Giáo Sư, Muốn Thuốc Ức Chế Sao?

Chương 62

Hoang Xuyên Đại

22/07/2021

"Cậu còn muốn thương lượng nữa?" Cảnh sát thấy cậu còn nhỏ tuổi mà đã dám đua xe, này về sau còn như thế nào? Nghiêm túc lại giáo ɖu͙ƈ: "Cậu có biết vừa rồi rất nguy hiểm hay không, vạn nhất không cẩn thận đụng phải xe khác tạo thành sự cố thì làm sao bây giờ? Còn có chị của cậu, vì cái gì không liên lạc với bệnh viện? Đến nước này mới đến, làm người nhà như thế sao!"

Thẩm Tuyển Ý nhíu mày không nói.

Giao cảnh: "Bằng lái của cậu đâu?"

Thẩm Tuyển Ý duỗi tay, từ trong túi lấy ra, quy quy củ củ mà giao cho anh cảnh sát.

"Thu lại và huỷ, về sau tôi thấy cậu cũng đừng hòng thi lại." Cảnh sát nhìn Thẩm Tuyển Ý nhận sai, lại đầy đầu mồ hôi, quần áo đều mướt mồ hôi, dáng vẻ lo lắng cũng có chút mềm lòng.

"Biết sai rồi hay chưa?"

Thẩm Tuyển Ý vội gật đầu: "Biết biết, bảo đảm lần sau cũng không dám nữa."

"Bằng lái cũng không có mà còn lần sau?!" Cảnh sát nổi giận trừng mắt liếc mắt nhìn Thẩm Tuyển Ý một cái, quay đầu nói với một đồng sự khác: "Được rồi, cậu đi về trước đi, tôi ở chỗ này chờ với cậu ta, chờ chị gái cậu ta ra khỏi phòng giải phẫu, tôi dẫn trở về."

Thẩm Tuyển Ý vừa nghe, vội nói lời cảm tạ không ngừng: "Cảm ơn."

"Đừng cảm ơn, hôm nay cậu liên tiếp phạm lỗi, đến giao tiền phạt, thu về và huỷ bằng lái cộng thêm tạm giam hiểu không?" Cảnh sát không tức giận mà nhìn Thẩm Tuyển Ý một cái, nói: "Cậu nói xem, chúng tôi đuổi theo cậu cậu chạy chậm một chút rồi giải trình cho chúng tôi, chúng tôi ở phía trước mở đường cho cậu, nhân mệnh quan thiên sự, cậu lái ce như vậy không an toàn."

Lúc ấy trái tim của Thẩm Tuyển Ý đều treo trêи người Thẩm Dao, nơi nào còn có thể nhớ tới những cái đó, cho dù cảnh sát có nói với mình, cậu dừng xe chúng tôi mang cậu đi, cậu cũng sẽ không tin tưởng.

Thẩm Tuyển Ý chỉ tin tưởng đôi tay của mình.

Cảnh sát nắm chặt tay Thẩm Tuyển Ý, để ngừa cậu đột nhiên chạy, cùng tới trước phòng giải phẫu.

Tưởng Kỳ hai tay chống đầu, mặc kệ trêи tay mình đều là vết máu cùng nước ối bụm mặt thống khổ ngồi xổm một bên, không lên tiếng phát run.

Thẩm Tuyển Ý nhìn anh ta một cái, dựa vào trêи tường nhìn bảng đèn giải phẫu màu đỏ, tâm lại không tự giác mà treo lên, nhấp môi không nói một lời.

Thẩm Khai Vân khoan thai tới muộn, nhìn ba người ở đây, ánh mắt ở trêи người cảnh sát dừng lại một hồi, rốt cuộc không hỏi, ngược lại hỏi Tưởng Kỳ: "A Dao thế nào?"

Tưởng Kỳ nói: "Đang cấp cứu, bác sĩ vẫn chưa ra, tụi con cũng không biết tình huống như thế nào."

Thẩm Tuyển Ý nhìn mặt Thẩm Khai Vân, trái tim tựa như bị nọc rắn độc cắn vào, hướng vào sâu trong tâm.

Thẩm Dao cấp cứu ước chừng hơn ba giờ, giữa chừng hộ sĩ vội vàng ra điều kho máu, làm người nhà lo lắng, Thẩm Tuyển Ý nắm quyền một quyền đánh vào trêи tường, tay nháy mắt liền chảy máu.

Cảnh sát nhìn Thẩm Tuyển Ý, sợ cậu sẽ phát điên làm ra cái gì, vội nói: "Này, bình tĩnh một chút!"

Mặt mày Thẩm Tuyển Ý phát run, cắn răng đi đến bên người Tưởng Kỳ, một phen túm cổ áo anh ta, hung tợn mà nói: "Anh nói mẹ nó có khác gì đánh rắm!"

Tưởng Kỳ cũng nóng nảy, một phen hất tay cậu ta ra nói: "Cậu thì sao? Cậu không có việc gì đi ra mộ làm gì, hôm nay phát sinh chuyện như vậy là tôi sai sao? Cậu nếu không đánh ba, cô ấy sẽ như vậy sao!"

Lúc tay Thẩm Tuyển Ý cách một khoảng trêи mặt anh thì ngừng.

Đúng.

Cậu hẳn là suy xét lại chu đáo một ít, nghĩ tới lần này cơ hội Thẩm Khai Vân tới Yến Thành, dùng chuyện đào mộ kϊƈɦ thích ông ta, làm cho ông ta rối loạn, nhưng lại không nghĩ tới hiện tại là lúc Thẩm Dao nguy hiểm nhất.

Nếu cô xảy ra chuyện, cậu lấy cái gì mà đòi công bằng lại cho mẹ.

Cậu hẳn là nên chờ Thẩm Dao sinh xong.

Cảnh sát vội xông lên kéo hai người ra, Tưởng Kỳ túm cổ áo, hai mắt liếc Thẩm Tuyển Ý đến một bên đứng, thấp giọng nói: "Cậu đừng giống đứa con nít không chịu lớn, muốn thể hiện bản lĩnh, thì đi làm chuyện cậu nên làm."

Thẩm Tuyển Ý nhìn anh ta, trong nháy mắt trong đầu có cái gì hiện lên, nhưng không chờ cậu suy nghĩ cẩn thận, cửa phòng giải phẫu mở, bác sĩ có chút mệt mỏi mở khẩu trang ra.

"Ai là người nhà."

Tưởng Kỳ cùng Thẩm Khai Vân vội không ngừng xông lên, sôi nổi nói là mình, Thẩm Tuyển Ý ngược lại không nhúc nhích, thẳng tắp đứng tại chỗ, cảnh sát có chút nghi hoặc mà nhìn cậu một cái.

Bác sĩ nói: "Trải qua cấp cứu, mẹ con bình an, chỉ là cơ thể người mẹ còn có chút nguy hiểm, trước tiên ở lại phòng bệnh quan sát mấy ngày."

Ngay sau đó, hộ sĩ đẩy Thẩm Giao được gây mê ngủ say ra, sắc mặt trắng bệch nằm có chút suy yếu, đứa bé lại thanh âm to lớn vang dội, vang cả bệnh viện, đang oa oa khóc lớn.

Tưởng Kỳ nắm tay Thẩm Dao, chớp chớp mắt lại ngẩng đầu lên, tiếp nhận đứa bé trong tay hộ sĩ, cúi đầu hôn nó một ngụm.

"Đi thôi." Thẩm Tuyển Ý xoay người.

Cảnh sát lại nghi hoặc, vừa rồi thấy cậu ta sốt ruột nhất, hiện tại mẹ con bình an cậu ta không nhìn xem?

Thẩm Tuyển Ý biết ý tứ của anh ta, nói: "Bình an là được."

**

Hai giờ chiều, Phó Thanh Sơ xuất phát tới sân bay đón người.

Anh mặc một cái áo sơ mi cổ đứng màu đen cây đay, làm cho làn da thực trắng, hiện ra sức sống của tuổi trẻ.

Phó Thanh Sơ luôn luôn là sơ mi trắng quần dài màu đen, cúc áo thắt đến nút cao nhất, nửa khe hở cũng không có, bên ngoài có áo blouse trắng che lại, Thẩm Tuyển Ý còn nói anh là tính cách lãnh đạm.

Phó Thanh Sơ hơi hơi híp mắt nhìn mình trong gương, tay áo sơmi màu cây đay xắn đến cánh tay, lộ ra cẳng tay cân xứng, nút áo mở hai cái, hơi lộ ra một chút làn da ở phần cổ.

Vốn là lấy bộ đồ bình thường hay mặc, nhưng đến lúc thay đồ không biết làm sao đột nhiên lại nghĩ ra muốn đổi cái ăn mặc, vì thế lấy áo sơ mi trong ngăn tủ một lần cũng chưa có mặc bao giờ ra.

Phó Thanh Sơ nhẹ nhàng cười một cái, mặt mày giãn ra.

Thẩm Tuyển Ý nói cậu so với anh còn thua kém hơn, anh ở giới nghiên cứu gen đạt được thành tựu cao, cởi áo blouse trắng sẽ biết đánh nhau, còn biết phá khóa, gần như là không gì làm không được.

Phó Thanh Sơ khi đó chưa nói, kỳ thật anh cũng có cái sẽ không làm được.

Thẩm Tuyển Ý sẽ cứu người, có lòng chân thành không sợ gì, yêu ghét rõ ràng, còn có một ý trí kiên định đã nhận định liền sẽ không đổi ý, này đó anh đều không có.

Nhưng người này phỏng chừng là kẻ ngốc.

Phó Thanh Sơ cười khẽ, thể nào cũng phải nói rõ cậu ấy mới có thể nghe hiểu được, cái chỉ số thông minh này làm sao mà thi đậu đại học Bình Thành không biết, hình như thành tích thi đại học còn rất cao.

Kỳ quái.

Thời tiết tháng bảy vẫn còn rất nóng, hôm nay thời tiết lại thật tốt, giống như bếp lò trút nhiệt độ xuống nóc xe, đem không khí chưng chín một lần lại một lần.

Phó Thanh Sơ ngồi ở trong xe bị hun nóng có chút khó chịu, cúi đầu nhìn đồng hồ, đã qua ba tiếng, đã 5 giờ.

Hoàng hôn quanh co khúc khuỷu, ở trêи trời kéo ra từng đường màu đen thật dài.

Từng chuyến máy bay đáp xuống từng đợt lại từng đợt hành khách ra ra vào vào, Phó Thanh Sơ nhìn chằm chằm vào, không nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Tuyển Ý, không khỏi có chút lo lắng.

Phó Thanh Sơ lấy di động ra gọi điện thoại cho Thẩm Tuyển Ý, vang một hồi nhưng không có người tiếp, gọi lại lần nữa đã bị cúp.

Phó Thanh Sơ sửng sốt, không dám tin tưởng mà lại gọi lần nữa, lần này cúp điện thoại rất nhanh, gần như chỉ vang lên một tiếng liền cúp, không có nửa điểm chần chờ.

Giờ khắc này, anh đột nhiên mờ mịt.

Phó giáo sư có chỉ số thông minh cùng EQ siêu cao, dễ dàng nghiền áp logic của người khác toàn bộ tuyên cáo mất đi hiệu lực, anh không rõ vì cái gì Thẩm Tuyển Ý lần lượt mà cúp điện thoại của anh.

Phó Thanh Sơ nhìn di động, màn hình đã tối lại, trêи điện thoại phản chiếu ra ánh hoàng hôn từ ngoài cửa tiến vào, nhìn không rõ.

Đêm qua Phó Thanh Sơ nói "Lần sau không cần phiền Chúc Xuyên tới", "Tôi không phải tiếp điện thoại của cậu sao", còn nói "Tôi đi đón cậu", anh không nghe thấy chuyện gì quan trọng, hôm nay anh cố gắng nói rõ một chút.



Chờ tới 9 giờ tối, mặt trời chói chang lặn xuống, hoàng hôn thiêu đốt hầu như không còn, ngôi sao mọc lên dệt ra đường ngân hà, nhiệt độ trong xe từ nóng rực trở nên ấm áp, lại trở nên lạnh lẽo.

Phó Thanh Sơ hơi hơi nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế, buông di động xuống không hề phí công mà gọi điện lại.

Giờ khắc này anh đột nhiên ý thức được, không ai là không sợ hãi, không sợ thương tổn đều là vì do tự nguyện với yêu thôi, cho nên cam tâm đem tâm mình đưa cho một người khác, tùy ý giẫm đạp.

Thẩm Tuyển Ý cũng là người kiêu ngạo, cậu ấy thể hiện tâm tư lâu như vậy, phỏng chừng cũng biết đau.

Trong lòng đè nén mà đau kịch liệt, lại có sự khó chịu không biết từ chỗ nào dâng lên, làm anh có chút muốn đánh nhau, muốn đi phát tiết.

Trong khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, kỳ phát tình hoàn toàn bùng nổ, Phó Chính Thanh xuất hiện, xưởng chế thuốc ở Hoắc Thành cùng với Thẩm Tuyển Ý đánh dấu tạm thời.

Nếu không phải Thẩm Tuyển Ý bá đạo cường thế nắm lấy anh, anh nhất định sẽ không như hiện tại được, nhưng hiện tại năng lượng này chống đỡ anh bỗng nhiên bứt ra mất đi.

Phó Thanh Sơ ngẩn người, bị suy nghĩ phút chốc hiện lên trong lòng làm cho kinh ngạc nửa giây, khi nào Thẩm Tuyển Ý thành năng lượng chống đỡ của anh!

Nhận định này làm trong lòng Phó Thanh Sơ lan tràn ra mùi chua xót, còn mang theo khổ sở, cực kỳ giống thuốc thực nghiệm có tính ăn mòn, làm chóp mũi lên men, đôi mắt hơi đau.

Phó Thanh Sơ mở cửa sổ ra một chút, hít một hơi thật sâu, lại đóng cửa sổ lại.

Trong đầu là bộ dáng Thẩm Tuyển Ý như nhảy tới nhảy lui lược qua, cuồng vọng đem anh đè ở trêи tường châm chọc, thật cẩn thận mà dỗ anh, trong sáng mà chân thành theo đuổi, làm càn lại bá đạo tức giận.

12 giờ đêm.

Di động Thẩm Tuyển Ý đã tắt máy, di động của anh cũng sắp tắt máy, màu đỏ lộ ra một loại uy hϊế͙p͙, rốt cuộc tắt ngóm.

Phó Thanh Sơ ném điện thoại di động lên hộc đựng đồ, thở ra một hơi thật dài, khởi động xe rời khỏi sân bay.

**

Thẩm Tuyển Ý bị mang đi.

Tưởng Kỳ vội vàng chiếu cố vợ và đứa bé căn bản không có tới gặp được Thẩm Tuyển Ý, chỉ nhờ người đưa tới vài bộ quần áo tới để cậu tắm rửa.

Thẩm Khai Vân ước gì Thẩm Tuyển Ý bị nhốt đến chết, càng không tới nhìn cậu.

Thẩm Tuyển Ý được yên tĩnh, mới nhớ lại tới chuyện hôm nay phải về Bình Châu, Phó Thanh Sơ còn nói muốn tới đón mình!

Thẩm Tuyển Ý thật vất vả mới được Phó Thanh Sơ tới đón một lần, mặc kệ có phải muốn cậu cút đi hay không, nhưng tóm lại là đón mình, lần này mình lỡ hẹn còn không báo lại, phỏng chừng xong đời rồi.

Phó Thanh Sơ khẳng định không bao giờ để ý đến mình nữa.

Làm sao để dỗ vợ đây.

Thẩm Tuyển Ý chống cằm nghĩ ngợ, nếu anh ấy biết mình bị nhốt ở đây còn phải lo lắng, dù sao cũng đã vào rồi, hẹn cũng lỡ, cũng đừng để anh ấy lo lắng.

Thẩm Tuyển Ý nghĩ nghĩ, lại bắt đầu lo lắng, lần đầu tiên phát tình đều không ổn định, lần đó Phó Thanh Sơ ba ngày liên tiếp mới khó khăn lắm mới áp xuống được, lại qua không ít ngày, không biết có thể có vấn đề gì hay không.

Kết thúc ngày tạm giam, Thẩm Tuyển Ý lại bị giáo ɖu͙ƈ một hồi mới được thả ra.

Thẩm Tuyển Ý dùng sức hô hấp, đem không khí đổ đầy lồng ngực lại thở ra, liên tục cọ rửa hai lần mới cảm thấy kia mùi mốc tiêu tán đi, duỗi tay ngăn lại một chiếc xe.

Phòng ở khách sạn cũng đến kỳ hạn trả, nhưng bởi vì Thẩm Tuyển Ý vẫn chưa không trở về cũng không tự tiện đem hành lý ném ra ngoài, vẫn luôn để như vậy, cậu đi lên tắm, rồi xuống dưới trả phòng.

Lúc Thẩm Tuyển Ý tắm rửa thì mang di động đi cắm sạc, lúc đi ra gọi điện cho Phó Thanh Sơ để nhận lỗi.

Kết quả không ai tiếp.

Thẩm Tuyển Ý cười một cái, nghĩ thầm lần này trở về phải dùng đại công phu ra mà dỗ, không biết cho anh ấy đánh một cái đã được chưa, không chịu nói chuyện, vậy thì hai cái?

Nghĩ nghĩ, Thẩm Tuyển Ý lại bắt đầu cười, đi tới trước quầy bán đồ của một cô gái Beta, nói với cậu: "Cười vui vẻ như vậy, nhớ bạn gái sao?"

Đầu Thẩn Tuyển Ý lệch về một bên, ý cười chưa giảm mà nói: "Không, bạn trai."

Cô gái đem tiền lẻ đưa cho Thẩm Tuyển Ý, bởi vì ngửi không được mùi tin tức tố, chỉ cho rằng bạn trai trong miệng là loại ý tứ này, không khỏi cười sâu xa.

Thẩm Tuyển Ý cầm tiền, ở cửa lái xe đi về phía bệnh viện, trước nhìn xem Thẩm Dao, sau đó lại về Bình Châu.

Thẩm Dao khôi phục rất tốt, sắc mặt cũng hồng nhuận một ít, đang chơi với đứa bé cùng với Tưởng Kỳ, Thẩm Khai Vân ngồi ở một bên, ánh mặt trời từ trêи cửa sổ chiếu vào, ánh vàng rực rỡ.

Hai đời cùng một chỗ, một nhà bốn người.

Thẩm Tuyển Ý đứng ở cửa, gõ cửa, Thẩm Dao nghe thấy tiếng gõ cửa, ngẩng đầu thấy cậu, vội nói: "A Ý, sao em lại tới đây!"

"Đến thăm chị." Thẩm Tuyển Ý chưa nói chuyện mình bị tạm giam, đi vào tới liền đưa tay chỗ Tưởng Kỳ, sờ sờ mặt cháu trai đang ngủ, cười cười nói với Thẩm Dao: "Lát nữa em về Bình Châu."

Thẩm Dao không biết Thẩm Tuyển Ý bị tạm giam, Tưởng Kỳ sợ cô lo lắng, chỉ nói cậu có việc phải trở về.

"Làm sao gấp như vậy?"

Thẩm Tuyển Ý nói: "Vâng, có chút việc."

Thẩm Dao nhấp môi dưới, vết mổ có chút đau, không thể hô hấp quá mạnh, có chút gian nan nói: "Tụi con có chuyện cần nói, mọi người có thể ra ngoài một lát được không."

Tưởng Kỳ hiểu ý, nói: "Anh đi ra ngoài gọi điện thoại."

Thẩm Khai Vân ở trêи mặt hai người nhìn một hồi, uy hϊế͙p͙ nhìn hai mắt Thẩm Tuyển Ý, cũng đi ra ngoài.

Thẩm Dao gian nan ngồi dậy, bị Thẩm Tuyển Ý ấn bả vai xuống nói: "Chị nằm đi, đừng lộn xộn."

"A Ý." Thẩm Dao nhìn Thẩm Tuyển Ý, vươn tay nắm tay cậu, chờ cầm xong mới nói: "Lần này em trở về, có phải chính là vì chuyện đào mộ của mẹ hay không?"

Thẩm Tuyển Ý đứng ở trước giường bệnh, nhìn ánh mặt trời có dừng trêи khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Dao, đơn thuần như chưa biết chuyện gì.

"Em nói thật, ta chị biết trong lòng em có rất nhiều bí mật, một năm trời chị ở nhà em rời nhà trốn đi rốt cuộc không trở về bao giờ, nhưng là chúng ta trước sau là chị em, huyết mạch tương liên, không thể nói cho chị sao?"

Thẩm Dao hồng con mắt, giọng nói hơi hơi nghẹn ngào: "Ít nhất, ít nhất là cho chị biết ân oán giữa ba và em."

Cô tuy rằng ngốc, nhưng không đến mức cái này cũng nhìn không ra, lúc Thẩm Tuyển Ý rời nhà mới chín tuổi, lại là sau khi mẹ qua đời, cũng chỉ có mâu thuẫn này.

Tưởng Kỳ là bác sĩ tâm lý, cô hỏi anh có thể nhìn ra Thẩm Tuyển Ý vì cái gì chấp nhất như vậy, hoặc là có thể nhìn ra ba là dạng người gì hay không.

Anh chỉ nói sau khi qua đời vô luận linh hồn hay là cái gì đều biến mất hầu như không còn, ở nơi nào cũng là giống nhau, A Ý đào mộ cũng chỉ là muốn mang bà đi tới một nơi khác thôi.

Giống như người thuỷ táng, đem tro cốt ra biển sông nước mà rải.

Thẩm Dao không tin cớ này, nhưng Tưởng Kỳ cũng không nói lý do khác, chỉ có thể trấn an cô, để cô không nghĩ nhiều.

Thẩm Tuyển Ý nói: "Cháu em được đặt tên chưa?"

Thẩm Dao nói: "Em đừng lại có gạt chị, chị biết mâu thuẫn giữa em với ba đã tới lúc muốn một người chết, chị không hy vọng là em, cũng sẽ không hy vọng là ông ấy, chị biết mình không giúp được em, cũng biết em là muốn tốt cho chị, không hy vọng chị bị cuốn vào."

Thẩm Tuyển Ý hơi hơi rũ mắt, thấp giọng nói: "Chị hiểu là đủ rồi, những chuyện đó chiu chỉ cần biết là không có gì tốt."

Thẩm Dao có chút kϊƈɦ động, đụng tới vết mổ làm cho đau nhức, trêи trán lập tức ra một tầng mồ hôi lạnh, liền hút khí lạnh mới hoãn lại, gian nan nắm chặt tay Thẩm Tuyển Ý nói: "Nhưng mà...... Nhưng mà chị cũng không muốn làm người cái gì cũng không biết! Cả đời đều chịu sự bảo vệ của mọi người mà tồn tại!"

Thẩm Tuyển Ý nói: "Chị thật sự muốn biết?"

"A Ý, chị là chị em, em không chịu tin tưởng chị sao?" Thẩm Dao muốn nói lại thôi, cắn môi bỗng nhiên rớt nước mắt, một giọt một giọt tạo thành một chuỗi, dính ướt cổ áo.

Thẩm Tuyển Ý khom lưng, duỗi tay lau sạch nước mắt cho cô, thấp giọng nói: "Em không phải không tin chị, là chuyện tình quá mức dơ bẩn, chị không cần thiết phải biết."



"Chuyện này với chị có quan hệ sao?" Thẩm Dao hỏi Thẩm Tuyển Ý.

Thẩm Tuyển Ý nhất thời nói không nên lời, dừng một chút nói: "Chờ chị khỏe, em sẽ đem hết thảy nói cho chị nghe."

Thẩm Dao với Thẩm Tuyển Ý là chị em ruột, trong xương cốt có sự cố chấp giống nhau, tuy rằng ngày thường nhìn mềm mỏng, nhưng cố chấp lên vẫn là làm người chống đỡ không được, gắt gao mà bắt lấy tay cậu không buông.

Một bộ biểu tình không nói rõ ràng cũng đừng muốn chạy.

Thẩm Tuyển Ý còn có tâm giấu giếm, trước kia cậu nghĩ tới chuyện nói sự thật cho Thẩm Dao nghe, bởi vì một ngày nào đó cậu muốn cùng Thẩm Khai Vân ngọc nát đá tan, giấu không được Thẩm Dao, nhưng ngàn tính vạn tính, không nghĩ tới là dưới tình huống xấu nhất như vậy.

"Được." Thẩm Tuyển Ý nắm lấy tay cô, thấp giọng thở dài, nói: "Em nói cho chị, chiu không thể quá kϊƈɦ động, phải đáp ứng em."

Thẩm Dao gật đầu.

Thẩm Tuyển Ý nắm chặt tay, đem những sự tàn nhẫn, cho dù người có tâm lý mạnh mẽ cũng không thể tiếp thu từ từ kể ra, sự thống khổ của mẹ bị dày vò mười mấy năm, thí nghiệm thuốc trêи người ở Hoắc Thành cùng với thuốc cấm nguy hại tất cả nói một lần.

Thẩm Dao nghe xong, ngơ ngác mà nằm ở trêи giường, há miệng thở dốc lại phát không ra bất kỳ âm thanh nào.

Ở trong thế giới của cô, từ nhỏ ở nước ngoài lớn lên, tuy rằng không có gặp qua cha mẹ, nhưng bên người người chăm sóc cho cô rất tốt, về nước mẹ đẻ qua đời, nhưng cô và mẹ không có nhiều tình cảm, cũng không quá khổ sở.

Ở chỗ ba cô đã thấy ba yêu thương bà, rất tốt với bà, là một người ba dịu dàng, yêu thương con.

Tuy rằng em trai phản nghịch, nhưng rất tôn trọng cô, có đôi khi sẽ làm nũng với mình.

Chồng cô cũng rất tốt với cô, hiện tại còn sinh ra một đứa con, nhân sinh của cô tựa như là được tỉ mỉ tạo hình ra, không có nửa điểm sóng gió, nhân sinh bình tĩnh tốt đẹp cũng chỉ là mặt trái, thế nhưng đáng sợ, dơ bẩn như vậy!

"Không...... Không có khả năng." Thẩm Dao nói ra câu đầu tiên, là không dám tin.

Thẩm Tuyển Ý không yêu cầu Thẩm Dao sẽ lập tức tin tưởng những việc này, rốt cuộc tàn khốc làm người hoài nghi giả dối mới là bình thường, cậu nói: "Đây là sự thật mà chiu muốn biết đó."

"Vậy...... Em là muốn báo thù cho mẹ? Có thể có hiểu lầm hay không, ba yêu mẹ như vậy sao có thể làm ra chuyện như vậy? Nhất định là sai sót chỗ nào, A Ý, tra lại, tra lại được không?"

Thẩm Tuyển Ý nắm lấy tay cô, thấp giọng nói: "Chị, chuyện này với chị không quan hệ, nhưng Thẩm Khai Vân cần phải chết."

"Nhưng mà......" Thẩm Dao lo lắng nói: "Nhưng mà nếu thật sự giống như em nói vậy chẳng phải em rất nguy hiểm hay sao? Ba nắm quyền lớn như vậy, chuyện xử em không phải rất đơn giản sao!"

Thẩm Tuyển Ý không để bụng mà nói: "Em không sợ."

"A Ý!" Thẩm Dao vừa gấp vừa tức: "Em có phải từ lúc bắt đầu, đã không tính toán sống cho tốt hay không?! Mạng sống ở trong mắt em là cái gì, là công cục để trả thù ba hay sao?"

Thẩm Tuyển Ý bỗng chốc nhíu mày, giọng nóu lạnh đi một chút: "Mạng sống? Trước khi dạy em mạng sống là cái gì, đi hỏi Thẩm Khai Vân một chút mạng sống ở trong mắt ông ta là cái gì!"

Thẩm Dao biết tự mình nói sai, vội phải xin lỗi, lại thấy sắc mặt Thẩm Tuyển Ý hòa hoãn, nhấp nhấp môi nhỏ giọng xin lỗi: "Chị xin lỗi."

Thẩm Tuyển Ý nói: "Em vẫn luôn không muốn nói cho chị, là bởi vì tính cách của chị thiện lương, vô luận phát sinh chuyện gì đều sẽ không làm ảnh hưởng tới tư tưởng của chị."

"Vậy vì sao hiện tại lại nói cho chị nghe?"

"Em sợ chị bị Thẩm Khai Vân lợi dụng." Thẩm Tuyển Ý nói: "Lần này chị tới Yến Thành, là ông ta gọi điện thoại kêu chị tới phải không."

"Không phải, là......" Thẩm Dao giọng nói dừng lại, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, đột nhiên ngậm miệng lại, cố gắng đem lời nói nuốt xuống.

"Làm sao vậy?"

Thẩm Dao bỗng chốc buông ra tay, lắc đầu: "Không, không có gì."

Lần này về Yến Thành, là Tưởng Kỳ muốn mang cô trở về, nói là bởi vì hoàn cảnh chữa bệnh bên này tốt hơn, ở bên này cũng có người bên Thẩm gia qua chăm sóc, cũng đỡ anh ta luống cuống tay chân.

Ngày đó đi lên núi, tuy rằng là do cô đòi đi, nhưng cũng là do Tưởng Kỳ nhắc tới mẹ.

Anh ấy......

Thẩm Dao bỗng nhiên nhớ tới có một ngày Tưởng Kỳ đứng xuất thần trước ảnh gia đình, khi bị cô hỏi, anh ấy lời nói không rõ hỏi mình, "Nếu có một ngày em phát hiện anh lừa em, em có hận anh không?"

—— nếu, nếu anh lừa em thì sao? Em có thể hận anh hay không, không thể tha thứ cho anh sao?

—— đừng nghĩ nhiều, ạn chỉ là sợ về sau làm sai chuyện gì, em sẽ rời khỏi anh.

Thẩm Dao như rơi vào động băng, lập tức ngốc ra.

Tưởng Kỳ có phải...... Có phải căn bản là biết thân phận của mẹ hay không!

Lúc anh ấy tiếp cận mình, có phải cũng có mục đích riêng hay không, tình cảm của hai người, những ân ái đó? Có

phải tất cả đều là giả hay không!

Thẩm Dao cảm thấy toàn thân đều bị rút cạn sức lực, buông tay xuống nói: "Em trước...... Trước đi ra ngoài đi, để chị bình tĩnh một chút."

Thẩm Tuyển Ý không biết cô nghĩ tới cái gì, chỉ cho rằng cô nhất thời tiêu hóa không được, liền gật gật đầu nói: "Vậy nhé, em đi trước, về sau lại đến thăn chị."

Thẩm Dao không nghe thấy Thẩm Tuyển Ý nói gì, trong đầu ong ong vang lên, gần như làm cô hít thở không thông, ngón tay run run.

Thẩm Tuyển Ý đi tới cửa, nghe cô kêu một tiếng: "A Ý."

Thẩm Tuyển Ý quay đầu lại.

"Mẹ nhất định hy vọng em sống tốt." Cô ngừng lại, lại nói: "Giáo sư Phó cũng nhất định hy vọng em sống đàng hoàng, bảo vệ bản thân cho tốt."

Thẩm Tuyển Ý gật đầu: "Em biết."

**

Suốt một ngày, Phó Thanh Sơ cũng chưa nhận được hồi âm của Thẩm Tuyển Ý.

Phó Thanh Sơ lúc này mới phát hiện, mình căn bản không có cách liên hệ với bạn bè của cậu ấy, hỏi Chúc Xuyên, cậu ta nói không liên hệ với mình, còn thuận đường trêu chọc anh một chút, tìm chồng tìm nhà người khác đi.

Anh cảm thấy nhân gian bốc hơi.

Phó Chính Thanh thật ra có gửi cho một tin nhắn, hỏi anh có thể ra gặp mặt một lát hay không, anh liền xoá đi.

Kiều Nhạn đã tới một lần, nói bóng nói gió hỏi anh gần nhất có hẹn hò với ai không, hoặc là có xem mắt Alpha nào hay không, mang đến cho bà nhìn xem.

Phó Thanh Sơ trong lòng phiền muộn, không nói tiếp, Kiều Nhạn lầm bầm lầu bầu, nói nói bỗng nhiên lẩm bẩm: "Thẩm Tuyển Ý đứa nhỏ này được chưa, thời gian dài làm sao mà còn không có......"

Mặt Phó Thanh Sơ lạnh lùng: "Mẹ, vừa rồi mẹ nói cái gì?"

Kiều Nhạn vội nói: "Không, mẹ chưa nói cái gì."

"Thời gian dài như vậy." Phó Thanh Sơ lạnh như băng ngẩng đầu nhìn bà, thanh âm cũng ngạnh cộm người: "Mẹ với Thẩm Tuyển Ý quen biết khi nào?"

Trong lòng Kiều Nhạn giật mình một cái, xong đời.

"Không phải, con trai, con nghe mẹ giải thích." Kiều Nhạn có ý đồ đem tình huống xoay chuyển một chút, gian nan mà nhìn sắc mặt của anh, nói: "Kỳ thật mẹ với Thẩm Tuyển Ý cũng không thân, có một lần thằng bé đã cứu mẹ, mẹ biết thằng bé là học sinh của con, mẹ bảo đảm không nói dối!"

Đây là sự thật, chẳng qua chưa nói xong thôi.

Phó Thanh Sơ bình tĩnh nhìn mắt Kiều Nhạn, hỏi bà: "Giữa hai người có hiệp nghị gì? Mẹ giúp cậu ấy gạt con, hay là cậu ấy giúp mẹ gạt con?"

Tác giả có lời muốn nói: Xong đời, Thẩm cẩu phía trước còn chưa giải quyết, hậu viện lại nổi lửa, quỳ sầu riêng cũng không xong.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Giáo Sư, Muốn Thuốc Ức Chế Sao?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook