Chương 38: Năm mới vui vẻ
Khốn Tải
01/09/2024
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Trần Tiện mua vé giá máy bay giá cao ngay tối ngày hôm sau để trở về, bởi vì sắp năm mới nên mọi chuyến bay đều kín chỗ, cậu ta không tranh được vé buổi sáng. Hơn nữa thành phố C sương mù dày, thời gian cất cánh bị hoãn ba tiếng, đêm Giao thừa cậu ta bị giữ lại chờ đợi ở sân bay, bỏ lỡ luôn.
Đến lúc Trần Tiện hạ cánh ra khỏi sân bay đã là ba giờ sáng, vừa xuống máy bay là điện thoại của gia đình gọi tới dồn dập, Trần Tiện biết ba mẹ mình đã tra vé máy bay của mình, thế nhưng cậu ta không dám nhận cuộc gọi nào, dù sao cũng đã bỏ lỡ đêm Giao thừa rồi, chắc ông bà nội lo lắng lắm, còn ba mẹ thì đang muốn mắng cho một trận đây.
Mắt thấy đã đến mùng 1 Tết, cậu ta nghĩ chắc ba mẹ Chu Liệu cũng lần lượt về thành phố C rồi, nếu như không có phản hồi gì thì đúng là đã xảy ra chuyện.
Nửa đêm Trần Tiện định gọi cho chú Lâm lấy chìa khóa, nhưng bên kia không có ai nhận, máy đã tắt. Cậu ta nghĩ giờ này chắc người ta ngủ rồi, cũng ngại quấy rầy, cho nên lại lén lút thuê một phòng khách sạn, cậu ta biết nếu tối nay về thì ngay mai còn lâu mới được thả ra.
Đêm nay khách sạn chẳng có mấy ai check in, Trần Tiện dẵm lên tấm thảm trên hành lang, gửi một tin nhắn cho Chu Liệu.
Đối phương vẫn không trả lời.
Đêm Giao thừa, Tần Trạm không cần đi làm.
Nếu là những năm trước thì là lúc hắn bận rộn nhất, bởi vì ngành dịch vụ cần người, lúc đó lương một giờ là cao nhất trong năm.
Năm nay khác mọi năm không chỉ vì hắn không cần đi làm nữa, mà bây giờ, hắn không còn đón Tết một mình.
Buổi sáng hắn đến một tiệm xăm hình, sau đó đi bệnh viện thăm bà lão, mua một vài đồ bình thường bà thích ăn.
Bà nội không nói gì, hắn cũng không chủ động bắt chuyện, hai người im lặng ở cạnh trong phòng bệnh, giống hệt như ngày tháng đã qua, khác hoàn toàn với giường bệnh bên cạnh có người thân đến thăm bệnh tặng quà Tết, bên phía bọn họ lạnh ngắt đến đáng thương.
Giường bệnh bên cạnh còn phân cho Tần Trạm một thùng quýt đường, nhưng Tần Trạm không nhận.
"Hôm nay là Giao thừa"
Đây là câu nói đầu tiên của hắn, bà lão nhìn Tần Trạm, ánh mắt u tối không một gợn sóng.
"Chúc mừng bà, lại sống thêm một năm nữa"
Có y tá thay nước đi qua, nhìn thấy Tần Trạm thì chúc mừng năm mới trước, sau đó vui mừng dán một chữ "Phúc" lên trên đầu giường mỗi một giường bệnh.
"Năm mới sắp đến rồi bà ơi, năm mới vui vẻ ạ!"
Bà lão lịch sự mỉm cười đáp lại, cơ mặt căng cứng được kéo lên, nếp nhăn trên mặt giống như lớp nham thạch dưới vỏ đất.
"Năm mới vui vẻ"
"Cho em một cái này" y tá đưa cho Tần Trạm một nút dây Trung Quốc *: "Mấy năm nay, em cũng vất vả rồi"
(*nút dây Trung Quốc hay nút cát tường là một loại hình nghệ thuật thủ công truyền thống của Trung Quốc)
"Cảm ơn"
Tần Trạm nhận lấy, nhìn bà lão một cái, đối phương rất nhanh đã rời mắt đi.
Có lẽ nơi công cộng có nhiều người ở nhất bây giờ là bệnh viện, trên đường phố không một bóng người, giữa lớp sương mù trắng xóa đâu đâu đâu cũng được tô điểm sắc đỏ hân hoan.
Nơi bán đồ ăn vẫn còn vài người cao tuổi chưa thu sạp, đợi bán nốt chút đồ còn lại mới rời đi, Tần Trạm dùng số tiền không còn nhiều mua một ít thịt và rau tươi. Gần đó có đứa trẻ chạy nhảy nô đùa dưới cái nắm tay của ba mẹ, trong tay người mẹ vẫn còn cầm bánh chiên mua cho cậu nhóc.
"Hôm nay mình đi đâu đón Giao thừa ạ?"
Tần Trạm xoay người nhìn người ba xoa xoa đầu cậu nhóc.
"Đi tới nhà cô cả nè, buổi tối người lớn đánh mạt chược, xem Xuân Vãn, trẻ nhỏ tụi con thì ở bên cạnh cướp lì xì, đầu thôn còn có thể bắn pháo giấy và pháo hoa"
"Tối nay sẽ phát lì xì cho con nhiều lắm ạ?"
"Vậy thì phải xem biểu hiện của con trước mặt bà và ông thế nào"
"Con muốn trang phục mới ra của game nữa!"
"Tối nay con ngoan ngoãn, ăn cơm không nghịch ngợm thì ba mua cho con"
Tần Trạm nhìn bóng lưng một nhà ba người đi xa, qua một hồi, hắn quay đầu nhìn lên phòng bệnh bị ngăn cách bởi một lớp cửa kính, cho đến tận lúc có tiếng còi xe vang lên, hắn mới hoàn hồn lại sau đó nhanh chân rời đi.
Lúc quay về, Chu Liệu đang khập khiễng quét nhà.
Tần Trạm đóng cửa vào đặt đồ ăn lên trên kệ bếp: "Cậu đang làm gì?"
"Buổi sáng nay không phải cậu nói là Giao thừa hả...Giao thừa phải quét bụi"
"Cậu biết quét à"
Câu nói này làm Chu Liệu hơi xấu hổ, mặc dù cậu gần như không làm việc gì, nhưng bây giờ không thể để Tần Trạm ôm hết được: "Biết chứ...."
"Không phải đang sốt sao"
"....Cũng sắp khỏi rồi" cơ thể Chu Liệu không nóng nữa, mà đổi lại trong lòng thì nóng ran.
Tố chất cơ thể của Chu Liệu rất tốt, hơn nữa cũng không phải là trúng gió cảm lạnh gì, sáng nay là đã hạ sốt.
Tần Trạm không nói gì nữa, chỉ mang nút dây mà y tá tặng mình treo lên đầu giường, trong nhà kho lạnh lẽo này, cũng coi như là sự ấm áp duy nhất.
Bữa cơm trưa hôm nay, hắn làm rất nhiều món, coi như một lần long trọng nhất trong mấy năm gần đây.
Hương thơm đồ ăn tỏa ra, bụng Chu Liệu không nhịn được kêu lên.
"Oa, nhiều vậy"
"Giao thừa"
Chu Liệu thực sự rất bất ngờ. Đương nhiên nhiều đồ ăn như vậy hai người cũng không ăn hết, Tần Trạm bọc đồ còn thừa lại, chuẩn bị để tối ăn.
Buổi chiều, Chu Liệu rất tự giác đi tắm, Tần Trạm đợi cậu tắm xong thì giặt quần áo của cả hai người.
Nhìn thấy đối phương đi ra dọn dẹp, Chu Liệu cũng sẽ giúp một tay, chỉ là nơi này cũng chẳng có gì để mà dọn, bởi vì Tần Trạm có bệnh sạch sẽ, bình thường mấy chỗ ngóc ngách đã sạch lắm rồi.
Có điều Chu Liệu khá là hưởng thụ quá trình này, mặc dù nhà kho này lạnh ngắt không có tình người, nhưng vào lúc này cũng còn tốt hơn cái "nhà" đó.
Buổi tối ăn cơm xong, lúc Tần Trạm rửa bát, Chu Liệu do dự rất lâu mới mở miệng: "Có thể xem Xuân Vãn không?"
"Đó là cái gì?"
Chu Liệu bị hỏi xong thì cứng họng: "Là chương trình mà nhà nhà đều xem vào hôm Giao thừa ấy, cậu chưa từng xem sao?"
"...Chưa"
Trong ký ức của Tần Trạm đến ngay cả tivi còn không có, cũng không có cảnh tượng cả nhà ngồi quây quần với nhau, nhà cửa trên thị trấn tối đen như mực, được móc hai cái đèn cũ kỹ lắc lư qua lại. Mùi vị Tết duy nhất, có lẽ là bà nội sẽ thịt gà, ăn xong bà lên giường ngủ, còn mình ngồi trong phòng làm bài tập, nghe tiếng pháo hoa nổ cùng tiếng náo nhiệt bên ngoài.
Mỗi khi đến thời khắc này, hắn đều lạnh mặt đứng dậy đóng cửa vào, nhưng lại không kìm được lén nhìn cảnh tượng bên ngoài qua khe cửa, trông như một con chuột, đang trộm nhìn hạnh phúc của người khác.
Sau khi chuyển tới đây, năm mới biến thành một mình ở trong bệnh viện, một mình đi làm thêm.
"Chỉ là bật lên xem thì có cảm giác đón Tết thôi, thực ra tôi cũng không xem mấy, không được thì cũng không sao"
Chu Liệu nói muốn xem Xuân Vãn là thật, nhưng đó là đối với những gia đình bình thường, còn hai người bọn họ chỉ chẳng ai bình thường cả, Giao thừa mỗi năm đều chỉ có mình cậu ở trong căn nhà lạnh lẽo chơi game, mẹ cậu thì ở trong phòng làm việc của mình, ba cậu thường phải đến mùng 1 Tết mới về.
Không về không sao, cứ về là cậu lại phải tham gia đủ loại tiệc tùng thương mại cùng bọn họ.
"Mấy giờ bắt đầu?"
"Tám giờ?" Chu Liệu rất ngạc nhiên.
Ai ngờ Tần Trạm lại ngầm cho phép, rửa bát xong thì đặt máy tính ra trước mặt, tìm kiếm livestream của Xuân Vãn để xem. Lúc nhìn thấy bốn vị MC đứng dưới phông nền đỏ, Chu Liệu thoáng hoảng hốt, cậu đã không nhớ rõ bao lâu không được nhìn người sống nào khác ngoài Tần Trạm.
Cậu biết mọi người đều nói Xuân Vãn tẻ nhạt, Chu Liệu cũng không phải thật sự hứng thú với nó, nhưng lúc Tần Trạm ngồi cạnh xem cùng mình, cậu đột nhiên cảm thấy mọi người nói cũng không đúng lắm, nhất là lúc chương trình xen mấy có cảnh đoàn viên vào, Chu Liệu đột nhiên muốn khóc.
Muốn khóc không phải vì không được về nhà, mà là vì lần đầu tiên có cảm giác đón Tết.
Cậu nghiêng đầu nhìn Tần Trạm, trên mặt đối phương vẫn chẳng có biến hóa gì, nhưng hình như cũng không thấy buồn ngủ, cứ thế cậu cùng hắn ngồi xem vài tiểu phẩm hơi tẻ nhạt trong đó.
Trước khi bài hát "Đêm Giao thừa khó quên" được cất lên, Tần Trạm đột nhiên gập máy tính lại đứng dậy. Hình ảnh trước mắt đột nhiên biến mất, Chu Liệu hơi nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn Tần Trạm.
"Buồn ngủ rồi sao?"
"Không phải" Tần Trạm kéo lấy bả vai cậu: "Ra ngoài"
"Là sao?" Chu Liệu hơi căng thẳng: "Bây giờ cậu ra ngoài ư?"
"Cậu đi với tôi"
"Hả?"
"Bắn pháo hoa"
Lúc Tần Trạm mặt lanh tanh nói ra ba từ này, Chu Liệu nghe xong há hốc mồm, cằm rớt xuống đất đến nơi.
"Trên đường về thấy bán nên mua, chắc cậu biết bắn"
Chu Liệu hơi kích động, đứng dậy quá nhanh làm chân bị đau nhăn nhó cả mặt mày.
Cậu khoác áo Tần Trạm đưa tới cho mình, lúc đối phương mở cửa ra, gió đông và khí lạnh ập đến khiến cậu hoảng hốt.
Thế giới chân thực, cậu đã có thể dẵm chân lên mặt đất, trên mặt bùn đất gồ ghề còn in dấu chân mình vừa bước qua. Chu Liệu lặng mình nhìn mọi thứ trước mặt, đến khi Tần Trạm ho nhẹ một tiếng mới kéo cậu về hiện thực.
Mấy bước đi này của Chu Liệu vẫn còn hơi xiêu vẹo, như đang bồng bềnh trên mặt nước, thực sự không quen.
Tần Trạm lấy bật lửa và cây pháo bông từ trong túi bóng ra, nếu là trước kia hắn chỉ cảm thấy thật là ấu trĩ, nhưng bây giờ thì khác.
Hai tay Chu Liệu run run, lấy bật lửa đánh lên một đốm lửa nhỏ, khoảnh khắc ánh lửa cháy lên chiếu rọi giữa hai người, giữa bóng đêm mù mịt vây quanh chỉ có ánh sáng bập bùng này in lên gương mặt họ.
Bóng hình cao lớn của hai người con trai được ánh trăng chiếu xuống kéo dài trên mặt đất, hai bóng đen đan xen vào nhau, không ngừng biến hóa theo cử động của bọn họ.
Cảnh tượng mà Tần Trạm từng trộm nhìn qua khe cửa lúc nhỏ, bây giờ đã trở thành hiện thực thông qua bản thân, hắn nhìn que pháo bông lấp lánh trên tay Chu Liệu, trong lòng là sự an tĩnh trước giờ chưa từng có.
Rất nhanh, một hộp pháo bông que đã được đốt hết, nhưng Chu Liệu dường như vẫn còn đang phấn khích, không biết là vì đã rất lâu không được ra ngoài, hay là niềm hạnh phúc nho nhỏ do pháo hoa của năm mới đem đến.
"Còn một cái cuối cùng" Tần Trạm lấy một thứ rất dài đưa cho Chu Liệu.
"Cái này có đốt được không? Tôi nhớ là bị cấm từ lâu rồi"
"Ở đây không phải trung tâm thành phố"
"Ồ...cũng đúng"
Bọn họ vừa nói xong, xa xa đã có tiếng pháo hoa nổ vang.
Chu Liệu cầm pháo hoa trên tay, Tần Trạm giúp cậu đốt dây ngòi, trên khoảng đất trống, Chu Liệu giơ miệng pháo lên trời. Thân cây pháo khẽ rung lên, ngay sau đó "đoàng" một tiếng pháo hoa nở rộ trên không trung, hòa cùng tiếng nổ vang lên ở phía xa.
"Tôi chưa từng đốt bao giờ, cũng thú vị thật" Chu Liệu phấn kích lạ thường.
Dưới bầu trời đêm, những đốm pháo bắn ra như những ngôi sao đang rơi xuống, mặc dù không phải pháo hoa cỡ lớn nhưng trong mắt bọn họ lại rực rỡ vô cùng, soi sáng cả sự cô độc tối tăm nằm sâu trong nội tâm.
Chỉ có điều, chẳng mấy chốc đã biến mất.
Tần Trạm nhìn pháo hoa trên bầu trời đêm, không biết trước kia mọi người đón năm nói có cảm giác này không, hắn khẽ xoa lên chiếc hộp trong túi áo, nhưng điện thoại lại đột nhiên rung lên không phải lúc.
Hắn lấy điện thoại ra, là một số điện thoại lạ ở địa phương, Tần Trạm khẽ cau mày, ấn nút nghe.
Dưới tiếng pháo hoa rợp trời và gương mặt cười xán lạn của Chu Liệu, lúc giọng nói trong ống nghe cất lên, hắn như nghe thấy một thế giới khác của mình đột nhiên biến mất.
"Alo, là Tần Trạm phải không?"
"Bà em nhân lúc đi vệ sinh cùng bệnh nhân phòng bên, đã nhảy lầu t* sát rồi"
Bàn tay đang cầm lấy điện thoại của Tần Trạm siết mạnh đến khớp xương trở nên trắng bệch, hắn nhìn thấy Chu Liệu quay đầu, những đốm sáng phác họa lên gương mặt tươi cười phách lối nhưng lại chứa đựng hạnh phúc mỹ mãn.
"Năm mới vui vẻ, Tần Trạm"
.......
Trần Tiện mua vé giá máy bay giá cao ngay tối ngày hôm sau để trở về, bởi vì sắp năm mới nên mọi chuyến bay đều kín chỗ, cậu ta không tranh được vé buổi sáng. Hơn nữa thành phố C sương mù dày, thời gian cất cánh bị hoãn ba tiếng, đêm Giao thừa cậu ta bị giữ lại chờ đợi ở sân bay, bỏ lỡ luôn.
Đến lúc Trần Tiện hạ cánh ra khỏi sân bay đã là ba giờ sáng, vừa xuống máy bay là điện thoại của gia đình gọi tới dồn dập, Trần Tiện biết ba mẹ mình đã tra vé máy bay của mình, thế nhưng cậu ta không dám nhận cuộc gọi nào, dù sao cũng đã bỏ lỡ đêm Giao thừa rồi, chắc ông bà nội lo lắng lắm, còn ba mẹ thì đang muốn mắng cho một trận đây.
Mắt thấy đã đến mùng 1 Tết, cậu ta nghĩ chắc ba mẹ Chu Liệu cũng lần lượt về thành phố C rồi, nếu như không có phản hồi gì thì đúng là đã xảy ra chuyện.
Nửa đêm Trần Tiện định gọi cho chú Lâm lấy chìa khóa, nhưng bên kia không có ai nhận, máy đã tắt. Cậu ta nghĩ giờ này chắc người ta ngủ rồi, cũng ngại quấy rầy, cho nên lại lén lút thuê một phòng khách sạn, cậu ta biết nếu tối nay về thì ngay mai còn lâu mới được thả ra.
Đêm nay khách sạn chẳng có mấy ai check in, Trần Tiện dẵm lên tấm thảm trên hành lang, gửi một tin nhắn cho Chu Liệu.
Đối phương vẫn không trả lời.
Đêm Giao thừa, Tần Trạm không cần đi làm.
Nếu là những năm trước thì là lúc hắn bận rộn nhất, bởi vì ngành dịch vụ cần người, lúc đó lương một giờ là cao nhất trong năm.
Năm nay khác mọi năm không chỉ vì hắn không cần đi làm nữa, mà bây giờ, hắn không còn đón Tết một mình.
Buổi sáng hắn đến một tiệm xăm hình, sau đó đi bệnh viện thăm bà lão, mua một vài đồ bình thường bà thích ăn.
Bà nội không nói gì, hắn cũng không chủ động bắt chuyện, hai người im lặng ở cạnh trong phòng bệnh, giống hệt như ngày tháng đã qua, khác hoàn toàn với giường bệnh bên cạnh có người thân đến thăm bệnh tặng quà Tết, bên phía bọn họ lạnh ngắt đến đáng thương.
Giường bệnh bên cạnh còn phân cho Tần Trạm một thùng quýt đường, nhưng Tần Trạm không nhận.
"Hôm nay là Giao thừa"
Đây là câu nói đầu tiên của hắn, bà lão nhìn Tần Trạm, ánh mắt u tối không một gợn sóng.
"Chúc mừng bà, lại sống thêm một năm nữa"
Có y tá thay nước đi qua, nhìn thấy Tần Trạm thì chúc mừng năm mới trước, sau đó vui mừng dán một chữ "Phúc" lên trên đầu giường mỗi một giường bệnh.
"Năm mới sắp đến rồi bà ơi, năm mới vui vẻ ạ!"
Bà lão lịch sự mỉm cười đáp lại, cơ mặt căng cứng được kéo lên, nếp nhăn trên mặt giống như lớp nham thạch dưới vỏ đất.
"Năm mới vui vẻ"
"Cho em một cái này" y tá đưa cho Tần Trạm một nút dây Trung Quốc *: "Mấy năm nay, em cũng vất vả rồi"
(*nút dây Trung Quốc hay nút cát tường là một loại hình nghệ thuật thủ công truyền thống của Trung Quốc)
"Cảm ơn"
Tần Trạm nhận lấy, nhìn bà lão một cái, đối phương rất nhanh đã rời mắt đi.
Có lẽ nơi công cộng có nhiều người ở nhất bây giờ là bệnh viện, trên đường phố không một bóng người, giữa lớp sương mù trắng xóa đâu đâu đâu cũng được tô điểm sắc đỏ hân hoan.
Nơi bán đồ ăn vẫn còn vài người cao tuổi chưa thu sạp, đợi bán nốt chút đồ còn lại mới rời đi, Tần Trạm dùng số tiền không còn nhiều mua một ít thịt và rau tươi. Gần đó có đứa trẻ chạy nhảy nô đùa dưới cái nắm tay của ba mẹ, trong tay người mẹ vẫn còn cầm bánh chiên mua cho cậu nhóc.
"Hôm nay mình đi đâu đón Giao thừa ạ?"
Tần Trạm xoay người nhìn người ba xoa xoa đầu cậu nhóc.
"Đi tới nhà cô cả nè, buổi tối người lớn đánh mạt chược, xem Xuân Vãn, trẻ nhỏ tụi con thì ở bên cạnh cướp lì xì, đầu thôn còn có thể bắn pháo giấy và pháo hoa"
"Tối nay sẽ phát lì xì cho con nhiều lắm ạ?"
"Vậy thì phải xem biểu hiện của con trước mặt bà và ông thế nào"
"Con muốn trang phục mới ra của game nữa!"
"Tối nay con ngoan ngoãn, ăn cơm không nghịch ngợm thì ba mua cho con"
Tần Trạm nhìn bóng lưng một nhà ba người đi xa, qua một hồi, hắn quay đầu nhìn lên phòng bệnh bị ngăn cách bởi một lớp cửa kính, cho đến tận lúc có tiếng còi xe vang lên, hắn mới hoàn hồn lại sau đó nhanh chân rời đi.
Lúc quay về, Chu Liệu đang khập khiễng quét nhà.
Tần Trạm đóng cửa vào đặt đồ ăn lên trên kệ bếp: "Cậu đang làm gì?"
"Buổi sáng nay không phải cậu nói là Giao thừa hả...Giao thừa phải quét bụi"
"Cậu biết quét à"
Câu nói này làm Chu Liệu hơi xấu hổ, mặc dù cậu gần như không làm việc gì, nhưng bây giờ không thể để Tần Trạm ôm hết được: "Biết chứ...."
"Không phải đang sốt sao"
"....Cũng sắp khỏi rồi" cơ thể Chu Liệu không nóng nữa, mà đổi lại trong lòng thì nóng ran.
Tố chất cơ thể của Chu Liệu rất tốt, hơn nữa cũng không phải là trúng gió cảm lạnh gì, sáng nay là đã hạ sốt.
Tần Trạm không nói gì nữa, chỉ mang nút dây mà y tá tặng mình treo lên đầu giường, trong nhà kho lạnh lẽo này, cũng coi như là sự ấm áp duy nhất.
Bữa cơm trưa hôm nay, hắn làm rất nhiều món, coi như một lần long trọng nhất trong mấy năm gần đây.
Hương thơm đồ ăn tỏa ra, bụng Chu Liệu không nhịn được kêu lên.
"Oa, nhiều vậy"
"Giao thừa"
Chu Liệu thực sự rất bất ngờ. Đương nhiên nhiều đồ ăn như vậy hai người cũng không ăn hết, Tần Trạm bọc đồ còn thừa lại, chuẩn bị để tối ăn.
Buổi chiều, Chu Liệu rất tự giác đi tắm, Tần Trạm đợi cậu tắm xong thì giặt quần áo của cả hai người.
Nhìn thấy đối phương đi ra dọn dẹp, Chu Liệu cũng sẽ giúp một tay, chỉ là nơi này cũng chẳng có gì để mà dọn, bởi vì Tần Trạm có bệnh sạch sẽ, bình thường mấy chỗ ngóc ngách đã sạch lắm rồi.
Có điều Chu Liệu khá là hưởng thụ quá trình này, mặc dù nhà kho này lạnh ngắt không có tình người, nhưng vào lúc này cũng còn tốt hơn cái "nhà" đó.
Buổi tối ăn cơm xong, lúc Tần Trạm rửa bát, Chu Liệu do dự rất lâu mới mở miệng: "Có thể xem Xuân Vãn không?"
"Đó là cái gì?"
Chu Liệu bị hỏi xong thì cứng họng: "Là chương trình mà nhà nhà đều xem vào hôm Giao thừa ấy, cậu chưa từng xem sao?"
"...Chưa"
Trong ký ức của Tần Trạm đến ngay cả tivi còn không có, cũng không có cảnh tượng cả nhà ngồi quây quần với nhau, nhà cửa trên thị trấn tối đen như mực, được móc hai cái đèn cũ kỹ lắc lư qua lại. Mùi vị Tết duy nhất, có lẽ là bà nội sẽ thịt gà, ăn xong bà lên giường ngủ, còn mình ngồi trong phòng làm bài tập, nghe tiếng pháo hoa nổ cùng tiếng náo nhiệt bên ngoài.
Mỗi khi đến thời khắc này, hắn đều lạnh mặt đứng dậy đóng cửa vào, nhưng lại không kìm được lén nhìn cảnh tượng bên ngoài qua khe cửa, trông như một con chuột, đang trộm nhìn hạnh phúc của người khác.
Sau khi chuyển tới đây, năm mới biến thành một mình ở trong bệnh viện, một mình đi làm thêm.
"Chỉ là bật lên xem thì có cảm giác đón Tết thôi, thực ra tôi cũng không xem mấy, không được thì cũng không sao"
Chu Liệu nói muốn xem Xuân Vãn là thật, nhưng đó là đối với những gia đình bình thường, còn hai người bọn họ chỉ chẳng ai bình thường cả, Giao thừa mỗi năm đều chỉ có mình cậu ở trong căn nhà lạnh lẽo chơi game, mẹ cậu thì ở trong phòng làm việc của mình, ba cậu thường phải đến mùng 1 Tết mới về.
Không về không sao, cứ về là cậu lại phải tham gia đủ loại tiệc tùng thương mại cùng bọn họ.
"Mấy giờ bắt đầu?"
"Tám giờ?" Chu Liệu rất ngạc nhiên.
Ai ngờ Tần Trạm lại ngầm cho phép, rửa bát xong thì đặt máy tính ra trước mặt, tìm kiếm livestream của Xuân Vãn để xem. Lúc nhìn thấy bốn vị MC đứng dưới phông nền đỏ, Chu Liệu thoáng hoảng hốt, cậu đã không nhớ rõ bao lâu không được nhìn người sống nào khác ngoài Tần Trạm.
Cậu biết mọi người đều nói Xuân Vãn tẻ nhạt, Chu Liệu cũng không phải thật sự hứng thú với nó, nhưng lúc Tần Trạm ngồi cạnh xem cùng mình, cậu đột nhiên cảm thấy mọi người nói cũng không đúng lắm, nhất là lúc chương trình xen mấy có cảnh đoàn viên vào, Chu Liệu đột nhiên muốn khóc.
Muốn khóc không phải vì không được về nhà, mà là vì lần đầu tiên có cảm giác đón Tết.
Cậu nghiêng đầu nhìn Tần Trạm, trên mặt đối phương vẫn chẳng có biến hóa gì, nhưng hình như cũng không thấy buồn ngủ, cứ thế cậu cùng hắn ngồi xem vài tiểu phẩm hơi tẻ nhạt trong đó.
Trước khi bài hát "Đêm Giao thừa khó quên" được cất lên, Tần Trạm đột nhiên gập máy tính lại đứng dậy. Hình ảnh trước mắt đột nhiên biến mất, Chu Liệu hơi nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn Tần Trạm.
"Buồn ngủ rồi sao?"
"Không phải" Tần Trạm kéo lấy bả vai cậu: "Ra ngoài"
"Là sao?" Chu Liệu hơi căng thẳng: "Bây giờ cậu ra ngoài ư?"
"Cậu đi với tôi"
"Hả?"
"Bắn pháo hoa"
Lúc Tần Trạm mặt lanh tanh nói ra ba từ này, Chu Liệu nghe xong há hốc mồm, cằm rớt xuống đất đến nơi.
"Trên đường về thấy bán nên mua, chắc cậu biết bắn"
Chu Liệu hơi kích động, đứng dậy quá nhanh làm chân bị đau nhăn nhó cả mặt mày.
Cậu khoác áo Tần Trạm đưa tới cho mình, lúc đối phương mở cửa ra, gió đông và khí lạnh ập đến khiến cậu hoảng hốt.
Thế giới chân thực, cậu đã có thể dẵm chân lên mặt đất, trên mặt bùn đất gồ ghề còn in dấu chân mình vừa bước qua. Chu Liệu lặng mình nhìn mọi thứ trước mặt, đến khi Tần Trạm ho nhẹ một tiếng mới kéo cậu về hiện thực.
Mấy bước đi này của Chu Liệu vẫn còn hơi xiêu vẹo, như đang bồng bềnh trên mặt nước, thực sự không quen.
Tần Trạm lấy bật lửa và cây pháo bông từ trong túi bóng ra, nếu là trước kia hắn chỉ cảm thấy thật là ấu trĩ, nhưng bây giờ thì khác.
Hai tay Chu Liệu run run, lấy bật lửa đánh lên một đốm lửa nhỏ, khoảnh khắc ánh lửa cháy lên chiếu rọi giữa hai người, giữa bóng đêm mù mịt vây quanh chỉ có ánh sáng bập bùng này in lên gương mặt họ.
Bóng hình cao lớn của hai người con trai được ánh trăng chiếu xuống kéo dài trên mặt đất, hai bóng đen đan xen vào nhau, không ngừng biến hóa theo cử động của bọn họ.
Cảnh tượng mà Tần Trạm từng trộm nhìn qua khe cửa lúc nhỏ, bây giờ đã trở thành hiện thực thông qua bản thân, hắn nhìn que pháo bông lấp lánh trên tay Chu Liệu, trong lòng là sự an tĩnh trước giờ chưa từng có.
Rất nhanh, một hộp pháo bông que đã được đốt hết, nhưng Chu Liệu dường như vẫn còn đang phấn khích, không biết là vì đã rất lâu không được ra ngoài, hay là niềm hạnh phúc nho nhỏ do pháo hoa của năm mới đem đến.
"Còn một cái cuối cùng" Tần Trạm lấy một thứ rất dài đưa cho Chu Liệu.
"Cái này có đốt được không? Tôi nhớ là bị cấm từ lâu rồi"
"Ở đây không phải trung tâm thành phố"
"Ồ...cũng đúng"
Bọn họ vừa nói xong, xa xa đã có tiếng pháo hoa nổ vang.
Chu Liệu cầm pháo hoa trên tay, Tần Trạm giúp cậu đốt dây ngòi, trên khoảng đất trống, Chu Liệu giơ miệng pháo lên trời. Thân cây pháo khẽ rung lên, ngay sau đó "đoàng" một tiếng pháo hoa nở rộ trên không trung, hòa cùng tiếng nổ vang lên ở phía xa.
"Tôi chưa từng đốt bao giờ, cũng thú vị thật" Chu Liệu phấn kích lạ thường.
Dưới bầu trời đêm, những đốm pháo bắn ra như những ngôi sao đang rơi xuống, mặc dù không phải pháo hoa cỡ lớn nhưng trong mắt bọn họ lại rực rỡ vô cùng, soi sáng cả sự cô độc tối tăm nằm sâu trong nội tâm.
Chỉ có điều, chẳng mấy chốc đã biến mất.
Tần Trạm nhìn pháo hoa trên bầu trời đêm, không biết trước kia mọi người đón năm nói có cảm giác này không, hắn khẽ xoa lên chiếc hộp trong túi áo, nhưng điện thoại lại đột nhiên rung lên không phải lúc.
Hắn lấy điện thoại ra, là một số điện thoại lạ ở địa phương, Tần Trạm khẽ cau mày, ấn nút nghe.
Dưới tiếng pháo hoa rợp trời và gương mặt cười xán lạn của Chu Liệu, lúc giọng nói trong ống nghe cất lên, hắn như nghe thấy một thế giới khác của mình đột nhiên biến mất.
"Alo, là Tần Trạm phải không?"
"Bà em nhân lúc đi vệ sinh cùng bệnh nhân phòng bên, đã nhảy lầu t* sát rồi"
Bàn tay đang cầm lấy điện thoại của Tần Trạm siết mạnh đến khớp xương trở nên trắng bệch, hắn nhìn thấy Chu Liệu quay đầu, những đốm sáng phác họa lên gương mặt tươi cười phách lối nhưng lại chứa đựng hạnh phúc mỹ mãn.
"Năm mới vui vẻ, Tần Trạm"
.......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.