Chương 55: Em Có Thể Giúp Anh
Thập Nguyệt Thập Ngũ Nguyệt Hựu Viên
02/10/2021
Ôn Ngôn nhớ trước đó Giang Thiếu Đình đã nói muốn bố mẹ hai bên gặp nhau ăn bữa cơm. Kết quả một loạt chuyện xảy ra, chuyện này cũng bị mắc kẹt lại như vậy.
Lần này không cần hẹn, tất cả mọi người cùng tới.
Vốn Ôn Kiến Thành chỉ muốn tới một mình, sợ tới quá nhiều người thì ồn ào, làm ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của đứa nhỏ. Nhưng Ôn Tử Hiên vừa nghe nói ông muốn đi gặp Ôn Ngôn thì la hét muốn đi cùng, nói mình đã rất lâu rồi chưa gặp Ôn Ngôn, rất nhớ cô.
Ôn Ngôn biết được Ôn Kiến Thành lo lắng điều gì, nói thẳng với ông là không sao, đưa Ôn Tử Hiên cùng tới. Hai đứa nhỏ cùng tuổi thì Lục Nguyên Khải còn có bạn.
Ôn Tử Hiên đi thì Lưu Phương cũng đi theo.
Lúc cả nhà Ôn Kiến Thành tới, mẹ Giang đã đến trước bọn họ. Dù thế nào thì Dư Tố Cầm cũng không nghĩ tới, thông gia tương lai của mình lại là đồng nghiệp trước đây. Bà vui vẻ đến mức luôn miệng nói duyên phận, duyên phận. Trước kia, hai người là đồng nghiệp nhưng cũng không gặp gỡ gì nhiều, tuy vậy, ấn tượng về nhau vẫn tương đối tốt.
“Lão Ôn à, trước kia tôi nhìn con gái nhà anh thường xuyên đem cơm cho anh vào buổi tối. Anh không biết, khi đó tôi đã ghen tỵ với anh biết bao nhiêu đâu! Hai đứa nhà tôi chẳng giúp đỡ gì cả, chỉ có Ôn Ngôn là tri kỷ.”
Giang Tiểu Noãn ngồi bên cạnh, nghe mẹ già của mình vì khen Ôn Ngôn mà lấy mình ra làm ví dụ trước mặt mọi người thì cảm thấy mất mặt thật. Nhưng mà dù sao cũng đã quá quen thuộc, cô nàng chỉ lầu bầu vài tiếng tỏ ý bất mãn.
Dư Tố Cầm làm sao lại không biết động tác nhỏ kia của Giang Tiểu Noãn cơ chứ. Nhưng mà bà trực tiếp xem như không thấy, rất tự nhiên tiếp tục nói chuyện với Ôn Kiến Thành và Lưu Phương.
Ôn Ngôn và Giang Thiếu Đình ngồi ở bên cạnh, cười nhìn bọn họ nói chuyện phiếm.
“Chị, chị vừa nói có phải còn có một anh trai cũng bằng tuổi em đúng không ạ?” Lục Nguyên Khải lớn hơn Ôn Tử Hiên vài tháng.
“Anh còn đang ngủ, chờ chút nữa anh tỉnh chúng ta sẽ vào phòng tìm anh chơi nhé! Thấy em qua đây, anh chắc chắn sẽ rất vui.” Ôn Ngôn nói xong thì sờ đầu Ôn Tử Hiên.
“Chị xem, có đẹp không ạ?” Ôn Tử Hiên móc một chiếc xe đồ chơi trong túi áo ra. “Đẹp.” Ôn Ngôn trả lời cậu.
“Đây là chiếc em thích nhất. Lúc ra khỏi cửa, em đã mang tới đây, muốn đưa cho anh, không biết anh có thích không?”
Ôn Ngôn nghe Ôn Tử Hiên nói như vậy thì nhẹ điểm trán cậu một cái.
“Chị, em đã là học sinh tiểu học rồi.” Bị điểm trán, Ôn Tử Hiên hơi xấu hổ, cậu đã không phải là đứa trẻ lên ba, nhưng mà nghe Ôn Ngôn khẳng định thì trong lòng vẫn rất vui vẻ.
Không thể không thừa nhận, Lưu Phương đã dạy dỗ Ôn Tử Hiên rất tốt.
“Cảm ơn em, Tử Hiên. Nguyên Khải nhất định sẽ rất thích.”
“Vậy là tốt rồi.” Ôn Tử Hiên vui vẻ.
Chị Lưu từ trong phòng đi tới, nói với Ôn Ngôn là Lục Nguyên Khải đã tỉnh. Ôn Ngôn bảo chị ấy để Lục Nguyên Khải ở trong phòng ăn uống xong xuôi rồi mới đưa thằng bé đi ra ngoài.
Khoảng thời gian ba năm sau phẫu thuật là thời gian mấu chốt nhất, mà trong nửa năm đầu của ba năm đó là quan trọng nhất, tốt nhất phải ít tiếp xúc với mọi người, ngoại trừ tình huống tất yếu phải đến bệnh viện thì tốt nhất là ở trong phòng.
Ôn Ngôn để Giang Thiếu Đình ngồi chơi với Ôn Tử Hiên một hồi, còn cô thì vào xem Lục Nguyên Khải.
“Nguyên Khải, rời giường rồi à?” Lúc Ôn Ngôn vào, Lục Nguyên Khải vừa mới đánh răng.
“Chị, chị tới rồi ạ.” Ngày hôm qua vừa khóc như thế nhưng mà hôm nay, tinh thần của Lục Nguyên Khải dường như đã tốt hơn một chút.
“Chờ em ăn xong, chị giới thiệu một em trai cho em làm quen nha.” Ôn Ngôn đi qua, nhận lấy khăn mặt trong tay chị Lưu, giúp cậu lau mặt.
“Thật sao? Là ai ạ?” Lục Nguyên Khải đã quá lâu không cùng tiếp xúc với bạn đồng trang lứa, bên cạnh đều là người lớn, trong lòng cậu cũng có khát vọng muốn chơi đùa với các bạn nhỏ.
“Giống như em, đều là em trai của chị. Thằng bé là con trai của bố chị.” Ôn Ngôn kiên nhẫn giải thích cho cậu.
Lục Nguyên Khải nghe Ôn Ngôn nói như vậy thì có vẻ hơi hiểu, dù sao hai người bọn họ đều là em trai của chị.
Ăn sáng xong, Ôn Ngôn giúp Lục Nguyên Khải đeo khẩu trang, rồi nắm tay cậu đi ra phòng khách.
Ôn Tử Hiên thấy Ôn Ngôn dẫn Lục Nguyên Khải ra thì lập tức chạy tới. Lúc tới đây, Lưu Phương đã nói với cậu là không thể nghịch ngợm, anh trai nhỏ này còn đang bị bệnh, phải chơi với anh thật tốt.
“Chị, đây là anh đúng không ạ?” Vốn Ôn Tử Hiên có tính tình tương đối hướng ngoại, đứng trước mặt người lạ thì đều xem như đã quen biết.
“Đúng thế.” Ôn Ngôn giới thiệu hai đứa với nhau.
Lục Nguyên Khải nhìn thấy cậu bé đứng trước mặt mình thì hai mắt sáng lấp lánh.
Mấy người Ôn Kiến Thành vốn đang nói chuyện, thấy Ôn Ngôn dẫn người ra thì lập tức đứng lên, để Ôn Ngôn đưa Lục Nguyên Khải ngồi xuống ghế sô pha.
Lục Nguyên Khải thấy trong nhà đột nhiên có nhiều người như vậy, trông rất náo nhiệt, bao bất an trong những ngày qua cũng đã được phần ấm áp bất ngờ này khỏa lấp. Nhất thời, cả người cậu có cảm thấy hạnh phúc mà trước đây chưa từng có. Cậu ngẩng đầu lên nhìn Ôn Ngôn, mặc dù đang đeo khẩu trang nhưng cười cong cả mặt đủ để Ôn Ngôn biết lúc này cậu đang rất vui vẻ.
Ôn Ngôn nắm tay thằng bé đi giới thiệu với Ôn Kiến Thành và Lưu Phương.
“Anh, hai người này chính là bố mẹ em.” Tiểu quỷ Ôn Tử Hiên đã kèm thêm một câu sau khi Ôn Ngôn giới thiệu xong.
Lúc nghe được hai từ bố mẹ này, Lục Nguyên Khải sửng sốt một chút, nhưng mà cậu vẫn nhanh chóng cười chào hỏi mọi người.
“Vậy con dẫn Nguyên Khải vào trong nghỉ ngơi đây ạ.” Ôn Ngôn thấy có quá nhiều người, cho nên đưa thằng bé vào phòng lại.
Dù sau bây giờ vấn đề sợ nhất chính là lây nhiễm, tốt nhất là trong phòng không nên có quá nhiều người. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao hôm nay Ôn Kiến Thành muốn đến một mình.
Nhưng mà Lục Nguyên Khải thích không khí náo nhiệt này. Ôn Ngôn cũng biết cậu đang suy nghĩ gì, cho nên có người đến đương nhiên Ôn Ngôn cũng hoan nghênh. Mọi người ở trong phòng khách, Lục Nguyên Khải ở phòng bên trong cũng có thể nghe được động tĩnh ngoài phòng khách, như thế cũng không quá mức yên tĩnh. Cộng thêm có tên dở hơi Ôn Tử Hiên, Lục Nguyên Khải cảm giác không cần nói chuyện, làm một cậu bé an tĩnh cũng rất vui vẻ.
“Chị, em trai khi nào sẽ đến nữa ạ?” Chờ đến khi bọn họ về, Lục Nguyên Khải hỏi Ôn Ngôn.
“Cuối tuần hoặc lúc được nghỉ, em trai sẽ tới đây chơi.” Lúc Ôn Tử Hiên về đã nói với Ôn Ngôn như thế.
“Được ạ, hôm nay em rất vui.” Đương nhiên Ôn Ngôn biết hôm nay tâm trạng của cậu rất tốt.
“Mỗi ngày Nguyên Khải của chúng ta đều vui vẻ như vậy nhé, có được không?” Ôn Ngôn vừa giúp cậu cắt móng tay vừa nói chuyện.
“Vâng, em sẽ. Chị, cảm ơn chị.”
“Đồ ngốc, không cần nói cảm ơn với chị.”
*
Buổi tối, chờ đến khi Lục Nguyên Khải ngủ rồi thì Ôn Ngôn mới theo Giang Thiếu Đình đi về.
Giang Thiếu Đình thấy cả người cô đã gầy đi trông thấy thì đau lòng.
“Ngày mai nghỉ ngơi một ngày đi, có chị Lưu ở đây rồi.” Khi về đến nhà thì đồng hồ đã điểm mười giờ.
“Chờ vài bữa đã.” Ôn Ngôn cũng cảm thấy toàn thân mình có chút đau nhức, nhưng mà cô không yên lòng, sợ Lục Nguyên Khải suy nghĩ nhiều. Trước đó cô đã nói với thằng bé sẽ luôn ở bên cạnh nó, sợ một ngày mình không đi qua thì sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của thằng bé.
“Nguyên Khải sẽ hiểu.” Giang Thiếu Đình biết cô đang lo lắng điều gì.
“Em biết.” Ôn Ngôn đã mệt tới mức không còn muốn nói chuyện nữa.
Thật ra cô cũng đồng ý với đề nghị của Giang Thiếu Đình, dù sao thì dưỡng thân thể mình cho thật tốt cũng quan trọng, chủ yếu là do gần đây cô quá căng thẳng.
“Được rồi, đi tắm nhanh đi.” Giang Thiếu Đình nhìn thấy dáng vẻ của cô thế này đoán chừng chỉ cần dính giường là ngủ luôn.
Ôn Ngôn tắm rửa xong thì cảm giác cả người đã dễ chịu hơn một chút, không còn quá buồn ngủ nữa, nên nằm chờ Giang Thiếu Đình.
“Ngủ không được à?” Lúc Giang Thiếu Đình đi ra, thấy tinh thần của cô còn phấn chấn hơn khi nãy rất nhiều.
“Chờ anh mà.”
Giang Thiếu Đình thấy khi cô nói ra những lời này cũng không còn đỏ mặt thẹn thùng như trước kia thì khóe miệng không khỏi cong lên một chút. Anh đi qua, trực tiếp ôm người từ trong chăn ra.
“Nhẹ một chút, làm em sợ muốn chết.” Bị anh ôm, Ôn Ngôn rụt cổ trong ngực anh, lỗ tai dán lên ngực anh, cô có thể nghe được tiếng nhịp tim đập thình thịch của anh.
“Giang Thiếu Đình, cảm ơn anh.”
“Lại thế nữa à!” Giang Thiếu Đình bất đắc dĩ, trước trước sau sau, cô đã nói rất nhiều lần.
“Em cũng không biết nói cái gì, chỉ là muốn nói với anh như vậy, còn mọi người nữa.”
“Được rồi, được rồi, mọi người đều biết rồi, sau này cưới thì có nhiều thời gian để em báo đáp.”
“Vâng, em sẽ đối xử với bố mẹ anh thật tốt.” Ôn Ngôn nghe anh nói như vậy thì thuận theo anh mà nói tiếp.
Giang Thiếu Đình hết sức hài lòng với câu nói này của cô, cô gái này đang thổ lộ với anh đây mà.
Trong mắt Ôn Ngôn, Giang Thiếu Đình là một người cực kỳ dễ thỏa mãn, giống như chỉ cần mình nói hơi êm tai một chút thì anh lập tức vừa lòng thỏa ý.
Hai người dây dưa trên giường một phen, đến phút cuối, Giang Thiếu Đình vẫn cố nhịn như cũ.
“Nếu như em thật sự muốn, cũng đừng có nhịn, em, em có thể.” Ôn Ngôn đỏ mặt, ấp a ấp úng nói ra câu này.
Đây có lẽ là chuyện không biết xấu hổ nhất mà cô làm từ trước đến nay, nhưng mà, cô thực sự bằng lòng giao mình cho người đàn ông này.
“Gần đây không thích hợp, lần đầu tiên sẽ rất đau. Nếu như em thật sự muốn giúp đỡ anh, cũng không phải không thể.”
Ôn Ngôn mở to tròn mắt nhìn anh, không rõ anh có ý gì, cho đến khi người đàn ông kéo tay cô xuống phía dưới thì cô mới biết được có thể giúp anh trong miệng anh là gì. Cô luống cuống đến mức không biết phải làm sao.
Dưới sự hướng dẫn của Giang Thiếu Đình, đêm nay Ôn Ngôn được mở rộng tầm mắt. Thì ra, thì ra……..
…….
Tô Khê vốn cho là Lục Nguyên Đông thực sự sẽ cho mình một chủ ý tốt, nhưng mà đợi chờ hoài cũng không chờ được tin tức của anh ta, cho nên muốn Lục Nguyên Đông tới Lâm Thành.
Gần đây Lục Nguyên Đông cũng không mấy vui vẻ, nhất thời ngứa tay đánh bạc trên mạng, không chỉ thua sạch tiền trong tay mà còn lấy cả tiền quỹ dự án mà Lục Húc giao cho mình. Bây giờ anh ta đang không biết tìm nơi nào để đắp vào cái lỗ thủng đó. Đúng lúc gần đây Tô Khê luôn thúc giục anh ta đến Lâm Thành, nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ có thể kiếm được số tiền còn thiếu trên người phụ nữ này, chỉ là phải tìm một lý do để thuyết phục cô ta.
Lục Nguyên Đông nghĩ tới nghĩ lui, thực sự không nghĩ ra cách nào tốt, nhưng mà vẫn theo yêu cầu của Tô Khê đến Lâm Thành một chuyến.
“Không phải anh nói sẽ giúp em nghĩ cách sao? Xem ra anh chỉ dỗ cho em vui mà thôi.” Tô Khê vừa nhìn thấy anh ta đã bất mãn khóc lóc kể lể.
Mặc dù khóc lóc kể lể, nhưng mà trong mắt Lục Nguyên Đông thì có cảm giác như cô ta đang có phần nũng nịu nhiều hơn.
“Em có thể nói cho anh biết lý do vì sao em lại ghét Ôn Ngôn đến thế không? Không thể buông tha cho cô ta? Em không nói nguyên nhân làm sao anh giúp em được cơ chứ?” Làm sao Lục Nguyên Đông lại không biết người phụ nữ ngu ngốc Tô Khê này coi trọng Giang Thiếu Đình cơ chứ, chỉ là anh ta đang làm bộ như không biết mà thôi. Anh ta cũng biết Tô Khê ỷ lại mình cũng không phải hoàn toàn thật lòng, chỉ là đang cần mình mà thôi. Như thế này cũng tốt, đến lúc đó, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì đó liên quan đến cô ta thì anh ta cũng bớt phiền phức hơn.
Tô Khê nghe Lục Nguyên Đông hỏi như vậy thì ấp úng nói nguyên nhân ra, nhưng mà từ trong miệng cô ta thì lại biến thành Ôn Ngôn cướp người đàn ông của cô ta.
Dưới góc nhìn của Tô Khê thì đúng là như vậy, cô ta vẫn cho rằng mình quen Giang Thiếu Đình trước, Ôn Ngôn chỉ là kẻ đến sau. Không thể không nói, kiểu người giống như cô ta, từ nhỏ đã quen với chuyện mình sẽ được ưu tiên mọi thứ, dần dần tạo cho mình tư tưởng thứ gì cũng là bản thân vốn có, thứ các cô ấy thích thì phải là của các cô ấy.
“Thế này à?” Lục Nguyên Đông nghe cô ta nói như vậy, giả vờ bày ra dáng vẻ suy tính sâu xa.
Ngay sau đó anh ta nhíu mày, “Tô Khê, thì ra em vẫn luôn có người thích, xem ra anh không có hy vọng rồi, anh cho là em biết anh đối tốt với em.”
Tô Khê thấy anh tỏ vẻ u sầu thì lập tức nói: “Đó là chuyện lúc trước, người phụ nữ Ôn Ngôn kia quá cao tay, Giang Thiếu Đình bị cô ta lừa đến mức em nói gì anh ta đều không tin. Anh ta đã không tin em thì làm sao em phải đối tốt với anh ta làm gì.”
Lục Nguyên Đông thấy bản lĩnh đánh tráo sự thật của cô ta rất lợi hại, trong lòng không khỏi cảm thán, người phụ này, quá điêu ngoa, cũng không phải dạng dễ trêu chọc gì.
“Ngày mai nhất định anh sẽ cho em câu trả lời chắc chắn.” Bây giờ Lục Nguyên Đông không có cách nào, chỉ đang nghĩ làm thế nào để người phụ nữ này nhả một khoản tiền ra.
“Thật sao? Lần này anh phải nói được thì làm được đó!” Tô Khê thấy anh ta nói như vậy thì tâm tình rốt cuộc cũng khá hơn một chút, giọng điệu cũng dễ thương hơn.
“Có lúc nào anh lừa em chưa? Em xem, em gọi là anh tới liền, một phút cũng không dám chậm trễ.”
“Em biết anh đối xử với em tốt nhất, em cũng sẽ báo đáp cho anh thật tốt.” Tô Khê hài lòng khi nhận được câu trả lời chắc chắn, lúc này tâm tình càng thêm tốt.
“Có đúng không? Vậy em muốn báo đáp anh thế nào đây?” Lục Nguyên Đông cố ý tới gần Tô Khê, cúi thấp người xuống, nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai cô ta.
Về phương diện này, anh ta quá có kinh nghiệm, làm sao lại không biết điểm mẫn cảm của con gái cơ chứ!
Tô Khê cũng không cảm thấy phản cảm với hành động này của anh ta, thậm chí còn có chút dễ chịu, hy vọng anh ta tới gần hơn một chút.
Lục Nguyên Đông thấy hai tai Tô Khê đỏ bừng, ánh mắt mông lung nhìn anh ta thì rất hài lòng. Nhưng mà anh ta cũng không làm bất kỳ động tác nào tiếp theo. Con người mà, chính là lơ lửng từ từ mới thú vị, đàn ông cũng thế mà đàn bà cũng như vậy.
Tô Khê thấy anh ta không tiếp tục làm gì mà khôi phục lại bộ dạng chững chạc đường hoàng thì trong lòng khẽ hẫng một nhịp.
Lục Nguyên Đông biết mục đích hôm nay của mình đã đạt được.
“Được rồi, bây giờ cũng trễ rồi, em về nhà trước đi, ngày mai chờ tin tức của anh.”
Tô Khê thấy anh ta bảo mình về thì trong lòng càng thêm mất mát.
“Em không muốn về.”
“Ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ đã rất muộn, mau về đi! Không phải bố mẹ em rất để ý em sao?” Lục Nguyên Đông tỏ vẻ một lòng vì cô ta mà suy nghĩ, làm cho Tô Khê càng không muốn về.
“Hừ, bọn họ mới không quản đến chuyện sống chết của em. Bố em không biết sợ Giang Thiếu Đình cái gì mà luôn bảo em không nên chọc tới Ôn Ngôn. Ông ấy càng như vậy, em càng không cam tâm, càng muốn Ôn Ngôn không dễ chịu.” Tô Khê lại bắt đầu phàn nàn.
“Bố em cũng vì tốt cho em.” Thật ra Lục Nguyên Đông cũng có chút không kiên nhẫn với cô ta, chỉ là bây giờ mình đang thực sự cần người phụ nữ này hỗ trợ.
“Ngoại trừ biết cho em tiền, dùng tiền để chặn em thì cái gì cũng mặc kệ.” Trong mắt Tô Khê, tiền giống như thứ gì đó không có tác dụng, dĩ nhiên cũng không phải, chỉ là cô ta chưa bao giờ thiếu, cho nên mới nói như vậy.
Nghe được câu này, tinh thần của Lục Nguyên Đông lập tức tỉnh táo.
“Vây bây giờ chắc là em cũng giữ không ít tiền đúng không?” Lục Nguyên Đông biết, rất nhiều phú nhị đại, đa phần đều cầm thẻ phụ, hoặc là thẻ tín dụng, khi cần dùng tiền phải nói lý do.
“Có, em cũng không biết có bao nhiêu.” Tô Khê không giống như thế, từ khi cô ta sinh ra, Tô Lâm Hải đã bắt đầu mở thẻ cho cô ta, hàng năm đều đặn gửi một khoản tiền vào thẻ. Số tiền kia, Tô Khê không dùng tới. Bởi vì tất cả chi tiêu hiện giờ của cô ta đều cầm thẻ phụ mà bà Tô cho cô ta, cho nên chẳng cần dùng đến tiền của mình.
Lục Nguyên Đông đã chắc chắn là người phụ nữ Tô Khê này có thể giúp mình giải quyết vấn đề quỹ dự án, bây giờ chỉ còn thiếu một cái lý do để cô ta cam tâm tình nguyện chi khoản tiền đó ra.
“Nghe lời, mau về đi. Sáng sớm ngày mai anh sẽ liên lạc với em có được không?” Lúc này, Lục Nguyên Đông càng giống một người lớn.
“Nguyên Đông, em thực sự không muốn về, có phải anh không thích em không?” Tô Khê không thèm đếm xỉa, cô ta cũng không biết đêm nay mình bị làm sao nữa. Nhưng thực sự hành động như vô tình trêu chọc kia của Lục Nguyên Động làm cho cô ta ngứa ngáy khó chịu trong lòng. Trước kia cô ta đã từng ảo tưởng như thế với Giang Thiếu Đình. Mặc dù Lục Nguyên Đông kém hơn Giang Thiếu Đình, nhưng cũng không kém hơn là bao, chủ yếu là anh ta đối xử với Tô Khê rất tốt, người trông cũng dịu dàng, cho nên cô ta đột nhiên muốn nếm thử một thứ gì đó.
“Đương nhiên anh thích em, lần đầu tiên gặp em anh đã thích em. Nhưng mà vẫn luôn không biết ý em thế nào, anh cũng sợ mình mà nói ra sẽ khiến em bị hù dọa.”
Lục Nguyên Đông bày ra dáng vẻ thâm tình từ tốn, làm cho Tô Khê mê như điếu đổ. “Vậy anh sẽ chỉ thích một mình em sao?” Đã nhận đả kích quá lớn từ Giang Thiếu Đình, Tô Khê thực sự vô cùng cần sự khẳng định của một người đàn ông. Nhưng mà người đàn ông đó không phải tùy tiện bắt lấy trên đường, anh ta phải có địa vị cao thì mới xứng để thích cô ta.
“Tô Khê, từ lần kia nhìn thấy em đi tới, trong đầu anh đều là em. Trong nhà anh cũng sắp xếp không ít người xem mắt, nhưng mà anh đều cảm thấy chướng mắt, mỗi lần đều không tự chủ mà nhớ đến em.”
“Vậy sao anh không nói với em sớm một chút?” Tô Khê không dám đối diện với cặp mắt của anh ta, cúi đầu, thẹn thùng hỏi.
“Anh sợ em chướng mắt anh, mọi phương diện của em đều tốt như thế, mà anh lại ở Hải Thành, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em, cho nên vẫn không dám nói tình cảm trong lòng mình ra. Thật ra anh chịu đựng cũng rất khó chịu.”
Ôn Ngôn mà nghe thấy Lục Nguyên Đông nói những lời này thì đoán chừng đã phun hết những gì trong miệng ra. Lần trước lúc Ôn Ngôn gặp anh ta, bên cạnh anh ta còn có một cô gái đó.
Nhưng mà những lời này lại hết lần này tới lần khác rất hữu dụng với Tô Khê.
“Em đã biết, sau này có gì cứ nói, trực tiếp nói với em là được rồi.”
“Được.”
Lục Nguyên Đông nói xong, kéo tay cô rồi bế người lên đi về phía giường.
Thật sự ‘xứng lứa vừa đôi’ ấy mà…….
Lần này không cần hẹn, tất cả mọi người cùng tới.
Vốn Ôn Kiến Thành chỉ muốn tới một mình, sợ tới quá nhiều người thì ồn ào, làm ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của đứa nhỏ. Nhưng Ôn Tử Hiên vừa nghe nói ông muốn đi gặp Ôn Ngôn thì la hét muốn đi cùng, nói mình đã rất lâu rồi chưa gặp Ôn Ngôn, rất nhớ cô.
Ôn Ngôn biết được Ôn Kiến Thành lo lắng điều gì, nói thẳng với ông là không sao, đưa Ôn Tử Hiên cùng tới. Hai đứa nhỏ cùng tuổi thì Lục Nguyên Khải còn có bạn.
Ôn Tử Hiên đi thì Lưu Phương cũng đi theo.
Lúc cả nhà Ôn Kiến Thành tới, mẹ Giang đã đến trước bọn họ. Dù thế nào thì Dư Tố Cầm cũng không nghĩ tới, thông gia tương lai của mình lại là đồng nghiệp trước đây. Bà vui vẻ đến mức luôn miệng nói duyên phận, duyên phận. Trước kia, hai người là đồng nghiệp nhưng cũng không gặp gỡ gì nhiều, tuy vậy, ấn tượng về nhau vẫn tương đối tốt.
“Lão Ôn à, trước kia tôi nhìn con gái nhà anh thường xuyên đem cơm cho anh vào buổi tối. Anh không biết, khi đó tôi đã ghen tỵ với anh biết bao nhiêu đâu! Hai đứa nhà tôi chẳng giúp đỡ gì cả, chỉ có Ôn Ngôn là tri kỷ.”
Giang Tiểu Noãn ngồi bên cạnh, nghe mẹ già của mình vì khen Ôn Ngôn mà lấy mình ra làm ví dụ trước mặt mọi người thì cảm thấy mất mặt thật. Nhưng mà dù sao cũng đã quá quen thuộc, cô nàng chỉ lầu bầu vài tiếng tỏ ý bất mãn.
Dư Tố Cầm làm sao lại không biết động tác nhỏ kia của Giang Tiểu Noãn cơ chứ. Nhưng mà bà trực tiếp xem như không thấy, rất tự nhiên tiếp tục nói chuyện với Ôn Kiến Thành và Lưu Phương.
Ôn Ngôn và Giang Thiếu Đình ngồi ở bên cạnh, cười nhìn bọn họ nói chuyện phiếm.
“Chị, chị vừa nói có phải còn có một anh trai cũng bằng tuổi em đúng không ạ?” Lục Nguyên Khải lớn hơn Ôn Tử Hiên vài tháng.
“Anh còn đang ngủ, chờ chút nữa anh tỉnh chúng ta sẽ vào phòng tìm anh chơi nhé! Thấy em qua đây, anh chắc chắn sẽ rất vui.” Ôn Ngôn nói xong thì sờ đầu Ôn Tử Hiên.
“Chị xem, có đẹp không ạ?” Ôn Tử Hiên móc một chiếc xe đồ chơi trong túi áo ra. “Đẹp.” Ôn Ngôn trả lời cậu.
“Đây là chiếc em thích nhất. Lúc ra khỏi cửa, em đã mang tới đây, muốn đưa cho anh, không biết anh có thích không?”
Ôn Ngôn nghe Ôn Tử Hiên nói như vậy thì nhẹ điểm trán cậu một cái.
“Chị, em đã là học sinh tiểu học rồi.” Bị điểm trán, Ôn Tử Hiên hơi xấu hổ, cậu đã không phải là đứa trẻ lên ba, nhưng mà nghe Ôn Ngôn khẳng định thì trong lòng vẫn rất vui vẻ.
Không thể không thừa nhận, Lưu Phương đã dạy dỗ Ôn Tử Hiên rất tốt.
“Cảm ơn em, Tử Hiên. Nguyên Khải nhất định sẽ rất thích.”
“Vậy là tốt rồi.” Ôn Tử Hiên vui vẻ.
Chị Lưu từ trong phòng đi tới, nói với Ôn Ngôn là Lục Nguyên Khải đã tỉnh. Ôn Ngôn bảo chị ấy để Lục Nguyên Khải ở trong phòng ăn uống xong xuôi rồi mới đưa thằng bé đi ra ngoài.
Khoảng thời gian ba năm sau phẫu thuật là thời gian mấu chốt nhất, mà trong nửa năm đầu của ba năm đó là quan trọng nhất, tốt nhất phải ít tiếp xúc với mọi người, ngoại trừ tình huống tất yếu phải đến bệnh viện thì tốt nhất là ở trong phòng.
Ôn Ngôn để Giang Thiếu Đình ngồi chơi với Ôn Tử Hiên một hồi, còn cô thì vào xem Lục Nguyên Khải.
“Nguyên Khải, rời giường rồi à?” Lúc Ôn Ngôn vào, Lục Nguyên Khải vừa mới đánh răng.
“Chị, chị tới rồi ạ.” Ngày hôm qua vừa khóc như thế nhưng mà hôm nay, tinh thần của Lục Nguyên Khải dường như đã tốt hơn một chút.
“Chờ em ăn xong, chị giới thiệu một em trai cho em làm quen nha.” Ôn Ngôn đi qua, nhận lấy khăn mặt trong tay chị Lưu, giúp cậu lau mặt.
“Thật sao? Là ai ạ?” Lục Nguyên Khải đã quá lâu không cùng tiếp xúc với bạn đồng trang lứa, bên cạnh đều là người lớn, trong lòng cậu cũng có khát vọng muốn chơi đùa với các bạn nhỏ.
“Giống như em, đều là em trai của chị. Thằng bé là con trai của bố chị.” Ôn Ngôn kiên nhẫn giải thích cho cậu.
Lục Nguyên Khải nghe Ôn Ngôn nói như vậy thì có vẻ hơi hiểu, dù sao hai người bọn họ đều là em trai của chị.
Ăn sáng xong, Ôn Ngôn giúp Lục Nguyên Khải đeo khẩu trang, rồi nắm tay cậu đi ra phòng khách.
Ôn Tử Hiên thấy Ôn Ngôn dẫn Lục Nguyên Khải ra thì lập tức chạy tới. Lúc tới đây, Lưu Phương đã nói với cậu là không thể nghịch ngợm, anh trai nhỏ này còn đang bị bệnh, phải chơi với anh thật tốt.
“Chị, đây là anh đúng không ạ?” Vốn Ôn Tử Hiên có tính tình tương đối hướng ngoại, đứng trước mặt người lạ thì đều xem như đã quen biết.
“Đúng thế.” Ôn Ngôn giới thiệu hai đứa với nhau.
Lục Nguyên Khải nhìn thấy cậu bé đứng trước mặt mình thì hai mắt sáng lấp lánh.
Mấy người Ôn Kiến Thành vốn đang nói chuyện, thấy Ôn Ngôn dẫn người ra thì lập tức đứng lên, để Ôn Ngôn đưa Lục Nguyên Khải ngồi xuống ghế sô pha.
Lục Nguyên Khải thấy trong nhà đột nhiên có nhiều người như vậy, trông rất náo nhiệt, bao bất an trong những ngày qua cũng đã được phần ấm áp bất ngờ này khỏa lấp. Nhất thời, cả người cậu có cảm thấy hạnh phúc mà trước đây chưa từng có. Cậu ngẩng đầu lên nhìn Ôn Ngôn, mặc dù đang đeo khẩu trang nhưng cười cong cả mặt đủ để Ôn Ngôn biết lúc này cậu đang rất vui vẻ.
Ôn Ngôn nắm tay thằng bé đi giới thiệu với Ôn Kiến Thành và Lưu Phương.
“Anh, hai người này chính là bố mẹ em.” Tiểu quỷ Ôn Tử Hiên đã kèm thêm một câu sau khi Ôn Ngôn giới thiệu xong.
Lúc nghe được hai từ bố mẹ này, Lục Nguyên Khải sửng sốt một chút, nhưng mà cậu vẫn nhanh chóng cười chào hỏi mọi người.
“Vậy con dẫn Nguyên Khải vào trong nghỉ ngơi đây ạ.” Ôn Ngôn thấy có quá nhiều người, cho nên đưa thằng bé vào phòng lại.
Dù sau bây giờ vấn đề sợ nhất chính là lây nhiễm, tốt nhất là trong phòng không nên có quá nhiều người. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao hôm nay Ôn Kiến Thành muốn đến một mình.
Nhưng mà Lục Nguyên Khải thích không khí náo nhiệt này. Ôn Ngôn cũng biết cậu đang suy nghĩ gì, cho nên có người đến đương nhiên Ôn Ngôn cũng hoan nghênh. Mọi người ở trong phòng khách, Lục Nguyên Khải ở phòng bên trong cũng có thể nghe được động tĩnh ngoài phòng khách, như thế cũng không quá mức yên tĩnh. Cộng thêm có tên dở hơi Ôn Tử Hiên, Lục Nguyên Khải cảm giác không cần nói chuyện, làm một cậu bé an tĩnh cũng rất vui vẻ.
“Chị, em trai khi nào sẽ đến nữa ạ?” Chờ đến khi bọn họ về, Lục Nguyên Khải hỏi Ôn Ngôn.
“Cuối tuần hoặc lúc được nghỉ, em trai sẽ tới đây chơi.” Lúc Ôn Tử Hiên về đã nói với Ôn Ngôn như thế.
“Được ạ, hôm nay em rất vui.” Đương nhiên Ôn Ngôn biết hôm nay tâm trạng của cậu rất tốt.
“Mỗi ngày Nguyên Khải của chúng ta đều vui vẻ như vậy nhé, có được không?” Ôn Ngôn vừa giúp cậu cắt móng tay vừa nói chuyện.
“Vâng, em sẽ. Chị, cảm ơn chị.”
“Đồ ngốc, không cần nói cảm ơn với chị.”
*
Buổi tối, chờ đến khi Lục Nguyên Khải ngủ rồi thì Ôn Ngôn mới theo Giang Thiếu Đình đi về.
Giang Thiếu Đình thấy cả người cô đã gầy đi trông thấy thì đau lòng.
“Ngày mai nghỉ ngơi một ngày đi, có chị Lưu ở đây rồi.” Khi về đến nhà thì đồng hồ đã điểm mười giờ.
“Chờ vài bữa đã.” Ôn Ngôn cũng cảm thấy toàn thân mình có chút đau nhức, nhưng mà cô không yên lòng, sợ Lục Nguyên Khải suy nghĩ nhiều. Trước đó cô đã nói với thằng bé sẽ luôn ở bên cạnh nó, sợ một ngày mình không đi qua thì sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của thằng bé.
“Nguyên Khải sẽ hiểu.” Giang Thiếu Đình biết cô đang lo lắng điều gì.
“Em biết.” Ôn Ngôn đã mệt tới mức không còn muốn nói chuyện nữa.
Thật ra cô cũng đồng ý với đề nghị của Giang Thiếu Đình, dù sao thì dưỡng thân thể mình cho thật tốt cũng quan trọng, chủ yếu là do gần đây cô quá căng thẳng.
“Được rồi, đi tắm nhanh đi.” Giang Thiếu Đình nhìn thấy dáng vẻ của cô thế này đoán chừng chỉ cần dính giường là ngủ luôn.
Ôn Ngôn tắm rửa xong thì cảm giác cả người đã dễ chịu hơn một chút, không còn quá buồn ngủ nữa, nên nằm chờ Giang Thiếu Đình.
“Ngủ không được à?” Lúc Giang Thiếu Đình đi ra, thấy tinh thần của cô còn phấn chấn hơn khi nãy rất nhiều.
“Chờ anh mà.”
Giang Thiếu Đình thấy khi cô nói ra những lời này cũng không còn đỏ mặt thẹn thùng như trước kia thì khóe miệng không khỏi cong lên một chút. Anh đi qua, trực tiếp ôm người từ trong chăn ra.
“Nhẹ một chút, làm em sợ muốn chết.” Bị anh ôm, Ôn Ngôn rụt cổ trong ngực anh, lỗ tai dán lên ngực anh, cô có thể nghe được tiếng nhịp tim đập thình thịch của anh.
“Giang Thiếu Đình, cảm ơn anh.”
“Lại thế nữa à!” Giang Thiếu Đình bất đắc dĩ, trước trước sau sau, cô đã nói rất nhiều lần.
“Em cũng không biết nói cái gì, chỉ là muốn nói với anh như vậy, còn mọi người nữa.”
“Được rồi, được rồi, mọi người đều biết rồi, sau này cưới thì có nhiều thời gian để em báo đáp.”
“Vâng, em sẽ đối xử với bố mẹ anh thật tốt.” Ôn Ngôn nghe anh nói như vậy thì thuận theo anh mà nói tiếp.
Giang Thiếu Đình hết sức hài lòng với câu nói này của cô, cô gái này đang thổ lộ với anh đây mà.
Trong mắt Ôn Ngôn, Giang Thiếu Đình là một người cực kỳ dễ thỏa mãn, giống như chỉ cần mình nói hơi êm tai một chút thì anh lập tức vừa lòng thỏa ý.
Hai người dây dưa trên giường một phen, đến phút cuối, Giang Thiếu Đình vẫn cố nhịn như cũ.
“Nếu như em thật sự muốn, cũng đừng có nhịn, em, em có thể.” Ôn Ngôn đỏ mặt, ấp a ấp úng nói ra câu này.
Đây có lẽ là chuyện không biết xấu hổ nhất mà cô làm từ trước đến nay, nhưng mà, cô thực sự bằng lòng giao mình cho người đàn ông này.
“Gần đây không thích hợp, lần đầu tiên sẽ rất đau. Nếu như em thật sự muốn giúp đỡ anh, cũng không phải không thể.”
Ôn Ngôn mở to tròn mắt nhìn anh, không rõ anh có ý gì, cho đến khi người đàn ông kéo tay cô xuống phía dưới thì cô mới biết được có thể giúp anh trong miệng anh là gì. Cô luống cuống đến mức không biết phải làm sao.
Dưới sự hướng dẫn của Giang Thiếu Đình, đêm nay Ôn Ngôn được mở rộng tầm mắt. Thì ra, thì ra……..
…….
Tô Khê vốn cho là Lục Nguyên Đông thực sự sẽ cho mình một chủ ý tốt, nhưng mà đợi chờ hoài cũng không chờ được tin tức của anh ta, cho nên muốn Lục Nguyên Đông tới Lâm Thành.
Gần đây Lục Nguyên Đông cũng không mấy vui vẻ, nhất thời ngứa tay đánh bạc trên mạng, không chỉ thua sạch tiền trong tay mà còn lấy cả tiền quỹ dự án mà Lục Húc giao cho mình. Bây giờ anh ta đang không biết tìm nơi nào để đắp vào cái lỗ thủng đó. Đúng lúc gần đây Tô Khê luôn thúc giục anh ta đến Lâm Thành, nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ có thể kiếm được số tiền còn thiếu trên người phụ nữ này, chỉ là phải tìm một lý do để thuyết phục cô ta.
Lục Nguyên Đông nghĩ tới nghĩ lui, thực sự không nghĩ ra cách nào tốt, nhưng mà vẫn theo yêu cầu của Tô Khê đến Lâm Thành một chuyến.
“Không phải anh nói sẽ giúp em nghĩ cách sao? Xem ra anh chỉ dỗ cho em vui mà thôi.” Tô Khê vừa nhìn thấy anh ta đã bất mãn khóc lóc kể lể.
Mặc dù khóc lóc kể lể, nhưng mà trong mắt Lục Nguyên Đông thì có cảm giác như cô ta đang có phần nũng nịu nhiều hơn.
“Em có thể nói cho anh biết lý do vì sao em lại ghét Ôn Ngôn đến thế không? Không thể buông tha cho cô ta? Em không nói nguyên nhân làm sao anh giúp em được cơ chứ?” Làm sao Lục Nguyên Đông lại không biết người phụ nữ ngu ngốc Tô Khê này coi trọng Giang Thiếu Đình cơ chứ, chỉ là anh ta đang làm bộ như không biết mà thôi. Anh ta cũng biết Tô Khê ỷ lại mình cũng không phải hoàn toàn thật lòng, chỉ là đang cần mình mà thôi. Như thế này cũng tốt, đến lúc đó, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì đó liên quan đến cô ta thì anh ta cũng bớt phiền phức hơn.
Tô Khê nghe Lục Nguyên Đông hỏi như vậy thì ấp úng nói nguyên nhân ra, nhưng mà từ trong miệng cô ta thì lại biến thành Ôn Ngôn cướp người đàn ông của cô ta.
Dưới góc nhìn của Tô Khê thì đúng là như vậy, cô ta vẫn cho rằng mình quen Giang Thiếu Đình trước, Ôn Ngôn chỉ là kẻ đến sau. Không thể không nói, kiểu người giống như cô ta, từ nhỏ đã quen với chuyện mình sẽ được ưu tiên mọi thứ, dần dần tạo cho mình tư tưởng thứ gì cũng là bản thân vốn có, thứ các cô ấy thích thì phải là của các cô ấy.
“Thế này à?” Lục Nguyên Đông nghe cô ta nói như vậy, giả vờ bày ra dáng vẻ suy tính sâu xa.
Ngay sau đó anh ta nhíu mày, “Tô Khê, thì ra em vẫn luôn có người thích, xem ra anh không có hy vọng rồi, anh cho là em biết anh đối tốt với em.”
Tô Khê thấy anh tỏ vẻ u sầu thì lập tức nói: “Đó là chuyện lúc trước, người phụ nữ Ôn Ngôn kia quá cao tay, Giang Thiếu Đình bị cô ta lừa đến mức em nói gì anh ta đều không tin. Anh ta đã không tin em thì làm sao em phải đối tốt với anh ta làm gì.”
Lục Nguyên Đông thấy bản lĩnh đánh tráo sự thật của cô ta rất lợi hại, trong lòng không khỏi cảm thán, người phụ này, quá điêu ngoa, cũng không phải dạng dễ trêu chọc gì.
“Ngày mai nhất định anh sẽ cho em câu trả lời chắc chắn.” Bây giờ Lục Nguyên Đông không có cách nào, chỉ đang nghĩ làm thế nào để người phụ nữ này nhả một khoản tiền ra.
“Thật sao? Lần này anh phải nói được thì làm được đó!” Tô Khê thấy anh ta nói như vậy thì tâm tình rốt cuộc cũng khá hơn một chút, giọng điệu cũng dễ thương hơn.
“Có lúc nào anh lừa em chưa? Em xem, em gọi là anh tới liền, một phút cũng không dám chậm trễ.”
“Em biết anh đối xử với em tốt nhất, em cũng sẽ báo đáp cho anh thật tốt.” Tô Khê hài lòng khi nhận được câu trả lời chắc chắn, lúc này tâm tình càng thêm tốt.
“Có đúng không? Vậy em muốn báo đáp anh thế nào đây?” Lục Nguyên Đông cố ý tới gần Tô Khê, cúi thấp người xuống, nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai cô ta.
Về phương diện này, anh ta quá có kinh nghiệm, làm sao lại không biết điểm mẫn cảm của con gái cơ chứ!
Tô Khê cũng không cảm thấy phản cảm với hành động này của anh ta, thậm chí còn có chút dễ chịu, hy vọng anh ta tới gần hơn một chút.
Lục Nguyên Đông thấy hai tai Tô Khê đỏ bừng, ánh mắt mông lung nhìn anh ta thì rất hài lòng. Nhưng mà anh ta cũng không làm bất kỳ động tác nào tiếp theo. Con người mà, chính là lơ lửng từ từ mới thú vị, đàn ông cũng thế mà đàn bà cũng như vậy.
Tô Khê thấy anh ta không tiếp tục làm gì mà khôi phục lại bộ dạng chững chạc đường hoàng thì trong lòng khẽ hẫng một nhịp.
Lục Nguyên Đông biết mục đích hôm nay của mình đã đạt được.
“Được rồi, bây giờ cũng trễ rồi, em về nhà trước đi, ngày mai chờ tin tức của anh.”
Tô Khê thấy anh ta bảo mình về thì trong lòng càng thêm mất mát.
“Em không muốn về.”
“Ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ đã rất muộn, mau về đi! Không phải bố mẹ em rất để ý em sao?” Lục Nguyên Đông tỏ vẻ một lòng vì cô ta mà suy nghĩ, làm cho Tô Khê càng không muốn về.
“Hừ, bọn họ mới không quản đến chuyện sống chết của em. Bố em không biết sợ Giang Thiếu Đình cái gì mà luôn bảo em không nên chọc tới Ôn Ngôn. Ông ấy càng như vậy, em càng không cam tâm, càng muốn Ôn Ngôn không dễ chịu.” Tô Khê lại bắt đầu phàn nàn.
“Bố em cũng vì tốt cho em.” Thật ra Lục Nguyên Đông cũng có chút không kiên nhẫn với cô ta, chỉ là bây giờ mình đang thực sự cần người phụ nữ này hỗ trợ.
“Ngoại trừ biết cho em tiền, dùng tiền để chặn em thì cái gì cũng mặc kệ.” Trong mắt Tô Khê, tiền giống như thứ gì đó không có tác dụng, dĩ nhiên cũng không phải, chỉ là cô ta chưa bao giờ thiếu, cho nên mới nói như vậy.
Nghe được câu này, tinh thần của Lục Nguyên Đông lập tức tỉnh táo.
“Vây bây giờ chắc là em cũng giữ không ít tiền đúng không?” Lục Nguyên Đông biết, rất nhiều phú nhị đại, đa phần đều cầm thẻ phụ, hoặc là thẻ tín dụng, khi cần dùng tiền phải nói lý do.
“Có, em cũng không biết có bao nhiêu.” Tô Khê không giống như thế, từ khi cô ta sinh ra, Tô Lâm Hải đã bắt đầu mở thẻ cho cô ta, hàng năm đều đặn gửi một khoản tiền vào thẻ. Số tiền kia, Tô Khê không dùng tới. Bởi vì tất cả chi tiêu hiện giờ của cô ta đều cầm thẻ phụ mà bà Tô cho cô ta, cho nên chẳng cần dùng đến tiền của mình.
Lục Nguyên Đông đã chắc chắn là người phụ nữ Tô Khê này có thể giúp mình giải quyết vấn đề quỹ dự án, bây giờ chỉ còn thiếu một cái lý do để cô ta cam tâm tình nguyện chi khoản tiền đó ra.
“Nghe lời, mau về đi. Sáng sớm ngày mai anh sẽ liên lạc với em có được không?” Lúc này, Lục Nguyên Đông càng giống một người lớn.
“Nguyên Đông, em thực sự không muốn về, có phải anh không thích em không?” Tô Khê không thèm đếm xỉa, cô ta cũng không biết đêm nay mình bị làm sao nữa. Nhưng thực sự hành động như vô tình trêu chọc kia của Lục Nguyên Động làm cho cô ta ngứa ngáy khó chịu trong lòng. Trước kia cô ta đã từng ảo tưởng như thế với Giang Thiếu Đình. Mặc dù Lục Nguyên Đông kém hơn Giang Thiếu Đình, nhưng cũng không kém hơn là bao, chủ yếu là anh ta đối xử với Tô Khê rất tốt, người trông cũng dịu dàng, cho nên cô ta đột nhiên muốn nếm thử một thứ gì đó.
“Đương nhiên anh thích em, lần đầu tiên gặp em anh đã thích em. Nhưng mà vẫn luôn không biết ý em thế nào, anh cũng sợ mình mà nói ra sẽ khiến em bị hù dọa.”
Lục Nguyên Đông bày ra dáng vẻ thâm tình từ tốn, làm cho Tô Khê mê như điếu đổ. “Vậy anh sẽ chỉ thích một mình em sao?” Đã nhận đả kích quá lớn từ Giang Thiếu Đình, Tô Khê thực sự vô cùng cần sự khẳng định của một người đàn ông. Nhưng mà người đàn ông đó không phải tùy tiện bắt lấy trên đường, anh ta phải có địa vị cao thì mới xứng để thích cô ta.
“Tô Khê, từ lần kia nhìn thấy em đi tới, trong đầu anh đều là em. Trong nhà anh cũng sắp xếp không ít người xem mắt, nhưng mà anh đều cảm thấy chướng mắt, mỗi lần đều không tự chủ mà nhớ đến em.”
“Vậy sao anh không nói với em sớm một chút?” Tô Khê không dám đối diện với cặp mắt của anh ta, cúi đầu, thẹn thùng hỏi.
“Anh sợ em chướng mắt anh, mọi phương diện của em đều tốt như thế, mà anh lại ở Hải Thành, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em, cho nên vẫn không dám nói tình cảm trong lòng mình ra. Thật ra anh chịu đựng cũng rất khó chịu.”
Ôn Ngôn mà nghe thấy Lục Nguyên Đông nói những lời này thì đoán chừng đã phun hết những gì trong miệng ra. Lần trước lúc Ôn Ngôn gặp anh ta, bên cạnh anh ta còn có một cô gái đó.
Nhưng mà những lời này lại hết lần này tới lần khác rất hữu dụng với Tô Khê.
“Em đã biết, sau này có gì cứ nói, trực tiếp nói với em là được rồi.”
“Được.”
Lục Nguyên Đông nói xong, kéo tay cô rồi bế người lên đi về phía giường.
Thật sự ‘xứng lứa vừa đôi’ ấy mà…….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.