Giết Chết Nữ Nhân Xuyên Không Cuối Cùng
Chương 12:
Tâm Toái Kê Đinh
19/12/2024
Tuyết rơi giữa hai người, ánh mắt của Cúc Nhược chấn động mãnh liệt.
"Ngươi nhất định muốn hỏi, mười nữ chính trước đã đi đâu? Vì sao thế giới này liên tục xuất hiện nữ chính mới?"
Nữ nhân trước mặt với đôi môi đỏ thắm, cười quyến rũ: "Bọn họ, đều đã bị kẻ mà ngươi gọi là nữ phụ độc ác – chính là ta đây – giết sạch cả rồi."
Cúc Nhược kinh hãi, thân mình lùi lại, ngồi bệt xuống đất: "Nhưng… nhưng khi ta vừa xuyên vào đây, ngươi đã muốn giết ta. Làm sao ngươi biết được thân phận của ta? Làm sao ngươi có thể biết những chuyện này?"
Thẩm Cầm Ương nghiêng người về phía trước, ghé sát tai Cúc Nhược, khẽ nói bằng giọng chỉ đủ hai người nghe: "Bởi vì, ta cũng là một người xuyên không."
===
"Cúc Nhược trông giống ta… ha ha ha… khụ khụ…"
Hạ Thành Diễn nhìn nữ nhân dưới thân, đôi má đỏ bừng vì cười lớn, nét điên cuồng hiện rõ trên mặt.
Một câu "Cúc Nhược giống nàng", lại khiến người luôn thản nhiên trước mọi lời y nói như Hoàng hậu, đột ngột bộc phát ra cảm xúc mãnh liệt như thế.
Y không thích nhìn nàng như vậy. Trong lòng dâng lên cảm giác bạo ngược đầy tà ý, Hạ Thành Diễn bóp cổ Thẩm Cầm Ương, nghiến răng nói: "Đừng cười nữa. Trẫm nói, đừng cười nữa."
Con nối dõi của Hạ Thành vẫn thưa thớt. Hậu cung trăm hoa đua nở, nhưng số hoàng tử sinh ra chẳng được bao nhiêu, hoặc là sinh không lâu đã yểu mệnh. Hài tử của Cúc Nhược không phải là trường hợp duy nhất.
Những năm gần đây, y luôn đề phòng Thẩm Cầm Ương, không còn sủng ái nàng, chỉ vì e ngại rằng nếu một ngày nàng sinh ra đích trưởng tử, nàng sẽ có chỗ dựa vững chắc hơn, y càng không thể chế ngự được thế lực của nàng .
Nhưng lời khuyên của Thái Thường luôn văng vẳng bên tai. Ngôi vị Đông Cung vẫn trống, gốc nước nhà chưa định, có thể sinh ra biến cố. Chính hậu hoàng hậu không có đích trưởng tử, những hài tử chốn Lục cung khó mà vượt qua rào cản của nàng để được lập làm thái tử.
Hạ Thành Diễn vốn dĩ là một kẻ vô tình máu lạnh.
Thậm chí, y vốn không nên mang họ Hạ.
Y từng là nhi tử của một thế gia hiển hách, nhưng gia cảnh sa sút, trong một đêm trở thành tội nhân bị tru di tam tộc. Được di nương liều mạng cứu thoát, y được đưa tới chỗ bào muội đang làm sủng thiếp ở phủ Tông thân vương của di nương, trở thành nghĩa tử của Tông thân vương, mang dòng họ hoàng tộc.
Dung mạo của thiếp thất Tông thân vương kia giống nương y như đúc, khi đó lại vừa sảy thai. Vì thế, bên ngoài đều tin rằng y là con ruột của thiếp thất kia, là một thứ tử.
Đây là bí mật ít ai biết trong hoàng thất, cũng là nỗi đau sâu kín nhất trong lòng Hạ Thành Diễn.
Y không mang huyết thống Hạ gia, không phải thiên tử được thiên mệnh lựa chọn. Thân phận không chính thống khiến y luôn sống trong lo lắng, sợ hãi từng đêm.
Y không thể để một hài tử không chính thống lên ngôi thêm lần nữa. Bản thân y đã là một vị quân vương ngược mệnh trời. Lập đích không lập trưởng mới là thuận theo thiên ý.
Hạ Thành Diễn hạ mi mắt, nhìn Thẩm Cầm Ương, người đã cùng y đi tới hôm nay. Bàn tay từng bóp chặt cổ nàng giờ đây vuốt nhẹ gò má của nàng, giọng y trầm xuống:
"Sinh cho ta một đích tưởng tử, Nhược Thanh, coi đó như là điều nàng nợ ta."
Ánh mắt của Hạ Thành Diễn hiếm hoi trở nên dịu dàng, y nói tiếp:
"Hài tử sẽ là sợi dây gắn kết không thể cắt đứt giữa chúng ta. Nàng và ta, bắt đầu lại từ đầu, có được không?"
"Ngươi nhất định muốn hỏi, mười nữ chính trước đã đi đâu? Vì sao thế giới này liên tục xuất hiện nữ chính mới?"
Nữ nhân trước mặt với đôi môi đỏ thắm, cười quyến rũ: "Bọn họ, đều đã bị kẻ mà ngươi gọi là nữ phụ độc ác – chính là ta đây – giết sạch cả rồi."
Cúc Nhược kinh hãi, thân mình lùi lại, ngồi bệt xuống đất: "Nhưng… nhưng khi ta vừa xuyên vào đây, ngươi đã muốn giết ta. Làm sao ngươi biết được thân phận của ta? Làm sao ngươi có thể biết những chuyện này?"
Thẩm Cầm Ương nghiêng người về phía trước, ghé sát tai Cúc Nhược, khẽ nói bằng giọng chỉ đủ hai người nghe: "Bởi vì, ta cũng là một người xuyên không."
===
"Cúc Nhược trông giống ta… ha ha ha… khụ khụ…"
Hạ Thành Diễn nhìn nữ nhân dưới thân, đôi má đỏ bừng vì cười lớn, nét điên cuồng hiện rõ trên mặt.
Một câu "Cúc Nhược giống nàng", lại khiến người luôn thản nhiên trước mọi lời y nói như Hoàng hậu, đột ngột bộc phát ra cảm xúc mãnh liệt như thế.
Y không thích nhìn nàng như vậy. Trong lòng dâng lên cảm giác bạo ngược đầy tà ý, Hạ Thành Diễn bóp cổ Thẩm Cầm Ương, nghiến răng nói: "Đừng cười nữa. Trẫm nói, đừng cười nữa."
Con nối dõi của Hạ Thành vẫn thưa thớt. Hậu cung trăm hoa đua nở, nhưng số hoàng tử sinh ra chẳng được bao nhiêu, hoặc là sinh không lâu đã yểu mệnh. Hài tử của Cúc Nhược không phải là trường hợp duy nhất.
Những năm gần đây, y luôn đề phòng Thẩm Cầm Ương, không còn sủng ái nàng, chỉ vì e ngại rằng nếu một ngày nàng sinh ra đích trưởng tử, nàng sẽ có chỗ dựa vững chắc hơn, y càng không thể chế ngự được thế lực của nàng .
Nhưng lời khuyên của Thái Thường luôn văng vẳng bên tai. Ngôi vị Đông Cung vẫn trống, gốc nước nhà chưa định, có thể sinh ra biến cố. Chính hậu hoàng hậu không có đích trưởng tử, những hài tử chốn Lục cung khó mà vượt qua rào cản của nàng để được lập làm thái tử.
Hạ Thành Diễn vốn dĩ là một kẻ vô tình máu lạnh.
Thậm chí, y vốn không nên mang họ Hạ.
Y từng là nhi tử của một thế gia hiển hách, nhưng gia cảnh sa sút, trong một đêm trở thành tội nhân bị tru di tam tộc. Được di nương liều mạng cứu thoát, y được đưa tới chỗ bào muội đang làm sủng thiếp ở phủ Tông thân vương của di nương, trở thành nghĩa tử của Tông thân vương, mang dòng họ hoàng tộc.
Dung mạo của thiếp thất Tông thân vương kia giống nương y như đúc, khi đó lại vừa sảy thai. Vì thế, bên ngoài đều tin rằng y là con ruột của thiếp thất kia, là một thứ tử.
Đây là bí mật ít ai biết trong hoàng thất, cũng là nỗi đau sâu kín nhất trong lòng Hạ Thành Diễn.
Y không mang huyết thống Hạ gia, không phải thiên tử được thiên mệnh lựa chọn. Thân phận không chính thống khiến y luôn sống trong lo lắng, sợ hãi từng đêm.
Y không thể để một hài tử không chính thống lên ngôi thêm lần nữa. Bản thân y đã là một vị quân vương ngược mệnh trời. Lập đích không lập trưởng mới là thuận theo thiên ý.
Hạ Thành Diễn hạ mi mắt, nhìn Thẩm Cầm Ương, người đã cùng y đi tới hôm nay. Bàn tay từng bóp chặt cổ nàng giờ đây vuốt nhẹ gò má của nàng, giọng y trầm xuống:
"Sinh cho ta một đích tưởng tử, Nhược Thanh, coi đó như là điều nàng nợ ta."
Ánh mắt của Hạ Thành Diễn hiếm hoi trở nên dịu dàng, y nói tiếp:
"Hài tử sẽ là sợi dây gắn kết không thể cắt đứt giữa chúng ta. Nàng và ta, bắt đầu lại từ đầu, có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.