Giáo Sư, Muốn Thuốc Ức Chế Sao?
Chương 63
Hoang Xuyên Đại
22/07/2021
Trong lòng Kiều Nhạn lộp bộp.
"Thanh Sơ, con nghe mẹ giải thích, sự việc không phải như con nghĩ đâu."
Phó Thanh Sơ gật đầu, bình tĩnh mà nhìn mắt bà, nói: "Được, con không nghĩ oan cho mẹ, cũng không nghĩ oan cho cậu ta, con hỏi mẹ, cậu ta có biết con là Omega không."
Kiều Nhạn nắm chặt tay, cảm giác trong lòng bàn tay ướt đẫm, gian nan gật đầu.
Phó Thanh Sơ ngẩng đầu lên, cười khẽ: "Sớm biết rằng con là Omega, lại còn ở trước mặt con làm bộ một mực không biết, nhìn con liều mạng chống cự kỳ phát tình, các người."
Kiều Nhạn ngập ngừng: "Không phải, Thanh Sơ con nghe mẹ giải thích, mẹ biết chuyện này là mẹ làm không đúng, nhưng mẹ cũng là vì...... Có thể sống cũng tốt hơn, mẹ biết ba con ông ấy tạo ảnh hưởng cho con, con không tiếp thu được thân phận Omega của mình, nhưng mà, nếu dùng thuốc cấm con sẽ chết."
"Cậu ta nếu đã biết con là Omega, khẳng định cũng phải hỏi trước vì cái gì bài xích......" Giọng nói của Phó Thanh Sơ dừng lại, nhớ tới phản ứng ngày đó Thẩm Tuyển Ý vừa thấy Phó Chính Thanh.
Thẩm Tuyển Ý trước tiên liền quay đầu lại, hỏi mình có ổn không.
Thẩm Tuyển Ý biết, cậu ta đều biết!
Phó Thanh Sơ nắm chặt tay, trêи mu bàn tay xuất hiện gân xanh, xem ra đang liều mạng nhẫn nại.
Anh vẫn luôn cho rằng mình che giấu rất tốt, kỳ thật Thẩm Tuyển Ý vẫn luôn biết mình là Omega, thậm chí biết Phó Chính Thanh! Anh liều mạng suy nghĩ muốn che giấu, kỳ thật đã toàn bộ bại lộ dưới ánh mặt trời.
Người khác đều đã biết, chỉ có chính anh giống như kẻ ngốc cho rằng mình che giấu rất tốt.
"Con đem chuyện này nói cho mẹ, không phải hy vọng mẹ đem nó nói cho người khác, dùng nó để tiếp cận con." Phó Thanh Sơ duỗi tay, xoa nhẹ giữa trán, cười trào phúng một cái, trước sau không nói gì.
Kiều Nhạn không dám nói lời nào, thấy sắc mặt của Phó Thanh Sơ càng ngày càng khó coi, mấy ngày nay cả người đều gầy đi một vòng, sắc mặt tiều tụy tái nhợt, Thẩm Tuyển Ý cũng không biết đi đâu rồi.
Phó Thanh Sơ là người kiêu ngạo như vậy, bí mật che giấu nhiều năm như vậy, kỳ thật đã sớm nằm xoài trêи mắt người khác, không nói cậu ta, cho dù là chính mình cũng nhất định không tiếp thu được.
Chuyện này là do bà làm không thoả đáng, lúc ấy bà cũng không có biện pháp, dùng thuốc cấm sẽ không còn đường rút lui.
Kiều Nhạn thật cẩn thận mở miệng thử thăm dò: "Thanh Sơ, mẹ biết chuyện này là do mẹ làm không đúng, mẹ không nên gạt con, nhưng mà mẹ thật sự không thể để con dùng thuốc cấm, nếu con chết, mẹ phải làm sao bây giờ?"
Phó Thanh Sơ suy sụp mà đem mặt chôn ở trong lòng bàn tay, nhớ tới bộ dáng Thẩm Tuyển Ý ở trước mặt La Phỉ nói mình là Beta, nhớ tới bộ dáng cậu ta bởi vì tự tiện đánh dấu mình thản nhiên nhận sai.
Phó Thanh Sơ lại nghĩ tới Thẩm Tuyển Ý liên tục cự tuyệt không cho anh đi tiếp, nhớ tới điện thoại bị tắt máy, sau đó đều không có xuất hiện.
Mình phải nghĩ lại.
Phó Thanh Sơ đứng lên, "Con đi ra ngoài một chuyến."
"Con đi đâu vậy?" Kiều Nhạn cũng vội đứng lên, tình trạng Phó Thanh Sơ không tốt, lỡ như xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ, vội nói: "Mẹ đưa con đi."
"Không cần."
**
Phó Thanh Sơ lái xe, lang thang không có mục tiêu mà chạy trêи đường, bỗng nhiên thấy một quán bar, xa hoa truỵ lạc thoạt nhìn thực loạn, bên ngoài có mấy đôi cả trai lẫn gái dựa vào tường hôn môi.
Hai mắt Phó Thanh Sơ nhìn chăm chú, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một ít hồi ức xa xăm.
Phó Thanh Sơ xuống xe, lập tức đi vào quán bar hỗn loạn, lọt vào tai là một trận đinh tai nhức óc, không biết loại nhạc gì, từng tiếng đập vào màng tai chạy lên não.
Trong không khí tràn đầy mùi thuốc lá và rượu, trêи sàn nhảy có một có thiếu niên thân hình tinh tế mềm mại đang nhảy, mang theo từng đợt tiếng động ồn ào, kêu cởi quần áo mà nhảy.
Thiếu niên đó liền cởi áo cùng quần, chỉ chừa lại một cái quần đùi ngắn ngủn õng ẹo tạo dáng, đem hết toàn lực ra xu nịnh.
Thanh niên ở quầy bar đánh giá liếc mắt nhìn anh, khóe miệng gợi lên một chút trào phúng, cười nói: "Này, đi nhầm nơi phải không."
"Nơi này không phải làm kinh doanh sao?" Phó Thanh Sơ ngước mắt, cũng cười nhẹ, ngón tay cởi nút áo, nói câu trào phúng: "Hay là cảm thấy tôi chơi không được?"
"Không không có, nơi uống rượu làm sao có thể đuổi khách đi, ngài là tìm bàn đơn, hay là bàn ghép?"
"Bàn đơn." Phó Thanh Sơ nhìn lướt qua menu trêи quầy bar rượu, bị giọng hát của người trêи đài ồn ào đến đau đầu, cũng không hề xem, thuận miệng nói: "Tùy ý cậu đi."
Phó Thanh Sơ tìm cái bàn ngồi xuống, cách sân khấu không xa không gần, vị trí cũng không phải rất tốt, có một bồn cây rất lớn che quang cảnh ở phía trước.
Phục vụ rất mau đã đưa rượu tới, cảm thấy anh không để ý, để loạn một đống đồ vật trêи bàn.
Phó Thanh Sơ cũng không thèm để ý, vẫy vẫy tay để phục vụ đi.
Phó Thanh Sơ kỳ thật căn bản không phải vì tới uống rượu, chỉ là muốn tìm chuyện làm để bình tĩnh một chút, anh không thể nói Kiều Nhạn, những cái đó suy xét là vì tốt cho anh, cũng không thể đi nói Thẩm Tuyển Ý vì cái gì đột nhiên tách ra.
Quán bar gợi lên khoảng thời gian năm đó anh phóng túng, làm anh bỗng nhiên thấy bực bội, không biết nhiều năm qua anh che dấu giới tính thứ hai có ý nghĩa gì.
Mười mấy năm này, tựa như là đi một vòng lớn, vẫn là về tới điểm ban đầu.
Phó Thanh Sơ có chút phiền lòng, nhìn rượu đầy bàn, rượu màu hồng trắng hàng trong nước nhập khẩu lung tung đều mang lên đây, cầm lên một chai đổ tràn đầy một ly, ngửa đầu uống.
Chất rượu này không tốt.
Lúc chảy vào yết hầu nóng cháy khó chịu, anh ho nhẹ, rũ mắt thấy cái ly không trong tay, lại nhìn sợi tơ hồng ở cổ tay, mỏi mệt nhắm mắt lại.
Chất rượu không tốt, nhưng là không phải không uống được, hơn nữa anh đã nhiều năm không uống rượu, dạ dày có điểm không khoẻ.
"Ai da, chú, một mình sao."
Một giọng nói cà lơ phất phơ vang lên ở bên tai, mộ thiếu niên đứng ở trước mặt ann, không biết mặc cái gì, vừa thấy liền biết là loại người nào.
Mặt mày Phó Thanh Sơ hơi lạnh, "Không ghép bàn."
Cậu ta trực tiếp ngồi xuống, như quen biết cười rộ lên: "Đừng nha, loại người như chú tới nơi này chơi, còn không phải là tìm việc vui sao? Tôi có thể chơi với chú, chơi không?"
Nói, bàn tay của cậu ta đã để trêи tay Phó Thanh Sơ, làm bộ muốn đem anh kéo vào trong lòng ngực.
Cách đó không xa có tiếng cười vang lên, Phó Thanh Sơ ngẩng đầu nhìn, thấy cả trai lẫn gái nhìn về hướng bọn cười vang, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
Mặt mày Phó Thanh Sơ bất biến, lạnh như băng mà nói, "Buông ra."
"Rụt rè cái gì, tới loại địa phương này cũng đừng giả thanh cao, câu nói kia nói như thế nào, quần áo ăn mặc càng kín mít, cởi quần áo càng ɖâʍ." Thiếu niên để sát vào anh, bỗng nhiên cười rộ lên, "Ai da, là Omega, tôi nói mùi tin tức tố, thật thơm."
"Tôi nói một lần cuối cùng, cậu đánh không lại tôi." Phó Thanh Sơ nhìn ngón tay để trêи cổ tay, lại ngước mắt, mặt mày lạnh lẽo nhìn đôi mắt cậu ta, gằn từng chữ một mà nói: "Buông tay."
Thiếu niên ở tuổi dậy thì không chịu nổi châm chọc, lại vừa mới phân hoá thành Alpha, cảm thấy chính mình đứng ở trêи cao, vừa nghe cái này liền chuẩn bị phóng thích tin tức tố tới chèn ép, bị Phó Thanh Sơ nắm lấy tay, bỗng chốc đứng dậy, lưu loát ném xuống đất.
"A!!" Thiếu niên nằm trêи mặt đất nhe răng nhếch miệng, luống cuống tay chân mà bò dậy, phút cuối cùng không quên buông lời hung ác: "Chờ đó cho tôi."
Phó Thanh Sơ có chút say, trong đầu có hơi hồ đồ, hơn nữa trong lòng bực bội, ngày thường loại này đuổi đi là xong, anh thế nhưng còn trả lời: "Phó Thanh Sơ, chờ."
Phó Thanh Sơ vừa nói xong, liền có hơi hoảng hốt, tựa như về tới mười ba năm trước, anh cũng đánh nhau, cũng kiêu ngạo làm cho bọn họ cứ việc tới tìm mình.
Hoảng hốt xong, Phó Thanh Sơ lại bỗng nhiên bắt đầu nghĩ, Thẩm Tuyển Ý cũng cà lơ phất phơ như vậy, nhưng cậu ta từ trước nay không cần dùng tin tức tố áp người, ngoài anh ra, cũng không đùa giỡn người khác.
Thẩm Tuyển Ý vẫn luôn thẳng thắn với mình, cho nên chuyện gì mẹ cũng đều chịu nói, cậu ta...... che giấu một ít việc, hẳn cũng là vì không muốn làm anh tổn thương.
Phó Thanh Sơ chợt nhớ tới, Thẩm Tuyển Ý cố ý vô tình ở trước mặt mình nói hươu nói vượn về Omega, còn ở trong phòng xem phim phóng sự nhạt nhẽo.
Thẩm Tuyển Ý thật cẩn thận, phỏng chừng là sợ kϊƈɦ thích đến anh, trái tim Phó Thanh Sơ hơi đau, cảm thấy khó chịu, nhìn di động trêи bàn không ngừng vang lên, cầm lên nhận điện thoại.
"Mẹ, con không có việc gì, không trách hai người." Phó Thanh Sơ hít một hơi thật sâu, đem mặt chôn ở trong lòng bàn tay, thấp giọng nói: "Cũng không trách Thẩm Tuyển Ý. Buổi tối nói, thực xin lỗi."
"Nếu tiếp nhận Thẩm Tuyển Ý đánh dấu tạm thời rồi, con sẽ không lại dùng thuốc." Phó Thanh Sơ dừng một chút, nghe Kiều Nhạn nói cái gì, lại "Dạ" một tiếng, nói: "Con biết."
Cúp điện thoại, Phó Thanh Sơ lại nhìn màn hình di động im ắng, nắm chặt ly rượu xuất thần.
Thẩm Tuyển Ý đánh dấu mình, vì cái gì lại không cần mình.
Phó Thanh Sơ rũ mắt, một ly tiếp một ly đưa rượu vào trong miệng, non nửa bàn bình rượu nhanh chóng toàn vỏ không, thật sự cảm thấy choáng váng đầu, một cái hai cái bóng chồng bắt đầu loạn lên.
Phó Thanh Sơ nhéo cái trán, một tay để ở trêи thái dương nhắm mắt dưỡng thần, nhưng âm thanh trêи sàn nhảy quá ồn ào, làm anh tâm phiền ý loạn, cồn bắt đầu phát huy hiệu lực, làm anh cảm thấy nóng.
Một lát sau, tuyến thể sau cổ cũng bắt đầu nóng lên, tay Phó Thanh Sơ sờ soạng một chút, sưng to nóng lên, khả năng muốn phát tình.
Lúc ở Hoắc Thành, hai người liều chết dây dưa ba ngày mới khó khăn lắm đem kỳ phát tình đè xuống, không nghĩ tới cách nửa tháng lại lại lần nữa gặp phải kỳ phát tình.
Thẩm Tuyển Ý rốt cuộc có nghĩ tới hay không, nếu mình thật sự không thích cậu ta, vì cái gì sẽ ngầm đồng ý cậu ta đánh dấu, nguyện ý cùng cậu ta ở trêи giường ba ngày.
Khô nóng từ trái tim tràn ra, Phó Thanh Sơ thấp giọng "Ưm" một tiếng, dùng sức thở hổn hển mấy hơi, bỗng nhiên ngửi được một mùi tin tức tố rất nặng bao trùm lấy mình.
Phó Thanh Sơ bỗng chốc mở mắt ra, phát hiện thiếu niên vừa rồi bị mình đánh đã quay lại, lần này cậu ta không có sợ hãi mà đứng cách anh nửa mét, tận tình mà phóng thích tin tức tố.
"Ai da, phát tình rồi." Thiếu niên cong khóe miệng cười nhạo, "Tôi nói rất đúng đi, mặt ngoài càng cấm ɖu͙ƈ, cởi quần áo càng là kẻ ɖâʍ đãng, chú à đã phát ɖâʍ như vậy, ở quán bar liền phát tình, muốn cho nhiều người tới cùng nhau thỏa mãn sao."
Phó Thanh Sơ cau mày, chống tay đứng lên, lại bởi vì tin tức tố ảnh hưởng làm cho cơ thể lung lay, có chút không xong.
"Ai da, gấp không chờ nổi như vậy sao a ha ha ha." Thiếu niên quay lại cười với phía sau, "Anh em mau xem, ha ha ha ha hôm nay tao phải chơi cái loại này...... A!"
Cậu ta còn chưa dứt lời, liền cảm giác trêи mặt ăn một quyền thật mạnh, mặt bị đánh nghiêng qua một bên, quay đầu lại bị ăn thêm một cú.
Hai quyền này trực tiếp đem cậu ta cùng thiếu niên ở phía sau bị đánh đến ngu, Phó Thanh Sơ chịu đựng kỳ phát tình làm cho không khoẻ, hơi lảo đảo mà đi đến hai người trước mặt, "Tôi vào kỳ phát tình, vẫn có thể cho các người bị ăn hai cú."
"Tôi thấy ông...... A!!"
Phó Thanh Sơ bẻ một bàn tay quặp ra sau lưng, xoay người một chân đá một thiếu niên đang chạy lại đây, lúc cậu ta né đi muốn xách chai rượu đánh anh, Phó Thanh Sơ lại so với cậu ta càng nhanh hơn sờ soạng một chai rượu bang một tiếng đánh vào mép bàn, xách theo chai rượu bể kề trêи cổ cậu ta.
"Cậu quá chậm." Phó Thanh Sơ nhàn nhạt nói.
"Chú đừng...... Đừng xúc động." Thiếu niên nhìn chai rượu, bởi vì sợ hãi, tin tức tố phóng ra bên ngoài càng nghiêm trọng, thẳng tắp vọt vào chóp mũi Phó Thanh Sơ chóp mũi, ngón tay run lên.
