Chương 6: Sau này em sẽ rõ! [645 chữ]
Đỗ Thị Phương Anh
18/04/2021
Cô nhanh chóng thay đồ rồi xuống ăn cơm . Suốt buổi ăn cô chẳng nói gì chỉ cặm cụi ăn chỉ có ba mẹ Dương và ba mẹ Lạc là bàn luận rôm rả.
” Hai đứa thật là có duyên nha. Nhất định sẽ tâm đầu ý hợp ” Mẹ Lạc lên tiếng.
” Còn cần phải nói sao? Hai đứa nó nhất định vô cùng tâm đầu ý hợp ” Mẹ Dương cũng cười nói.
Dương Hàn gắp thức ăn vào chén của Lạc Hi Trân.
” Nhìn em gầy lắm, ăn nhiều một chút “
Cô vẫn cúi đầu ăn cơm vừa ăn vừa suy nghĩ ‘ Dù sao cũng vậy rồi, một Dương Hàn hay mười Dương Hàn thì cũng mặc kệ chẳng có gì phải sợ ‘
Cô ngẩng đầu lên rồi nói:
” Cảm ơn anh, anh cũng ăn nhiều chút ” Cô cười nhưng anh biết rõ nụ cười này có bao nhiêu gượng gạo.
” Hai đứa này đã quan tâm nhau như vậy sao? Làm mẹ cứ lo hai đứa không hợp nhau mãi đấy ” Mẹ Dương lại nói.
Sau đó thì tất cả mọi người đều vui vẻ ăn hết bữa cơm. Sau khi ăn xong cô xin phép mọi người lên phòng vì vẫn còn mệt.
Cô đăng nhập vào weibo rồi đăng một tin.
” Hôn phu của tôi là người đã cùng tôi 419. Có vẻ anh ta cũng chẳng tốt đẹp gì. Có thể nói là bên ngoài đẹp đẽ bên trong thối nát. Thật đau đầu “
@1: Trùng hợp như vậy sao? Cứ tiến tới đi.
– Tôi chẳng thể ưa nổi loại người như anh ta.
@loanloan cùng với @tâmtâm @nhinhi: Cậu có hôn phu từ bao giờ thế? Sao không nói với bọn mình?
– Hôm nay tớ mới biết. Nhưng tớ hơi thất vọng đừng nói đến nữa.
@1210: Sao cô lại chắc rằng anh ta là một người như vậy?
– Đàn ông chẳng phải nhìn là ra rồi sao?
@1210: Không có ngoại lệ sao?
– Tuyệt đối không!!
Anh lặng lẽ mở cửa. Cô đang nằm quay mặt về phía trong nên không nhận ra. Bỗng có giọng nói vang lên.
” Trong mắt em tôi tồi tệ đến vậy sao? “
Lúc này cô mới quay lại.
” Đây là phòng của tôi. Anh ra ngoài ” Cô gần như hét lên.
” Là mẹ vợ bảo tôi lên đây xem em thế nào đấy. Vẫn còn mệt sao không nghỉ sớm đi còn nghịch điện thoại? “
” Anh quản được chắc. Đối với loại người cầm thú như anh không chỉ mệt tôi còn đau nữa đấy. “
” Vậy sau này xin em chỉ bảo thêm. “
” Anh nằm mơ đi “
” Em yên tâm ngay cả mơ tôi cũng chỉ thấy em nằm dưới thân tôi rêи rỉ “
” Anh…. “
Cô nghẹn lại rồi nói tiếp:
” Còn có thể vô sỉ hơn không? “
” Bao nhiêu vô sỉ của tôi đều dành cho em. Sau này em sẽ rõ tôi có thể hay không. “
” Anh nói thế nào chẳng được. Anh về đi tôi muốn ngủ ”
Nói rồi cô lấy chăn trùm kín lên đầu. Anh nói:
” Em ngủ sớm đi. Mai tôi sẽ tới đón em. Ngủ ngon “
Cô không nói gì. Chờ đến khi anh bước ra mới gỡ chăn ra thở phào một tiếng.
Trong đầu cô đối với anh bây giờ chỉ có hai từ phiền phức! Đón cái rắm ấy mà đón.
[……]
Sáng hôm sau cô dậy rất sớm. Dương Kỳ sáng sớm đã gọi sẽ chở cô đi học cô vui vẻ đồng ý. Miễn sao tránh mặt được tên kia thì sao cũng được.
