Giết Chết Nữ Nhân Xuyên Không Cuối Cùng
Chương 26:
Tâm Toái Kê Đinh
21/12/2024
Bạch Chi đang ngấm ngầm suy tính, bước chân cũng đã tới Dao Hoa cung. Quả nhiên, giữa ban ngày mà cửa cung đóng chặt. Nàng ấy bước tới gõ cửa, một tiểu thái giám ló đầu ra thưa: "Quý phi nương nương đang bệnh, giờ không tiện gặp người. Dù tỷ tỷ đây là người của cung nào, cũng xin hãy quay về."
Bạch Chi liền dùng chân chặn lại cánh cửa đang định khép, giọng cứng cỏi: "Hoàng hậu nương nương nghe nói Quý phi bị bệnh, nên đặc biệt tới đây thăm hỏi. Giờ nương nương đã đứng ngay trước cửa Dao Hoa cung, chẳng lẽ Quý phi muốn để Hoàng hậu nương nương chịu cảnh cửa đóng sao?"
Tiểu thái giám qua khe cửa nhìn ra, thấy đúng là Hoàng hậu giá lâm thì hốt hoảng mở toang cửa, vội vàng quỳ xuống: "Hoàng hậu nương nương ngọc thể tôn quý, nếu nô tài mất mạng cũng là chuyện nhỏ, nhưng nếu nương nương nhiễm bệnh từ Dao Hoa cung này..."
Nghe lời ấy, hiển nhiên Quý phi đã ra lệnh nghiêm ngặt, nếu để người bước vào cung thì kẻ hầu cận chắc chắn bị trừng phạt không tha.
Thẩm Cầm Ương bước tới, ánh mắt chẳng buồn liếc nhìn tiểu thái giám đang dập đầu dưới đất, ung dung tiến thẳng vào Dao Hoa Cung.
Khắp sân đầy những cung nữ thái giám, nhưng không một ai dám ngăn cản, mãi tới cửa tẩm cung mới xuất hiện hai tiểu cung nữ tuổi còn nhỏ, vội quỳ xuống thưa: "Quý phi nương nương thực sự không thể gặp người."
Hai tiểu nha đầu này rõ ràng là bị đẩy ra làm lá chắn, bởi vì mệnh lệnh bên trên không ai dám trái ý, mà cũng chẳng ai dám đắc tội Hoàng hậu. Nếu Thẩm Cầm Ương vì không vui mà phạt bọn họ, truyền ra ngoài lại thành chuyện Hoàng hậu tự ý xử trí người của Quý phi, tới tai Hoàng đế Hạ Thành Diễn chắc chắn Hoàng hậu lại bị trách phạt.
Bạch Chi lạnh giọng bên cạnh: "Nương nương đã tới đây, chưa gặp được Quý phi thì quyết chẳng thể quay về."
Hai tiểu nha đầu nghe thế liền dập đầu mạnh, giọng đã lẫn tiếng khóc: "Xin nương nương thứ tội!"
Bên trong bỗng truyền ra một giọng nói yếu ớt, tựa như Quý phi đang phân phó điều gì. Không lâu sau, cung nữ Thải Bình thân cận bên người Quý phi bước ra cười nhẹ, thi lễ với Thẩm Cầm Ương: "Quý phi nương nương nói, Hoàng hậu nương nương giá lâm, tự nhiên không thể ngăn cản."
Hai tiểu cung nữ nghe thế như trút được gánh nặng, vội vàng lui xuống nhường đường.
Bạch Chi nhìn vào trong, thấy căn phòng mờ tối, trong lòng có chút chột dạ. Nhớ tới lời đồn căn bệnh của Quý phi rất dễ lây, nàng ấy không khỏi lo lắng, tay nắm chặt tay Thẩm Cầm Ương. Thẩm Cầm Ương hiểu ý, ánh mắt trấn an, khẽ lắc đầu ra hiệu không cần lo lắng.
Khắp Dao Hoa cung, người hầu vẫn đủ, lại chẳng thấy ai bịt miệng che mũi. Nếu bệnh này thực sự nghiêm trọng như lời đồn, kẻ bị lây trước tiên phải là những người hầu hạ gần gũi nhất. Hơn nữa, nếu bệnh lây lan, Thái y viện sao có thể thờ ơ?
Bước vào tẩm cung, quả nhiên thấy Quý phi đang ngồi trên giường, thần sắc thảnh thơi. So với thường ngày diễm lệ, chỉ là hôm nay không trang điểm nên gương mặt thoáng nhợt nhạt, chẳng hề có dấu hiệu bệnh tật nào.
