Giáo Sư: Trái Tim Em Vẫn Luôn Hướng Về Anh
Chương 11: Con Gái Khi Say
Phạm Đào
22/12/2023
Khoảng tầm 20 phút sau thì anh cũng lái xe đến căn trung cư của mình.Lúc đầu ba mẹ anh bảo là mua nhà ở cho rộng rãi thoải mái nhưng anh thì thích bình yên một chút nên liền mua 1 căn trung cư cho đơn giản với lại nhà lớn thì chỉ có một mình nên cũng cảm thấy trống vắng.Có đôi ba lần anh định rước ba mẹ mình lên sống cùng nhưng hai người liền từ chối và bảo là sống ở dưới quen rồi nên cho khi lên thành phố sẽ không quen và có 1 chút bất tiện..
Khu này cũng khá là bình yên,an tĩnh ai nấy cũng đi làm rồi về nhà nghỉ ngơi mà thôi.Ở đây có 40 tầng mà nhà anh thì ở tầng 28 cũng khá là cao nhưng khi đứng bên ở cửa sổ sẽ nhìn thấy mọi thứ xung quanh cũng khá là thú vị.Nhà anh thì lâu lâu sẽ có mấy người bạn đến chơi mà thôi..
Quân Hiên thấy cô còn ngủ cho nên cũng không dám đánh thức mà cổng cổ trên vai rồi đi vào thang máy.
" Ting...ting.."
" Tầng 28 "
"Ting "
Từ thang máy đi đến phòng của anh thì tầm 3 phút nhưng hôm nay có thêm con sâu rượu này cứ nhảy tới nhảy lui thì cũng hơn 10 phút..
" Ái Niên em ở yên một chỗ không được à " anh hờn giận trách móc rồi đỡ cô lên giường nằm xuống, cũng may là nhà có hai phòng chứ nếu không sẽ khó cho hai bên rồi..
Sau khi cho cô nằm xuống thì anh đi vào trong lấy nước ấm ra để lao mặt cho cô.Còn Ái Niên nằm chưa được 3 giây nữa thì đã đi xuống giường rồi chạy nhảy lung tung " Quân Hiên,Quân Hiên anh đi đâu rồi.."
" Ở đây là đâu vậy chứ,huhu, đây là nhà ai mà đẹp thế, huhu,mẹ tôi đâu, Kim Châu đâu.''
Nghe tiếng ồn ào ở bên ngoài thì anh mới chạy ra ngoài thì thấy cô đã ngồi bệt xuống sàn nhà mà khóc mếu máo.Lúc này anh mới mở đèn lên thì lại thấy những cái không nên thấy đó chính là Ái Niên kéo váy lên cao để chùi nước mắt làm cho anh thấy hết khung cảnh ở phía dưới.
" Ái Niên em đang chơi tôi hay sao "
Quân Hiên tự lẫm nhẩm một mình rồi cũng đi lại mà dỗ dành cô gái nhỏ nín khóc,từ trước đến giờ anh không có kiên nhẫn mà giỗ người khác nên chỉ biết vỗ vai rồi ôm vào lòng mà thôi.Cũng may là cô ấy chịu nín dứt chứ nếu không anh cũng không biết làm gì.
" Quân Hiên,tôi,tôi đói..""
" Tôi đói, chiều gió tôi chưa ăn gì cả,hức,hức "
" Ái Niên em đừng khóc để anh đi nấu chút đồ ăn cho em,ngoan,đừng khóc.."
Điều anh lo sợ chính là nhìn thấy người ta khóc mà anh sợ nhất là cô gái này mỗi lần dỗ là mỗi lần khó.
Khi thấy anh đi ra phòng bếp thì cô cũng tò tò đi theo anh để xem người đàn ông này nấu món gì.
" Anh biết nấu ăn sao "
" Ừm thì ở một mình nên cũng phải tự lập "
Ái Niên đi tham quan khắp căn nhà thì thấy nơi đây cũng khá là rộng ở giữa nhà thì có 1 bộ ghế sofa lớn,bàn ăn,tivi còn có cả máy lọc không khí và nhiều thiết bị hiện đại khác nữa.Kệ sách cũng khá là nhiều,trên tường thì được treo vài tấm ảnh phong cảnh để trang trí,tuy anh là đàn ông mà cô cũng phải công nhận 1 điều là sàn nhà rất là sạch không có một chút bụi bẩn gì cả... Cuối cùng thì cô vẫn có chút mơ hồ là anh và Thảo My hai người họ không biết có còn quen nhau không nhưng sao cô không thấy bất kì hình ảnh nào ở đây cả
Khoảng tầm nữa tiếng thì anh đã nấu đồ ăn xong xuôi định vào phòng gọi cô nhưng không thấy đâu, vậy không lẻ cô ấy đang ở phòng của mình sao..
" Cạch.."
" Quân Hiên,em tìm nãy giờ không có đồ của phụ nữ nên em đành mặc tạm áo sơ mi trắng của anh " cô vừa nói vừa lao tóc của mình.
" Em,em sao không mặc quần vào.."
" À thì quần của anh rộng quá nên em mặc không có vừa...' ""
" Cô ấy định giết mình hay gì " anh tự lẫm bẩm với chính mình.
Lúc này Ái Niên đi trước còn anh thì ở phía sau nên có thể thấy được toàn bộ cơ thể của cô gái nhỏ, hai chân thì trắng nõn còn áo sơ mi thì lấp ló dưới vùng mông căng tròn kia làm cho anh cứ nuốt yết hầu liên tục,khi cô ngồi vào bàn ăn thì hai bầu ngực kia cứ ẩn ẩn hiện hiện làm cho anh không thể chịu nổi mà đi thẳng vào nhà vệ sinh.
" Rầm "
" Anh ấy bị sao thế,động kinh à,hay là không muốn mình đụng vào đồ của anh ấy..."
Tiếng muỗng đũa vang lên không ngừng, cô cũng chỉ biết tập trung vào phần đồ ăn của mình nhưng mà nói đi thì phải nói lại anh ấy nấu ăn ngon thật mình là con gái mà còn thua xa nữa.Có lẻ sau khi quậy một trận thì cô đã tỉnh rượu rồi thì phải nên sau khi ăn xong cô liền đi lại sofa ngồi xem tivi sẵn đợi chờ người đàn ông kia nhưng không hiểu sao khi cô đặt chân vào đây rồi thì cứ giống như là ngôi nhà thứ hai của mình vậy...
Nhưng cô không hề biết rằng sự vô tư kia của cô lại khiến cho người đàn ông kia khổ sở trong nhà tắm hơn 1 giờ đồng hồ.
Khu này cũng khá là bình yên,an tĩnh ai nấy cũng đi làm rồi về nhà nghỉ ngơi mà thôi.Ở đây có 40 tầng mà nhà anh thì ở tầng 28 cũng khá là cao nhưng khi đứng bên ở cửa sổ sẽ nhìn thấy mọi thứ xung quanh cũng khá là thú vị.Nhà anh thì lâu lâu sẽ có mấy người bạn đến chơi mà thôi..
Quân Hiên thấy cô còn ngủ cho nên cũng không dám đánh thức mà cổng cổ trên vai rồi đi vào thang máy.
" Ting...ting.."
" Tầng 28 "
"Ting "
Từ thang máy đi đến phòng của anh thì tầm 3 phút nhưng hôm nay có thêm con sâu rượu này cứ nhảy tới nhảy lui thì cũng hơn 10 phút..
" Ái Niên em ở yên một chỗ không được à " anh hờn giận trách móc rồi đỡ cô lên giường nằm xuống, cũng may là nhà có hai phòng chứ nếu không sẽ khó cho hai bên rồi..
Sau khi cho cô nằm xuống thì anh đi vào trong lấy nước ấm ra để lao mặt cho cô.Còn Ái Niên nằm chưa được 3 giây nữa thì đã đi xuống giường rồi chạy nhảy lung tung " Quân Hiên,Quân Hiên anh đi đâu rồi.."
" Ở đây là đâu vậy chứ,huhu, đây là nhà ai mà đẹp thế, huhu,mẹ tôi đâu, Kim Châu đâu.''
Nghe tiếng ồn ào ở bên ngoài thì anh mới chạy ra ngoài thì thấy cô đã ngồi bệt xuống sàn nhà mà khóc mếu máo.Lúc này anh mới mở đèn lên thì lại thấy những cái không nên thấy đó chính là Ái Niên kéo váy lên cao để chùi nước mắt làm cho anh thấy hết khung cảnh ở phía dưới.
" Ái Niên em đang chơi tôi hay sao "
Quân Hiên tự lẫm nhẩm một mình rồi cũng đi lại mà dỗ dành cô gái nhỏ nín khóc,từ trước đến giờ anh không có kiên nhẫn mà giỗ người khác nên chỉ biết vỗ vai rồi ôm vào lòng mà thôi.Cũng may là cô ấy chịu nín dứt chứ nếu không anh cũng không biết làm gì.
" Quân Hiên,tôi,tôi đói..""
" Tôi đói, chiều gió tôi chưa ăn gì cả,hức,hức "
" Ái Niên em đừng khóc để anh đi nấu chút đồ ăn cho em,ngoan,đừng khóc.."
Điều anh lo sợ chính là nhìn thấy người ta khóc mà anh sợ nhất là cô gái này mỗi lần dỗ là mỗi lần khó.
Khi thấy anh đi ra phòng bếp thì cô cũng tò tò đi theo anh để xem người đàn ông này nấu món gì.
" Anh biết nấu ăn sao "
" Ừm thì ở một mình nên cũng phải tự lập "
Ái Niên đi tham quan khắp căn nhà thì thấy nơi đây cũng khá là rộng ở giữa nhà thì có 1 bộ ghế sofa lớn,bàn ăn,tivi còn có cả máy lọc không khí và nhiều thiết bị hiện đại khác nữa.Kệ sách cũng khá là nhiều,trên tường thì được treo vài tấm ảnh phong cảnh để trang trí,tuy anh là đàn ông mà cô cũng phải công nhận 1 điều là sàn nhà rất là sạch không có một chút bụi bẩn gì cả... Cuối cùng thì cô vẫn có chút mơ hồ là anh và Thảo My hai người họ không biết có còn quen nhau không nhưng sao cô không thấy bất kì hình ảnh nào ở đây cả
Khoảng tầm nữa tiếng thì anh đã nấu đồ ăn xong xuôi định vào phòng gọi cô nhưng không thấy đâu, vậy không lẻ cô ấy đang ở phòng của mình sao..
" Cạch.."
" Quân Hiên,em tìm nãy giờ không có đồ của phụ nữ nên em đành mặc tạm áo sơ mi trắng của anh " cô vừa nói vừa lao tóc của mình.
" Em,em sao không mặc quần vào.."
" À thì quần của anh rộng quá nên em mặc không có vừa...' ""
" Cô ấy định giết mình hay gì " anh tự lẫm bẩm với chính mình.
Lúc này Ái Niên đi trước còn anh thì ở phía sau nên có thể thấy được toàn bộ cơ thể của cô gái nhỏ, hai chân thì trắng nõn còn áo sơ mi thì lấp ló dưới vùng mông căng tròn kia làm cho anh cứ nuốt yết hầu liên tục,khi cô ngồi vào bàn ăn thì hai bầu ngực kia cứ ẩn ẩn hiện hiện làm cho anh không thể chịu nổi mà đi thẳng vào nhà vệ sinh.
" Rầm "
" Anh ấy bị sao thế,động kinh à,hay là không muốn mình đụng vào đồ của anh ấy..."
Tiếng muỗng đũa vang lên không ngừng, cô cũng chỉ biết tập trung vào phần đồ ăn của mình nhưng mà nói đi thì phải nói lại anh ấy nấu ăn ngon thật mình là con gái mà còn thua xa nữa.Có lẻ sau khi quậy một trận thì cô đã tỉnh rượu rồi thì phải nên sau khi ăn xong cô liền đi lại sofa ngồi xem tivi sẵn đợi chờ người đàn ông kia nhưng không hiểu sao khi cô đặt chân vào đây rồi thì cứ giống như là ngôi nhà thứ hai của mình vậy...
Nhưng cô không hề biết rằng sự vô tư kia của cô lại khiến cho người đàn ông kia khổ sở trong nhà tắm hơn 1 giờ đồng hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.