Thiếu niên tìm đúng cơ hội, thừa dịp Phó Thanh Sơ đang run, đột nhiên tránh thoát, một tên khác nhào tới liền đẩy đầu Phó Thanh Sơ nghiêng lại đây!
Lúc chai rượu cách cái trán còn nửa tấc, tay bỗng nhiên bị người khác nắm lấy, mạnh mẽ bị khống chế ở giữa không trung.
Phó Thanh Sơ uống quá nhiều, lại bởi vì kỳ phát tình, mắt có chút không rõ lắm, chỉ nhìn thấy cái tay kia kinh lạc rõ ràng, xương ngón tay thon dài.
Thật giống Thẩm Tuyển Ý, Phó Thanh Sơ lung tung rối loạn nghĩ.
"Trình độ như này còn học người đánh nhau." Thẩm Tuyển Ý cười lạnh một tiếng, nắm tay tên kia không buông, một cái tay khác rút chai rượu hướng về phía trêи đầu tên kia hung hăng đập qua, thiếu niên đột nhiên nhắm mắt lại.
Đau đớn trong dự cảm không có truyền đến, thiếu niên cẩn thận mà mở mắt ra, thấy người đàn ông trước mặt lạnh lùng mà châm biếm: "Ngu ngốc, cút."
Hai thiếu niên vừa thấy có người giúp đỡ tới, vội chạy không ngừng, Thẩm Tuyển Ý cười lạnh, ném xuống cái chai trong tay, vừa quay đầu lại đã bị hoảng sợ.
Phó Thanh Sơ nghiêng ngả sắp té, tay mắt lanh lẹ duỗi tay kéo anh ôm vào trong lòng ngực, trầm giọng nói: "Anh đi uống rượu thì tới chỗ Quân Nhiên không tốt sao, lại tới nơi loạn như vậy! Nếu tôi không chạy kịp tới thì anh làm sao bây giờ?!"
Vừa rồi Thẩm Tuyển Ý vừa chạy tới nơi này, liền nhìn thấy Phó Thanh Sơ túm một người, trong tay xách theo cái chai rượu đế, ngay sau đó bỗng nhiên thoát lực, bị một người đón đầu đập chai rượu, hồn cậu đều bị dọa rớt một nửa.
"Anh vì cái gì không nhận điện thoại của tôi?" Thẩm Tuyển Ý ôm Phó Thanh Sơ nằm trêи trêи sô pha, phục vụ đang ở bên chân bọn họ thu dọn, đầu Thẩm Tuyển Ý cũng chưa nâng, lại thấp giọng hỏi Phó Thanh Sơ: "Có phải giận tôi hay không? Tôi ở Yến Thành có chút việc, di động hỏng rồi, vừa rảnh lập tức liền gọi điện thoại cho anh, đừng nóng giận được không?"
Phó Thanh Sơ mở mấy cái nút ở cổ áo, lộ ra tảng lớn khuôn ngực trắng nõn, chiếu quán bar ngũ thải tân phân ánh đèn.
Thẩm Tuyển Ý rút tay đang ôm Phó Thanh Sơ ra, muốn thay anh gỡ nút áo, bỗng nhiên bị anh bắt được tay túm trở về, phát ra một tiếng thở nhẹ nhàng, giống như tiếng mèo.
"Đừng nhúc nhích, tôi giúp anh gỡ nút áo." Thẩm Tuyển Ý ôm anh mới yên tâm lại, dỡ xuống khẩn trương lúc này mới đột nhiên từ trong không khí ngửi được mùi tin tức tố của Phó Thanh Sơ, lại đột nhiên nhắc tới: "Anh tới kỳ phát tình!"
Phó Thanh Sơ bị giọng nói này làm ồn ào mà tỉnh lại, hốt hoảng túm tay Thẩm Tuyển Ý cọ cọ, thấp giọng kêu một tiếng Thẩm Tuyển Ý.
Tin tức tố từng luồng bay ra bên ngoài, như là tơ nhện trói buộc trái tim Thẩm Tuyển Ý, buộc càng chặt.
Lần phát tình này không mãnh liệt, ý thức không rõ như vậy phỏng chừng là bởi vì uống quá nhiều rượu, Thẩm Tuyển Ý cũng không quá lo lắng, cười khẽ để sát vào môi Phó Thanh Sơ nhẹ nhàng hôn một cái.
"Giáo sư Phó, muốn tôi sao?" Thẩm Tuyển Ý nhéo cằm Phó Thanh Sơ, cố ý chơi xấu hỏi: "Hay là muốn thuốc ức chế?"
Tiếng nói vừa dứt, người trong ngực đột nhiên cương một chút, túm lấy tay Thẩm Tuyển Ý chặt hơn, kiệt sức mà mở mắt ra nhìn cậu, gian nan mà nói: "Không, không cần thuốc ức chế."
Thẩm Tuyển Ý trong lòng chấn động, tim đập nhanh kịch liệt làm cậu cảm thấy trái tim sắp bị đâm nát, đột nhiên túm chặt tay Phó Thanh Sơ cưỡng ép anh mở to mắt, trầm giọng hỏi: "Anh vừa mới nói cái gì!"
Phó Thanh Sơ rũ mắt xuống.
Thẩm Tuyển Ý bị những lời vừa rồi làm cho choáng váng, quán bar lộn xộn tiếng nhạc tựa như lập tức an tĩnh lại, não cậu cũng chỉ nghe được tiếng nói hơi khàn khàn.
Anh vừa rồi, nói cái gì!
Thẩm Tuyển Ý phát hiện tay mình thế nhưng đang run, dùng sức mà nắm chặt một chút, mới run rẩy nói: "Giáo sư, nói rõ ràng."
"Không cần thuốc ức chế."
Tác giả có lời muốn nói: Kế tiếp đều là đường! Ta dùng tiết tháo bảo đảm!
"Thanh Sơ, con nghe mẹ giải thích, sự việc không phải như con nghĩ đâu."
Phó Thanh Sơ gật đầu, bình tĩnh mà nhìn mắt bà, nói: "Được, con không nghĩ oan cho mẹ, cũng không nghĩ oan cho cậu ta, con hỏi mẹ, cậu ta có biết con là Omega không."
Kiều Nhạn nắm chặt tay, cảm giác trong lòng bàn tay ướt đẫm, gian nan gật đầu.
Phó Thanh Sơ ngẩng đầu lên, cười khẽ: "Sớm biết rằng con là Omega, lại còn ở trước mặt con làm bộ một mực không biết, nhìn con liều mạng chống cự kỳ phát tình, các người."
Kiều Nhạn ngập ngừng: "Không phải, Thanh Sơ con nghe mẹ giải thích, mẹ biết chuyện này là mẹ làm không đúng, nhưng mẹ cũng là vì...... Có thể sống cũng tốt hơn, mẹ biết ba con ông ấy tạo ảnh hưởng cho con, con không tiếp thu được thân phận Omega của mình, nhưng mà, nếu dùng thuốc cấm con sẽ chết."
"Cậu ta nếu đã biết con là Omega, khẳng định cũng phải hỏi trước vì cái gì bài xích......" Giọng nói của Phó Thanh Sơ dừng lại, nhớ tới phản ứng ngày đó Thẩm Tuyển Ý vừa thấy Phó Chính Thanh.
Thẩm Tuyển Ý trước tiên liền quay đầu lại, hỏi mình có ổn không.
Thẩm Tuyển Ý biết, cậu ta đều biết!
Phó Thanh Sơ nắm chặt tay, trêи mu bàn tay xuất hiện gân xanh, xem ra đang liều mạng nhẫn nại.
Anh vẫn luôn cho rằng mình che giấu rất tốt, kỳ thật Thẩm Tuyển Ý vẫn luôn biết mình là Omega, thậm chí biết Phó Chính Thanh! Anh liều mạng suy nghĩ muốn che giấu, kỳ thật đã toàn bộ bại lộ dưới ánh mặt trời.
Người khác đều đã biết, chỉ có chính anh giống như kẻ ngốc cho rằng mình che giấu rất tốt.
"Con đem chuyện này nói cho mẹ, không phải hy vọng mẹ đem nó nói cho người khác, dùng nó để tiếp cận con." Phó Thanh Sơ duỗi tay, xoa nhẹ giữa trán, cười trào phúng một cái, trước sau không nói gì.
Kiều Nhạn không dám nói lời nào, thấy sắc mặt của Phó Thanh Sơ càng ngày càng khó coi, mấy ngày nay cả người đều gầy đi một vòng, sắc mặt tiều tụy tái nhợt, Thẩm Tuyển Ý cũng không biết đi đâu rồi.
Phó Thanh Sơ là người kiêu ngạo như vậy, bí mật che giấu nhiều năm như vậy, kỳ thật đã sớm nằm xoài trêи mắt người khác, không nói cậu ta, cho dù là chính mình cũng nhất định không tiếp thu được.
Chuyện này là do bà làm không thoả đáng, lúc ấy bà cũng không có biện pháp, dùng thuốc cấm sẽ không còn đường rút lui.
Kiều Nhạn thật cẩn thận mở miệng thử thăm dò: "Thanh Sơ, mẹ biết chuyện này là do mẹ làm không đúng, mẹ không nên gạt con, nhưng mà mẹ thật sự không thể để con dùng thuốc cấm, nếu con chết, mẹ phải làm sao bây giờ?"
Phó Thanh Sơ suy sụp mà đem mặt chôn ở trong lòng bàn tay, nhớ tới bộ dáng Thẩm Tuyển Ý ở trước mặt La Phỉ nói mình là Beta, nhớ tới bộ dáng cậu ta bởi vì tự tiện đánh dấu mình thản nhiên nhận sai.
Phó Thanh Sơ lại nghĩ tới Thẩm Tuyển Ý liên tục cự tuyệt không cho anh đi tiếp, nhớ tới điện thoại bị tắt máy, sau đó đều không có xuất hiện.
Mình phải nghĩ lại.
Phó Thanh Sơ đứng lên, "Con đi ra ngoài một chuyến."
"Con đi đâu vậy?" Kiều Nhạn cũng vội đứng lên, tình trạng Phó Thanh Sơ không tốt, lỡ như xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ, vội nói: "Mẹ đưa con đi."
"Không cần."
**
Phó Thanh Sơ lái xe, lang thang không có mục tiêu mà chạy trêи đường, bỗng nhiên thấy một quán bar, xa hoa truỵ lạc thoạt nhìn thực loạn, bên ngoài có mấy đôi cả trai lẫn gái dựa vào tường hôn môi.
Hai mắt Phó Thanh Sơ nhìn chăm chú, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một ít hồi ức xa xăm.
Phó Thanh Sơ xuống xe, lập tức đi vào quán bar hỗn loạn, lọt vào tai là một trận đinh tai nhức óc, không biết loại nhạc gì, từng tiếng đập vào màng tai chạy lên não.
Trong không khí tràn đầy mùi thuốc lá và rượu, trêи sàn nhảy có một có thiếu niên thân hình tinh tế mềm mại đang nhảy, mang theo từng đợt tiếng động ồn ào, kêu cởi quần áo mà nhảy.
Thiếu niên đó liền cởi áo cùng quần, chỉ chừa lại một cái quần đùi ngắn ngủn õng ẹo tạo dáng, đem hết toàn lực ra xu nịnh.
Thanh niên ở quầy bar đánh giá liếc mắt nhìn anh, khóe miệng gợi lên một chút trào phúng, cười nói: "Này, đi nhầm nơi phải không."
"Nơi này không phải làm kinh doanh sao?" Phó Thanh Sơ ngước mắt, cũng cười nhẹ, ngón tay cởi nút áo, nói câu trào phúng: "Hay là cảm thấy tôi chơi không được?"
"Không không có, nơi uống rượu làm sao có thể đuổi khách đi, ngài là tìm bàn đơn, hay là bàn ghép?"
"Bàn đơn." Phó Thanh Sơ nhìn lướt qua menu trêи quầy bar rượu, bị giọng hát của người trêи đài ồn ào đến đau đầu, cũng không hề xem, thuận miệng nói: "Tùy ý cậu đi."
Phó Thanh Sơ tìm cái bàn ngồi xuống, cách sân khấu không xa không gần, vị trí cũng không phải rất tốt, có một bồn cây rất lớn che quang cảnh ở phía trước.
Phục vụ rất mau đã đưa rượu tới, cảm thấy anh không để ý, để loạn một đống đồ vật trêи bàn.
Phó Thanh Sơ cũng không thèm để ý, vẫy vẫy tay để phục vụ đi.
Phó Thanh Sơ kỳ thật căn bản không phải vì tới uống rượu, chỉ là muốn tìm chuyện làm để bình tĩnh một chút, anh không thể nói Kiều Nhạn, những cái đó suy xét là vì tốt cho anh, cũng không thể đi nói Thẩm Tuyển Ý vì cái gì đột nhiên tách ra.
Quán bar gợi lên khoảng thời gian năm đó anh phóng túng, làm anh bỗng nhiên thấy bực bội, không biết nhiều năm qua anh che dấu giới tính thứ hai có ý nghĩa gì.
Mười mấy năm này, tựa như là đi một vòng lớn, vẫn là về tới điểm ban đầu.
Phó Thanh Sơ có chút phiền lòng, nhìn rượu đầy bàn, rượu màu hồng trắng hàng trong nước nhập khẩu lung tung đều mang lên đây, cầm lên một chai đổ tràn đầy một ly, ngửa đầu uống.
Chất rượu này không tốt.
Lúc chảy vào yết hầu nóng cháy khó chịu, anh ho nhẹ, rũ mắt thấy cái ly không trong tay, lại nhìn sợi tơ hồng ở cổ tay, mỏi mệt nhắm mắt lại.
Chất rượu không tốt, nhưng là không phải không uống được, hơn nữa anh đã nhiều năm không uống rượu, dạ dày có điểm không khoẻ.
"Ai da, chú, một mình sao."
Một giọng nói cà lơ phất phơ vang lên ở bên tai, mộ thiếu niên đứng ở trước mặt ann, không biết mặc cái gì, vừa thấy liền biết là loại người nào.
Mặt mày Phó Thanh Sơ hơi lạnh, "Không ghép bàn."
Cậu ta trực tiếp ngồi xuống, như quen biết cười rộ lên: "Đừng nha, loại người như chú tới nơi này chơi, còn không phải là tìm việc vui sao? Tôi có thể chơi với chú, chơi không?"
Nói, bàn tay của cậu ta đã để trêи tay Phó Thanh Sơ, làm bộ muốn đem anh kéo vào trong lòng ngực.
Cách đó không xa có tiếng cười vang lên, Phó Thanh Sơ ngẩng đầu nhìn, thấy cả trai lẫn gái nhìn về hướng bọn cười vang, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
Mặt mày Phó Thanh Sơ bất biến, lạnh như băng mà nói, "Buông ra."
"Rụt rè cái gì, tới loại địa phương này cũng đừng giả thanh cao, câu nói kia nói như thế nào, quần áo ăn mặc càng kín mít, cởi quần áo càng ɖâʍ." Thiếu niên để sát vào anh, bỗng nhiên cười rộ lên, "Ai da, là Omega, tôi nói mùi tin tức tố, thật thơm."
"Tôi nói một lần cuối cùng, cậu đánh không lại tôi." Phó Thanh Sơ nhìn ngón tay để trêи cổ tay, lại ngước mắt, mặt mày lạnh lẽo nhìn đôi mắt cậu ta, gằn từng chữ một mà nói: "Buông tay."
Thiếu niên ở tuổi dậy thì không chịu nổi châm chọc, lại vừa mới phân hoá thành Alpha, cảm thấy chính mình đứng ở trêи cao, vừa nghe cái này liền chuẩn bị phóng thích tin tức tố tới chèn ép, bị Phó Thanh Sơ nắm lấy tay, bỗng chốc đứng dậy, lưu loát ném xuống đất.
"A!!" Thiếu niên nằm trêи mặt đất nhe răng nhếch miệng, luống cuống tay chân mà bò dậy, phút cuối cùng không quên buông lời hung ác: "Chờ đó cho tôi."
Phó Thanh Sơ có chút say, trong đầu có hơi hồ đồ, hơn nữa trong lòng bực bội, ngày thường loại này đuổi đi là xong, anh thế nhưng còn trả lời: "Phó Thanh Sơ, chờ."
Phó Thanh Sơ vừa nói xong, liền có hơi hoảng hốt, tựa như về tới mười ba năm trước, anh cũng đánh nhau, cũng kiêu ngạo làm cho bọn họ cứ việc tới tìm mình.
Hoảng hốt xong, Phó Thanh Sơ lại bỗng nhiên bắt đầu nghĩ, Thẩm Tuyển Ý cũng cà lơ phất phơ như vậy, nhưng cậu ta từ trước nay không cần dùng tin tức tố áp người, ngoài anh ra, cũng không đùa giỡn người khác.
Thẩm Tuyển Ý vẫn luôn thẳng thắn với mình, cho nên chuyện gì mẹ cũng đều chịu nói, cậu ta...... che giấu một ít việc, hẳn cũng là vì không muốn làm anh tổn thương.
Phó Thanh Sơ chợt nhớ tới, Thẩm Tuyển Ý cố ý vô tình ở trước mặt mình nói hươu nói vượn về Omega, còn ở trong phòng xem phim phóng sự nhạt nhẽo.
Thẩm Tuyển Ý thật cẩn thận, phỏng chừng là sợ kϊƈɦ thích đến anh, trái tim Phó Thanh Sơ hơi đau, cảm thấy khó chịu, nhìn di động trêи bàn không ngừng vang lên, cầm lên nhận điện thoại.
"Mẹ, con không có việc gì, không trách hai người." Phó Thanh Sơ hít một hơi thật sâu, đem mặt chôn ở trong lòng bàn tay, thấp giọng nói: "Cũng không trách Thẩm Tuyển Ý. Buổi tối nói, thực xin lỗi."
"Nếu tiếp nhận Thẩm Tuyển Ý đánh dấu tạm thời rồi, con sẽ không lại dùng thuốc." Phó Thanh Sơ dừng một chút, nghe Kiều Nhạn nói cái gì, lại "Dạ" một tiếng, nói: "Con biết."
Cúp điện thoại, Phó Thanh Sơ lại nhìn màn hình di động im ắng, nắm chặt ly rượu xuất thần.
Thẩm Tuyển Ý đánh dấu mình, vì cái gì lại không cần mình.
Phó Thanh Sơ rũ mắt, một ly tiếp một ly đưa rượu vào trong miệng, non nửa bàn bình rượu nhanh chóng toàn vỏ không, thật sự cảm thấy choáng váng đầu, một cái hai cái bóng chồng bắt đầu loạn lên.
Phó Thanh Sơ nhéo cái trán, một tay để ở trêи thái dương nhắm mắt dưỡng thần, nhưng âm thanh trêи sàn nhảy quá ồn ào, làm anh tâm phiền ý loạn, cồn bắt đầu phát huy hiệu lực, làm anh cảm thấy nóng.
Một lát sau, tuyến thể sau cổ cũng bắt đầu nóng lên, tay Phó Thanh Sơ sờ soạng một chút, sưng to nóng lên, khả năng muốn phát tình.
Lúc ở Hoắc Thành, hai người liều chết dây dưa ba ngày mới khó khăn lắm đem kỳ phát tình đè xuống, không nghĩ tới cách nửa tháng lại lại lần nữa gặp phải kỳ phát tình.
Thẩm Tuyển Ý rốt cuộc có nghĩ tới hay không, nếu mình thật sự không thích cậu ta, vì cái gì sẽ ngầm đồng ý cậu ta đánh dấu, nguyện ý cùng cậu ta ở trêи giường ba ngày.
Khô nóng từ trái tim tràn ra, Phó Thanh Sơ thấp giọng "Ưm" một tiếng, dùng sức thở hổn hển mấy hơi, bỗng nhiên ngửi được một mùi tin tức tố rất nặng bao trùm lấy mình.
Phó Thanh Sơ bỗng chốc mở mắt ra, phát hiện thiếu niên vừa rồi bị mình đánh đã quay lại, lần này cậu ta không có sợ hãi mà đứng cách anh nửa mét, tận tình mà phóng thích tin tức tố.
"Ai da, phát tình rồi." Thiếu niên cong khóe miệng cười nhạo, "Tôi nói rất đúng đi, mặt ngoài càng cấm ɖu͙ƈ, cởi quần áo càng là kẻ ɖâʍ đãng, chú à đã phát ɖâʍ như vậy, ở quán bar liền phát tình, muốn cho nhiều người tới cùng nhau thỏa mãn sao."
Phó Thanh Sơ cau mày, chống tay đứng lên, lại bởi vì tin tức tố ảnh hưởng làm cho cơ thể lung lay, có chút không xong.
"Ai da, gấp không chờ nổi như vậy sao a ha ha ha." Thiếu niên quay lại cười với phía sau, "Anh em mau xem, ha ha ha ha hôm nay tao phải chơi cái loại này...... A!"
Cậu ta còn chưa dứt lời, liền cảm giác trêи mặt ăn một quyền thật mạnh, mặt bị đánh nghiêng qua một bên, quay đầu lại bị ăn thêm một cú.
Hai quyền này trực tiếp đem cậu ta cùng thiếu niên ở phía sau bị đánh đến ngu, Phó Thanh Sơ chịu đựng kỳ phát tình làm cho không khoẻ, hơi lảo đảo mà đi đến hai người trước mặt, "Tôi vào kỳ phát tình, vẫn có thể cho các người bị ăn hai cú."
"Tôi thấy ông...... A!!"
Phó Thanh Sơ bẻ một bàn tay quặp ra sau lưng, xoay người một chân đá một thiếu niên đang chạy lại đây, lúc cậu ta né đi muốn xách chai rượu đánh anh, Phó Thanh Sơ lại so với cậu ta càng nhanh hơn sờ soạng một chai rượu bang một tiếng đánh vào mép bàn, xách theo chai rượu bể kề trêи cổ cậu ta.
"Cậu quá chậm." Phó Thanh Sơ nhàn nhạt nói.
"Chú đừng...... Đừng xúc động." Thiếu niên nhìn chai rượu, bởi vì sợ hãi, tin tức tố phóng ra bên ngoài càng nghiêm trọng, thẳng tắp vọt vào chóp mũi Phó Thanh Sơ chóp mũi, ngón tay run lên.
Thiếu niên tìm đúng cơ hội, thừa dịp Phó Thanh Sơ đang run, đột nhiên tránh thoát, một tên khác nhào tới liền đẩy đầu Phó Thanh Sơ nghiêng lại đây!
Lúc chai rượu cách cái trán còn nửa tấc, tay bỗng nhiên bị người khác nắm lấy, mạnh mẽ bị khống chế ở giữa không trung.
Phó Thanh Sơ uống quá nhiều, lại bởi vì kỳ phát tình, mắt có chút không rõ lắm, chỉ nhìn thấy cái tay kia kinh lạc rõ ràng, xương ngón tay thon dài.
Thật giống Thẩm Tuyển Ý, Phó Thanh Sơ lung tung rối loạn nghĩ.
"Trình độ như này còn học người đánh nhau." Thẩm Tuyển Ý cười lạnh một tiếng, nắm tay tên kia không buông, một cái tay khác rút chai rượu hướng về phía trêи đầu tên kia hung hăng đập qua, thiếu niên đột nhiên nhắm mắt lại.
Đau đớn trong dự cảm không có truyền đến, thiếu niên cẩn thận mà mở mắt ra, thấy người đàn ông trước mặt lạnh lùng mà châm biếm: "Ngu ngốc, cút."
Hai thiếu niên vừa thấy có người giúp đỡ tới, vội chạy không ngừng, Thẩm Tuyển Ý cười lạnh, ném xuống cái chai trong tay, vừa quay đầu lại đã bị hoảng sợ.
Phó Thanh Sơ nghiêng ngả sắp té, tay mắt lanh lẹ duỗi tay kéo anh ôm vào trong lòng ngực, trầm giọng nói: "Anh đi uống rượu thì tới chỗ Quân Nhiên không tốt sao, lại tới nơi loạn như vậy! Nếu tôi không chạy kịp tới thì anh làm sao bây giờ?!"
Vừa rồi Thẩm Tuyển Ý vừa chạy tới nơi này, liền nhìn thấy Phó Thanh Sơ túm một người, trong tay xách theo cái chai rượu đế, ngay sau đó bỗng nhiên thoát lực, bị một người đón đầu đập chai rượu, hồn cậu đều bị dọa rớt một nửa.
"Anh vì cái gì không nhận điện thoại của tôi?" Thẩm Tuyển Ý ôm Phó Thanh Sơ nằm trêи trêи sô pha, phục vụ đang ở bên chân bọn họ thu dọn, đầu Thẩm Tuyển Ý cũng chưa nâng, lại thấp giọng hỏi Phó Thanh Sơ: "Có phải giận tôi hay không? Tôi ở Yến Thành có chút việc, di động hỏng rồi, vừa rảnh lập tức liền gọi điện thoại cho anh, đừng nóng giận được không?"
Phó Thanh Sơ mở mấy cái nút ở cổ áo, lộ ra tảng lớn khuôn ngực trắng nõn, chiếu quán bar ngũ thải tân phân ánh đèn.
Thẩm Tuyển Ý rút tay đang ôm Phó Thanh Sơ ra, muốn thay anh gỡ nút áo, bỗng nhiên bị anh bắt được tay túm trở về, phát ra một tiếng thở nhẹ nhàng, giống như tiếng mèo.
"Đừng nhúc nhích, tôi giúp anh gỡ nút áo." Thẩm Tuyển Ý ôm anh mới yên tâm lại, dỡ xuống khẩn trương lúc này mới đột nhiên từ trong không khí ngửi được mùi tin tức tố của Phó Thanh Sơ, lại đột nhiên nhắc tới: "Anh tới kỳ phát tình!"
Phó Thanh Sơ bị giọng nói này làm ồn ào mà tỉnh lại, hốt hoảng túm tay Thẩm Tuyển Ý cọ cọ, thấp giọng kêu một tiếng Thẩm Tuyển Ý.
Tin tức tố từng luồng bay ra bên ngoài, như là tơ nhện trói buộc trái tim Thẩm Tuyển Ý, buộc càng chặt.
Lần phát tình này không mãnh liệt, ý thức không rõ như vậy phỏng chừng là bởi vì uống quá nhiều rượu, Thẩm Tuyển Ý cũng không quá lo lắng, cười khẽ để sát vào môi Phó Thanh Sơ nhẹ nhàng hôn một cái.
"Giáo sư Phó, muốn tôi sao?" Thẩm Tuyển Ý nhéo cằm Phó Thanh Sơ, cố ý chơi xấu hỏi: "Hay là muốn thuốc ức chế?"
Tiếng nói vừa dứt, người trong ngực đột nhiên cương một chút, túm lấy tay Thẩm Tuyển Ý chặt hơn, kiệt sức mà mở mắt ra nhìn cậu, gian nan mà nói: "Không, không cần thuốc ức chế."
Thẩm Tuyển Ý trong lòng chấn động, tim đập nhanh kịch liệt làm cậu cảm thấy trái tim sắp bị đâm nát, đột nhiên túm chặt tay Phó Thanh Sơ cưỡng ép anh mở to mắt, trầm giọng hỏi: "Anh vừa mới nói cái gì!"
Phó Thanh Sơ rũ mắt xuống.
Thẩm Tuyển Ý bị những lời vừa rồi làm cho choáng váng, quán bar lộn xộn tiếng nhạc tựa như lập tức an tĩnh lại, não cậu cũng chỉ nghe được tiếng nói hơi khàn khàn.
Anh vừa rồi, nói cái gì!
Thẩm Tuyển Ý phát hiện tay mình thế nhưng đang run, dùng sức mà nắm chặt một chút, mới run rẩy nói: "Giáo sư, nói rõ ràng."
"Không cần thuốc ức chế."
Tác giả có lời muốn nói: Kế tiếp đều là đường! Ta dùng tiết tháo bảo đảm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.