Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc
Chương 144: Hoang mang
Tả Nhi Thiển
13/01/2016
Cổ họng Mịch Nhi bị
bàn tay Liên Tĩnh Bạch giữ chặt, phản xạ có điều kiện liền bắt đầu giãy
giụa, cô ngẩng đầu lên sững sờ nhìn anh, sau khi ban đầu bị choáng ngợp, não cô liền tiêu hóa những lời anh nói.
Trong nháy mắt, cô chợt bừng tỉnh hiểu ra.
Khổ sở, kinh ngạc, hoang mang, không đành lòng, tất cả vẻ phức tạp bao phủ đôi mắt cô, mặt có trắng bệch.
Vội vàng đưa tay che vòng tai trái lại, Mịch Nhi cắn môi thì thầm kêu lên: "Anh Tiểu Bạch. . . . . ."
"Mịch Nhi, nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tại sao vẫn không chịu nói cho anh. . . . . ." Tay trái Liên Tĩnh Bạch hơi buông lỏng cổ Mịch Nhi, giữ lại cho cô đường sống đủ để nói chuyện, không ** cô quá mức.
Bàn tay khác của anh lại kiên định kéo tay thon muốn che giấu vòng tai của Mịch Nhi, anh không cách nào chịu đựng được cô chạm vào hài cốt của người đó, cho dù tro cốt đã bị chế thành kim cương lộng lẫy, cũng không cách nào che giấu sự thật về một phần cơ thể người khác này!
"Anh đừng tức giận. . . . . ." Mịch Nhi kinh loạn lắc đầu, đôi mắt màu tím của cô đã bắt đầu nổi lên nước mắt, ngón tay không cách nào che giấu vòng tai, cô liền vươn hai tay về trước, vuốt ve mặt Liên Tĩnh Bạch, năn nỉ nói, "Anh Tiểu Bạch, không phải như anh nghĩ, anh đừng tức giận ——"
Chỉ là nhìn anh, cô cũng có thể cảm nhận được loại lửa giận sấm vang chớp giật đó, lần này, anh Tiểu Bạch của cô thật sự tức giận!
Mịch Nhi gắt gao cắn môi, trong lòng cực kỳ hận mình sơ suất, cô đã hoàn mỹ gạt anh lâu như thế, vẫn không để cho anh nhìn thấy vòng tai hiện tại, làm sao hôm nay lại hoàn toàn mất phòng bị, tất cả đều đã bại lộ!
Cô đã sớm biết chỉ cần Liên Tĩnh Bạch nghiêm túc quan sát vòng tai, thay đổi của nó nhất định sẽ bị anh phát hiện, anh hiểu cô rõ như lòng bàn tay, bất kỳ một chút thay đổi cũng không thoát khỏi mắt anh, huống chi là vòng tai hình khóa có ý nghĩa đặc biệt này!
Cô cũng đã sớm biết sẽ xảy ra tình huống hiện tại, anh Tiểu Bạch sẽ tức giận, sẽ gợi lên tất cả nghi ngờ, cho nên cô vốn định gạt anh, đợi đến thời cơ thích sẽ hợp chủ động nói cho anh biết tất cả.
Nhưng bây giờ, thế nhưng anh lại phát hiện chuyện này trước, anh kích nổ tất cả lửa giận, mất khống chế bắt đầu chất vấn bắt đầu bức cung, không hề lưu tình chút nào. . . . . .
Nhưng tất cả về quá khứ, hiện tại cô còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt, vẫn không có cách nào vạch trần vết sẹo trong kí ức, không định nói hết với anh. . . . . .
"Anh không tức giận. . . . . ." Môi Liên Tĩnh Bạch in lên bàn tay cô, khóe môi cười không hề có nhiệt độ, miệng phun ra lời nói vô cùng lạnh giá, "Em nói chuyện không phải như anh nghĩ, đó là thứ gì? Là anh nhớ lầm anh đưa cho em vòng tai khảm nạm châu báu, chúng nó vốn là màu xanh lam? Còn là màu xanh của kim cương không phải dùng tro cốt luyện thành, là em muốn cảm giác mới mẻ thay những đá quý khác vào? Hay là nói người đã chết đó không có quan hệ với em, em tùy tiện tìm mấy khối kim cương tro cốt, luôn đeo bên người?"
"Anh Tiểu Bạch. . . . . ." Mịch Nhi bị lời anh nói làm cho xấu hổ vô cùng, nhìn anh tràn đầy đùa cợt nhìn thấu nội tâm cô, cô không có cách nào phủ nhận, nói trái lương tâm như vậy.
Lòng cô không còn một chút ý nghĩ muốn gạt anh, phủ nhận là vô ích, cho tới bây giờ cô cũng không có cách nào nghiêm túc nói dối trước mặt Liên Tĩnh Bạch, chưa bao giờ về mặt đại sự làm bộ diễn trò, cho nên, cô mới tránh né quá khứ, mà không lập một chút lý do lừa gạt anh. . . . . .
Anh đã trực tiếp khẳng định đá quý trên vòng tai thay đổi, khẳng định hiện tại khảm phía trên là kim cương tro cốt, khẳng định tro cốt nhất định là người có quan hệ thân thiết với cô, cô cũng không phủ nhận sự thật, lừa gạt anh nói đó là không phải.
Cho dù cô bác bỏ sự thật, lên tiếng nói dối không thừa nhận, cũng không thể thuyết phục anh.
Người nhà họ Triển trời sinh đều là người làm nghệ thuật, xuất sắc nhất là anh Tiểu Bạch tinh thông tất cả lĩnh vực thiết kế, trong lòng anh cho là sự thật, giờ phút này anh nhất định sẽ tin vào mắt mình tự mình phán quyết, mà không phải mấy câu nói đơn giản của cô ——
"Mịch Nhi, tại sao em không nói gì?"
Mắt Liên Tĩnh Bạch tràn ngập thất vọng, anh thật sự hi vọng Mịch Nhi có thể hết sức thoải mái phủ nhận, cô sẽ nói anh nhìn nhầm rồi, nói trên vòng tai cô tuyệt đối không phải tro cốt của người khác chế thành kim cương, như vậy, anh có thể quét sạch toàn bộ lửa giận và tức giận, có thể chặt đứt tất cả nghi ngờ và lo lắng. . . . . .
Nhưng cô im lặng không lên tiếng, dùng sự im lặng để trả lời anh, cô trung thực không có nói dối, thừa nhận phỏng đoán của anh là đúng.
Ánh mắt mình tinh chuẩn và chính xác, nhưng chỉ là trên mặt Liên Tĩnh Bạch càng thêm u ám.
Tại sao chứ, tại sao cô phải kỷ niệm một người đã chết theo phương thức này, muốn vĩnh viễn cất giấu đồ vật khi người kia còn sống để lại, còn sợ anh nhìn thấy ——
Cô cứ một mực giấu giếm chuyện này như vậy, đến bây giờ cũng không định nói cho anh biết, cho dù bây giờ bị anh phát hiện, cô cũng không mở miệng giải thích, không có trước tiên loại bỏ hoài nghi trong lòng anh!
Liên Tĩnh Bạch vươn bàn tay to lạnh lẽo ra, anh nâng gương mặt mềm mại của Mịch Nhi, nhẹ nhàng lau vệt nước mắt trên mặt cô, nhìn thẳng mắt cô hỏi: "Nói cho anh biết, người kia là nam hay nữ, đã qua đời bao lâu, trước kia có quan hệ như thế nào với em?"
Lòng Liên Tĩnh Bạch dâng lên cầu khẩn nhỏ bé, anh hy vọng cỡ nào lời Mịch Nhi nói có thể khiến anh an tâm thoải mái.
Cô sẽ nói người kia là một cô gái, là bạn tốt cô quen trong năm năm này, cô là vì kỷ niệm tình bạn, mới lưu giữ tro cốt bên người. . . . . .
Đây là lời nói duy nhất hiện tại có thể an ủi anh, anh có thể nghĩ tới tốt nhất, chỉ có như vậy, anh mới có thể thu hồi lý trí, không đến nỗi phát điên ——
"Đó. . . . . . Đó là con trai. . . . . ."
Mịch Nhi nhẹ nhàng phun ra lời nói lại thoáng chốc đánh nát anh lừa mình dối người, đôi mắt màu tím kia nhìn thẳng vào anh không có một chút lừa gạt.
Câu trả lời của cô là chân thật, cho dù, nó sẽ chọc giận đến người yêu, cô cũng không có cách nào giả dối.
Liên Tĩnh Bạch nhìn thấy đôi môi đỏ hồng mê người khẽ run, chỉ là nói ra mấy chữ đơn giản, đã khiến toàn thân anh cứng lại.
"Một người con trai?" Giọng Liên Tĩnh Bạch đã khàn khàn, thái độ của anh nguy hiểm đến cực hạn, hung hăng bóp chặt tay Mịch Nhi không cách nào khống chế, "Em nói đó là một người con trai ——"
Anh không thể tha thứ trong thế giới của Mịch Nhi xuất hiện qua một người con trai khác, hơn nữa còn là một người con trai đã chết!
Anh càng không thể chịu được người con trai kia đối với Mịch Nhi mà nói đặc biệt như thế, đặc biệt đến nỗi cô muốn giữ tro cốt người kia, bỏ đi tín vật đính ước anh đưa cho cô!
Trong nháy mắt, cô chợt bừng tỉnh hiểu ra.
Khổ sở, kinh ngạc, hoang mang, không đành lòng, tất cả vẻ phức tạp bao phủ đôi mắt cô, mặt có trắng bệch.
Vội vàng đưa tay che vòng tai trái lại, Mịch Nhi cắn môi thì thầm kêu lên: "Anh Tiểu Bạch. . . . . ."
"Mịch Nhi, nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tại sao vẫn không chịu nói cho anh. . . . . ." Tay trái Liên Tĩnh Bạch hơi buông lỏng cổ Mịch Nhi, giữ lại cho cô đường sống đủ để nói chuyện, không ** cô quá mức.
Bàn tay khác của anh lại kiên định kéo tay thon muốn che giấu vòng tai của Mịch Nhi, anh không cách nào chịu đựng được cô chạm vào hài cốt của người đó, cho dù tro cốt đã bị chế thành kim cương lộng lẫy, cũng không cách nào che giấu sự thật về một phần cơ thể người khác này!
"Anh đừng tức giận. . . . . ." Mịch Nhi kinh loạn lắc đầu, đôi mắt màu tím của cô đã bắt đầu nổi lên nước mắt, ngón tay không cách nào che giấu vòng tai, cô liền vươn hai tay về trước, vuốt ve mặt Liên Tĩnh Bạch, năn nỉ nói, "Anh Tiểu Bạch, không phải như anh nghĩ, anh đừng tức giận ——"
Chỉ là nhìn anh, cô cũng có thể cảm nhận được loại lửa giận sấm vang chớp giật đó, lần này, anh Tiểu Bạch của cô thật sự tức giận!
Mịch Nhi gắt gao cắn môi, trong lòng cực kỳ hận mình sơ suất, cô đã hoàn mỹ gạt anh lâu như thế, vẫn không để cho anh nhìn thấy vòng tai hiện tại, làm sao hôm nay lại hoàn toàn mất phòng bị, tất cả đều đã bại lộ!
Cô đã sớm biết chỉ cần Liên Tĩnh Bạch nghiêm túc quan sát vòng tai, thay đổi của nó nhất định sẽ bị anh phát hiện, anh hiểu cô rõ như lòng bàn tay, bất kỳ một chút thay đổi cũng không thoát khỏi mắt anh, huống chi là vòng tai hình khóa có ý nghĩa đặc biệt này!
Cô cũng đã sớm biết sẽ xảy ra tình huống hiện tại, anh Tiểu Bạch sẽ tức giận, sẽ gợi lên tất cả nghi ngờ, cho nên cô vốn định gạt anh, đợi đến thời cơ thích sẽ hợp chủ động nói cho anh biết tất cả.
Nhưng bây giờ, thế nhưng anh lại phát hiện chuyện này trước, anh kích nổ tất cả lửa giận, mất khống chế bắt đầu chất vấn bắt đầu bức cung, không hề lưu tình chút nào. . . . . .
Nhưng tất cả về quá khứ, hiện tại cô còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt, vẫn không có cách nào vạch trần vết sẹo trong kí ức, không định nói hết với anh. . . . . .
"Anh không tức giận. . . . . ." Môi Liên Tĩnh Bạch in lên bàn tay cô, khóe môi cười không hề có nhiệt độ, miệng phun ra lời nói vô cùng lạnh giá, "Em nói chuyện không phải như anh nghĩ, đó là thứ gì? Là anh nhớ lầm anh đưa cho em vòng tai khảm nạm châu báu, chúng nó vốn là màu xanh lam? Còn là màu xanh của kim cương không phải dùng tro cốt luyện thành, là em muốn cảm giác mới mẻ thay những đá quý khác vào? Hay là nói người đã chết đó không có quan hệ với em, em tùy tiện tìm mấy khối kim cương tro cốt, luôn đeo bên người?"
"Anh Tiểu Bạch. . . . . ." Mịch Nhi bị lời anh nói làm cho xấu hổ vô cùng, nhìn anh tràn đầy đùa cợt nhìn thấu nội tâm cô, cô không có cách nào phủ nhận, nói trái lương tâm như vậy.
Lòng cô không còn một chút ý nghĩ muốn gạt anh, phủ nhận là vô ích, cho tới bây giờ cô cũng không có cách nào nghiêm túc nói dối trước mặt Liên Tĩnh Bạch, chưa bao giờ về mặt đại sự làm bộ diễn trò, cho nên, cô mới tránh né quá khứ, mà không lập một chút lý do lừa gạt anh. . . . . .
Anh đã trực tiếp khẳng định đá quý trên vòng tai thay đổi, khẳng định hiện tại khảm phía trên là kim cương tro cốt, khẳng định tro cốt nhất định là người có quan hệ thân thiết với cô, cô cũng không phủ nhận sự thật, lừa gạt anh nói đó là không phải.
Cho dù cô bác bỏ sự thật, lên tiếng nói dối không thừa nhận, cũng không thể thuyết phục anh.
Người nhà họ Triển trời sinh đều là người làm nghệ thuật, xuất sắc nhất là anh Tiểu Bạch tinh thông tất cả lĩnh vực thiết kế, trong lòng anh cho là sự thật, giờ phút này anh nhất định sẽ tin vào mắt mình tự mình phán quyết, mà không phải mấy câu nói đơn giản của cô ——
"Mịch Nhi, tại sao em không nói gì?"
Mắt Liên Tĩnh Bạch tràn ngập thất vọng, anh thật sự hi vọng Mịch Nhi có thể hết sức thoải mái phủ nhận, cô sẽ nói anh nhìn nhầm rồi, nói trên vòng tai cô tuyệt đối không phải tro cốt của người khác chế thành kim cương, như vậy, anh có thể quét sạch toàn bộ lửa giận và tức giận, có thể chặt đứt tất cả nghi ngờ và lo lắng. . . . . .
Nhưng cô im lặng không lên tiếng, dùng sự im lặng để trả lời anh, cô trung thực không có nói dối, thừa nhận phỏng đoán của anh là đúng.
Ánh mắt mình tinh chuẩn và chính xác, nhưng chỉ là trên mặt Liên Tĩnh Bạch càng thêm u ám.
Tại sao chứ, tại sao cô phải kỷ niệm một người đã chết theo phương thức này, muốn vĩnh viễn cất giấu đồ vật khi người kia còn sống để lại, còn sợ anh nhìn thấy ——
Cô cứ một mực giấu giếm chuyện này như vậy, đến bây giờ cũng không định nói cho anh biết, cho dù bây giờ bị anh phát hiện, cô cũng không mở miệng giải thích, không có trước tiên loại bỏ hoài nghi trong lòng anh!
Liên Tĩnh Bạch vươn bàn tay to lạnh lẽo ra, anh nâng gương mặt mềm mại của Mịch Nhi, nhẹ nhàng lau vệt nước mắt trên mặt cô, nhìn thẳng mắt cô hỏi: "Nói cho anh biết, người kia là nam hay nữ, đã qua đời bao lâu, trước kia có quan hệ như thế nào với em?"
Lòng Liên Tĩnh Bạch dâng lên cầu khẩn nhỏ bé, anh hy vọng cỡ nào lời Mịch Nhi nói có thể khiến anh an tâm thoải mái.
Cô sẽ nói người kia là một cô gái, là bạn tốt cô quen trong năm năm này, cô là vì kỷ niệm tình bạn, mới lưu giữ tro cốt bên người. . . . . .
Đây là lời nói duy nhất hiện tại có thể an ủi anh, anh có thể nghĩ tới tốt nhất, chỉ có như vậy, anh mới có thể thu hồi lý trí, không đến nỗi phát điên ——
"Đó. . . . . . Đó là con trai. . . . . ."
Mịch Nhi nhẹ nhàng phun ra lời nói lại thoáng chốc đánh nát anh lừa mình dối người, đôi mắt màu tím kia nhìn thẳng vào anh không có một chút lừa gạt.
Câu trả lời của cô là chân thật, cho dù, nó sẽ chọc giận đến người yêu, cô cũng không có cách nào giả dối.
Liên Tĩnh Bạch nhìn thấy đôi môi đỏ hồng mê người khẽ run, chỉ là nói ra mấy chữ đơn giản, đã khiến toàn thân anh cứng lại.
"Một người con trai?" Giọng Liên Tĩnh Bạch đã khàn khàn, thái độ của anh nguy hiểm đến cực hạn, hung hăng bóp chặt tay Mịch Nhi không cách nào khống chế, "Em nói đó là một người con trai ——"
Anh không thể tha thứ trong thế giới của Mịch Nhi xuất hiện qua một người con trai khác, hơn nữa còn là một người con trai đã chết!
Anh càng không thể chịu được người con trai kia đối với Mịch Nhi mà nói đặc biệt như thế, đặc biệt đến nỗi cô muốn giữ tro cốt người kia, bỏ đi tín vật đính ước anh đưa cho cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.