Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Phải Đi Làm Ruộng.
Quyển 1 - Chương 141: Phong vân khách sạn, Nhị hộ pháp và Tâm Nương(4)
Nông Gia Nữu Nữu
29/09/2017
Edit: Thảo My
"Khụ khụ khụ. . ." Mặt tiểu nhị đỏ lên ho khan mấy tiếng, uất ức lườm bộ dạng đại tỷ của Lạc Băng Vũ một cái, nhấc lên khuôn mặt tươi cười nhìn Tô Nhược Mộng, hỏi: "Phu nhân, ngài có chuyện gì muốn hỏi? Ngài cứ việc hỏi, tiểu nhân nhất định sẽ nói."
Tô Nhược Mộng nhìn thoáng qua tiểu nhị ăn mềm mà không ăn cứng, hỏi: "Chưởng quỹ của các ngươi ở gian phòng nào?"
Hô, tiểu nhị không hiểu căn nguyên thở ra một hơi, đưa tay chỉ gian phòng lầu một sát bên đại đường, nói: "Chính là gian kia, gian phòng kế bên đại đường. Chưởng quỹ chúng ta nói, sát bên đại đường, mới có thể nắm giữ gió thổi cỏ lay (biến động nhỏ) trên quầy trước tiên, mới không sợ rượu ngon trên quầy bị những thứ quỷ nghèo kia uống trộm."
Tô Nhược Mộng không nghe hắn nói dong dong dài dài, chỉ nghe hắn nói gian thứ nhất sát bên đại đường, liền lôi kéo Lạc Băng Vũ chạy tới.
Cốc cốc cốc. . .
"Tâm Nương, ngươi ngủ rồi sao?" Tô Nhược Mộng vừa gõ cửa, vừa gấp gáp hỏi.
Đứng ở trong hành lang, truyện dở đã dọa Lạc Băng Vũ chạy tiểu nhị nhìn các nàng mạnh mẽ gõ cửa, mấy lần muốn lên tiếng nhắc nhở họ, tính khí chưởng quỹ bọn họ khi rời giường rất lớn, ghét nhất người ta nửa đêm vô sự gõ cửa, quấy nhiễu mộng phát tài của nàng.
Nhưng mà, nghĩ lại Lạc Băng Vũ vừa mới hung dữ với mình như vậy, hắn cũng liền không có phần suy nghĩ hảo tâm kia.
Cốc cốc cốc. . .
"Tâm Nương, ngươi tỉnh lại mở cửa một chút, có được hay không? Ta thật sự có việc gấp muốn hỏi ngươi." Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, không có ai đáp lại. Tô Nhược Mộng thất vọng cùng Lạc Băng Vũ liếc nhau một cái, lôi kéo nàng xoay người muốn rời đi, muốn tiểu nhị dẫn đường trực tiếp đi lương đình trên núi.
Ngay khi bọn họ xoay người muốn rời đi, thì gian phòng đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của một nam một nữ. Âm thanh kia kéo thẳng lên nóc nhà, phá vỡ ngói. Dọa Tô Nhược Mộng và Lạc Băng Vũ, ngay cả tiểu nhị mới vừa lành lạnh đứng ở trong đại đường cũng bị dọa tới đây.
"Tâm Nương ngươi làm sao? Phát sinh chuyện gì?"
"Chưởng quầy, phát sinh chuyện gì?"
". . . . . ." Bên trong truyền đến âm thanh binh binh bàng bàng, nhưng không có người đáp lại bọn họ.
Tô Nhược Mộng cùng tiểu nhị còn có Lạc Băng Vũ ba người liếc nhau một cái, cùng nhau dùng sức đụng vào trên cửa phòng, trực tiếp mở cửa phòng ra. Vội vàng đưa mắt nhìn lại trong phòng, lại bị nam nữ căm tức nhìn nhau lôi kéo chăn làm cho giật mình.
"Chưởng quầy? . . ." Tiểu nhị một bộ thương tâm thất vọng nhìn tay trắng nõn trơn mềm của Tâm Nương lộ ra, oán hận trừng mắt nam nhân cùng chung chăn với Tâm Nương.
Đáng giận, thật sự là quá đáng giận rồi.
Nữ thần trong lòng bọn họ, chưởng quỹ phong tình vạn chủng của bọn họ, tự nhiên lại bị một nam nhân xảo quyệt chiếm.
Hu hu hu. . . Tiểu nhị thương tâm không dứt bụm mặt, tan nát cõi lòng khóc rời đi.
"Nhị hộ pháp? . . ." Tô Nhược Mộng và Lạc Băng Vũ trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhị hộ pháp lộ ra bộ ngực rắn chắc, trong đầu một mảnh mơ hồ, hoàn toàn không rõ, Nhị hộ pháp vốn nên canh giữ ở ngoài cửa phòng trên lầu hai, làm sao có thể đi tới đến trong phòng Tâm Nương ở lầu một? Mà trong lúc đó hắn và Tâm Nương, rất rõ ràng nhất định đã xảy ra chuyện gì.
"Phu nhân, ta. . . Ta. . . Ta cũng không biết, đây là chuyện gì?" Nhị hộ pháp hiển nhiên cũng bị làm cho mơ hồ, chuyện này làm sao xảy ra?
Hắn rõ ràng đuổi theo một người khả nghi đến bên ngoài khách sạn, làm sao hắn lại xuất hiện ở trên giường nữ nhân? Hơn nữa, hơn nữa, hắn cùng nàng. . .
Tốt không nói gì, bây giờ cho dù toàn thân hắn đều là miệng, cũng không nói rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tâm Nương nhìn cửa phòng bị người phá nằm trên mặt đất, lại nhìn hai người kia đang trợn mắt há hốc mồm, sững sờ đứng ở cửa phòng vẫn không nhúc nhích, rống giận: "Đi ra ngoài! Các ngươi tốt nhất chuẩn bị đầy đủ ngân lượng, hừ."
"A, a, nha." Lạc Băng Vũ phục hồi lại tinh thần, đỏ mặt vội vàng rút tầm mắt từ trên người Tâm Nương và Nhị hộ pháp về.
Tô Nhược Mộng nhìn Tâm Nương lửa giận ngập trời, nhẹ giọng nói: "Tâm Nương, nếu chuyện đã xảy ra, trước hết mọi người tỉnh táo lại. Nhớ lại kỹ một phen, trong lúc này rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết? Ta tới tìm ngươi có chuyện, đàn của ta không thấy, hơn nữa ta còn muốn ngươi dẫn ta đi lương đình trên núi tìm Lôi Ngạo Thiên."
Nói xong, nàng nhìn thoáng qua cửa phòng trên đất, rồi nói tiếp: "Về phần chuyện bồi thường, chúng ta nhất định làm ngươi hài lòng. Nhưng mà, xin ngươi tin tưởng, chúng ta vừa mới mạo muội như vậy, thật sự bởi vì nghe được tiếng ngươi thét chói tai, sốt ruột thôi."
Nói xong, nàng khom người hướng Tâm Nương xin lỗi, xoay người cùng Lạc Băng Vũ đi đến đại đường, đợi Tâm Nương cùng Nhị hộ pháp ra ngoài.
Qua thật lâu, cuối cùng Tâm Nương ăn mặc chỉnh tề từ trong phòng đi ra, nhìn khách nhân bị tiếng vang lớn đánh thức, cười trấn an, nói: " Các vị đều trở về đi ngủ đi, tên trộm mới vừa vào, chỉ là người đã bị ta bắt được. Mọi người cứ yên tâm ngủ đi, để tỏ lòng xin lỗi của khách sạn chúng ta đối với mọi người, điểm tâm ngày mai, chúng ta toàn bộ đều chiêu đãi miễn phí."
Mọi người thấy dáng vẻ bình tĩnh của Tâm Nương, lại nghe nàng nói toàn bộ điểm tâm ngày mai đều miễn phí, nhất thời, cả đám đều cười ha hả trở về phòng đi ngủ. Chỉ có một ít người không quá an tâm còn đứng tại chỗ, nhìn Tâm Nương, hỏi: " Tâm Nương, không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì, không có việc gì! Tên trộm kia nhất định là không biết Tâm Nương ta lợi hại, đợi ta nhất định bắt hắn cho đến đại viện Hoàng Cung, mọi người liền an tâm ngủ đi." Tâm Nương nói chuyện nhẹ nhàng, môi cũng nhàn nhạt cười cười, nhưng âm thanh là từ trong kẽ răng ép ra ngoài.
Tô Nhược Mộng đột nhiên có chút lo lắng cho tình cảnh của Nhị hộ pháp, nàng rất rõ ràng, kẻ trộm trong miệng Tâm Nương chính là chỉ Nhị hộ pháp.
"A, không có việc gì thì tốt." Mấy người nghe Tâm Nương bảo đảm, lúc này mới an tâm trở về phòng ngủ.
Tô Nhược Mộng liếc mắt nhìn Tâm Nương phía sau một cái, chần chờ hỏi: " Tâm Nương, Nhị hộ pháp đâu?"
"Chạy trốn rồi." Tâm Nương thở phì phì nói.
"Chạy trốn rồi?" Tô Nhược Mộng cùng Lạc Băng Vũ đồng thanh hỏi, các nàng thật nhanh liếc nhau một cái, hai bên hiểu ngầm trong lòng, đều không tin Nhị hộ pháp là loại người gây chuyện xong bỏ chạy.
Tâm Nương nhẹ liếc họ một cái, dẫn đầu đi ở đằng trước, "Đi thôi."
"Đi? Đi đâu?" Tô Nhược Mộng còn kinh ngạc chưa phục hồi lại tinh thần từ chuyện Nhị hộ pháp chạy trốn , bất tri bất giác nhìn Tâm Nương, hỏi.
"Ngươi không phải nói muốn ta dẫn ngươi đi tìm Lôi Ngạo Thiên sao? Không đi nữa, có lẽ không kịp."
Không kịp? Tô Nhược Mộng chợt cả kinh, kéo tay Lạc Băng Vũ, theo sát Tâm Nương đi ra bên ngoài khách sạn.
"Khụ khụ khụ. . ." Mặt tiểu nhị đỏ lên ho khan mấy tiếng, uất ức lườm bộ dạng đại tỷ của Lạc Băng Vũ một cái, nhấc lên khuôn mặt tươi cười nhìn Tô Nhược Mộng, hỏi: "Phu nhân, ngài có chuyện gì muốn hỏi? Ngài cứ việc hỏi, tiểu nhân nhất định sẽ nói."
Tô Nhược Mộng nhìn thoáng qua tiểu nhị ăn mềm mà không ăn cứng, hỏi: "Chưởng quỹ của các ngươi ở gian phòng nào?"
Hô, tiểu nhị không hiểu căn nguyên thở ra một hơi, đưa tay chỉ gian phòng lầu một sát bên đại đường, nói: "Chính là gian kia, gian phòng kế bên đại đường. Chưởng quỹ chúng ta nói, sát bên đại đường, mới có thể nắm giữ gió thổi cỏ lay (biến động nhỏ) trên quầy trước tiên, mới không sợ rượu ngon trên quầy bị những thứ quỷ nghèo kia uống trộm."
Tô Nhược Mộng không nghe hắn nói dong dong dài dài, chỉ nghe hắn nói gian thứ nhất sát bên đại đường, liền lôi kéo Lạc Băng Vũ chạy tới.
Cốc cốc cốc. . .
"Tâm Nương, ngươi ngủ rồi sao?" Tô Nhược Mộng vừa gõ cửa, vừa gấp gáp hỏi.
Đứng ở trong hành lang, truyện dở đã dọa Lạc Băng Vũ chạy tiểu nhị nhìn các nàng mạnh mẽ gõ cửa, mấy lần muốn lên tiếng nhắc nhở họ, tính khí chưởng quỹ bọn họ khi rời giường rất lớn, ghét nhất người ta nửa đêm vô sự gõ cửa, quấy nhiễu mộng phát tài của nàng.
Nhưng mà, nghĩ lại Lạc Băng Vũ vừa mới hung dữ với mình như vậy, hắn cũng liền không có phần suy nghĩ hảo tâm kia.
Cốc cốc cốc. . .
"Tâm Nương, ngươi tỉnh lại mở cửa một chút, có được hay không? Ta thật sự có việc gấp muốn hỏi ngươi." Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, không có ai đáp lại. Tô Nhược Mộng thất vọng cùng Lạc Băng Vũ liếc nhau một cái, lôi kéo nàng xoay người muốn rời đi, muốn tiểu nhị dẫn đường trực tiếp đi lương đình trên núi.
Ngay khi bọn họ xoay người muốn rời đi, thì gian phòng đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của một nam một nữ. Âm thanh kia kéo thẳng lên nóc nhà, phá vỡ ngói. Dọa Tô Nhược Mộng và Lạc Băng Vũ, ngay cả tiểu nhị mới vừa lành lạnh đứng ở trong đại đường cũng bị dọa tới đây.
"Tâm Nương ngươi làm sao? Phát sinh chuyện gì?"
"Chưởng quầy, phát sinh chuyện gì?"
". . . . . ." Bên trong truyền đến âm thanh binh binh bàng bàng, nhưng không có người đáp lại bọn họ.
Tô Nhược Mộng cùng tiểu nhị còn có Lạc Băng Vũ ba người liếc nhau một cái, cùng nhau dùng sức đụng vào trên cửa phòng, trực tiếp mở cửa phòng ra. Vội vàng đưa mắt nhìn lại trong phòng, lại bị nam nữ căm tức nhìn nhau lôi kéo chăn làm cho giật mình.
"Chưởng quầy? . . ." Tiểu nhị một bộ thương tâm thất vọng nhìn tay trắng nõn trơn mềm của Tâm Nương lộ ra, oán hận trừng mắt nam nhân cùng chung chăn với Tâm Nương.
Đáng giận, thật sự là quá đáng giận rồi.
Nữ thần trong lòng bọn họ, chưởng quỹ phong tình vạn chủng của bọn họ, tự nhiên lại bị một nam nhân xảo quyệt chiếm.
Hu hu hu. . . Tiểu nhị thương tâm không dứt bụm mặt, tan nát cõi lòng khóc rời đi.
"Nhị hộ pháp? . . ." Tô Nhược Mộng và Lạc Băng Vũ trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhị hộ pháp lộ ra bộ ngực rắn chắc, trong đầu một mảnh mơ hồ, hoàn toàn không rõ, Nhị hộ pháp vốn nên canh giữ ở ngoài cửa phòng trên lầu hai, làm sao có thể đi tới đến trong phòng Tâm Nương ở lầu một? Mà trong lúc đó hắn và Tâm Nương, rất rõ ràng nhất định đã xảy ra chuyện gì.
"Phu nhân, ta. . . Ta. . . Ta cũng không biết, đây là chuyện gì?" Nhị hộ pháp hiển nhiên cũng bị làm cho mơ hồ, chuyện này làm sao xảy ra?
Hắn rõ ràng đuổi theo một người khả nghi đến bên ngoài khách sạn, làm sao hắn lại xuất hiện ở trên giường nữ nhân? Hơn nữa, hơn nữa, hắn cùng nàng. . .
Tốt không nói gì, bây giờ cho dù toàn thân hắn đều là miệng, cũng không nói rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tâm Nương nhìn cửa phòng bị người phá nằm trên mặt đất, lại nhìn hai người kia đang trợn mắt há hốc mồm, sững sờ đứng ở cửa phòng vẫn không nhúc nhích, rống giận: "Đi ra ngoài! Các ngươi tốt nhất chuẩn bị đầy đủ ngân lượng, hừ."
"A, a, nha." Lạc Băng Vũ phục hồi lại tinh thần, đỏ mặt vội vàng rút tầm mắt từ trên người Tâm Nương và Nhị hộ pháp về.
Tô Nhược Mộng nhìn Tâm Nương lửa giận ngập trời, nhẹ giọng nói: "Tâm Nương, nếu chuyện đã xảy ra, trước hết mọi người tỉnh táo lại. Nhớ lại kỹ một phen, trong lúc này rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết? Ta tới tìm ngươi có chuyện, đàn của ta không thấy, hơn nữa ta còn muốn ngươi dẫn ta đi lương đình trên núi tìm Lôi Ngạo Thiên."
Nói xong, nàng nhìn thoáng qua cửa phòng trên đất, rồi nói tiếp: "Về phần chuyện bồi thường, chúng ta nhất định làm ngươi hài lòng. Nhưng mà, xin ngươi tin tưởng, chúng ta vừa mới mạo muội như vậy, thật sự bởi vì nghe được tiếng ngươi thét chói tai, sốt ruột thôi."
Nói xong, nàng khom người hướng Tâm Nương xin lỗi, xoay người cùng Lạc Băng Vũ đi đến đại đường, đợi Tâm Nương cùng Nhị hộ pháp ra ngoài.
Qua thật lâu, cuối cùng Tâm Nương ăn mặc chỉnh tề từ trong phòng đi ra, nhìn khách nhân bị tiếng vang lớn đánh thức, cười trấn an, nói: " Các vị đều trở về đi ngủ đi, tên trộm mới vừa vào, chỉ là người đã bị ta bắt được. Mọi người cứ yên tâm ngủ đi, để tỏ lòng xin lỗi của khách sạn chúng ta đối với mọi người, điểm tâm ngày mai, chúng ta toàn bộ đều chiêu đãi miễn phí."
Mọi người thấy dáng vẻ bình tĩnh của Tâm Nương, lại nghe nàng nói toàn bộ điểm tâm ngày mai đều miễn phí, nhất thời, cả đám đều cười ha hả trở về phòng đi ngủ. Chỉ có một ít người không quá an tâm còn đứng tại chỗ, nhìn Tâm Nương, hỏi: " Tâm Nương, không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì, không có việc gì! Tên trộm kia nhất định là không biết Tâm Nương ta lợi hại, đợi ta nhất định bắt hắn cho đến đại viện Hoàng Cung, mọi người liền an tâm ngủ đi." Tâm Nương nói chuyện nhẹ nhàng, môi cũng nhàn nhạt cười cười, nhưng âm thanh là từ trong kẽ răng ép ra ngoài.
Tô Nhược Mộng đột nhiên có chút lo lắng cho tình cảnh của Nhị hộ pháp, nàng rất rõ ràng, kẻ trộm trong miệng Tâm Nương chính là chỉ Nhị hộ pháp.
"A, không có việc gì thì tốt." Mấy người nghe Tâm Nương bảo đảm, lúc này mới an tâm trở về phòng ngủ.
Tô Nhược Mộng liếc mắt nhìn Tâm Nương phía sau một cái, chần chờ hỏi: " Tâm Nương, Nhị hộ pháp đâu?"
"Chạy trốn rồi." Tâm Nương thở phì phì nói.
"Chạy trốn rồi?" Tô Nhược Mộng cùng Lạc Băng Vũ đồng thanh hỏi, các nàng thật nhanh liếc nhau một cái, hai bên hiểu ngầm trong lòng, đều không tin Nhị hộ pháp là loại người gây chuyện xong bỏ chạy.
Tâm Nương nhẹ liếc họ một cái, dẫn đầu đi ở đằng trước, "Đi thôi."
"Đi? Đi đâu?" Tô Nhược Mộng còn kinh ngạc chưa phục hồi lại tinh thần từ chuyện Nhị hộ pháp chạy trốn , bất tri bất giác nhìn Tâm Nương, hỏi.
"Ngươi không phải nói muốn ta dẫn ngươi đi tìm Lôi Ngạo Thiên sao? Không đi nữa, có lẽ không kịp."
Không kịp? Tô Nhược Mộng chợt cả kinh, kéo tay Lạc Băng Vũ, theo sát Tâm Nương đi ra bên ngoài khách sạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.