Giết Chết Nữ Nhân Xuyên Không Cuối Cùng
Chương 7:
Tâm Toái Kê Đinh
19/12/2024
Hạ Thành Diễn sau khi lên ngôi, chẳng hề khoan dung với con cháu của Tông thân vương. Trong ba đích tử, Thành vương trấn thủ nơi biên cương xa xôi, Kỷ vương bị buộc tội lưu đày. Hiện tại ở Kinh Thành chỉ còn lại Thư vương thường xuyên ốm yếu nằm trên giường bệnh.
Cho dù Hạ Thành Diễn có tàn nhẫn đến đâu, cũng phải bận tâm đến cái nhìn của bách tính và tiếng thơm để lại cho hậu thế. Nếu diệt trừ hết con cháu của Tông thân vương, chẳng khác nào mang tiếng vong ân bội nghĩa, tàn hại cốt nhục. Bởi vậy, đối với Thư vương từ nhỏ đã yếu đuối, Hoàng đế tỏ ra đặc biệt chăm sóc, như thể có thể che giấu được những gì y đã làm với Kỷ vương và Thành vương.
Thư Vương tiến lên, chắp tay nói: "Quả thật mùa đông đường trơn, trong Hoàng cung rộng lớn đi lại khó khăn. Thần đệ lại không thường vào cung, nhất thời còn lạc đường."
Mặc dù là gia yến, thân vương cũng phải mặc triều phục đầy đủ. Vậy mà Thư vương lại chỉ mặc một thân thường phục, còn đến muộn như thế, chẳng qua Hạ Thành Diễn vẫn tỏ ra khoan dung với người đệ đệ này, chẳng những không nổi giận mà còn dặn dò: "Thói quen không thích mang tùy tùng ra ngoài của đệ, e rằng cần sửa đổi. Thân thể mới khỏe lên, bên người vẫn phải có người hầu hạ."
Vừa nãy hắn vào điện ở đứng xa, giờ đi lại gần, Thẩm Cầm Ương không khỏi đưa mắt quan sát vị Thư vương này.
Trông tuổi hắn chỉ vừa đôi mươi, nhưng trong ánh mắt lại thoáng nét cao ngạo lạnh nhạt không phù hợp với tuổi tác.
Có lẽ do bệnh tật quanh năm, làn da như ngọc mài, dù khoác áo choàng dày cộp, vẫn không che giấu được dáng người gầy gò. May mà thân hình hắn mảnh mai nhưng lại cân đối, bộ thường phục làm bằng lụa Hàng Châu khoác trên người trông thon gầy mà không yếu đuối.
Điều khiến người khác khó có thể bỏ qua chính là khí chất toát ra từ người hắn, khí chất thờ ơ với tất cả phù hoa, tựa như có một bức tường, ngăn cách hắn với mọi người trong gia yến.
Cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Cầm Ương, Thư vương cũng quay đầu nhìn lại, ánh mắt hai người đối nhau, không một ai lảng tránh.
Hạ Thành Diễn ở bên cười nói: "Thành Diệp hẳn là chưa gặp qua Hoàng hậu. Sau này đệ nên vào cung thường xuyên, chơi cờ với trẫm, ắt cũng sẽ thường gặp mặt Hoàng hậu."
Nghe lời của Hoàng đế, Thư vương xoay người khẽ cúi mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, lễ nghi không chút sai sót. Nhưng không hiểu vì sao, Thẩm Cầm Ương vẫn cảm nhận được một sự xâm phạm mơ hồ trong ánh mắt ấy.
"Tham kiến Hoàng tẩu, lâu rồi không gặp." Hắn mở lời, trong giọng nói còn ẩn chứa một tia nhẹ nhàng, nhưng lại như thoảng qua ý mỉa mai kín đáo.
Lời nói của hắn vang lên rành rọt giữa đại điện, không khí tức khắc ngưng đọng lại. Nhưng ánh mắt của mọi người không dừng lại trên người Thư vương hay Hoàng hậu, mà tập trung vào Hạ Thành Diễn ngồi trên long ỷ.
Ai cũng biết Hoàng đế vốn đa nghi. Vừa mới nói Thư vương chưa gặp qua Hoàng hậu, ngay sau đó hắn lại nói "lâu rồi không gặp". Ngụ ý trong đó khiến người ta không khỏi suy nghĩ sâu xa.
Thẩm Cầm Ương khẽ nhíu mày. Nàng gặp qua Thư vương từ khi nào? Đáng nói hơn, ánh mắt của hắn dường như không hề che giấu mà chăm chăm dán lên người nàng. Trước vô số ánh mắt dõi theo trong yến tiệc, gan của Thư vương không khỏi cũng quá lớn rồi đi!
Cho dù Hạ Thành Diễn có tàn nhẫn đến đâu, cũng phải bận tâm đến cái nhìn của bách tính và tiếng thơm để lại cho hậu thế. Nếu diệt trừ hết con cháu của Tông thân vương, chẳng khác nào mang tiếng vong ân bội nghĩa, tàn hại cốt nhục. Bởi vậy, đối với Thư vương từ nhỏ đã yếu đuối, Hoàng đế tỏ ra đặc biệt chăm sóc, như thể có thể che giấu được những gì y đã làm với Kỷ vương và Thành vương.
Thư Vương tiến lên, chắp tay nói: "Quả thật mùa đông đường trơn, trong Hoàng cung rộng lớn đi lại khó khăn. Thần đệ lại không thường vào cung, nhất thời còn lạc đường."
Mặc dù là gia yến, thân vương cũng phải mặc triều phục đầy đủ. Vậy mà Thư vương lại chỉ mặc một thân thường phục, còn đến muộn như thế, chẳng qua Hạ Thành Diễn vẫn tỏ ra khoan dung với người đệ đệ này, chẳng những không nổi giận mà còn dặn dò: "Thói quen không thích mang tùy tùng ra ngoài của đệ, e rằng cần sửa đổi. Thân thể mới khỏe lên, bên người vẫn phải có người hầu hạ."
Vừa nãy hắn vào điện ở đứng xa, giờ đi lại gần, Thẩm Cầm Ương không khỏi đưa mắt quan sát vị Thư vương này.
Trông tuổi hắn chỉ vừa đôi mươi, nhưng trong ánh mắt lại thoáng nét cao ngạo lạnh nhạt không phù hợp với tuổi tác.
Có lẽ do bệnh tật quanh năm, làn da như ngọc mài, dù khoác áo choàng dày cộp, vẫn không che giấu được dáng người gầy gò. May mà thân hình hắn mảnh mai nhưng lại cân đối, bộ thường phục làm bằng lụa Hàng Châu khoác trên người trông thon gầy mà không yếu đuối.
Điều khiến người khác khó có thể bỏ qua chính là khí chất toát ra từ người hắn, khí chất thờ ơ với tất cả phù hoa, tựa như có một bức tường, ngăn cách hắn với mọi người trong gia yến.
Cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Cầm Ương, Thư vương cũng quay đầu nhìn lại, ánh mắt hai người đối nhau, không một ai lảng tránh.
Hạ Thành Diễn ở bên cười nói: "Thành Diệp hẳn là chưa gặp qua Hoàng hậu. Sau này đệ nên vào cung thường xuyên, chơi cờ với trẫm, ắt cũng sẽ thường gặp mặt Hoàng hậu."
Nghe lời của Hoàng đế, Thư vương xoay người khẽ cúi mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, lễ nghi không chút sai sót. Nhưng không hiểu vì sao, Thẩm Cầm Ương vẫn cảm nhận được một sự xâm phạm mơ hồ trong ánh mắt ấy.
"Tham kiến Hoàng tẩu, lâu rồi không gặp." Hắn mở lời, trong giọng nói còn ẩn chứa một tia nhẹ nhàng, nhưng lại như thoảng qua ý mỉa mai kín đáo.
Lời nói của hắn vang lên rành rọt giữa đại điện, không khí tức khắc ngưng đọng lại. Nhưng ánh mắt của mọi người không dừng lại trên người Thư vương hay Hoàng hậu, mà tập trung vào Hạ Thành Diễn ngồi trên long ỷ.
Ai cũng biết Hoàng đế vốn đa nghi. Vừa mới nói Thư vương chưa gặp qua Hoàng hậu, ngay sau đó hắn lại nói "lâu rồi không gặp". Ngụ ý trong đó khiến người ta không khỏi suy nghĩ sâu xa.
Thẩm Cầm Ương khẽ nhíu mày. Nàng gặp qua Thư vương từ khi nào? Đáng nói hơn, ánh mắt của hắn dường như không hề che giấu mà chăm chăm dán lên người nàng. Trước vô số ánh mắt dõi theo trong yến tiệc, gan của Thư vương không khỏi cũng quá lớn rồi đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.