Chương 77: Cơn khát đòn
Nhà văn Trà Bình
10/08/2018
Khi Thành bị ông Lâm thay đổi công việc, Thành vẫn chấp nhận cho dù thái độ không hài lòng! Để Thành được bằng mặt như những người có trọng
trách cao trong công ty, Diễm đã dùng mọi cách sa thải chủ quản công
đoạn ủi hơi và đưa Thành lên thay thế! Mấy năm qua Diễm đã đánh đổi
nhiều thứ để có được Thành, thế nhưng trong những cơn say Thành lại hay
gọi tên Ngọc, điều này khiến Diễm vô cùng căm ghét Ngọc. Lòng ganh tị
thêm nảy sinh, Diễm đã đề nghị Thành đón bé Tấn Lực về sống chung, đây
là nước cờ mà Diễm sẽ làm cho Thành và vợ cũ thêm những mâu thuẫn hận
thù. Từ bữa bị ba đưa về, bé Tấn Lực luôn khóc đòi về với má:
- Không! Ba đưa con về với má đi!
- Ngoan, chiều ba đưa đi chơi đu quay!
- Không! Con không thích đu quay, con muốn về với má cơ…
Diễm nghe thấy Thành chiều con riêng, cô tức tối bày trò:
- Anh! Anh chạy xe ra ngoài chợ Đình ở gần đó có tiệm bán rau câu dừa, anh mua rau câu về ăn cho mát, nhìn thằng bé có vẻ nó nóng trong người đó anh!
- Ừa!
Thành vừa chạy xe đi thì Diễm ra tay hành phạt con riêng của chồng một cách tàn nhẫn:
- Lực, mày mà còn nhắc tới má mày tao sẽ cắt luôn cái mỏ của mày đi!
Thằng bé trong lòng ấm ức nước mắt nó giàn giụa chảy xuống! Không thấy thằng bé trả lời, Diễm nắm tóc Tấn Lực giật ngược:
- Mày câm hả, câm hả?
Càng đau thằng bé càng mím chặt môi khóc mếu máo đứng dưới chân cầu thang. Diễm càng nổi cơn, cô cầm cái cán chổi đánh liên tiếp vô lưng thằng bé:
- Mày lì lợm giống má mày phải không? Mày về nhà tao được ăn ngon mặc đẹp mà mày còn hỗn, nhìn nhìn cái gì mà nhìn, tao khoét con mắt mày đi bây giờ!
Thằng bé vẫn đứng khóc bởi những cái đánh mạnh tay không thương xót của dì ghẻ, mãi tới khi tiếng xe của ba nó đi mua rau câu về tới đầu cổng thì Diễm mới dừng lại cơn khát đòn với con riêng của chồng. Thành cầm mấy trái rau câu dừa vô, anh nhìn thấy con trai vẫn đứng nép dưới chân cầu thang với vẻ sợ hãi:
- Sao vậy? Sao lại khóc?
- Nó mới bị té đó anh! Nó lùa con mèo ngoài sân!
- Ba đã nói rồi, không được đùa với chó mèo mà! Lùa nó có ngày nó cào cho! Thôi, đi ra lau mặt rồi vô ăn rau câu lẹ lên!
- Không! Ba đưa con về với má đi!
- Ngoan, chiều ba đưa đi chơi đu quay!
- Không! Con không thích đu quay, con muốn về với má cơ…
Diễm nghe thấy Thành chiều con riêng, cô tức tối bày trò:
- Anh! Anh chạy xe ra ngoài chợ Đình ở gần đó có tiệm bán rau câu dừa, anh mua rau câu về ăn cho mát, nhìn thằng bé có vẻ nó nóng trong người đó anh!
- Ừa!
Thành vừa chạy xe đi thì Diễm ra tay hành phạt con riêng của chồng một cách tàn nhẫn:
- Lực, mày mà còn nhắc tới má mày tao sẽ cắt luôn cái mỏ của mày đi!
Thằng bé trong lòng ấm ức nước mắt nó giàn giụa chảy xuống! Không thấy thằng bé trả lời, Diễm nắm tóc Tấn Lực giật ngược:
- Mày câm hả, câm hả?
Càng đau thằng bé càng mím chặt môi khóc mếu máo đứng dưới chân cầu thang. Diễm càng nổi cơn, cô cầm cái cán chổi đánh liên tiếp vô lưng thằng bé:
- Mày lì lợm giống má mày phải không? Mày về nhà tao được ăn ngon mặc đẹp mà mày còn hỗn, nhìn nhìn cái gì mà nhìn, tao khoét con mắt mày đi bây giờ!
Thằng bé vẫn đứng khóc bởi những cái đánh mạnh tay không thương xót của dì ghẻ, mãi tới khi tiếng xe của ba nó đi mua rau câu về tới đầu cổng thì Diễm mới dừng lại cơn khát đòn với con riêng của chồng. Thành cầm mấy trái rau câu dừa vô, anh nhìn thấy con trai vẫn đứng nép dưới chân cầu thang với vẻ sợ hãi:
- Sao vậy? Sao lại khóc?
- Nó mới bị té đó anh! Nó lùa con mèo ngoài sân!
- Ba đã nói rồi, không được đùa với chó mèo mà! Lùa nó có ngày nó cào cho! Thôi, đi ra lau mặt rồi vô ăn rau câu lẹ lên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.