Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc
Chương 145: Hiểu lầm
Tả Nhi Thiển
15/01/2016
"Thì ra, thì ra là như vậy sao --"
Ngón tay Liên Tĩnh Bạch run rẩy, chuyện bất hạnh nhất, đã xảy ra, ở trong lòng Mịch Nhi, chính xác có một người đàn ông đã qua đời.
Cùng một người đã chết tranh chấp, đây là không công bằng, cho dù là anh, cũng không thấy được mình nhất định có phần thắng, anh không xác định là mình có thể hoàn toàn nhổ cỏ tận gốc về người đàn ông đã chết.
Người chết vi đại, người hiền lành sẽ chủ động quên đi khuyết điểm của người đã chết, chỉ nhớ rõ những ưu điểm tốt, đây chính là điều mà người sống hoàn toàn không có biện pháp so sánh, miễn là còn sống, sẽ phạm sai lầm, nhưng đã chết đi cũng sẽ không có loại vấn đề này. . . . . .
Người đàn ông đã chết sẽ vĩnh viễn ở trong lòng của Mịch Nhi, sẽ không chủ động đấu tranh sẽ không cùng mình cãi lại, nhưng người chết chính là người thắng lợi lớn nhất!
Liên Tĩnh Bạch sợ hãi, trước kia Mịch Nhi nói qua trong mấy năm nay cự tuyệt mọi người, anh cũng tin, tin tưởng Mịch Nhi tuyệt đối không có phát triển tình cảm với người nào khác, nhưng vì cái gì anh lại không có nghĩ tới, trong bao nhiêu người đàn ông sẽ có người lại chủ động lao vào biển lửa, cũng không có hoài nghi thậm chí sẽ có người dùng cái chết, để Mịch Nhi không thể không ghi nhớ được!
Cái chết của người đàn ông đó hiển nhiên là đã thành công, sau khi đã qua đời có thể dành lấy một chỗ trong lòng Mịch Nhi, được cô cất kỹ mang theo trên người --
"Không phải vậy, thật sự không phải như anh tưởng tượng đâu! Anh Tiểu Bạch, anh -- anh bình tĩnh một chút!" Mịch Nhi nhìn Liên Tĩnh Bạch đã gần như sắp sụp đổ, trong lòng không thể nhịn được, bộ dạng anh vừa khổ sở vừa hốt hoảng, cô luôn luôn tự tin anh Tiểu Bạch uy phong tài năng tuyệt sắc, tuyệt đối không có vẻ mặt như vậy. . . . . .
Nhưng anh lại thật sự lộ ra vẻ mặt yếu ớt đả kích như thế, chỉ là bởi vì cô giấu giếm, anh lại cảm thấy hỗn loạn--
Cô biết bây giờ anh hiểu lầm, cũng biết hiểu lầm này sẽ khiến anh nghĩ ra nhiều nguyên nhân, để cho anh chịu đựng bao nhiêu hành hạ. Nhưng cái hiểu lầm này cô không có được dũng khí giải thích, chân tướng của sự thật ấy sao mà tàn nhẫn lại bi thương như vậy, nó đã trở thành vết thương lòng của cô, đến bây giờ cũng không có dũng khí đào bới nó ra đối diện --
Mịch Nhi cắn môi dưới đến trắng bệch, móng tay cô bấm thật sâu vào lòng bàn tay, khiến cho thần kinh cô cảm thấy đau không chịu được, nhưng thân thể cô đau đớn, có lẽ không có cách nào cam thấy trong lòng rối loạn hơn Liên Tĩnh Bạch.
Cô vẫn muốn giấu giếm ư, chỉ là bởi vì bản thân yếu ớt cùng nhút nhát, chỉ là bởi vì cô không nói ra sự thật của vết thương lòng, sẽ lại khiến người yêu tiếp tục hiểu lầm, để cho anh nhận lấy khổ sở như thế sao?
Tình cảm, là không thể dễ dàng tha thứ hiểu lầm, bất kỳ một lời giải thích không rõ ràng, cũng có thể tạo thành rạn nứt tình yêu, hiểu lầm là sát thủ lâu dài, tàn sát hại vô số tình cảm con người.
Cô đã từng cùng anh hứa hẹn, có thể cãi vả có thể tức giận, nhưng tuyệt đối không muốn bởi vì mọic loại lý do mà để đối phương hiểu lầm, cho dù lúc ấy bọn họ lại tức giận nổi giận đi nữa, cũng phải đem hiểu lầm giải thích cho rõ, không thể để quan hệ tan vỡ không rõ ràng.
Chẳng lẽ, lần này cô định làm trái lời hứa?
"Được, rất tốt -- ha ha, rất tốt!" Liên Tĩnh Bạch nhìn vào ánh mắt Mịch Nhi, cực kì tức giận, ngược lại anh nở nụ cười.
Anh đợi thật lâu, nhưng vẫn không có được lời giải thích của cô, chỉ có cô không ngừng né tránh ánh mắt, không ngừng di chuyển ánh mắt, ám chỉ bây giờ cô cũng không muốn nói về người đàn ông đó.
Một người đã chết lại có phân lượng lớn như vậy, có thế ép buộc Mịch Nhi căn bản không dám đối mặt với anh!
Liên Tĩnh Bạch cười khổ lắc đầu, anh buông lỏng tay ra, bóng dáng cao lớn chậm rãi rời khỏi thân thể Mịch Nhi, bước chân anh lảo đảo, chậm rãi đi về phía cửa phòng.
Anh cần tỉnh táo, cần phải thời gian tiếp thu chuyện này, càng cần không gian để phát tiết, cảm xúc của anh chỉ muốn lập tức bộc phát, nhưng ít ra phải rời khỏi nơi có Mịch Nhi.
Anh sợ mình ở lại, sẽ không thể khống chế lỡ tay khiến cô bị thương, lý trí đã từ từ biến mất, nhưng không có hoàn toàn nổi điên, anh không thể ở lại nữa.
Mịch Nhi cho là anh bị đả kích quá lớn, bây giờ anh hoàn toàn không còn trạng thái bình thường, đến lời nói cũng sẽ kích động thô bạo, đã không còn giới hạn tạo thành tổn thương Mịch Nhi.
Đây là chuyện bất luận thế nào cũng không thể làm, cho dù, là tình huống bây giờ.
Chờ anh phát tiết cảm xúc tỉnh táo tở lại, trở lại từ từ nói chuyện cùng Mịch Nhi, có lẽ sự thật căn bản không có như anh tưởng tượng, tất cả đều phải đợi chính miệng cô thừa nhận mới có thể đúng, nhưng mà bây giờ anh đã không còn dư sức khống chế cảm xúc, đợi khi cô nói ra. . . . . .
Mịch Nhi trơ mắt nhìn anh đứng dậy rời đi, cái bóng lưng cất giấu ẩn nhẫn cùng đè nén không nói ra lời, anh đang khắc chế ngọn lửa, mang theo cảm xúc muốn nổ tung khỏi cô.
Ngay lúc này, anh đều sợ lửa giận bộc phát sẽ tổn thương đến cô. . . . .
"Đừng đi!" Mịch Nhi bước nhanh tới quỳ rạp xuống bên giường, cô vội vàng kéo lấy vạt áo sau lưng anh, gắt gao giữ chặt anh bước tiếp, "Anh đừng đi, cái hiểu lầm này thật sự không phải như anh tưởng tượng. . . . . . Anh Tiểu Bạch, anh hãy nghe em nói, em sẽ nói tất cả cho anh biết--"
Anh không đành lòng làm hại tới cô, cô làm sao có thể để anh bị thương, không cần thiết phải giấu giếm, sự yếu ớt nhát gan, ở trước mặt người yêu căn bản là không không quan trọng!
