Chương 56: Đứa Nhỏ Kia Trông Rất Được
Thập Nguyệt Thập Ngũ Nguyệt Hựu Viên
02/10/2021
Một đêm xuân nồng, lúc Tô Khê tỉnh dậy như sinh ra ảo giác, tưởng người ngủ bên cạnh mình là Giang Thiếu Đình. Khi cô ta mơ mơ màng màng nhìn thấy rõ gương mặt của Lục Nguyên Đông thì mới đột nhiên tỉnh mộng. Mặc dù người này không phải là Giang Thiếu Đình, nhưng không thể không nói, năng lực của anh ta cũng không tệ lắm, ít ra thì đêm qua mình rất suиɠ sướиɠ.
Tuy hai người này đều có lòng riêng, nhưng mà ở phương diện này lại cực kỳ hài lòng về nhau.
*
Ôn Ngôn thực sự không biết Tô Khê đã ghét mình tới mức đó, cả tinh thần của cô đều tập trung trên người Lục Nguyên Khải, không có tâm tư chú ý tới những người khác.
Vốn sợ Lục Nguyên Khải suy nghĩ nhiều, không nghĩ tới, ngày hôm sau, lúc cô qua thì Lục Nguyên Khải đã nói với cô là không cần phải ngày nào cũng tới, ở chỗ này có chị Lưu chăm sóc, hai người bọn họ có thể tự lo được. Cho tới bây giờ Ôn Ngôn đều không nghĩ thằng bé hiểu chuyện như thế. Ảnh hưởng của việc Ngôn Trăn ra đi với thằng bé cũng dần dần giảm bớt, mọi thứ đang càng ngày càng tốt hơn.
Vốn cho là phải qua một năm, xem tình hình thế nào thì mới quyết định, nhưng mà bây giờ việc chăm sóc Lục Nguyên Khải giống như đi làm công ty vậy đó, cho nên cô vô vẫn kiên trì với ý định của mình.
Mẹ Giang đã không chỉ một lần hỏi Giang Thiếu Đình về kế hoạch kết hôn, nhưng đều bị Giang Thiếu Đình lơ đi. Thật ra anh cũng có suy nghĩ riêng của mình. Đương nhiên anh cũng muốn càng nhanh càng tốt, nhưng mà phải nhanh tu sửa xong nhà tân hôn bên kia. Hơn nữa, bây giờ anh còn chưa cầu hôn thì làm sao có thể cứ như vậy mà nói chuyện cưới hỏi với Ôn Ngôn được. Anh cũng biết, bây giờ cô đang bận rộn chăm sóc Lục Nguyên Khải, cũng không có tâm tư nghĩ đến chuyện của hai người.
“Ôn Ngôn à, cháu và Thiếu Đình có nghĩ tới chuyện kết hôn của hai đứa không?” Mẹ Giang không nhận được đáp án từ chỗ Giang Thiếu Đình, nên hôm qua thăm Lục Nguyên Khải, lúc hai người nói chuyện phiếm thì bà nhịn không được mà hỏi chuyện này.
“Dì ạ, để xem Thiếu Đình nói thế nào ạ.” Ôn Ngôn thật sự không thấy khó chịu khi mẹ Giang hỏi vấn đề này, chỉ là cô phát hiện, mình không có cân nhắc về vấn đề này gì cả. Ở chung một chỗ với Giang Thiếu Đình như hiện tại cũng là tự nhiên mà vậy. Hai người ở chung một chỗ lâu như thế thì cũng như các cặp vợ chồng khác, không có gì khác biệt.
“Không biết trong lòng nó có suy tính gì, mỗi lần hỏi nó đều không muốn nói. Đẻ con trai với con gái thì con gái vẫn tốt hơn. Con trai ý, không tri kỷ chút nào cả, có chuyện gì cũng không nói.” Mẹ Giang đã không ít lần nói chuyện này với Ôn Ngôn.
“Thiếu Đình rất tốt ạ.” Ôn Ngôn cảm thấy trở về phải nói chuyện với Giang Thiếu Đình một chút, bảo anh quan tâm mẹ Giang nhiều hơn.
“Tốt thì tốt, nhưng mà quá bận rộn.” Mẹ Giang lại không phàn, “Trước kia cảm thấy nó như vậy thì làm cho nhà họ Giang nở mặt nở mày, bây giờ ngược lại không mong nó bận rộn như vậy, có tiền hay không cũng không quan trọng, tiền kiếm mãi cũng không biết khi nào là đủ.”
“Vậy sau này chúng con sẽ ở chung nhà.” Ôn Ngôn đoán chắc là mẹ Giang ở nhà một mình quá lâu, có hơi cô đơn. Trước kia có Giang Tiểu Noãn làm bạn, bây giờ Giang Tiểu Noãn cũng ra ngoài làm việc, hơn nữa còn có thành tích cho nên cũng càng ngày càng bận rộn.
“Dì còn không biết mấy người trẻ tuổi các con sao, sợ nhất là ở cùng với người già. Điều này dì có thể lý giải, dù sao dì cũng có thể tới, sau này, mấy đứa thường xuyên về thăm một chút là được rồi.” Thật ra nói những lời này với Ôn Ngôn, mẹ Giang cũng không phải muốn làm gì, chỉ là gần đây trong nhà vắng vẻ, đột nhiên cảm thấy có chút thương cảm.
“Sẽ ạ.” Khoảng thời gian này ở chung với nhau, đương nhiên Ôn Ngôn cũng biết rõ tính cách của mẹ Giang thế nào. Thật ra thì phần lớn tính cách của Giang Tiểu Noãn là di truyền từ mẹ Giang, đều là người thẳng thắn, có sao nói vậy.
“Dì, có phải dì chưa từng tới công ty của Thiếu Đình đúng không ạ?” Ôn Ngôn mới tới hai lần, hôm nay lại nghe mẹ Giang nói như vậy thì trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
“Chuyện công việc của nó, chú với dì đều không quan tâm. Nhiều năm qua, dì với bố nó thật đúng là chưa từng tới đó.” Ôn Ngôn không nói thì thôi, nói đến mẹ Giác mới phát hiện mình không hề biết công ty của con mình ra sao.
“Nếu không, hôm nay chúng ta cho anh ấy niềm vui bất ngờ đi ạ. Cháu với dì cùng đi, đi xem chỗ làm việc của anh ấy ra sao. Tiểu Noãn cũng làm việc ở đó, đúng lúc qua đó chúng ta có thể ăn trưa với hai người kia luôn ạ.” Ôn Ngôn cảm giác mình sắp xếp chuyện này rất tốt.
Mẹ Giang nghe Ôn Ngôn nói như vậy thì cũng động lòng.
“Có thể, nhưng mà, cháu nhìn xem hôm nay dì mặc thế này có quá tùy tiện không?” Mẹ Giang cảm thấy lần đầu tiên đến công ty của con trai là một chuyện lớn. “Không ạ, trông không tệ đâu ạ.” Ôn Ngôn nhìn ra, mẹ Giang là một người vô cùng chú ý tới bề ngoài, cô chưa từng nhìn thấy bà ăn mặc tùy tiện bao giờ.
Ôn Ngôn nói một tiếng với Giang Thiếu Đình. Giang Thiếu Định nói muốn gọi xe cho hai người nhưng mà bị cô từ chối. Cuối cùng hai người tự gọi xe tới.
Giang Tiểu Noãn vừa mới ở bên ngoài trở về, nhìn thấy có hai người một già một trẻ đang bước xuống cửa xe taxi trước cổng Thịnh Phi thì hơi kinh ngạc, không nghĩ Ôn Ngôn sẽ dẫn mẹ mình tới công ty.
“Mẹ, Ôn Ngôn.” Hai người vừa vào sảnh thì nghe được tiếng Giang Tiểu Noãn, thế là dừng bước.
“Sao hai người lại tới đây. Nói trước với con, con sẽ tới đón hai người.” Giang Tiểu Noãn đi tới, tiếp tục nói.
“Tớ và dì cũng mới nảy ra ý nghĩ này. Tớ thấy dì còn chưa tới công ty của Thiếu Đình lần nào nên dẫn dì tới xem một chút.”
“Đi thôi, con mang hai người lên.”
Mẹ Giang thấy con gái mình mặc dù làm việc ở đây không bao lâu nhưng mà cả người nhìn khác hẳn trước đây, ra dáng hơn hẳn cũng chuẩn mực hơn. Bà cũng quy kết toàn bộ công lao này lên người Giang Thiếu Đình một cách đương nhiên. Ôn Ngôn nói không sai, Thiếu Đình rất tốt, mình thực sự đã sinh được một đứa con trai tốt.
Nếu Giang Tiểu Noãn biết suy nghĩ trong lòng mẹ già nhà mình thì khẳng định sẽ không còn gì để nói. Thật sự mà nói, từ nhỏ, người mẹ này đã có chút thiên vị Giang Thiếu Đình, nhưng mà ai bảo mọi phương diện của cô đều không bằng, mẹ mình thiên vị các phương diện ưu tú của Giang Thiếu Đình cũng là rất bình thường. Nhưng mà loại thiên vị này vẫn không ảnh hưởng đến tổng thể, bà ấy vẫn đối tốt với con gái mình.
Vừa đi ra khỏi thang máy, Giang Tiểu Noãn đi phía trước thiếu chút nữa đã đụng phải Từ Nhuận.
“Hù chết tôi rồi.” Giang Tiểu Noãn hô to.
“Thật xin lỗi thật xin lỗi, đi có chút vội.” Từ Nhuận ngượng ngùng nói xin lỗi, sau khi nói xong mới chú ý tới đằng sau Giang Tiểu Noãn còn có người, “Ồ, là Ôn Ngôn à!” Ôn Ngôn chào hỏi Từ Nhuận, “Dì, đây là Từ Nhuận ạ! Đây là mẹ của Thiếu Đình.”
“Thì ra là dì ạ! Hoan nghênh, hoan nghênh!” Từ Nhuận rất nhiệt tình chào hỏi.
Mẹ Giang cũng chào hỏi với anh ấy, cảm thấy người trẻ tuổi trước mặt này cũng không tệ, đứng bên cạnh con gái mình hình như còn rất xứng đôi, trong lòng bà không khỏi có lóe lên một ý nghĩ.
Hai đương sự còn không nghĩ ý nghĩ này trong đầu mẹ Giang, nếu biết chắc sẽ cảm thấy vô cùng phi lý. Nếu như trước mắt hai người đều độc thân, cũng không nói trước được điều gì.
Chỉ là mọi người không biết, gần đây Từ Nhuận thất tình. Chuyện này Giang Thiếu Đình cũng không biết, dù sao Từ Nhuận yêu đương với Chương Hàm Chi đã được mấy năm, quan hệ này trong mắt mọi người thì kết hôn chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nhưng Từ Nhuận đáng thương đã bị đội nón xanh. Chương Hàm Chi vừa hưởng thụ vật chất mà anh ấy mang lại, vừa hẹn hò với tiểu thịt tươi sau lưng anh ấy. Với cách nói của Từ Nhuận thì chính là nuôi tiểu bạch kiểm, đem tiền của anh ấy đi nuôi tiểu bạch kiểm.
Khi Từ Nhuận phát hiện chuyện này đã không chút do dự đoạn tuyệt quan hệ với Chương Hàm Chi. Mất đi hỗ trợ vật chất từ Từ Nhuận, chẳng bao lâu sau, Chương Hàm Chi đã đến cầu xin anh ấy tha thứ, hy vọng có thể tiếp tục đoạn quan hệ này, nhưng mà đã bị Từ Nhuận kiên quyết từ chối. Chuyện này đối với anh ấy chính là một đả kích rất lớn, tốt xấu gì mình cũng đã hết lòng đối xử tốt với một cô gái, nói không tức giận là không thể nào. Nhưng mà, may mắn là tính tình của anh lại rất dứt khoát, chia tay là chia tay. Điểm này lại giống với Giang Tiểu Noãn.
*
Ba người tạm biệt Từ Nhuận xong thì đi thẳng tới phòng của Giang Thiếu Đình.
Từ khi bước vào cao ốc Thịnh Phi, dọc đường đi nhìn những khối văn phòng to khổng lồ, rồi nhìn thấy nhân viên đi tới đi lui trong văn phòng thì trong lòng mẹ Giang vô cùng tự hào. Trước kia bà cảm thấy con trai mình rất lợi hại, bây giờ tận mắt nhìn thấy thì cảm thấy con trai mình thực sự quá lợi hại. Hôm nay, mẹ Giang đã khen Giang Thiếu Đình trong lòng không biết bao nhiêu lần.
Mọi người ngồi trong phòng Giang Thiếu Đình trò chuyện. Giang Thiếu Đình không mấy hứng thú với mấy chủ đề của đàn bà con gái, nhưng mà vẫn kiên nhẫn ngồi nghe bên cạnh Ôn Ngôn, trên mặt vẫn giữ nụ cười, thỉnh thoảng còn chơi đùa ngón tay của Ôn Ngôn.
Mẹ Giang thấy hai người khắn khít như vậy thì càng hài lòng nhìn Ôn Ngôn, tươi cười không chút xấu hổ, còn Giang Tiểu Noãn thì ngược lại, không biết đã liếc mắt nhìn Giang Thiếu Đình bao nhiêu lần.
“Đúng rồi, đứa nhỏ tên Từ Nhuận kia làm ở đây bao lâu rồi?” Mẹ Giang nghĩ đến đâu thì nói đến đó.
“Cậu ấy là bạn thời đại học của con, khi khởi nghiệp Thịnh Phi cậu ấy đã góp không ít sức lực.” Giang Thiếu Đình rất hào phóng với những người bạn đồng hành cùng với mình. Đây cũng là lý do tại sao cho tới nay, những người này vẫn luôn ở lại bên cạnh anh không chút phàn nàn.
“Thế này à? Trách không được, đứa nhỏ kia trông rất được.” Mẹ Giang nghe biết được là bạn thời đại học của Giang Thiếu Đình thì càng thêm hài lòng.
“Mẹ cũng đừng tính làm mai làm mối, người ta đã có bạn gái nhiều năm rồi, đoán chừng sẽ nhanh chóng kết hôn.” Giang Thiếu Đình nghe mẹ Giang nói như vậy thì đại khái cũng biết mẹ mình muốn làm gì.
“Ồ!” Lời Giang Thiếu Đình nói giống như một gáo nước lạnh tạt vào mẹ Giang, nhiệt huyết trong lòng mới bùng lên không lâu đã lập tức bị dập tắt.
“Mẹ à, mẹ cũng đừng có kết uyên ương loạn, dù người ta không có bạn gái thì người như Từ Nhuận còn sợ không tìm được bạn gái sao?” Giang Tiểu Noãn không biết vì sao mẹ già nhà mình lại nhiệt tình với Từ Nhuận như thế, chỉ mới gặp có một lần đã quan tâm tới chuyện chung thân đại sự của người ta.
Mẹ Giang bất mãn nhìn Giang Tiểu Noãn, nếu như không phải lo lắng cho tương lai của cô nàng thì bà cũng không cần phải ưu sầu đến thế. Nghĩ đến chuyện trước kia của con bé, không biết có ảnh hưởng tới chuyện tìm bạn trai sau này không nữa, mẹ Giang lại không khỏi thở dài.
“Vừa mới không phải còn hưng phấn đó sao, thế nào lại đột nhiên lại thở dài thế ạ?” Giang Tiểu Noãn phát hiện sắc mặt của mẹ Giang thay đổi thật nhanh.
Mẹ Giang không muốn bầu không khí tốt bị mình phá hư cho nên không dám nói vì chuyện của Giang Tiểu Noãn, sợ làm tổn thương lòng tự tôn của cô nàng.
“Được rồi, cũng tới giờ cơm rồi. Đi thôi, chúng ta đi ăn ạ.” Giang Thiếu Đình nói.
“Đi ăn ở đâu ạ?” Ôn Ngôn hỏi.
“Tiểu Thành Xuân Thu.” Giang Thiếu Đình cười trả lời cô.
Biết là nơi cô yêu nhất, hơn nữa khẩu vị của mẹ Giang cũng tương đối thanh đạm, nơi này phù hợp.
“Anh có cần đặt trước không?” Ôn Ngôn hiếu kỳ hỏi.
“Dù sao ở bên đó vẫn giữ lại một phòng nhỏ, lúc nào đi cũng đều được.” Giang Thiếu Đình đã tốn không biết bao nhiêu tiền để có được thẻ hội viên cao cấp nhất, cho nên bên kia lúc nào cũng chừa cho anh một phòng nhỏ.
Nghe anh nói như vậy, Ôn Ngôn cười nhéo nhéo tay anh.
Giang Tiểu Noãn chưa từng ăn ở Tiểu Thành Xuân Thu, tỏ vẻ tò mò, mặc dù khẩu vị của mình khá nặng, rất ít ăn đồ Quảng Đông, nhưng mà Tiểu Thành Xuân Thu rất nổi tiếng ở Lâm Thành, mượn cơ hội này đi ăn thử một chút cũng có thể.
Lúc mọi người đi xuống tới dưới lầu thì gặp Từ Nhuận đứng trước sảnh thương lượng gì đó, vẻ mặt bối rối. Mọi người đi qua xem thử thì phát hiện áo sơ mi trắng trước ngực của anh ấy có dính máu.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Giang Thiếu Đình hỏi.
“Bảo lễ tân gọi xe giúp tớ, tớ không mang theo điện thoại nên không gọi được.”
Giang Thiếu Đình cũng không hỏi gì, nói với Giang Tiểu Noãn: “Xe của em ở đó, lái tới đây đi.”
Giang Tiểu Noãn cũng bị vết máu trên người anh ấy dọa sợ, nhanh chóng chạy ra ngoài lái xe tới.
“Không có việc gì, các cậu đi trước đi, có Tiểu Noãn đưa tớ đi là được.” Từ Nhuận cũng không muốn chuyện xấu này để cho người khác biết.
Giang Thiếu Đình biết Từ Nhuận có chuyện khó nói, gật đầu với anh ấy rồi dẫn Ôn Ngôn và mẹ Giang rời đi, có Giang Tiểu Noãn đưa anh ấy đi thì có thể yên tâm rồi. “Không sao chứ?” Ôn Ngôn và mẹ Giang để tỏ vẻ lo lắng.
“Không có việc gì, cậu ấy có thể tự mình xử lý.”
……
“Còn có muốn đi dạo nơi nào không ạ?” Ba người ra khỏi Tiểu Thành Xuân Thu thì Giang Thiếu Đình hỏi.
“Anh không cần trở về làm việc sao?” Ôn Ngôn hỏi.
“Hôm nay đi với hai người.” Khó có được dịp, Giang Thiếu Đình cảm thấy mình chưa từng đưa hai người phụ nữ này đi dạo phố lần nào, hôm nay mới có cơ hội.
“Thật sao? Quá tốt rồi. Em muốn đi dạo một vòng trung tâm thương mại và mua vài thứ.” Ôn Ngôn cực kỳ vui vẻ. Cô muốn mua một ít mỹ phẩm dưỡng da, cả quần áo, còn muốn mua cho Lục Nguyên Khải mấy bộ quần áo.
“Hai đứa đi dạo đi, mẹ về nghỉ ngơi.” Mẹ Giang cũng không muốn làm bóng đèn, hai đứa khó khăn lắm mới có thời gian, mặc dù bà cũng rất muốn được con trai dẫn đi dạo phố, nhưng mà bà vẫn tâm lý đó. Ai, vẫn nên để hôm nào đi cùng với bố Giang thôi.
“Dì, dì đi với bọn con đi mà.” Ôn Nghe nghe mẹ Giang nói như vậy thì không ngừng khuyên bà ấy.
Thật ra mẹ Giang rất tốt khi ở chung, đi vào phố với bà đoán chừng cũng rất thú vị, ít ra thì có vài thứ có thể cho ý kiến, chỉ trông cậy vào Giang Thiếu Đình thì không thể nào.
“Thôi, dì đã ra ngoài từ buổi sáng, bây giờ cũng có chút mệt mỏi, đúng lúc về nghỉ trưa.” Mẹ Giang nhất định phải rời đi.
Đương nhiên Ôn Ngôn biết bà nói những lời này là tìm cớ, đơn giản là muốn tạo không gian cho hai người bọn cô ở riêng với nhau. Không thể không nói, tất cả những việc mà bố mẹ Giang làm đều khiến cho người ta cảm động.
Sau khi mẹ Giang đi, dưới sự chỉ dẫn của Ôn Ngôn, Giang Thiếu Đình mới biết phải đi nơi nào. Dù sao, hầu như anh chẳng bao giờ đi dạo phố, đương nhiên cũng không biết trung tâm thương mại nào tốt nhất của Lâm Thành ở đâu. Chỉ là Ôn Ngôn không phải lúc nào cũng thích những nơi này.
Ôn Ngôn kéo tay Giang Thiếu Đình đi tìm cửa hàng mỹ phẩm dưỡng da trước, tìm thương hiệu mà cô thường dùng. Nhân viên tư vấn thấy diện mạo và quần áo trên người của hai người thì nhanh chóng nhiệt tình giới thiệu. Cuối cùng, dưới sự ra sức phục vụ của cô ấy, Ôn Ngôn nghe theo lời tư vấn của cô ấy mua bộ sản phẩm được đề cử, dù sao cô ấy cũng khá chuyên nghiệp.
Nhiệm vụ chính của Giang Thiếu Đình là quẹt thẻ, cầm đồ. Hôm nay Ôn Ngôn cũng không khách khí, muốn mua thì gì là mua. Hai người, một người vui vẻ mua, một người vui vẻ trả tiền.
“Đưa em xách một ít đi.” Ôn Ngôn thấy cả hai tay Giang Thiếu Đình đều xách đầy đồ thế là chuẩn bị giúp anh san sẻ một ít.
“Không cần, anh đem bỏ vào trong xe, rồi trở lại.”
Nghe anh nói như vậy thì Ôn Ngôn nhịn không được mà bật cười thành tiếng, người này còn định để cô mua sắm thật nhiều à. Suy nghĩ một chút, cô muốn mua cho bố mẹ hai bên một ít đồ, cho nên quyết định làm theo Giang Thiếu Đình nói, đặt những thứ này trong xe trước.
*
Hôm nay Tô Khê lôi kéo Lục Nguyên Đông ở cùng một chỗ, nhất định phải kéo anh đi dạo phố với mình. Làm sao cô ta cũng không nghĩ tới, ở chỗ này lại gặp được Ôn Ngôn và Giang Thiếu Đình. Càng làm cô ta đỏ mắt hơn chính là hai tay Ôn Ngôn trốn trương, mà Giang Thiếu Đình giống như người hầu của cô vậy, hai tay xách đầy túi mua sắm. Nhìn những cái túi kia thì cô biết đó toàn bộ đều là đồ của Ôn Ngôn.
“Thế nào?” Lục Nguyên Đông thấy cô ta đứng đấy không đi, cứ nhìn mãi về một hướng.
Tô Khê liếc mắt ý bảo anh ta nhìn về phía trước. Lúc này Lục Nguyên Đông mới nhìn thấy thì ra là gặp được Ôn Ngôn, lông mày không khỏi nhíu lại. Vốn muốn kéo Tô Khê đi, anh ta hoàn toàn không muốn để cho Ôn Ngôn biết mình có gặp Tô Khê. Chỉ bất đắc dĩ là làm thế nào thì Tô Khê cũng không chịu đi, cứ đứng im nhìn chằm chằm bọn họ.
Sau khi hai người Ôn Ngôn cất đồ đạc xong, chuẩn bị tiếp tục trở lại trung tâm thương mại, vừa đi về phía trước thì phát hiện Tô Khê đang nhìn bọn cô chòng chọc. Chỉ là, làm cho cô cảm thấy ngoài ý muốn khi người đứng bên cạnh Tô Khê lại là Lục Nguyên Đông. Hai người này lúc nào lại thân thiết như thế, rõ ràng lần trước gặp Lục Nguyên Đông ở Hải Thành, bên cạnh anh ta còn có một cô gái khác mà. Nhưng mà ngẫm lại cũng không có gì ngạc nhiên, những người này mỗi ngày đổi một người cũng có thể. Chỉ là ở cùng một chỗ với Tô Khê thì thật sự làm cho cô không ngờ tới.
Lục Nguyên Đông biết đã không trốn không thoát, Ôn Ngôn đã nhìn thấy bọn họ, nên đành phải kiên trì, tiến lên chào hỏi cô.
“Ôn Ngôn, thật trùng hợp, các người cũng tới đây đi dạo à?” Lục Nguyên Đông hỏi một câu nhảm nhí.
“Đúng vậy, các người cũng thế à?” Dối trá với nói nhảm, vừa vặn.
“Vị này là?” Lục Nguyên Đông nhận ra Giang Thiếu Đình, người lần trước đi theo Ôn Ngôn tới biệt thự nhà họ Lục chính là người này, cũng là người đàn ông mà Tô Khê nhớ mãi không quên, chỉ là anh ta giả bộ không biết.
Lúc đầu Ôn Ngôn muốn nhanh chóng rời đi, chỉ là bất đắc dĩ người ta còn hỏi, cho nên giới thiệu bọn họ với nhau.
Toàn bộ quá trình, Tô Khê không nói câu gì, vốn oán hận nhìn Ôn Ngôn, sau đó lại biến thành u oán nhìn Giang Thiếu Đình.
Giang Thiếu Đình không thèm liếc mắt nhìn cô ta, theo lễ tiết thông thường chào hỏi Lục Nguyên Đông rồi dẫn Ôn Ngôn rời đi.
“Còn đi dạo nữa không?” Lục Nguyên Đông hỏi.
“Không đi nữa, đi thôi.” Bây giờ cô ta nào có tâm trạng đi dạo phố, vừa nhìn thấy hai người kia ở chung một chỗ là trong lòng đã phẫn hận, điểm mấu chốt là Giang Thiếu Đình trực tiếp xem cô ta như người vô hình đã làm tổn thương cô ta sâu sắc.
“Tội gì phải khổ như thế chứ?” Lục Nguyên Đông nắm tay cô ta, thở dài một hơi.
Tuy hai người này đều có lòng riêng, nhưng mà ở phương diện này lại cực kỳ hài lòng về nhau.
*
Ôn Ngôn thực sự không biết Tô Khê đã ghét mình tới mức đó, cả tinh thần của cô đều tập trung trên người Lục Nguyên Khải, không có tâm tư chú ý tới những người khác.
Vốn sợ Lục Nguyên Khải suy nghĩ nhiều, không nghĩ tới, ngày hôm sau, lúc cô qua thì Lục Nguyên Khải đã nói với cô là không cần phải ngày nào cũng tới, ở chỗ này có chị Lưu chăm sóc, hai người bọn họ có thể tự lo được. Cho tới bây giờ Ôn Ngôn đều không nghĩ thằng bé hiểu chuyện như thế. Ảnh hưởng của việc Ngôn Trăn ra đi với thằng bé cũng dần dần giảm bớt, mọi thứ đang càng ngày càng tốt hơn.
Vốn cho là phải qua một năm, xem tình hình thế nào thì mới quyết định, nhưng mà bây giờ việc chăm sóc Lục Nguyên Khải giống như đi làm công ty vậy đó, cho nên cô vô vẫn kiên trì với ý định của mình.
Mẹ Giang đã không chỉ một lần hỏi Giang Thiếu Đình về kế hoạch kết hôn, nhưng đều bị Giang Thiếu Đình lơ đi. Thật ra anh cũng có suy nghĩ riêng của mình. Đương nhiên anh cũng muốn càng nhanh càng tốt, nhưng mà phải nhanh tu sửa xong nhà tân hôn bên kia. Hơn nữa, bây giờ anh còn chưa cầu hôn thì làm sao có thể cứ như vậy mà nói chuyện cưới hỏi với Ôn Ngôn được. Anh cũng biết, bây giờ cô đang bận rộn chăm sóc Lục Nguyên Khải, cũng không có tâm tư nghĩ đến chuyện của hai người.
“Ôn Ngôn à, cháu và Thiếu Đình có nghĩ tới chuyện kết hôn của hai đứa không?” Mẹ Giang không nhận được đáp án từ chỗ Giang Thiếu Đình, nên hôm qua thăm Lục Nguyên Khải, lúc hai người nói chuyện phiếm thì bà nhịn không được mà hỏi chuyện này.
“Dì ạ, để xem Thiếu Đình nói thế nào ạ.” Ôn Ngôn thật sự không thấy khó chịu khi mẹ Giang hỏi vấn đề này, chỉ là cô phát hiện, mình không có cân nhắc về vấn đề này gì cả. Ở chung một chỗ với Giang Thiếu Đình như hiện tại cũng là tự nhiên mà vậy. Hai người ở chung một chỗ lâu như thế thì cũng như các cặp vợ chồng khác, không có gì khác biệt.
“Không biết trong lòng nó có suy tính gì, mỗi lần hỏi nó đều không muốn nói. Đẻ con trai với con gái thì con gái vẫn tốt hơn. Con trai ý, không tri kỷ chút nào cả, có chuyện gì cũng không nói.” Mẹ Giang đã không ít lần nói chuyện này với Ôn Ngôn.
“Thiếu Đình rất tốt ạ.” Ôn Ngôn cảm thấy trở về phải nói chuyện với Giang Thiếu Đình một chút, bảo anh quan tâm mẹ Giang nhiều hơn.
“Tốt thì tốt, nhưng mà quá bận rộn.” Mẹ Giang lại không phàn, “Trước kia cảm thấy nó như vậy thì làm cho nhà họ Giang nở mặt nở mày, bây giờ ngược lại không mong nó bận rộn như vậy, có tiền hay không cũng không quan trọng, tiền kiếm mãi cũng không biết khi nào là đủ.”
“Vậy sau này chúng con sẽ ở chung nhà.” Ôn Ngôn đoán chắc là mẹ Giang ở nhà một mình quá lâu, có hơi cô đơn. Trước kia có Giang Tiểu Noãn làm bạn, bây giờ Giang Tiểu Noãn cũng ra ngoài làm việc, hơn nữa còn có thành tích cho nên cũng càng ngày càng bận rộn.
“Dì còn không biết mấy người trẻ tuổi các con sao, sợ nhất là ở cùng với người già. Điều này dì có thể lý giải, dù sao dì cũng có thể tới, sau này, mấy đứa thường xuyên về thăm một chút là được rồi.” Thật ra nói những lời này với Ôn Ngôn, mẹ Giang cũng không phải muốn làm gì, chỉ là gần đây trong nhà vắng vẻ, đột nhiên cảm thấy có chút thương cảm.
“Sẽ ạ.” Khoảng thời gian này ở chung với nhau, đương nhiên Ôn Ngôn cũng biết rõ tính cách của mẹ Giang thế nào. Thật ra thì phần lớn tính cách của Giang Tiểu Noãn là di truyền từ mẹ Giang, đều là người thẳng thắn, có sao nói vậy.
“Dì, có phải dì chưa từng tới công ty của Thiếu Đình đúng không ạ?” Ôn Ngôn mới tới hai lần, hôm nay lại nghe mẹ Giang nói như vậy thì trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
“Chuyện công việc của nó, chú với dì đều không quan tâm. Nhiều năm qua, dì với bố nó thật đúng là chưa từng tới đó.” Ôn Ngôn không nói thì thôi, nói đến mẹ Giác mới phát hiện mình không hề biết công ty của con mình ra sao.
“Nếu không, hôm nay chúng ta cho anh ấy niềm vui bất ngờ đi ạ. Cháu với dì cùng đi, đi xem chỗ làm việc của anh ấy ra sao. Tiểu Noãn cũng làm việc ở đó, đúng lúc qua đó chúng ta có thể ăn trưa với hai người kia luôn ạ.” Ôn Ngôn cảm giác mình sắp xếp chuyện này rất tốt.
Mẹ Giang nghe Ôn Ngôn nói như vậy thì cũng động lòng.
“Có thể, nhưng mà, cháu nhìn xem hôm nay dì mặc thế này có quá tùy tiện không?” Mẹ Giang cảm thấy lần đầu tiên đến công ty của con trai là một chuyện lớn. “Không ạ, trông không tệ đâu ạ.” Ôn Ngôn nhìn ra, mẹ Giang là một người vô cùng chú ý tới bề ngoài, cô chưa từng nhìn thấy bà ăn mặc tùy tiện bao giờ.
Ôn Ngôn nói một tiếng với Giang Thiếu Đình. Giang Thiếu Định nói muốn gọi xe cho hai người nhưng mà bị cô từ chối. Cuối cùng hai người tự gọi xe tới.
Giang Tiểu Noãn vừa mới ở bên ngoài trở về, nhìn thấy có hai người một già một trẻ đang bước xuống cửa xe taxi trước cổng Thịnh Phi thì hơi kinh ngạc, không nghĩ Ôn Ngôn sẽ dẫn mẹ mình tới công ty.
“Mẹ, Ôn Ngôn.” Hai người vừa vào sảnh thì nghe được tiếng Giang Tiểu Noãn, thế là dừng bước.
“Sao hai người lại tới đây. Nói trước với con, con sẽ tới đón hai người.” Giang Tiểu Noãn đi tới, tiếp tục nói.
“Tớ và dì cũng mới nảy ra ý nghĩ này. Tớ thấy dì còn chưa tới công ty của Thiếu Đình lần nào nên dẫn dì tới xem một chút.”
“Đi thôi, con mang hai người lên.”
Mẹ Giang thấy con gái mình mặc dù làm việc ở đây không bao lâu nhưng mà cả người nhìn khác hẳn trước đây, ra dáng hơn hẳn cũng chuẩn mực hơn. Bà cũng quy kết toàn bộ công lao này lên người Giang Thiếu Đình một cách đương nhiên. Ôn Ngôn nói không sai, Thiếu Đình rất tốt, mình thực sự đã sinh được một đứa con trai tốt.
Nếu Giang Tiểu Noãn biết suy nghĩ trong lòng mẹ già nhà mình thì khẳng định sẽ không còn gì để nói. Thật sự mà nói, từ nhỏ, người mẹ này đã có chút thiên vị Giang Thiếu Đình, nhưng mà ai bảo mọi phương diện của cô đều không bằng, mẹ mình thiên vị các phương diện ưu tú của Giang Thiếu Đình cũng là rất bình thường. Nhưng mà loại thiên vị này vẫn không ảnh hưởng đến tổng thể, bà ấy vẫn đối tốt với con gái mình.
Vừa đi ra khỏi thang máy, Giang Tiểu Noãn đi phía trước thiếu chút nữa đã đụng phải Từ Nhuận.
“Hù chết tôi rồi.” Giang Tiểu Noãn hô to.
“Thật xin lỗi thật xin lỗi, đi có chút vội.” Từ Nhuận ngượng ngùng nói xin lỗi, sau khi nói xong mới chú ý tới đằng sau Giang Tiểu Noãn còn có người, “Ồ, là Ôn Ngôn à!” Ôn Ngôn chào hỏi Từ Nhuận, “Dì, đây là Từ Nhuận ạ! Đây là mẹ của Thiếu Đình.”
“Thì ra là dì ạ! Hoan nghênh, hoan nghênh!” Từ Nhuận rất nhiệt tình chào hỏi.
Mẹ Giang cũng chào hỏi với anh ấy, cảm thấy người trẻ tuổi trước mặt này cũng không tệ, đứng bên cạnh con gái mình hình như còn rất xứng đôi, trong lòng bà không khỏi có lóe lên một ý nghĩ.
Hai đương sự còn không nghĩ ý nghĩ này trong đầu mẹ Giang, nếu biết chắc sẽ cảm thấy vô cùng phi lý. Nếu như trước mắt hai người đều độc thân, cũng không nói trước được điều gì.
Chỉ là mọi người không biết, gần đây Từ Nhuận thất tình. Chuyện này Giang Thiếu Đình cũng không biết, dù sao Từ Nhuận yêu đương với Chương Hàm Chi đã được mấy năm, quan hệ này trong mắt mọi người thì kết hôn chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nhưng Từ Nhuận đáng thương đã bị đội nón xanh. Chương Hàm Chi vừa hưởng thụ vật chất mà anh ấy mang lại, vừa hẹn hò với tiểu thịt tươi sau lưng anh ấy. Với cách nói của Từ Nhuận thì chính là nuôi tiểu bạch kiểm, đem tiền của anh ấy đi nuôi tiểu bạch kiểm.
Khi Từ Nhuận phát hiện chuyện này đã không chút do dự đoạn tuyệt quan hệ với Chương Hàm Chi. Mất đi hỗ trợ vật chất từ Từ Nhuận, chẳng bao lâu sau, Chương Hàm Chi đã đến cầu xin anh ấy tha thứ, hy vọng có thể tiếp tục đoạn quan hệ này, nhưng mà đã bị Từ Nhuận kiên quyết từ chối. Chuyện này đối với anh ấy chính là một đả kích rất lớn, tốt xấu gì mình cũng đã hết lòng đối xử tốt với một cô gái, nói không tức giận là không thể nào. Nhưng mà, may mắn là tính tình của anh lại rất dứt khoát, chia tay là chia tay. Điểm này lại giống với Giang Tiểu Noãn.
*
Ba người tạm biệt Từ Nhuận xong thì đi thẳng tới phòng của Giang Thiếu Đình.
Từ khi bước vào cao ốc Thịnh Phi, dọc đường đi nhìn những khối văn phòng to khổng lồ, rồi nhìn thấy nhân viên đi tới đi lui trong văn phòng thì trong lòng mẹ Giang vô cùng tự hào. Trước kia bà cảm thấy con trai mình rất lợi hại, bây giờ tận mắt nhìn thấy thì cảm thấy con trai mình thực sự quá lợi hại. Hôm nay, mẹ Giang đã khen Giang Thiếu Đình trong lòng không biết bao nhiêu lần.
Mọi người ngồi trong phòng Giang Thiếu Đình trò chuyện. Giang Thiếu Đình không mấy hứng thú với mấy chủ đề của đàn bà con gái, nhưng mà vẫn kiên nhẫn ngồi nghe bên cạnh Ôn Ngôn, trên mặt vẫn giữ nụ cười, thỉnh thoảng còn chơi đùa ngón tay của Ôn Ngôn.
Mẹ Giang thấy hai người khắn khít như vậy thì càng hài lòng nhìn Ôn Ngôn, tươi cười không chút xấu hổ, còn Giang Tiểu Noãn thì ngược lại, không biết đã liếc mắt nhìn Giang Thiếu Đình bao nhiêu lần.
“Đúng rồi, đứa nhỏ tên Từ Nhuận kia làm ở đây bao lâu rồi?” Mẹ Giang nghĩ đến đâu thì nói đến đó.
“Cậu ấy là bạn thời đại học của con, khi khởi nghiệp Thịnh Phi cậu ấy đã góp không ít sức lực.” Giang Thiếu Đình rất hào phóng với những người bạn đồng hành cùng với mình. Đây cũng là lý do tại sao cho tới nay, những người này vẫn luôn ở lại bên cạnh anh không chút phàn nàn.
“Thế này à? Trách không được, đứa nhỏ kia trông rất được.” Mẹ Giang nghe biết được là bạn thời đại học của Giang Thiếu Đình thì càng thêm hài lòng.
“Mẹ cũng đừng tính làm mai làm mối, người ta đã có bạn gái nhiều năm rồi, đoán chừng sẽ nhanh chóng kết hôn.” Giang Thiếu Đình nghe mẹ Giang nói như vậy thì đại khái cũng biết mẹ mình muốn làm gì.
“Ồ!” Lời Giang Thiếu Đình nói giống như một gáo nước lạnh tạt vào mẹ Giang, nhiệt huyết trong lòng mới bùng lên không lâu đã lập tức bị dập tắt.
“Mẹ à, mẹ cũng đừng có kết uyên ương loạn, dù người ta không có bạn gái thì người như Từ Nhuận còn sợ không tìm được bạn gái sao?” Giang Tiểu Noãn không biết vì sao mẹ già nhà mình lại nhiệt tình với Từ Nhuận như thế, chỉ mới gặp có một lần đã quan tâm tới chuyện chung thân đại sự của người ta.
Mẹ Giang bất mãn nhìn Giang Tiểu Noãn, nếu như không phải lo lắng cho tương lai của cô nàng thì bà cũng không cần phải ưu sầu đến thế. Nghĩ đến chuyện trước kia của con bé, không biết có ảnh hưởng tới chuyện tìm bạn trai sau này không nữa, mẹ Giang lại không khỏi thở dài.
“Vừa mới không phải còn hưng phấn đó sao, thế nào lại đột nhiên lại thở dài thế ạ?” Giang Tiểu Noãn phát hiện sắc mặt của mẹ Giang thay đổi thật nhanh.
Mẹ Giang không muốn bầu không khí tốt bị mình phá hư cho nên không dám nói vì chuyện của Giang Tiểu Noãn, sợ làm tổn thương lòng tự tôn của cô nàng.
“Được rồi, cũng tới giờ cơm rồi. Đi thôi, chúng ta đi ăn ạ.” Giang Thiếu Đình nói.
“Đi ăn ở đâu ạ?” Ôn Ngôn hỏi.
“Tiểu Thành Xuân Thu.” Giang Thiếu Đình cười trả lời cô.
Biết là nơi cô yêu nhất, hơn nữa khẩu vị của mẹ Giang cũng tương đối thanh đạm, nơi này phù hợp.
“Anh có cần đặt trước không?” Ôn Ngôn hiếu kỳ hỏi.
“Dù sao ở bên đó vẫn giữ lại một phòng nhỏ, lúc nào đi cũng đều được.” Giang Thiếu Đình đã tốn không biết bao nhiêu tiền để có được thẻ hội viên cao cấp nhất, cho nên bên kia lúc nào cũng chừa cho anh một phòng nhỏ.
Nghe anh nói như vậy, Ôn Ngôn cười nhéo nhéo tay anh.
Giang Tiểu Noãn chưa từng ăn ở Tiểu Thành Xuân Thu, tỏ vẻ tò mò, mặc dù khẩu vị của mình khá nặng, rất ít ăn đồ Quảng Đông, nhưng mà Tiểu Thành Xuân Thu rất nổi tiếng ở Lâm Thành, mượn cơ hội này đi ăn thử một chút cũng có thể.
Lúc mọi người đi xuống tới dưới lầu thì gặp Từ Nhuận đứng trước sảnh thương lượng gì đó, vẻ mặt bối rối. Mọi người đi qua xem thử thì phát hiện áo sơ mi trắng trước ngực của anh ấy có dính máu.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Giang Thiếu Đình hỏi.
“Bảo lễ tân gọi xe giúp tớ, tớ không mang theo điện thoại nên không gọi được.”
Giang Thiếu Đình cũng không hỏi gì, nói với Giang Tiểu Noãn: “Xe của em ở đó, lái tới đây đi.”
Giang Tiểu Noãn cũng bị vết máu trên người anh ấy dọa sợ, nhanh chóng chạy ra ngoài lái xe tới.
“Không có việc gì, các cậu đi trước đi, có Tiểu Noãn đưa tớ đi là được.” Từ Nhuận cũng không muốn chuyện xấu này để cho người khác biết.
Giang Thiếu Đình biết Từ Nhuận có chuyện khó nói, gật đầu với anh ấy rồi dẫn Ôn Ngôn và mẹ Giang rời đi, có Giang Tiểu Noãn đưa anh ấy đi thì có thể yên tâm rồi. “Không sao chứ?” Ôn Ngôn và mẹ Giang để tỏ vẻ lo lắng.
“Không có việc gì, cậu ấy có thể tự mình xử lý.”
……
“Còn có muốn đi dạo nơi nào không ạ?” Ba người ra khỏi Tiểu Thành Xuân Thu thì Giang Thiếu Đình hỏi.
“Anh không cần trở về làm việc sao?” Ôn Ngôn hỏi.
“Hôm nay đi với hai người.” Khó có được dịp, Giang Thiếu Đình cảm thấy mình chưa từng đưa hai người phụ nữ này đi dạo phố lần nào, hôm nay mới có cơ hội.
“Thật sao? Quá tốt rồi. Em muốn đi dạo một vòng trung tâm thương mại và mua vài thứ.” Ôn Ngôn cực kỳ vui vẻ. Cô muốn mua một ít mỹ phẩm dưỡng da, cả quần áo, còn muốn mua cho Lục Nguyên Khải mấy bộ quần áo.
“Hai đứa đi dạo đi, mẹ về nghỉ ngơi.” Mẹ Giang cũng không muốn làm bóng đèn, hai đứa khó khăn lắm mới có thời gian, mặc dù bà cũng rất muốn được con trai dẫn đi dạo phố, nhưng mà bà vẫn tâm lý đó. Ai, vẫn nên để hôm nào đi cùng với bố Giang thôi.
“Dì, dì đi với bọn con đi mà.” Ôn Nghe nghe mẹ Giang nói như vậy thì không ngừng khuyên bà ấy.
Thật ra mẹ Giang rất tốt khi ở chung, đi vào phố với bà đoán chừng cũng rất thú vị, ít ra thì có vài thứ có thể cho ý kiến, chỉ trông cậy vào Giang Thiếu Đình thì không thể nào.
“Thôi, dì đã ra ngoài từ buổi sáng, bây giờ cũng có chút mệt mỏi, đúng lúc về nghỉ trưa.” Mẹ Giang nhất định phải rời đi.
Đương nhiên Ôn Ngôn biết bà nói những lời này là tìm cớ, đơn giản là muốn tạo không gian cho hai người bọn cô ở riêng với nhau. Không thể không nói, tất cả những việc mà bố mẹ Giang làm đều khiến cho người ta cảm động.
Sau khi mẹ Giang đi, dưới sự chỉ dẫn của Ôn Ngôn, Giang Thiếu Đình mới biết phải đi nơi nào. Dù sao, hầu như anh chẳng bao giờ đi dạo phố, đương nhiên cũng không biết trung tâm thương mại nào tốt nhất của Lâm Thành ở đâu. Chỉ là Ôn Ngôn không phải lúc nào cũng thích những nơi này.
Ôn Ngôn kéo tay Giang Thiếu Đình đi tìm cửa hàng mỹ phẩm dưỡng da trước, tìm thương hiệu mà cô thường dùng. Nhân viên tư vấn thấy diện mạo và quần áo trên người của hai người thì nhanh chóng nhiệt tình giới thiệu. Cuối cùng, dưới sự ra sức phục vụ của cô ấy, Ôn Ngôn nghe theo lời tư vấn của cô ấy mua bộ sản phẩm được đề cử, dù sao cô ấy cũng khá chuyên nghiệp.
Nhiệm vụ chính của Giang Thiếu Đình là quẹt thẻ, cầm đồ. Hôm nay Ôn Ngôn cũng không khách khí, muốn mua thì gì là mua. Hai người, một người vui vẻ mua, một người vui vẻ trả tiền.
“Đưa em xách một ít đi.” Ôn Ngôn thấy cả hai tay Giang Thiếu Đình đều xách đầy đồ thế là chuẩn bị giúp anh san sẻ một ít.
“Không cần, anh đem bỏ vào trong xe, rồi trở lại.”
Nghe anh nói như vậy thì Ôn Ngôn nhịn không được mà bật cười thành tiếng, người này còn định để cô mua sắm thật nhiều à. Suy nghĩ một chút, cô muốn mua cho bố mẹ hai bên một ít đồ, cho nên quyết định làm theo Giang Thiếu Đình nói, đặt những thứ này trong xe trước.
*
Hôm nay Tô Khê lôi kéo Lục Nguyên Đông ở cùng một chỗ, nhất định phải kéo anh đi dạo phố với mình. Làm sao cô ta cũng không nghĩ tới, ở chỗ này lại gặp được Ôn Ngôn và Giang Thiếu Đình. Càng làm cô ta đỏ mắt hơn chính là hai tay Ôn Ngôn trốn trương, mà Giang Thiếu Đình giống như người hầu của cô vậy, hai tay xách đầy túi mua sắm. Nhìn những cái túi kia thì cô biết đó toàn bộ đều là đồ của Ôn Ngôn.
“Thế nào?” Lục Nguyên Đông thấy cô ta đứng đấy không đi, cứ nhìn mãi về một hướng.
Tô Khê liếc mắt ý bảo anh ta nhìn về phía trước. Lúc này Lục Nguyên Đông mới nhìn thấy thì ra là gặp được Ôn Ngôn, lông mày không khỏi nhíu lại. Vốn muốn kéo Tô Khê đi, anh ta hoàn toàn không muốn để cho Ôn Ngôn biết mình có gặp Tô Khê. Chỉ bất đắc dĩ là làm thế nào thì Tô Khê cũng không chịu đi, cứ đứng im nhìn chằm chằm bọn họ.
Sau khi hai người Ôn Ngôn cất đồ đạc xong, chuẩn bị tiếp tục trở lại trung tâm thương mại, vừa đi về phía trước thì phát hiện Tô Khê đang nhìn bọn cô chòng chọc. Chỉ là, làm cho cô cảm thấy ngoài ý muốn khi người đứng bên cạnh Tô Khê lại là Lục Nguyên Đông. Hai người này lúc nào lại thân thiết như thế, rõ ràng lần trước gặp Lục Nguyên Đông ở Hải Thành, bên cạnh anh ta còn có một cô gái khác mà. Nhưng mà ngẫm lại cũng không có gì ngạc nhiên, những người này mỗi ngày đổi một người cũng có thể. Chỉ là ở cùng một chỗ với Tô Khê thì thật sự làm cho cô không ngờ tới.
Lục Nguyên Đông biết đã không trốn không thoát, Ôn Ngôn đã nhìn thấy bọn họ, nên đành phải kiên trì, tiến lên chào hỏi cô.
“Ôn Ngôn, thật trùng hợp, các người cũng tới đây đi dạo à?” Lục Nguyên Đông hỏi một câu nhảm nhí.
“Đúng vậy, các người cũng thế à?” Dối trá với nói nhảm, vừa vặn.
“Vị này là?” Lục Nguyên Đông nhận ra Giang Thiếu Đình, người lần trước đi theo Ôn Ngôn tới biệt thự nhà họ Lục chính là người này, cũng là người đàn ông mà Tô Khê nhớ mãi không quên, chỉ là anh ta giả bộ không biết.
Lúc đầu Ôn Ngôn muốn nhanh chóng rời đi, chỉ là bất đắc dĩ người ta còn hỏi, cho nên giới thiệu bọn họ với nhau.
Toàn bộ quá trình, Tô Khê không nói câu gì, vốn oán hận nhìn Ôn Ngôn, sau đó lại biến thành u oán nhìn Giang Thiếu Đình.
Giang Thiếu Đình không thèm liếc mắt nhìn cô ta, theo lễ tiết thông thường chào hỏi Lục Nguyên Đông rồi dẫn Ôn Ngôn rời đi.
“Còn đi dạo nữa không?” Lục Nguyên Đông hỏi.
“Không đi nữa, đi thôi.” Bây giờ cô ta nào có tâm trạng đi dạo phố, vừa nhìn thấy hai người kia ở chung một chỗ là trong lòng đã phẫn hận, điểm mấu chốt là Giang Thiếu Đình trực tiếp xem cô ta như người vô hình đã làm tổn thương cô ta sâu sắc.
“Tội gì phải khổ như thế chứ?” Lục Nguyên Đông nắm tay cô ta, thở dài một hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.