Giết Chết Nữ Nhân Xuyên Không Cuối Cùng
Chương 10:
Tâm Toái Kê Đinh
19/12/2024
Hạ Thành Diễn nhìn nàng, ánh mắt dừng trên gương mặt nghiêng nghiêng khi rót trà của nàng, theo đường nét mềm mại nơi cần cổ trắng ngần, đến khi chìm khuất dưới lớp y phục mỏng manh.
Y bất giác tiến gần hơn một chút.
"Cả hai chúng ta đều thay đổi quá nhiều. Từ khi vào cung, nàng càng ngày càng ít cười hơn."
Hạ Thành Diễn khẽ thở dài, giọng nói bất ngờ dịu dàng hẳn đi, phối hợp với dung mạo tuấn mỹ tựa ngọc, dưới ánh nến vàng nhạt như ánh trăng sáng, lại khiến người ta hồi tưởng đến dáng vẻ ôn nhuận năm xưa của y.
Nhưng Thẩm Cầm Ương chỉ ngửi thấy mùi rượu phả ra từ người y, không kìm được mà khẽ nhíu mày.
Hạ Thành Diễn nhìn dáng vẻ của nàng, lòng nguội lạnh đi đôi phần, khẽ cất lời: "Nàng thực sự chán ghét ta đến vậy sao?"
Thẩm Cầm Ương đã cố nén lại cái liếc mắt đầy châm chọc, nhưng không chịu nổi lời lẽ của Hạ Thành Diễn, chỉ có thể đáp với giọng mỉa mai: "Bệ hạ nói vậy thật không đúng. Hậu cung, triều đình, ai mà chẳng thấy Hoàng hậu đã bị bệ hạ lạnh nhạt từ lâu? Sao đến phiên bệ hạ lại thành lỗi của thần thiếp?"
Hạ Thành Diễn nén cơn giận đang bùng cháy trong lòng, thầm hối hận vì đã uống nhiều rượu mà đến đây, để rồi tự chuốc lấy phiền toái.
"Thẩm Cầm Ương, nàng lúc nào cũng vậy, không chịu thua thiệt, lời lẽ thì chẳng nể mặt ai. Nếu tính tình của nàng bớt cứng rắn hơn một chút, trẫm và nàng đã chẳng đến nông nỗi này."
Thẩm Cầm Ương mệt mỏi chẳng buồn đáp, không quan tâm đến việc Hạ Thành Diễn vẫn còn đứng, tự mình ngồi xuống, cầm lấy chén trà lúc nãy rót cho Hạ Thành Diễn, nhấp một ngụm, trà đã nguội lạnh.
"Bệ hạ nếu thích người dịu dàng ngoan ngoãn, không bao giờ cãi lời, sao không ở lại hậu cung với ba nghìn mỹ nhân? Hà tất phải phí thời gian ở Chiêu Thần cung này."
Hạ Thành Diễn nhìn dáng vẻ lạnh nhạt pha chút bất mãn của nàng, bỗng bật cười: "Nhược Thanh, nàng đang trách trẫm không giữ lời hứa năm xưa, lạnh nhạt với nàng suốt những năm qua, nên mới đối xử với trẫm như thế này, đúng không?"
Thẩm Cầm Ương nhìn y bằng ánh mắt như đang nhìn một kẻ điên, lòng thầm nghĩ y rốt cuộc đã uống bao nhiêu, đến mức mê sảng như này?
"Không phải. Bệ hạ, người nên ra ngoài tỉnh rượu đi."
Lời nói thẳng thắn không chút kiêng dè của nàng không hề làm Hạ Thành Diễn nhụt chí. Một kẻ say khướt đến nỗi bước đi còn loạng choạng, chẳng hiểu lấy đâu ra sức mạnh, bỗng nhiên bế nàng lên, đi thẳng về phía chiếc giường chạm khắc tinh xảo.
Hạ Thành Diễn ném nàng xuống giường, chiếc giường không mấy mềm mại khiến lưng Thẩm Cầm Ương đau nhói. Nàng nhíu mày, không nén được cơn giận: "Hạ Thành Diễn, ngươi bị bệnh à?"
Cái vỏ bọc hiền thục, đức hạnh mà nàng gắng giữ suốt đêm nay đã vỡ vụn, nàng không nhịn được nữa.
Hạ Thành Diễn chẳng để tâm. Y thừa biết, mối quan hệ giữa họ chỉ là màn kịch, nàng thực sự là một người như thế, chính vì vậy, y lại bật cười.
"Sao vậy? Nàng là Hoàng hậu của trẫm, thê tử danh chính ngôn thuận của trẫm, làm chuyện chăn gối chẳng phải là lẽ đương nhiên hay sao?"
Thẩm Cầm Ương quả thực không có lý do để từ chối.
Hơi rượu nồng nặc trên người Hạ Thành Diễn bủa vây lấy nàng. Dây áo ngủ bị y giật mạnh, tung ra. Nàng không chống cự, cũng chẳng nhúc nhích.
Vòng eo mảnh mai, xương hông nhô cao. Nàng từ lúc nào đã gầy guộc đến thế? Phải chăng ở chốn thâm cung này, nàng đã chịu nhiều khổ sở?
Hạ Thành Diễn cúi đầu, vùi sâu mặt vào mái tóc đen mềm mại của nàng. Mùi hương riêng biệt thuộc về nàng xông vào khứu giác y, tựa như hoa diên vĩ sau mưa, thoảng chút mùi cỏ non ẩm ướt.