Thân thể Liên Tĩnh Bạch bị Mịch Nhi túm chặt, bước chân thoáng chốc dừng lại, anh nghe lời cô..., dừng lại hành động đi ra ngoài, nhưng thân thể vẫn không phản ứng, cũng không có xoay người lại.
Mịch Nhi quỳ gối tiến lên mấy bước, cô đưa đôi tay ra, vững vàng ôm lấy bắp chân Liên Tĩnh Bạch, kề mặt hẳn lên bắp thịt cường tráng, như khóc như kể nói: "Em sẻ nói thật, anh nghe em nói hết đi! Cái kim cương này thật sự là dùng tro cốt một người con trai tạo thành, nhưng đó cũng không phải một người đàn ông, mà chỉ là một đứa bé, một đứa bé trai! Nó là một đứa bé đáng yêu đã sống cùng em hai năm, cũng là. . . . . Cũng là người bệnh nhân đầu tiên em không cứu được --"
Nước mắt Mịch Nhi đã rơi như mưa, đem trí nhớ đau đớn mở ra lần nữa, đem vết thương còn chưa khỏi hẳn vạch trần, cô rất khổ sở, nhưng vì để cho Liên Tĩnh Bạch đánh tan hiểu lầm, cô nguyện ý chịu được tất cả.
Những chuyện kia luôn luôn chất đống trong lòng, không phải không đụng vào là có thể làm bộ không còn tồn tại, cô trước kia lừa mình dối người mà trốn tránh, tự an ủi mình thôi miên mình nói đó là bởi vì còn chưa có chuẩn bị tốt, nhưng nó đã tạo thành hậu quả, khiến vết thương không thể bình phục, khiến người yêu sinh ra dày đặc hiểu lầm, hại người hại mình, trăm hại mà không có ích, cô không thể cứ như vậy.
Đúng, nếu như không ép mình, không ép mình đối mặt với con đường này, thì lúc nào cô mới có dũng cảm chuẩn bị tâm lý thật tốt nữa đây?
Ngón tay Liên Tĩnh Bạch run rẩy, chuyện bất hạnh nhất, đã xảy ra, ở trong lòng Mịch Nhi, chính xác có một người đàn ông đã qua đời.
Cùng một người đã chết tranh chấp, đây là không công bằng, cho dù là anh, cũng không thấy được mình nhất định có phần thắng, anh không xác định là mình có thể hoàn toàn nhổ cỏ tận gốc về người đàn ông đã chết.
Người chết vi đại, người hiền lành sẽ chủ động quên đi khuyết điểm của người đã chết, chỉ nhớ rõ những ưu điểm tốt, đây chính là điều mà người sống hoàn toàn không có biện pháp so sánh, miễn là còn sống, sẽ phạm sai lầm, nhưng đã chết đi cũng sẽ không có loại vấn đề này. . . . . .
Người đàn ông đã chết sẽ vĩnh viễn ở trong lòng của Mịch Nhi, sẽ không chủ động đấu tranh sẽ không cùng mình cãi lại, nhưng người chết chính là người thắng lợi lớn nhất!
Liên Tĩnh Bạch sợ hãi, trước kia Mịch Nhi nói qua trong mấy năm nay cự tuyệt mọi người, anh cũng tin, tin tưởng Mịch Nhi tuyệt đối không có phát triển tình cảm với người nào khác, nhưng vì cái gì anh lại không có nghĩ tới, trong bao nhiêu người đàn ông sẽ có người lại chủ động lao vào biển lửa, cũng không có hoài nghi thậm chí sẽ có người dùng cái chết, để Mịch Nhi không thể không ghi nhớ được!
