Chương 19
no name
11/03/2015
Trên phòng, thấy nhỏ nằm dài, nó nằm xuống bên cạnh, thở một hơi thật dài:
-Ê, giờ mày tính sao? Mà lúc sáng anh Huy đưa mày đi đâu thế.
-Lão giận tao rồi, hic, cũng tại đám người đó...aaaaaaaaaa
Nhỏ ngồi bật dậy, tức giận.
-Thôi, gọi điện xin lỗi đi.
-Không-Nhỏ phụng phịu nằm xuống lại
-Ơ, đừng có mà cố chấp, mất người yêu như chơi.
-Kệ, dù gì tao cũng là con gái, mà ai bảo hắn ta không giải thích với tao.
-Ơ hay, cái con này, ai bảo mày không tin anh ý chi, tự dưng nghe lời không đâu/
Thất nóng bên mặt, nó quay sang nhìn, thì giật mình vì cái nhìn của nhỏ:
-Mày bạn tao hay bạn lão Huy.
-Thôi thôi, cho em xin, em bạn chị được chưa?
-Hứ, tạm tha..
Nó khẽ đẩy người nhỏ rồi cả hai đều cười. Im lặng một lúc nó lại lên tiếng:
-Haiz, mày bảo thích người ấm áp, tao lại là người lạnh lùng, thế mà giờ...
-Đổi hết rồi còn gì, lão Huy nhìn thế thôi chứ lạnh lắm, còn Duy của mày thì...
Nhỏ thấy như lỡ lời nên im lặng, nhìn sang nó:
-Tao xin lỗi.
-Có gì mà xin lỗi chứ. hehe, sự thật là thế mà, anh Duy vẻ ngoài thì lạnh thế thôi chứ thật ra rất biết quan tâm, lại rất tình cảm nữa, với mọi người đều thế, nhưng trừ tao ra..
Cái giọng lại nhỏ dần nhỏ dần, cả hai lại chìm vào im lặng..
.............
Nhìn đồng hồ đeo trên tay, ba Quân lên tiếng:
-Cũng muộn rồi, hôm nay chúng tôi làm phiền gia đình quá.
-Haha, anh cứ khách sáo, không có gì, hôm khác lại ghé nhà chúng tôi chơi-Ba Linh lên tiếng.
-Linh ơi, xuống chào hai bác đi con?-Mẹ nhỏ gọi
-Dạ??-Đang nằm tự kỷ thì nhỏ nghe mẹ gọi rồi chạy xuống
Dưới nhà mọi người đang bắt tay tiễn nhau, nhỏ vòng tay chào:
-Chào hai bác về ạ.
Hai người khẽ gật đầu, mỉm cười hiền từ:
-Ừ, bác về nghe cháu.
Nhỏ cười đáp trả, Quân bước tới bên nhỏ thì thầm:"Anh xin lỗi nhé, đừng giận anh" nói xong lại nháy mắt một cái. Nhỏ nguýt rồi bước lên, Quân chỉ biết cười trừ. Tính quay lưng bước ra. như nhớ ra điều gì, Quân vội chạy theo:
-Này.
-Cái gì-Nhỏ xoay người, giọng khó chịu.
-À. cũng không có gì, cho anh xin số điện thoại đi.
-Để làm gì??-Nhỏ nhìn Quân ánh mắt nghi ngờ.
-Ờ thì...
Thấy 2 người cứ giằng co mãi, nó lên tiếng:
-Thôi cho hắn ta đi, dù gì cũng không có cửa tán mày đâu mà lo.
Câu nói của nó quả thật không khác gì cái kim chọc thẳng vào lòng tự trọng của Quân.
-Này bé!! đừng có mà quá đáng.
-Hứ.-Nó chẳng thèm chấp, nguýt cái rồi xoay người.
-Đưa điện thoại anh đây.
Khá bất ngờ trước câu nói của nhỏ, vì tâm hồn đang thả ngược cành cây khi nói chuyện với nó. Quân rút điện thoại trong túi, đưa cho nhỏ. Bấm bấm lướt lướt, nhỏ vứt loại điện thoại cho Quân rồi bước vào trong, nhưng:
-Ê.. khoan đã..
-Gì nữa?-Nhỏ nhăn mặt nhìn cái tên rắc rối này.
-Cả con bé kia nữa, số điện thoại ấy-Vừa nói Quân vừa hất mặt về phía nó.
Nhỏ khó chịu rồi giật mạnh điện thoại trên tay Quân. Cũng bằng một lực rất mạnh, nhỏ vứt lại cho Quân, anh kiểm tra rồi mỉm cười, giơ điện thoại nói khi nhỏ đã bước vào trong:
-Cảm ơn nhá.
-Ê, giờ mày tính sao? Mà lúc sáng anh Huy đưa mày đi đâu thế.
-Lão giận tao rồi, hic, cũng tại đám người đó...aaaaaaaaaa
Nhỏ ngồi bật dậy, tức giận.
-Thôi, gọi điện xin lỗi đi.
-Không-Nhỏ phụng phịu nằm xuống lại
-Ơ, đừng có mà cố chấp, mất người yêu như chơi.
-Kệ, dù gì tao cũng là con gái, mà ai bảo hắn ta không giải thích với tao.
-Ơ hay, cái con này, ai bảo mày không tin anh ý chi, tự dưng nghe lời không đâu/
Thất nóng bên mặt, nó quay sang nhìn, thì giật mình vì cái nhìn của nhỏ:
-Mày bạn tao hay bạn lão Huy.
-Thôi thôi, cho em xin, em bạn chị được chưa?
-Hứ, tạm tha..
Nó khẽ đẩy người nhỏ rồi cả hai đều cười. Im lặng một lúc nó lại lên tiếng:
-Haiz, mày bảo thích người ấm áp, tao lại là người lạnh lùng, thế mà giờ...
-Đổi hết rồi còn gì, lão Huy nhìn thế thôi chứ lạnh lắm, còn Duy của mày thì...
Nhỏ thấy như lỡ lời nên im lặng, nhìn sang nó:
-Tao xin lỗi.
-Có gì mà xin lỗi chứ. hehe, sự thật là thế mà, anh Duy vẻ ngoài thì lạnh thế thôi chứ thật ra rất biết quan tâm, lại rất tình cảm nữa, với mọi người đều thế, nhưng trừ tao ra..
Cái giọng lại nhỏ dần nhỏ dần, cả hai lại chìm vào im lặng..
.............
Nhìn đồng hồ đeo trên tay, ba Quân lên tiếng:
-Cũng muộn rồi, hôm nay chúng tôi làm phiền gia đình quá.
-Haha, anh cứ khách sáo, không có gì, hôm khác lại ghé nhà chúng tôi chơi-Ba Linh lên tiếng.
-Linh ơi, xuống chào hai bác đi con?-Mẹ nhỏ gọi
-Dạ??-Đang nằm tự kỷ thì nhỏ nghe mẹ gọi rồi chạy xuống
Dưới nhà mọi người đang bắt tay tiễn nhau, nhỏ vòng tay chào:
-Chào hai bác về ạ.
Hai người khẽ gật đầu, mỉm cười hiền từ:
-Ừ, bác về nghe cháu.
Nhỏ cười đáp trả, Quân bước tới bên nhỏ thì thầm:"Anh xin lỗi nhé, đừng giận anh" nói xong lại nháy mắt một cái. Nhỏ nguýt rồi bước lên, Quân chỉ biết cười trừ. Tính quay lưng bước ra. như nhớ ra điều gì, Quân vội chạy theo:
-Này.
-Cái gì-Nhỏ xoay người, giọng khó chịu.
-À. cũng không có gì, cho anh xin số điện thoại đi.
-Để làm gì??-Nhỏ nhìn Quân ánh mắt nghi ngờ.
-Ờ thì...
Thấy 2 người cứ giằng co mãi, nó lên tiếng:
-Thôi cho hắn ta đi, dù gì cũng không có cửa tán mày đâu mà lo.
Câu nói của nó quả thật không khác gì cái kim chọc thẳng vào lòng tự trọng của Quân.
-Này bé!! đừng có mà quá đáng.
-Hứ.-Nó chẳng thèm chấp, nguýt cái rồi xoay người.
-Đưa điện thoại anh đây.
Khá bất ngờ trước câu nói của nhỏ, vì tâm hồn đang thả ngược cành cây khi nói chuyện với nó. Quân rút điện thoại trong túi, đưa cho nhỏ. Bấm bấm lướt lướt, nhỏ vứt loại điện thoại cho Quân rồi bước vào trong, nhưng:
-Ê.. khoan đã..
-Gì nữa?-Nhỏ nhăn mặt nhìn cái tên rắc rối này.
-Cả con bé kia nữa, số điện thoại ấy-Vừa nói Quân vừa hất mặt về phía nó.
Nhỏ khó chịu rồi giật mạnh điện thoại trên tay Quân. Cũng bằng một lực rất mạnh, nhỏ vứt lại cho Quân, anh kiểm tra rồi mỉm cười, giơ điện thoại nói khi nhỏ đã bước vào trong:
-Cảm ơn nhá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.