Chương 2: Gặp Lại ( 2)
Trường Nhiên
11/09/2023
Cô nhón chân dán vào nơi cao nhất.
Nại Nại cũng chọn được ảnh năm 17 tuổi của mình, vừa vẫy ảnh vừa ngửa đầu lơ đãng nhìn lướt qua, chợt nhận ra vấn đề lớn: “Má nó!”
Thẩm Thính Hạ khó hiểu xoay người lại: “Sao thế?”
Nại Nại nhìn cô, lại nhìn ảnh trong tay cô, khó tin hỏi: “Chị Tiểu Thính, đó là chị hồi 17 tuổi hả?”
Nại Nại nhìn mặt cô kỹ càng như đang xác nhận, cô không phải là một mỹ nhân xinh đẹp xuất sắc nhưng ngoại hình rất tươi sáng, đường nét ngũ quan rõ ràng, da trắng nõn, lúc này đây cô mặc một chiếc váy hai dây màu xanh nhạt tôn lên vẻ xinh xắn thanh thoát và rạng ngời hệt như lá sen còn động sương lúc sáng sớm. Môi và đuôi mắt cô hồng hào, một nét đẹp khiến người ta nhìn sẽ cảm thấy thoải mái và dịu dàng.
Giờ phút này, trong tấm hình mà đầu ngón tay trắng bệch cô đang cầm, một khuôn mặt bình thường gần như ảm đạm, trong đôi mắt chẳng có tí ánh sáng, tóc mái chải ngược ra sau đầu, hai má có phần mũm mĩm, khí chất… Khí chất rất khó diễn tả, có chút rụt rè e sợ, thậm chí là không dám nhìn thẳng camera, tâm trạng căng thẳng cùng cực.
Hoàn toàn không cảm giác nhẹ nhàng thoải mái như bây giờ.
Có lẽ đã hiểu Nại Nại đang nói gì, Thẩm Thính Hạ cười cười, lúc này mới nói: “Đúng vậy, hồi đó ngay cả quần áo ôm sát chị cũng không dám mặc.”
Chẳng mấy chốc mọi người đã tụm lại.
“Mẹ nó ơi, từng là một con vịt xấu xí, vậy mà giờ Tiểu Thính đã hóa thành thiên nga rồi.”
“Lúc trước đâu có xấu, chỉ là nhìn không ổn lắm thôi.”
“Bảy năm mà thay đổi nhiều quá! Giống như một bản nháp hai ba nét bút xệch xoạc biến thành tiên trong tranh vậy, mau chỉ tôi với!”
“Nói quá rồi, bảy năm thay đổi nhiều?”
“Haiz — tại sao trông thì như không có gì thay đổi mấy nhưng lại có sự thay đổi rất lớn vậy?”
Nghe thế, cô nhẹ nhàng cởi bỏ lực kéo nơi mắt cá chân, chẳng biết là câu nào khiến bản thân thảng thốt như thế. Một lúc lâu sau, cô mới nhẹ giọng đáp: “Bảy năm, cũng lâu rồi.”
Lâu đến nỗi người cô thích đã càng ngày càng đi xa, như gió đi đến một nơi mà cô khó sánh bằng.
Sau khi trưng bày ảnh triển lãm xong, cô đi vào trong kiểm tra lại một lần nữa xem có sơ suất nào không.
Đúng như dự đoán, căn phòng nơi đặt máy chiếu vẫn tối om.
Cô xoay người hỏi: “Máy chiếu đâu rồi?”
Nại Nại đang bận chia vé, nghe vậy thì khựng lại: “Em bảo Tiểu Chúc mang theo mà, chưa lấy ra hả?”
Tiểu Chúc cũng đang vội vàng gõ code lập trình: “Sáng nay em vội quá nên nhờ bạn trai bỏ vào hộ, chắc là ở trong túi xách của em!”
“Không sao.” Cô lắc đầu: “Túi xách ở bên kia à, để chị qua đó tìm.”
Tiếc là trong túi xách Tiểu Chúc thật sự không có, mà bạn trai cô ấy lại đang trượt tuyết ở tầng trên cùng, không nghe điện thoại.
Tiểu Chúc cau mày: “Có phải anh ấy cất vào túi của ảnh không?”
Thẩm Thính Hạ cố ép tim mình bình tĩnh lại, biết Tiểu Chúc bận việc không đi được nhưng tình hình khẩn cấp, cô ngẩng đầu nói: “Không sao, để chị đi tìm.”
Cô cất bước chạy nhanh ngăn cách tiếng ồn ào và tiếng kêu ở sau lưng.
Trung tâm thương mại quá lớn, hai tòa Nam Bắc, thang máy vô số, thang cuốn thì uốn lượn, thành thử phải chờ thang máy.
Tìm tới tìm lui, mở radio tìm người khắp sân trượt tuyết, nửa tiếng sau, cuối cùng cô cũng lấy được túi của bạn trai Tiểu Chúc nhưng vẫn không thấy máy chiếu đâu. Chàng trai đã quên mất.
Tình huống gấp gáp đến độ cô không có cảm xúc gì.
Đây là lần thứ hai trong đời cô hốt hoảng như vậy, chỉ còn nửa tiếng nữa là buổi triển lãm bắt đầu. Cô đẩy cửa chạy ra ngoài, chỉ đành phải quay về studio để lấy máy chiếu.
Bầu trời bên ngoài đã tối đen, ánh đèn đường màu vàng ấm áp rọi sáng như ban ngày, bảy giờ tối là thời gian cao điểm kẹt xe ở trung tâm thành phố, chưa nói đến việc giờ phút này trời còn đổ mưa lất phất.
Thẩm Thính Hạ không dư dả thời gian để tìm nơi bán dù, đành đội mưa chạy ra ngoài khoảng 3000 mét, cuối cùng ngồi lên xe taxi và phóng đi như bay.
Đi tới đi lui một vòng, vừa đúng giờ khai trương.
Cô đang định mở cửa xuống xe thì nhận được cuộc gọi của Nại Nại: “Alo, chị Tiểu Thính…” Phía bên kia có hơi khó xử: “Ừm thì, bên trung tâm thương mại xảy ra vấn đề, hôm nay mới nhận được thông báo là không thể khai trương, có thể sẽ dời lại hai ngày.”
Thẩm Thính Hạ sửng sốt: “Sao vậy?”
“Hôm nay trung tâm thương mại có một khách mời bí mật, vốn không nhiều người biết lắm, nhưng sau đó không biết ai đăng lên mạng nên bây giờ bên ngoài đông người lắm, rất khủng khiếp. Người quản lý lo nếu tiếp tục khai trương theo kế hoạch thì sẽ xảy ra tai nạn, không khéo lại dẫm đạp nhau, nên…”
Cô thở dài một hơi.
Giọng Tiểu Chúc vang lên: “Em xin lỗi chị Tiểu Thính.”
Cô biết họ cũng nhận được thông báo đến hỗ trợ đột xuất nên sẽ có chỗ thiếu sót, họ đi theo giúp đỡ cả ngày hôm nay đã là sự cố gắng lớn nhất rồi, cô biết ơn còn không kịp.
“Không sao.” Thẩm Thính Hạ chân thành nói: “Mọi người đã làm rất tốt rồi, không phải lỗi của các em, chỉ là chị… Có hơi mệt.”
Chạy trước chạy sau cả một buổi chiều, không một hạt cơm nào vào bụng. Giờ phút này, thần kinh căng cứng sáu tiếng đồng hồ được thả lỏng, sự mệt mỏi cô cố gắng chống cự cuối cùng xông đến như thủy triều, cô tê liệt ngồi dựa ra ghế.
Tài xế hỏi: “Cô gái, có xuống không?’
“Ngồi một lúc nữa ạ.” Cô uể oải nói: “Cháu đi không nổi nữa.”
Trong không khí có chút oi bức và mùi ẩm ướt của riêng trời mưa.
Cô hạ cửa sổ xe xuống, đặt một điểm đến mới ngẫu nhiên. Khi tài xế xuống xe mua cơm, cô ngồi dựa ra ghế nghỉ ngơi.
15 phút sau, tài xế quay về, vừa nhìn đường phía trước vừa cười nói với cô: “Cô xem bên kia kẹt cứng kìa, có đi cũng không nhúc nhích được, vậy mà bên này chỉ có một mình xe tôi, nhiều người kẹt ở đây thế mà chỉ có chúng ta ra ngoài được.”
Đang khởi động xe thì tài xế nhận được cuộc gọi, đối phương “alo?” mấy lần hệt như tượng gỗ, cuối cùng mới nói: “Vậy à, để tôi hỏi chút.”
Sau khi cúp máy, tài xế quay đầu nhìn cô: “Cô gái à, xin lỗi cô nhiều, vừa nãy bên công ty gọi cho tôi, nói ở gần đây có một anh đang cần bắt xe gấp vì sau đó có việc, cần đưa anh ấy đến sân bay. Địa điểm mới cô đặt cũng thuận đường, có thể để anh ấy đi ghép xe không? Chỉ có một người thôi, chúng tôi sẽ không lấy tiền xe của cô nữa, có được không?”
Để bên công ty đích thân gọi điện thì chắc là một nhân vật lớn rồi.
Thẩm Thính Hạ dựa vào cửa sổ, để mặc tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ lọt vào tai, nhẹ giọng trả lời: “Được.”
Chỉ cần đừng bắt cô xuống xe là được, chân cô thật sự sắp gãy rồi.
Có lẽ phải chờ người kia đến nên xe dừng tại chỗ một lúc. Cô lấy bánh quy trong túi xách ra ăn hai miếng, tiện tay mở gương trên ốp lưng điện thoại ra, bấy giờ mới phát hiện mình tiều tụy quá rồi.
Mái tóc được kẹp lại bị mưa làm ướt rối bù, son đã phai màu, lớp phấn mỏng cũng trôi gần hết. Cô đưa tay vuốt vuốt tóc, lại phát hiện phần vai áo bị mưa thấm ướt trở nên xộc xệch. Tóm lại trông không hề tinh tươm như lúc ban đầu.
Có lẽ tài xế đang quan sát qua kính chiếu hậu, bỗng cất tiếng nói: “Có cả người hộ tống nữa…”
Thẩm Thính Hạ không thèm để ý, vẫn luôn không quan tâm, cho đến khi cửa sau xe đột nhiên bị ai đó mở ra —
Giọng nói trầm trầm nặng nề đột ngột vang lên bên tai, chuẩn xác như in với trí nhớ của cô và thời điểm hiện tại, giống như một dòng điện nóng bỏng chảy qua tầng tấc dây thần kinh, khiến linh hồn cô tức khắc tỉnh táo lại — “Xin lỗi vì đã làm phiền cô.”
Hơi khàn, hơi nhẹ.
Cô không khống chế được nhịp tim đập nhanh, cũng không nhúc nhích cứ như sợ đến mức choáng người, không cách nào hít thở bình thường. Cô co người ngồi trong góc nhỏ, nhìn anh cong chân dài bước vào, ngồi xuống bên cạnh mình.
Hương cây cỏ dễ chịu thoang thoảng.
Thẩm Thính Hạ nghiêng cơ thể cứng đờ đi, không dám tỏ ra quen biết anh. Số mệnh như đường chỉ tay giao nhau, nóng cháy dữ dội trong lòng bàn tay cô. Cô chẳng biết mình đã siết chặt thành nắm đấm từ lúc nào, trái tim bị nhấc lên vì sợ rằng anh sẽ nhận ra cô đang mất tự nhiên. Sau một hồi lâu căng thẳng cô mới dám thả lỏng đôi chút. Lúc này mới phát hiện anh đã sớm dựa ra lưng ghế một cách thư thả và cúi đầu xem điện thoại.
Dường như vẫn luôn là vậy, cuồng phong vũ bão trong thế giới của cô chỉ là vở kịch của một người.
Cảm giác như đang nằm mơ, không chân thực chớp mắt khiến lòng cô rực cháy, cho đến khi anh nghe điện thoại, giọng người đại diện phía bên kia rống lên thật lớn: “Giang Tố!”
Thình thịch, thình thịch.
Tim đập xuyên màng nhĩ, mỗi một lần chấn động đều rất rõ ràng. Thật sự là anh.
Anh ngửa đầu thung dung đáp lại, nón lưỡi trai màu đen được đội lên, tóc mái trước trán bị xẹp xuống sống mũi cao thẳng. Ánh đèn tạo nên một mảng tối trên gò má anh, gương mặt kia như một mô hình kiến trúc, như một bóng hình trong bức danh họa nổi tiếng thế giới.
Anh nuốt nước bọt, yết hầu nơi cổ đẹp tuyệt, chuyển động một chút rồi lại về vị trí cũ.
Cô nghiêng người vùi mình vào bóng tối nhưng cũng không dám nhìn anh quá lâu, chốc lát sau, cô giả vờ nhìn về phía trước nhưng vẫn mấp mé ngắm về nơi anh.
“Anh quyết định đi.” Anh nói với người bên kia điện thoại, giọng nói quá mức rõ ràng kia tựa như ngọc thuần không tạp chất: “Nhóm fan năm 2015 kia đúng là những fan sớm nhất.”
Giọng anh lạnh nhạt như gió lạnh thổi qua khe núi.
“Sớm hơn nữa cũng chẳng ai thích em đâu.”
Ầm —
Như một đoàn xe lửa tiến vào sơn cốc, taxi chạy qua đường hầm, từng ngọn đèn đường nhấp nháy như cưỡi ngựa, chuyện xưa cũ dần dần hiện ra.
Cô siết chặt mép váy, trái tim xót xa siết chặt.
— Anh có tin không.
Có người thích anh từ con đường Diêu Tinh cây cối xanh tốt sum xuê năm 17 tuổi, đến bây giờ, giờ phút này, một giây này, từ khi anh là một người vô danh đến anh của hiện tại xung quanh đầy ánh sao. Cô ấy yêu anh, ngửa mặt lên ngắm nhìn anh, theo đuổi anh, dù rằng anh chẳng biết cô ấy là ai.
Dù rằng anh không hề biết cô ấy yêu anh.
Thẩm Thính Hạ cụp mắt, không kìm được khẽ run rẩy. Cô nhìn vạt váy bị mình níu chặt, nhớ đến mái tóc ướt, bờ môi nhợt nhạt. Tinh thần cô suy sụp, cảm thán vận mệnh đúng là vô thường.
Dường như rất đúng với đạo lý, thời điểm bạn xinh đẹp nhất lại không thể gặp được người mình thích nhất.
Cả đường hầm xanh hệt như hàng cây hương chương xanh um tốt tươi hai bên đường ở trường trung học trực thuộc. Ánh đèn nhấp nháy rọi vào mặt, rõ ràng là lén lút, bên cạnh là giọng nói quen thuộc đã từng mơ đến vô số lần, ký ức là bùn lấy, nếu không dám để tróc lớp da bên ngoài thì sẽ rất khó thoát khỏi nó.
Cô nhắm mắt.
Tiếng gió gào rít bên tai, ánh đèn qua lại tựa như đường hầm thời không, đồng thời đưa cô ra khỏi — cũng đồng thời đưa cô về với mùa hạ bình thường năm 17 tuổi.
__
Nại Nại cũng chọn được ảnh năm 17 tuổi của mình, vừa vẫy ảnh vừa ngửa đầu lơ đãng nhìn lướt qua, chợt nhận ra vấn đề lớn: “Má nó!”
Thẩm Thính Hạ khó hiểu xoay người lại: “Sao thế?”
Nại Nại nhìn cô, lại nhìn ảnh trong tay cô, khó tin hỏi: “Chị Tiểu Thính, đó là chị hồi 17 tuổi hả?”
Nại Nại nhìn mặt cô kỹ càng như đang xác nhận, cô không phải là một mỹ nhân xinh đẹp xuất sắc nhưng ngoại hình rất tươi sáng, đường nét ngũ quan rõ ràng, da trắng nõn, lúc này đây cô mặc một chiếc váy hai dây màu xanh nhạt tôn lên vẻ xinh xắn thanh thoát và rạng ngời hệt như lá sen còn động sương lúc sáng sớm. Môi và đuôi mắt cô hồng hào, một nét đẹp khiến người ta nhìn sẽ cảm thấy thoải mái và dịu dàng.
Giờ phút này, trong tấm hình mà đầu ngón tay trắng bệch cô đang cầm, một khuôn mặt bình thường gần như ảm đạm, trong đôi mắt chẳng có tí ánh sáng, tóc mái chải ngược ra sau đầu, hai má có phần mũm mĩm, khí chất… Khí chất rất khó diễn tả, có chút rụt rè e sợ, thậm chí là không dám nhìn thẳng camera, tâm trạng căng thẳng cùng cực.
Hoàn toàn không cảm giác nhẹ nhàng thoải mái như bây giờ.
Có lẽ đã hiểu Nại Nại đang nói gì, Thẩm Thính Hạ cười cười, lúc này mới nói: “Đúng vậy, hồi đó ngay cả quần áo ôm sát chị cũng không dám mặc.”
Chẳng mấy chốc mọi người đã tụm lại.
“Mẹ nó ơi, từng là một con vịt xấu xí, vậy mà giờ Tiểu Thính đã hóa thành thiên nga rồi.”
“Lúc trước đâu có xấu, chỉ là nhìn không ổn lắm thôi.”
“Bảy năm mà thay đổi nhiều quá! Giống như một bản nháp hai ba nét bút xệch xoạc biến thành tiên trong tranh vậy, mau chỉ tôi với!”
“Nói quá rồi, bảy năm thay đổi nhiều?”
“Haiz — tại sao trông thì như không có gì thay đổi mấy nhưng lại có sự thay đổi rất lớn vậy?”
Nghe thế, cô nhẹ nhàng cởi bỏ lực kéo nơi mắt cá chân, chẳng biết là câu nào khiến bản thân thảng thốt như thế. Một lúc lâu sau, cô mới nhẹ giọng đáp: “Bảy năm, cũng lâu rồi.”
Lâu đến nỗi người cô thích đã càng ngày càng đi xa, như gió đi đến một nơi mà cô khó sánh bằng.
Sau khi trưng bày ảnh triển lãm xong, cô đi vào trong kiểm tra lại một lần nữa xem có sơ suất nào không.
Đúng như dự đoán, căn phòng nơi đặt máy chiếu vẫn tối om.
Cô xoay người hỏi: “Máy chiếu đâu rồi?”
Nại Nại đang bận chia vé, nghe vậy thì khựng lại: “Em bảo Tiểu Chúc mang theo mà, chưa lấy ra hả?”
Tiểu Chúc cũng đang vội vàng gõ code lập trình: “Sáng nay em vội quá nên nhờ bạn trai bỏ vào hộ, chắc là ở trong túi xách của em!”
“Không sao.” Cô lắc đầu: “Túi xách ở bên kia à, để chị qua đó tìm.”
Tiếc là trong túi xách Tiểu Chúc thật sự không có, mà bạn trai cô ấy lại đang trượt tuyết ở tầng trên cùng, không nghe điện thoại.
Tiểu Chúc cau mày: “Có phải anh ấy cất vào túi của ảnh không?”
Thẩm Thính Hạ cố ép tim mình bình tĩnh lại, biết Tiểu Chúc bận việc không đi được nhưng tình hình khẩn cấp, cô ngẩng đầu nói: “Không sao, để chị đi tìm.”
Cô cất bước chạy nhanh ngăn cách tiếng ồn ào và tiếng kêu ở sau lưng.
Trung tâm thương mại quá lớn, hai tòa Nam Bắc, thang máy vô số, thang cuốn thì uốn lượn, thành thử phải chờ thang máy.
Tìm tới tìm lui, mở radio tìm người khắp sân trượt tuyết, nửa tiếng sau, cuối cùng cô cũng lấy được túi của bạn trai Tiểu Chúc nhưng vẫn không thấy máy chiếu đâu. Chàng trai đã quên mất.
Tình huống gấp gáp đến độ cô không có cảm xúc gì.
Đây là lần thứ hai trong đời cô hốt hoảng như vậy, chỉ còn nửa tiếng nữa là buổi triển lãm bắt đầu. Cô đẩy cửa chạy ra ngoài, chỉ đành phải quay về studio để lấy máy chiếu.
Bầu trời bên ngoài đã tối đen, ánh đèn đường màu vàng ấm áp rọi sáng như ban ngày, bảy giờ tối là thời gian cao điểm kẹt xe ở trung tâm thành phố, chưa nói đến việc giờ phút này trời còn đổ mưa lất phất.
Thẩm Thính Hạ không dư dả thời gian để tìm nơi bán dù, đành đội mưa chạy ra ngoài khoảng 3000 mét, cuối cùng ngồi lên xe taxi và phóng đi như bay.
Đi tới đi lui một vòng, vừa đúng giờ khai trương.
Cô đang định mở cửa xuống xe thì nhận được cuộc gọi của Nại Nại: “Alo, chị Tiểu Thính…” Phía bên kia có hơi khó xử: “Ừm thì, bên trung tâm thương mại xảy ra vấn đề, hôm nay mới nhận được thông báo là không thể khai trương, có thể sẽ dời lại hai ngày.”
Thẩm Thính Hạ sửng sốt: “Sao vậy?”
“Hôm nay trung tâm thương mại có một khách mời bí mật, vốn không nhiều người biết lắm, nhưng sau đó không biết ai đăng lên mạng nên bây giờ bên ngoài đông người lắm, rất khủng khiếp. Người quản lý lo nếu tiếp tục khai trương theo kế hoạch thì sẽ xảy ra tai nạn, không khéo lại dẫm đạp nhau, nên…”
Cô thở dài một hơi.
Giọng Tiểu Chúc vang lên: “Em xin lỗi chị Tiểu Thính.”
Cô biết họ cũng nhận được thông báo đến hỗ trợ đột xuất nên sẽ có chỗ thiếu sót, họ đi theo giúp đỡ cả ngày hôm nay đã là sự cố gắng lớn nhất rồi, cô biết ơn còn không kịp.
“Không sao.” Thẩm Thính Hạ chân thành nói: “Mọi người đã làm rất tốt rồi, không phải lỗi của các em, chỉ là chị… Có hơi mệt.”
Chạy trước chạy sau cả một buổi chiều, không một hạt cơm nào vào bụng. Giờ phút này, thần kinh căng cứng sáu tiếng đồng hồ được thả lỏng, sự mệt mỏi cô cố gắng chống cự cuối cùng xông đến như thủy triều, cô tê liệt ngồi dựa ra ghế.
Tài xế hỏi: “Cô gái, có xuống không?’
“Ngồi một lúc nữa ạ.” Cô uể oải nói: “Cháu đi không nổi nữa.”
Trong không khí có chút oi bức và mùi ẩm ướt của riêng trời mưa.
Cô hạ cửa sổ xe xuống, đặt một điểm đến mới ngẫu nhiên. Khi tài xế xuống xe mua cơm, cô ngồi dựa ra ghế nghỉ ngơi.
15 phút sau, tài xế quay về, vừa nhìn đường phía trước vừa cười nói với cô: “Cô xem bên kia kẹt cứng kìa, có đi cũng không nhúc nhích được, vậy mà bên này chỉ có một mình xe tôi, nhiều người kẹt ở đây thế mà chỉ có chúng ta ra ngoài được.”
Đang khởi động xe thì tài xế nhận được cuộc gọi, đối phương “alo?” mấy lần hệt như tượng gỗ, cuối cùng mới nói: “Vậy à, để tôi hỏi chút.”
Sau khi cúp máy, tài xế quay đầu nhìn cô: “Cô gái à, xin lỗi cô nhiều, vừa nãy bên công ty gọi cho tôi, nói ở gần đây có một anh đang cần bắt xe gấp vì sau đó có việc, cần đưa anh ấy đến sân bay. Địa điểm mới cô đặt cũng thuận đường, có thể để anh ấy đi ghép xe không? Chỉ có một người thôi, chúng tôi sẽ không lấy tiền xe của cô nữa, có được không?”
Để bên công ty đích thân gọi điện thì chắc là một nhân vật lớn rồi.
Thẩm Thính Hạ dựa vào cửa sổ, để mặc tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ lọt vào tai, nhẹ giọng trả lời: “Được.”
Chỉ cần đừng bắt cô xuống xe là được, chân cô thật sự sắp gãy rồi.
Có lẽ phải chờ người kia đến nên xe dừng tại chỗ một lúc. Cô lấy bánh quy trong túi xách ra ăn hai miếng, tiện tay mở gương trên ốp lưng điện thoại ra, bấy giờ mới phát hiện mình tiều tụy quá rồi.
Mái tóc được kẹp lại bị mưa làm ướt rối bù, son đã phai màu, lớp phấn mỏng cũng trôi gần hết. Cô đưa tay vuốt vuốt tóc, lại phát hiện phần vai áo bị mưa thấm ướt trở nên xộc xệch. Tóm lại trông không hề tinh tươm như lúc ban đầu.
Có lẽ tài xế đang quan sát qua kính chiếu hậu, bỗng cất tiếng nói: “Có cả người hộ tống nữa…”
Thẩm Thính Hạ không thèm để ý, vẫn luôn không quan tâm, cho đến khi cửa sau xe đột nhiên bị ai đó mở ra —
Giọng nói trầm trầm nặng nề đột ngột vang lên bên tai, chuẩn xác như in với trí nhớ của cô và thời điểm hiện tại, giống như một dòng điện nóng bỏng chảy qua tầng tấc dây thần kinh, khiến linh hồn cô tức khắc tỉnh táo lại — “Xin lỗi vì đã làm phiền cô.”
Hơi khàn, hơi nhẹ.
Cô không khống chế được nhịp tim đập nhanh, cũng không nhúc nhích cứ như sợ đến mức choáng người, không cách nào hít thở bình thường. Cô co người ngồi trong góc nhỏ, nhìn anh cong chân dài bước vào, ngồi xuống bên cạnh mình.
Hương cây cỏ dễ chịu thoang thoảng.
Thẩm Thính Hạ nghiêng cơ thể cứng đờ đi, không dám tỏ ra quen biết anh. Số mệnh như đường chỉ tay giao nhau, nóng cháy dữ dội trong lòng bàn tay cô. Cô chẳng biết mình đã siết chặt thành nắm đấm từ lúc nào, trái tim bị nhấc lên vì sợ rằng anh sẽ nhận ra cô đang mất tự nhiên. Sau một hồi lâu căng thẳng cô mới dám thả lỏng đôi chút. Lúc này mới phát hiện anh đã sớm dựa ra lưng ghế một cách thư thả và cúi đầu xem điện thoại.
Dường như vẫn luôn là vậy, cuồng phong vũ bão trong thế giới của cô chỉ là vở kịch của một người.
Cảm giác như đang nằm mơ, không chân thực chớp mắt khiến lòng cô rực cháy, cho đến khi anh nghe điện thoại, giọng người đại diện phía bên kia rống lên thật lớn: “Giang Tố!”
Thình thịch, thình thịch.
Tim đập xuyên màng nhĩ, mỗi một lần chấn động đều rất rõ ràng. Thật sự là anh.
Anh ngửa đầu thung dung đáp lại, nón lưỡi trai màu đen được đội lên, tóc mái trước trán bị xẹp xuống sống mũi cao thẳng. Ánh đèn tạo nên một mảng tối trên gò má anh, gương mặt kia như một mô hình kiến trúc, như một bóng hình trong bức danh họa nổi tiếng thế giới.
Anh nuốt nước bọt, yết hầu nơi cổ đẹp tuyệt, chuyển động một chút rồi lại về vị trí cũ.
Cô nghiêng người vùi mình vào bóng tối nhưng cũng không dám nhìn anh quá lâu, chốc lát sau, cô giả vờ nhìn về phía trước nhưng vẫn mấp mé ngắm về nơi anh.
“Anh quyết định đi.” Anh nói với người bên kia điện thoại, giọng nói quá mức rõ ràng kia tựa như ngọc thuần không tạp chất: “Nhóm fan năm 2015 kia đúng là những fan sớm nhất.”
Giọng anh lạnh nhạt như gió lạnh thổi qua khe núi.
“Sớm hơn nữa cũng chẳng ai thích em đâu.”
Ầm —
Như một đoàn xe lửa tiến vào sơn cốc, taxi chạy qua đường hầm, từng ngọn đèn đường nhấp nháy như cưỡi ngựa, chuyện xưa cũ dần dần hiện ra.
Cô siết chặt mép váy, trái tim xót xa siết chặt.
— Anh có tin không.
Có người thích anh từ con đường Diêu Tinh cây cối xanh tốt sum xuê năm 17 tuổi, đến bây giờ, giờ phút này, một giây này, từ khi anh là một người vô danh đến anh của hiện tại xung quanh đầy ánh sao. Cô ấy yêu anh, ngửa mặt lên ngắm nhìn anh, theo đuổi anh, dù rằng anh chẳng biết cô ấy là ai.
Dù rằng anh không hề biết cô ấy yêu anh.
Thẩm Thính Hạ cụp mắt, không kìm được khẽ run rẩy. Cô nhìn vạt váy bị mình níu chặt, nhớ đến mái tóc ướt, bờ môi nhợt nhạt. Tinh thần cô suy sụp, cảm thán vận mệnh đúng là vô thường.
Dường như rất đúng với đạo lý, thời điểm bạn xinh đẹp nhất lại không thể gặp được người mình thích nhất.
Cả đường hầm xanh hệt như hàng cây hương chương xanh um tốt tươi hai bên đường ở trường trung học trực thuộc. Ánh đèn nhấp nháy rọi vào mặt, rõ ràng là lén lút, bên cạnh là giọng nói quen thuộc đã từng mơ đến vô số lần, ký ức là bùn lấy, nếu không dám để tróc lớp da bên ngoài thì sẽ rất khó thoát khỏi nó.
Cô nhắm mắt.
Tiếng gió gào rít bên tai, ánh đèn qua lại tựa như đường hầm thời không, đồng thời đưa cô ra khỏi — cũng đồng thời đưa cô về với mùa hạ bình thường năm 17 tuổi.
__
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.