Chương 27: Ngắm đom đóm
A Nguyễn Hữu Tửu
15/06/2021
Đom đóm bay qua rèm cửa, Lâm Hòa Tây từ giữa hai chân Du Trọng đứng lên, mở rèm cửa thả nó bay ra ngoài.LQĐ
Vẻ mặt Du Trọng khôi phục lại như thường, đan chéo hai chân ngồi trong lều: “Cậu gọi tôi dậy, chính là vì cho tôi xem cái này?”
Lâm Hòa Tây nghi ngờ một lúc, dưới ánh trăng gật đầu một cái.
Thu cảm xúc trên mặt hắn vào mắt, trong đáy mắt Du Trọng như có điều suy nghĩ, cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ mở miệng nói: “Như vậy bây giờ cậu có thể đi rồi.”
Lâm Hòa Tây động tác chậm chạp duỗi chân ra xỏ giày.
Du Trọng cúi đầu nhìn di động, dường như không đưa mắt lên nhìn hắn thêm lần nào nữa.
Lâm Hòa Tây đi giày xong, đứng bên ngoài lều: “Tôi đi đây.”
Du Trọng đầu không ngẩng lên nói: “Thả rèm giúp tôi.”
Lâm Hòa Tây buông rèm theo lời cậu, nhưng không đi luôn.
Ánh trăng bị ngăn cách bên ngoài, trong lều lại lâm vào đêm đen, Du Trọng không nằm xuống ngay, mà đầu ngón tay kẹp điện thoại chờ đợi vài giây.
Bên tai mãi không có tiếng bước chân rời đi truyền tới, chỉ một lúc sau, rèm cửa bị người ta vén lên lần nữa, khuôn mặt đẹp trai của Lâm Hòa Tây xuất hiện dưới ánh trăng, “Nghĩ một hồi vẫn cảm thấy nếu không ngắm thì hơi đáng tiếc, một mình đi ngắm thì không có ý nghĩa gì. Cho nên,” hắn dừng một lát, nét mặt tươi cười: “Cậu có muốn vào rừng cùng ngắm đom đóm với tôi không?”
Vẻ mặt Du Trọng đúng như dự đoán: “Vậy đi đi.”
Lâm Hòa Tây không ngừng lăn lộn trong lòng, nghe vậy theo bản năng cũng chỉ cười khẽ một tiếng, hơn nữa vẫn cứ kiên nhẫn tính thuyết phục cậu: “Nằm ở đây nhiều cảm thấy không có ý nghĩa gì mấy, chẳng những bị tôi đánh thức, còn bị những người đi ngắm sao về đánh thức, nếu vậy –“
Hắn nói được một nửa, đột nhiên kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn chằm chằm về phía Du Trọng đã đứng dậy.
Đối phương quét mắt nhìn người đứng bất động ở cạnh cửa, tức giận hỏi: “Cậu còn muốn đi hay không?”
Lâm Hòa Tây vui ra mặt, sải bước lùi ra nhường đường cho cậu: “Đi, tất nhiên muốn đi.”
Bước vào rừng cây lúc nãy, họ tắt đèn trên điện thoại.
Trong rừng rất tối, bụi cỏ lại rất rậm. Có lẽ năng lực nhìn trong đêm của Du Trọng không tệ, đi nhanh hơn Lâm Hòa Tây. Chỉ một lát sau, nhận ra bước chân sau lưng càng lúc càng nhỏ, Du Trọng đứng tại chỗ chờ hắn, giọng trầm thấp dễ nghe vang lên trong đêm đen: “Dáng người cậu cao như vậy, mà đi còn chậm hơn cả con gái.”
Tiếng động quần áo cọ qua cành cây từ từ rõ hơn, Lâm Hòa Tây giống như chạy đuổi kịp hạ giọng nói: “Ở đây tối quá, không thấy rõ đường.”
Du Trọng không chút lưu tình cười nhạo hắn: “Chắc cậu phải ăn thêm cà rốt.”
Lâm Hòa Tây không chút để ý cong môi trong đêm tối, không đưa ra bình luận với đề nghị của cậu.
Du Trọng duỗi tay, hình như đưa vật gì đó cho hắn.
Một giây sau, mu bàn tay hắn chạm vào nắp lưng cứng điện thoại cứng ngắc. Lâm Hòa Tây không hiểu, “Đưa điện thoại cho tôi làm gì?”
Du Trọng lời ít mà ý nhiều: “Cầm lấy.”
Lâm Hòa Tây nghe lời vươn tay, lại cầm phải mu bàn tay ấm áp to lớn của Du Trọng.
Tác dụng của đôi mắt trong đêm tối yên tĩnh đã bị hạn chế, nhiệt độ ở lòng bàn tay và cảm xúc trong đầu bị phóng đại vô hạn, Lâm Hòa Tây nắm mu bàn tay đối phương, hiếm khi xuất thần một giây.
Giọng buồn bực của Du Trọng kéo hắn trở về thực tế, “Tôi bảo cậu cầm điện thoại chứ không phải bảo cậu cầm tay tôi.” Mặc dù lúc này không nhìn ra, sắc mặt cậu vẫn có chút đen: “Cậu còn muốn cầm tay tôi tới lúc nào?”
Lâm Hòa Tây hơi rụt tay lại, cuối cùng cũng cầm chính xác điện thoại của đối phương. Hắn nhẹ giọng nói thầm: “Điện thoại cậu to như vậy, không cầm phải tay cậu mới là không bình thường.”
Du Trọng không muốn cãi cọ với hắn, cầm đầu kia điện thoại dẫn hắn tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Hòa Tây sững sờ, sau đó mới kịp hiểu dụng ý của đối phương, không phản bác thấp giọng lẩm bẩm nói: “Thật đúng là thẳng nam từ đầu tới đuôi.”
Vị trí đom đóm phát sáng hình như thay đổi, trong lúc đi tới rừng thì họ phát hiện một biển lớn những con đom đóm lập lòe xinh đẹp.
Du Trọng rút điện thoại trong tay hắn về, ngồi chồm hổm xuống bên bụi cỏ, mở điện thoại ấn máy chụp hình, tay điều chỉnh thông số máy ảnh, muốn chụp mấy tấm hình đom đóm.
Thuận thế theo ngồi xuống bên cạnh cậu, Lâm Hòa Tây liếc mắt nhìn trên điện thoại cậu: “Cậu chơi chụp ảnh?”
Du Trọng nói: “Không chơi.”
Lâm Hòa Tây hăng hái bừng bừng nhướng mày, còn chưa kịp nói gì lại nghe đối phương nói: “Nhưng tôi cũng không phải kẻ ngốc chỉ biết dùng tham số tự động của máy ảnh trên điện thoại để chụp hình.”
Kẻ ngốc chỉ biết dùng tham số tự động không hề khó chịu, thậm chí còn nhẹ giọng cười cười.
Họ chụp hình xong định quay lại đường cũ, không ngờ kế hoạch lại xảy ra chút không may nho nhỏ. Vì, họ gặp phải đám người đi ngắm sao trở về trong rừng.
Mới đầu trong lòng Lâm Hòa Tây còn buồn bực, rõ ràng cánh rừng này và ao đầm kia là hai hướng trái ngược nhau, cũng không biết vì sao mấy người kia lại đi vòng qua đây. Cho đến khi có người kích động hô to “Tôi đã nói tôi nhìn thấy đom đóm mà” thì vẻ mặt hắn mới tỏ ra đã hiểu.
Tiếng bước chân hỗn loạn chồng lên nhau từ xa đến gần truyền tới, lúc này hai người cứ như vậy đứng lên thì nhất định sẽ chạm mặt những người đó. Lâm Hòa Tây không quan tâm lắm, hắn chậm rãi quay đầu lại, im lặng nhìn Du Trọng bên cạnh.
Trong đám người vừa tới có Chu Huyên và Triệu Độ, tất nhiên Du Trọng không mong muốn bọn họ bắt gặp mình và Lâm Hòa Tây đơn độc ra ngoài.
Cậu không đứng lên, thậm chí co chân lại, ngồi xuống tại chỗ.
Lâm Hòa Tây thấy thế cũng phối hợp ngồi chồm hổm tại chỗ không nhúc nhích.
Người đông đột nhiên xuất hiện kinh động tới đom đóm, từng mảng lớn đốm sáng màu vàng lơ lửng giữa không trung bị tách ra, dần dần ẩn nấp giữa rừng cây đen kịt. Vốn hứng thú không thôi lúc này đám sinh viên thất vọng xuýt xoa, rối rít bật đèn pin trên điện thoại, lục tục xuyên qua rừng cây tối tăm đi ra.
Ánh sáng màu vàng ấm đan xen giữa các cây trong rừng chiếu loang lổ xuống, một giây trước khi chùm sáng chiếu thẳng xuống họ, Du Trọng cúi đầu, đồng thời đè đầu Lâm Hòa Tây xuống.
Hai người kề quá sát nhau. Tay Du Trọng đặt sau đầu hắn, từ phía sau nhìn sang, tựa như đang vuốt ve đỉnh đầu và nửa ôm hắn.
Lâm Hòa Tây ngồi chồm hổm nhiều nên hai chân không còn chút cảm giác, không nhịn được dời trọng tâm về phía bên trái Du Trọng, lặng lẽ nâng chân phải vận động nhẹ.
Ánh đèn pin của điện thoại di động lại lần nữa quét qua đỉnh đầu, liếc nhìn mái tóc ngắn màu nâu dễ thấy của Lâm Hòa Tây, Du Trọng lại đè hắn xuống. Người sau vội vàng không kịp chuẩn bị, người chợt mất thằng bằng, ngã nhào ra phía bên phải.
Lúc ngã xuống đất phát ra tiếng động, tất nhiên được không bù mất. Cái tay đặt trên đỉnh đầu hắn lập tức rớt xuống đầu vai Lâm Hòa Tây, Du Trọng ôm vai hắn, kéo người đè về phía mình.
Thân thể Lâm Hòa Tây không ổn định, trong lúc hỗn loạn hai tay chống lên eo cậu, mặt cúi xuống bị cậu ấn vào trong ngực.
Du Trọng chợt cứng đờ, hàm dưới không tự chủ căng cứng, nhưng vẫn không đẩy người ra.
Cách lồng ngực rắn chắc rộng lớn, nhịp tim trầm ổn có lực trong ngực đối phương rơi vào tai Lâm Hòa Tây, phảng phất như tiếng tim mình dần dần đập chồng lên cùng cậu.
Du Trọng ấn hắn vào ngực, bên eo bị hắn chạm vào hơi nóng, chóp mũi vây quanh toàn hơi thở của hắn.
Vẻ mặt hai người có chút vi diệu.
Vẻ mặt Du Trọng khôi phục lại như thường, đan chéo hai chân ngồi trong lều: “Cậu gọi tôi dậy, chính là vì cho tôi xem cái này?”
Lâm Hòa Tây nghi ngờ một lúc, dưới ánh trăng gật đầu một cái.
Thu cảm xúc trên mặt hắn vào mắt, trong đáy mắt Du Trọng như có điều suy nghĩ, cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ mở miệng nói: “Như vậy bây giờ cậu có thể đi rồi.”
Lâm Hòa Tây động tác chậm chạp duỗi chân ra xỏ giày.
Du Trọng cúi đầu nhìn di động, dường như không đưa mắt lên nhìn hắn thêm lần nào nữa.
Lâm Hòa Tây đi giày xong, đứng bên ngoài lều: “Tôi đi đây.”
Du Trọng đầu không ngẩng lên nói: “Thả rèm giúp tôi.”
Lâm Hòa Tây buông rèm theo lời cậu, nhưng không đi luôn.
Ánh trăng bị ngăn cách bên ngoài, trong lều lại lâm vào đêm đen, Du Trọng không nằm xuống ngay, mà đầu ngón tay kẹp điện thoại chờ đợi vài giây.
Bên tai mãi không có tiếng bước chân rời đi truyền tới, chỉ một lúc sau, rèm cửa bị người ta vén lên lần nữa, khuôn mặt đẹp trai của Lâm Hòa Tây xuất hiện dưới ánh trăng, “Nghĩ một hồi vẫn cảm thấy nếu không ngắm thì hơi đáng tiếc, một mình đi ngắm thì không có ý nghĩa gì. Cho nên,” hắn dừng một lát, nét mặt tươi cười: “Cậu có muốn vào rừng cùng ngắm đom đóm với tôi không?”
Vẻ mặt Du Trọng đúng như dự đoán: “Vậy đi đi.”
Lâm Hòa Tây không ngừng lăn lộn trong lòng, nghe vậy theo bản năng cũng chỉ cười khẽ một tiếng, hơn nữa vẫn cứ kiên nhẫn tính thuyết phục cậu: “Nằm ở đây nhiều cảm thấy không có ý nghĩa gì mấy, chẳng những bị tôi đánh thức, còn bị những người đi ngắm sao về đánh thức, nếu vậy –“
Hắn nói được một nửa, đột nhiên kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn chằm chằm về phía Du Trọng đã đứng dậy.
Đối phương quét mắt nhìn người đứng bất động ở cạnh cửa, tức giận hỏi: “Cậu còn muốn đi hay không?”
Lâm Hòa Tây vui ra mặt, sải bước lùi ra nhường đường cho cậu: “Đi, tất nhiên muốn đi.”
Bước vào rừng cây lúc nãy, họ tắt đèn trên điện thoại.
Trong rừng rất tối, bụi cỏ lại rất rậm. Có lẽ năng lực nhìn trong đêm của Du Trọng không tệ, đi nhanh hơn Lâm Hòa Tây. Chỉ một lát sau, nhận ra bước chân sau lưng càng lúc càng nhỏ, Du Trọng đứng tại chỗ chờ hắn, giọng trầm thấp dễ nghe vang lên trong đêm đen: “Dáng người cậu cao như vậy, mà đi còn chậm hơn cả con gái.”
Tiếng động quần áo cọ qua cành cây từ từ rõ hơn, Lâm Hòa Tây giống như chạy đuổi kịp hạ giọng nói: “Ở đây tối quá, không thấy rõ đường.”
Du Trọng không chút lưu tình cười nhạo hắn: “Chắc cậu phải ăn thêm cà rốt.”
Lâm Hòa Tây không chút để ý cong môi trong đêm tối, không đưa ra bình luận với đề nghị của cậu.
Du Trọng duỗi tay, hình như đưa vật gì đó cho hắn.
Một giây sau, mu bàn tay hắn chạm vào nắp lưng cứng điện thoại cứng ngắc. Lâm Hòa Tây không hiểu, “Đưa điện thoại cho tôi làm gì?”
Du Trọng lời ít mà ý nhiều: “Cầm lấy.”
Lâm Hòa Tây nghe lời vươn tay, lại cầm phải mu bàn tay ấm áp to lớn của Du Trọng.
Tác dụng của đôi mắt trong đêm tối yên tĩnh đã bị hạn chế, nhiệt độ ở lòng bàn tay và cảm xúc trong đầu bị phóng đại vô hạn, Lâm Hòa Tây nắm mu bàn tay đối phương, hiếm khi xuất thần một giây.
Giọng buồn bực của Du Trọng kéo hắn trở về thực tế, “Tôi bảo cậu cầm điện thoại chứ không phải bảo cậu cầm tay tôi.” Mặc dù lúc này không nhìn ra, sắc mặt cậu vẫn có chút đen: “Cậu còn muốn cầm tay tôi tới lúc nào?”
Lâm Hòa Tây hơi rụt tay lại, cuối cùng cũng cầm chính xác điện thoại của đối phương. Hắn nhẹ giọng nói thầm: “Điện thoại cậu to như vậy, không cầm phải tay cậu mới là không bình thường.”
Du Trọng không muốn cãi cọ với hắn, cầm đầu kia điện thoại dẫn hắn tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Hòa Tây sững sờ, sau đó mới kịp hiểu dụng ý của đối phương, không phản bác thấp giọng lẩm bẩm nói: “Thật đúng là thẳng nam từ đầu tới đuôi.”
Vị trí đom đóm phát sáng hình như thay đổi, trong lúc đi tới rừng thì họ phát hiện một biển lớn những con đom đóm lập lòe xinh đẹp.
Du Trọng rút điện thoại trong tay hắn về, ngồi chồm hổm xuống bên bụi cỏ, mở điện thoại ấn máy chụp hình, tay điều chỉnh thông số máy ảnh, muốn chụp mấy tấm hình đom đóm.
Thuận thế theo ngồi xuống bên cạnh cậu, Lâm Hòa Tây liếc mắt nhìn trên điện thoại cậu: “Cậu chơi chụp ảnh?”
Du Trọng nói: “Không chơi.”
Lâm Hòa Tây hăng hái bừng bừng nhướng mày, còn chưa kịp nói gì lại nghe đối phương nói: “Nhưng tôi cũng không phải kẻ ngốc chỉ biết dùng tham số tự động của máy ảnh trên điện thoại để chụp hình.”
Kẻ ngốc chỉ biết dùng tham số tự động không hề khó chịu, thậm chí còn nhẹ giọng cười cười.
Họ chụp hình xong định quay lại đường cũ, không ngờ kế hoạch lại xảy ra chút không may nho nhỏ. Vì, họ gặp phải đám người đi ngắm sao trở về trong rừng.
Mới đầu trong lòng Lâm Hòa Tây còn buồn bực, rõ ràng cánh rừng này và ao đầm kia là hai hướng trái ngược nhau, cũng không biết vì sao mấy người kia lại đi vòng qua đây. Cho đến khi có người kích động hô to “Tôi đã nói tôi nhìn thấy đom đóm mà” thì vẻ mặt hắn mới tỏ ra đã hiểu.
Tiếng bước chân hỗn loạn chồng lên nhau từ xa đến gần truyền tới, lúc này hai người cứ như vậy đứng lên thì nhất định sẽ chạm mặt những người đó. Lâm Hòa Tây không quan tâm lắm, hắn chậm rãi quay đầu lại, im lặng nhìn Du Trọng bên cạnh.
Trong đám người vừa tới có Chu Huyên và Triệu Độ, tất nhiên Du Trọng không mong muốn bọn họ bắt gặp mình và Lâm Hòa Tây đơn độc ra ngoài.
Cậu không đứng lên, thậm chí co chân lại, ngồi xuống tại chỗ.
Lâm Hòa Tây thấy thế cũng phối hợp ngồi chồm hổm tại chỗ không nhúc nhích.
Người đông đột nhiên xuất hiện kinh động tới đom đóm, từng mảng lớn đốm sáng màu vàng lơ lửng giữa không trung bị tách ra, dần dần ẩn nấp giữa rừng cây đen kịt. Vốn hứng thú không thôi lúc này đám sinh viên thất vọng xuýt xoa, rối rít bật đèn pin trên điện thoại, lục tục xuyên qua rừng cây tối tăm đi ra.
Ánh sáng màu vàng ấm đan xen giữa các cây trong rừng chiếu loang lổ xuống, một giây trước khi chùm sáng chiếu thẳng xuống họ, Du Trọng cúi đầu, đồng thời đè đầu Lâm Hòa Tây xuống.
Hai người kề quá sát nhau. Tay Du Trọng đặt sau đầu hắn, từ phía sau nhìn sang, tựa như đang vuốt ve đỉnh đầu và nửa ôm hắn.
Lâm Hòa Tây ngồi chồm hổm nhiều nên hai chân không còn chút cảm giác, không nhịn được dời trọng tâm về phía bên trái Du Trọng, lặng lẽ nâng chân phải vận động nhẹ.
Ánh đèn pin của điện thoại di động lại lần nữa quét qua đỉnh đầu, liếc nhìn mái tóc ngắn màu nâu dễ thấy của Lâm Hòa Tây, Du Trọng lại đè hắn xuống. Người sau vội vàng không kịp chuẩn bị, người chợt mất thằng bằng, ngã nhào ra phía bên phải.
Lúc ngã xuống đất phát ra tiếng động, tất nhiên được không bù mất. Cái tay đặt trên đỉnh đầu hắn lập tức rớt xuống đầu vai Lâm Hòa Tây, Du Trọng ôm vai hắn, kéo người đè về phía mình.
Thân thể Lâm Hòa Tây không ổn định, trong lúc hỗn loạn hai tay chống lên eo cậu, mặt cúi xuống bị cậu ấn vào trong ngực.
Du Trọng chợt cứng đờ, hàm dưới không tự chủ căng cứng, nhưng vẫn không đẩy người ra.
Cách lồng ngực rắn chắc rộng lớn, nhịp tim trầm ổn có lực trong ngực đối phương rơi vào tai Lâm Hòa Tây, phảng phất như tiếng tim mình dần dần đập chồng lên cùng cậu.
Du Trọng ấn hắn vào ngực, bên eo bị hắn chạm vào hơi nóng, chóp mũi vây quanh toàn hơi thở của hắn.
Vẻ mặt hai người có chút vi diệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.