Giáo Sư, Muốn Thuốc Ức Chế Sao?
Chương 69: Như ý khoái ý
Hoang Xuyên Đại
26/07/2021
Tưởng Kỳ lảo đảo một bước, cũng buông lỏng bả vai Thẩm Dao ra.
Anh ta hơi hơi hé miệng, hỏi: "Em đã biết được bao nhiêu rồi?"
Thẩm Dao ngồi xuống, đứa bé bị hai người ồn ào mà tỉnh giấc, cô ôm vào trong ngực nhẹ nhàng dỗ, âm thanh vừa nhẹ vừa mềm.
Tưởng Kỳ đã tưởng tượng qua Thẩm Dao như vậy, một nhà ba người bọn họ hoà thuận vui vẻ hạnh phúc, năm tháng thong thả lại lưu luyến, anh có người vợ dịu dàng nhất, đứa con đáng yêu nhất.
Bà xã toàn tâm toàn ý yêu anh, đứa bé sùng bái anh, anh làm người bảo vệ gia đình này cũng không hổ thẹn.
Hiện tại hết thảy đều xong rồi.
Lúc này đứa bé đã được dỗ xong, không phải đói bụng thì là mắc tiểu, lúc sau lại ngậm miệng rồi ngủ, Thẩm Dao không buông nó ra, ôm vào trong ngực vỗ nhẹ nhàng.
"Tưởng Kỳ."
Tưởng Kỳ ngồi xổm xuống nắm lấy tay cô, nhẹ giọng nói: "A Dao, tất cả mọi thứ anh làm, đều là vì tương lai của chúng ta, anh gạt em chỉ là không hy vọng em hận anh, rời khỏi anh."
Thẩm Dao nhìn mặt Tưởng Kỳ, khuôn mặt dịu dàng văn nhã, trong giấc mơ cô đã ngàn vạn lần miêu tả qua, thậm chí còn cảm thấy người tốt như vậy làm sao cô có thể gặp được.
Tuy rằng cô là con gái của Thẩm Khai Vân, dáng dấp lại bình thường, lớn lên không phải quá xinh đẹp, càng không phải là người làm nên thành tựu gì, chỉ là cô gái bình thường không thể bình thường hơn.
Tưởng Kỳ là thiếu niên thiên tài giới tâm lý học, tuổi còn trẻ thành tựu lại cao, anh hẳn là có càng nhiều cô gái xứng đôi làm bạn đời với anh hơn mới đúng, nhưng anh lại lựa chọn mình.
Tưởng Kỳ giữ mình trong sạch, tinh tế trong mọi chuyện, cũng chưa bao giờ liếc mắt nhìn mấy cô gái khác bao giờ.
Lúc trước Thẩm Dao cảm thấy, đời trước cô nhất định đã cứu vớt cả hệ Ngân Hà, mới có thể gặp được Tưởng Kỳ tốt như vậy.
Sau một lúc lâu.
Thẩm Dao cúi đầu, bàn tay còn lại sờ mặt Tưởng Kỳ, thấp giọng nói: "Chúng ta diễn xong vở kịch cuối cùng, ở riêng đi, em muốn yên tĩnh."
Tưởng Kỳ bỗng chốc nắm chặt tay, lại ở trong lòng nghĩ, còn tốt, cô ấy không nói ly hôn.
"A Dao, anh chưa từng nghĩ làm tổn thương em." Tưởng Kỳ nắm tay cô, thấp giọng nói: "Anh không nói sự thật cho em, cũng là không muốn để em cuốn vào ân oán, những cái đó không liên quan tới em...... Anh càng không muốn vì vậy mà em rời khỏi anh."
Thẩm Dao nhắm mắt, giây tiếp theo Tưởng Kỳ cảm thấy có một giọt nước rơi ở trên mu bàn tay, anh ta bỗng dưng ngẩng đầu, thấy trên mặt Thẩm Dao ướt nước, duỗi tay muốn lau, bị cô quay đầu đi.
"Chúng ta từ lúc bắt đầu gặp nhau đều là tính kế, anh yêu em đã là chuyện không thể đoán trước, anh có thể ở trước mặt mọi người đóng vai người chồng tốt nhiều năm như vậy, anh rể tốt, con rể ngoan, em thật không dám tin"
Tưởng Kỳ không nói.
Trong lòng Thẩm Dao khó chịu, trong lòng cô suy nghĩ tới lui hơn phân nửa tháng đều nghĩ không ra, Tưởng Kỳ rốt cuộc là bởi vì sao, anh không hận A Ý, cũng không phải là mình, như vậy cũng chỉ còn lại một người.
Sau khi A Ý nói xong, cô liền có bảy phần xác định, sự tình nhất định về loại thuốc kia.
Chẳng lẽ người nhà của Tưởng Kỳ cũng bị loại thuốc này làm hại?
Thẩm Dao hỏi: "Tưởng Kỳ, cha mẹ anh đâu?"
"Không phải anh đã nói với em anh không có cha mẹ, là lớn lên ở cô nhi viện hay sao" Tưởng Kỳ nói: "Có phải cái này em cũng không tin hay không, anh chỉ là không có nói toàn bộ tình hình thực tế cho em, cũng không có lừa gạt em."
Thẩm Dao thấy Tưởng Kỳ vẫn giấu diếm như cũ, khống chế không được mà lớn tiếng nói: "Vậy được, anh nói cho em, giữa ba và anh có ân oán gì, mục đích anh cưới em là vì sao!"
Tưởng Kỳ nắm chặt quyền, nhìn cô một lúc lâu lại không mở miệng.
Giọng nói của Thẩm Dao vừa phát ra, cảm giác đứa bé bị hoảng sợ, nằm trong lồng ngực cô run run, cũng không nói nữa.
Tưởng Kỳ đứng lên, đưa lưng về phía cônói: "Không có gì để nói cả, ở riêng đi."
Anh ta nói xong, liền nhấc chân ra cửa, danh sách khách mời còn rơi trên mặt đất, bị cánh cửa đóng lại mang theo gió thổi bay lên, rồi lại rơi xuống mặt đất.
Thẩm Dao rốt cuộc nhịn không được nằm trên người đứa bé, nhẹ nhàng mà khóc lên, ô ô khóc như con thú nhỏ bị thương.
Tưởng Kỳ đứng ở ngoài cửa, nghe thấy tiếng khóc bên trong, bỗng chốc nắm chặt tay, hàm răng cắn đến lạch cạch rung động, trong ánh mắt phát ra hận ý mãnh liệt.
"Thực xin lỗi." Tưởng Kỳ ngẩng đầu lên, không biết là nói vơi ai: "Anh nợ em, vĩnh viễn cũng trả không được."
Anh ta tính toán nhiều năm, vốn định tự tay báo thù, nhưng càng tra càng sâu lại phát hiện sự tình liên lụy rất rộng, đừng nói một mình mình, cho dù là có một trăm mình, đều không thể thành công.
Không chỉ có không thể thành công, anh ta còn sẽ bại lộ thân phận bản thân, dẫm vào vết xe đổ của ông.
Năm đó trước đêm ông bị phán quyết, ông như là biết kết cục của mình như thế nào, ở lần gặp mặt cuối cùng liền nói ba đưa mình đi, sửa tên đổi họ.
Anh có được một thân phận mới, thoát khỏi "Sỉ nhục" này.
Gia đình mới là gia đình có tiền lương phổ thông, sinh hoạt tuy rằng không khó khăn, nhưng cũng cũng không giàu có.
Ba mẹ đối với anh rất tốt, toàn tâm toàn ý cho anh đi học, yêu cầu duy nhất là anh không được bước vào giới gen di truyền, Tưởng Kỳ vì thế cãi nhau lần đầu tiên với họ, sau ba mẹ sợ anh tùy hứng, liền nói cho anh tình hình thực tế.
Từ nhỏ tâm tư Tưởng Kỳ kín đáo, biết không có thể tự mình ra mặt, cần phải dựa vào sức người khác.
Sau đó anh trở về La Quốc, muốn nhìn một chút nơi mà ông đã từng sinh hoạt, lại ở sân bay gặp được ngài Percy, cứu ông cụ một mạng.
Tưởng Kỳ lên kế hoạch làm đám cưới thật sớm với Thẩm Dao đã lâu, cô là quân cờ không thể thiếu trong kế hoạch, không có cô, sẽ không tiếp cận được với Thẩm Khai Vân.
Tưởng Kỳ thừa nhận, mình bởi vì âm mưu tính kế mà quen biết cô, nhưng ở chung lâu dài, anh xác thật động tâm với cô gái lương thiện đơn thuần này, nhưng thù hận bén rễ ăn sâu, anh chỉ có thể từ bỏ tình cảm cá nhân của mình.
Thù hận của ông, phải sửa lại án sai.
Này như là việc duy nhất phải làm trong nhân sinh của Tưởng Kỳ, nguyện ý vì thế mà đánh đổi mạng sống.
**
Buổi sáng mười giờ, Phó Thanh Sơ tới tòa nhà văn phòng giám sát di truyền, tay anh để trên tay nắm cửa, vừa định mở cửa, tay phải đã bị nắm lại.
Thẩm Tuyển Ý nhìn mắt anh, nói: "Thực xin lỗi."
Phó Thanh Sơ ngẩn ra: "Vì sao phải xin lỗi?"
"Anh luôn luôn nghiêm túc, luận văn cho dù không viết được cũng không làm giả, chuyện này nhất định là có người đổ oan cho anh, có thù lớn như vậy, lại có quyền lực lớn như vậy, chỉ có một người."
Phó Thanh Sơ thu tay lại, xoay người nhìn Thẩm Tuyển Ý, đem tay đặt ở trên mu bàn tay cậu, nhẹ giọng nói: "Thẩm Tuyển Ý, anh hy vọng chuyện này chỉ là mưa gió trên con đường nhân sinh của chúng ta, không phải là chướng ngại vật."
Thẩm Tuyển Ý hiểu ý anh, nhưng là trong lòng vẫn là cảm thấy có lỗi với anh, "Em không muốn anh bị oan giống như Diệp Tiên Lệnh."
"Sẽ không." Phó Thanh Sơ nắm tay Thẩm Tuyển Ý lên, để ở trên mặt, thấp giọng nói: "Anh nắm chắc bản thảo, hơn nữa trên văn kiện có ngày sửa chữa cuối cùng, anh có em, sẽ không trở thành Diệp Tiên Lệnh."
Thẩm Tuyển Ý dừng một chút, nắm ngược lại bàn tay của Phó Thanh Sơ, thấp giọng nói: "Đúng vậy."
"Em tin tưởng anh, nên hiểu rõ anh tin tưởng bản thân giống như em tin tưởng anh." Phó Thanh Sơ thấp giọng nói: "Anh lựa chọn em, như cùng hội cùng thuyền với em, em có thể nói yêu anh, đừng nói xin lỗi."
Tâm Thẩm Tuyển Ý bị chọc mềm nhũn, cúi người ôm bả vai anh một chút, nói: "Đúng, em yêu anh, nhiều hơn mạng sống của em."
Phó Thanh Sơ nghiêng đầu nhìn, không có xe ở đây, đoạn đường này cameras còn cách có một khoảng, liền ngửa đầu ở trên môi Thẩm Tuyển Ý một chút rồi ngồi trở về, nói: "Chờ anh trở lại."
Nói xong, kéo cửa xe đi vào tòa cao ốc.
Trước kia lúc Thẩm Tuyển Ý theo đuổi Phó Thanh Sơ vừa kiêu căng vừa làm càn, mãnh liệt như thế nào, hiện tại cùng anh ở bên nhau ngược lại là bó tay bó chân, để anh chủ động.
Thẩm Tuyển Ý cúi đầu, nhẹ nhàng thở một hơi, gọi điện thoại cho Nghiêm Bảo.
"Ai cha, thằng nhóc cậu còn biết gọi điện thoại cho tôi, làm sao, thiếu tiền?"
Thẩm Tuyển Ý nói: "Không phải, lúc trước nói sau này không đánh nhau sẽ không tính toán lại đi, tôi hỏi anh chuyện khác."
Nghiêm Bảo cười, "Cậu còn có chuyện gì đứng đắn hay sao, nói đi, chỉ cần anh biết cái gì nhất định nói hết không nửa lời giấu giếm."
"Hỏi anh một chút việc tư." Thẩm Tuyển Ý cũng không tính quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: "Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, anh có mục đích gì trong lòng chúng ta hiểu rõ, đừng đóng giả huynh hữu đệ cung."
Nghiêm Bảo lập tức ngồi thẳng, duỗi tay đẩy cô nàng đang rót rượu, để các cô đi ra ngoài, phòng yên tĩnh lại, anh ta mới trầm giọng hỏi: "Cậu làm sao biết được! Ai nói cho cậu!"
Thẩm Tuyển Ý dựa vào trong xe, mắt nhìn thẳng phía trước, làm bộ lơ đãng nói: "Anh không làm thì sao tôi biết được, hiện thực ở trước mắt muốn chối cũng không được."
Nghiêm Bảo nói: "Cậu muốn anh hợp tác với cậu, đẩy ngã ba mình sao?"
Thẩm Tuyển Ý bỗng chốc ngồi thẳng, Thẩm Khai Vân?
Không phải, cậu chỉ nghĩ lừa anh Thịnh khai ra người ở phía sau.
Nếu anh ta nhắc tới Thẩm Khai Vân, Thẩm Tuyển Ý không thể không cảnh giác, thử nói: "Không phải tôi nghĩ, là anh nghĩ, trong tay tôi có chứng cứ, tôi có thành ý, chỉ là không biết anh có thành ý hay không."
Nghiêm Bảo mày nhíu thành chữ xuyên 川, lời nói sắc bén như luyện ra, "Từ đâu mà cậu biết! Mẹ tôi qua đời nhiều năm như vậy, hẳn là không có người biết thân phận của bà."
"Anh không làm thì làm sao tôi biết được." Thẩm Tuyển Ý chống trán, cười cùng diễn với anh ta: "Anh nói anh muốn hay không, không muốn thì thôi, tôi cũng không liên lụy tới anh."
Nghiêm Bảo suy xét một hồi, cẩn thận hỏi: "Cậu đã biết được bao nhiêu?"
Thẩm Tuyển Ý nghe không hiểu, nhưng cảm thấy sau lưng việc này có khả năng cất giấu thứ lớn khác, cậu lại không ngờ có thu hoạch, liền lập lờ mà lừa anh ta: "Không nhiều không ít, nhưng mà cái này đều không quan trọng. Anh cảm thấy tôi biết thì là tôi biết, cảm thấy tôi không biết thì còn nghĩ người kia là anh, là người đã cứu tôi."
Nghiêm Bảo trong nháy mắt liền đổ mồ hôi lạnh, tâm tư thằng nhóc này cũng che giấu quá sâu.
Mười năm trước, lúc Thẩm Tuyển Ý còn chưa đi theo anh ta, không biết vì sao lại đánh nhau với người ta, thiếu chút nữa chết ở ven đường, được anh ta cứu, anh ta nhận ra đây là con trai của Thẩm Khai Vân.
Anh ta không báo được thù, liền muốn bắt con ông ta gán nợ, kết quả lại bị ánh mắt đứa nhỏ này làm xúc động, liền lưu lại cậu ta.
Mới đầu có chút việc nguy hiểm tính mạng, anh ta biết rõ một đứa nhỏ mười mấy tuổi đánh không lại, lại vẫn kêu thằng bé đi, Thẩm Tuyển Ý cũng không nói cái gì, trầm mặc liền đi, sau đó một thân thương tích trở về, cũng không oán giận một câu, cầm tiền rồi đi.
Vậy mà cậu ta đều biết hết.
"Anh, giống như đàn ông đi." Thẩm Tuyển Ý cười khẽ, "Đừng lề mà lề mề, muốn chính là muốn, không cần chính là không cần, qua thôn này có khi không còn cửa hàng nào."
Năm đó mẹ của Nghiêm Bảo cũng là học sinh của Diệp Tiên Lệnh, thời điểm Thẩm Khai Vân nghiên cứu thuốc, thông qua Diệp Tiên Lệnh tìm được bà, bà làm thí nghiệm giai đoạn cuối cùng.
Diệp Tiên Lệnh tựa như biết sắp xảy ra chuyện, có một ngày nói bà chạy nhanh rời đi, vĩnh viễn đừng về Yến Thành.
Ngay sau đó đó là tin tức Diệp Tiên Lệnh bị bắt, mẹ Nghiêm cũng ra nước ngoài, mặt cũng không dám lộ, sợ bị liên lụy, mai danh ẩn tích sinh sống mấy năm, gả cho đại ca của một băng nhóm.
Bởi vì áp lực tinh thần quá lớn, lại phẫn uất bất bình, không lâu sau đó mẹ qua đời, ba anh ta cũng qua đời trong một trận đánh nhau, Nghiêm Bảo liền mang theo người trở về nước.
Anh ta quen Thẩm Tuyển Ý thật là trùng hợp, dựa vào vài ba câu của mẹ mà tìm được nhà của Thẩm Khai Vân, muốn đi giết ông ta, lại thấy bọn họ đang làm lễ tang.
Lúc ấy còn tưởng rằng Thẩm Khai Vân đã chết, kết quả sau khi quen biết với Thẩm Tuyển Ý mới biết được cũng không phải, là vợ ông ta.
Nghiêm Bảo suy nghĩ thật lâu, nói: "Được, buổi tối cậu tới quán của tôi."
Tác giả có lời muốn nói: Thẩm Tuyển Ý: Tôi thật đúng là kẻ diễ kịch quá trài.
A, giáo sư thật sự rất dịu dàng!! Awsl (a ta đã chết)
Anh ta hơi hơi hé miệng, hỏi: "Em đã biết được bao nhiêu rồi?"
Thẩm Dao ngồi xuống, đứa bé bị hai người ồn ào mà tỉnh giấc, cô ôm vào trong ngực nhẹ nhàng dỗ, âm thanh vừa nhẹ vừa mềm.
Tưởng Kỳ đã tưởng tượng qua Thẩm Dao như vậy, một nhà ba người bọn họ hoà thuận vui vẻ hạnh phúc, năm tháng thong thả lại lưu luyến, anh có người vợ dịu dàng nhất, đứa con đáng yêu nhất.
Bà xã toàn tâm toàn ý yêu anh, đứa bé sùng bái anh, anh làm người bảo vệ gia đình này cũng không hổ thẹn.
Hiện tại hết thảy đều xong rồi.
Lúc này đứa bé đã được dỗ xong, không phải đói bụng thì là mắc tiểu, lúc sau lại ngậm miệng rồi ngủ, Thẩm Dao không buông nó ra, ôm vào trong ngực vỗ nhẹ nhàng.
"Tưởng Kỳ."
Tưởng Kỳ ngồi xổm xuống nắm lấy tay cô, nhẹ giọng nói: "A Dao, tất cả mọi thứ anh làm, đều là vì tương lai của chúng ta, anh gạt em chỉ là không hy vọng em hận anh, rời khỏi anh."
Thẩm Dao nhìn mặt Tưởng Kỳ, khuôn mặt dịu dàng văn nhã, trong giấc mơ cô đã ngàn vạn lần miêu tả qua, thậm chí còn cảm thấy người tốt như vậy làm sao cô có thể gặp được.
Tuy rằng cô là con gái của Thẩm Khai Vân, dáng dấp lại bình thường, lớn lên không phải quá xinh đẹp, càng không phải là người làm nên thành tựu gì, chỉ là cô gái bình thường không thể bình thường hơn.
Tưởng Kỳ là thiếu niên thiên tài giới tâm lý học, tuổi còn trẻ thành tựu lại cao, anh hẳn là có càng nhiều cô gái xứng đôi làm bạn đời với anh hơn mới đúng, nhưng anh lại lựa chọn mình.
Tưởng Kỳ giữ mình trong sạch, tinh tế trong mọi chuyện, cũng chưa bao giờ liếc mắt nhìn mấy cô gái khác bao giờ.
Lúc trước Thẩm Dao cảm thấy, đời trước cô nhất định đã cứu vớt cả hệ Ngân Hà, mới có thể gặp được Tưởng Kỳ tốt như vậy.
Sau một lúc lâu.
Thẩm Dao cúi đầu, bàn tay còn lại sờ mặt Tưởng Kỳ, thấp giọng nói: "Chúng ta diễn xong vở kịch cuối cùng, ở riêng đi, em muốn yên tĩnh."
Tưởng Kỳ bỗng chốc nắm chặt tay, lại ở trong lòng nghĩ, còn tốt, cô ấy không nói ly hôn.
"A Dao, anh chưa từng nghĩ làm tổn thương em." Tưởng Kỳ nắm tay cô, thấp giọng nói: "Anh không nói sự thật cho em, cũng là không muốn để em cuốn vào ân oán, những cái đó không liên quan tới em...... Anh càng không muốn vì vậy mà em rời khỏi anh."
Thẩm Dao nhắm mắt, giây tiếp theo Tưởng Kỳ cảm thấy có một giọt nước rơi ở trên mu bàn tay, anh ta bỗng dưng ngẩng đầu, thấy trên mặt Thẩm Dao ướt nước, duỗi tay muốn lau, bị cô quay đầu đi.
"Chúng ta từ lúc bắt đầu gặp nhau đều là tính kế, anh yêu em đã là chuyện không thể đoán trước, anh có thể ở trước mặt mọi người đóng vai người chồng tốt nhiều năm như vậy, anh rể tốt, con rể ngoan, em thật không dám tin"
Tưởng Kỳ không nói.
Trong lòng Thẩm Dao khó chịu, trong lòng cô suy nghĩ tới lui hơn phân nửa tháng đều nghĩ không ra, Tưởng Kỳ rốt cuộc là bởi vì sao, anh không hận A Ý, cũng không phải là mình, như vậy cũng chỉ còn lại một người.
Sau khi A Ý nói xong, cô liền có bảy phần xác định, sự tình nhất định về loại thuốc kia.
Chẳng lẽ người nhà của Tưởng Kỳ cũng bị loại thuốc này làm hại?
Thẩm Dao hỏi: "Tưởng Kỳ, cha mẹ anh đâu?"
"Không phải anh đã nói với em anh không có cha mẹ, là lớn lên ở cô nhi viện hay sao" Tưởng Kỳ nói: "Có phải cái này em cũng không tin hay không, anh chỉ là không có nói toàn bộ tình hình thực tế cho em, cũng không có lừa gạt em."
Thẩm Dao thấy Tưởng Kỳ vẫn giấu diếm như cũ, khống chế không được mà lớn tiếng nói: "Vậy được, anh nói cho em, giữa ba và anh có ân oán gì, mục đích anh cưới em là vì sao!"
Tưởng Kỳ nắm chặt quyền, nhìn cô một lúc lâu lại không mở miệng.
Giọng nói của Thẩm Dao vừa phát ra, cảm giác đứa bé bị hoảng sợ, nằm trong lồng ngực cô run run, cũng không nói nữa.
Tưởng Kỳ đứng lên, đưa lưng về phía cônói: "Không có gì để nói cả, ở riêng đi."
Anh ta nói xong, liền nhấc chân ra cửa, danh sách khách mời còn rơi trên mặt đất, bị cánh cửa đóng lại mang theo gió thổi bay lên, rồi lại rơi xuống mặt đất.
Thẩm Dao rốt cuộc nhịn không được nằm trên người đứa bé, nhẹ nhàng mà khóc lên, ô ô khóc như con thú nhỏ bị thương.
Tưởng Kỳ đứng ở ngoài cửa, nghe thấy tiếng khóc bên trong, bỗng chốc nắm chặt tay, hàm răng cắn đến lạch cạch rung động, trong ánh mắt phát ra hận ý mãnh liệt.
"Thực xin lỗi." Tưởng Kỳ ngẩng đầu lên, không biết là nói vơi ai: "Anh nợ em, vĩnh viễn cũng trả không được."
Anh ta tính toán nhiều năm, vốn định tự tay báo thù, nhưng càng tra càng sâu lại phát hiện sự tình liên lụy rất rộng, đừng nói một mình mình, cho dù là có một trăm mình, đều không thể thành công.
Không chỉ có không thể thành công, anh ta còn sẽ bại lộ thân phận bản thân, dẫm vào vết xe đổ của ông.
Năm đó trước đêm ông bị phán quyết, ông như là biết kết cục của mình như thế nào, ở lần gặp mặt cuối cùng liền nói ba đưa mình đi, sửa tên đổi họ.
Anh có được một thân phận mới, thoát khỏi "Sỉ nhục" này.
Gia đình mới là gia đình có tiền lương phổ thông, sinh hoạt tuy rằng không khó khăn, nhưng cũng cũng không giàu có.
Ba mẹ đối với anh rất tốt, toàn tâm toàn ý cho anh đi học, yêu cầu duy nhất là anh không được bước vào giới gen di truyền, Tưởng Kỳ vì thế cãi nhau lần đầu tiên với họ, sau ba mẹ sợ anh tùy hứng, liền nói cho anh tình hình thực tế.
Từ nhỏ tâm tư Tưởng Kỳ kín đáo, biết không có thể tự mình ra mặt, cần phải dựa vào sức người khác.
Sau đó anh trở về La Quốc, muốn nhìn một chút nơi mà ông đã từng sinh hoạt, lại ở sân bay gặp được ngài Percy, cứu ông cụ một mạng.
Tưởng Kỳ lên kế hoạch làm đám cưới thật sớm với Thẩm Dao đã lâu, cô là quân cờ không thể thiếu trong kế hoạch, không có cô, sẽ không tiếp cận được với Thẩm Khai Vân.
Tưởng Kỳ thừa nhận, mình bởi vì âm mưu tính kế mà quen biết cô, nhưng ở chung lâu dài, anh xác thật động tâm với cô gái lương thiện đơn thuần này, nhưng thù hận bén rễ ăn sâu, anh chỉ có thể từ bỏ tình cảm cá nhân của mình.
Thù hận của ông, phải sửa lại án sai.
Này như là việc duy nhất phải làm trong nhân sinh của Tưởng Kỳ, nguyện ý vì thế mà đánh đổi mạng sống.
**
Buổi sáng mười giờ, Phó Thanh Sơ tới tòa nhà văn phòng giám sát di truyền, tay anh để trên tay nắm cửa, vừa định mở cửa, tay phải đã bị nắm lại.
Thẩm Tuyển Ý nhìn mắt anh, nói: "Thực xin lỗi."
Phó Thanh Sơ ngẩn ra: "Vì sao phải xin lỗi?"
"Anh luôn luôn nghiêm túc, luận văn cho dù không viết được cũng không làm giả, chuyện này nhất định là có người đổ oan cho anh, có thù lớn như vậy, lại có quyền lực lớn như vậy, chỉ có một người."
Phó Thanh Sơ thu tay lại, xoay người nhìn Thẩm Tuyển Ý, đem tay đặt ở trên mu bàn tay cậu, nhẹ giọng nói: "Thẩm Tuyển Ý, anh hy vọng chuyện này chỉ là mưa gió trên con đường nhân sinh của chúng ta, không phải là chướng ngại vật."
Thẩm Tuyển Ý hiểu ý anh, nhưng là trong lòng vẫn là cảm thấy có lỗi với anh, "Em không muốn anh bị oan giống như Diệp Tiên Lệnh."
"Sẽ không." Phó Thanh Sơ nắm tay Thẩm Tuyển Ý lên, để ở trên mặt, thấp giọng nói: "Anh nắm chắc bản thảo, hơn nữa trên văn kiện có ngày sửa chữa cuối cùng, anh có em, sẽ không trở thành Diệp Tiên Lệnh."
Thẩm Tuyển Ý dừng một chút, nắm ngược lại bàn tay của Phó Thanh Sơ, thấp giọng nói: "Đúng vậy."
"Em tin tưởng anh, nên hiểu rõ anh tin tưởng bản thân giống như em tin tưởng anh." Phó Thanh Sơ thấp giọng nói: "Anh lựa chọn em, như cùng hội cùng thuyền với em, em có thể nói yêu anh, đừng nói xin lỗi."
Tâm Thẩm Tuyển Ý bị chọc mềm nhũn, cúi người ôm bả vai anh một chút, nói: "Đúng, em yêu anh, nhiều hơn mạng sống của em."
Phó Thanh Sơ nghiêng đầu nhìn, không có xe ở đây, đoạn đường này cameras còn cách có một khoảng, liền ngửa đầu ở trên môi Thẩm Tuyển Ý một chút rồi ngồi trở về, nói: "Chờ anh trở lại."
Nói xong, kéo cửa xe đi vào tòa cao ốc.
Trước kia lúc Thẩm Tuyển Ý theo đuổi Phó Thanh Sơ vừa kiêu căng vừa làm càn, mãnh liệt như thế nào, hiện tại cùng anh ở bên nhau ngược lại là bó tay bó chân, để anh chủ động.
Thẩm Tuyển Ý cúi đầu, nhẹ nhàng thở một hơi, gọi điện thoại cho Nghiêm Bảo.
"Ai cha, thằng nhóc cậu còn biết gọi điện thoại cho tôi, làm sao, thiếu tiền?"
Thẩm Tuyển Ý nói: "Không phải, lúc trước nói sau này không đánh nhau sẽ không tính toán lại đi, tôi hỏi anh chuyện khác."
Nghiêm Bảo cười, "Cậu còn có chuyện gì đứng đắn hay sao, nói đi, chỉ cần anh biết cái gì nhất định nói hết không nửa lời giấu giếm."
"Hỏi anh một chút việc tư." Thẩm Tuyển Ý cũng không tính quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: "Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, anh có mục đích gì trong lòng chúng ta hiểu rõ, đừng đóng giả huynh hữu đệ cung."
Nghiêm Bảo lập tức ngồi thẳng, duỗi tay đẩy cô nàng đang rót rượu, để các cô đi ra ngoài, phòng yên tĩnh lại, anh ta mới trầm giọng hỏi: "Cậu làm sao biết được! Ai nói cho cậu!"
Thẩm Tuyển Ý dựa vào trong xe, mắt nhìn thẳng phía trước, làm bộ lơ đãng nói: "Anh không làm thì sao tôi biết được, hiện thực ở trước mắt muốn chối cũng không được."
Nghiêm Bảo nói: "Cậu muốn anh hợp tác với cậu, đẩy ngã ba mình sao?"
Thẩm Tuyển Ý bỗng chốc ngồi thẳng, Thẩm Khai Vân?
Không phải, cậu chỉ nghĩ lừa anh Thịnh khai ra người ở phía sau.
Nếu anh ta nhắc tới Thẩm Khai Vân, Thẩm Tuyển Ý không thể không cảnh giác, thử nói: "Không phải tôi nghĩ, là anh nghĩ, trong tay tôi có chứng cứ, tôi có thành ý, chỉ là không biết anh có thành ý hay không."
Nghiêm Bảo mày nhíu thành chữ xuyên 川, lời nói sắc bén như luyện ra, "Từ đâu mà cậu biết! Mẹ tôi qua đời nhiều năm như vậy, hẳn là không có người biết thân phận của bà."
"Anh không làm thì làm sao tôi biết được." Thẩm Tuyển Ý chống trán, cười cùng diễn với anh ta: "Anh nói anh muốn hay không, không muốn thì thôi, tôi cũng không liên lụy tới anh."
Nghiêm Bảo suy xét một hồi, cẩn thận hỏi: "Cậu đã biết được bao nhiêu?"
Thẩm Tuyển Ý nghe không hiểu, nhưng cảm thấy sau lưng việc này có khả năng cất giấu thứ lớn khác, cậu lại không ngờ có thu hoạch, liền lập lờ mà lừa anh ta: "Không nhiều không ít, nhưng mà cái này đều không quan trọng. Anh cảm thấy tôi biết thì là tôi biết, cảm thấy tôi không biết thì còn nghĩ người kia là anh, là người đã cứu tôi."
Nghiêm Bảo trong nháy mắt liền đổ mồ hôi lạnh, tâm tư thằng nhóc này cũng che giấu quá sâu.
Mười năm trước, lúc Thẩm Tuyển Ý còn chưa đi theo anh ta, không biết vì sao lại đánh nhau với người ta, thiếu chút nữa chết ở ven đường, được anh ta cứu, anh ta nhận ra đây là con trai của Thẩm Khai Vân.
Anh ta không báo được thù, liền muốn bắt con ông ta gán nợ, kết quả lại bị ánh mắt đứa nhỏ này làm xúc động, liền lưu lại cậu ta.
Mới đầu có chút việc nguy hiểm tính mạng, anh ta biết rõ một đứa nhỏ mười mấy tuổi đánh không lại, lại vẫn kêu thằng bé đi, Thẩm Tuyển Ý cũng không nói cái gì, trầm mặc liền đi, sau đó một thân thương tích trở về, cũng không oán giận một câu, cầm tiền rồi đi.
Vậy mà cậu ta đều biết hết.
"Anh, giống như đàn ông đi." Thẩm Tuyển Ý cười khẽ, "Đừng lề mà lề mề, muốn chính là muốn, không cần chính là không cần, qua thôn này có khi không còn cửa hàng nào."
Năm đó mẹ của Nghiêm Bảo cũng là học sinh của Diệp Tiên Lệnh, thời điểm Thẩm Khai Vân nghiên cứu thuốc, thông qua Diệp Tiên Lệnh tìm được bà, bà làm thí nghiệm giai đoạn cuối cùng.
Diệp Tiên Lệnh tựa như biết sắp xảy ra chuyện, có một ngày nói bà chạy nhanh rời đi, vĩnh viễn đừng về Yến Thành.
Ngay sau đó đó là tin tức Diệp Tiên Lệnh bị bắt, mẹ Nghiêm cũng ra nước ngoài, mặt cũng không dám lộ, sợ bị liên lụy, mai danh ẩn tích sinh sống mấy năm, gả cho đại ca của một băng nhóm.
Bởi vì áp lực tinh thần quá lớn, lại phẫn uất bất bình, không lâu sau đó mẹ qua đời, ba anh ta cũng qua đời trong một trận đánh nhau, Nghiêm Bảo liền mang theo người trở về nước.
Anh ta quen Thẩm Tuyển Ý thật là trùng hợp, dựa vào vài ba câu của mẹ mà tìm được nhà của Thẩm Khai Vân, muốn đi giết ông ta, lại thấy bọn họ đang làm lễ tang.
Lúc ấy còn tưởng rằng Thẩm Khai Vân đã chết, kết quả sau khi quen biết với Thẩm Tuyển Ý mới biết được cũng không phải, là vợ ông ta.
Nghiêm Bảo suy nghĩ thật lâu, nói: "Được, buổi tối cậu tới quán của tôi."
Tác giả có lời muốn nói: Thẩm Tuyển Ý: Tôi thật đúng là kẻ diễ kịch quá trài.
A, giáo sư thật sự rất dịu dàng!! Awsl (a ta đã chết)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.