Chương 2: Grayson Roth
Bối Lặc Gia
30/01/2021
Trong phòng kín, một người đàn ông áo đen ngồi vắt chân chữ ngũ, châm lửa thuốc lá, điệu bộ kênh kiệu như chẳng coi ai ra gì ...
Người giúp việc trong nhà mở cửa, một người đàn ông mặc áo Blue trắng đi vào:
- Tôi là bác sĩ Dick Cooper, anh là Grayson Roth phải không?
Hắn không trả lời ...
- Tôi là bác sĩ tâm lý, tôi đến để giúp anh theo yêu cầu!
Ông ta là bác sĩ tâm lý, ông đã gặp rất nhiều bệnh nhân có nhiều tính cách khác nhau, tất nhiên là cũng không lạ gì cái kiểu người câm này rồi!
- Anh có thể cho tôi biết anh nghĩ gì về cuộc sống, xã hội và con người không?
- Tẻ nhạt, vô giá trị!
Bác sĩ im lặng một lúc, ông lại hỏi tiếp:
- Anh thường cư xử với mọi người như thế nào?
- Y như với ông thôi, tên bác sĩ lắm lời!
Ông bác sĩ lại im lặng ...
- Thật ra thì cũng không hẳn, đối với một số người, thỉnh thoảng tôi cũng cư xử nhẹ nhàng, đối với một số người khi tôi tiếp xúc thường gây cho tôi stress nặng và phải to tiếng, thậm chí còn dùng vũ lực, ...
- Anh có hay quên hay đãng trí, không thể nhớ nổi một số kí ức nào đó không?
- Cũng thỉnh thoảng, nhưng trong đầu tôi, có một số kí ức chẳng biết bắt đầu từ đâu, và trong khoảng thời gian trước đó, có lẽ tôi đều ngủ ...
- Có thể anh bị ... đa nhân cách không?
- Đa nhân cách?
********
Shiho vẫn ngày đêm miệt mài làm việc, ở Mỹ, dù học với những người hơn mình những chục tuổi, cô vẫn là học sinh ưu tú nhất, vậy mà khi bắt tay vào công trình nghiên cứu, cô thấy cô còn phải học hỏi nhiều!
"Cô có làm được nên hồn không vậy, cô mắt mù à?"
"Đây là chất FCUgh, nếu tôi mà không ngăn kịp thì chắc cái phòng thí nghiệm này nổ luôn rồi"
"Cô quả thật không xứng làm con gái chú Miyano!"
Đây là những câu sỉ vả vào mặt mà Shiho thường phải nghe, mặc dù trong lòng ấm ức, nhưng cô không thể làm gì được, dù gì cũng là tiền bối, họ căn bản cũng là muốn tốt cho công trình nghiên cứu này ...
- Shiho, cafe không?
- Em đang bận!
- Nghỉ tí đi, em cũng chưa phải thành viên chính thức mà!
Akemi phải nịnh mãi, Shiho mới chịu đi, và hình như hôm nay chị cô muốn giới thiệu ai thì phải, lại còn bắt cô ăn mặc đẹp nữa!
- Giới thiệu với em, đây là anh Dai Moroboshi, bạn của chị!
- Xin chào, Shiho, anh từng nghe Akemi kể về em!
Tên Dai kia là một người đàn ông gốc Nhật, trông hắn cũng khá sáng sủa, mái tóc đen dài, ngoại trừ cái mặt ra thì cả người hắn chẳng hở chỗ nào, trông chẳng khác gì một tên côn đồ, nói chung là không phải người tốt!
Hắn có ý muốn bắt tay, nhưng cô lơ đi, nói:
- Chị rủ em ra đây chỉ để giới thiệu bạn thôi à?
- À không, thật ra anh ấy đang chuẩn bị thực tập để trở thành thành viên chính thức, anh ấy cùng là một tay thiện xạ rất cừ!
Cô nhìn hắn bằng cặp mắt đầy sát khí, trông hắn như đang muốn tiếp cận chị cô vậy! Mà hắn cũng có vài nét giống tên Gin kia, cũng chẳng phải loại tử tế gì!
- Công việc của em trong tổ chức là một nhà khoa học, một tay thiện xạ chẳng liên quan gì đến em!
Tên kia cũng biết rằng tôi không ưa hắn, liền kiếm cớ chuồn về trước.
- Thật ra lúc nãy là chị gặp anh ấy ở đây, nên mới tiện giới thiệu cho em thôi!
Ha~! Thì ra chị vẫn còn chút quan tâm đến cô!
- Em mới mười ba tuổi, như người ta thì đang tuổi ăn tuổi lớn, còn em thì lại phải tiếp tục công việc của cha, chị nghĩ em sẽ mệt!
- Em không mệt, chỉ là hơi kém so với các tiền bối!
- Họ đều đã hơn bốn mươi, gần năm mươi tuổi, tất nhiên là có nhiều kinh nghiệm hơn em, có bị mắng một chút thì nên nhịn đi tí, họ dù sao cũng từng là đồng nghiệp của cha ...
Cô thở dài chẳng muốn nói, thật ra làm một thiên tài cũng khổ, cô thậm chí ước gì mình sinh ra trong một gia đình bình thường, cô có thể được đi học ở một ngôi trường bình thường, có những người bạn bình thường, sống một cuộc sống bình thường!
Cô chưa từng nghĩ, cũng như chưa từng muốn rằng sẽ chế tạo ra một sản phẩm giết người, gây nguy hiểm tính mạnh cho người khác, nhưng cha cô lại dính líu đến tổ chức, buộc lòng cô phải tiếp tục công việc này!
- Em nên nghỉ một thời gian đi, việc này còn hơi quá sức với em, khoảng hai năm nữa em bắt đầu cũng được!
- Em sẽ nghỉ một thời gian ...
Ra khỏi quán cafe, vẫn là cái điệu bộ này, nói chung là một ngày cô phải thở dài ít nhất chục lần, ít hơn thì không chịu được!
Bỗng nhiên, cô thấy chiếc xe quen thuộc ...
Chiếc xe Porche 356A của ...
Lần trước chị Akemi gặp hắn, còn phải cúi gập người chào, cô cũng nên bắt chước nhỉ?
- Chào ngài!
Cô cũng chẳng biết hắn giữ chức vụ gì trong tổ chức, chỉ biết hắn là cấp trên của cô.
Hắn đang ngồi trầm ngâm trong xe, mắt nhắm tịt lại, không thèm để ý đến cô ...
Có lẽ hắn đang ngủ ...
Nhưng ngủ gì mà không động đậy sao?
Trông mặt mũi hắn tái nhợt, chẳng lẽ ...
Cô vội vàng mở cửa ra, trong xe hắn để rất nhiều thứ đồ kì dị, khiến cô vấp phải và ngã nhào vào lòng hắn ...
Hắn vẫn im ...
Cô đang ngồi trên lòng hắn, người hắn rất chắc, cô thậm chí còn sờ được phần cơ bắp rắn chắc ở bắp tay, bụng và chân, khiến cô thích thú sờ ...(biến thái)
Nhưng bị người lúc trèo lên người như thế này, sao lại không hề nhúc nhích nhỉ?
Cô định kiểm tra động mạch và hơi thở của hắn, thì hắn bỗng mở mắt ra, đôi mắt xanh lục trợn to nhìn chằm chằm vào cô!
Khung cảnh không lãng mạn tí nào, mà đáng sợ thì có!
Cô như một con thỏ ngồi chồm chỗm trên người tên cáo già, chỉ chờ bị xơi tái là xong!
- Tôi ... tôi ...
- Cô thậm chí còn chưa đến tuổi vị thành niên, vậy mà nhu cầu đã cao thế rồi! Nhưng rất tiếc, ta không tiếp đãi được loại người như cô! Xuống!
Cô bị đẩy xuống chiếc ghế bên cạnh, mặt tái mét, sợ đến nỗi không nói nổi câu:
- Tô ... tô ... i thấy a ... nh bấ ... t động ...l ... lo ...!
Ý của cô là cô lo hắn bị làm sao!
- Tôi chẳng bị làm sao cả, ra khỏi xe!
Cô bị đuổi ra khỏi xe, những tưởng hắn sẽ phóng đi như lần trước, ai ngờ hắn lại tiếp tục ngồi bất động ...
Chẳng phải là hắn đang rất rảnh sao?
Cô lại tự ý mở cửa ra ...
- Chẳng phải là anh rất rảnh sao?
Hắn không trả lời ...
- Anh có muốn đi chơi không?
Thật ra thì chị cô bảo không nên tiếp xúc với hắn nhiều, nhưng ngoài chị ra thì cô cũng chỉ quen biết hắn ...
Với cả, nhỡ đâu hắn không xấu xa như cô nghĩ thì sao?
Cô chạy đi mua hai cốc trà sữa, một cốc socola và hồng trà ...
Người giúp việc trong nhà mở cửa, một người đàn ông mặc áo Blue trắng đi vào:
- Tôi là bác sĩ Dick Cooper, anh là Grayson Roth phải không?
Hắn không trả lời ...
- Tôi là bác sĩ tâm lý, tôi đến để giúp anh theo yêu cầu!
Ông ta là bác sĩ tâm lý, ông đã gặp rất nhiều bệnh nhân có nhiều tính cách khác nhau, tất nhiên là cũng không lạ gì cái kiểu người câm này rồi!
- Anh có thể cho tôi biết anh nghĩ gì về cuộc sống, xã hội và con người không?
- Tẻ nhạt, vô giá trị!
Bác sĩ im lặng một lúc, ông lại hỏi tiếp:
- Anh thường cư xử với mọi người như thế nào?
- Y như với ông thôi, tên bác sĩ lắm lời!
Ông bác sĩ lại im lặng ...
- Thật ra thì cũng không hẳn, đối với một số người, thỉnh thoảng tôi cũng cư xử nhẹ nhàng, đối với một số người khi tôi tiếp xúc thường gây cho tôi stress nặng và phải to tiếng, thậm chí còn dùng vũ lực, ...
- Anh có hay quên hay đãng trí, không thể nhớ nổi một số kí ức nào đó không?
- Cũng thỉnh thoảng, nhưng trong đầu tôi, có một số kí ức chẳng biết bắt đầu từ đâu, và trong khoảng thời gian trước đó, có lẽ tôi đều ngủ ...
- Có thể anh bị ... đa nhân cách không?
- Đa nhân cách?
********
Shiho vẫn ngày đêm miệt mài làm việc, ở Mỹ, dù học với những người hơn mình những chục tuổi, cô vẫn là học sinh ưu tú nhất, vậy mà khi bắt tay vào công trình nghiên cứu, cô thấy cô còn phải học hỏi nhiều!
"Cô có làm được nên hồn không vậy, cô mắt mù à?"
"Đây là chất FCUgh, nếu tôi mà không ngăn kịp thì chắc cái phòng thí nghiệm này nổ luôn rồi"
"Cô quả thật không xứng làm con gái chú Miyano!"
Đây là những câu sỉ vả vào mặt mà Shiho thường phải nghe, mặc dù trong lòng ấm ức, nhưng cô không thể làm gì được, dù gì cũng là tiền bối, họ căn bản cũng là muốn tốt cho công trình nghiên cứu này ...
- Shiho, cafe không?
- Em đang bận!
- Nghỉ tí đi, em cũng chưa phải thành viên chính thức mà!
Akemi phải nịnh mãi, Shiho mới chịu đi, và hình như hôm nay chị cô muốn giới thiệu ai thì phải, lại còn bắt cô ăn mặc đẹp nữa!
- Giới thiệu với em, đây là anh Dai Moroboshi, bạn của chị!
- Xin chào, Shiho, anh từng nghe Akemi kể về em!
Tên Dai kia là một người đàn ông gốc Nhật, trông hắn cũng khá sáng sủa, mái tóc đen dài, ngoại trừ cái mặt ra thì cả người hắn chẳng hở chỗ nào, trông chẳng khác gì một tên côn đồ, nói chung là không phải người tốt!
Hắn có ý muốn bắt tay, nhưng cô lơ đi, nói:
- Chị rủ em ra đây chỉ để giới thiệu bạn thôi à?
- À không, thật ra anh ấy đang chuẩn bị thực tập để trở thành thành viên chính thức, anh ấy cùng là một tay thiện xạ rất cừ!
Cô nhìn hắn bằng cặp mắt đầy sát khí, trông hắn như đang muốn tiếp cận chị cô vậy! Mà hắn cũng có vài nét giống tên Gin kia, cũng chẳng phải loại tử tế gì!
- Công việc của em trong tổ chức là một nhà khoa học, một tay thiện xạ chẳng liên quan gì đến em!
Tên kia cũng biết rằng tôi không ưa hắn, liền kiếm cớ chuồn về trước.
- Thật ra lúc nãy là chị gặp anh ấy ở đây, nên mới tiện giới thiệu cho em thôi!
Ha~! Thì ra chị vẫn còn chút quan tâm đến cô!
- Em mới mười ba tuổi, như người ta thì đang tuổi ăn tuổi lớn, còn em thì lại phải tiếp tục công việc của cha, chị nghĩ em sẽ mệt!
- Em không mệt, chỉ là hơi kém so với các tiền bối!
- Họ đều đã hơn bốn mươi, gần năm mươi tuổi, tất nhiên là có nhiều kinh nghiệm hơn em, có bị mắng một chút thì nên nhịn đi tí, họ dù sao cũng từng là đồng nghiệp của cha ...
Cô thở dài chẳng muốn nói, thật ra làm một thiên tài cũng khổ, cô thậm chí ước gì mình sinh ra trong một gia đình bình thường, cô có thể được đi học ở một ngôi trường bình thường, có những người bạn bình thường, sống một cuộc sống bình thường!
Cô chưa từng nghĩ, cũng như chưa từng muốn rằng sẽ chế tạo ra một sản phẩm giết người, gây nguy hiểm tính mạnh cho người khác, nhưng cha cô lại dính líu đến tổ chức, buộc lòng cô phải tiếp tục công việc này!
- Em nên nghỉ một thời gian đi, việc này còn hơi quá sức với em, khoảng hai năm nữa em bắt đầu cũng được!
- Em sẽ nghỉ một thời gian ...
Ra khỏi quán cafe, vẫn là cái điệu bộ này, nói chung là một ngày cô phải thở dài ít nhất chục lần, ít hơn thì không chịu được!
Bỗng nhiên, cô thấy chiếc xe quen thuộc ...
Chiếc xe Porche 356A của ...
Lần trước chị Akemi gặp hắn, còn phải cúi gập người chào, cô cũng nên bắt chước nhỉ?
- Chào ngài!
Cô cũng chẳng biết hắn giữ chức vụ gì trong tổ chức, chỉ biết hắn là cấp trên của cô.
Hắn đang ngồi trầm ngâm trong xe, mắt nhắm tịt lại, không thèm để ý đến cô ...
Có lẽ hắn đang ngủ ...
Nhưng ngủ gì mà không động đậy sao?
Trông mặt mũi hắn tái nhợt, chẳng lẽ ...
Cô vội vàng mở cửa ra, trong xe hắn để rất nhiều thứ đồ kì dị, khiến cô vấp phải và ngã nhào vào lòng hắn ...
Hắn vẫn im ...
Cô đang ngồi trên lòng hắn, người hắn rất chắc, cô thậm chí còn sờ được phần cơ bắp rắn chắc ở bắp tay, bụng và chân, khiến cô thích thú sờ ...(biến thái)
Nhưng bị người lúc trèo lên người như thế này, sao lại không hề nhúc nhích nhỉ?
Cô định kiểm tra động mạch và hơi thở của hắn, thì hắn bỗng mở mắt ra, đôi mắt xanh lục trợn to nhìn chằm chằm vào cô!
Khung cảnh không lãng mạn tí nào, mà đáng sợ thì có!
Cô như một con thỏ ngồi chồm chỗm trên người tên cáo già, chỉ chờ bị xơi tái là xong!
- Tôi ... tôi ...
- Cô thậm chí còn chưa đến tuổi vị thành niên, vậy mà nhu cầu đã cao thế rồi! Nhưng rất tiếc, ta không tiếp đãi được loại người như cô! Xuống!
Cô bị đẩy xuống chiếc ghế bên cạnh, mặt tái mét, sợ đến nỗi không nói nổi câu:
- Tô ... tô ... i thấy a ... nh bấ ... t động ...l ... lo ...!
Ý của cô là cô lo hắn bị làm sao!
- Tôi chẳng bị làm sao cả, ra khỏi xe!
Cô bị đuổi ra khỏi xe, những tưởng hắn sẽ phóng đi như lần trước, ai ngờ hắn lại tiếp tục ngồi bất động ...
Chẳng phải là hắn đang rất rảnh sao?
Cô lại tự ý mở cửa ra ...
- Chẳng phải là anh rất rảnh sao?
Hắn không trả lời ...
- Anh có muốn đi chơi không?
Thật ra thì chị cô bảo không nên tiếp xúc với hắn nhiều, nhưng ngoài chị ra thì cô cũng chỉ quen biết hắn ...
Với cả, nhỡ đâu hắn không xấu xa như cô nghĩ thì sao?
Cô chạy đi mua hai cốc trà sữa, một cốc socola và hồng trà ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.