Giết Chết Nữ Nhân Xuyên Không Cuối Cùng
Chương 40:
Tâm Toái Kê Đinh
22/12/2024
Ngọc quý phi thấy nàng điềm nhiên, không tranh không giành, trong lòng càng thêm vững tâm, bèn quay lại nói lớn với đại cung nữ của Thẩm Cầm Ương:
"Bổn cung muốn tâm sự hàn huyên vài câu với Hoàng hậu nương nương, các ngươi lui xuống hết đi."
Nghe vậy, Bạch Chỉ có chút chần chừ, Liên Kiều chỉ dõi ánh mắt về phía Thẩm Cầm Ương, còn Trúc Linh đứng lặng như không nghe thấy gì.
Mãi đến khi Thẩm Cầm Ương đưa mắt ra hiệu từ phía sau Ngọc quý phi, mấy người mới hiểu ý mà lặng lẽ rút lui.
"Người trong cung của ngươi quả thực cần được quản giáo nghiêm khắc hơn. Chủ nhân của thân xác này vốn là một Hoàng hậu ác độc, nếu yếu đuối thế này, e rằng sẽ lộ sơ hở."
Ngọc quý phi quay đầu lại, nở nụ cười thâm ý nhắc nhở, thấy sắc mặt Thẩm Cầm Ương vẫn không tốt, nàng ta liền lo lắng hỏi:
"Lúc đầu ta cứ tưởng ngươi giống ta, vừa nhập vào đây thì lo sợ bị lộ tẩy nên mới cáo bệnh không gặp khách, hóa ra ngươi thật sự bị trúng độc."
Thẩm Cầm Ương đáp: "Hít phải một ít khí độc, cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là bị kinh hãi đôi chút..."
"Phải rồi, ta cũng thót tim thay ngươi. Nếu đêm đó ngủ say không tỉnh dậy thì..." Ngọc quý phi ngừng lời, nắm lấy tay Thẩm Cầm Ương, chân thành bày mưu tính kế:
"Hiện giờ, ngươi ở hậu cung này hoàn toàn cô độc, mà Hoàng đế lại là một kẻ bạc tình phụ nghĩa. Vì vậy, điều quan trọng nhất lúc này là phải tìm được chỗ dựa vững chắc, mới mong sống an ổn."
Thấy nàng ta cố ý dẫn dắt câu chuyện, Thẩm Cầm Ương giả vờ không hiểu, hỏi: "Nếu thân phận của ta là nữ chính, lại còn là Hoàng hậu, chỗ dựa chẳng phải chỉ có thể là Hoàng đế Hạ Thành Diễn sao?"
Ngọc quý phi siết chặt tay nàng, sốt sắng nói: "Dĩ nhiên là không phải! Nếu đây là hậu cung thật sự, tất nhiên ngươi chỉ có thể dựa vào Hoàng đế. Nhưng chúng ta lại xuyên vào một cuốn tiểu thuyết, mà trong tiểu thuyết, chỗ dựa đáng tin nhất là ai?"
Nàng ta cười ranh mãnh: "Dĩ nhiên là nam chính rồi."
"Ý ngươi là, Hạ Thành Diễn không phải nam chính?"
Nhìn vẻ mặt thoáng kinh ngạc của Thẩm Cầm Ương, trong lòng Ngọc quý phi không khỏi hơi lo lắng.
Nàng ta cố gắng khiến giọng mình trở nên tự nhiên hơn: "Dĩ nhiên không phải! Y chỉ là một gã tra nam, về sau sẽ bị vả mặt để tăng thêm điểm sảng khoái cho người đọc. Lúc đầu, ngươi sẽ bị y hành hạ thê thảm. Hơn nữa, vì bị y gây khó dễ, tuyến tình cảm giữa ngươi và nam chính sẽ khó phát triển, lại còn nảy sinh nhiều hiểu lầm không đáng có."
Giọng của Ngọc quý phi đầy cảm xúc, mang theo chút phẫn nộ bất bình. Nàng ta nghĩ lời lẽ cảnh báo của mình chắc chắn sẽ khiến Thẩm Cầm Ương lo lắng sợ hãi. Sau đó nàng ta có thể thuận nước đẩy thuyền, hào phóng trao cho Thẩm Cầm Ương phương pháp giải quyết theo kịch bản mà mình đã vạch ra, ép nàng đi đúng theo câu chuyện mà nàng ta đã dàn dựng.
Không ngờ Thẩm Cầm Ương từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên một biểu cảm, nghe xong chỉ nhàn nhạt thốt lên: "Ồ."
"Bổn cung muốn tâm sự hàn huyên vài câu với Hoàng hậu nương nương, các ngươi lui xuống hết đi."
Nghe vậy, Bạch Chỉ có chút chần chừ, Liên Kiều chỉ dõi ánh mắt về phía Thẩm Cầm Ương, còn Trúc Linh đứng lặng như không nghe thấy gì.
Mãi đến khi Thẩm Cầm Ương đưa mắt ra hiệu từ phía sau Ngọc quý phi, mấy người mới hiểu ý mà lặng lẽ rút lui.
"Người trong cung của ngươi quả thực cần được quản giáo nghiêm khắc hơn. Chủ nhân của thân xác này vốn là một Hoàng hậu ác độc, nếu yếu đuối thế này, e rằng sẽ lộ sơ hở."
Ngọc quý phi quay đầu lại, nở nụ cười thâm ý nhắc nhở, thấy sắc mặt Thẩm Cầm Ương vẫn không tốt, nàng ta liền lo lắng hỏi:
"Lúc đầu ta cứ tưởng ngươi giống ta, vừa nhập vào đây thì lo sợ bị lộ tẩy nên mới cáo bệnh không gặp khách, hóa ra ngươi thật sự bị trúng độc."
Thẩm Cầm Ương đáp: "Hít phải một ít khí độc, cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là bị kinh hãi đôi chút..."
"Phải rồi, ta cũng thót tim thay ngươi. Nếu đêm đó ngủ say không tỉnh dậy thì..." Ngọc quý phi ngừng lời, nắm lấy tay Thẩm Cầm Ương, chân thành bày mưu tính kế:
"Hiện giờ, ngươi ở hậu cung này hoàn toàn cô độc, mà Hoàng đế lại là một kẻ bạc tình phụ nghĩa. Vì vậy, điều quan trọng nhất lúc này là phải tìm được chỗ dựa vững chắc, mới mong sống an ổn."
Thấy nàng ta cố ý dẫn dắt câu chuyện, Thẩm Cầm Ương giả vờ không hiểu, hỏi: "Nếu thân phận của ta là nữ chính, lại còn là Hoàng hậu, chỗ dựa chẳng phải chỉ có thể là Hoàng đế Hạ Thành Diễn sao?"
Ngọc quý phi siết chặt tay nàng, sốt sắng nói: "Dĩ nhiên là không phải! Nếu đây là hậu cung thật sự, tất nhiên ngươi chỉ có thể dựa vào Hoàng đế. Nhưng chúng ta lại xuyên vào một cuốn tiểu thuyết, mà trong tiểu thuyết, chỗ dựa đáng tin nhất là ai?"
Nàng ta cười ranh mãnh: "Dĩ nhiên là nam chính rồi."
"Ý ngươi là, Hạ Thành Diễn không phải nam chính?"
Nhìn vẻ mặt thoáng kinh ngạc của Thẩm Cầm Ương, trong lòng Ngọc quý phi không khỏi hơi lo lắng.
Nàng ta cố gắng khiến giọng mình trở nên tự nhiên hơn: "Dĩ nhiên không phải! Y chỉ là một gã tra nam, về sau sẽ bị vả mặt để tăng thêm điểm sảng khoái cho người đọc. Lúc đầu, ngươi sẽ bị y hành hạ thê thảm. Hơn nữa, vì bị y gây khó dễ, tuyến tình cảm giữa ngươi và nam chính sẽ khó phát triển, lại còn nảy sinh nhiều hiểu lầm không đáng có."
Giọng của Ngọc quý phi đầy cảm xúc, mang theo chút phẫn nộ bất bình. Nàng ta nghĩ lời lẽ cảnh báo của mình chắc chắn sẽ khiến Thẩm Cầm Ương lo lắng sợ hãi. Sau đó nàng ta có thể thuận nước đẩy thuyền, hào phóng trao cho Thẩm Cầm Ương phương pháp giải quyết theo kịch bản mà mình đã vạch ra, ép nàng đi đúng theo câu chuyện mà nàng ta đã dàn dựng.
Không ngờ Thẩm Cầm Ương từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên một biểu cảm, nghe xong chỉ nhàn nhạt thốt lên: "Ồ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.