Giáo Sư, Muốn Thuốc Ức Chế Sao?

Chương 65

Hoang Xuyên Đại

22/07/2021

Bởi vì bị tin tức tố ảnh hưởng, Phó Thanh Sơ không an ổn mà nắm chặt ra giường, mày nhăn chặt, tiếng nỉ non đứt quãng.

Thẩm Tuyển Ý để sát vào nghe, ý thức hỗn loạn mà nỉ non: "Thẩm Tuyển Ý...... Em vì sao đã đánh dấu anh, lại không cần anh."

Trái tim Thẩm Tuyển Ý đau đớn, giống như không duyên cớ bị người chém một đao, cắn răng nói: "Em không có không cần anh, đến chết cũng đều sẽ không không cần anh, chờ khi nào anh tỉnh lại em sẽ giải thích với anh."

Phó Thanh Sơ nghe không thấy những lời này, đắm chìm ở trong trí nhớ hư vô mờ mịt, tựa như về tới hơn hai mươi năm trước, co thành một khối nho nhỏ nhìn bộ dáng của Phó Chính Thanh, sợ hãi phát run.

Thẩm Tuyển Ý đau lòng đem anh ôm vào trong lòng ngực, thấy anh tựa hồ hơi tỉnh táo, lại không giống như đang tỉnh, chỉ là đôi mắt đã kiệt sức mà chống đỡ, lông mi rẩy, gian nan mở miệng.

"Nếu có một ngày anh có người mình thích, chúng ta tùy lúc có thể chia tay."

Trêи lông mi Phó Thanh Sơ có nước mắt hơi ướt át, biểu tình lại rất bình tĩnh, giống như vẫn đang cố gắng duy trì bình tĩnh.

Trong lồng ngực Thẩm Tuyển Ý cảm thấy chua xót, trái tim như bị bóp nát.

Thẩm Tuyển Ý vẫn luôn cho rằng vị giáo sư trẻ này rất mạnh mẽ, vô luận từ vũ lực hay là từ tâm lý đều hẳn là không gì làm không được, trêи đời này không có cái gì có thể đẩy ngã được anh, nhưng không nghĩ tới thế nhưng đáy lòng anh còn có nơi yếu ớt như vậy.

Thẩm Tuyển Ý nhịn xuống chua xót trong lòng, duỗi tay mở nút thắt cho anh, Phó Thanh Sơ vô ý thức đẩy cậu một chút, mở đôi mắt còn có chút mơ hồ, mờ mịt hỏi: "Làm gì vậy?"

Thẩm Tuyển Ý nói không nên lời, cậu cảm thấy mình thực bất an, cho nên cưỡng ép Phó Thanh Sơ nói thích mình, buộc anh xác nhận để trấn an mình, trêи thực tế Phó Thanh Sơ mới là người không có cảm giác an toàn.

Tương tự thơ ấu đã trải qua, Thẩm Tuyển Ý đồng cảm như bản thân mình cũng bị, trái tim giống bị một cái cưa rỉ sắt cưa qua lại mài giũa, chỉ cảm thấy đau.

Thẩm Tuyển Ý nhéo cằm Phó Thanh Sơ, gằn từng chữ một nghiêm túc hỏi: "Em đánh dấu anh, được không?"

Phó Thanh Sơ bị cồn cùng tin tức tố thúc đẩy tới cực hạn, ý thức rất loạn, chỉ biết theo bản năng gật đầu, nắm lấy cổ áo lung tung mở ra, bị Thẩm Tuyển Ý một phen túm chặt, không cho anh động.

"Nhìn em." Thẩm Tuyển Ý dừng một chút, đem Phó Thanh Sơ ôm chặt tới phòng tắm, nước có chút lạnh, lúc đem người bỏ vào đi cảm giác anh hơi run, lại tham luyến thả xuống.

Nước lạnh thoáng giảm bớt khô nóng của Phó Thanh Sơ.

Dòng nước trong suốt che không được gì, làn da bị chưng thành hồng nhạt nổi trêи mặt nước, Phó Thanh Sơ thoáng khôi phục lý trí, cúi đầu vừa thấy, lỗ tai nháy mắt đỏ bừng, như muốn tích máu.

Thẩm Tuyển Ý ngồi xổm trước bồn tắm, giơ tay tưới nước kên trêи người Phó Thanh Sơ, ánh mắt ái muội làm cho Phó Thanh Sơ càng thêm xấu hổ, muốn lui về sau đem mình vùi vào trong nước.

"Đừng trốn." Thẩm Tuyển Ý túm tay Phó Thanh Sơ một chút, cười vươn hai ngón tay đưa đến trước mắt, hỏi anh: "Anh biết đây là mấy không?"

Phó Thanh Sơ bị nước lạnh kϊƈɦ thích có hơi tỉnh rượu, chỉ là còn có hơi choáng váng đầu, tin tức tố ảnh hưởng khá lớn, nước trong bồn tắm cùng chất nhầy dung hợp lại, có chút cảm thấy thẹn cắn môi.

"Mau nói, đây là mấy."

Phó Thanh Sơ không rõ vì sao Thẩm Tuyển Ý khăng khăng hỏi vấn đề này, chớp chớp đôi mắt tràn đầy hơi nước, thấp giọng nói: "Hai."

"Vậy được rồi, còn biết rõ số, vậy chứng tỏ ý thức còn tỉnh táo." Thẩm Tuyển Ý vốc nước cho Phó Thanh Sơ rửa mặt, lại đem anh ôm ra ngoài, ước chừng qua vài phút mới đem câu sau đó nói tiếp.

"Em muốn đánh dấu anh trong lúc anh đang tỉnh táo, nhớ kỹ là em cho anh cảm giác, nhớ kỹ người đánh dấu anh là ai." Lúc Thẩm Tuyển Ý nói lời này giọng nói không lớn, thậm chí không có biểu tình kiêu ngạo của ngày thường, nhưng không duyên cớ khiến cho người ta cảm thấy nhịn không được muốn thần phục.

Phó Thanh Sơ rũ mắt, thấp giọng "Ừm" một tiếng.

Chưa từng có người nói chuyện như vậy với anh, cũng không có người cường thế bá đạo muốn chiếm hữu anh như vậy, trong phòng còn có mùi tin tức tố nồng nặc, đều là trêи người của anh.

Thẩm Tuyển Ý bá đạo, hung ác xâm lấn cùng mãn trướng an ủi bất an của cậu, đau đớn có thể làm cậu có đủ cảm giác an toàn, Phó Thanh Sơ cưỡng ép mình không nghĩ tới.

Cảm thấy mình và Phó Chính Thanh kỳ thật giống nhau như đúc.

Phó Thanh Sơ vẫn luôn bài xích thân phận Omega của mình, kiên trì mười mấy năm cuối cùng vẫn bị lộ, nhưng người này có quá khứ tương tự với anh, làm anh nhịn không được muốn cho cậu ấy ấm áp giống mình.

"Thẩm Tuyển Ý." Phó Thanh Sơ túm chặt tay cậu, kéo xuống, bao trùm lại, nhắm mắt lại nhẹ nhàng nói: "Đánh dấu anh."



Trái tim Thẩm Tuyển Ý chợt co rụt lại, tin tức tố bởi ba chữ này nháy mắt bạo phát, mùi máu ngập tràn toàn bộ căn phòng, kϊƈɦ thích làm cho lông mi Phó Thanh Sơ run rẩy, hô hấp vừa nhanh lại vừa trầm, chân co lại.

Đây là điều Phó Thanh Sơ có thể cho, trực tiếp đáp lại.

Thẩm Tuyển Ý không dằn lại được áp lực trong lòng kϊƈɦ động mừng như điên, con mắt đỏ hoe buộc Phó Thanh Sơ lại nói: "Lặp lại lần nữa, Thanh Sơ, lặp lại lần nữa, để em đánh dấu anh."

Phó Thanh Sơ chậm rãi duỗi chân, đầu chôn ở trong gối, bị tin tức tố của Alpha đè ép đến mức tận cùng, muốn hỏng mất nức nở: "Đánh dấu anh, hoàn toàn đánh dấu anh."

**

Lúc Phó Thanh Sơ lại tỉnh lại trời đã sáng rồi, bức màn che sáng lộ ra một khoảng, ánh sáng chói mắt vừa lúc chiếu vào trêи mặt anh, lông mi chịu run rẩy, tỉnh táo lại.

Phó Thanh Sơ giật giật, ngẩn ra.

Anh bị người ôm vào trong ngực, người trước mặt đang ngủ say, lông mi đen nhánh, nhắm chặt đôi mắt không có bộ dạng kiêu ngạo khó thuần ngày thường, thiếu niên đang hít thở đều đều.

Phó Thanh Sơ hơi hơi cau mày, chỗ nào trêи người cũng đau nhức vô cùng, ý thức toàn bộ trở lại, vành tai nháy mắt liền đỏ, thấp thấp phun ra một hơi rồi nhắm mắt lại.

Đêm qua Thẩm Tuyển Ý như là điên rồi, lăn anh lộn qua lộn lại, đến cuối cùng lý trí không rảnh để cảm thấy thẹn, khóc lóc cầu cậu nhưng vẫn không chịu bỏ qua, một lần một lần phá khai khoang sinh sản, lấp đầy một lần lại một lần.

Bên ngoài được rửa sạch sẽ, khoang sinh sản vẫn là cảm giác trướng trướng, căng đến Phó Thanh Só nức nở nói không vô được, Thẩm Tuyển Ý không muốn nghe, liền hôn anh đẩy càng sâu vào trong, nói anh vô được.

Trêи cánh tay trêи đùi tất cả đều là dấu hôn, dấu hôn trải dài khắp nơi, Phó Thanh Sơ nhắm hai mắt, lại nhẹ nhàng cong khóe miệng lên.

Này làm gì mà là chó săn nhỏ, đây là Lang Vương mới đúng, bá đạo hung ác như vậy.

"Anh đang nghĩ cái gì vậy?" Thẩm Tuyển Ý bỗng nhiên mở miệng.

Phó Thanh Sơ đang nghĩ miên man, bị tiếng nói thình lình làm cho hoảng sợ, theo bản năng rụt rụt về phía sau, bị Thẩm Tuyển Ý túm trở về trong ngực, cười tủm tỉm ở trong chăn duỗi tay.

Ngón tay vừa buông liền lập tức bị quấn chặt, Phó Thanh Sơ nắm lấy cánh tay Thẩm Tuyển Ý run rẩy, "Đừng."

Vừa mở miệng, Phó Thanh Sơ lại bị tiếng nói khàn khàn của mình làm cho hoảng sợ, nháy mắt liền nhớ tới vì cái gì biến thành như vậy, túm tay Thẩm Tuyển Ý rút ra, hơi giận nói: "Bỏ ra."

"Được được, đều nghe bà xã."

Ngón tay Phó Thanh Sơ run lên, đẩy Thẩm Tuyển Ý một chút: "Gọi bậy cái gì vậy."

Thẩm Tuyển Ý không sợ hãi ôm ôm anh, hừ lạnh một tiếng nói: "Dù sao về sau anh cũng phải kêu ông xã, anh là của em, mọi thứ của anh đều là của em."

Phó Thanh Sơ tưởng tượng, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, trầm mặc.

Thẩm Tuyển Ý cho rằng Phó Thanh Sơ hối hận, đột nhiên túm chặt cánh tay anh đem người kéo về phía trước, hung tợn nói: "Không cho anh rút X vô tình!"

"Không phải." Phó Thanh Sơ nghĩ nghĩ nói, "Về sau đừng bắn vào bên trong."

Thẩm Tuyển Ý hiểu rõn hiện tại cậu vẫn là sinh viên, phía trước là kẻ không muốn sống, sau này xem ra cũng không có gì tốt, cậu hai bàn tay trắng vốn không nên đánh dấu.

"Lần này là đánh dấu, không có cách nào." Phó Thanh Sơ biết Thẩm Tuyển Ý hiểu sai, sờ sờ cằm cậu nói: "Chờ em tốt nghiệp, nếu khi đó em còn thích anh, chúng ta liền kết hôn, em muốn có con nói...... Anh......"

Omega sẽ mang thai, hơn nữa tỷ lệ rất lớn, đây là căn bản là vấn đề lớn nhất.

Thẩm Tuyển Ý chống trán anh, ngăn anh lại nói, "Không cần con, em chỉ cần anh."

Phó Thanh Sơ gật đầu: "Ừm."

Tuy rằng Phó Thanh Sơ đã tiếp nhận đánh dấu hoàn toàn rồi, tương đương đem mình hoàn hoàn toàn toàn giao phó cho Thẩm Tuyển Ý, nhưng làm anh mang thai càng giống Phó Chính Thanh, anh nhất thời không thể tiếp thu.



Thẩm Tuyển Ý đem vùi đầu ở trong cổ Phó Thanh Sơ, cọ cọ chóp mũi, làm anh nhịn không được cười, "Làm gì vậy, giống như con cún."

"Anh dám nói em là cún." Thẩm Tuyển Ý giận trừng mắt nhìn anh, ngón tay nhéo tuyến thể tối hôm qua bị mình cắn phá mấy lần một chút, nhẹ nhàng xoa xoa, cảm giác Phó Thanh Sơ đau lại rúc vào trong chăn.

"Buông tay buông tay, đừng phá, ngứa." Phó Thanh Sơ trốn, nhưng mà trêи giường không lớn, anh vừa trốn đã bị túm trở về, tựa như nếu anh không nhận sai thì sẽ không ngừng lại.

Lúc này, di động đột nhiên vang lên.

Phó Thanh Sơ.

"Đừng quậy, để anh nghe điện thoại." Phó Thanh Sơ duỗi tay lấy di động, lại bị Thẩm Tuyển Ý duỗi tay dài không cho, mặc kệ tiếng chuông vang, cánh tay anh đang đau nhấc không cao được, với không tới.

"Hôn em một chút, liền cho anh."

Những lời này nhìn như bình thường, Phó Thanh Sơ lại nghĩ tới đêm qua, anh bị ép buộc đến mức chịu không nổi mà khóc nức nở, Thẩm Tuyển Ý lại chơi xấu, cưỡng ép mình hôn cậu mới cho.

Phó Thanh Sơ nhắm mắt, như chuồn chuồn lướt hôn ở khoé môi Thẩm Tuyển Ý một cái, sắc mặt hơi trầm xuống, "Mau đưa cho anh, lại quậy nữa anh sẽ bực bội."

Thẩm Tuyển Ý biết điều thu tay lại, đem điện thoại đưa cho Phó Thanh Sơ, chờ anh nói chuyện xong một lòng một dạ xoa nắn anh, rất nhanh liền phát giác hô hấp của Phó Thanh Sơ có chút loạn, ánh mắt cũng trầm xuống.

Phó Thanh Sơ nắm lấy cái tay đang quấy nhiễu, hơi hơi nhíu mày nói: "Được, buổi chiều tôi sẽ tới."

Thẩm Tuyển Ý ngừng tay, cảm giác giọng nói của anh không đúng, ngẩng đầu hỏi: "Phát sinh chuyện gì vậy?"

Phó Thanh Sơ buông di động, vén chăn muốn đứng dậy, đau đến hút khí lạnh lại nằm lại trêи giường, vành mắt ửng đỏ, thở hổn hển hơi giận mà trừng mắt nhìn Thẩm Tuyển Ý một cái, "Không biết tốt xấu gì."

Thẩm Tuyển Ý chột dạ mà duỗi tay xoa eo cho Phó Thanh Sơ, nói hươu nói vượn: "Chính anh còn làm em nặng hơn, xém tí anh giết em."

"?"Phó Thanh Sơ bị cái tên được một tấc lại muốn tiến một thước ăn nói bừa bãi này làm cho dở khóc dở cười, cố ý lạnh giọng nói: "Vậy anh đánh em như lời em nói, tin không?"

"Em mới không nỡ đánh anh đâu." Thẩm Tuyển Ý nhỏ giọng nói: "Anh uống nhiều quá, vừa mềm lại dính người, vừa tỉnh liền đánh em, hung dữ."

Phó Thanh Sơ bị Thẩm Tuyển Ý giận dỗi mà muốn cười: "Em không nỡ đánh, nhưng em không lăn lộn nữa, đừng xoa nhẹ, sau này khắc chế lại. Lát nữa anh phải ra ngoài, em ở nhà hay sao?"

"Đi chỗ nào vậy? Em cũng phải đi." Thẩm Tuyển Ý không yên tâm mà nói: "Anh đã như vậy, còn có thể lái xe sao? Em đưa anh đi."

Phó Thanh Sơ mới vừa gật đầu một cái, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: "Tối hôm qua em nói bằng lái không có là có ý gì?"

Thẩm Tuyển Ý đơn giản kể chuyện cho Phó Thanh Sơ, lông mày nhếch lênanbn cho rằng mình đêm tâm ra đáp lại, Thẩm Tuyển Ya đột nhiên bứt ra không cần anh, kỳ thật là cậu ấy lại ở đồn công an.

Lúc ấy Thẩm Tuyển Ý hẳn là rất lo cho mình, lòng nóng như lửa đốt mà muốn gặp mình.

Mình lại không có thể giúp cậu cái gì.

Mình hẳn là phải an ủi Thẩm Tuyển Ý.

"Đau lòng em sao?" Thẩm Tuyển Ý không để ý mà duỗi tay chạm chạm bờ môi của Phó Thanh Sơ, lại chọt chọt cằm anh, cười nói: "Đau lòng cũng đừng gọi em."

Vốn dĩ Phó Thanh Sơ đau lòng bị Thẩm Tuyển Ý lập tức quấy nhiễu không còn một mảnh, tức giận mà nói: "Chỉ cần em?"

"A." Thẩm Tuyển Ý gật đầu, khoe ra dường như nâng lên cằm, dùng cái mũi hừ nhẹ: "Anh thích em như vậy, anh không phải cần em sao?"

Phó Thanh Sơ nhướng mày, như băng tan cười nói: "Anh nói thích em?"

"Nói! Tối hôm qua anh ôm em nói thích em rất nhiều!" Thẩm Tuyển Ý hung hăng ở trêи eo anh nhấn một cái.

Phó Thanh Sơ ừ một tiếng, eo hơi hơi phát run, bên tai hung tợn tra khảo: "Mau nói, anh thích em."

Phó Thanh Sơ vươn đôi tay đang đau nhức, cánh tay đầy dấu hôn, che lại hai vành tai, thò lại gần hôn Thẩm Tuyển Ý một chút, "Tên xấu xa này."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Giáo Sư, Muốn Thuốc Ức Chế Sao?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook