Giết Chết Nữ Nhân Xuyên Không Cuối Cùng
Chương 6:
Tâm Toái Kê Đinh
19/12/2024
Mỹ nhân sắc nước hương trời, dáng vẻ diễm lệ tựa đóa hoa xuân, hương sắc như sống động, Hạ Thành Diễn lại sở hữu dung mạo tuấn tú phi phàm, đôi bên thỉnh thoảng lại kề vai tựa má, nói cười thân mật, quả là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.
Từ sau sự việc Thẩm Cầm Ương khiến Hoàng đế nổi giận, bị phạt cấm túc, đây là lần đầu tiên nàng xuất hiện tại một yến tiệc lớn. Hạ Thành Diễn lại để sủng phi ngồi bên cạnh, chẳng khác nào công khai làm mất mặt Hoàng hậu trước quần thần.
Mọi người không ngừng lén lút liếc nhìn Hoàng hậu bị lạnh nhạt ngồi ở góc khuất, mong tìm được chút nào biểu cảm khó xử hay bi phẫn trên gương mặt nàng. Nhưng đáng tiếc, từ đầu đến cuối Thẩm Cầm Ương vẫn điềm nhiên như thường, nét mặt không lộ buồn vui.
Ngọc quý phi chính là sủng phi được Hạ Thành Diễn sủng ái nhất trong hậu cung. Cho dù là Cúc Nhược, trước đó cũng chỉ chiếm được một chút tâm tư của Hoàng đế, nhưng cái chết của nàng ta khiến đế vương nhanh chóng lãng quên.
Đôi tay thon thả như ngọc cầm một quả nho từ chiếc đĩa lên, Ngọc quý phi nhẹ nhàng bóc vỏ rồi đưa vào miệng Hạ Thành Diễn. Nàng ta vừa cười vừa nói lời êm ái, khiến tâm trạng Hoàng đế vui vẻ hẳn lên.
Hạ Thành Diễn cũng bóc một quả định đút lại cho nàng ta, nhưng chỉ nghe tiếng nàng ta nũng nịu, "Bệ hạ lại quên mất rồi, thần thiếp tuy thích ăn hoa quả, nhưng quả nho này thì tuyệt đối không được đụng vào. Mỗi lần ăn vào là thân thể sẽ nổi mẩn đỏ, khó chịu suốt mấy ngày."
Hạ Thành Diễn bật cười, tự mình ăn quả nho đó, "Là trẫm sơ suất, ái phi chớ trách."
Thẩm Cầm Ương lạnh lùng nhìn hai người họ, rồi lặng lẽ uống vài chén rượu. Tửu lượng của nàng không tốt, rượu ấm vừa trôi xuống bụng đã khiến đầu óc hơi choáng váng. Tiếng sáo trúc và nhạc trống cũng trở nên náo loạn trong tâm trí.
Nàng khẽ ngước mắt, liền thấy những ánh nhìn xung quanh đồng loạt rụt lại. Các phi tần khoác y phục lộng lẫy, quý tộc dáng vẻ đoan chính, tất cả đều ẩn giấu tâm cơ riêng.
Thẩm Cầm Ương chỉ thấy cảnh tượng này thật ngột ngạt, lòng nàng dâng lên cảm giác phiền muộn. Những lời mời rượu cùng thái độ khách sáo giả tạo khiến nàng chán ghét không thôi.
Yến tiệc đã quá nửa, trên đại điện bất chợt xuất hiện một bóng người.
Vượt qua dàn vũ nữ ca công, Thẩm Cầm Ương nheo mắt nhìn, đó là một nam nhân dáng vẻ thanh tú, ăn mặc trường bào màu thanh thạch, bên ngoài khoác áo lông chuột xám. Mái tóc búi gọn cài một cây trâm ngọc tiêu, khiến dáng vẻ cao quý thêm phần phong nhã, phảng phất mang phong vị giang hồ.
Trong ngày thượng nguyên, hoàng thân quốc thích, phi tần hậu cung đều diện y phục rực rỡ xa hoa, chỉ riêng người này ăn mặc giản dị, càng làm nổi bật dáng vẻ thanh tao, thu hút mọi ánh nhìn.
Hạ Thành Diễn thấy người ấy tiến vào, liền vui vẻ gọi, "Thành Diệp, sao giờ này mới đến? Có phải có chuyện gì làm chậm trễ không?"
Mọi người vừa nghe thấy cái tên này, đều đồng loạt ngẩng đầu, thầm nghĩ đây chắc hẳn là đệ đệ duy nhất còn lại ở Kinh Thành của Hoàng đế – Thư vương Hạ Thành Diệp.
Thẩm Cầm Ương không xa lạ gì vị Vương gia này. Thư vương là nhi tử Tông thân vương sinh lúc tuổi già, mẫu thân mất sớm, từ nhỏ thân thể đã yếu ớt. Hằng năm vào mùa đông tuyết rơi, bệnh tình của hắn lại tái phát, nhiều lần suýt mất mạng, bởi vậy mà được Tông thân vương hết mực yêu thương.
Ở phủ Tông thân vương, hắn thường ít lời, gần như luôn ở lỳ trong viện của mình, cảm giác tồn tại vô cùng mờ nhạt.
Sau khi Thẩm Cầm Ương nhập cung nghe nói hắn đã khai môn lập phủ, cơ hội gặp mặt lại càng hiếm hoi. Nàng chỉ nhớ thời niên thiếu tính tình hắn trầm lặng u ám, quanh năm bệnh tật triền miên, thân hình gầy yếu, trên người luôn mang hơi thở bệnh tật.
Từ sau sự việc Thẩm Cầm Ương khiến Hoàng đế nổi giận, bị phạt cấm túc, đây là lần đầu tiên nàng xuất hiện tại một yến tiệc lớn. Hạ Thành Diễn lại để sủng phi ngồi bên cạnh, chẳng khác nào công khai làm mất mặt Hoàng hậu trước quần thần.
Mọi người không ngừng lén lút liếc nhìn Hoàng hậu bị lạnh nhạt ngồi ở góc khuất, mong tìm được chút nào biểu cảm khó xử hay bi phẫn trên gương mặt nàng. Nhưng đáng tiếc, từ đầu đến cuối Thẩm Cầm Ương vẫn điềm nhiên như thường, nét mặt không lộ buồn vui.
Ngọc quý phi chính là sủng phi được Hạ Thành Diễn sủng ái nhất trong hậu cung. Cho dù là Cúc Nhược, trước đó cũng chỉ chiếm được một chút tâm tư của Hoàng đế, nhưng cái chết của nàng ta khiến đế vương nhanh chóng lãng quên.
Đôi tay thon thả như ngọc cầm một quả nho từ chiếc đĩa lên, Ngọc quý phi nhẹ nhàng bóc vỏ rồi đưa vào miệng Hạ Thành Diễn. Nàng ta vừa cười vừa nói lời êm ái, khiến tâm trạng Hoàng đế vui vẻ hẳn lên.
Hạ Thành Diễn cũng bóc một quả định đút lại cho nàng ta, nhưng chỉ nghe tiếng nàng ta nũng nịu, "Bệ hạ lại quên mất rồi, thần thiếp tuy thích ăn hoa quả, nhưng quả nho này thì tuyệt đối không được đụng vào. Mỗi lần ăn vào là thân thể sẽ nổi mẩn đỏ, khó chịu suốt mấy ngày."
Hạ Thành Diễn bật cười, tự mình ăn quả nho đó, "Là trẫm sơ suất, ái phi chớ trách."
Thẩm Cầm Ương lạnh lùng nhìn hai người họ, rồi lặng lẽ uống vài chén rượu. Tửu lượng của nàng không tốt, rượu ấm vừa trôi xuống bụng đã khiến đầu óc hơi choáng váng. Tiếng sáo trúc và nhạc trống cũng trở nên náo loạn trong tâm trí.
Nàng khẽ ngước mắt, liền thấy những ánh nhìn xung quanh đồng loạt rụt lại. Các phi tần khoác y phục lộng lẫy, quý tộc dáng vẻ đoan chính, tất cả đều ẩn giấu tâm cơ riêng.
Thẩm Cầm Ương chỉ thấy cảnh tượng này thật ngột ngạt, lòng nàng dâng lên cảm giác phiền muộn. Những lời mời rượu cùng thái độ khách sáo giả tạo khiến nàng chán ghét không thôi.
Yến tiệc đã quá nửa, trên đại điện bất chợt xuất hiện một bóng người.
Vượt qua dàn vũ nữ ca công, Thẩm Cầm Ương nheo mắt nhìn, đó là một nam nhân dáng vẻ thanh tú, ăn mặc trường bào màu thanh thạch, bên ngoài khoác áo lông chuột xám. Mái tóc búi gọn cài một cây trâm ngọc tiêu, khiến dáng vẻ cao quý thêm phần phong nhã, phảng phất mang phong vị giang hồ.
Trong ngày thượng nguyên, hoàng thân quốc thích, phi tần hậu cung đều diện y phục rực rỡ xa hoa, chỉ riêng người này ăn mặc giản dị, càng làm nổi bật dáng vẻ thanh tao, thu hút mọi ánh nhìn.
Hạ Thành Diễn thấy người ấy tiến vào, liền vui vẻ gọi, "Thành Diệp, sao giờ này mới đến? Có phải có chuyện gì làm chậm trễ không?"
Mọi người vừa nghe thấy cái tên này, đều đồng loạt ngẩng đầu, thầm nghĩ đây chắc hẳn là đệ đệ duy nhất còn lại ở Kinh Thành của Hoàng đế – Thư vương Hạ Thành Diệp.
Thẩm Cầm Ương không xa lạ gì vị Vương gia này. Thư vương là nhi tử Tông thân vương sinh lúc tuổi già, mẫu thân mất sớm, từ nhỏ thân thể đã yếu ớt. Hằng năm vào mùa đông tuyết rơi, bệnh tình của hắn lại tái phát, nhiều lần suýt mất mạng, bởi vậy mà được Tông thân vương hết mực yêu thương.
Ở phủ Tông thân vương, hắn thường ít lời, gần như luôn ở lỳ trong viện của mình, cảm giác tồn tại vô cùng mờ nhạt.
Sau khi Thẩm Cầm Ương nhập cung nghe nói hắn đã khai môn lập phủ, cơ hội gặp mặt lại càng hiếm hoi. Nàng chỉ nhớ thời niên thiếu tính tình hắn trầm lặng u ám, quanh năm bệnh tật triền miên, thân hình gầy yếu, trên người luôn mang hơi thở bệnh tật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.