Giao Dịch Không Dứt: Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Quá Hư Hỏng
Chương 27: Thế mà lại mềm lòng.
Đồ Lạp Hồng Đậu
30/09/2018
Cách xưng hô ngọt ngào như vậy, không phải là bạn
trai còn có thể là ai? Còn nữa... nụ cười của cô rực rỡ ngọt ngào như
vậy. . . . . .
Tất cả đều khiến Triển Mộ Nham cảm thấy chói mắt!
Năm năm đã qua, khi những tin tức xấu xa kia đã biến mất, cô có thể lần nữa đạt được tất cả hạnh phúc. Nhưng Triển gia của bọn họ thì sao? Anh trai qua đời, ba mẹ chưa gượng dậy nổi, gia cảnh càng thêm sa sút. . . . . .
Trong nhà cho tới bây giờ đều là bầu trời u ám, gia đình ấm áp lúc trước đã không còn nữa!
Đều bởi vì người phụ nữ đáng ghê tởm này!!
“Hả?” Lương Yên có chút khó hiểu nhìn anh.
Trong mắt Triển Mộ Nham có tia sáng lạnh, lập tức tiến tới gần cô, vẻ mặt anh u ám, “Tịch Lương Yên, nếu như bạn trai của cô biết năm năm trước cô đã từng làm những chuyện xấu xa gì, anh ta sẽ nghĩ cô thế nào nhỉ?”
Lương Yên chớp chớp đôi mắt trong suốt.
Bạn trai? Cô ở đây ra thêm một người bạn trai? Mấy năm này chăm sóc hai đứa nhỏ kia đã khiến cô tiêu hao hết tinh lực, nơi nào còn có sức lực quen bạn trai?
Hiển nhiên là anh đã hiểu lầm! Hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi, cuối cùng vẫn tốt hơn biết được sự tồn tại của hai đứa nhỏ. Hơn nữa, anh căn bản sẽ không quan tâm việc cô có bạn trai hay không.
Lương Yên ngượng ngùng nghĩ, sau đó liền cười nhạt một tiếng nhắc nhở: “Tổng giám đốc, đây là chuyện riêng của tôi.”
Triển Mộ Nham nhíu mày, trong đáy mắt có sự lạnh lùng cùng cô đơn, anh lập tức nắm cằm Lương Yên, “Nếu như không phải là cô, Mộ Khoa sẽ không xảy ra chuyện! Một mình anh ấy bị chôn vùi ở nơi tối tăm không có mặt trời. Sao cô lại có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ hạnh phúc như vậy?”
Trong mắt anh dấy lên sự tức giận cùng chán ghét khiến Lương Yên ngẩn ra, trong lòng cô cảm thấy đau đớn .
Nếu như anh biết người đàn ông đã ở chung với cô là chình mình, anh có thể còn dùng cái tội danh “giết người” này để buộc tội cô không? Khi đó, anh làm sao có thể chịu được? Lại làm thế nào để đối mặt tất cả?
Anh nhất định sẽ không chịu nổi sự đả kích như vậy!
Lương Yên vừa suy nghĩ một chút liền cảm thấy không đành lòng.
Cô cố nhịn sự khó chịu xuống, cằm dưới bị anh nắm đến đau đớn, cô cũng không giãy giụa, chỉ thành khẩn nhìn anh, “Tôi thật sự cảm thấy có lỗi với những bi kịch trong quá khứ. Thật xin lỗi, nếu như ban đầu tôi hiểu chuyện thì sẽ không biến thành như vậy. . . . . . Tôi sẽ không để tất cả mọi việc xảy ra. . . . . .”
Đêm hôm đó, cô cũng sẽ không đi vào phòng của anh, đến gần bên cạnh anh. Cho dù anh đã khiến cho cô động lòng. . . . . .
Triển Mộ Nham nhìn cặp mắt trong suốt chứa đầy sự áy náy đến ngây ngẩn cả người. Ánh mắt mềm nhũn đó như có thể nhìn thấu tim anh. Anh nhìn thấy cằm của cô bị mình nắm đến bầm tím liền có chút căng thẳng vội vàng thả lỏng tay.
Không đợi Lương Yên thở một hơi, anh đã nặng nề liếc cô một cái rồi xoay người rời đi.
Đáng chết! Thế mà anh lại bị ánh mắt của cô làm cho mềm lòng!
Ánh đèn chiếu lên dáng người cao lớn của anh, khiến bóng của anh bị kéo dài ra.
Lương Yên không biết có phải mình bị ảo giác hay không mà lại cảm thấy bóng lưng của anh rất cô đơn.
Mấy năm này anh nhất định sống không dễ chịu —— Triển gia đã từng huy hoàng cùng ấm áp, tất cả đó đều là niềm hạnh phúc của anh, nhưng bây giờ tất cả đã tàn nhẫn chạy trốn khỏi lòng bàn tay anh. . . . . .
Lương Yên áy náy mấp máy môi, cuối cùng vẫn mở miệng gọi anh lại: “Tổng giám đốc.”
Triển Mộ Nham dừng bước chân nhưng không quay đầu lại.
Lương Yên mấp máy môi, chần chờ một chút mới mở miệng: “Anh và Niệm Niệm. . . . . . Bây giờ còn liên lạc không?”
Cô vừa nhắc đến mấy chữ kia thì cả người Triển Mộ Nham đã cứng đờ. Anh siết chặt hai tay lại.
Mặc dù chỉ là một động tác rất nhỏ nhưng Lương Yên cũng không bỏ sót.
A, thì ra là vậy, lòng anh vẫn còn nhớ nhung Niệm Niệm, kể cả người ở bên cạnh anh là ai đi chăng nữa.
Tất cả đều khiến Triển Mộ Nham cảm thấy chói mắt!
Năm năm đã qua, khi những tin tức xấu xa kia đã biến mất, cô có thể lần nữa đạt được tất cả hạnh phúc. Nhưng Triển gia của bọn họ thì sao? Anh trai qua đời, ba mẹ chưa gượng dậy nổi, gia cảnh càng thêm sa sút. . . . . .
Trong nhà cho tới bây giờ đều là bầu trời u ám, gia đình ấm áp lúc trước đã không còn nữa!
Đều bởi vì người phụ nữ đáng ghê tởm này!!
“Hả?” Lương Yên có chút khó hiểu nhìn anh.
Trong mắt Triển Mộ Nham có tia sáng lạnh, lập tức tiến tới gần cô, vẻ mặt anh u ám, “Tịch Lương Yên, nếu như bạn trai của cô biết năm năm trước cô đã từng làm những chuyện xấu xa gì, anh ta sẽ nghĩ cô thế nào nhỉ?”
Lương Yên chớp chớp đôi mắt trong suốt.
Bạn trai? Cô ở đây ra thêm một người bạn trai? Mấy năm này chăm sóc hai đứa nhỏ kia đã khiến cô tiêu hao hết tinh lực, nơi nào còn có sức lực quen bạn trai?
Hiển nhiên là anh đã hiểu lầm! Hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi, cuối cùng vẫn tốt hơn biết được sự tồn tại của hai đứa nhỏ. Hơn nữa, anh căn bản sẽ không quan tâm việc cô có bạn trai hay không.
Lương Yên ngượng ngùng nghĩ, sau đó liền cười nhạt một tiếng nhắc nhở: “Tổng giám đốc, đây là chuyện riêng của tôi.”
Triển Mộ Nham nhíu mày, trong đáy mắt có sự lạnh lùng cùng cô đơn, anh lập tức nắm cằm Lương Yên, “Nếu như không phải là cô, Mộ Khoa sẽ không xảy ra chuyện! Một mình anh ấy bị chôn vùi ở nơi tối tăm không có mặt trời. Sao cô lại có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ hạnh phúc như vậy?”
Trong mắt anh dấy lên sự tức giận cùng chán ghét khiến Lương Yên ngẩn ra, trong lòng cô cảm thấy đau đớn .
Nếu như anh biết người đàn ông đã ở chung với cô là chình mình, anh có thể còn dùng cái tội danh “giết người” này để buộc tội cô không? Khi đó, anh làm sao có thể chịu được? Lại làm thế nào để đối mặt tất cả?
Anh nhất định sẽ không chịu nổi sự đả kích như vậy!
Lương Yên vừa suy nghĩ một chút liền cảm thấy không đành lòng.
Cô cố nhịn sự khó chịu xuống, cằm dưới bị anh nắm đến đau đớn, cô cũng không giãy giụa, chỉ thành khẩn nhìn anh, “Tôi thật sự cảm thấy có lỗi với những bi kịch trong quá khứ. Thật xin lỗi, nếu như ban đầu tôi hiểu chuyện thì sẽ không biến thành như vậy. . . . . . Tôi sẽ không để tất cả mọi việc xảy ra. . . . . .”
Đêm hôm đó, cô cũng sẽ không đi vào phòng của anh, đến gần bên cạnh anh. Cho dù anh đã khiến cho cô động lòng. . . . . .
Triển Mộ Nham nhìn cặp mắt trong suốt chứa đầy sự áy náy đến ngây ngẩn cả người. Ánh mắt mềm nhũn đó như có thể nhìn thấu tim anh. Anh nhìn thấy cằm của cô bị mình nắm đến bầm tím liền có chút căng thẳng vội vàng thả lỏng tay.
Không đợi Lương Yên thở một hơi, anh đã nặng nề liếc cô một cái rồi xoay người rời đi.
Đáng chết! Thế mà anh lại bị ánh mắt của cô làm cho mềm lòng!
Ánh đèn chiếu lên dáng người cao lớn của anh, khiến bóng của anh bị kéo dài ra.
Lương Yên không biết có phải mình bị ảo giác hay không mà lại cảm thấy bóng lưng của anh rất cô đơn.
Mấy năm này anh nhất định sống không dễ chịu —— Triển gia đã từng huy hoàng cùng ấm áp, tất cả đó đều là niềm hạnh phúc của anh, nhưng bây giờ tất cả đã tàn nhẫn chạy trốn khỏi lòng bàn tay anh. . . . . .
Lương Yên áy náy mấp máy môi, cuối cùng vẫn mở miệng gọi anh lại: “Tổng giám đốc.”
Triển Mộ Nham dừng bước chân nhưng không quay đầu lại.
Lương Yên mấp máy môi, chần chờ một chút mới mở miệng: “Anh và Niệm Niệm. . . . . . Bây giờ còn liên lạc không?”
Cô vừa nhắc đến mấy chữ kia thì cả người Triển Mộ Nham đã cứng đờ. Anh siết chặt hai tay lại.
Mặc dù chỉ là một động tác rất nhỏ nhưng Lương Yên cũng không bỏ sót.
A, thì ra là vậy, lòng anh vẫn còn nhớ nhung Niệm Niệm, kể cả người ở bên cạnh anh là ai đi chăng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.