Giang Thiếu Đình Của Ôn Ngôn

Chương 57: May Mắn Khi Người Không Có Việc Gì

Thập Nguyệt Thập Ngũ Nguyệt Hựu Viên

02/10/2021

“Nguyên Đông, trong lòng em thật sự không thoải mái, anh giúp em nghĩ đi, phải làm thế nào thì mới có thể làm cho Ôn Ngôn cũng không dễ chịu, nhanh đưa ra chủ ý gì đó đi?” Tô Khê hoàn toàn không đợi được nữa.

“Như thế này à… Cách thì cũng không phải không có, chỉ là cần tiền.” Lục Nguyên Đông ra vẻ khó khăn.

“Tiền bạc không thành vấn đề, em muốn cho cô ta thân bại danh liệt.” Tô Khê cảm thấy trước đó mình thực sự đã quá nhân từ mà nương tay, vẫn luôn nhát gan sợ phiền phức, cho nên mới không chỉ không làm gì Ôn Ngôn mà để cho Ôn Ngôn càng ngày càng tốt hơn.

Đặc biệt, hôm nay nhìn thấy dáng vẻ nói gì nghe nấy của Giang Thiếu Đình với cô ta thì đối với cô ta mà nói, đây chính là nỗi nhục lớn nhất. Cô ta rốt cuộc đã không nhịn được nữa, không nhìn thấy Ôn Ngôn thân bại danh liệt thì cô ta cảm giác mình sẽ chẳng có ngày nào tốt đẹp.

Đã như vậy, Tô Khê còn sợ gì nữa, Giang Thiếu Đình đã dùng phương thức này để vũ nhục mình, như vậy cô ta nhất định phải làm cho Giang Thiếu Đình hối hận.

Hận thù của Tô Khê với Ôn Ngôn lúc này đã tới đỉnh.

“Được thôi, vậy anh dẫn em đi gặp một người, cụ thể muốn làm thế nào thì em nói với anh ta là được. Về phần tiền, anh đã nói với bọn họ.” Lục Nguyên Đông đang nghĩ phải làm thế nào để mình không có liên quan gì đến chuyện này mà vẫn có thể cầm được số tiền kia từ tay Tô Khê.

Qua đêm hôm qua, Tô Khê đã có thể nói là hoàn toàn tin tưởng, không nghi ngờ gì Lục Nguyên Đông nữa.

Hôm sau, theo chỉ dẫn của Lục Nguyên Đông, Tô Khê gặp được đại ca xã hội đen mà theo như miệng anh ta nói thì có thể giúp được mình.

“Không biết cô Tô có yêu cầu gì?”

Trước kia, Tô Khê chưa từng tiếp xúc với những người này, nhìn thấy bộ dáng hung ác của anh ta thì hơi bị hù dọa, lo lắng siết chặt tay Lục Nguyên Đông.

“Tôi muốn các người giúp tôi làm một chút, tôi muốn cô ta thân bại danh liệt, nhưng không cần để xảy ra án mạng.” Tô Khê lại bắt đầu có chút sợ, những mà nghĩ đến đã đi tới bước này, cho nên vẫn kiên trì đi tiếp.

“Chuyện làm ra án mạng thì chúng tôi cũng không làm, nhưng mà, chuyện thân bại danh liệt này thì giá cũng tương đối cao một chút.”

“Tiền bạc không thành vấn đề.” Tô Khê nhìn thoáng qua Lục Nguyên Đông ngồi ở bên cạnh.

Lục Nguyên Đông cho cô một ánh mắt an tâm, sau đó mở miệng nói với người đàn ông ở đối diện, “Anh Cường, đêm nay tôi làm chủ, dẫn anh em các em tới một chỗ náo nhiệt.”

“Cậu Lục đã mời khách thì tôi thay mặt các anh em đồng ý trước vậy.”

“Được, cô Tô là bạn gái tôi, tôi hy vọng nể tình của tôi, anh Cường có thể làm sạch sẽ một chút. Còn vấn đề tiền, chúng tôi sẽ không bạc đãi bọn anh.”

Có Lục Nguyên Đông mở miệng hỗ trợ, sắc mặt Tô Khê tốt lên rất nhiều, đặc biệt khi vừa mới nghe anh ta nói mình là bạn gái thì trong lòng cô ấm áp, càng ngày càng cảm thấy Lục Nguyên Đông đối xử với mình thật tốt.

“Cậu Lục đã sảng khoái như vậy, sao tôi có thể chậm chạp được. Đêm nay tôi sẽ cho anh một mức giá thỏa đáng.”

……

Ôn Ngôn không ngờ rằng mình vừa mới ra khỏi cổng chung cư thì đã bị mấy người kéo lên xe, tốc độ nhanh đến mức cô muốn mở miệng kêu cứu cũng không kịp.

“Tốt nhất đừng phản kháng, nếu không thì chúng tôi không thể bảo đảm không xảy ra chuyện gì đâu.” Một giọng nam lạnh lùng quát Ôn Ngôn.

Sau đó, người kia kéo lấy túi xách trong tay Ôn Ngôn, lấy điện thoại di động của cô ta, ấn nút tắt máy rồi ném ra ngoài cửa sổ.

“Các người muốn làm gì?” Mặc dù sợ hãi nhưng mà dù sao cũng đã trải qua chuyện đáng sợ trước kia, lúc gặp nguy nan này, Ôn Ngôn quả thực đã trấn định hơn người thường một chút.

“Chỉ là nhận tiền của người ta thì phải trừ tai họa cho người ta mà thôi.” Người đàn ông cầm đầu tiếp tục nói.

Ôn Ngôn thấy, mặc dù bọn họ kéo cô lên xe nhưng lại không hạn chế củ động của cô.

“Đối phương cho anh bao nhiêu, tôi có thể cho gấp đôi.” Ôn Ngôn bật thốt ra, hình như trên TV đều diễn như thế, người làm ra mấy chuyện này thì đơn giản chỉ vì tiền mà thôi.

Nghe được câu này, người đàn ông ở đối diện cũng không mở miệng, nhưng mà trong lòng giao động. Bọn hắn cũng không phải chuyên làm nghề này, mà do Lục Nguyên Đông gọi đến để lừa Tô Khê. Mặc dù Tô Khê yêu cầu bọn hắn làm cho người phụ nữ này thân bại danh liệt, nhưng mà Lục Nguyên Đông lại bảo bọn hắn không thể làm bậy, đe dọa một chút thôi, chỉ cần lấy được số tiền kia của Tô Khê là được.

Lần trước đã lấy một nửa tiền, cũng đủ để mấy người bọn hắn trả xong nợ nần đánh bạc. Số tiền còn lại bây giờ ở trong tay Lục Nguyên Đông, chờ chút nữa chỉ cần thả người phụ nữ này ở nơi hoang vu, rồi bọn hắn vừa đi thì có thể nhận được tiền. Nhưng mà người phụ nữ này vừa nói, lại làm cho bọn hắn có tâm tư khác. Người phụ nữ này mở miệng nói trả gấp đôi. Vốn không muốn làm gì cô ấy, có lẽ số tiền này khá dễ kiếm, số tiền này quả thực quá ngon ăn, đã không nguy hiểm lại còn dễ kiếm.

Tô Khê không nghĩ tới mình sẽ bị Lục Nguyên Đông sắp đặt, còn ngư ông đắc lợi Lục Nguyên Đông không nghĩ tới mình sẽ bị bại lộ vì chuyện này.

Ôn Ngôn nghĩ đến tới lui, thật ra cũng rất dễ đoán, mình cũng không có ân oán gì với ai, ngoại trừ người phụ nữ Tô Khê kia thì thật sự không tìm được người thứ hai. Nhưng mà bây giờ, vấn đề làm cô sốt ruột nhất không phải là ai làm chuyện này mà phải làm sao để đảm bảo được an toàn của bản thân, làm thế nào để mấy người này liên hệ với Giang Thiếu Đình.

“Chỉ cần đảm bảo tôi an toàn, tôi tuyệt đối có thể cam đoan là tiền sẽ tới tay các người.” Ôn Ngôn thấy người kia không mở miệng thì tiếp tục nói.

*

Mỗi ngày, tới giữa trưa, Giang Thiếu Đình đều có thói quen gửi tin nhắn Wechat cho Ôn Ngôn. Trước đó cô đều rất nhanh chóng trả lời, nhưng mà hôm nay gửi tin nhắn đã nửa giờ mà còn chưa nhận được tin nhắn của cô. Cảm thấy có chút lạ, thế là anh gọi điện thoại qua, nhưng mà điện thoại lại ở trạng thái tắt máy.

Anh lập tức gọi điện thoại cho chị Lưu.

“Chị Lưu, Ôn Ngôn có ở nhà không?”

“Không có, cô ấy qua bệnh viện lấy báo cáo của Nguyên Khải, ra ngoài hơn hai tiếng rồi, chắc sẽ nhanh về thôi.”

“Vâng.”

Giang Thiếu Đình cúp điện thoại, tiếp tục gọi cho Ôn Ngôn nhưng mà điện thoại vẫn tắt máy như cũ. Mặc dù không muốn nghĩ đến tình huống xấu nhưng mà vẫn cảm thấy có điểm kỳ lạ. Với tình huống bình thường, điện thoại của cô không thể không còn pin được. Anh nhớ đêm qua, trước khi đi ngủ anh còn giúp cô cắm sạc điện thoại mà.



“Bố, bố giúp con hỏi thăm một chút, báo cáo kiểm tra của Nguyên Khải mấy ngày trước có người tới lấy chưa ạ?” Chuyện đầu tiên mà Giang Thiếu Đình làm là tìm bố Giang hỏi rõ ràng, đoán xem Ôn Ngôn có đến bệnh viện hay không.

Mặc dù mạch suy nghĩ rõ ràng, nhưng mà chỉ anh mới biết, thật ra tay cầm điện thoại của anh đang phát run.

Rất nhanh, bố Giang đã trả lời anh, chưa có ai tới lấy báo cáo kiểm tra của Lục Nguyên Khải cả.

“Sao thế?” Bố Giang hỏi.

“Điện thoại của Ôn Ngôn không liên lạc được, có thể là đã xảy ra chuyện rồi ạ.” Giang Thiếu Đình nghĩ chuyện này còn phải nhờ bố Giang hỗ trợ, cho nên trực tiếp nói suy đoán của mình ra.

“Bao lâu rồi? Báo cảnh sát đi?” Phản ứng đầu tiên của bố Giang là nếu như không tìm thấy người thì chuyện đầu tiên cần làm là báo cảnh sát.

“Con đang nghĩ về chuyện này.” Giang Thiếu Đình nói với bố Giang một vài điều rồi cúp điện thoại.

Giang Thiếu Đình biết rõ, bây giờ báo cảnh sát thì bên cảnh sát cũng sẽ không thụ lý vụ án này, dù sao thời gian mất tích còn quá ngắn. Mà với phương diện này anh cũng không có kinh nghiệm gì, cứ tìm lung tung sẽ chỉ tốn thời gian mà thôi. Cuối cùng anh nghĩ tới Quách Thanh Châu, thế là lập tức liên lạc với Nghiêm Vãn Vãn.

Nghiêm Vãn Vãn nhận điện thoại của Giang Thiếu Đình, nghe anh nói có thể Ôn Ngôn đã xảy ra chuyện thì giật nảy mình, nhanh chóng báo với Quách Thanh Châu theo lời Giang Thiếu Đình, đồng thời đưa phương thức liên lạc của Giang Thiếu Đình cho anh ấy.

Sau khi nói chuyện với Quách Thanh Châu xong, Nghiêm Vãn Vãn gọi điện thoại cho Ôn Ngôn, quả nhiên điện thoại ở trạng thái tắt máy. Cô ấy sốt ruột tới mức không biết phải làm sao.

Giang Thiếu Đình nói tình huống cụ thể với Quách Thanh Châu xong, hai người hẹn gặp mặt ở chung cư mà Lục Nguyên Khải đang ở.

“Kiểm tra camera ở bên này trước, anh suy nghĩ kỹ một chút xem cô ấy có đắc tội với người nào không? Hoặc có người nào muốn đối phó với cô ấy không?”

Vấn đề này Giang Thiếu Đình đã sớm nghĩ tới, nếu như người bên Hải Thành thì anh thực sự không biết, nhưng mà ở Lâm Thành này thì hình như ngoại trừ Tô Khê liên tiếp gây phiền phức cho Ôn Ngôn thì cũng không có người nào khác.

Giang Thiếu Đình nói phán đoán này của mình cho Quách Thanh Châu, sau đó gọi điện thoại cho Hoắc Vũ, hỏi thăm một chút, trước kia có khả năng có người nào ở Hải Thành muốn gây bất lợi đối với Ôn Ngôn hay không.

Hoắc Vũ nghĩ đi nghĩ lại, ở Hải Thành, ngoại trừ người nhà họ Hoắc thì Ôn Ngôn không có thù oán gì với ai. Chỉ là nếu như người nhà họ Hoắc thực sự muốn làm chuyện gì đó với Ôn Ngôn thì cũng là lấy ra để uy hiếp anh, nhưng trước mắt, anh thấy khả năng này cũng rất nhỏ, dù sao thì hiện tại toàn bộ nhà họ Hoắc đều do anh nắm giữ, những người này không dám làm như vậy.

Nhưng mọi thứ đều có thể xảy ra, có thể một số người không sợ chết.

“Được, để tôi xem thử, tình huống thế nào thì anh nhớ nói với tôi.” Mức độ sốt ruột của Hoắc Vũ cũng không ít hơn so với Giang Thiếu Đình. Anh rất sợ, rất sợ chuyện cũ sẽ tái diễn.

Quách Thanh Châu ở bên cạnh nhìn camera. Mặc dù Giang Thiếu Đình gọi điện thoại nhưng mà ánh mắt vẫn dõi theo camera đang phát.

Thời gian ngắn ngủi, cho nên rất nhanh thì bọn họ đã nhìn thấy trên camera, Ôn Ngôn ra khỏi chung cư thì không còn nhìn thấy hình ảnh của cô nữa. Cho nên, sau đó phải xem camera ngoài đường, cái này cần phải có cảnh sát. Việc yêu cầu cảnh sát này phải xin phép mới được, may mắn có Quách Thanh Châu ở đây nên bớt đi không ít thời gian.

Ở bên bệnh viện, bố Giang cũng nhanh chóng gửi tin tức tới, trong camera không tìm được bóng dáng của Ôn Ngôn.

Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy trong camera giám sát bên đường, kết quả là không thấy ai trong khoảng thời gian đó, tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, một chiếc ô tô đã đậu bên đường, nó dừng lại hơn một giờ trước khi lái đi. Thời gian này trùng khớp với thời gian Ôn Ngôn bước ra khỏi chung cư, cho nên đại khái có thể suy đoán được, chỗ mà Ôn Ngôn bị mang đi chính là điểm mù của camera ở cổng chung cư kia.

Cho nên bây giờ cơ bản chắc chắn xác định được thời điểm Ôn Ngôn xảy ra chuyện là không bao lâu sau khi cô bước ra khỏi chung cư. Những người này hoặc là đã theo dõi Ôn Ngôn rất lâu, hoặc là đã rất quen thuộc với khu vực này, cũng có thể là trùng hợp.

Giang Thiếu Đình vừa lo lắng lại phẫn nộ, hai mắt lạnh buốt tới cực điểm.

Tô Khê vừa mới nhận được tin tức chuyện kia đã thành công không bao lâu thì nhận được điện thoại của Giang Thiếu Đình. Trong lòng có chút bồn chồn, nhưng mà không có chứng cứ, Giang Thiếu Đình cũng không làm gì được cô ta.

“Có phải cô làm không?” Giang Thiếu Đình không nói lời vô ích, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Anh nói gì thế? Gọi điện thoại tới, không nói rõ chuyện gì mà hỏi như thế.” Tô Khê nhớ lời Lục Nguyên Đông đã nói với cô ta, dù sao thì cứ khăng khăng không hiểu đối phương đang nói gì là được.

“Nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ khiến cho cô trả giá thật đắt.” Giọng nói của Giang Thiếu Đình chẳng có chút nhiệt độ gì.

“Tôi không biết anh đang nói cái gì.”

“Bây giờ nếu như cô nói ra, chỉ cần cô ấy không sao thì tôi còn có thể bỏ qua cho cô. Nhưng nếu như cô vẫn không biết điều, xảy ra chuyện gì thì coi như mất cả Thịnh Phi thì tôi cũng phải mang cô theo chôn cùng.”

Tô Khê nghe được câu này, giật thót tim, nhưng mà câu này là càng làm cô ta oán hận thêm.

“Tôi không biết.” Tô Khê nói xong thì oán hận cúp điện thoại.

Từ giọng điệu và cách thể hiện của cô ta, Giang Thiếu Đình chắc chắn tới bảy, tám phần là chuyện này có liên quan tới Tô Khê.

*

Ở bên này, Ôn Ngôn vẫn đang thương lượng với mấy người này. Cô biết những người khác không làm chủ, bọn hắn đều nghe theo người cầm đầu kia.

“Coi như tôi cầu xin anh, trong nhà tôi còn đang có em trai bị bệnh, tôi không thể xảy ra chuyện được.” Ôn Ngôn đã hạ thấp mình, ngay cả lý do này cũng lấy ra. Người đã làm ra những chuyện này thì không có trái tim đồng cảm, nhưng mà cô không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.

“Người kia ra giá hai trăm vạn, cô xác định cô có thể đưa bốn trăm vạn?” Người đàn ông cầm đầu trực tiếp tăng giá gấp mười lần. Thật ra Lục Nguyên Đông chỉ cho bọn hắn có hai mươi vạn, bởi vì chỉ muốn bọn hắn dọa người một chút, đem bỏ ở ngoài ngoại ô là được.

“Có thể.” Ôn Ngôn không có chút do dự đồng ý.

“Bạn trai tôi là tổng giám đốc của Thịnh Phi, các người không tin thì có thể lên mạng tra thêm, anh ấy tuyệt đối có thể chi ra số tiền này, chỉ cần các người bảo đảm tôi không sao.”

Ôn Ngôn biết rõ, bất cứ lúc nào, sinh mạng vẫn là quan trọng nhất.

“Cô đừng xem chúng tôi là đồ ngốc. Nếu như liên hệ với anh ta, anh ta tuyệt đối sẽ báo cảnh sát.” Người đàn ông này cảm thấy số tiền này có sức hấp dẫn rất lớn, nhưng mà lại làm cho hắn ta càng thêm sợ sẽ xảy ra chuyện.



Trước tiền tài và sinh mệnh thì vốn người ta nên buông bỏ để giữ lấy sinh mệnh của mình. Nhưng mà nghĩ tới mấy trăm vạn kia, đủ để bọn hắn tiêu xài thật lâu thì lại có chút không cam lòng.

“Sẽ không, chỉ cần tôi an toàn trở về, cái gì anh ấy cũng đều sẽ chịu.” Mỗi một câu mà Ôn Ngôn nói ra với bọn hắn đều cường điệu phải bảo đảm an toàn của cô.

Giãy dụa một hồi, tư tưởng của người đàn ông kia rốt cuộc cũng buông lỏng, không thèm không thèm đếm xỉa tới chuyện kia.

“Số điện thoại là gì?”

Ôn Ngôn đọc số điện thoại của Giang Thiếu Đình cho bọn hắn.

Lúc Giang Thiếu Đình nhận được điện thoại thì đang cùng Quách Thanh Châu tra chiếc xe kia. Lúc nghe được đối phương chính là người bắt cóc Ôn Ngôn thì lập tức mở loa ngoài.

“Không thể báo cảnh sát, trực tiếp đem tiền mặt tới địa điểm chỉ định. Nếu như tao phát hiện mày báo cảnh sát thì tự gánh lấy hậu quả.”

“Được, tôi muốn nghe giọng cô ấy.”

“Thiếu Đình, là em, em không sao, bọn họ không làm gì em. Anh dựa theo yêu cầu của bọn họ làm là được.” Giọng nói của Ôn Ngôn rất bình tĩnh, nhưng nói đến cuối cùng thì vẫn không chịu được mà có chút nghẹn ngào.

“Được, chờ anh, sẽ rất nhanh thôi.” Giang Thiếu Đình không nói nhiều, nhưng mà dịu dàng lạ thường.

Một phút anh cũng không chờ được, cho nên chịu đựng cúp điện thoại. Nghe được giọng của Ôn Ngôn, thì ít ra cũng đã xác định được bây giờ cô chưa xảy ra chuyện gì, chỉ cần cô không có chuyện gì thì làm gì anh cũng đều có thể.

Quách Thanh Châu muốn cho cảnh sát hành động nhưng bị Giang Thiếu Đình từ chối, anh không muốn mang tính mạng của cô ra đùa.

Ngay sau đó, anh bảo thư ký Lưu đi ngân hàng rút bốn trăm vạn tiền mặt. Bởi vì không hẹn trước, cho nên không thể lấy một lúc nhiều tiền như vậy từ một ngân hàng. Thế là anh nhanh chóng gọi điện thoại cho Đoàn Phi, Tiết Tử Ngang và Chu Thần. Mỗi người một trăm vạn thì mọi chuyện đã xử lý nhanh chóng.

Quách Thanh Châu ở bên cạnh nhìn nhất cử nhất động của anh. Anh ấy vẫn có thể lý giải vì sao Giang Thiếu Đình lựa chọn cách làm này. Nếu như bây giờ có cảnh sát tham dự thì có thể sẽ càng lãng phí thêm thời gian.

“Tôi đi chung với anh, tôi đi theo đằng sau là được.” Quách Thanh Châu không yên lòng để anh đi một mình.

“Được.” Giang Thiếu Đình biết, một mình anh ấy đi theo cũng sẽ không bị phát hiện, hơn nữa anh ấy còn có kinh nghiệm, ít nhiều thì cũng giúp đỡ được gì đó.

Không đến nửa tiếng sau, toàn bộ tiền đã có đủ. Bây giờ Giang Thiếu Đình không có thời gian để nói nhiều với bọn họ, trực tiếp cất tiền rồi lái xe rời đi.

Địa chỉ đối phương bảo cũng không khó tìm. Giang Thiếu Đình đã nhanh chóng tìm tới địa chỉ mà bọn hắn gửi, đây là một nơi vắng vẻ, phía trước là một tòa nhà đang xây dựng dở dang. Giang Thiếu Đình đoán chừng bọn hắn ở gần đây.

“Tôi đã đến.”

Người đàn ông cầm đầu nhận điện thoại của Giang Thiếu Đình, tự đi đến bên cạnh, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Chỗ này là một nơi trống trải, cho nên có người đi theo hay không thì chỉ cần nhìn một chút là có thể thấy ngay. Quả nhiên, chỉ có một mình Giang Thiếu Đình.

Người đàn ông cầm đầu đi lại ra hiệu cho mấy người kia mang theo Ôn Ngôn cùng đi ra. Mấy người dẫn Ôn Ngôn đi theo sau hắn ta.

Giang Thiếu Đình nhìn thấy mấy người bọn hắn đi đến, nhìn thấy Ôn Ngôn đi theo sau bọn hắn thì trái tim anh rốt cuộc cũng buông lỏng.

Lúc Ôn Ngôn nhìn thấy có một mình Giang Thiếu Đình đến thì thiếu chút nữa bật khóc. Mặc dù cách làm này có chút không sáng suốt, nhưng mà cô biết, anh không dám lấy sinh mệnh của cô ra mạo hiểm. Dù sao anh không thể biết được những người này sẽ làm ra chuyện gì, có lẽ hai người sẽ cùng gặp chuyện ở chỗ này.

Đây có lẽ là chuyện không sáng suốt nhất mà cả đời Giang Thiếu Đình làm, nhưng mà anh thực sự không còn lựa chọn nào khác. Ngoại trừ làm theo yêu cầu của những người này, anh không dám đánh cược, bởi vì anh sẽ không lấy sinh mạng của Ôn Ngôn ra đánh cược.

“Tiền đều ở nơi này, các người mang đi, trả lại người đây.” Giang Thiếu Đình đã mở mở mấy cái rương trước mặt ra từ trước.

Mấy người này, cả một đời cũng đều chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy, đột nhiên thấy được vẫn có chút không thể tin được, hai mắt đã toát lên vẻ thèm thuồng tham lam. Cái này còn hấp dẫn hơn rất nhiều so với hai mươi vạn mà Lục Nguyên Đông cho bọn hắn.

Lần này bọn hắn cũng hoàn toàn thả lỏng, Giang Thiếu Đình một người đánh làm sao lại mấy người bọn hắn, cho nên mặc kệ Ôn Ngôn, mấy người tiến lên, đi về phía rương tiền kia.

Ánh mắt của Giang Thiếu Đình vẫn một mực khóa chặt trên người Ôn Ngôn, thấy bọn hắn đi lên thì lập tức chạy tới kéo Ôn Ngôn đến bên cạnh mình.

“Tiền đã đến, người tôi sẽ mang đi.”

Giang Thiếu Đình không dừng lại chút nào, ôm lấy Ôn Ngôn nhét vào trong xe.

Ngay tại lúc anh lên xe thì một đám người đằng sau tòa nhà đang xây dở xông tới. Giang Thiếu Đình nhíu mày. Lúc nhận ra một trong đám người đó có Quách Thanh Châu thì anh lập tức tức giận.

Mấy người này vốn không phải xã hội đen gì, cho nên tiền còn chưa kịp cầm nóng tay thì đã bị khống chế.

Lúc bị bắt, bọn hắn muốn khóc cũng không xong. Người đàn ông cầm đầu trừng mắt nhìn Giang Thiếu Đình, hắn ta nghĩ nhất định là Giang Thiếu Đình nuốt lời, báo cảnh sát.

Quách Thanh Châu giao người cho cấp dưới, đi đến bên cạnh Giang Thiếu Đình, vỗ vỗ cửa sổ xe.

Lúc này Giang Thiếu Đình mới hạ cửa sổ xe xuống, mặt đen lại.

“Thật xin lỗi, đây là chức trách của tôi. Trở về tôi sẽ giải thích cho anh.”

“Anh nên cảm thấy may mắn khi người không có việc gì.”

Giang Thiếu Đình nói xong thì cũng không nhìn anh ấy, trực tiếp lái xe nghênh ngang rời đi.

Mặc dù Ôn Ngôn vẫn còn đang sợ hãi nhưng mà thấy hai người đàn ông thế này thì vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Thiếu Đình Của Ôn Ngôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook