Giáo Sư, Muốn Thuốc Ức Chế Sao?

Chương 66

Hoang Xuyên Đại

22/07/2021

Phó Thanh Sơ thật sự là bị lăn lộn tàn nhẫn, vết hằn cùng dấu hôn dày đặc, chân càng không có sức, tuy rằng lần này không làm anh bị thương, nhưng đâm quá tàn nhẫn, còn có một mảng máu bầm.

"Từ hôm nay trở đi em không được lên giường." Phó Thanh Sơ nhíu mày, kéo ngăn tủ đi tìm quần áo, kết quả sửng sốt.

Không phải đồ của anh.

"...... Em đem quần áo của anh xé thành cái gì vậy?"

Thẩm Tuyển Ý chột dạ mà chớp mắt, tinh thần sáng láng từ trên giường nhảy xuống, một tay đem Phó Thanh Sơ ôm vào trong lòng ngực nũng nịu, "Không cần mặc."

"Thẩm đại gia, hôm nay anh muốn ra ngoài." Phó Thanh Sơ duỗi tay đẩy mặt Thẩm Tuyển Ý ra, ngửa đầu ra sau nói: "Đi tìm quần áo cho anh, đừng quậy."

Thẩm Tuyển Ý bất mãn hừ hừ: "Không phải là anh muốn đi gặp đàn ông nào chứ, em cũng phải đi."

"Ừ, đi cùng với người đàn ông khác, em không yên tâm anh cùng với anh ta gặp nhau thì cùng đi với anh?" Phó Thanh Sơ không có tức giận: "Anh đã như vậy còn có thể chạy cùng ai, người ta thấy anh như vậy cũng không cần, em cho rằng mỗi người đều cầm thú giống như em hay sao, không quan tâm không đúng mực."

Tiếng nói vừa dứt, Thẩm Tuyển Ý liền sửng sốt.

Lúc anh nói lời này trên mặt có hiện ra chút bất đắc dĩ, còn có một chút sủng nịch, ánh mắt bình thường lạnh như băng lại lộ ra một phần mềm mại, vô cớ làm đáy lòng Thẩm Tuyển Ý nhũn ra, lại thấy hơi có phản ứng.

Hai người dựa cực gần, Phó Thanh Sơ lập tức phát giác, "Này, không được nữa."

Thẩm Tuyển Ý nuốt nước miếng, duỗi tay xoa xoa eo cho Phó Thanh Sơ, đem phản ứng đang lặng lẽ đứng lên mạnh mẽ nhịn xuống, thấp giọng nói: "Em không phải thật sự cầm thú, lại đến lần nữa anh sẽ chết."

Thẩm Tuyển Ý duỗi tay kiểm tra ở phía dưới, tuy rằng không bị thương nhưng có hơi sưng lên, vừa chạm vào liền theo phản xạ rụt lại.

"Em không nỡ làm anh đau chết được, thực sự rất đau lòng."

Thẩm Tuyển Ý bình thường nói bậy không có để ý, luôn nói thẳng, nói trắng ra làm người khác không đỡ được.

May mắn Phó Thanh Sơ cũng không phải người lạnh lùng, cao quý, năm đó anh cũng từng phóng túng, loại trình độ nói bậy này tiếp cực kỳ thuận miệng, liếc mắt một cái nói: "Tối hôm qua còn nói mình chịu nổi, buổi sáng tỉnh dậy liền biết anh sẽ chết, Thẩm đại gia, xem ra mạng của anh nằm trong tay em nhỉ?"

Thẩm Tuyển Ý ngây người một chút, ngay sau đó kiêu ngạo mà hừ một tiếng: "Đương nhiên!"

"......Đồ ngốc."

Phó Thanh Sơ mặc áo sơ mi của Thẩm Tuyển Ý, có hơi lớn, rộng thùng thình treo trên người, nút áo chưa cài xong, lúc đi rửa mặt cổ áo từ trên vai chảy xuống lộ ra đầu vai mảnh nhỏ, anh duỗi tay kéo lên.

Có người lại mau hơn anh một bước.

Thẩm Tuyển Ý từ phía sau ôm lấy bờ vai của Phó Thanh Sơ, duỗi tay kéo bả vai áo sơmi xuống, cúi đầu cắn vành tai cùng tuyến thể của anh.

Trong miệng Phó Thanh Sơ có kem đánh răng không thể nói chuyện, thấy Thẩm Tuyển Ý càng ngày càng một tấc lại muốn tiến một thước, ngẩng đầu từ trong gương nhìn thoáng qua, xoay người đem bàn chải đánh răng đưa vào trong miệng cậu.

"Sáng sớm liền làm bậy, bình tĩnh một chút." Phó Thanh Sơ súc miệng xong muốn đi, lại bị Thẩm Tuyển Ý túm trở về, eo bị đè trên bồn rửa tay kêu rên, giây tiếp theo liền thấy cậu cúi đầu phủ lên.

!!!

"Kem đánh răng......" Phó Thanh Sơ chống bàn tay nghiêng đầu, kem đánh răng cọ đến khóe miệng, lại bởi vì đầu ngón tay Thẩm Tuyển Ý bóp chặt cằm nâng lên, lại lần nữa nếm miệng đầy mùi kem đánh răng.

Vẫn cứ tiếp tục hôn.

Phó Thanh Sơ một tay chống bồn rửa tay thở dốc, nghiêng đầu nhìn bóng dáng Thẩm Tuyển Ý quậy xong rồi súc miệng đi ra ngoài, ở trong lòng mắng nhẹ, lại nhìn mặt gương.

Vết bầm xanh tím, môi mới vừa bị tàn sát bừa bãi còn dính kem đánh răng, ánh mắt ướt dầm dề hơi nước mờ mịt, cùng bộ dạng bình thường quy củ, xa cách lạnh nhạt khác nhau như hai người.

Phó Thanh Sơ duỗi tay, để ở trên môi, khẽ thở dài.

Chỉ sợ từ hôm nay trở đi, chỉ cần cậu ấy còn ở bên mình, anh liền không có biện pháp bảo trì lạnh nhạt.



**

Rửa mặt xong đi ra, Phó Thanh Sơ ngửi thấy mùi thơm, đi qua theo, thấy Thẩm Tuyển Ý đang đứng ở trong phòng bếp nấu thứ gì.

"Em đang làm gì vậy?"

Thẩm Tuyển Ý quay đầu lại, đút cho anh một quả cherry, chỉ chỉ nồi có chút ngượng ngùng hỏi anh: "Cái canh này nấu làm sao vậy anh, em cảm thấy thiếu cái gì."

Phó Thanh Sơ thăm dò nhìn vào, trong miệng ngậm hạt cherry không có chỗ phun, "Thùng rác đâu?"

Thẩm Tuyển Ý quay đầu nhìn, "A, buổi sáng em xách ra ngoài đã quên lấy về." Nói duỗi tay, "Anh phun trên tay em đi."

"......"

Phòng bếp không lớn trong không gian tràn ngập mùi tin tức tố nhàn nhạt, phần lớn vẫn là mùi canh cá, hun cho tâm tự mềm xuống.

Trong đầu Phó Thanh Sơ bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ, thật cứ sinh hoạt cả đời cùng Thẩm Tuyển Ý như vậy, cũng thực tốt.

Cậu tuy rằng cố chấp, lại chỉ cố chấp với chính mình.

Lúc làm thì tàn nhẫn, lại cố kỵ không thương anh, huống hồ cái loại vui sướng tràn trề kề bên tử vong vừa lúc thỏa mãn mình.

"Anh đang nghĩ gì vậy?" Thẩm Tuyển Ý duỗi tay vẫy trước mặt anh, Phó Thanh Sơ đột nhiên thu hồi ánh mắt, ho nhẹ kéo tay cậu xuống phun hạt cherry ra, mang theo độ ấm trên lòng bàn tay cậu.

Phó Thanh Sơ cầm cái muỗng trong tay Thẩm Tuyển Ý, từ trong nồi múc một muỗng ra, nhẹ nhàng thổi thổi uống một ngụm, tanh nhưng thật ra không tanh, chẳng qua hơi nhạt.

"Em mua cá chỗ nào?" Phó Thanh Sơ nhìn chai gia vị trên kệ bếp, theo thứ tự đổ trên muỗng, bỏ vào trong nồi khuấy khuấy.

"Buổi sáng lúc anh còn ngủ em ra ngoài mua, kết quả làm không được." Thẩm Tuyển Ý có chút ảo não, hơi hơi rũ mắt nói: "Em nghĩ anh quá mệt mỏi, hẳn là ăn chút đồ dinh dưỡng để bổ bổ."

Tay Phó Thanh Sơ đang nắm cái muỗng hơi ngừng lại, đầu quả tim chảy qua một dòng nước ấm, cười nói: "Làm rất tốt, gia vị nêm không đủ thôi, chậm rãi luyện, về sau chuyện nấu cơm trong nhà liền giao cho em?"

Thẩm Tuyển Ý nói: "Một lần hai lần còn được, mỗi ngày ăn cái này, em sợ anh không đủ dinh dưỡng."

Phó Thanh Sơ cười một cái, không nói thêm gì, thấy canh cá đã được liền tắt bếp, cầm lấy bao tay cách nhiệt muốn bưng nồi thì bị Thẩm Tuyển Ý giành đi, "Anh ra bàn ăn chờ đi, để em bưng."

Phó Thanh Sơ nhìn sườn mặt Thẩm Tuyển Ý, mặt mày thâm thúy mũi cao thẳng, cười khẽ.

-

Cơm nước xong, Phó Thanh Sơ cầm lấy chìa khóa mới nhớ tới mình một đêm không trở về, Kiều Nhạn hẳn là sốt ruột, vội đi tìm di động gọi điện thoại cho bà.

Thẩm Tuyển Ý nói: "Em đã nói với dì anh ở đây với em rồi."

Phó Thanh Sơ hơi hơi trầm mặc, thấy trong ánh mắt Thẩm Tuyển Ý có chút bất an, nhẹ giọng nói: "Thẩm Tuyển Ý."

"Dạ?"

"Không có gì." Phó Thanh Sơ nắm chặt di động, nhẹ nhàng phun ra một hơi, rốt cuộc chưa nói cái gì, chỉ nói: "Về sau em có gì cũng không cần giấu anh, anh không có yếu ớt như em tưởng tượng."

Thẩm Tuyển Ý gật đầu, thoải mái hào phóng mà xin lỗi anh: "Em xin lỗi."

"Nếu không phải lời chia tay thì không cần nói xin lỗi với anh, em phải thẳng thắn thành khẩn với anh, anh cũng nên thay đổi, nói lý lẽ, thực xin lỗi em." Lúc Phó Thanh Sơ nói lời này âm thanh thật sự rất nhẹ, nghe thực dịu dàng, là thật sự đem mình bỏ vào vòng của anh.

Thẩm Tuyển Ý không thích nghe Phó Thanh Sơ nói cái này, ngay sau đó ngăn lại anh, dùng lời của anh nói lại.

"Nếu không phải lời chia tay, không cần nói xin lỗi với em."

Hai người nhìn nhau cười.

Phó Thanh Sơ đứng lên nói: "Đi thôi."



Thẩm Tuyển Ý ngơ ngác: "Đi đâu?"

"Về nhà thay quần áo." Phó Thanh Sơ cầm chìa khóa, quay đầu, trên cửa sổ ánh sáng làm anh mềm mại cực kỳ, sau đó cười khẽ: "Đi gặp đàn ông lạ làm em không yên tâm."

**

Tới nơi Thẩm Tuyển Ý mới phát hiện thấy quả nhiên là đàn ông lạ mặt, cậu chưa thấy qua bao giờ.

Bạn của Phó Thanh Sơ.

Người đàn ông nhìn hai người sóng vai đi tới, hai tay Thẩm Tuyển Ý cắm túi đắc ý nhạy bén nơi nơi đi tuần tra, trái lại tư thế Phó Thanh Sơ đi đường không quá tự nhiên, đi cũng rất chậm.

Anh ta lập tức liền hiểu đã phát sinh chuyện gì, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra cười một cái, nói: "Mời ngồi."

Nơi này không khí rất tốt, nhà hàng Nhật thanh u tĩnh mịch, bài trí tất cả đều là làm từ trúc, đến bộ đồ ăn cũng vậy, anh ta duỗi tay, mở cửa sổ, có tiếng trúc rào rạt xung quanh.

Hai người ngồi xuống.

"Tra được cái gì rồi."

Sau khi trở về từ Hoắc Thành, Phó Thanh Sơ liền ủy thác người điều tra quan hệ của Thẩm Khai Vân cùng Phó Chính Thanh, ông ta có thể nắm giữ xưởng chế thuốc của Hoắc Thành, cùng Thẩm Khai Vân nhất định quan hệ phỉ thiển.

Nếu bọn họ quen biết từ ba mươi năm trước, cân nhắc chuyện này, lại có lẽ có thể làm một cái điểm thiết nhập.

Thẩm Tuyển Ý làm cái gì toàn bằng một cổ man kính nhi, không sợ chết, trong đầu tất cả đều là cá chết lưới rách, anh không thể cũng xúc động.

Phó Thanh Sơ thông qua Chúc Xuyên, tìm được vị điều tra viên của cơ quan tình báo, Diêu Kiệt.

Diêu Kiệt từ bên chân rút ra một túi văn kiện, đặt lên bàn, lấy hai ngón tay đẩy đến trước mặt hai người, Phó Thanh Sơ duỗi tay cầm lại bị anh ta một tay đè lại, ngẩng đầu: "Đưa tiền trước."

Phó Thanh Sơ lấy ra một sấp ném tới trước mặt cậu ta, cười khẽ: "Tôi còn có thể chạy được sao."

Diêu Kiệt lại cười, "Không phải, đây là bảo hiểm nhân thọ, vị bên cạnh anh vẫn luôn trừng tôi."

Phó Thanh Sơ sửng sốt, quay đầu lại liếc nhìn Thẩm Tuyển Ý một cái, cậu lập tức vô tội mà ngồi thẳng người, cười với anh một cái, "Không có mà."

"Đừng quậy." Phó Thanh Sơ không có cầm đồ đi liền, ngược lại ở chỗ này mở túi văn kiện, lấy văn kiện bên trong ra, để một mớ trên bàn.

Anh cầm lấy một cái trong đó nhìn một hồi, hơi hơi nhăn mi hỏi Diêu Kiệt: "Theo cậu điều tra, năm đó tham dự phát minh nghiên cứu hẳn là còn có người thứ ba, người này là ai?"

Diêu Kiệt buông tay, "Không biết."

"Nếu không biết, vì cái gì anh có thể khẳng định có người thứ ba, có lẽ từ đầu đến cuối chỉ có hai người." Thẩm Tuyển Ý chen vào nói, "Cái người thứ ba kia từ lúc bắt đầu đã không tồn tại."

Diêu Kiệt trầm ngâm, nói: "Có chứng cứ."

Anh ta vươn tay, trên một đống văn kiện lục một hồi, dùng ngón trỏ đè lại, rút ra đưa đến trước mặt hai người, nói: "Lúc ấy bọn họ cùng nhau phát biểu một luận văn, viết lại tính khả thi cùng với ảnh hưởng đến gen của nhân loại, người này xếp hạng nhất."

Phó Thanh Sơ rũ mắt nhìn, chỉ có một chữ A.

Tên này anh chưa từng nghe qua, nếu đã phát biểu luận văn như vậy, đại biểu ở gen học nhất định có thành tựu, anh không có khả năng chưa từng nghe qua.

"Người này chỉ phát biểu một luận văn này, ngay sau đó liền mai danh ẩn tích." Diêu Kiệt suy đoán nói: "Lúc trước tôi cũng hoài nghi người này có tồn tại hay không, có thể là Thẩm Khai Vân lấy người này ngụy trang hay không, nhưng tôi tra được tin tức đều chứng minh, có người kia tồn tại, nhưng không ai biết người này là ai."

Phó Thanh Sơ chống cằm, lần lượt xem từng văn kiện, bỗng nhiên rùng mình, rút văn kiện trong đó ra hỏi Diêu kiệt: "Người này là ai?"

Diêu Kiệt nhìn, nói: "Thẩm Khai Vân đạo sư, Diệp Tiên Lệnh."

Tác giả có lời muốn nói: Tôi cũng muốn thân thân giáo sư!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Giáo Sư, Muốn Thuốc Ức Chế Sao?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook