Giết Chết Nữ Nhân Xuyên Không Cuối Cùng
Chương 25:
Tâm Toái Kê Đinh
21/12/2024
Thẩm Cầm Ương thản nhiên liếc nhìn nàng ấy một cái, Liên Kiều từ khi vào Chiêu Thần Cung đến nay trước giờ ít nói, chỉ lẳng lặng làm việc. Không được hỏi đến thì tuyệt nhiên không nói một lời dư thừa. Tính cách này mặc dù khiến người khác đỡ phiền lòng, nhưng cũng làm nàng khó đoán được tâm ý thực sự của đối phương.
Đây là lần đầu tiên Liên Kiều chủ động nói chuyện với Thẩm Cầm Ương.
Thẩm Cầm Ương tỏ vẻ hờ hững, hỏi bâng quơ: "Ồ? Ngươi cảm thấy có điều gì khả nghi?"
Chính bản thân nàng cảm thấy Ngọc quý phi có vấn đề, chủ yếu là do những dự cảm bất thường xuất phát từ hiện tượng lạ lẫm trong cung, hoàn toàn dựa vào trực giác. Vậy mà một cung nữ như Liên Kiều lại cũng nhận ra sao? Với tính cách trầm tĩnh nội liễm của nàng ấy, không có mười phần chắc chắn hẳn sẽ không tùy tiện mở lời.
Liên Kiều hạ giọng đáp: "Hôm trước nô tỳ gặp được tiểu thái giám trong cung của Ngọc quý phi ở bên ngoài Chiêu Thần cung. Hắn ta dường như muốn dò hỏi điều gì đó từ cung của chúng ta. Nô tỳ từng hầu hạ ở Dao Hoa cung, cũng xem như coi như có chút quen biết hắn ta, liền giả vờ chuyện trò, quả nhiên chưa nói được vài câu nhàn thoại, hắn ta đã hỏi nô tỳ một số việc về nương nương."
Liên Kiều vốn mới được điều từ Dao Hoa Cung đến, người của Ngọc quý phi hẳn chưa cảnh giác cao với nàng ấy.
"Hắn ta hỏi về đêm yến tiệc trong cung, Hoàng thượng rời khỏi chỗ của nương nương lúc nào, liệu hai người có nằm cùng giường hay không."
Thậm chí việc tiểu thái giám thực sự hỏi câu đó, Liên Kiều trực tiếp thuật lại nguyên văn cho Thẩm Cầm Ương nghe, đều mang chút không hợp lễ và vượt phận. Nhưng nàng ấy lại chẳng chút ngại ngần, cũng không hề biểu hiện sự xấu hổ hay bất an, gương mặt điềm nhiên thuật lại từng chữ rành mạch.
Thẩm Cầm Ương nghe xong chỉ lặng lẽ liếc nàng ấy một cái.
Không rõ vì cớ gì, nàng luôn cảm thấy cung nữ này không hề tầm thường.
Sau bữa trưa, Bạch Chỉ chọn được vài thứ như nhân sâm, đông trùng hạ thảo để bồi bổ từ khố phòng, theo Thẩm Cầm Ương tới Dao Hoa cung.
Thông thường khi ra ngoài, Thẩm Cầm Ương chỉ dẫn theo hai người là Bạch Chỉ và Trúc Linh, nhưng hôm nay lại đem theo cả người mới đến là Liên Kiều đi cùng.
Trong lòng Bạch Chỉ thực sự có chút bất mãn. Nàng và Trúc Linh từ phủ Tông thân vương theo hầu tới đây, tự nhiên trở thành đại cung nữ thân tín bên cạnh chủ nhân. Nhưng Liên Kiều chỉ là một kẻ từng làm tạp vụ ngoài cửa Dao Hoa cung, nay vừa vào Chiêu Thần cung lại lập tức thành người hầu cận, bây giờ lại được theo hầu, sắp ngang bằng với nàng ấy và Trúc Linh.
Mặc dù nương nương vẫn chưa hoàn toàn yên tâm về Liên Kiều, thường sai mình và Trúc Linh để ý nhất cử nhất động của nàng ấy. Nhưng Bạch Chỉ quan sát bao lâu, thấy Liên Kiều chẳng khác khúc gỗ, hầu như không giao lưu nhiều với ai trong cung, cũng không tranh công trước mặt chủ nhân. Khi làm việc thì chỉ chú tâm làm, còn thường ngày chỉ ở trong phòng mình, không ra ngoài. Hoàn toàn chẳng có gì đặc biệt.
Không thông minh lanh lợi, tính tình cũng chẳng có gì đáng chú ý, thật không hiểu vì sao nương nương lại nhìn trúng nàng ấy.
Đây là lần đầu tiên Liên Kiều chủ động nói chuyện với Thẩm Cầm Ương.
Thẩm Cầm Ương tỏ vẻ hờ hững, hỏi bâng quơ: "Ồ? Ngươi cảm thấy có điều gì khả nghi?"
Chính bản thân nàng cảm thấy Ngọc quý phi có vấn đề, chủ yếu là do những dự cảm bất thường xuất phát từ hiện tượng lạ lẫm trong cung, hoàn toàn dựa vào trực giác. Vậy mà một cung nữ như Liên Kiều lại cũng nhận ra sao? Với tính cách trầm tĩnh nội liễm của nàng ấy, không có mười phần chắc chắn hẳn sẽ không tùy tiện mở lời.
Liên Kiều hạ giọng đáp: "Hôm trước nô tỳ gặp được tiểu thái giám trong cung của Ngọc quý phi ở bên ngoài Chiêu Thần cung. Hắn ta dường như muốn dò hỏi điều gì đó từ cung của chúng ta. Nô tỳ từng hầu hạ ở Dao Hoa cung, cũng xem như coi như có chút quen biết hắn ta, liền giả vờ chuyện trò, quả nhiên chưa nói được vài câu nhàn thoại, hắn ta đã hỏi nô tỳ một số việc về nương nương."
Liên Kiều vốn mới được điều từ Dao Hoa Cung đến, người của Ngọc quý phi hẳn chưa cảnh giác cao với nàng ấy.
"Hắn ta hỏi về đêm yến tiệc trong cung, Hoàng thượng rời khỏi chỗ của nương nương lúc nào, liệu hai người có nằm cùng giường hay không."
Thậm chí việc tiểu thái giám thực sự hỏi câu đó, Liên Kiều trực tiếp thuật lại nguyên văn cho Thẩm Cầm Ương nghe, đều mang chút không hợp lễ và vượt phận. Nhưng nàng ấy lại chẳng chút ngại ngần, cũng không hề biểu hiện sự xấu hổ hay bất an, gương mặt điềm nhiên thuật lại từng chữ rành mạch.
Thẩm Cầm Ương nghe xong chỉ lặng lẽ liếc nàng ấy một cái.
Không rõ vì cớ gì, nàng luôn cảm thấy cung nữ này không hề tầm thường.
Sau bữa trưa, Bạch Chỉ chọn được vài thứ như nhân sâm, đông trùng hạ thảo để bồi bổ từ khố phòng, theo Thẩm Cầm Ương tới Dao Hoa cung.
Thông thường khi ra ngoài, Thẩm Cầm Ương chỉ dẫn theo hai người là Bạch Chỉ và Trúc Linh, nhưng hôm nay lại đem theo cả người mới đến là Liên Kiều đi cùng.
Trong lòng Bạch Chỉ thực sự có chút bất mãn. Nàng và Trúc Linh từ phủ Tông thân vương theo hầu tới đây, tự nhiên trở thành đại cung nữ thân tín bên cạnh chủ nhân. Nhưng Liên Kiều chỉ là một kẻ từng làm tạp vụ ngoài cửa Dao Hoa cung, nay vừa vào Chiêu Thần cung lại lập tức thành người hầu cận, bây giờ lại được theo hầu, sắp ngang bằng với nàng ấy và Trúc Linh.
Mặc dù nương nương vẫn chưa hoàn toàn yên tâm về Liên Kiều, thường sai mình và Trúc Linh để ý nhất cử nhất động của nàng ấy. Nhưng Bạch Chỉ quan sát bao lâu, thấy Liên Kiều chẳng khác khúc gỗ, hầu như không giao lưu nhiều với ai trong cung, cũng không tranh công trước mặt chủ nhân. Khi làm việc thì chỉ chú tâm làm, còn thường ngày chỉ ở trong phòng mình, không ra ngoài. Hoàn toàn chẳng có gì đặc biệt.
Không thông minh lanh lợi, tính tình cũng chẳng có gì đáng chú ý, thật không hiểu vì sao nương nương lại nhìn trúng nàng ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.