Chương 28: Lựa chọn thứ ba
A Nguyễn Hữu Tửu
15/06/2021
Đợi đám người kia đi xa, họ mới đứng dậy rời đi, lúc trở về nơi dựng lều,
hai người cũng tách nhau ra đi về. Từ đầu tới cuối không ai phát hiện
ra, Du Trọng và Lâm Hòa Tây từng đơn độc đi ra ngoài.
Dã ngoại ngoài trời kết thúc vào sáng hôm sau, sau khi thầy giáo kiểm tra số người, mọi người thu dọn đồ đạc của mình rồi trở về nhà. Tối qua Lâm Hòa Tây ngủ không ngon, sau khi mang lều trả lại cửa hàng thiết bị ngoài trời, liền trực tiếp về thẳng phòng thuê ngoài trường để ngủ bù.
Cả chủ nhật cứ ngủ như vậy. Xế chiều hôm thứ hai có tiết chuyên ngành, Lâm Hòa Tây gặp Ninh Nam ở lớp học.
Từ khi người của học viện Bách khoa tới tìm, lại gây ra sự kiện quạ đen ngày đó, Lâm Hòa Tây chưa gặp Ninh Nam ở trong trường học. Hôm nay đối phương có lòng rảnh rỗi tới đây học, hơn phân nửa là chuyện đã giải quyết xong xuôi.
Có lẽ cũng cảm thấy đã lâu không gặp, Ninh Nam chủ động gọi hắn qua ngồi, Lâm Hòa Tây hơi dừng bước, cuối cùng vẫn đi về phía đối phương.
Hắn đang tính ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Ninh Nam, vừa lúc nghe đối phương đang nói kế hoạch nghỉ Quốc khánh với mấy người khác. Có lẽ tâm trạng không tệ, thấy hắn qua bên này ngồi, Ninh Nam chủ động khoác tay lên vai hắn: “Cuối tuần nghỉ Quốc khánh có sắp xếp gì không?”
Lâm Hòa Tây vô cùng tùy ý đáp: “Cũng ở nhà chơi game thôi.”
Nhất thời cảm thấy buồn tẻ vô vị, Ninh Nam buông tay khoác lên vai hắn xuống, lại quay đầu tám chuyện tiếp với những người khác.
Bọn họ trò chuyện vô cùng chuyên tâm, mặc dù từ đầu tới cuối Lâm Hòa Tây không tham gia, nhưng thỉnh thoảng một đôi câu chui vào trong tay, đoán ra có lẽ gần đây Ninh Nam lại mới quen bạn gái mới, có kế hoạch nghỉ Quốc khánh cùng bạn gái đi biển chơi.
Lâm Hòa Tây mất hứng chống đầu, lười biếng nhìn giọng giáo viên đang hăng say giảng bài chuyên ngành trên bục giảng.
Chuyên ngành đại học cũng không phải do bản thân hắn lựa chọn, mà bộ phận bên trong học viên trực tiếp bố trí. Lâm Hòa Tây không thích chuyên ngành của mình, nhưng trước đó Lâm Viễn Ngụy đã tìm hiểu thành tích học hành của hắn nên đương nhiên cho rằng, bất kể chuyên ngành nào đối với hắn mà nói thì cũng chẳng khác nhau là mấy, chỉ cần có thể cầm tấm bằng tốt nghiệp là được.
Đối với chuyện lần này, Lâm Hòa Tây cũng không cãi lại, Học viện quốc tế quả thật không có chuyên ngành hắn muốn học.
Hắn hơi cúi đầu, tầm mắt liếc thấy nét vẽ nguệch ngoạc của sinh viên tiện tay vẽ vào sách chuyên ngành, đầu ngón tay khẽ động đậy, không kiềm chế được nhớ lại bên bờ hồ trong vườn ươm hai ngày trước, cảm xúc vừa quen thuộc vừa xa lạ khi cầm bút vẽ.
Nhận ra gần ba năm không chạm qua bút vẽ, lúc cầm lại bút trong lòng chỉ còn lại cảm giác vô cùng lạnh nhạt.
Thu hồi tầm mắt ở hàng ghế trước, Lâm Hòa Tây rũ mắt, hơi ngẩn người nhìn mặt bàn học.
Sau khi chuông tan học vang lên, Ninh Nam từ chỗ ngồi đứng lên đầu tiên.
Hiển nhiên là được tâng bốc nên tâm trạng rất thoải mái, cậu ta khẽ nhướng mày, đáy mắt hiện lên mấy phần đắc ý: “Nếu mấy hôm nữa có thời gian, tôi và bạn gái tôi mời các cậu ăn cơm.”
Mấy người còn lại dĩ nhiên hớn hở gật đầu phụ họa.
Phảng phất như cảm thấy còn chưa đủ, Ninh Nam quay mặt lại, vẻ mặt ngạo nghễ liếc nhìn hắn một cái, “Cậu cũng cùng đi nha.”
Lâm Hòa Tây nghe vậy, thờ ơ cong môi: “Tôi không đi được, mấy hôm nay khá bận.”
Thu hết thái độ qua loa của hắn vào mắt, Ninh Nam nhất thời sinh lòng tức giận, trọng giọng nói đầy giễu cợt: “Cậu thì có chuyện gì chứ? Suy cho cùng không phải chơi game thì đi bar.”
Lâm Hòa Tây khẽ cười, không nói thêm gì.
Trải qua sự nhắc nhở của đối phương, lúc này Lâm Hòa Tây mới nhớ ra, hình như nhiều ngày rồi mình không tới chỗ mèo hoang.
Đêm đến hắm tới quán bar cạnh hẻm nhỏ, sau đó gặp được Phương Thanh Ninh ở chỗ cho mèo ăn.
Lúc đối phương thấy hắn còn hơi ngạc nhiên, “Em tưởng gần đây anh không tới.”
Lâm Hòa Tây tùy ý dựa vào tường, nhìn mèo vàng đã chạy tới cọ cọ ống quần hắn, “Ngỏ hẻm này không an toàn đâu, một mình cô tốt nhất tới ít thôi.”
Vẻ mặt Phương Thanh Ninh nghiêm túc gật đầu, ngược lại như vừa nhớ ra gì đó, chủ động mở miệng báo cáo: “Ngày đó sau khi về thì em chưa từng tới quầy bar.”
Cũng không ngờ rằng cô có thể nghe lời như vậy, vẻ mặt Lâm Hòa Tây hơi kinh ngạc mỉm cười.
Hai người cho mèo vàng kia ăn xong, thuận đường cùng nhau về trường học.
Phố quán bar đã dần náo nhiệt lên, tấm bảng “Chưa tới giờ mở cửa” trước cửa kính đã bị gỡ xuống,quán đồ ăn vặt ở phố đối diện cũng bắt đầu dọn hàng ra, chợt có đoàn xe gắn máy phân khối lớn lao ra từ khúc quanh, Lâm Hòa Tây kéo Phương Thanh Ninh một cái.
Xe gắn máy chạy tốc độ cao sượt qua tay Phương Thanh Ninh, gió mạnh thổi tung mái tóc dài xinh đẹp của cô, Phương Thanh Ninh lảo đảo đứng lại, sắc mặt khẽ trắng bệch.
Đoàn xe nhanh chóng biến mất ở đường hẻm cuối phố, Lâm Hòa Tây buông cô ra, khom lưng nhặt tờ giấy rớt xuống bên chân.
Đó là hai tấm vé vào cửa của buổi triển lãm tranh vào chủ nhật, tác giả buổi triển lãm tranh là nữ họa sĩ nổi tiếng trong nước hiện nay, lúc học cấp ba Lâm Hòa Tây đã biết bà ấy. Sau khi xem xong, hắn mới cầm vé trả lại Phương Thanh Ninh: “Cô muốn đi xem triển lãm tranh?”
Tâm trạng dần dần hồi phục, Phương Thanh Ninh nhận lấy hai tấm vé vào cửa cất xong, có chút xấu hổ nói: “Người em thích là sinh viên chuyên ngành khoa mỹ thuật, em muốn hẹn anh ấy chủ nhật đi xem triển lãm tranh.”
Lâm Hòa Tây gật đầu một cái, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Mua vé vào cửa ở đâu?”
“Anh cũng muốn đi à?” Phương Thanh Ninh kinh ngạc lại cảm thấy khó xử: “Em mua ở trên trang web. Vì hàng ngày đều hạn chế lượng khách, nên vé vào cửa đã sớm bán hết sạch.” Cô dừng một lát, lại có chút tiếc nuối bổ sung: “Mà triển lãm tranh chỉ mở hai ngày cuối tuần.”
Lâm Hòa Tây cũng không quá thất vọng, “Chỉ là đột nhiên muốn đi, cũng không phải là không đi thì không được.”
Trong lòng Phương Thanh Ninh do dự.
Chỉ một lát sau, phảng phất như có quyết định cuối cùng, cô ngẩng đầu nhìn Lâm Hòa Tây: “Nếu anh muốn đi, em có thể đưa vé cho anh.”
Lâm Hòa Tây có vài phần bất ngờ nhìn lại cô.
“Chỉ yêu đơn phương thôi, đối phương cũng đâu nói thích em.” Phương Thanh Ninh không hề thấy mất mát mỉm cười: “Hơn nữa, triển lãm tranh nhiều như vậy, lần sau em hẹn anh ấy đi.”
“Cô đã nói triển lãm tranh mở nhiều,” Lâm Hòa Tây kịp phản ứng, cũng cười từ chối đề nghị của cô. “Các cô có thể đi lần sau, như vậy tôi cũng có thể lần sau đi.”
Phương Thanh Ninh khẽ “À” một tiếng, quả nhiên nghe lời đổi chủ đề, không nhắc tới chuyện đưa vé nữa.
Nhưng nào ngờ một ngày trước cuối tuần, Phương Thanh Ninh đột nhiên tìm hắn trong wechat, nói muốn tặng hắn vé vào cửa.
Trong lòng biết có lẽ kế hoạch của cô có thay đổi, Lâm Hòa Tây không từ chối nữa. Hai người hẹn gặp buổi trưa ở căng tin, lúc ăn cơm, Phương Thanh Ninh đưa vé cho hắn.
Lâm Hòa Tây nhận lấy hai tấm vé, lấy điện thoại ra nói: “Tôi chuyển tiền vé cho cô.”
Phương Thanh Ninh vội khoát tay nói không cần: “Coi như quà đáp lễ lần trước anh giúp em.” Cô nặng nề thở dài, cố gắng điềm tĩnh mỉm cười: “Hôm qua em hẹn anh ấy qua wechat, sau đó bị anh ấy từ chối.”
Lâm Hòa Tây không an ủi cô, chỉ nửa cười giỡn nửa đề nghị nói: “Mượn rượu tiêu sầu hẳn là một cách hay.”
Cũng không biết nghe như một lời nói giỡn, hay là xem như đề nghị ghi nhớ trong lòng, Phương Thanh Ninh cúi đầu dùng đũa đâm cơm trong mâm, không nói gì.
Lâm Hòa Tây quan sát vẻ mặt cô hồi lâu, không nhịn được lại dặn dò một câu: “Nếu muốn uống rượu, đừng nên đi một mình.”
Vẻ mặt Phương Thanh Ninh chán nản đồng ý.
Sau khi hai người tách nhau ra ở căng tin, Lâm Hòa Tây nhìn hai tấm vé trong tay có chút rầu rĩ. Vốn chỉ muốn mua một vé đi xem một mình, bây giờ lại có hai tấm, hắn không nghĩ ra nên xử lý thế nào.
Để vé không dùng xem ra có chút lãng phí, hắn cũng không có người bạn nào có thể đưa. Lâm Hòa Tây đứng bên cạnh bức tượng điêu khắc trên quảng trường trước căng tin, trong lòng lẩm bẩm, nếu sau khi hắn vòng qua bức tượng điêu khắc này mà người gặp đầu tiên là nữ sinh, thì hắn sẽ tặng tấm phiếu thừa này. Nếu là nam sinh, thì hắn để tấm vé này không dùng tới.
Lâm Hòa Tây đảo mắt yên lặng chờ ba giây, xoay người chậm rãi đi vòng ra phía sau bức tượng.
Xuất hiện trong tầm mắt chính là đôi giày thể thao hàng hiệu có giá trị không hề rẻ, Lâm Hòa Tây nhìn quanh một vòng, thậm chí nhanh chóng nhận ra, màu sắc đôi giày này là phiên bản giới hạn dù có tiền cũng khó mà mua được.
Trong lòng hắn đại khái đoán ra, chủ nhân đôi giày thể thao nhất định là nam sinh, tầm mắt vẫn dán chặt đôi bắp chân thon dài thẳng tắp của đối phương, theo đó hắn chậm rãi ngước mắt lên nhìn.
Quần đùi và áo thể thao rộng thùng thình đập vào mắt, sau đó là đường cong bắp thịt nhấp nhô rõ ràng trên cánh tay đối phương ôm bóng, yết hầu nhô trên cổ họng và đường cong hàm dưới thẳng tắp, cùng với đôi môi mím thành một đường thẳng có vẻ hơi lạnh lùng, và sống mũi rất cao.
Cuối cùng đối diện với cặp mắt thâm thúy đen nhanh kia, Lâm Hòa Tây hơi ngẩn ra.
Có lẽ có lựa chọn thứ ba, trong lòng hắn thầm nói, rồi sau đó hăng hái bừng bừng ngẩng mắt nhìn, nụ cười xáng lạn rực rỡ nhìn Du Trọng đứng trước mặt mình.
Dã ngoại ngoài trời kết thúc vào sáng hôm sau, sau khi thầy giáo kiểm tra số người, mọi người thu dọn đồ đạc của mình rồi trở về nhà. Tối qua Lâm Hòa Tây ngủ không ngon, sau khi mang lều trả lại cửa hàng thiết bị ngoài trời, liền trực tiếp về thẳng phòng thuê ngoài trường để ngủ bù.
Cả chủ nhật cứ ngủ như vậy. Xế chiều hôm thứ hai có tiết chuyên ngành, Lâm Hòa Tây gặp Ninh Nam ở lớp học.
Từ khi người của học viện Bách khoa tới tìm, lại gây ra sự kiện quạ đen ngày đó, Lâm Hòa Tây chưa gặp Ninh Nam ở trong trường học. Hôm nay đối phương có lòng rảnh rỗi tới đây học, hơn phân nửa là chuyện đã giải quyết xong xuôi.
Có lẽ cũng cảm thấy đã lâu không gặp, Ninh Nam chủ động gọi hắn qua ngồi, Lâm Hòa Tây hơi dừng bước, cuối cùng vẫn đi về phía đối phương.
Hắn đang tính ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Ninh Nam, vừa lúc nghe đối phương đang nói kế hoạch nghỉ Quốc khánh với mấy người khác. Có lẽ tâm trạng không tệ, thấy hắn qua bên này ngồi, Ninh Nam chủ động khoác tay lên vai hắn: “Cuối tuần nghỉ Quốc khánh có sắp xếp gì không?”
Lâm Hòa Tây vô cùng tùy ý đáp: “Cũng ở nhà chơi game thôi.”
Nhất thời cảm thấy buồn tẻ vô vị, Ninh Nam buông tay khoác lên vai hắn xuống, lại quay đầu tám chuyện tiếp với những người khác.
Bọn họ trò chuyện vô cùng chuyên tâm, mặc dù từ đầu tới cuối Lâm Hòa Tây không tham gia, nhưng thỉnh thoảng một đôi câu chui vào trong tay, đoán ra có lẽ gần đây Ninh Nam lại mới quen bạn gái mới, có kế hoạch nghỉ Quốc khánh cùng bạn gái đi biển chơi.
Lâm Hòa Tây mất hứng chống đầu, lười biếng nhìn giọng giáo viên đang hăng say giảng bài chuyên ngành trên bục giảng.
Chuyên ngành đại học cũng không phải do bản thân hắn lựa chọn, mà bộ phận bên trong học viên trực tiếp bố trí. Lâm Hòa Tây không thích chuyên ngành của mình, nhưng trước đó Lâm Viễn Ngụy đã tìm hiểu thành tích học hành của hắn nên đương nhiên cho rằng, bất kể chuyên ngành nào đối với hắn mà nói thì cũng chẳng khác nhau là mấy, chỉ cần có thể cầm tấm bằng tốt nghiệp là được.
Đối với chuyện lần này, Lâm Hòa Tây cũng không cãi lại, Học viện quốc tế quả thật không có chuyên ngành hắn muốn học.
Hắn hơi cúi đầu, tầm mắt liếc thấy nét vẽ nguệch ngoạc của sinh viên tiện tay vẽ vào sách chuyên ngành, đầu ngón tay khẽ động đậy, không kiềm chế được nhớ lại bên bờ hồ trong vườn ươm hai ngày trước, cảm xúc vừa quen thuộc vừa xa lạ khi cầm bút vẽ.
Nhận ra gần ba năm không chạm qua bút vẽ, lúc cầm lại bút trong lòng chỉ còn lại cảm giác vô cùng lạnh nhạt.
Thu hồi tầm mắt ở hàng ghế trước, Lâm Hòa Tây rũ mắt, hơi ngẩn người nhìn mặt bàn học.
Sau khi chuông tan học vang lên, Ninh Nam từ chỗ ngồi đứng lên đầu tiên.
Hiển nhiên là được tâng bốc nên tâm trạng rất thoải mái, cậu ta khẽ nhướng mày, đáy mắt hiện lên mấy phần đắc ý: “Nếu mấy hôm nữa có thời gian, tôi và bạn gái tôi mời các cậu ăn cơm.”
Mấy người còn lại dĩ nhiên hớn hở gật đầu phụ họa.
Phảng phất như cảm thấy còn chưa đủ, Ninh Nam quay mặt lại, vẻ mặt ngạo nghễ liếc nhìn hắn một cái, “Cậu cũng cùng đi nha.”
Lâm Hòa Tây nghe vậy, thờ ơ cong môi: “Tôi không đi được, mấy hôm nay khá bận.”
Thu hết thái độ qua loa của hắn vào mắt, Ninh Nam nhất thời sinh lòng tức giận, trọng giọng nói đầy giễu cợt: “Cậu thì có chuyện gì chứ? Suy cho cùng không phải chơi game thì đi bar.”
Lâm Hòa Tây khẽ cười, không nói thêm gì.
Trải qua sự nhắc nhở của đối phương, lúc này Lâm Hòa Tây mới nhớ ra, hình như nhiều ngày rồi mình không tới chỗ mèo hoang.
Đêm đến hắm tới quán bar cạnh hẻm nhỏ, sau đó gặp được Phương Thanh Ninh ở chỗ cho mèo ăn.
Lúc đối phương thấy hắn còn hơi ngạc nhiên, “Em tưởng gần đây anh không tới.”
Lâm Hòa Tây tùy ý dựa vào tường, nhìn mèo vàng đã chạy tới cọ cọ ống quần hắn, “Ngỏ hẻm này không an toàn đâu, một mình cô tốt nhất tới ít thôi.”
Vẻ mặt Phương Thanh Ninh nghiêm túc gật đầu, ngược lại như vừa nhớ ra gì đó, chủ động mở miệng báo cáo: “Ngày đó sau khi về thì em chưa từng tới quầy bar.”
Cũng không ngờ rằng cô có thể nghe lời như vậy, vẻ mặt Lâm Hòa Tây hơi kinh ngạc mỉm cười.
Hai người cho mèo vàng kia ăn xong, thuận đường cùng nhau về trường học.
Phố quán bar đã dần náo nhiệt lên, tấm bảng “Chưa tới giờ mở cửa” trước cửa kính đã bị gỡ xuống,quán đồ ăn vặt ở phố đối diện cũng bắt đầu dọn hàng ra, chợt có đoàn xe gắn máy phân khối lớn lao ra từ khúc quanh, Lâm Hòa Tây kéo Phương Thanh Ninh một cái.
Xe gắn máy chạy tốc độ cao sượt qua tay Phương Thanh Ninh, gió mạnh thổi tung mái tóc dài xinh đẹp của cô, Phương Thanh Ninh lảo đảo đứng lại, sắc mặt khẽ trắng bệch.
Đoàn xe nhanh chóng biến mất ở đường hẻm cuối phố, Lâm Hòa Tây buông cô ra, khom lưng nhặt tờ giấy rớt xuống bên chân.
Đó là hai tấm vé vào cửa của buổi triển lãm tranh vào chủ nhật, tác giả buổi triển lãm tranh là nữ họa sĩ nổi tiếng trong nước hiện nay, lúc học cấp ba Lâm Hòa Tây đã biết bà ấy. Sau khi xem xong, hắn mới cầm vé trả lại Phương Thanh Ninh: “Cô muốn đi xem triển lãm tranh?”
Tâm trạng dần dần hồi phục, Phương Thanh Ninh nhận lấy hai tấm vé vào cửa cất xong, có chút xấu hổ nói: “Người em thích là sinh viên chuyên ngành khoa mỹ thuật, em muốn hẹn anh ấy chủ nhật đi xem triển lãm tranh.”
Lâm Hòa Tây gật đầu một cái, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Mua vé vào cửa ở đâu?”
“Anh cũng muốn đi à?” Phương Thanh Ninh kinh ngạc lại cảm thấy khó xử: “Em mua ở trên trang web. Vì hàng ngày đều hạn chế lượng khách, nên vé vào cửa đã sớm bán hết sạch.” Cô dừng một lát, lại có chút tiếc nuối bổ sung: “Mà triển lãm tranh chỉ mở hai ngày cuối tuần.”
Lâm Hòa Tây cũng không quá thất vọng, “Chỉ là đột nhiên muốn đi, cũng không phải là không đi thì không được.”
Trong lòng Phương Thanh Ninh do dự.
Chỉ một lát sau, phảng phất như có quyết định cuối cùng, cô ngẩng đầu nhìn Lâm Hòa Tây: “Nếu anh muốn đi, em có thể đưa vé cho anh.”
Lâm Hòa Tây có vài phần bất ngờ nhìn lại cô.
“Chỉ yêu đơn phương thôi, đối phương cũng đâu nói thích em.” Phương Thanh Ninh không hề thấy mất mát mỉm cười: “Hơn nữa, triển lãm tranh nhiều như vậy, lần sau em hẹn anh ấy đi.”
“Cô đã nói triển lãm tranh mở nhiều,” Lâm Hòa Tây kịp phản ứng, cũng cười từ chối đề nghị của cô. “Các cô có thể đi lần sau, như vậy tôi cũng có thể lần sau đi.”
Phương Thanh Ninh khẽ “À” một tiếng, quả nhiên nghe lời đổi chủ đề, không nhắc tới chuyện đưa vé nữa.
Nhưng nào ngờ một ngày trước cuối tuần, Phương Thanh Ninh đột nhiên tìm hắn trong wechat, nói muốn tặng hắn vé vào cửa.
Trong lòng biết có lẽ kế hoạch của cô có thay đổi, Lâm Hòa Tây không từ chối nữa. Hai người hẹn gặp buổi trưa ở căng tin, lúc ăn cơm, Phương Thanh Ninh đưa vé cho hắn.
Lâm Hòa Tây nhận lấy hai tấm vé, lấy điện thoại ra nói: “Tôi chuyển tiền vé cho cô.”
Phương Thanh Ninh vội khoát tay nói không cần: “Coi như quà đáp lễ lần trước anh giúp em.” Cô nặng nề thở dài, cố gắng điềm tĩnh mỉm cười: “Hôm qua em hẹn anh ấy qua wechat, sau đó bị anh ấy từ chối.”
Lâm Hòa Tây không an ủi cô, chỉ nửa cười giỡn nửa đề nghị nói: “Mượn rượu tiêu sầu hẳn là một cách hay.”
Cũng không biết nghe như một lời nói giỡn, hay là xem như đề nghị ghi nhớ trong lòng, Phương Thanh Ninh cúi đầu dùng đũa đâm cơm trong mâm, không nói gì.
Lâm Hòa Tây quan sát vẻ mặt cô hồi lâu, không nhịn được lại dặn dò một câu: “Nếu muốn uống rượu, đừng nên đi một mình.”
Vẻ mặt Phương Thanh Ninh chán nản đồng ý.
Sau khi hai người tách nhau ra ở căng tin, Lâm Hòa Tây nhìn hai tấm vé trong tay có chút rầu rĩ. Vốn chỉ muốn mua một vé đi xem một mình, bây giờ lại có hai tấm, hắn không nghĩ ra nên xử lý thế nào.
Để vé không dùng xem ra có chút lãng phí, hắn cũng không có người bạn nào có thể đưa. Lâm Hòa Tây đứng bên cạnh bức tượng điêu khắc trên quảng trường trước căng tin, trong lòng lẩm bẩm, nếu sau khi hắn vòng qua bức tượng điêu khắc này mà người gặp đầu tiên là nữ sinh, thì hắn sẽ tặng tấm phiếu thừa này. Nếu là nam sinh, thì hắn để tấm vé này không dùng tới.
Lâm Hòa Tây đảo mắt yên lặng chờ ba giây, xoay người chậm rãi đi vòng ra phía sau bức tượng.
Xuất hiện trong tầm mắt chính là đôi giày thể thao hàng hiệu có giá trị không hề rẻ, Lâm Hòa Tây nhìn quanh một vòng, thậm chí nhanh chóng nhận ra, màu sắc đôi giày này là phiên bản giới hạn dù có tiền cũng khó mà mua được.
Trong lòng hắn đại khái đoán ra, chủ nhân đôi giày thể thao nhất định là nam sinh, tầm mắt vẫn dán chặt đôi bắp chân thon dài thẳng tắp của đối phương, theo đó hắn chậm rãi ngước mắt lên nhìn.
Quần đùi và áo thể thao rộng thùng thình đập vào mắt, sau đó là đường cong bắp thịt nhấp nhô rõ ràng trên cánh tay đối phương ôm bóng, yết hầu nhô trên cổ họng và đường cong hàm dưới thẳng tắp, cùng với đôi môi mím thành một đường thẳng có vẻ hơi lạnh lùng, và sống mũi rất cao.
Cuối cùng đối diện với cặp mắt thâm thúy đen nhanh kia, Lâm Hòa Tây hơi ngẩn ra.
Có lẽ có lựa chọn thứ ba, trong lòng hắn thầm nói, rồi sau đó hăng hái bừng bừng ngẩng mắt nhìn, nụ cười xáng lạn rực rỡ nhìn Du Trọng đứng trước mặt mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.