Gieo Gió Gặt Bão

Chương 37: Tự nguyện

Khốn Tải

01/09/2024

Sự nghi ngờ luôn nằm trong lòng Trần Tiện gần như đã được nghiệm chứng.

Cậu ta đột nhiên thấy buồn nôn, dạ dày như bị treo ngược lên tận cổ họng, thời gian đã qua lâu như vậy rồi, Chu Liệu có còn ở trên thế giới này không cũng là một vấn đề.

Cậu ta rất dễ nghĩ đến trường hợp xấu nhất.

Từ trước đến nay, nghi ngờ của Trần Tiện vẫn phóng đại vô tận, chỉ là ngại thân phận của Chu Liệu nên mới không dám suy đoán lung tung, rút dây động rừng, nhất là khi ba mẹ của đối phương còn chưa nói gì, còn chưa có ai nghi ngờ. Bây giờ chỉ còn thiếu kết quả cuối cùng.

Cậu ta siết chặt điện thoại, có một thoáng còn nghĩ có cần tiếp tục tìm nữa không.

Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè của học sinh Trung học, sau khi Tần Trạm tan làm cũng không cần đi dạy kèm nữa.

Gần đến Tết, trên đường phố ngày càng ít người qua lại, vô cùng yên tĩnh, chỉ có vài ba chiếc đèn lồng được treo trên cột đèn đường, tô điểm thêm chút ấm áp cho thành phố này.

Sau khi tan ca hắn đến bệnh viện một chuyến, dưới sự im lặng trốn tránh của bà lão hắn gọt hoa quả mang đến để ở bên cạnh, vẫn như trước kia gọt xong là lại rời đi.

Trên đường về, điện thoại của Chu Liệu khẽ rung lên, là một tin nhắn Wechat mới, Tần Trạm mở ra, thanh trò chuyện có điểm màu đỏ hiển thị tin nhắn mới là của Trần Tiện ở trên cùng, vài con chữ không hề có nhiệt độ hiển thị trên màn hình.

"Chu Liệu còn sống không, mày rốt cuộc muốn gì?"

"Trong ngày hôm nay không trả lời, tao sẽ báo cảnh sát"

Ánh mắt hắn tối đi, không lập tức trả lời luôn.

Lúc đẩy cửa nhà kho ra, Chu Liệu ốm yếu nằm trên chiếc ổ dưới sàn, nghe thấy tiếng động, đôi mắt nhìn về phía hắn phút chốc bừng sáng.

Tần Trạm để đồ nấu ăn mới mua sang bên cạnh, sau đó đi đến trước mặt Chu Liệu, ngồi xổm xuống sờ trán cậu, vẫn là nhiệt độ bỏng giật, giữa trán còn toát mồ hôi.

""Không uống nước à?"

"Uống rồi...cả buổi chiều chạy vào nhà vệ sinh, chắc tối nay lại chạy đi chạy lại"

"Đo thân nhiệt đã"

Tần Trạm lấy nhiệt kế mình mua trên đường về đưa cho Chu Liệu, quần áo mà hắn đưa cho Chu Liệu ngày trước rất vừa, bây giờ mặc lên người cậu lại thấy rộng thùng thình.

Lúc đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, Chu Liệu như bị điện giật, cả người cứng lại, hình ảnh tối qua đột nhiên oanh tạc trong đầu cậu như pháo hoa.

Cho đến tận bây giờ vẫn có nơi đang đau âm ỉ.

Cậu nghĩ chắc là não bị bị tổn thương thật rồi, nếu không tại sao lại không hề thấy chán ghét buồn nôn.

Mà điều hoàn toàn khác với mình là, Tần Trạm chẳng có biểu cảm gì, đưa cho cậu xong thì quay lưng đi nấu cơm.

Qua khoảng nửa giờ sau, một bát cháo được đặt xuống trước mặt.

Lúc Chu Liệu nhận lấy khẽ nói một câu cảm ơn, bởi vì cổ họng khó chịu, cậu chỉ có thể uống từng ngụm nhỏ.

Cậu đã không nhớ rõ bao lâu rồi mình không bị ốm, cũng không rõ bao lâu rồi không có ai quan tâm mình như vậy.

Có điều cậu không ngờ rằng, Tần Trạm đưa cho mình xong thì không rời đi luôn, mà cứ ở đấy chăm chú nhìn cậu ăn cháo. Bởi vì ánh mắt quá thẳng thắn, có mấy lần Chu Liệu không nhịn được nhìn lại, ánh mắt hai người chạm nhau, Tần Trạm vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh không gợn sóng, cứ như người nhìn cậu chằm chằm không phải hắn.

".....Sao thế?"

Chu Liệu khẽ nuốt nước bọt, bị Tần Trạm nhìn như vậy làm cả người cậu không thoải mái.

"Nếu có người báo cảnh sát muốn tìm cậu, cậu có rời đi không?"

"Tôi lại làm sai gì sao?"

Chu Liệu lập tức căng thẳng siết lấy bát cháo, không cần biết có phải Tần Trạm đang bẫy cậu không, nhưng cậu không hề muốn rời đi nữa.

"Cậu có đi không?" Tần Trạm phớt lờ cậu, chỉ lặp lại câu hỏi một lần nữa.

Ngoài kia là cuộc sống đã từng qua, là tự do, là tiền bạc, là quyền lợi, là sự cung phụng và bao cô gái tận hưởng không hết.



Nhưng liệu cậu có thật sự cần không....cậu có muốn đi thật không.

Cậu ở đây cũng sống rất tốt, dưới mấy bức tường thép vách sắt lạnh lẽo này, Chu Liệu lại cảm nhận được sự ấm áp chưa từng có được, có người ở bên cạnh cậu, có người chăm sóc cậu.

Những thứ cậu đã từng khao khát, giờ đây đều từng bước thành hiện thực, cái giá phải trả chẳng qua là cái gọi là tiền bạc quyền thế.

Nhưng so với cái "nhà" hiện tại này, những thứ trước kia đối với cậu quan trọng nhường nào?

"Tôi không đi"

Ba chữ này Chu Liệu nói rất kiên định, nhưng khi nói xong cậu thấy mình điên rồi, thật sự điên rồi.

Cậu tình nguyện bị giam ở trong chiếc lồng này, móc chiếc còng vào tay mình.

Tần Trạm nhìn cậu, không nói gì. Đôi mắt âm u không rõ miêu tả từng đường nét gương mặt cậu, một lát sau mới lấy chiếc bát không trên tay cậu đi.

"Cậu không tin tôi sao?"

Bởi vì gấp gáp muốn chứng minh, Chu Liệu ngồi phắt dậy muốn bắt lấy Tần Trạm, nhưng cơn đau ở xương cụt và cái chân vẫn còn hơi lảo đảo làm cậu lại mất lực ngồi xuống.

Tần Trạm quay đầu, đặt chiếc bát trong tay xuống.

Hắn ngăn chặn thế giới bên ngoài có được thông tin bằng mọi cách, nhưng không ngờ rằng Trần Tiện vẫn chưa từ bỏ đi đến thành phố Z.

Chu Liệu không phải của một mình hắn, chỉ cần nghĩ đến đây là Tần Trạm lại không ngừng hối hận tại sao cái đêm hắn đi theo Trần Tiện ấy không dùng gậy đập vào gáy cậu ta, mang cả người đó đi luôn.

"Tôi làm sao để tin cậu"

"Nhưng mà chúng ta!" Chu Liệu luôn có một loại khủng hoảng, cậu cảm thấy mình sắp phải rời khỏi nơi này rồi, cậu siết chặt nắm đấm cúi đầu xuống, hai từ kia vẫn không thốt ra được: "Nhưng mà chúng ta đã..."

Tần Trạm lạnh lùng nhìn cậu, nhưng trái tim thì đang khó chịu đập lên từng hồi, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến kế hoạch mới, một kế hoạch khiến Trần Tiện cũng biến mất.

Nhưng hắn biết, có lẽ không thể giấu trời gạt biển nữa.

"Thế thì có ý nghĩa gì?"

Chu Liệu nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Tần Trạm, huyệt thái dương cũng nảy lên, đầu óc rối bời, bởi vì sốt cao mà đại não cậu gần như dừng hoạt động, cậu hít sâu mấy hơi...mặc dù cậu biết đối với Tần Trạm mình là gì, nhưng cậu cũng không dám tin đối phương lại lạnh nhạt hỏi một câu như vậy.

Cậu cứ tưởng, ít ra thì Tần Trạm cũng cần mình, cho nên trong bao lần màn đêm xuống, hắn mới giải phóng cảm xúc sang cho bản thân mình tiếp nhận.

"Cho nên...đối với cậu, không có ý nghĩa gì sao?" bởi vì nóng sốt, cả gương mặt Chu Liệu đều đỏ ửng, cậu ngẩng đầu lên, nhìn Tần Trạm bằng ánh mắt si dại cầu khẩn: "Vậy còn muốn tôi chứng minh như thế nào nữa?"

"Biết đây là gì không?" Tần Trạm chỉ vào vết sẹo trên cổ họng, sau bao lâu mà vẫn chẳng thể phai nhạt kia.

Khi nhắc đến chuyện này, Chu Liệu chỉ thấy hít thở không thông, cậu nhìn vùng thịt mới được hồi phục sau khi bị bỏng nát, lồng ngực không khỏi phập phồng lên xuống.

"Tôi cũng muốn làm cho cậu một ký hiệu, cho dù ngày nào đó tôi chết rồi, cả đời này cậu vẫn phải mang theo ấn ký của tôi"

Buổi tối này, Tần Trạm để cho Chu Liệu dùng chiếc điện thoại đã tháo sim của mình để quay một đoạn video, trong video không để lộ bất kỳ đồ vật nào khác trong phòng.

Chu Liệu rất tự giác làm theo, cậu cứng ngắc mô phỏng theo tư thái của mình trong ký ức để nói chuyện, nói xong thì đưa điện thoại cho Tần Trạm.

Qua một hồi, Tần Trạm gửi video qua, không để lại thêm bất kỳ lời nhắn kèm nào khác.

Hắn nhìn thấy khung trò chuyện kia, người đầu bên kia cứ nhập rồi xóa nhập rồi xóa cả buổi tối, vẫn không gửi đến tin nhắn thứ hai.

Đợi khi hắn lau người cho Chu Liệu xong, sấy tóc, rồi lại cho cậu ăn cơm uống thuốc, Trần Tiện mới gọi video đến.

Cả người Chu Liệu từ trên xuống dưới đều đau nhức ê ẩm, không biết là do chuyện tối qua hay là do cảm lạnh gây nên, uống thuốc xong là lại bắt đầu hơi buồn ngủ.

Cậu cảm nhận được Tần Trạm sấy tóc cho mình xong, bàn tay đang vuốt trên tóc mình đột nhiên dừng lại.

"....Sao vậy?" Chu Liệu quay đầu qua, cậu thấy Tần Trạm nhìn điện thoại, bên trên hiển thị người gọi đến là Trần Tiện.

Cậu sững người, có lẽ là đã quá lâu không tiếp xúc với bất kỳ người và thông tin nào liên quan đến mình ở bên ngoài, sau khi nhìn thấy hai chữ này, Chu Liệu đột nhiên cảm thấy não mình như bị đập mạnh một cái đến phát đau.

Tần Trạm phát hiện cậu đột nhiên cứng ngắc, còn chưa đợi hắn nhấn từ chối, cuộc gọi đã tự ngắt vì chờ đợi quá thời gian.



"Hối hận rồi?"

".....Không có" Chu Liệu hơi rụt người lại, cơn đau nhói lên từng đợt ở đại não là rõ ràng hơn cả.

Cậu sợ hãi bị bỏ rơi hơn, nhưng khi nhìn thấy người vật quen thuộc, cả người như bị kẹp ở giữa, bị ép thành một đống bùn nát không thể suy nghĩ gì.

"Không hối hận"

Rất nhanh, câu nói này được lặp lại một cách kiên định hơn, sau khi Tần Trạm tắm xong, đèn trên giường bị tắt đi, chiếc chìa khóa nhỏ bé khóa chặt hai cổ tay họ lại, trái tim Chu Liệu mới dần lắng xuống.

Trần Tiện chưa từng rơi vào hoàn cảnh quái dị như bây giờ, đến nỗi cậu ta đã chuẩn bị sẵn sàng đi báo cảnh sát thì lại dừng bước lại, Chu Liệu không hề có vấn đề gì, thậm chí còn gửi thêm một đoạn video.

Trong video hình như Chu Liệu bị ốm, trông tinh thần không được tốt lắm, cậu đắp chăn, cuộn người vào đó, bộ dạng buồn bực.

Mà trông dáng vẻ buồn bực này dù giống với trước kia, nhưng lại có mấy phần khác lạ, Trần Tiện không thể nói rõ là khác ở đâu.

Cậu ta sống hai mươi năm, quen biết Chu Liệu mười lăm năm.

Độ quen thuộc của người đối với một người khác sẽ để lại sự nhận biết bẩm sinh theo thời gian, sự buồn bực của Chu Liệu trông rất sứt sẹo, cứ như là mô phỏng vụng về, ngay cả mặt mày cũng không giống lắm so với trước kia.

Mở video, giọng nói quen thuộc lập tức vang lên: "Con m* nó chứ mày cứ nói cái gì thế hả, bị dở à, tao sốt rồi, mày mặc nhiều chút đi, vừa mới trở về mà tao sắp lạnh cứng rồi"

Lượng thông tin của câu nói này quá lớn, nhất là câu mới trở về cuối cùng, Trần Tiện nhìn mặt biển bên ngoài cửa sổ, thoáng chốc cảm thấy càng kỳ lạ.

"Chu Liệu" biết là cậu ta đến thành phố Z? tại sao lại nhấn mạnh là trở về, hơn nữa Chu Liệu về thành phố C thì không thể không nói với mình.

Mình gọi video đến thì đợi nửa ngày không ai nghe.

Trần Tiện lại gọi điện cho chú Lâm, chắc đối phương đang bận, đổ chuông một lúc mới bắt máy, dường như rất khó hiểu sao Trần Tiện lại gọi giờ này.

"Alo, sao thế cậu Trần?"

"Cái đó, cháu muốn hỏi xem Chu Liệu về thành phố C rồi à?"

"Không, thiếu gia về sẽ nói"

"Nhưng nó vừa mới nói với cháu là bị sốt, bởi vì không quen với nhiệt độ, thành phố C quá lạnh?"

Chú Lâm đang lái xe, mẹ Chu Liệu ngồi ở phía sau, trong kính chiếu hậu đối phương nhìn ra ngoài cửa, gương mặt tinh xảo hiện đầy mệt mỏi và lạnh lùng, nghe thấy thế cũng không có phản ứng gì.

"Không phải chứ, sốt rồi sao? Hay là mấy ngày trước về rồi nhưng không gửi tin nhắn, mà sáng nay có người đến dọn vệ sinh, cậu ấy vẫn chưa về mà"

Trần Tiện cảm thấy não mình sắp nổ tung, trong đây có một người đang nói dối, nhưng chắc chắn không phải chú Lâm.

Video kia của Chu Liệu chắc chắn không phải AI tạo thành, bây giờ công nghệ AI áp dụng trong video vẫn còn rất vụng về, cậu ta như nghĩ đến gì đó, vỗ đùi một cái: "Chú Lâm, trước kia chú bảo trước khi đi Chu Liệu thuê người lái thuê mang xe về nhà đúng không, vậy bây giờ xe còn trong hầm gửi không, chìa khóa ở chỗ chú chứ?"

"Có, sao thế?"

"Không sao, ngày mai cháu về thành phố C" Trần Tiện bị đoạn video tối nay làm nhiễu loạn, vừa phải ép mình bình tĩnh, não bộ vừa bị cuộn rối như tơ vò: "Chúc chú năm mới vui vẻ, cảm ơn ạ"

"Năm mới..." chú Lâm bị cậu ta làm cho khó hiểu, ông còn chưa kịp nói xong đối phương đã tắt máy: "vui vẻ...."

Âm thanh tít tít của bluetooth làm ông hơi gượng gạo, ông cười khan mấy tiếng: "Cậu Chu có một người bạn tốt, quan tâm thế đấy"

Người phụ nữ ngồi phía sau nhàn nhạt mở miệng: "Không có ai chơi cùng mà thôi"

Chú Lâm hơi xấu hổ toát mồ hôi: "Chuyến bay của chủ tịch là vào bảy rưỡi tối ngày kia sao?"

"Ừ" lát sau người phụ nữ nhìn vào kính chiếu hậu: "Ngày mai tôi đi họp, qua hai ngày nữa liên hệ Chu Liệu, bảo nó đừng có chơi bời bên ngoài nữa, đến Tết có tiệc rượu"

"Vâng, nhưng hình như cậu Chu bị ốm rồi, hay là đợi cậu ấy nghỉ ngơi mấy ngày"

"Đàn ông con trai bị ốm là chuyện nghiêm trọng lắm sao?" người phụ nữ nhìn điện thoại hiện lên cuộc gọi công việc, lạnh nhạt mở miệng: "Chơi cả một học kỳ rồi, đúng là bùn nhão không chát được tường"

..........

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Gieo Gió Gặt Bão

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook