Gió Mùa Hạ Năm Ấy

Chương 3:

Trường Nhiên

11/09/2023

Đồng hồ quay ngược, trở về năm 2014.

Năm ấy, Giang Thành vẫn đang phát triển với tốc độ nhanh, khu thành phố mới và khu nội thành cũ có sự phân chia rõ ràng. Ngửa đầu nhìn lên bầu trời xen lẫn dây điện chằng chịt, nền trời trong xanh, nhưng thứ chưa từng thay đổi là nhiệt độ cao giữa hè gần như hòa tan con người ta.

Tiếng ve kêu không ngớt như lũ tràn về, như tiếng ồn trắng trong một chiếc máy bị úp vào tai.

Thẩm Thính Hạ của năm 17 tuổi nghe âm thanh này lại cảm thấy ồn ào.

Hôm nay là ngày cô đến trường khai giảng, điểm danh.

Trường trung học trực thuộc Giang Thành nằm ở trung tâm đường Diêu Tinh, là ngôi trường cấp ba trọng điểm số một. Vì công việc của mẹ thay đổi nên cô phải chuyển từ Tô Thành – một thành phố nhỏ đến đây.

Khí hậu ở thành phố nhỏ dễ chịu, cô chưa ra ngoài bao giờ. Hiện tại độ giữa trưa, nhiệt độ 38 độ C cao ngút ở Giang Thành vượt quá khả năng chịu đựng của cô khiến cô cảm giác từ trong ra ngoài như bị nướng chín, ngay cả đỉnh đầu cũng đang bốc hơi nóng.

Nhưng hết cách rồi, vẫn phải xếp hàng nhận đồng phục.

Cô học sinh mới chuyển đến lớp 11, lúc này trường trung học trực thuộc vẫn chưa nghỉ hè, những người đang chờ ở đây đều là các nữ sinh trước đó thắng giải ở cuộc thi người mẫu, giờ đang xếp hàng chờ nhận thưởng.

Họ tụm lại thành một nhóm nhỏ, vừa cao vừa gầy, nói chuyện ríu ra ríu rít không để cho ai chen lời vào được. Hơn nữa một người xa lạ như cô quả thật ít nói, vì vậy trong quá trình chờ luôn im lặng, thỉnh thoảng có nhìn thoáng qua họ, đúng là rất xinh đẹp.

Chẳng mấy chốc, các nữ sinh trước mặt đã lấy cúp và phần thưởng rồi rời đi, cô mở túi lấy phiếu đóng tiền ra, hỏi: “Đồng phục học sinh nhận bên này phải không?”

Nữ sinh đối diện kinh ngạc: “Không phải đồng phục nhận xong từ tuần trước rồi sao?”



Cô ngơ ngác.

Nữ sinh ghi mở ghi chú ra xem: “Đúng rồi mà, ngày 7 tuần trước ấy.”

Sau đó cô bạn cẩn thận đối chiếu với tờ đơn của cô, trên đó viết con số “17” to tròn nổi bật, còn được người ta khoanh một vòng tròn.

“Hầy.” Vẻ mặt cô gái như thể đang nói quả nhiên là vậy: “Có phải lão Hà nhớ nhầm thời gian nữa không.”

Lúc này Thẩm Thính Hạ mới hiểu, bảo sao cả trường chỉ có một mình cô không mặc đồng phục: “Lúc tớ đóng tiền đang là giờ thay ca buổi trưa, được một giáo viên khác thu tiền hộ.”

“Vậy thì chắc là lão Hà thu hộ rồi, trí nhớ thầy kém lắm nên nhớ nhầm thời gian cho cậu đó.” Nữ sinh ngẩng đầu: “Vậy cậu có bảng thông tin đồng phục không? Thông tin về kích cỡ ấy.”

“… Không có.”

“Lần sau phải nói với họ thôi, lần nào lão Hà cũng làm thế, đây là lần thứ ba rồi —” Nữ sinh kia đang oán trách, định nói gì đó với cô nhưng đúng lúc giờ nghỉ trưa kết thúc, tiếng chuông vang lên, cô bạn đột nhiên hốt hoảng kêu lên: “Đậu xanh! Tiết của Diệt Tuyệt sư thái!”

Dứt lời, cô bạn nhặt túi lên chuẩn bị chạy, dáng vẻ hệt như đang chạy nạn. Cô ấy vừa chạy vừa không quên quay đầu nói với Thẩm Thính Hạ: “Bạn gì ơi! Cậu đến chỗ đó tìm Giang Tố nha! Cậu ấy có bảng thông tin đồng phục đó, nhớ nhanh nhanh nha, nếu không cậu ấy viết chữ lên là chụp lại không được đâu!”

Sau đó cô bạn khuất dạng sau lưới bóng rổ.

Để lại Thẩm Thính Hạ đứng thẫn thờ tại chỗ.

Jiang… Su?



Cái gì Jiang, Su nào?

Cô ngơ ngác đứng tại chỗ, mãi lâu sau mới cất bước quay về lớp 11-6 của mình.

Mơ màng trải qua một tiết học, đến tiết thứ hai là giờ học thể dục. Trước khi bắt đầu vào học, cô đứng ngây người cạnh bồn hoa, bỗng nhiên nghe ai đó lớn tiếng gọi tên một người, nghe âm tiết rất giống người mà cô muốn tìm.

Thế là cô bèn đi tìm theo tiếng, âm thanh ấy phát ra xung quanh lớp 11-7, cô xác nhận lại có lẽ là không sai. Vì vậy cô làm công tác tư tưởng trong lòng một hồi rồi mới dè dặt hỏi: “Bạn ơi, cho hỏi Giang —”

Chưa kịp nói xong, người nọ đã hiểu: “Giang Tố mới đi rồi, phía sau sân bóng á, cậu đi nhanh đi!”

Sau đó đối phương vội vàng trở về chỗ ngồi.

Cô vừa đi lùi về sân bóng phía sau vừa nghi ngờ không biết mình đã rơi vào mê cung điện ảnh gì nữa.

Tại sao cô chưa nói xong mà họ đã biết mình muốn tìm ai?

Tại sao họ đều ngầm thừa nhận rằng chắc hẳn cô biết người này?

Tại sao ngay cả một ngoại lệ cũng không cho cô?

Người này là giáo viên hay học sinh, là đàn anh hay đàn em, là nam hay nữ?

Cô phải tìm thế nào đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Gió Mùa Hạ Năm Ấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook