Chương 18
no name
11/03/2015
-À, không không, thôi xin lỗi. được chưa.
Quân, xua xua tay, cười cầu hòa, nhìn ngố cực, nó với nhỏ thì cứ lườm lườm, nó còn đưa tay đấm gió Quân cái. Quân lại cười trừ.
-Anh thích cười nhở, cười suốt, hơ hơ.
Câu nói tỉnh rụi của nó làm Quân tắt luôn nụ cười trên môi (haha). Mím môi, mắt nheo nheo, suy nghĩ.
-ơ, hành động gì mà đáng yêu thế?
Nó tiếp tục lên tiếng làm Quân thật sự ngả ngữa, thật hết nói nổi với 2 con nhóc này. Khẽ hắng giọng, Quân lấy lại phong độ của mình:
- Thôi, cho anh xin lỗi, hai đứa đừng giận anh nữa, thế em giận Huy thật à?-Nói rồi, Quân quay sang nhìn nhỏ.
Thấy nhỏ lúng túng trước câu hỏi khá "vô duyên" này, nó lên tiếng:
-Hừm, không phải mục đích của mấy người là thế sao, chúc mừng nhá, thành công rồi đấy.
-Ơ, thế hôm đó mạnh mồm thế mà cũng tin à, bọn kia nó trêu đấy.
-CÁI GÌ?-Lần này đến lượt Linh hét lên.
-Ơ, thôi, anh thay mặt bọn kia xin lỗi em nhé.
-JA, không phải việc gì làm xong cũng xin lỗi được nhá, anh phá vỡ hạnh phúc của người khác rồi xin lỗi là xong hả?-Nó lấy lại công bằng cho nhỏ.
-Chịu thôi, cũng tại bé không chịu tin tưởng người yêu đấy chứ.
Quân nhún vai, nhìn hành động thật đáng ghét, ít nhất là trong suy nghĩ của cả hai đứa nó. Nhỏ thở dài, suy nghĩ "Anh ta nói cũng đúng, lẽ ra mình nên tin tưởng anh Huy". Nhìn biểu hiện của nhỏ, nó cũng ậm ừ:
-Thôi dẹp đi, mà anh cũng rảnh rổi nhỉ, đùa vui thật.
-Đã bảo là không cố ý mà.
-Hứ, ai mà biết.
Quân nhìn nó, cứng họng, con bé thật biết cách làm anh mất mặt. Rồi cả ba im lặng, được chừng chục phút thì Quân lên tiếng.
-Ầy. thôi trước lạ sau quen, cho anh làm quen nhá, anh tên quân, bé này tên Linh, còn bé tên gì?
-Tôi tên chị. Từ sau anh cứ gọi tên tôi ý
Câu trả lời của nó làm Quân mất hết hứng. Chợt:
-Linh, Nhi hai đứa quen Quân à?-Mẹ Linh bưng dĩa hoa quả lên cho mấy đứa. nãy tính gửi cho Nhi mà nó chạy nhanh quá, (kaka).
-Dạ, có quen chút chút-Nó và nhỏ đồng thanh trả lời.
Mẹ nhỏ gật đầu, rồi đưa dĩa cho Nhi:
-Con nhỏ này, lúc nãy tính bảo đưa lên, làm gì mà chạy vụt luôn thế hả?
-Ơ, dạ dạ, con..
Nhìn dáng vẻ lúng túng, gãi đầu, bóp tay của nó, Quân không nén nổi tiếng cười.
-Haiz, thôi mấy đưa chơi đi, cô xuống dưới.
Nhìn sang Quân, mẹ nhỏ mỉm cười rồi xuống nhà.
-Haha, tên hay thế mà cải thành chị cũng tiếc thật em nhỉ?
Quân nói móc nó, nó lại gườm gườm, tính phản bác thì:
-Hứ, hai người cứ ở đó mà cãi nhau, tôi vào trong.
-Ơ ơ...
Nó quên phắt chuyện nói móc, nhanh chân chạy theo Linh. Quân lắc đầu khẽ cười, rồi đi xuống nhà. Nói chuyện với 2 cô này thêm chút nữa chắc anh tổn thọ mất. (haha)
Quân, xua xua tay, cười cầu hòa, nhìn ngố cực, nó với nhỏ thì cứ lườm lườm, nó còn đưa tay đấm gió Quân cái. Quân lại cười trừ.
-Anh thích cười nhở, cười suốt, hơ hơ.
Câu nói tỉnh rụi của nó làm Quân tắt luôn nụ cười trên môi (haha). Mím môi, mắt nheo nheo, suy nghĩ.
-ơ, hành động gì mà đáng yêu thế?
Nó tiếp tục lên tiếng làm Quân thật sự ngả ngữa, thật hết nói nổi với 2 con nhóc này. Khẽ hắng giọng, Quân lấy lại phong độ của mình:
- Thôi, cho anh xin lỗi, hai đứa đừng giận anh nữa, thế em giận Huy thật à?-Nói rồi, Quân quay sang nhìn nhỏ.
Thấy nhỏ lúng túng trước câu hỏi khá "vô duyên" này, nó lên tiếng:
-Hừm, không phải mục đích của mấy người là thế sao, chúc mừng nhá, thành công rồi đấy.
-Ơ, thế hôm đó mạnh mồm thế mà cũng tin à, bọn kia nó trêu đấy.
-CÁI GÌ?-Lần này đến lượt Linh hét lên.
-Ơ, thôi, anh thay mặt bọn kia xin lỗi em nhé.
-JA, không phải việc gì làm xong cũng xin lỗi được nhá, anh phá vỡ hạnh phúc của người khác rồi xin lỗi là xong hả?-Nó lấy lại công bằng cho nhỏ.
-Chịu thôi, cũng tại bé không chịu tin tưởng người yêu đấy chứ.
Quân nhún vai, nhìn hành động thật đáng ghét, ít nhất là trong suy nghĩ của cả hai đứa nó. Nhỏ thở dài, suy nghĩ "Anh ta nói cũng đúng, lẽ ra mình nên tin tưởng anh Huy". Nhìn biểu hiện của nhỏ, nó cũng ậm ừ:
-Thôi dẹp đi, mà anh cũng rảnh rổi nhỉ, đùa vui thật.
-Đã bảo là không cố ý mà.
-Hứ, ai mà biết.
Quân nhìn nó, cứng họng, con bé thật biết cách làm anh mất mặt. Rồi cả ba im lặng, được chừng chục phút thì Quân lên tiếng.
-Ầy. thôi trước lạ sau quen, cho anh làm quen nhá, anh tên quân, bé này tên Linh, còn bé tên gì?
-Tôi tên chị. Từ sau anh cứ gọi tên tôi ý
Câu trả lời của nó làm Quân mất hết hứng. Chợt:
-Linh, Nhi hai đứa quen Quân à?-Mẹ Linh bưng dĩa hoa quả lên cho mấy đứa. nãy tính gửi cho Nhi mà nó chạy nhanh quá, (kaka).
-Dạ, có quen chút chút-Nó và nhỏ đồng thanh trả lời.
Mẹ nhỏ gật đầu, rồi đưa dĩa cho Nhi:
-Con nhỏ này, lúc nãy tính bảo đưa lên, làm gì mà chạy vụt luôn thế hả?
-Ơ, dạ dạ, con..
Nhìn dáng vẻ lúng túng, gãi đầu, bóp tay của nó, Quân không nén nổi tiếng cười.
-Haiz, thôi mấy đưa chơi đi, cô xuống dưới.
Nhìn sang Quân, mẹ nhỏ mỉm cười rồi xuống nhà.
-Haha, tên hay thế mà cải thành chị cũng tiếc thật em nhỉ?
Quân nói móc nó, nó lại gườm gườm, tính phản bác thì:
-Hứ, hai người cứ ở đó mà cãi nhau, tôi vào trong.
-Ơ ơ...
Nó quên phắt chuyện nói móc, nhanh chân chạy theo Linh. Quân lắc đầu khẽ cười, rồi đi xuống nhà. Nói chuyện với 2 cô này thêm chút nữa chắc anh tổn thọ mất. (haha)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.