Chương 7: Chữ “ghen” in lên mặt rồi! [638 chữ]
Đỗ Thị Phương Anh
18/04/2021
” Êy, hôm nay người đưa cậu đến trường là hôn phu của cậu à? Nhìn cũng đâu đến nỗi như cậu nói ” Nhi Nhi nói.
” Thanh mai trúc mã đấy! Cứ tưởng là hôn phu cuối cùng lại lòi ra một ông chú chẳng biết là ai cơ ” Hi Trân thở dài nói.
” Tiếc nhỉ? Mà cử chỉ của anh ta đối với cậu ân cần lắm đấy “
” Thế à? Tớ cũng xem như bạn thôi! Cơ bản là chị đây đếch thèm yêu nữa “
” Thôi đi cô nương. Đại học năm 4 cậu cũng nói thế rồi thế nào? Lại yêu say đắm một cậu khoá dưới. Bọn tớ cũng chịu cậu luôn “
” Lần này tớ quyết rồi. Đàn ông chẳng có ai tốt đẹp cả, toàn là một lũ người giả dối. “
” Reng…. Reng ”
Tiếng chuông báo hiệu vào lớp vang lên.
” Hôm nay chúng ta bắt đầu buổi đầu tiên ” Dương Hàn lên tiếng.
Thấy anh vào lớp cô đã gục mặt xuống bàn ngủ. Mặc kệ anh cứ thao thao bất tuyệt giảng bài.
” Trân Trân “
” Hửm.. “
” Cậu không học thật đấy à? “
” Tớ có bao giờ đùa đâu. “
” Mặt giáo sư Dương hôm nay căng thẳng lắm đấy. “
” Mặc kệ anh ta. “
” Cậu nói cái gì? “
” Cứ mặc kệ đi. Mình ngủ “
Sau khi tan lớp Loan Loan gọi cô dậy. Lúc này anh nói:
” Em học sinh ngồi bên cạnh Trịnh Loan Loan đi theo tôi “
” Cậu đấy Trân Trân! Mau đi đi ” Loan Loan gấp gáp nói.
” Giáo sư gọi mình? “
” Hình như giáo sư biết cậu ngủ trong giờ rồi “
” Các cậu về đi. Tớ lên phòng giáo sư xem thế nào rồi về sau “
” Chúc cậu may mắn qua ải “
[……]
” Anh tìm tôi có chuyện gì? “
” Lúc sáng tại sao không chờ tôi đến? “
” Tôi đi với ai mặc kệ tôi. Dù sao Tiểu Kỳ cũng là bạn của tôi. Anh quản được tôi 24/24 à? “
” Tôi không cần biết nó là bạn hay là thế nào với em. Nhưng em phải nhớ kĩ tôi mới là chồng em. Nó cũng phải gọi em một tiếng chị dâu. Đừng quá phận “
” Anh vô lý cái gì? Anh chưa cưới tôi về nhà đã muốn quản? Lúc sáng tôi còn thấy trêи báo có tin anh đưa rước đại minh tinh đấy! Bận rộn như thế còn đi đón tôi được à? Tôi không đi cùng Tiểu Kỳ chắc là hôm nay tôi phải đi bộ đến đấy “
” Em… “
” Anh đừng nói tôi cũng chẳng nghe đâu. “
Nói rồi cô đi ra mở cửa phòng ra về. Ra đến cổng trường đã thấy Dương Kỳ đứng đợi. Cô lên xe rồi về nhà.
[……]
” Như Thanh, tối nay em có bận không? Đi ăn với anh “
” Được, anh đến phim trường ở phía Tây đón em “
[……]
” Sao tối nay rảnh rỗi đi ăn với em thế? “
” Không có gì ” Dương Hàn đang cắt miếng bò bít tết như có thâm thù đại hận vậy.
” Anh cắt muốn nát rồi còn nói không có gì? Chị dâu lại gây chuyện à? “
” Đừng nhắc đến cô ấy. Anh cần yên tĩnh. “
” Thôi đi anh trai em còn chẳng hiểu anh chắc. Cô ấy đi với người đàn ông khác? Mặt anh đang in chữ ghen to tướng kia kìa ” Như Thanh cười cười.
” Cô ấy đi với Tiểu Kỳ ”
” Lại có kịch hay để xem rồi. Thú vị thật đấy . ”
[……]
” Cảm ơn mày đã đưa tao về “
” Thuận đường mà mau vào nhà đi. Mai tao lại đến “
” Được, bye bye “
Hi Trân đi vào nhà.
” Tiểu Trân, Tiểu Hàn đưa con về à? “
” Không là Tiểu Kỳ “
” Mẹ biết hai đứa là bạn thân. Nhưng cũng đừng quá phận dù sao nó cũng phải gọi con một tiếng chị dâu “
” Thanh mai trúc mã đấy! Cứ tưởng là hôn phu cuối cùng lại lòi ra một ông chú chẳng biết là ai cơ ” Hi Trân thở dài nói.
” Tiếc nhỉ? Mà cử chỉ của anh ta đối với cậu ân cần lắm đấy “
” Thế à? Tớ cũng xem như bạn thôi! Cơ bản là chị đây đếch thèm yêu nữa “
” Thôi đi cô nương. Đại học năm 4 cậu cũng nói thế rồi thế nào? Lại yêu say đắm một cậu khoá dưới. Bọn tớ cũng chịu cậu luôn “
” Lần này tớ quyết rồi. Đàn ông chẳng có ai tốt đẹp cả, toàn là một lũ người giả dối. “
” Reng…. Reng ”
Tiếng chuông báo hiệu vào lớp vang lên.
” Hôm nay chúng ta bắt đầu buổi đầu tiên ” Dương Hàn lên tiếng.
Thấy anh vào lớp cô đã gục mặt xuống bàn ngủ. Mặc kệ anh cứ thao thao bất tuyệt giảng bài.
” Trân Trân “
” Hửm.. “
” Cậu không học thật đấy à? “
” Tớ có bao giờ đùa đâu. “
” Mặt giáo sư Dương hôm nay căng thẳng lắm đấy. “
” Mặc kệ anh ta. “
” Cậu nói cái gì? “
” Cứ mặc kệ đi. Mình ngủ “
Sau khi tan lớp Loan Loan gọi cô dậy. Lúc này anh nói:
” Em học sinh ngồi bên cạnh Trịnh Loan Loan đi theo tôi “
” Cậu đấy Trân Trân! Mau đi đi ” Loan Loan gấp gáp nói.
” Giáo sư gọi mình? “
” Hình như giáo sư biết cậu ngủ trong giờ rồi “
” Các cậu về đi. Tớ lên phòng giáo sư xem thế nào rồi về sau “
” Chúc cậu may mắn qua ải “
[……]
” Anh tìm tôi có chuyện gì? “
” Lúc sáng tại sao không chờ tôi đến? “
” Tôi đi với ai mặc kệ tôi. Dù sao Tiểu Kỳ cũng là bạn của tôi. Anh quản được tôi 24/24 à? “
” Tôi không cần biết nó là bạn hay là thế nào với em. Nhưng em phải nhớ kĩ tôi mới là chồng em. Nó cũng phải gọi em một tiếng chị dâu. Đừng quá phận “
” Anh vô lý cái gì? Anh chưa cưới tôi về nhà đã muốn quản? Lúc sáng tôi còn thấy trêи báo có tin anh đưa rước đại minh tinh đấy! Bận rộn như thế còn đi đón tôi được à? Tôi không đi cùng Tiểu Kỳ chắc là hôm nay tôi phải đi bộ đến đấy “
” Em… “
” Anh đừng nói tôi cũng chẳng nghe đâu. “
Nói rồi cô đi ra mở cửa phòng ra về. Ra đến cổng trường đã thấy Dương Kỳ đứng đợi. Cô lên xe rồi về nhà.
[……]
” Như Thanh, tối nay em có bận không? Đi ăn với anh “
” Được, anh đến phim trường ở phía Tây đón em “
[……]
” Sao tối nay rảnh rỗi đi ăn với em thế? “
” Không có gì ” Dương Hàn đang cắt miếng bò bít tết như có thâm thù đại hận vậy.
” Anh cắt muốn nát rồi còn nói không có gì? Chị dâu lại gây chuyện à? “
” Đừng nhắc đến cô ấy. Anh cần yên tĩnh. “
” Thôi đi anh trai em còn chẳng hiểu anh chắc. Cô ấy đi với người đàn ông khác? Mặt anh đang in chữ ghen to tướng kia kìa ” Như Thanh cười cười.
” Cô ấy đi với Tiểu Kỳ ”
” Lại có kịch hay để xem rồi. Thú vị thật đấy . ”
[……]
” Cảm ơn mày đã đưa tao về “
” Thuận đường mà mau vào nhà đi. Mai tao lại đến “
” Được, bye bye “
Hi Trân đi vào nhà.
” Tiểu Trân, Tiểu Hàn đưa con về à? “
” Không là Tiểu Kỳ “
” Mẹ biết hai đứa là bạn thân. Nhưng cũng đừng quá phận dù sao nó cũng phải gọi con một tiếng chị dâu “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.