” Xuống đi, tao tới rồi “
” Chờ chút, tao xuống ngay đây “
Cô rất nhanh đã leo lên xe của Dương Kỳ đi đến trường mà không biết rằng ai đó sau khi thấy cô leo lên xe Dương Kỳ cũng lặng lẽ quay xe bỏ đi.
” Hai đứa thật là có duyên nha. Nhất định sẽ tâm đầu ý hợp ” Mẹ Lạc lên tiếng.
” Còn cần phải nói sao? Hai đứa nó nhất định vô cùng tâm đầu ý hợp ” Mẹ Dương cũng cười nói.
Dương Hàn gắp thức ăn vào chén của Lạc Hi Trân.
” Nhìn em gầy lắm, ăn nhiều một chút “
Cô vẫn cúi đầu ăn cơm vừa ăn vừa suy nghĩ ‘ Dù sao cũng vậy rồi, một Dương Hàn hay mười Dương Hàn thì cũng mặc kệ chẳng có gì phải sợ ‘
Cô ngẩng đầu lên rồi nói:
” Cảm ơn anh, anh cũng ăn nhiều chút ” Cô cười nhưng anh biết rõ nụ cười này có bao nhiêu gượng gạo.
” Hai đứa này đã quan tâm nhau như vậy sao? Làm mẹ cứ lo hai đứa không hợp nhau mãi đấy ” Mẹ Dương lại nói.
Sau đó thì tất cả mọi người đều vui vẻ ăn hết bữa cơm. Sau khi ăn xong cô xin phép mọi người lên phòng vì vẫn còn mệt.
Cô đăng nhập vào weibo rồi đăng một tin.
” Hôn phu của tôi là người đã cùng tôi 419. Có vẻ anh ta cũng chẳng tốt đẹp gì. Có thể nói là bên ngoài đẹp đẽ bên trong thối nát. Thật đau đầu “
@1: Trùng hợp như vậy sao? Cứ tiến tới đi.
– Tôi chẳng thể ưa nổi loại người như anh ta.
@loanloan cùng với @tâmtâm @nhinhi: Cậu có hôn phu từ bao giờ thế? Sao không nói với bọn mình?
– Hôm nay tớ mới biết. Nhưng tớ hơi thất vọng đừng nói đến nữa.
@1210: Sao cô lại chắc rằng anh ta là một người như vậy?
– Đàn ông chẳng phải nhìn là ra rồi sao?
@1210: Không có ngoại lệ sao?
– Tuyệt đối không!!
Anh lặng lẽ mở cửa. Cô đang nằm quay mặt về phía trong nên không nhận ra. Bỗng có giọng nói vang lên.
” Trong mắt em tôi tồi tệ đến vậy sao? “
Lúc này cô mới quay lại.
” Đây là phòng của tôi. Anh ra ngoài ” Cô gần như hét lên.
” Là mẹ vợ bảo tôi lên đây xem em thế nào đấy. Vẫn còn mệt sao không nghỉ sớm đi còn nghịch điện thoại? “
” Anh quản được chắc. Đối với loại người cầm thú như anh không chỉ mệt tôi còn đau nữa đấy. “
” Vậy sau này xin em chỉ bảo thêm. “
” Anh nằm mơ đi “
” Em yên tâm ngay cả mơ tôi cũng chỉ thấy em nằm dưới thân tôi rêи rỉ “
” Anh…. “
Cô nghẹn lại rồi nói tiếp:
” Còn có thể vô sỉ hơn không? “
” Bao nhiêu vô sỉ của tôi đều dành cho em. Sau này em sẽ rõ tôi có thể hay không. “
” Anh nói thế nào chẳng được. Anh về đi tôi muốn ngủ ”
Nói rồi cô lấy chăn trùm kín lên đầu. Anh nói:
” Em ngủ sớm đi. Mai tôi sẽ tới đón em. Ngủ ngon “
Cô không nói gì. Chờ đến khi anh bước ra mới gỡ chăn ra thở phào một tiếng.
Trong đầu cô đối với anh bây giờ chỉ có hai từ phiền phức! Đón cái rắm ấy mà đón.
[……]
Sáng hôm sau cô dậy rất sớm. Dương Kỳ sáng sớm đã gọi sẽ chở cô đi học cô vui vẻ đồng ý. Miễn sao tránh mặt được tên kia thì sao cũng được.
” Xuống đi, tao tới rồi “
” Chờ chút, tao xuống ngay đây “
Cô rất nhanh đã leo lên xe của Dương Kỳ đi đến trường mà không biết rằng ai đó sau khi thấy cô leo lên xe Dương Kỳ cũng lặng lẽ quay xe bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.