không thể lường được, cho nên chỉ đành kìm nén ham muốn chiến đấu, hơn nữa hắn và Thương Hải thiếu liên hệ với nhau, cũng không biết suy nghĩ trong lòng đối phương thế nào.
Còn có người thứ ba có quyền lực quyết định có khai chiến hay không là hạm trưởng Dương Phàm, thì lại có chút sợ ném chuột vỡ bình. Hắn không lo lắng đánh không lại chiến đấu hạm “Bối Đế Âu”, mặc dù trọng tải của đối phương phải lớn gấp Long Nha chiến hạm của mình tới mấy lần, trên chiến đấu hạm cũng phải có số thủy thủ hơn mình tới cả chục lần, nhưng dù sao “Bối Đế Âu” cũng là chiến đấu hạm kiểu cũ, uy hiếp với bản thân không lớn, nếu mà cần thiết bản thân hoàn toàn có thể phá hủy nó ở tầm xa. Chỉ có điều chuyện hải chiến chẳng ai có thể đảm bảo được không xảy ra bất kỳ điều bất ngờ gì, Long Nha chiến hạm của mình chở quá nhiều vật tư, còn có cả mấy cái điện đài Dương Túc Phong đưa cho A Phương Tác, đây đều là những thứ vô cùng quan trọng, hắn không thể tùy tiện mạo hiểm.
Thế nhưng, Dương Phàm mặc dù không muốn tìm đối phương gây phiền phức, đối phương lại chủ động tìm tới.
Lúc này chòi canh báo cáo, chiến đấu hạm “Bối Đế Âu” đã đánh một vòng trên mặt biển phía tây bắc, không ngờ lại đuổi theo hướng Long Nha chiến hạm số 211, từ trong kính viễn vọng chòi quan sát phát hiện ra, nòng pháo của chiến đấu hạm kẻ địch đều đã mở ra, nhìn dáng vẻ thì đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu rồi. Bất quá tốc độ di chuyển của chiến đấu hạm của địch không nhanh lắm, tạm thời còn chưa đuổi được Long Nha chiến hạm, trên thực tế, nếu như Long Nha chiến hạm tăng hết tốc độ thì đối phương căn bản không thể theo kịp.
Thương Hải cười khổ nói: “Theo ta phỏng chừng, quá nửa là bọn chúng coi các ngươi thành thủ hạ của lão đại bọn ta rồi. Chúng ta hiếm khi thấy được đối phương đơn độc xuất động, đối phương cũng hiếm khi thấy được bọn ta đơn độc xuất động, đều muốn kiếm chút lợi ích trên người đối phương… ôi, tính cách tham lam của hải tặc đúng là quá lớn, bọn chúng nếu không đuổi theo, chẳng phải là không có chuyện gì hay sao?”
Từ Bân nhìn Dương Phàm, chậm rãi nói: “Đánh? Hay là bỏ rơi nó?”
Dương Phàm không chút chần chừ nói: “Chuẩn bị chiến đấu!”
Từ Bân gật đầu, lập tức truyền đạt mệnh lệnh tác chiến cho đội đột kích Phi Báo. Các đội viên đội đột kích Phí Báo trừ ăn cơm rồi ngủ ra thì hai mươi bốn tiếng đồng hồ đều đợi mệnh lệnh. Một câu lệnh vừa hạ xuống, lập tức dựa theo bố trí chiến đấu đã diễn luyện rất nhiều lần chiếm cứ lấy từng vị trí yếu hại của Long Nha chiến hạm, các tay súng bắn tỉa chiếm cứ các cao điểm ở cột buồm gần đó, các tay súng trường và súng tiểu liên bán tự động đề ở hai bên boong thuyền, ống phóng rốc két cũng sẵn sàng đón địch ở gần khoang lái.
Các thủy thủ dưới quyền của Dương Phàm cũng mau chóng tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, bọn họ đã vô cùng thuần thục đổi từ trạng thái di chuyển sang trạng thái chuẩn bị chiến đấu, bọn họ vừa mới tới nam hải một chuyến, cùng với chiến hạm của hải quân nước Mã Toa phát sinh ra nhiều trận chiến va đụng, tích lũy được kinh nghiệm chiến đấu phong phú, vào lúc này, các đội viên của đội đột kích Phi Báo đều kinh ngạc nhìn từng thủy thủ một để thân trần tham gia chiến đấu, nhất là những pháo thủ, đại đa số bọn họ trên người chỉ mang mỗi khố, thậm chí có người còn chẳng có cả khố, cứ trần truồng như vậy chuẩn bị chiến đấu, nhất là người đội trưởng pháo thủ tên là Tái Nhĩ Đái, toàn thân trang bị trên dưới của hắn chỉ có duy nhất cái mũ sắt trên đầu.
Nhìn thấy những thủy thủ trần truồng này, các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội chẳng những không cảm thấy quái dị ngược lại còn cảm thấy có chút hâm mộ. Vương Văn Đạt và Phùng Dịch Thanh ngươi nhìn ta, ta lại nhìn ngươi, đều hận không thể đem quân trang nghiêm nhặt ở trên người cởi hết sạch ra, cũng làm một phát trần truồng cho thật thống khoái. Người sinh hoạt thời gian dài trên biển đều biết rằng, ẩm ướt và ngột ngạt có thể làm cho người có ý chí hơi yếu ớt một chút nhảy xuống biển tự sát, ngày nóng nực mà phải ăn mặt chỉnh tề nghiêm túc tuyệt đối là một chuyện thống khổ không nói lên lời, nhất là quân trang của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, bởi vì nhu cầu của các loại công năng, nên tỏ ra chắc chắn vô cùng, chất vài dai chắc hơn nữa lại rất dày, đương nhiên không thể nào mà thoải mái được, lúc này hai người cảm giác như trong lồng hấp vậy, có thể ngạt thở bất kỳ lúc nào.
Từ Bân đi kiểm tra các đội viên chuẩn bị chiến đấu, đem một số đội viên len lén cởi quai mũ sắt ra buộc chặt trở lại, đồng thời cảnh cáo bọn họ không thể cởi lỏng ra lần nữa, để tránh đầu bị thương trong khi chiến đấu. Trải qua hai năm chiến đấu kịch liệt, hải quân và hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đều tích lũy được không ít kinh nghiệm chiến đấu, đồng thời bắt đầu vận dụng vào trong thực chiến, hải chiến phải đội mũ sắt chính là một trong số đó, cho dù là ngươi có toàn thân trần truồng chăng nữa, thì mũ sắt cũng phải buộc chặt không thể nới lỏng.
Loại chiến đấu hạm kiểu cũ như “Bối Đế Âu” mặc dù có hơn một trăm khẩu pháo, khi đồng thời phát xạ đúng là ghê người thật đấy, nhưng trên thực tế ở trong hải chiến thì sức phá hoại lớn nhât chẳng phải là pháo đạn phát nổ, bởi vì đại đa số pháo đạn đều là lõi đặc, chỉ có thể đánh nát thuyền của đối phương nhưng không làm cho phát nổ. So với nhân viên mà nói, tỉ lệ bị đạn pháo lõi đặc đánh trúng không cao lắm, nhưng mảnh gỗ vụn bắn tung tóe do bị đạn pháo lõi đặc đánh trúng mới là đệ nhất sát thủ của các nhân viên, trong đám gỗ vụn bắn tung tóe dày đặc đó, nhân viên rất khó mà né tránh được, cho nên mũ sắt mới trở nên quan trọng như thế. Tổn thương trên thân thể bình thường đều không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ở đầu thì lại có.
Long Nha chiến hạm số 211 giảm dần tốc độ, chờ chiến đấu hạm của kẻ địch tới.
Dương Phàm dựa theo thông lệ chiến đấu đi tới vị trí của dụng cụ đo khoảng cách, bên cạnh chính là Tái Nhĩ Đái phụ trách hỏa pháo. Tái Nhĩ Đái cứ trần truồng chẳng hề để ý chút nào đặc trưng của nam nhân lộ ra trong ánh mắt của gần trăm con người, mắt nhìn không chớp vào dụng cụ chỉ huy. Khác với dụng cụ đo khoảng cách của Dương Phàm, dụng cụ chỉ huy hỏa pháo của Tái Nhĩ Đái tỏ ra càng tiên tiến hơn, số liệu phán đoán càng nhiều càng mau chóng hơn, thậm chí bao gồm cả tốc độ di chuyển của chiến hạm địch. Từ đó có thể phán đoán chuẩn xác trước điểm rơi của đạn pháo. Những trang bị này vốn đều là chuẩn bị cho khu trục hạm bằng thép, nhưng vì khu trục hạm bằng thép còn chưa chính thức định hình, cho nên lắp trước cho một số Long Nha chiến hạm để làm sử dụng thực nghiệm.
Chiến đấu hạm “Đế Bối Âu” cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt của Từ Bân, nhìn từ trong kính viễn vọng, nòng pháo của kẻ địch đã thu trở lại, tựa hồ không chuẩn bị để nổ pháo, ngược lại trên boong thuyền lại tụ tập không ít người, rất nhiều người đều cẩm trong tay những vũ khí cận chiến như lưới búa, trường mâu. Còn cả lính cờ hiệu đứng ở trên đài cao không ngừng huơ lá cờ màu làm và màu lục với bên này, cũng không biết là có ý gì.
Từ Bân hạ kính viễn vọng xuống, hồ nghi hỏi: “Chuyện này là sao vậy?”
Dương Phàm nâng kính viễn vọng lên, chăm chú nhìn vào chiến đấu hạm của kẻ địch chầm chậm áp sát, không nói một lời.
Tái Nhĩ Đái đã đọc ra một chuỗi số liệu cho pháo ca nông xạ kích, các pháo thủ cũng dựa theo số liệu điều chỉnh pháo cà nông, nhưng Dương Phàm lại không hạ lệnh khai hỏa, Tái Nhĩ Đái liên tục nhìn Dương Phàm mấy lượt, nhưng Dương Phàm đều ra hiệu bảo hắn không cần phải gấp.
Sóng biển càng cuộn lên dữ dội, phía trước lại là một cái xoáy nước cực lớn, Long Nha chiến hạm đi qua bên trên, thân thuyền nghiêng đi nghiêm trọng, sóng biển thậm chí đánh lên cả boong thuyền, Vương Văn Đạt và Phùng Dịch Thanh ở sát ngoài rìa nhất đều bị nước biển làm cho ướt sũng toàn thân, may mắn hai người coi như còn phản ứng nhanh, đem họng súng chúc xuống dưới rồi ôm vào trong lòng mới không bị làm ướt.
“Mẹ nó, không có ai điều khiển thuyền à?” Vương Văn Đạt không kìm được nói, trên mặt toàn là nước biển mặn chát, thỉnh thoảng tràn cả vào trong miệng mình, tư vị đúng là không dễ chịu, hơn nữa hình như còn có một con cua nhỏ chui vào trong cổ của hắn, bò đi bỏ lại ở bên trong, khỏi cần nói là khó chịu chừng nào. Cuối cùng Phùng Dịch Thanh còn cẩn thận lấy ra một con sứa, đặt ở trước mặt hắn, Vương Văn Đạt kêu lên một tiếng quái dị, tức thì cảm thấy trên lưng đau đớn rát buốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.