"Hoàng hậu nương nương giá lâm, thần thiếp không thể đứng dậy nghênh đón, xin thứ lỗi." Quý phi mỉm cười nói.
Bạch Chi liền dùng chân chặn lại cánh cửa đang định khép, giọng cứng cỏi: "Hoàng hậu nương nương nghe nói Quý phi bị bệnh, nên đặc biệt tới đây thăm hỏi. Giờ nương nương đã đứng ngay trước cửa Dao Hoa cung, chẳng lẽ Quý phi muốn để Hoàng hậu nương nương chịu cảnh cửa đóng sao?"
Tiểu thái giám qua khe cửa nhìn ra, thấy đúng là Hoàng hậu giá lâm thì hốt hoảng mở toang cửa, vội vàng quỳ xuống: "Hoàng hậu nương nương ngọc thể tôn quý, nếu nô tài mất mạng cũng là chuyện nhỏ, nhưng nếu nương nương nhiễm bệnh từ Dao Hoa cung này..."
Nghe lời ấy, hiển nhiên Quý phi đã ra lệnh nghiêm ngặt, nếu để người bước vào cung thì kẻ hầu cận chắc chắn bị trừng phạt không tha.
Thẩm Cầm Ương bước tới, ánh mắt chẳng buồn liếc nhìn tiểu thái giám đang dập đầu dưới đất, ung dung tiến thẳng vào Dao Hoa Cung.
Khắp sân đầy những cung nữ thái giám, nhưng không một ai dám ngăn cản, mãi tới cửa tẩm cung mới xuất hiện hai tiểu cung nữ tuổi còn nhỏ, vội quỳ xuống thưa: "Quý phi nương nương thực sự không thể gặp người."
Hai tiểu nha đầu này rõ ràng là bị đẩy ra làm lá chắn, bởi vì mệnh lệnh bên trên không ai dám trái ý, mà cũng chẳng ai dám đắc tội Hoàng hậu. Nếu Thẩm Cầm Ương vì không vui mà phạt bọn họ, truyền ra ngoài lại thành chuyện Hoàng hậu tự ý xử trí người của Quý phi, tới tai Hoàng đế Hạ Thành Diễn chắc chắn Hoàng hậu lại bị trách phạt.
Bạch Chi lạnh giọng bên cạnh: "Nương nương đã tới đây, chưa gặp được Quý phi thì quyết chẳng thể quay về."
Hai tiểu nha đầu nghe thế liền dập đầu mạnh, giọng đã lẫn tiếng khóc: "Xin nương nương thứ tội!"
Bên trong bỗng truyền ra một giọng nói yếu ớt, tựa như Quý phi đang phân phó điều gì. Không lâu sau, cung nữ Thải Bình thân cận bên người Quý phi bước ra cười nhẹ, thi lễ với Thẩm Cầm Ương: "Quý phi nương nương nói, Hoàng hậu nương nương giá lâm, tự nhiên không thể ngăn cản."
Hai tiểu cung nữ nghe thế như trút được gánh nặng, vội vàng lui xuống nhường đường.
Bạch Chi nhìn vào trong, thấy căn phòng mờ tối, trong lòng có chút chột dạ. Nhớ tới lời đồn căn bệnh của Quý phi rất dễ lây, nàng ấy không khỏi lo lắng, tay nắm chặt tay Thẩm Cầm Ương. Thẩm Cầm Ương hiểu ý, ánh mắt trấn an, khẽ lắc đầu ra hiệu không cần lo lắng.
Khắp Dao Hoa cung, người hầu vẫn đủ, lại chẳng thấy ai bịt miệng che mũi. Nếu bệnh này thực sự nghiêm trọng như lời đồn, kẻ bị lây trước tiên phải là những người hầu hạ gần gũi nhất. Hơn nữa, nếu bệnh lây lan, Thái y viện sao có thể thờ ơ?
Bước vào tẩm cung, quả nhiên thấy Quý phi đang ngồi trên giường, thần sắc thảnh thơi. So với thường ngày diễm lệ, chỉ là hôm nay không trang điểm nên gương mặt thoáng nhợt nhạt, chẳng hề có dấu hiệu bệnh tật nào.
"Hoàng hậu nương nương giá lâm, thần thiếp không thể đứng dậy nghênh đón, xin thứ lỗi." Quý phi mỉm cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.