Chương 22: Món Ăn Yêu Thích
Hnyuq_hna
14/05/2023
Hôm nay trời đổ cơn mưa lớn , Tư
Sở từ sáng sớm đã không ra được khỏi nhà , Âu Thành Đông dù có thế nào
thì vẫn đến công ty giải quyết một số vấn đề . Dự báo thời tiết hôm nay
có bão nên yêu cầu tất cả mọi người đều ở nhà.
Âu Thành Đông cũng làm việc online nhưng anh phải đến công ty lấy một số tài liệu quan trọng.
Thế là cô phải ở nhà một mình trong vài tiếng , Tư Sở nhìn bầu trời mưa lớn ở bên ngoài , sấm sét nổ đùng đùng . Cô lại nhớ về cái đêm ba năm trước , cũng đêm mưa giông đó cô đề nghị ly hôn , cũng rơi vào tháng mưa này.
Lúc ấy , cô lấy toàn bộ can đảm để ly hôn với anh , cho đến lúc kết thúc , cô cũng khóc hết mình.
Nhưng bây giờ đó đã là chuyện của ba năm trước , Âu Thành Đông của hiện tại vẫn vậy , chỉ là ra sức bao bọc cô như châu báu . Cô tổn thương việc liền gì ra mặt giúp cô , nhưng nhiêu đó việc anh làm trong thời gian vừa qua cũng không thể nào che lấp được hết những vết thương anh đã gây ra cho cô . Âu Thành Đông hiện tại như vừa đánh vừa xoa , chứ không còn đánh và sỉ vả cô nữa...
Nhớ đến lại có chút buồn bực , tâm trạng có chút không rõ ràng . Tư Sở xỏ dép bông xuống nhà bếp . Lục lọi tủ lạnh kiếm một ít nguyên liệu , hôm nay Tô Linh được cô cho nghỉ vì cơn bão sắp đổ bộ vào , nên bữa ăn cũng tự mình phục vụ.
Quay về khung cảnh ba năm trước , bóng dáng mảnh khảnh một mình bận rộn trong khung bếp , một mình lủi thủi trong căn hộ rộng lớn này.
Xào nấu một chút , Tư Sở đem ra bàn một dĩa mì xào hải sản . Tự mình ngồi ăn , cô vừa ăn được vài đũa . Ở bên ngoài cửa đã có tiếng lạch cạch.
Tư Sở đoán chắc rằng Âu Thành Đông đã từ công ty về , ngẩn mặt nhìn , người đàn ông trước mặt cô ướt sũng , tóc rũ xuống che lấp đi cái trán xán lạn . Chiếc áo sơ mi đen cũng ướt không còn một cái gì , trên tay anh còn cầm một túi bóng màu đen.
Đôi đũa trên tay cô rơi xuống , lập tức đứng bật dậy bước nhanh đến chỗ anh.
- Sao ướt nhem thế này? Đợi tôi một chút!
Tư Sở chạy vội vào phòng tắm dưới phòng khách lấy một chiếc khăn bông cỡ lớn đưa đến cho Âu Thành Đông.
Anh nhận lấy vội lau tóc và chậm nước trên người mình , đưa túi đen đến trước mặt cô.
- Gì đây?
- Tôi xếp hàng mua cho em , liệu mà ăn cho hết!
Âu Thành Đông phun ra một câu , rồi cầm chiếc khăn bông lên phòng . Tư Sở đứng ngơ ra ở đó nhìn anh , đi đến bàn ăn mở cái túi ra.
Là bánh đậu đỏ?
Đây là bánh cô rất thích ăn lúc còn đi học , nhưng ở rất xa , phải đi hết hai chạm xe bus mới có thể mua được . Đặc biệt chỗ đó rất đông , phải xếp hàng chờ đến lượt mới có thể mua được . Đừng nói Âu Thành Đông mắc mưa là vì phải xếp hàng mua cho cô đấy nhé?
Nhìn những cái bánh đậu đỏ trong túi bóng đen , lòng Tư Sở lóe lên một tia ấm áp , hốc mắt có chút cay cay. Nhưng đôi môi lại cong thành một nụ cười.
Cô lấy dĩa để bánh ra ngoài , lấy cho mình một đôi đũa khác.
Âu Thành Đông thay đồ ở nhà rồi xuống phòng ăn , nhìn dĩa mì xào của cô , anh kéo ghế ngồi đối diện , thoải mái đưa tay đến cướp lấy dĩa mì của cô.
Tư Sở ngậm một họng mì nhai nhai , hai bên má phình lên vì chứa thức ăn quá nhiều , ánh mắt kinh ngạc nhìn anh.
- Ăn bánh đậu đỏ của em đi , tôi sẽ ăn mì
- Nhưng mà..
Tư Sở nói được hai chữ cũng im bặt , nhìn anh cầm đũa của mình gắp từng đũa mì lớn đưa lên miệng.
Âu Thành Đông nâng mắt nhìn cô , đột nhiên muốn phì cười , Tư Sở đang tức giận nhưng lại không thể làm gì được anh , hai má phình to rõ là dễ thương.
- Đồ tham ăn!!!!
Cô chửi một câu , liền đứng dậy mở tủ lấy một cái dĩa khác , cho toàn bộ số mì trong chảo còn lại vào dĩa.
Đó là cô phòng hờ , lỡ đâu Âu Thành Đông về còn có cái mà ăn , nào ngờ dự đoán không hề sai , anh còn trắng trợn cướp cả dĩa mì xào hải sản của cô ăn ngon lành.
Tư Sở ngồi đối diện anh , đột nhiên có chút chạnh lòng . Đây là lần đầu tiên Âu Thành Đông động vào thức ăn cô nấu , nếu là ba năm về trước đừng mong anh sẽ động vào nói chi đến việc chạm đũa.
Nhưng hiện tại , người đàn ông lạnh lùng năm đó đang nghiêm túc ngồi ăn món ăn cô nấu . Hay có lẽ , anh nghĩ đó là do Tô Linh làm?
- Âu Thành Đông.
- Ừ?
Anh đáp , nhưng vẫn cắm cuối ăn không nhìn cô.
- Dĩa mì đó , là do tôi nấu..
Tư Sở chậm rãi nói , cô muốn xem phản ứng của anh như thế nào?
Nhưng Âu Thành Đông vẫn ngồi đó , chỉ là tốc độ ăn có chút chậm lại.
- Thì sao?
Cô hít một hơi thật sâu , đột nhiên dĩa mì trước mặt cô cảm thấy nó thật nguội lạnh . Đôi môi mấp máy muốn nói thành lời.
- Anh có thấy nực cười không? Nếu là ba năm trước , đồ ăn tôi nấu dù có ngon bao nhiêu anh vẫn không động đũa , vậy mà bây giờ . Dĩa mì xào hải sản đơn giản như vậy , anh lại nghiêm túc thử..
Cô đang nói đột nhiên dừng lại , ngẩn mặt nhìn anh , đôi mắt chứa đựng nỗi buồn vô bờ bến , bàn tay đặt trên bàn cũng siết chặt lại.
- Ha , để tôi đoán nhé , là vì người ở đầu quả tim của anh cũng thích món này sao?
Hành động của anh dừng lại , lúc này liền nhanh chóng ngẩn mặt nhìn cô . Âu Thành Đông lúc ấy bất động , khuôn mặt đáng thương của Tư Sở năm đó hiện về , y hệt như hiện tại . Đôi mắt ngập tràn nước nhìn anh , bàn tay đặt bên dưới nắm chặt gấu váy.
Lí do cô biết được Lộ Trân Trân thích món này , là vì ba năm trước , lần nào đi ăn ngoài cùng với anh . Âu Thành Đông chỉ gọi mỗi một món đó là mì xào hải sản , cô rất thắc mắc tại sao nhiều món ngon như vậy mà anh lại không ăn . Lại đi ăn một món đơn giản như mì xào . Mãi cho đến sau này , có lần gặp mặt Cẩn Vương bạn thân chí cốt của anh , cô có hỏi vài câu . Liền biết được món mì xào hải sản là món ăn yêu thích của Lộ Trân Trân lúc cô ấy còn sống!
Chẳng trách bây giờ , người đàn ông này lại ăn dĩa mì của cô hết sức ngon lành đến vậy.
Nhìn những cái bánh đậu đỏ trên dĩa , nước mắt lại trào trực rơi xuống.
Âu Thành Đông cũng làm việc online nhưng anh phải đến công ty lấy một số tài liệu quan trọng.
Thế là cô phải ở nhà một mình trong vài tiếng , Tư Sở nhìn bầu trời mưa lớn ở bên ngoài , sấm sét nổ đùng đùng . Cô lại nhớ về cái đêm ba năm trước , cũng đêm mưa giông đó cô đề nghị ly hôn , cũng rơi vào tháng mưa này.
Lúc ấy , cô lấy toàn bộ can đảm để ly hôn với anh , cho đến lúc kết thúc , cô cũng khóc hết mình.
Nhưng bây giờ đó đã là chuyện của ba năm trước , Âu Thành Đông của hiện tại vẫn vậy , chỉ là ra sức bao bọc cô như châu báu . Cô tổn thương việc liền gì ra mặt giúp cô , nhưng nhiêu đó việc anh làm trong thời gian vừa qua cũng không thể nào che lấp được hết những vết thương anh đã gây ra cho cô . Âu Thành Đông hiện tại như vừa đánh vừa xoa , chứ không còn đánh và sỉ vả cô nữa...
Nhớ đến lại có chút buồn bực , tâm trạng có chút không rõ ràng . Tư Sở xỏ dép bông xuống nhà bếp . Lục lọi tủ lạnh kiếm một ít nguyên liệu , hôm nay Tô Linh được cô cho nghỉ vì cơn bão sắp đổ bộ vào , nên bữa ăn cũng tự mình phục vụ.
Quay về khung cảnh ba năm trước , bóng dáng mảnh khảnh một mình bận rộn trong khung bếp , một mình lủi thủi trong căn hộ rộng lớn này.
Xào nấu một chút , Tư Sở đem ra bàn một dĩa mì xào hải sản . Tự mình ngồi ăn , cô vừa ăn được vài đũa . Ở bên ngoài cửa đã có tiếng lạch cạch.
Tư Sở đoán chắc rằng Âu Thành Đông đã từ công ty về , ngẩn mặt nhìn , người đàn ông trước mặt cô ướt sũng , tóc rũ xuống che lấp đi cái trán xán lạn . Chiếc áo sơ mi đen cũng ướt không còn một cái gì , trên tay anh còn cầm một túi bóng màu đen.
Đôi đũa trên tay cô rơi xuống , lập tức đứng bật dậy bước nhanh đến chỗ anh.
- Sao ướt nhem thế này? Đợi tôi một chút!
Tư Sở chạy vội vào phòng tắm dưới phòng khách lấy một chiếc khăn bông cỡ lớn đưa đến cho Âu Thành Đông.
Anh nhận lấy vội lau tóc và chậm nước trên người mình , đưa túi đen đến trước mặt cô.
- Gì đây?
- Tôi xếp hàng mua cho em , liệu mà ăn cho hết!
Âu Thành Đông phun ra một câu , rồi cầm chiếc khăn bông lên phòng . Tư Sở đứng ngơ ra ở đó nhìn anh , đi đến bàn ăn mở cái túi ra.
Là bánh đậu đỏ?
Đây là bánh cô rất thích ăn lúc còn đi học , nhưng ở rất xa , phải đi hết hai chạm xe bus mới có thể mua được . Đặc biệt chỗ đó rất đông , phải xếp hàng chờ đến lượt mới có thể mua được . Đừng nói Âu Thành Đông mắc mưa là vì phải xếp hàng mua cho cô đấy nhé?
Nhìn những cái bánh đậu đỏ trong túi bóng đen , lòng Tư Sở lóe lên một tia ấm áp , hốc mắt có chút cay cay. Nhưng đôi môi lại cong thành một nụ cười.
Cô lấy dĩa để bánh ra ngoài , lấy cho mình một đôi đũa khác.
Âu Thành Đông thay đồ ở nhà rồi xuống phòng ăn , nhìn dĩa mì xào của cô , anh kéo ghế ngồi đối diện , thoải mái đưa tay đến cướp lấy dĩa mì của cô.
Tư Sở ngậm một họng mì nhai nhai , hai bên má phình lên vì chứa thức ăn quá nhiều , ánh mắt kinh ngạc nhìn anh.
- Ăn bánh đậu đỏ của em đi , tôi sẽ ăn mì
- Nhưng mà..
Tư Sở nói được hai chữ cũng im bặt , nhìn anh cầm đũa của mình gắp từng đũa mì lớn đưa lên miệng.
Âu Thành Đông nâng mắt nhìn cô , đột nhiên muốn phì cười , Tư Sở đang tức giận nhưng lại không thể làm gì được anh , hai má phình to rõ là dễ thương.
- Đồ tham ăn!!!!
Cô chửi một câu , liền đứng dậy mở tủ lấy một cái dĩa khác , cho toàn bộ số mì trong chảo còn lại vào dĩa.
Đó là cô phòng hờ , lỡ đâu Âu Thành Đông về còn có cái mà ăn , nào ngờ dự đoán không hề sai , anh còn trắng trợn cướp cả dĩa mì xào hải sản của cô ăn ngon lành.
Tư Sở ngồi đối diện anh , đột nhiên có chút chạnh lòng . Đây là lần đầu tiên Âu Thành Đông động vào thức ăn cô nấu , nếu là ba năm về trước đừng mong anh sẽ động vào nói chi đến việc chạm đũa.
Nhưng hiện tại , người đàn ông lạnh lùng năm đó đang nghiêm túc ngồi ăn món ăn cô nấu . Hay có lẽ , anh nghĩ đó là do Tô Linh làm?
- Âu Thành Đông.
- Ừ?
Anh đáp , nhưng vẫn cắm cuối ăn không nhìn cô.
- Dĩa mì đó , là do tôi nấu..
Tư Sở chậm rãi nói , cô muốn xem phản ứng của anh như thế nào?
Nhưng Âu Thành Đông vẫn ngồi đó , chỉ là tốc độ ăn có chút chậm lại.
- Thì sao?
Cô hít một hơi thật sâu , đột nhiên dĩa mì trước mặt cô cảm thấy nó thật nguội lạnh . Đôi môi mấp máy muốn nói thành lời.
- Anh có thấy nực cười không? Nếu là ba năm trước , đồ ăn tôi nấu dù có ngon bao nhiêu anh vẫn không động đũa , vậy mà bây giờ . Dĩa mì xào hải sản đơn giản như vậy , anh lại nghiêm túc thử..
Cô đang nói đột nhiên dừng lại , ngẩn mặt nhìn anh , đôi mắt chứa đựng nỗi buồn vô bờ bến , bàn tay đặt trên bàn cũng siết chặt lại.
- Ha , để tôi đoán nhé , là vì người ở đầu quả tim của anh cũng thích món này sao?
Hành động của anh dừng lại , lúc này liền nhanh chóng ngẩn mặt nhìn cô . Âu Thành Đông lúc ấy bất động , khuôn mặt đáng thương của Tư Sở năm đó hiện về , y hệt như hiện tại . Đôi mắt ngập tràn nước nhìn anh , bàn tay đặt bên dưới nắm chặt gấu váy.
Lí do cô biết được Lộ Trân Trân thích món này , là vì ba năm trước , lần nào đi ăn ngoài cùng với anh . Âu Thành Đông chỉ gọi mỗi một món đó là mì xào hải sản , cô rất thắc mắc tại sao nhiều món ngon như vậy mà anh lại không ăn . Lại đi ăn một món đơn giản như mì xào . Mãi cho đến sau này , có lần gặp mặt Cẩn Vương bạn thân chí cốt của anh , cô có hỏi vài câu . Liền biết được món mì xào hải sản là món ăn yêu thích của Lộ Trân Trân lúc cô ấy còn sống!
Chẳng trách bây giờ , người đàn ông này lại ăn dĩa mì của cô hết sức ngon lành đến vậy.
Nhìn những cái bánh đậu đỏ trên dĩa , nước mắt lại trào trực rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.