Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Phải Đi Làm Ruộng.
Quyển 1 - Chương 142: Gặp lại cố nhân, ở trong nguy hiểm(1)
Nông Gia Nữu Nữu
02/10/2017
Khóe miệng Lôi Ngạo
Thiên giữ ý cười, bình chân như vại nhìn nữ tử mang khăn che mặt trong
lương đình, còn có một hàng nữ tử mặc váy hồng phấn ngay ngắn chỉnh tề
đứng ở sau lưng nàng. Dù cho người này đưa lưng về phía hắn, hắn cũng có thể liếc mắt liền nhận ra thân phận của nàng.
Ninh Ngạo Tuyết quả nhiên không khiến hắn thất vọng, hắn biết nàng không thể nào chết dễ dàng như vậy.
"Lão Bát, ngươi là người đọc sách, hôm nay bản Giáo Chủ đố ngươi, cổ nhân có lời, cái gì lưu ngàn năm?" Lôi Ngạo Thiên vừa đi tới lương đình bên vách núi, vừa mỉm cười hỏi Bát hộ pháp bên cạnh.
Bát hộ pháp nhìn nữ tử mặc váy thuần một màu hồng phấn trong lương đình, khẽ nhếch môi cười khẽ một tiếng, ngay sau đó lên tiếng: "Hồi bẩm Giáo chủ, cổ nhân có câu, người tốt mệnh không dài, tai họa lưu ngàn năm."
Trong lương đình bàn tay trắng nõn thon thon đang nhấc bình trà pha trà, dừng một chút, trên mặt biểu tình cứng ngắc, khắp người không khỏi tản ra một cỗ lãnh khí. Ninh Ngạo Tuyết cắn răng, cố gắng ép tất cả tức giận vào trong bụng, khẽ chuyển mắt, quay về phía sau nói với một đám thuộc hạ đang muốn ra tay: "Các ngươi chớ hành động thiếu suy nghĩ."
Nói xong, nàng lưu loát rót hai chén trà hương thơm bay bốn phía, đứng lên trong chớp mắt nhìn vẫn hăng hái, tiêu sái không kềm chế được cười nói với Lôi Ngạo Thiên: "Thiên, đã lâu không gặp, chúng ta uống trà, rồi ôn chuyện."
Lôi Ngạo Thiên dừng ở bên ngoài cách lương đình mười bước, đôi tay đan trước ngực, nhìn nàng lắc đầu, mày nhẹ chau lại, trên nét mặt cực kỳ khổ não nói: "Ninh Môn Chủ, về sau ngàn vạn đừng gọi tại hạ quen thuộc như vậy, cái này nếu bị hủ dấm chua nhà ta nghe được, ta cũng không qua một ngày tốt lành."
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua trong mắt Ninh Ngạo Tuyết nhanh chóng bay qua một đạo ánh sáng ngoan độc tàn ác, ngoéo khóe môi một cái, khác hẳn một bộ dạng thê quản nghiêm, rồi nói tiếp: "Chúc mừng Ninh Môn Chủ đại nạn không chết, những Đường chủ quý môn, môn đồ, cũng không cần thỉnh thoảng chạy đến giúp ta luyện tay. Một đám cô nương như hoa như ngọc chịu khổ dưới tay ta, Lôi mỗ vẫn băn khoăn. Hơn nữa, sau này vị kia nhà ta vẫn cho rằng ta cố tình muốn nhìn mỹ nhân, huyên náo với ta, thật đau đầu."
Ninh Ngạo Tuyết ngửa đầu cười to mấy tiếng, cười hồi lâu mới dừng lại, tràn đầy hứng thú nhìn hắn, nói: "Ha ha, sĩ biệt tam nhật, lau mắt nhìn. Đại Giáo Chủ thay đổi thật đúng khiến Ngạo Tuyết thất kinh, không ngờ Đại Giáo Chủ không quan tâm nữ tử, lại có thể thương hương tiếc ngọc như vậy?"
"Ha ha! Ninh Môn Chủ chê cười, người này, gặp được đúng người, dĩ nhiên cũng không tránh được sẽ rơi vào phong cách tầm thường." Lôi Ngạo Thiên có điều ngụ ý nhìn nàng một cái, thản nhiên nói.
Ý trong lời nói của hắn, người khác có lẽ nghe không hiểu, nhưng mà Ninh Ngạo Tuyết lại hết sức rõ ràng. Hắn chính là đang nói, trước kia là bởi vì hắn không gặp được đúng người, hiện tại gặp được Tô Nhược Mộng, tự nhiên cũng chỉ là một phàm phu tục tử (người bình thường) thôi.
Trước kia, nàng xem hắn là trời, một đường đuổi theo bước chân của hắn, lại bị hắn coi là vải rách, một chưởng đánh xuống vách núi. Mà bây giờ lời của hắn, lại còn nói càng thêm rõ ràng cho nàng biết, nàng không phải là người trong đời của Lôi Ngạo Thiên.
Làm sao có thể có tình cảm?
Nếu như nói mới vừa trong lòng Ninh Ngạo Tuyết vẫn còn có một tia ái mộ Lôi Ngạo Thiên, vậy bây giờ tình ý kia ở trong lòng, toàn bộ đã chuyển thành hận ý nồng đậm gấp bội.
Nàng không có được, ai cũng đừng nghĩ lấy được.
Tô Nhược Mộng? Hừ!
Ninh Ngạo Thiên cười cười, nói: "Thiên, chúng ta rất lâu không gặp, chàng không qua đây uống ly trà sao?"
"Thôi, ngươi muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi. Ta ở nơi này là được rồi, ngươi cũng không phải không biết ta sẽ dị ứng." Lôi Ngạo Thiên trực tiếp cự tuyệt lời mời của nàng, dẫn chúng hộ pháp đứng bất động tại chỗ.
Hắn nghĩ đến người hẹn hắn đêm nay sẽ là người Yêu Nguyệt Môn, nhưng không nghĩ đến chính là Ninh Ngạo Tuyết.
Cũng không biết nàng lại giở thủ đoạn gì? Hắn vẫn nên cách xa một chút thì tốt hơn.
Nghe vậy, Ninh Ngạo Tuyết khanh khách cười khẽ mấy tiếng, nói: "Thiên, chúng ta là người quang minh chính đại trước mặt chưa bao giờ nói dối, chứng dị ứng của chàng đã tốt hơn. Cần gì phải lấy cớ cũ ra chứ? Chẳng lẽ chàng còn sợ ta sẽ hạ độc trong trà hay sao?"
Nói xong, nàng nhẹ nhàng nâng chung trà lên, khẽ hớp một ngụm, rất có một loại thái độ tự mình thử nghiệm.
Lôi Ngạo Thiên thật sự không muốn ở chung với nàng trong lương đình, thành thật mà nói, cho dù hắn đã khỏi hẳn, hắn vẫn thật sự không thích mùi từ trên người nàng truyền tới.
"Ha ha, quả nhiên tất cả đều chạy không khỏi mắt Ninh Môn chủ, chỉ là, ta cảm thấy chúng ta vẫn cứ như vậy sẽ tốt hơn."
Ninh Ngạo Tuyết đặt ly trà xuống, trong mắt hiện lên một bó ánh sáng âm ngoan, biết mềm không được, nàng liền trực tiếp uy hiếp hắn, nói: "Chẳng lẽ chàng không muốn thuốc giải tuyệt tử hoàn? Thái độ hôm nay của chàng như vậy, ta đích thị không muốn cầm mặt nóng đi dán mông lạnh cuat chàng."
Ninh Ngạo Tuyết lạnh lùng ở trong lòng thầm nói: được, Lôi Ngạo Thiên, ngươi ngông cuồng đi, ngươi kiêu ngạo đi. Nhưng mà, ngươi còn không phải vì thuốc giải tuyệt tử hoàn đồng ý đi tới nơi này. Ta cũng không tin, ngươi có thể thờ ơ với thuốc giải tuyệt tử hoàn.
Lúc hai phe đang cứng đờ, một nữ tử mặc váy hồng phấn ôm trong ngực một cây đàn hình dạng gì đó dùng vải bông bao lấy nhảy vào trong lương đình, một mực cung kính giao đến trong tay Ninh Ngạo Tuyết.
"Môn chủ, đàn đã tới tay rồi."
"Người đâu?" Ninh Ngạo Tuyết nhận lấy Phượng cầm, chuyển mắt nhìn đôi mắt đen của Lôi Ngạo Thiên đã bắt đầu hoảng loạn, cười cười, miễn cưỡng hỏi.
"Tất cả tiến hành theo kế hoạch."
"Tốt, tốt, rất tốt! Ha ha!" Ninh Ngạo Thiên luôn miệng nói mấy chữ tốt, ngửa đầu nở nụ cười.
Nàng chỉ thích nhìn khuôn mặt kiên trì của Lôi Ngạo Thiên, từ từ nứt ra, hắn không phải rất ngông cuồng sao? Hắn không phải rất cuồng vọng sao? Nàng lại có thể nhẹ nhàng toan tính phá việc lớn của hắn, bởi vì sau khi đã trải qua một đường sinh tử, nàng đã hoàn toàn nắm chắc xương sườn mềm của Lôi Ngạo Thiên.
Sắc mặt chúng hộ pháp không khỏi thay đổi mấy lần, đều ăn ý liếc nhau một cái, chuyển mắt nhìn về phía mặt Lôi Ngạo Thiên rõ ràng đang tràn đầy tức giận.
Không phải có lão Cửu, còn có lão Nhị cùng lão Tam ở trong phòng bảo hộ phu nhân sao? Vì sao người của Ninh Ngạo Tuyết còn có thể ăn trộm đàn của phu nhân?
Phu nhân đâu? Nghe giọng điệu vừa rồi của nàng kia, rất rõ ràng phu nhân đã ở trong tay các nàng.
Trong lòng Bát hộ pháp càng thêm bối rối, còn có một muội muội công phu mèo ba chân, mà muội muội của hắn còn có ngọn nguồn sâu xa với Yêu Nguyệt Môn, bây giờ nàng làm sao rồi? Họ sẽ đối với nàng như thế nào?
"Ninh Ngạo Tuyết, các ngươi làm gì phu nhân nhà ta và Cửu hộ pháp?" Bát hộ pháp cuối cùng không nhịn được tức giận chỉ vào người trong lương đình, hỏi.
Ninh Ngạo Tuyết trừng mắt nhìn Bát hộ pháp một cái, giận dữ mắng: "Càn rỡ! Nơi này đến phiên một hộ pháp nho nhỏ như ngươi mở miệng chất vấn Bổn Môn Chủ?" Nói xong, nàng nhìn hướng Lôi Ngạo Thiên, hỏi: "Thiên, thuộc hạ của chàng đều không trên không dưới như vậy sao? Hay là nói, đây chính là chàng dạy?"
Lôi Ngạo Thiên giận quá hóa cười, khinh miệt liếc qua Ninh Ngạo Tuyết, hắn vốn vô ý nhìn chút chân tâm của nữ tử này đối với hắn, nhưng mà, nàng lại nhiều lần lấy Tô Nhược Mộng đến uy hiếp hắn, gây khó dễ huynh đệ của hắn. Vậy hắn cũng buộc lòng phải trực tiếp coi như không có một ít mềm lòng kia.
"Ninh Môn chủ, ngươi hình như không biết Ma Giáo chúng ta, từ trước đến giờ Ma Giáo khinh thường trên dưới gì đó, chỉ cần người Lôi Ngạo Thiên ta coi là huynh đệ, bọn họ có thể thoải mái nói chuyện. Nếu như ngay cả nói cũng không cho nói, đây chẳng phải là một chút nhân tính cũng không có?"
"Ninh Môn chủ, chúng ta cũng đừng quanh co lòng vòng nữa, ngươi không phải có thuốc giải tuyệt tử hoàn sao? Nói một chút điều kiện của ngươi đi. Mặt khác, nội nhân (vợ) của tại hạ còn có các hộ pháp tướng môn Ninh Môn chủ cũng không nên bạc đãi. Cuối cùng, Lôi mỗ nể tình chúng ta một hồi quen biết, khuyên Ninh Môn chủ một câu, thanh cầm này Ninh Môn chủ tốt nhất vẫn không nên động đến."
Nói xong, tay hắn lặng lẽ ở sau lưng ra dấu với các hộ pháp phía sau, trong nháy mắt Tứ, Lục, Bát hộ pháp liền biến mất trong màn đen.
Nữ nhân này thật đúng là tính xấu không đổi, nếu như nàng thật sự làm gì Mộng nhi? Bây giờ nàng cũng phải thật sự chết một lần.
Hắn, điểm mấu chốt của Lôi Ngạo Thiên cũng không phải có thể bị người chạm vào lại tiếp tục chạm, bây giờ cử chỉ của nàng, quả thực chính là không biết sống chết.
Ninh Ngạo Tuyết nhìn hắn, cười nhạt một tiếng, đưa tay làm một thế mời, chỉ vào ghế trống đối diện nàng, nói: "Thiên, để tỏ lòng thành ý, chàng có phải cũng nên đi vào uống ly trà hay không? Chỉ cần chàng đủ thành ý, ta bảo đảm đưa thuốc giải tuyệt tử hoàn cho chàng."
Trong màn đen thoáng qua một đạo bạch quang, mọi người còn chưa nháy mắt, Lôi Ngạo Thiên đã bắt chéo hai chân ngồi xuống lương đình.
Khóe miệng hắn hơi nâng lên về bên phải, nâng chung trà lên khẽ nhấm một ngụm, lớn tiếng khen: "Trà ngon, chỉ là đáng tiếc rồi."
Trong nháy mắt, chúng hộ pháp cũng đã vững vàng đứng ở trong lương đình, lạnh lùng đối mắt với đám nữ tử mặc váy hồng phấn trước mặt.
Ninh Ngạo Tuyết quả nhiên không khiến hắn thất vọng, hắn biết nàng không thể nào chết dễ dàng như vậy.
"Lão Bát, ngươi là người đọc sách, hôm nay bản Giáo Chủ đố ngươi, cổ nhân có lời, cái gì lưu ngàn năm?" Lôi Ngạo Thiên vừa đi tới lương đình bên vách núi, vừa mỉm cười hỏi Bát hộ pháp bên cạnh.
Bát hộ pháp nhìn nữ tử mặc váy thuần một màu hồng phấn trong lương đình, khẽ nhếch môi cười khẽ một tiếng, ngay sau đó lên tiếng: "Hồi bẩm Giáo chủ, cổ nhân có câu, người tốt mệnh không dài, tai họa lưu ngàn năm."
Trong lương đình bàn tay trắng nõn thon thon đang nhấc bình trà pha trà, dừng một chút, trên mặt biểu tình cứng ngắc, khắp người không khỏi tản ra một cỗ lãnh khí. Ninh Ngạo Tuyết cắn răng, cố gắng ép tất cả tức giận vào trong bụng, khẽ chuyển mắt, quay về phía sau nói với một đám thuộc hạ đang muốn ra tay: "Các ngươi chớ hành động thiếu suy nghĩ."
Nói xong, nàng lưu loát rót hai chén trà hương thơm bay bốn phía, đứng lên trong chớp mắt nhìn vẫn hăng hái, tiêu sái không kềm chế được cười nói với Lôi Ngạo Thiên: "Thiên, đã lâu không gặp, chúng ta uống trà, rồi ôn chuyện."
Lôi Ngạo Thiên dừng ở bên ngoài cách lương đình mười bước, đôi tay đan trước ngực, nhìn nàng lắc đầu, mày nhẹ chau lại, trên nét mặt cực kỳ khổ não nói: "Ninh Môn Chủ, về sau ngàn vạn đừng gọi tại hạ quen thuộc như vậy, cái này nếu bị hủ dấm chua nhà ta nghe được, ta cũng không qua một ngày tốt lành."
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua trong mắt Ninh Ngạo Tuyết nhanh chóng bay qua một đạo ánh sáng ngoan độc tàn ác, ngoéo khóe môi một cái, khác hẳn một bộ dạng thê quản nghiêm, rồi nói tiếp: "Chúc mừng Ninh Môn Chủ đại nạn không chết, những Đường chủ quý môn, môn đồ, cũng không cần thỉnh thoảng chạy đến giúp ta luyện tay. Một đám cô nương như hoa như ngọc chịu khổ dưới tay ta, Lôi mỗ vẫn băn khoăn. Hơn nữa, sau này vị kia nhà ta vẫn cho rằng ta cố tình muốn nhìn mỹ nhân, huyên náo với ta, thật đau đầu."
Ninh Ngạo Tuyết ngửa đầu cười to mấy tiếng, cười hồi lâu mới dừng lại, tràn đầy hứng thú nhìn hắn, nói: "Ha ha, sĩ biệt tam nhật, lau mắt nhìn. Đại Giáo Chủ thay đổi thật đúng khiến Ngạo Tuyết thất kinh, không ngờ Đại Giáo Chủ không quan tâm nữ tử, lại có thể thương hương tiếc ngọc như vậy?"
"Ha ha! Ninh Môn Chủ chê cười, người này, gặp được đúng người, dĩ nhiên cũng không tránh được sẽ rơi vào phong cách tầm thường." Lôi Ngạo Thiên có điều ngụ ý nhìn nàng một cái, thản nhiên nói.
Ý trong lời nói của hắn, người khác có lẽ nghe không hiểu, nhưng mà Ninh Ngạo Tuyết lại hết sức rõ ràng. Hắn chính là đang nói, trước kia là bởi vì hắn không gặp được đúng người, hiện tại gặp được Tô Nhược Mộng, tự nhiên cũng chỉ là một phàm phu tục tử (người bình thường) thôi.
Trước kia, nàng xem hắn là trời, một đường đuổi theo bước chân của hắn, lại bị hắn coi là vải rách, một chưởng đánh xuống vách núi. Mà bây giờ lời của hắn, lại còn nói càng thêm rõ ràng cho nàng biết, nàng không phải là người trong đời của Lôi Ngạo Thiên.
Làm sao có thể có tình cảm?
Nếu như nói mới vừa trong lòng Ninh Ngạo Tuyết vẫn còn có một tia ái mộ Lôi Ngạo Thiên, vậy bây giờ tình ý kia ở trong lòng, toàn bộ đã chuyển thành hận ý nồng đậm gấp bội.
Nàng không có được, ai cũng đừng nghĩ lấy được.
Tô Nhược Mộng? Hừ!
Ninh Ngạo Thiên cười cười, nói: "Thiên, chúng ta rất lâu không gặp, chàng không qua đây uống ly trà sao?"
"Thôi, ngươi muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi. Ta ở nơi này là được rồi, ngươi cũng không phải không biết ta sẽ dị ứng." Lôi Ngạo Thiên trực tiếp cự tuyệt lời mời của nàng, dẫn chúng hộ pháp đứng bất động tại chỗ.
Hắn nghĩ đến người hẹn hắn đêm nay sẽ là người Yêu Nguyệt Môn, nhưng không nghĩ đến chính là Ninh Ngạo Tuyết.
Cũng không biết nàng lại giở thủ đoạn gì? Hắn vẫn nên cách xa một chút thì tốt hơn.
Nghe vậy, Ninh Ngạo Tuyết khanh khách cười khẽ mấy tiếng, nói: "Thiên, chúng ta là người quang minh chính đại trước mặt chưa bao giờ nói dối, chứng dị ứng của chàng đã tốt hơn. Cần gì phải lấy cớ cũ ra chứ? Chẳng lẽ chàng còn sợ ta sẽ hạ độc trong trà hay sao?"
Nói xong, nàng nhẹ nhàng nâng chung trà lên, khẽ hớp một ngụm, rất có một loại thái độ tự mình thử nghiệm.
Lôi Ngạo Thiên thật sự không muốn ở chung với nàng trong lương đình, thành thật mà nói, cho dù hắn đã khỏi hẳn, hắn vẫn thật sự không thích mùi từ trên người nàng truyền tới.
"Ha ha, quả nhiên tất cả đều chạy không khỏi mắt Ninh Môn chủ, chỉ là, ta cảm thấy chúng ta vẫn cứ như vậy sẽ tốt hơn."
Ninh Ngạo Tuyết đặt ly trà xuống, trong mắt hiện lên một bó ánh sáng âm ngoan, biết mềm không được, nàng liền trực tiếp uy hiếp hắn, nói: "Chẳng lẽ chàng không muốn thuốc giải tuyệt tử hoàn? Thái độ hôm nay của chàng như vậy, ta đích thị không muốn cầm mặt nóng đi dán mông lạnh cuat chàng."
Ninh Ngạo Tuyết lạnh lùng ở trong lòng thầm nói: được, Lôi Ngạo Thiên, ngươi ngông cuồng đi, ngươi kiêu ngạo đi. Nhưng mà, ngươi còn không phải vì thuốc giải tuyệt tử hoàn đồng ý đi tới nơi này. Ta cũng không tin, ngươi có thể thờ ơ với thuốc giải tuyệt tử hoàn.
Lúc hai phe đang cứng đờ, một nữ tử mặc váy hồng phấn ôm trong ngực một cây đàn hình dạng gì đó dùng vải bông bao lấy nhảy vào trong lương đình, một mực cung kính giao đến trong tay Ninh Ngạo Tuyết.
"Môn chủ, đàn đã tới tay rồi."
"Người đâu?" Ninh Ngạo Tuyết nhận lấy Phượng cầm, chuyển mắt nhìn đôi mắt đen của Lôi Ngạo Thiên đã bắt đầu hoảng loạn, cười cười, miễn cưỡng hỏi.
"Tất cả tiến hành theo kế hoạch."
"Tốt, tốt, rất tốt! Ha ha!" Ninh Ngạo Thiên luôn miệng nói mấy chữ tốt, ngửa đầu nở nụ cười.
Nàng chỉ thích nhìn khuôn mặt kiên trì của Lôi Ngạo Thiên, từ từ nứt ra, hắn không phải rất ngông cuồng sao? Hắn không phải rất cuồng vọng sao? Nàng lại có thể nhẹ nhàng toan tính phá việc lớn của hắn, bởi vì sau khi đã trải qua một đường sinh tử, nàng đã hoàn toàn nắm chắc xương sườn mềm của Lôi Ngạo Thiên.
Sắc mặt chúng hộ pháp không khỏi thay đổi mấy lần, đều ăn ý liếc nhau một cái, chuyển mắt nhìn về phía mặt Lôi Ngạo Thiên rõ ràng đang tràn đầy tức giận.
Không phải có lão Cửu, còn có lão Nhị cùng lão Tam ở trong phòng bảo hộ phu nhân sao? Vì sao người của Ninh Ngạo Tuyết còn có thể ăn trộm đàn của phu nhân?
Phu nhân đâu? Nghe giọng điệu vừa rồi của nàng kia, rất rõ ràng phu nhân đã ở trong tay các nàng.
Trong lòng Bát hộ pháp càng thêm bối rối, còn có một muội muội công phu mèo ba chân, mà muội muội của hắn còn có ngọn nguồn sâu xa với Yêu Nguyệt Môn, bây giờ nàng làm sao rồi? Họ sẽ đối với nàng như thế nào?
"Ninh Ngạo Tuyết, các ngươi làm gì phu nhân nhà ta và Cửu hộ pháp?" Bát hộ pháp cuối cùng không nhịn được tức giận chỉ vào người trong lương đình, hỏi.
Ninh Ngạo Tuyết trừng mắt nhìn Bát hộ pháp một cái, giận dữ mắng: "Càn rỡ! Nơi này đến phiên một hộ pháp nho nhỏ như ngươi mở miệng chất vấn Bổn Môn Chủ?" Nói xong, nàng nhìn hướng Lôi Ngạo Thiên, hỏi: "Thiên, thuộc hạ của chàng đều không trên không dưới như vậy sao? Hay là nói, đây chính là chàng dạy?"
Lôi Ngạo Thiên giận quá hóa cười, khinh miệt liếc qua Ninh Ngạo Tuyết, hắn vốn vô ý nhìn chút chân tâm của nữ tử này đối với hắn, nhưng mà, nàng lại nhiều lần lấy Tô Nhược Mộng đến uy hiếp hắn, gây khó dễ huynh đệ của hắn. Vậy hắn cũng buộc lòng phải trực tiếp coi như không có một ít mềm lòng kia.
"Ninh Môn chủ, ngươi hình như không biết Ma Giáo chúng ta, từ trước đến giờ Ma Giáo khinh thường trên dưới gì đó, chỉ cần người Lôi Ngạo Thiên ta coi là huynh đệ, bọn họ có thể thoải mái nói chuyện. Nếu như ngay cả nói cũng không cho nói, đây chẳng phải là một chút nhân tính cũng không có?"
"Ninh Môn chủ, chúng ta cũng đừng quanh co lòng vòng nữa, ngươi không phải có thuốc giải tuyệt tử hoàn sao? Nói một chút điều kiện của ngươi đi. Mặt khác, nội nhân (vợ) của tại hạ còn có các hộ pháp tướng môn Ninh Môn chủ cũng không nên bạc đãi. Cuối cùng, Lôi mỗ nể tình chúng ta một hồi quen biết, khuyên Ninh Môn chủ một câu, thanh cầm này Ninh Môn chủ tốt nhất vẫn không nên động đến."
Nói xong, tay hắn lặng lẽ ở sau lưng ra dấu với các hộ pháp phía sau, trong nháy mắt Tứ, Lục, Bát hộ pháp liền biến mất trong màn đen.
Nữ nhân này thật đúng là tính xấu không đổi, nếu như nàng thật sự làm gì Mộng nhi? Bây giờ nàng cũng phải thật sự chết một lần.
Hắn, điểm mấu chốt của Lôi Ngạo Thiên cũng không phải có thể bị người chạm vào lại tiếp tục chạm, bây giờ cử chỉ của nàng, quả thực chính là không biết sống chết.
Ninh Ngạo Tuyết nhìn hắn, cười nhạt một tiếng, đưa tay làm một thế mời, chỉ vào ghế trống đối diện nàng, nói: "Thiên, để tỏ lòng thành ý, chàng có phải cũng nên đi vào uống ly trà hay không? Chỉ cần chàng đủ thành ý, ta bảo đảm đưa thuốc giải tuyệt tử hoàn cho chàng."
Trong màn đen thoáng qua một đạo bạch quang, mọi người còn chưa nháy mắt, Lôi Ngạo Thiên đã bắt chéo hai chân ngồi xuống lương đình.
Khóe miệng hắn hơi nâng lên về bên phải, nâng chung trà lên khẽ nhấm một ngụm, lớn tiếng khen: "Trà ngon, chỉ là đáng tiếc rồi."
Trong nháy mắt, chúng hộ pháp cũng đã vững vàng đứng ở trong lương đình, lạnh lùng đối mắt với đám nữ tử mặc váy hồng phấn trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.