Y để mặc ý thức mình trôi nổi, áp lên thân thể lạnh như băng của nàng, cố gắng dùng hơi ấm cơ thể mình để xua tan giá lạnh, nhưng chỉ càng cảm thấy rét buốt hơn.
Y bất giác tiến gần hơn một chút.
"Cả hai chúng ta đều thay đổi quá nhiều. Từ khi vào cung, nàng càng ngày càng ít cười hơn."
Hạ Thành Diễn khẽ thở dài, giọng nói bất ngờ dịu dàng hẳn đi, phối hợp với dung mạo tuấn mỹ tựa ngọc, dưới ánh nến vàng nhạt như ánh trăng sáng, lại khiến người ta hồi tưởng đến dáng vẻ ôn nhuận năm xưa của y.
Nhưng Thẩm Cầm Ương chỉ ngửi thấy mùi rượu phả ra từ người y, không kìm được mà khẽ nhíu mày.
Hạ Thành Diễn nhìn dáng vẻ của nàng, lòng nguội lạnh đi đôi phần, khẽ cất lời: "Nàng thực sự chán ghét ta đến vậy sao?"
Thẩm Cầm Ương đã cố nén lại cái liếc mắt đầy châm chọc, nhưng không chịu nổi lời lẽ của Hạ Thành Diễn, chỉ có thể đáp với giọng mỉa mai: "Bệ hạ nói vậy thật không đúng. Hậu cung, triều đình, ai mà chẳng thấy Hoàng hậu đã bị bệ hạ lạnh nhạt từ lâu? Sao đến phiên bệ hạ lại thành lỗi của thần thiếp?"
Hạ Thành Diễn nén cơn giận đang bùng cháy trong lòng, thầm hối hận vì đã uống nhiều rượu mà đến đây, để rồi tự chuốc lấy phiền toái.
"Thẩm Cầm Ương, nàng lúc nào cũng vậy, không chịu thua thiệt, lời lẽ thì chẳng nể mặt ai. Nếu tính tình của nàng bớt cứng rắn hơn một chút, trẫm và nàng đã chẳng đến nông nỗi này."
Thẩm Cầm Ương mệt mỏi chẳng buồn đáp, không quan tâm đến việc Hạ Thành Diễn vẫn còn đứng, tự mình ngồi xuống, cầm lấy chén trà lúc nãy rót cho Hạ Thành Diễn, nhấp một ngụm, trà đã nguội lạnh.
"Bệ hạ nếu thích người dịu dàng ngoan ngoãn, không bao giờ cãi lời, sao không ở lại hậu cung với ba nghìn mỹ nhân? Hà tất phải phí thời gian ở Chiêu Thần cung này."
Hạ Thành Diễn nhìn dáng vẻ lạnh nhạt pha chút bất mãn của nàng, bỗng bật cười: "Nhược Thanh, nàng đang trách trẫm không giữ lời hứa năm xưa, lạnh nhạt với nàng suốt những năm qua, nên mới đối xử với trẫm như thế này, đúng không?"
Thẩm Cầm Ương nhìn y bằng ánh mắt như đang nhìn một kẻ điên, lòng thầm nghĩ y rốt cuộc đã uống bao nhiêu, đến mức mê sảng như này?
"Không phải. Bệ hạ, người nên ra ngoài tỉnh rượu đi."
Lời nói thẳng thắn không chút kiêng dè của nàng không hề làm Hạ Thành Diễn nhụt chí. Một kẻ say khướt đến nỗi bước đi còn loạng choạng, chẳng hiểu lấy đâu ra sức mạnh, bỗng nhiên bế nàng lên, đi thẳng về phía chiếc giường chạm khắc tinh xảo.
Hạ Thành Diễn ném nàng xuống giường, chiếc giường không mấy mềm mại khiến lưng Thẩm Cầm Ương đau nhói. Nàng nhíu mày, không nén được cơn giận: "Hạ Thành Diễn, ngươi bị bệnh à?"
Cái vỏ bọc hiền thục, đức hạnh mà nàng gắng giữ suốt đêm nay đã vỡ vụn, nàng không nhịn được nữa.
Hạ Thành Diễn chẳng để tâm. Y thừa biết, mối quan hệ giữa họ chỉ là màn kịch, nàng thực sự là một người như thế, chính vì vậy, y lại bật cười.
"Sao vậy? Nàng là Hoàng hậu của trẫm, thê tử danh chính ngôn thuận của trẫm, làm chuyện chăn gối chẳng phải là lẽ đương nhiên hay sao?"
Thẩm Cầm Ương quả thực không có lý do để từ chối.
Hơi rượu nồng nặc trên người Hạ Thành Diễn bủa vây lấy nàng. Dây áo ngủ bị y giật mạnh, tung ra. Nàng không chống cự, cũng chẳng nhúc nhích.
Vòng eo mảnh mai, xương hông nhô cao. Nàng từ lúc nào đã gầy guộc đến thế? Phải chăng ở chốn thâm cung này, nàng đã chịu nhiều khổ sở?
Hạ Thành Diễn cúi đầu, vùi sâu mặt vào mái tóc đen mềm mại của nàng. Mùi hương riêng biệt thuộc về nàng xông vào khứu giác y, tựa như hoa diên vĩ sau mưa, thoảng chút mùi cỏ non ẩm ướt.
Y để mặc ý thức mình trôi nổi, áp lên thân thể lạnh như băng của nàng, cố gắng dùng hơi ấm cơ thể mình để xua tan giá lạnh, nhưng chỉ càng cảm thấy rét buốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.