Cái chết của người đàn ông đó hiển nhiên là đã thành công, sau khi đã qua đời có thể dành lấy một chỗ trong lòng Mịch Nhi, được cô cất kỹ mang theo trên người --
"Không phải vậy, thật sự không phải như anh tưởng tượng đâu! Anh Tiểu Bạch, anh -- anh bình tĩnh một chút!" Mịch Nhi nhìn Liên Tĩnh Bạch đã gần như sắp sụp đổ, trong lòng không thể nhịn được, bộ dạng anh vừa khổ sở vừa hốt hoảng, cô luôn luôn tự tin anh Tiểu Bạch uy phong tài năng tuyệt sắc, tuyệt đối không có vẻ mặt như vậy. . . . . .
Nhưng anh lại thật sự lộ ra vẻ mặt yếu ớt đả kích như thế, chỉ là bởi vì cô giấu giếm, anh lại cảm thấy hỗn loạn--
Cô biết bây giờ anh hiểu lầm, cũng biết hiểu lầm này sẽ khiến anh nghĩ ra nhiều nguyên nhân, để cho anh chịu đựng bao nhiêu hành hạ. Nhưng cái hiểu lầm này cô không có được dũng khí giải thích, chân tướng của sự thật ấy sao mà tàn nhẫn lại bi thương như vậy, nó đã trở thành vết thương lòng của cô, đến bây giờ cũng không có dũng khí đào bới nó ra đối diện --
Mịch Nhi cắn môi dưới đến trắng bệch, móng tay cô bấm thật sâu vào lòng bàn tay, khiến cho thần kinh cô cảm thấy đau không chịu được, nhưng thân thể cô đau đớn, có lẽ không có cách nào cam thấy trong lòng rối loạn hơn Liên Tĩnh Bạch.
Cô vẫn muốn giấu giếm ư, chỉ là bởi vì bản thân yếu ớt cùng nhút nhát, chỉ là bởi vì cô không nói ra sự thật của vết thương lòng, sẽ lại khiến người yêu tiếp tục hiểu lầm, để cho anh nhận lấy khổ sở như thế sao?
Tình cảm, là không thể dễ dàng tha thứ hiểu lầm, bất kỳ một lời giải thích không rõ ràng, cũng có thể tạo thành rạn nứt tình yêu, hiểu lầm là sát thủ lâu dài, tàn sát hại vô số tình cảm con người.
Cô đã từng cùng anh hứa hẹn, có thể cãi vả có thể tức giận, nhưng tuyệt đối không muốn bởi vì mọic loại lý do mà để đối phương hiểu lầm, cho dù lúc ấy bọn họ lại tức giận nổi giận đi nữa, cũng phải đem hiểu lầm giải thích cho rõ, không thể để quan hệ tan vỡ không rõ ràng.
Chẳng lẽ, lần này cô định làm trái lời hứa?
"Được, rất tốt -- ha ha, rất tốt!" Liên Tĩnh Bạch nhìn vào ánh mắt Mịch Nhi, cực kì tức giận, ngược lại anh nở nụ cười.
Anh đợi thật lâu, nhưng vẫn không có được lời giải thích của cô, chỉ có cô không ngừng né tránh ánh mắt, không ngừng di chuyển ánh mắt, ám chỉ bây giờ cô cũng không muốn nói về người đàn ông đó.
Một người đã chết lại có phân lượng lớn như vậy, có thế ép buộc Mịch Nhi căn bản không dám đối mặt với anh!
Liên Tĩnh Bạch cười khổ lắc đầu, anh buông lỏng tay ra, bóng dáng cao lớn chậm rãi rời khỏi thân thể Mịch Nhi, bước chân anh lảo đảo, chậm rãi đi về phía cửa phòng.
Anh cần tỉnh táo, cần phải thời gian tiếp thu chuyện này, càng cần không gian để phát tiết, cảm xúc của anh chỉ muốn lập tức bộc phát, nhưng ít ra phải rời khỏi nơi có Mịch Nhi.
Anh sợ mình ở lại, sẽ không thể khống chế lỡ tay khiến cô bị thương, lý trí đã từ từ biến mất, nhưng không có hoàn toàn nổi điên, anh không thể ở lại nữa.
Mịch Nhi cho là anh bị đả kích quá lớn, bây giờ anh hoàn toàn không còn trạng thái bình thường, đến lời nói cũng sẽ kích động thô bạo, đã không còn giới hạn tạo thành tổn thương Mịch Nhi.
Đây là chuyện bất luận thế nào cũng không thể làm, cho dù, là tình huống bây giờ.
Chờ anh phát tiết cảm xúc tỉnh táo tở lại, trở lại từ từ nói chuyện cùng Mịch Nhi, có lẽ sự thật căn bản không có như anh tưởng tượng, tất cả đều phải đợi chính miệng cô thừa nhận mới có thể đúng, nhưng mà bây giờ anh đã không còn dư sức khống chế cảm xúc, đợi khi cô nói ra. . . . . .
Mịch Nhi trơ mắt nhìn anh đứng dậy rời đi, cái bóng lưng cất giấu ẩn nhẫn cùng đè nén không nói ra lời, anh đang khắc chế ngọn lửa, mang theo cảm xúc muốn nổ tung khỏi cô.
Ngay lúc này, anh đều sợ lửa giận bộc phát sẽ tổn thương đến cô. . . . .
"Đừng đi!" Mịch Nhi bước nhanh tới quỳ rạp xuống bên giường, cô vội vàng kéo lấy vạt áo sau lưng anh, gắt gao giữ chặt anh bước tiếp, "Anh đừng đi, cái hiểu lầm này thật sự không phải như anh tưởng tượng. . . . . . Anh Tiểu Bạch, anh hãy nghe em nói, em sẽ nói tất cả cho anh biết--"
Anh không đành lòng làm hại tới cô, cô làm sao có thể để anh bị thương, không cần thiết phải giấu giếm, sự yếu ớt nhát gan, ở trước mặt người yêu căn bản là không không quan trọng!
Thân thể Liên Tĩnh Bạch bị Mịch Nhi túm chặt, bước chân thoáng chốc dừng lại, anh nghe lời cô..., dừng lại hành động đi ra ngoài, nhưng thân thể vẫn không phản ứng, cũng không có xoay người lại.
Mịch Nhi quỳ gối tiến lên mấy bước, cô đưa đôi tay ra, vững vàng ôm lấy bắp chân Liên Tĩnh Bạch, kề mặt hẳn lên bắp thịt cường tráng, như khóc như kể nói: "Em sẻ nói thật, anh nghe em nói hết đi! Cái kim cương này thật sự là dùng tro cốt một người con trai tạo thành, nhưng đó cũng không phải một người đàn ông, mà chỉ là một đứa bé, một đứa bé trai! Nó là một đứa bé đáng yêu đã sống cùng em hai năm, cũng là. . . . . Cũng là người bệnh nhân đầu tiên em không cứu được --"
Nước mắt Mịch Nhi đã rơi như mưa, đem trí nhớ đau đớn mở ra lần nữa, đem vết thương còn chưa khỏi hẳn vạch trần, cô rất khổ sở, nhưng vì để cho Liên Tĩnh Bạch đánh tan hiểu lầm, cô nguyện ý chịu được tất cả.
Những chuyện kia luôn luôn chất đống trong lòng, không phải không đụng vào là có thể làm bộ không còn tồn tại, cô trước kia lừa mình dối người mà trốn tránh, tự an ủi mình thôi miên mình nói đó là bởi vì còn chưa có chuẩn bị tốt, nhưng nó đã tạo thành hậu quả, khiến vết thương không thể bình phục, khiến người yêu sinh ra dày đặc hiểu lầm, hại người hại mình, trăm hại mà không có ích, cô không thể cứ như vậy.
Đúng, nếu như không ép mình, không ép mình đối mặt với con đường này, thì lúc nào cô mới có dũng cảm chuẩn bị tâm lý thật tốt nữa đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.