Giáo Sư, Muốn Thuốc Ức Chế Sao?

Chương 70: Như ý khoái ý (phần 2)

Hoang Xuyên Đại

26/07/2021

Tòa nhà văn phòng giám sát di truyền sáng sủa sạch sẽ, khắp nơi nhàn nhạt mùi nước sát trùng, sàn nhà sạch sẽ có thể phản chiếu bóng người.

Phó Thanh Sơ chưa tới nơi này bao giờ, ở phía trước quầy hỏi lễ tân.

Anh dựa theo chỉ đường tới lầu chín, đi qua mấy văn phòng, đến căn phòng cuối cùng duỗi tay gõ cửa, bên trong lên tiếng rất nhanh: "Mời vào."

Phó Thanh Sơ đi vào, bên trong là một người đàn ông trung niên, ngồi ở đằng sau bàn làm việc rộng lớn, thấy ông ta nâng tay lên, đẩy cái kính trên mũi một chút.

"Mời ngồi." Người đàn ông đi tới, đổ nước vào bình bắt đầu nấu nước, thong thả ung dung mà lấy một chút lá trà, chờ nước sôi.

"Giáo sư Phó, cậu trẻ tuổi như vậy, thế mà đã có thành tựu, thực không dễ dàng." Người đàn ông một ngữ hai nghĩa mà nói: "Đừng vì chuyện không nên mà chôn vùi tiền đồ."

Phó Thanh Sơ ngồi xuống nhìn ông ta, mái tóc hơi dài chải ngược về phía sau, lộ ra vài sợi tóc bạc, trên mặt có ý cười như có như không.

Trong lòng Phó Thanh Sơ nghĩ, nếu Thẩm Tuyển Ý ở chỗ này, nói không chừng sớm dựa bên tai anh nhỏ giọng nói người này là cáo già.

"Cái gì là hẳn là, cái gì là không nên?" Phó Thanh Sơ rũ mắt, nhìn ông ta dùng cái nhíp trúc kẹp lên một chén trà bằng sứ, rửa nước sôi, đặt qua một bên.

"Không thuộc bổn phận của cậu, chính là không nên, cậu thông minh như vậy, hẳn là không cần tôi nhắc nhở cái gì là không nên đi."

Phó Thanh Sơ không đánh đố với ông ta nữa, trực tiếp hỏi: "Chuyện luận văn có vấn đề, trước hết là từ đâu truyền ra, văn phòng giám sát gen di truyền? Hay là viện nghiên cứu gen."

Phó Thanh Sơ rất ít hùng hổ doạ người như vậy, đối phương cũng sửng sốt, cười khẽ nói: "Đừng khẩn trương như vậy, mỗi người đều sẽ có lỗi, huống chi đây là luận văn rất nhiền năm trước, cậu làm sao bảo đảm nhất định không sai gì."

Phó Thanh Sơ giương mắt, mặt mày bất động nói: "Luận văn nhiều năm trước, chính tôi có khả năng nhớ lầm, như vậy là ai bảo đảm mình tuyệt đối sẽ không nhớ lầm."

Người đàn ông hơi giật mình, "Giáo sư Phó quả nhiên là tâm tư kín đáo, nhưng luận văn này có một cái luận điểm đúng thật là có vấn đề, nó có tính không ổn định nhất định, cho tới nay cũng không thể đủ nghiệm chứng xác thật tồn tại, số liệu của cậu vẫn có khả năng tồn tại số liệu giả, trừ khi......"

Phó Thanh Sơ nói tiếp: "Trừ khi tôi lại nghiệm chứng lần nữa luận điểm này xác thật tồn tại, bằng không chính là số liệu giả, đúng không?"

Người đàn ông gật đầu, nhìn không ra là khen ngợi hay là cái gì, thế nhưng cười một chút.

Khóe miệng Phó Thanh Sơ hơi nhếch lên, cười khẽ: "Gen đương nhiên không có tính ổn định, không có trị số cố định bất biến, chỉ lấy gần giá trị ngài không phải không rõ chứ."

Người đàn ông nhướng mày, ngón tay giương lên, nụ cười như hổ nói: "Nhưng thí nghiệm nghiên cứu không nên qua loa như vậy, ngài cảm thấy thế nào?"

Này rõ ràng chính là đào cái hố ép Phó Thanh Sơ nhảy vào bên trong, chiêu này anh cần phải tiếp, lúc đó khoa học kỹ thuật còn không có phát triển như hiện tại, số liệu thí nghiệm lúc đó sẽ có phát sinh khác biện rất lớn so với hiện tại.

Nói cách khác, hiện tại số liệu sẽ càng chính xác hơn, cùng số liệu lúc đó nhất định có bất đồng.

Nếu anh không tiếp, toàn bộ giới khoa học gen di truyền sẽ bởi vì "Số liệu giả" này mà đồn đại, đem anh khai trừ.

Đây là kế hoạch tốt.

Phó Thanh Sơ cũng không phải loại người mặc người xâu xé, nói trắng ra: "Tôi muốn bản thảo, hơn nữa ông phải bảo đảm trong tay không có bản sao, cùng với bản thảo chưa bị sửa chữa qua, nếu có một điều không giống, tôi cự tuyệt thí nghiệm lần nữa."

Người đàn ông cầm lấy USB vẫn luôn đặt ở góc bàn trà, ném ở trước mặt anh, "Nếu cậu vẫn u mê không tỉnh ngộ, tôi cũng không khuyên cậu nữa."

Phó Thanh Sơ cầm lấy, xoay người đi vài bước, bỗng nhiên dừng lại, không có quay đầu lại, chỉ là đưa lưng về phía ông ta nói: "Nói cho người phía trên ông, không có người nào có thể một tay che trời được."

Người đàn ông hơi kinh ngạc.

"Thuận tiện nói cho ông ta, người kia nguyện ý vì tôi trả giá mạng sống, tôi cũng thế." Phó Thanh Sơ lại xoay người lại, gằn từng chữ một mà nói: "Cậu ấy chính là u mê không tỉnh của tôi."

Phó Thanh Sơ rất ít ở trước mặt người khác nói chuyện riêng của mình, những lời này vốn không nên nói, nhưng anh muốn nhờ lời của người này, nói cho Thẩm Khai Vân cùng Phó Chính Thanh.



Giữa anh và Thẩm Tuyển Ý, không thể bẻ gãy cũng không thể phá.

Chuyện bọn họ quyết định, cũng nhất định sẽ làm được, mặc cho bọn họ phải trả giá mạng sống cũng nhất định sẽ đưa ra công lý, không cần dùng biện pháp ly gián để tiêu diệt từng thứ.

**

Phó Thanh Sơ cầm USB đi xuống dưới, Thẩm Tuyển Ý vẫn luôn ngồi chờ ở trong xe, kéo cửa xe ra ngồi vào hỏi cậu: "Có đói bụng không? Đi ăn cơm trước nhé?"

Thẩm Tuyển Ý duỗi tay cài dây vào cho anh, hỏi lại anh: "Cơm nước xong chúng ta làm gì anh?"

"Về phòng thí nghiệm." Phó Thanh Sơ chạm vào tay cậu một chút, nắm lấy, nói: "Khoảng thời gian tiếp theo em phải giúp anh, anh phải làm thí nghiệm chứng minh, em hết tiết học thì tới phòng thí nghiệm tìm anh?"

Thẩm Tuyển Ý vốn đang tưởng nói không có việc gì, anh bận chuyện chính sự quan trọng hơn, kết quả anh vừa nói như vậy, lập tức sửng sốt.

"Giáo sư Phó, hiện tại anh làm sao ngọt như vậy nha." Thẩm Tuyển Ý nghiêng đầu cười, một bàn tay bị Phó Thanh Sơ nắm chặt, vươn một cái tay khác chạm vào môi anh, chế nhạo nói: "Có phải do ăn nhiều kẹo hay không, cho em nếm thử với?"

"Đừng quậy." Phó Thanh Sơ túm tay Thẩm Tuyển Ý lại cùng nhau đặt ở trên tay, hai đôi tay giao lại ở bên nhau.

"Anh nhắm mắt lại đi"

Phó Thanh Sơ nghi hoặc hỏi: "Làm gì vậy?" Nói xong nhẹ nhàng nhắm mắt lại, qua hai giây bỗng chốc mở ra, không dám tin mà nhìn Thẩm Tuyển Ý.

"Lúc này mới kêu em càn quấy." Thẩm Tuyển Ý ngồi trở lại ghế phó lái, cười khẽ: "Em muốn anh phải đánh giá cao một chút về vấn đề càn quấy này, bằng không anh lại dùng từ loạn."

Phó Thanh Sơ nghe Thẩm Tuyển Ý nói cung cười: "Ở trong mắt em đem trời chọc thành lỗ thủng cũng không xem như càn quấy, anh muốn nhìn em làm gì để anh đánh giá cao."

"Anh có khả năng không biết, có câu tướng phu thê." Thẩm Tuyển Ý nửa thật nửa giả bịa chuyện, như đang nói sự thật, "Tướng phu thê kỳ thật cũng không phải nói hai người lớn lên giống nhau, mà bởi vì hai người cùng nhau sinh hoạt lâu rồi, vẻ mặt chân thực, động tác tứ chi, theo bản năng sẽ phát sinh giống nhau."

Phó Thanh Sơ hơi hơi nhướng mày: "Còn gì nữa không?"

Thẩm Tuyển Ý cười rộ lên, nháy mắt với anh: "Chúng ta bắt đầu từ bước đầu tiên, anh phối hợp với em không?"

Phó Thanh Sơ bị cậu làm cho như lọt vào trong sương mù, có chút không rõ, cười hỏi: "Phối hợp như thế nào?"

"Gọi ông xã nghe một chút."

Phó Thanh Sơ ngẩn ra, ngón tay đột nhiên cuộn lại, duỗi tay đập cậu một cái: "Được một tấc lại muốn tiến một thước."

Thẩm Tuyển Ý duỗi tay, nắm lấy ngón tay anh đang để trên tay lái, nhẹ nhàng ở ngón áp út móc một chút, "Ông xã, em gọi anh rồi, anh gọi em đi."

Phó Thanh Sơ ho nhẹ, khởi động xe.

"Buông tay, lái xe."

"Ông xã?" Thẩm Tuyển Ý không thuận theo không buông tha mà móc ngón tay anh, gãi gãi ở trong lòng bàn tay: "Gọi em đi."

"Đàng hoàng một chút đi."

"Ông xã không để ý đến em chứ sao." Thẩm Tuyển Ý ra vẻ oan ức, vòng qua đưa đến trước mặt Phó Thanh Sơ, một hai muốn anh đáp ứng, đôi mắt màu xanh đen hàm chứa ý cười.

Rõ ràng trong miệng kêu là ông xã, lại làm người ta cảm thấy không được tự nhiên, Phó Thanh Sơ không nhìn cậu, hơi hơi quay đầu đi nói: "Lại quậy nữa sẽ ném em xuống đó."

Thẩm Tuyển Ý tiếp tục oan ức: "Anh làm sao không để ý tới người ta, ông xã, anh có phải không thích em hay không, ông xã."



Phó Thanh Sơ bị cậu quấn cho không có biện pháp, nhẹ nhàng mà "ừ" một tiếng.

"Có phải bà xã em vừa nói hay không, có phải anh vừa trả lời em không."

"Ừ." Phó Thanh Sơ trả lời như trước, lông mày nháy mắt nhếch lên, "Hửm? Em mới vừa kêu anh cái gì?"

Thẩm Tuyển Ý thừa dịp Phó Thanh Sơ chưa lái xe, một phen túm chặt tay anh, ở lòng bàn tay ấn vài cái, dụ dỗ nói: "Bà xã, nói anh thích em nhất đi."

Con ngươi Phó Thanh Sơ run rẩy, mở lòng bàn tay ra cho Thẩm Tuyển Ý, để cậu niết, nhẹ giọng nói: "Ừ, anh thích em nhất."

Thẩm Tuyển Ý quá mức cố chấp cùng chiếm hữu, Phó Thanh Sơ biết điểm này, cũng tự trách trước kia lạnh nhạt với cậu, cho nên nguyện ý làm sáng tỏ, trấn an cậu, đáp lại cho cậu giống như vậy.

Loại cố chấp này của cậu, không phải bởi vì bất an, là bởi vì yêu.

Phó Thanh Sơ duỗi tay ôm Thẩm Tuyển Ý, nói: "Em có muốn biết anh vừa rồi ở trên lầu nói với người kia cái gì hay không."

"Muốn."

Phó Thanh Sơ tới gần bên tai cậu, dùng vừa đủ khí nói: "Anh nói, em là sự u mê không tỉnh của anh."

**

Ăn cơm ở đâu luôn luôn là nghe Phó Thanh Sơ, nhưng Thẩm Tuyển Ý thấy thời gian không còn sớm, thuận miệng nói chuyện của Nghiêm Bảo, hỏi anh muốn cùng đi hay không.

Phó Thanh Sơ hỏi Nghiêm Bảo là ai.

Thẩm Tuyển Ý dở khóc dở cười đem chuyện vừa rồi không cẩn thận lừa ra kể lại cho anh nghe, làm anh cũng dở khóc dở cười, "Em không đi diễn kịch thật là nhân tài không được trọng dụng."

"Không được, so với diễn kịch, em có nghề khác còn thích hơn."

Phó Thanh Sơ nhớ tới chuyện cậu nói không tính làm bác sĩ, cười cười thuận miệng hỏi: "Không muốn làm bác sĩ, không nghĩ diễn kịch, em muốn làm gì?"

Thẩm Tuyển Ý nói: "Làm ông xã của anh."

"......" Phó Thanh Sơ không muốn để ý đến Thẩm Tuyển Ý, vừa vặn khoảng thời gian trước có con đường vừa mới vừa sửa lại, hướng dẫn còn chưa có thay đổi, liền hỏi: "Phía trước phải chuyển đường, tới quán ăn của bạn em đi như thế nào?"

Thẩm Tuyển Ý vội ngẩng đầu nhìn, "Quẹo phải, đi thêm khoảng 500 mét."

Xuống xe.

Thẩm Tuyển Ý và Phó Thanh Sơ cùng đi vào, nơi này không lớn không nhỏ, trang hoàng so với nơi của Quân Nhiên tốt hơn một chút, tình thú lại thấp không ít, một luồng hơi thở của quán bar.

Có thể thấy được, thẩm mỹ của Quân Nhiên vẫn là cao hơn bọn họ.

Thẩm Tuyển Ý quen thuộc với nơi này, ngựa quen đường cũ mà đẩy cửa ra, Nghiêm Bảo một mình ngồi ở bên trong, không có bảo tiêu, cũng không có tiếp viên, chỉ có mấy bình rượu, đều chưa mở niêm phong.

Khói thuốc cũng rất nồng.

Phòng an tĩnh, một tiếng vang đều không có, màn hình chợt lóe chợt lóe truyền tới hình ảnh.

Thẩm Tuyển Ý duỗi tay, bật công tắc mở đèn lên, lúc này mới thấy gạt tàn thuốc trước mặt anh ta nhét đầy tàn thuốc, duỗi tay vẫy vẫy, nhíu mày hỏi: "Anh Nghiêm ở chỗ này diễn Liêu Trai à, phòng yên tĩnh như này, tính phi thăng sao."

Nghiêm Bảo nghe thấy tiếng động, ngẩng lên, liếc mắt nhìn thấy Phó Thanh Sơ bỗng nhiên sửng sốt, vội cười đi tới: "Ai da, làm sao còn mang người nhà tới, vị này xưng hô như thế nào đây?"

Thẩm Tuyển Ý sợ Phó Thanh Sơ không vui, vội duỗi tay ngăn anh ta lại, nhưng mà Phó Thanh Sơ cũng đã duỗi tay nắm tay lại với Nghiêm Bảo, điềm đạm trả lời: "Chào anh, tôi là Phó Thanh Sơ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Giáo Sư, Muốn Thuốc Ức Chế Sao?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook